Ứng Tu Dương kinh hãi không nhỏ, vội vã co người lại, hét lên: “Ngươi điên à?”
Trác Nhất Hàng vận kiếm như gió, quát lớn: “Ta trước tiên phải giết tên gian tặc tư thông với Mãn Châu ngươi!”
Ứng Tu Dương toàn thân chấn động, thiết phất trần huơ một vòng, Ngọc La Sát lạnh lùng nói: “Ngươi hóa ra thật sự tư thông Mãn Châu!” kiếm thế như hồng quang nhằm Ứng Tu Dương đâm tới.
Trịnh Hồng Thai và Triệu Đĩnh tả hữu vội vàng cứu hộ. Ngọc Diện Yêu Hồ Lăng Tiêu song bút nhập thân, điểm tới Chí Đường huyệt nơi hậu tâm Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng phản thủ một kiếm, cùng y chém giết.
Đến lúc này trận thế đại loạn, biến thành Ngọc La Sát cùng Trác Nhất Hàng kề vai hợp kiếm, đối phó bọn Ứng Tu Dương, Trịnh Hồng Thai sáu đại cao thủ.
Trịnh Hồng Thai kêu lớn: “Trác Nhất Hàng ngươi là con cháu quan gia, sao lại trở mặt giúp tặc nhân này. Trước mặt thái tử, xem ngươi giao phó thế nào đây?”
Ngọc La Sát cười nói: “Ngươi kết huynh đệ với Ứng Tu Dương, một kẻ bôn tẩu quan ngoại, một tên ẩn náu nội cung. Hắn tư thông Mãn Châu, ngươi cũng không tránh khỏi quan hệ!”
Bảo kiếm rung lên, hàn quang như điện, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là bóng ảnh của Ngọc La Sát. Trác Nhất Hàng kiếm pháp liên hoàn, dưới kiếm quang yểm hộ của Ngọc La Sát, tấn công liên tiếp. Đấu thêm được một lát, Kim Cương thủ bị thương nhụt chí, bị Ngọc La Sát một kiếm tước đứt bốn ngón tay của y. Họ Phạm kêu hoảng một tiếng, cuống quýt lùi lại.
Ngọc La Sát đột nhiên lăng không vọt lên, trường kiếm nơi tay hữu giữa không trung quét một vòng, đánh bật binh khí khỏi tay bọn người Trịnh Hồng Thai, tả thủ chộp xuống, tựa như diều hâu bắt thỏ, chộp lấy Kim Cương thủ, cười nói: “Kim Cương thủ của ngươi rốt cuộc vẫn không bằng ta!” hướng ra phía ngoài quăng mạnh, ném Kim Cương thủ từ trên tuyệt đỉnh Hoa Sơn rơi thẳng xuống.
Trong tiếng gió núi gào thét vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của y. Trịnh Hồng Thai không rét mà run. Ngọc La Sát chỉ đông đánh tây, chỉ nam đả bắc, trái phải trước sau, kiếm chiêu ác độc vô cùng. Lại thêm Trác Nhất Hàng vận dụng Liên Hoàn thất thập nhị thủ của Vũ Đương kiếm pháp hỗ trợ, lại càng lợi hại dị thường. Ứng Tu Dương tuy là nhất lưu cao thủ nhưng bị bọn họ tấn công không có cơ hội hoàn thủ.
Đấu thêm một lúc, Ngọc La Sát quát lớn: “Ta muốn đại khai sát giới, Thanh Tùng đạo nhân, Tung Dương kiếm khách, các ngươi vốn là nhân vật chính phái, nếu vẫn còn không biết tiến thối đừng trách ta ngọc thạch câu phần.”
Ngọc La Sát nói câu này tức là đã mở cho bọn họ một con đường sống. Thanh Tùng đạo nhân cùng Triệu Đĩnh lập tức thu kiếm nhảy ra khỏi trường, nói lời cảm tạ rồi phi thân xuống núi. Ứng Tu Dương sắc mặt trắng bệch, Trịnh Hồng Thai khiếp đảm kinh tâm, nhìn Ngọc La Sát mỗi kiếm đều mau lẹ tuyệt luân. Ứng Tu Dương đột nhiên nhảy ngược về sau, vung tay phát xuất năm mũi phi đao nhằm Ngọc La Sát bắn tới.
Ngọc La Sát cười lớn: “Thứ vô dụng này thì làm được gì?” trường kiếm xoay một vòng, chặt gãy toàn bộ phi đao rồi hất ngược trở lại.
