Xem bài viết đơn
  #27  
Old 29-05-2008, 07:55 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 138346
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 27


Đã lâu lắm rồi, Doanh Doanh mới có được một buổi sáng vui vẻ như thế này.

Tâm hồn nàng phơi phới, đầy ấp niềm tin vào cuộc sống. Nàng đang cùng với Tiểu Yến đi trên con đường làng rộng mở, xuống chợ huyện mua một ít vật dụng về trang điểm thư phòng, vì mùa xuân đang đến.

Hai nàng con gái xinh xinh. Một nàng màu hồng phấn thơm ngon như trái táo vừa chín tới, một nàng màu xanh phớt của da trời, êm ái dịu dàng như áng mây chiều nhẹ phủ. Xách hai chiếc giỏ con con đi trên đường phố vắng, đã khởi động không ít tầm nhìn của nhiều khách bộ hành qua lại. Nhất là cô bé màu hồng quá ư vui vẻ, cười nói luôn mồm, khoe đôi lúm đồng tiền sâu thẳm, lại được áng mây trời tô điểm bằng những nụ cười mỉm, duyên dáng như sâu kín, xa xăm.

Một chiếc kiệu hoa đi ngang rồi dừng lại trước mặt hai người con gái đẹp. Trái táo hồng sợ hãi nép vào áng mây xanh kêu lên thảng thốt:

− Doanh tỷ, chuyện gì vậy?

− Chẳng có chuyện gì đâu em bé à?

Chiếc kiệu trả lời rồi từ trong kiệu hiện ra một vị công tử mặt mày hung ác:

− Đại công tử Hắc Chiêu này chưa bao giờ có cử chỉ thô bạo với những cành hoa biết nói.

− Ông muốn gì?

Tiểu Yến hỏi run rẩy.

Hắc Chiêu cố nở nụ cười hiền dịu nhất:

− Muốn mời hai cô nương hạ cố ghé tư dinh Hắc Chiêu này dùng một chung trà nóng, rồi tại hạ sẽ cho kiệu hoa đưa hai nàng đi dạo.

Tiểu Yến chớp mắt hỏi ngây ngô:

− Ồ! Nhưng tôi với công tử chưa quen biết với nhau bao giờ mà?

Hắc Chiêu liếm môi chớp nhanh mắt, cố hạ cơn dục vọng đang trào lên mãnh liệt:

− Trước lạ sau quen, mời hai nàng lên kiệu cho.

Doanh Doanh bây giờ mới lên tiếng:

− Đại công tử, xin đừng giở trò bắt gái tơ giữa đường như vậy. Chẳng lẽ trượng phu quân tử chỉ để làm những trò này thôi ư?

Bị Doanh Doanh lật tẩy con bài, lại nói nặng lời, Hắc Chiêu tức giận, quên mất giữ ý tứ, hét lớn:

− Tiện tì câm miệng lại, chưa từng nghe danh đại công tử Hắc Chiêu ở Thiểm Tây này hay sao mà dám lộng ngôn như vậy?

Vừa nói hắn vừa chụp mạnh tay của hai nàng lôi tuột lên xe.

− Dừng lại, công tử Hắc Chiêu ngươi làm gì vậy?

Sau lưng hai nàng một tiếng nói vang lên.

− Thằng khốn nào xen vào chuyện của ta?

Tên Hắc Chiêu gầm lên hung hãn, nhưng hắn chợt biến gương mặt cay cú của mình thành một nụ cười sợ