Ứng Tu Dương ngoài mặt tấn công, thực ra phi đao vừa bay đi, y đã lập tức nhảy xuống núi. Trịnh Hồng Thai triệt hồi song luân, đột nhiên lăng không nhảy lên một trượng, muốn theo Ứng Tu Dương đào tẩu.
Ngọc La Sát quát lên: “Chạy đi đâu?” ở bên cạnh, Ngọc Diện Yêu Hồ Lăng Tiêu cũng đánh hư hoảng một chiêu, rồi vọt lên đào tẩu hướng khác.
Ngọc Diện Yêu Hồ võ công dưới Trịnh Hồng Thai nhưng khinh công lại cao hơn. Ngọc La Sát không hổ là đại hành gia, vừa nhìn đã biết, lại căm hận Ngọc Diện Yêu Hồ nói năng khinh bạc liền lăng không nhảy lên, ngọc thủ vẫy ra ba mũi Định Hình châm xạ thẳng vào huyệt đạo Lăng Tiêu. Ngọc Diện Yêu Hồ kêu thảm một tiếng, thân hình nghiêng ngả, Ngọc La Sát đuổi kịp lại bồi thêm một kiếm, tung cước đá hắn rơi xuống vực.
Trác Nhất Hàng kêu lên: “Luyện cô nương, bắt lão họ Trịnh khẩn yếu hơn!” Ngọc La Sát lúc này mới nhớ ra, đề khí đuổi theo. Trịnh Hồng Thai đã lăn xuống sườn núi, nhìn xa chỉ còn thấy một chấm đen.
Ngọc La Sát hét lên: “Đuổi theo!” hốt nhiên giữa lưng chừng núi có thanh âm vọng lên: “Không cần gấp, để ta giúp các người bắt hắn!” người không thấy đâu nhưng thanh âm lại cực kỳ rõ ràng, Ngọc La Sát kinh hãi khôn xiết, công phu “Truyền âm nhập mật” này thật không thể coi thường. Nên biết đứng trên cao phát thoại, người ở dưới rất dễ nghe thấy còn từ dưới nói vọng lên, đứng trên cao rất khó nghe được. Nhưng thanh âm của người này đặc biệt không hề vang dội, tựa như đang ở lưng chừng núi cùng người ta tùy tiện phát thoại mà ngôn từ lại rất rõ ràng.
Ngọc La Sát ngầm bội phục, định thần nhìn kỹ, thấy một người chạy lên nhanh tựa lưu tinh, thoắt cái tiếng đến thì người đến, là một thanh niên mặt vuông tai lớn, ước chừng ba mươi tuổi. Trong tay y nắm một người, lên tới đỉnh núi thì thả xuống, chính là Trịnh Hồng Thai.
Người đó nhìn Ngọc La Sát, hỏi: “Cô nương có phải Ngọc La Sát không? Còn người kia là ai?”
Luyện Nghê Thường tuy lấy danh Ngọc La Sát chấn nhiếp giang hồ nhưng đặc biệt không thích người khác vừa gặp đã gọi mình là “Ngọc La Sát”, cười lạnh: “Ai thì sao?”
Trác Nhất Hàng ngược lại cung cung kính kính đáp: “Tiểu đệ là môn hạ Tử Dương đạo trưởng chưởng môn phái Vũ Đương, tính danh Trác Nhất Hàng. Dám hỏi huynh đài cao danh quý tánh, sư môn tông phái.”
Người kia đáp: “Tiểu đệ Nhạc Minh Kha. Chúng ta trước tiên bàn đại sự, chuyện sư môn để sau. Xin thỉnh giáo hai vị định xử lý người này thế nào?”
Ngọc La Sát nói: “Hắn là do ngươi bắt giữ, vậy thì do ngươi tác chủ.”
Nhạc Minh Kha cười nói: “Chúng ta bất tất phải chiếu theo quy củ hắc đạo. Người này ta biết không nhiều, hắn có phải đồng bọn của Ứng lão tặc?”
Ngọc La Sát càng không hài lòng. Nguyên lai nàng ta tuy là nữ tặc nhưng lại không thích người khác nói mình là nữ tặc. Nhạc Minh Kha lại nói cái gì mà quy củ hắc đạo, bất giác phạm vào tâm bệnh của nàng ta.
Trác Nhất Hàng đáp: “Đúng thế, hắn còn là thị vệ của thái tử, trước đây là đệ nhất cao thủ Tây Hán.”
Nhạc Minh Kha đưa mắt nhìn Trác Nhất Hàng, hốt nhiên cười nói: “Trác huynh thì ra là người tối qua cùng tụ hội với bọn họ ở hoang mộ, chẳng trách lại hiểu rõ nội tình của bọn chúng.”
Trác Nhất Hàng đỏ bừng cả mặt, lúc này mới biết quái khách đã cười lạnh là y, bèn nói: “Tiểu đệ ngộ giao phỉ đồ, thật xấu hổ vô cùng. Ứng Tu Dương tư thông Mãn Châu, lão này chắc chắn cũng là nội gián của chúng.”
Trịnh Hồng Thai đang nằm dưới đất lăn người đi, Ngọc La Sát thình lình tung cước đá hắn một cái. Nguyên lai Trịnh Hồng Thai tự biết không xong, muốn cắn lưỡi tự tận. Nào ngờ Ngọc La Sát rành rẽ giang hồ, mũi hài móc lên, đá vào quai hàm của Trịnh Hồng Thai khiến hắn không sao ngậm miệng lại được.
Ngọc La Sát không lí đến hắn nữa, quay sang hỏi Trác Nhất Hàng: “Sao ngươi biết Ứng Tu Dương tư thông Mãn Châu?”
Trác Nhất Hàng ngập ngừng không đáp.
Ngọc La Sát nói: “Ta chính là hoài nghi hắn tư thông Mãn Châu nên hai năm nay, ba lần tấn công vào sào huyệt của hắn. Bức hắn phải tụ tập bộ hạ, cùng ta quyết đấu tại Hoa Sơn này. Hừ, không ngờ ngươi cũng theo lời mời của hắn mà đến.”
Nhạc Minh Kha hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng nghĩ thầm: “Hiểu lầm này thật quá lớn. Xem Ngọc La Sát tuy tâm ngoan thủ lạt nhưng còn biết phân biệt trắng đen, hiểu rõ thị phi, có khí phách. Vị Nhạc công tử này phong tư tuấn dật, chính khí lẫm nhiên, tất là người phi thường. Bọn họ đại khái đã biết rõ căn nguyên, chắc chắn nghi ngờ mình, vậy cứ nói rõ cho họ biết.” Bèn đem chuyện Mạnh võ sư lúc lâm chung cáo mật thế nào, Trịnh Hồng Thai kết bạn đồng hành ra sao nhất nhất kể lại.
Ngọc La Sát lúc này mới mỉm cười duyên dáng nói: “Ta đã biết ngươi không phải hạng người như vậy, nếu không mạng của ngươi đâu còn.”
Ngọc La Sát hỏi Trác Nhất Hàng xong liền mỉm cười nhìn Trịnh Hồng Thai: “Thế nào, không thoải mái sao, hay để ta giúp ngươi sửa lại một chút?” giọng điệu ôn nhu, tựa hồ rất quan hoài y.
Trịnh Hồng Thai hai mắt trắng dã, sợ đến nỗi hồn phi phách lạc. Ngọc La Sát tung cước đá nhẹ một cái vào bối tâm Trịnh Hồng Thai. Ngay tức khắc Trịnh Hồng Thai không sao chịu nổi, chỉ thấy thân thể hình như có ngàn vạn mũi lợi châm đâm vào lục phủ ngũ tạng, muốn cắn lưỡi tự sát nhưng lại không ngậm miệng được.
Ngọc La Sát hỏi: “Thế nào, còn không khai ra? Tuy miệng ngươi không nói được nhưng ngón tay vẫn có thể cử động. Mau viết danh tự đồng đảng của ngươi lên mặt đất. Nếu không còn có rất nhiều hảo hình chờ ngươi ở sau đấy!”
Trịnh Hồng Thai khi làm đầu mục ở Tây Hán, thẩm vấn phạm nhân, có khổ hình nào mà không dùng qua. Không ngờ thiên đạo tuần hoàn, hôm nay lại bị Ngọc La Sát thẩm vấn, so với khổ hình còn lợi hại khổ sở vạn lần, đành phải cung khai, dùng ngón tay viết nguệch ngoạc mấy cái tên lên mặt đất.
Ngọc La Sát hỏi: “Những người này có thân phận gì?”
Trịnh Hồng Thai đem ba cái tên đầu viết mấy chữ “vệ sĩ trong cung”, hai cái tên sau viết “lục lâm cường đạo”.
Ngọc La Sát hỏi: “Còn nữa không?” Trịnh Hồng Thai trán đầy mồ hôi, lại gắng gượng viết ba chữ “không còn ai”.
Ngọc La Sát nói: “Ta không tin. Còn đốc phủ địa phương và đại thần trong triều thì sao?”
Trịnh Hồng Thai ra dấu viết: “Ta thật sự không biết. Vương gia Mãn Châu chỉ định ta gặp chỉ có năm người đó.”
Ngọc La Sát nói: “hừ, ngươi muốn giấu à?” lại đá một cước vào sườn hắn.
Trịnh Hồng Thai đau đến chết đi sống lại, lăn lộn trên đất một trận, đưa ngón tay rà trên mặt đất nhưng rất lâu rất lâu vẫn không viết ra cái tên nào, thần sắc tựa hồ suy nghĩ rất khổ sở xem phải cung xưng ai.
Trác Nhất Hàng không nhịn được lên tiếng: “Luyện cô nương, ta thấy hắn chắc không biết thật. Cô dụng khổ hình bức cung, chỉ sợ hắn khai lung tung làm liên lụy người tốt.”
Ngọc La Sát hỏi: “Sao ngươi biết hắn khai bừa?”
Trác Nhất Hàng nói: “Cô không để ý thần sắc của hắn, hắn rõ ràng đang so sánh xem bằng hữu nào giao tình tầm thường để cung khai. Luyện cô nương, ta sợ phải thấy bộ dạng này của hắn. Cô có lòng nhân từ thì để cho hắn chết sớm đi.”
Ngọc La Sát bĩu môi: “Ngươi tử tế thật!” nói vậy nhưng cũng miễn cưỡng tung một cước đá vào tử huyệt nơi bối tâm, Trịnh Hồng Thai phun ra một ngụm máu, nhắm mắt đoạn khí.
Trác Nhất Hàng nói nhỏ bên tai Ngọc La Sát: “Ta không thích cô tàn bạo thế này, càng không thích cô hỉ nộ vô chừng. Cô như vậy còn ai dám thân cận với cô?”
Ngọc La Sát rùng mình, nếu người khác nói chắc chắn nàng ta đã nổi giận. Nhưng hiện tại người nói là Trác Nhất Hàng, chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh lên nàng ta, nghĩ thầm: “Chẳng trách người người đều sợ mình. Tính khí của mình quả nhiên không tốt. Làm người ta sợ hãi, chính mình cũng chẳng có gì tốt.”
Cúi đầu nói khẽ: “Đa tạ lời khuyên của ngươi!”
Trác Nhất Hàng nhìn thi thể Trịnh Hồng Thai, hốt nhiên kêu lớn: “Không tốt!”
Ngọc La Sát hỏi: “Cái gì không tốt?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Ta cùng hắn kết bạn xuất kinh cùng tới Thiểm Bắc, bây giờ hắn chết không minh bạch, thái tử tất truy cứu ta!”
Nhạc Minh Kha cười nói: “Chuyện này rất dễ!” bạt xuất bội kiếm cắt lấy đầu Trịnh Hồng Thai nhét vào bọc, nói: “Tiểu đệ và Hùng Kinh Lược là thế giao. Hùng Kinh Lược phụng chỉ tuần biên, có gửi thư mời tiểu đệ tới giúp đỡ quân vụ. Tiểu đệ lần này tới kinh sư gặp mặt, sau đó lại theo Hùng Kinh Lược xuất quan. Tới kinh sư, ta tự có biện pháp nói rõ với thái tử.”
Trác Nhất Hàng hoan hỉ đa tạ. Đang định cáo biệt, Ngọc La Sát chợt nói: “Uy, ngươi rốt cuộc là cao nhân một phái, ta muốn thỉnh giáo võ công của ngươi!”
Nhạc Minh Kha cười ha hả: “Cô vừa ác đấu một trận, không muốn nghỉ ngơi ư?”
Ngọc La Sát tức giận: “Tùy tiện có thể bồi tiếp ngươi mấy ngày!”
Nhạc Minh Kha trỏ kiếm cười nói: “Nếu không phải muốn thỉnh giáo võ công của cô, ta cũng không đến Hoa Sơn này đâu! Trác huynh, vừa rồi hỏi ta sư thừa môn phía, huynh chờ xem vị Ngọc La Sát cô nương này một lát sẽ biết.”
Trác Nhất Hàng cả kinh nói: “Đang yên lành sao lại phải so kiếm?”
Nhạc Minh Kha nói: “Kì phùng địch thủ, không tránh khỏi muốn so tài. Trác huynh, nếu không có hữu sự, chi bằng đứng xem cuộc cờ của bọn ta!”
Ngọc La Sát tức giận mắng thầm: “Tiểu tử ngươi chẳng biết lợi hại, khá lắm, để ta xem ngươi có xứng là địch thủ của ta không?” liền để trống môn hộ, cố ý nhượng Nhạc Minh Kha chiếm ưu thế, cười trong trẻo nâng kiếm ngang ngực, nói: “Mời xuất chiêu!”
Nhạc Minh Kha và Ngọc La Sát đứng đối diện nhìn chăm chăm bất động rất lâu. Thình lình Nhạc Minh Kha trường kiếm rung lên, quát to: “Chú ý!” mũi kiếm tỏa ra hàn quang xanh biếc nhằm đầu vai Ngọc La Sát điểm tới. Ngọc La Sát trường kiếm dấn tới, kiếm thế rõ ràng hướng sang bên tả, đột nhiên nửa chừng lại quay ngoắt một vòng, kiếm phong trở ngược sang bên hữu. Nhạc Minh Kha chuyển thân, bảo kiếm ra chiêu “Bàn Long Tật Quyển”.
Ngọc La Sát lướt mũi kiếm qua đầu y vừa khéo Nhạc Minh Kha kiếm phong cũng điểm tới trước ngực Ngọc La Sát. Trác Nhất Hàng kinh hãi vô cùng, chỉ thấy Ngọc La Sát xuất thủ như điện, bảo kiếm hạ xuống hóa giải kiếm thế của Nhạc Minh Kha, thân kiếm rung lên, mũi kiếm nhằm hai mắt Nhạc Minh Kha đâm tới. Trác Nhất Hàng lại kinh tâm một lần nữa. Không ngờ Nhạc Minh Kha biến chiêu cực mau, thật sự khó mà hình dung nổi, hoành kiếm lui lại đánh bật kiếm phong của Ngọc La Sát.
Trác Nhất Hàng chỉ nghe hai người la một tiếng “y”, nhìn lại thì song kiếm giao nhau, giằng co không dứt. Trác Nhất Hàng xem đến hoa mắt, chợt nghe Nhạc Minh Kha quát lớn: “Đi!” Ngọc La Sát đằng không nhảy lên nhưng kiếm thế không hề trì hoãn, một chiêu “Phi Điểu Trầm Lâm”, cả người lẫn kiếm lăng không hạ kích. Nhạc Minh Kha một chiêu “Cử Hỏa Liêu Thiên”, hai thanh kiếm kích lẫn nhau. Ngọc La Sát mượn lực rung của mũi kiếm, thân hình bay vọt qua, bảo kiếm nhanh như gió giật, soạt soạt mấy kiếm trực chỉ hậu tâm Nhạc Minh Kha. Trận so kiếm này với trận ác chiến Thất Tuyệt trận vừa rồi kinh người không kém.
Trác Nhất Hàng đang định bước lên hòa giải, nào ngờ Nhạc Minh Kha phản thủ một kiếm, tấn công Ngọc La Sát liên tiếp mấy chiêu. Nhạc Minh Kha chân đạp trung cung, trầm ổn hóa giải, kiếm kiếm công tới Ngọc La Sát, trong nháy mắt lại chuyển thành cục diện quân bình. Ngọc La Sát kiếm chiêu quái tuyệt, thoắt đông thoắt tây, lúc tả lúc hữu. Lúc như chim ưng bay vút lên trời, lúc như mãnh hổ nằm phục, lúc như thủy xà bơi lội, lúc như rồng nhảy vực sâu. Thân như lưu thủy hành vân, kiếm thế khinh linh quán tuyệt.
Thế nhưng Nhạc Minh Kha không hề sợ hãi, kiếm pháp không mảy may loạn động, gặp chiêu chiết chiêu, công như sấm sét, thủ như nước bể đóng băng. Trên đỉnh Hoa Sơn, hàn phong phần phật, trăng sao bị che lấp, chỉ thấy kiếm khí tung hoành, kiếm quang lóa mắt, hai người lúc công lúc thủ đấu đến ba trăm chiêu. Trác Nhất Hàng là cao đồ của thiên hạ đệ nhất kiếm khách xem cũng không khỏi bội phục tận đáy lòng. Hai người này kiếm pháp kì ảo, xem ra còn trên cả Vũ Đương kiếm pháp, nhìn một hồi, Trác Nhất Hàng hốt nhiên phát giác ra một đạo lí, không nhịn được kêu liền mấy tiếng lạ.
Nguyên lai hai người này kiếm pháp tuyệt đối bất đồng, nhưng xem hồi lâu lại nhận ra có chỗ giống nhau. Nhạc Minh Kha kiếm pháp bác tạp, xem có Nga Mi, Tung Dương, Thiếu Lâm còn có Vũ Đương phái của hắn nữa, sử dụng đều là những chiêu số tinh diệu nhất của kiếm pháp các môn các phái nhưng đã có biến hóa, mà biến hóa này so với kiếm pháp nguyên thủy của nó còn kỳ diệu hơn.
Trác Nhất Hàng xem cuộc đấu này thu được lợi ít không nhỏ, nhưng đó là chuyện sau này mới nói. Kiếm pháp của Ngọc La Sát cũng bác tạp không kém, có điều mỗi chiêu đều tương phản với kiếm pháp của các môn phái. Tỷ như chiêu “Kim Điêu Triển Sí” của Hoa Sơn, kiếm thế là triển khai từ tả qua hữu nhưng trong tay nàng ta lại thành từ hữu qua tả. Lại như chiêu “Vô Thường Đoạt Mệnh” của Vũ Đương phái, kiếm thế từ trên đánh xuống, công vào hạ bàn, trong tay nàng ta biến thành từ dưới công lên nhằm vào trung bàn.
Nhạc Minh Kha đối phó với kiếm chiêu của nàng ta, khởi đầu còn dùng kiếm pháp của phái khác hóa giải, ví như Ngọc La Sát dùng chiêu “Vô Thường Đoạt Mệnh” thì y dùng “Minh Đà Thiên Lý” của Tuyết Sơn phá giải, tránh chiêu tiến chiêu. Lúc sau y bắt chước ngay chiêu số của Ngọc La Sát. Nàng ta dùng “Kim Điêu Triển Sí” phản chuyển phương hướng, y lại dùng Kim Điêu Triển Sí chánh tông để phá giải.
Kỳ quái nhất là Ngọc La Sát sử chiêu nào, y hình như đều biết trước, bắt chước chiêu thế nguyên bổn để đối phó. Bởi vậy hai người tuy đấu rất kịch liệt nhưng giằng co mãi không dứt. Trác Nhất Hàng xem đến xuất thần, đột nhiên lại nghe Nhạc Minh Kha quát lớn: “Đi!”
Ngọc La Sát lại phiêu thân thoái lui mấy trượng, đang định hồi thân tái đấu, Nhạc Minh Kha kêu lên: “Tái đấu vô ích, sư phụ cô hiện đang ở đâu? Bà ấy giữ kiếm phổ sao không truyền cho cô? Cô mau nói đi, Thiên Đô cư sĩ đang chờ tương hội với bà ấy!”
Ngọc La Sát thu kiếm nói: “Sư nương ngươi ba năm trước đã khứ thế rồi!”
Nhạc Minh Kha kinh hoảng, bảo kiếm dương không chém xuống, kêu lớn: “Là ai hại chết bà ấy?”
Ngọc La Sát lắc đầu: “Người bị tẩu hỏa nhập ma, buông tay tây khứ, không có ai hại cả!”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Di thể bà ấy và kiếm phổ đâu?”
Ngọc La Sát đáp: “Phía sau Hoàng Long động có một thạch thất, ngươi đẩy hai khối nham thạch làm bình phong đi tự khắc sẽ tìm thấy. Ta phụng di mệnh người, sau ngày kị ba năm đem tin người chết báo cho Trinh Kiền đạo trưởng, vốn dĩ muốn thông tri cho sư phụ ngươi. Nay ngươi đã đến, vậy ngươi tự mình tìm đi!”
Nhạc Minh Kha kêu lên: “Mong cô nương dẫn đường!”
Ngọc La Sát cười lạnh: “Cao thủ ngang cơ, không thể cùng tồn tại. Mười năm sau ta lại tìm ngươi tái đấu.” rồi hướng Trác Nhất Hàng vẫy tay một cái, thi triển tuyệt đỉnh khinh công phóng xuống núi.
Nhạc Minh Kha thở dài: “Tính khí của Ngọc La Sát thật giống với sư nương ta!”
Trác Nhất Hàng nói: “Cô ta võ công cao thật, chỉ là quá kiêu ngạo.”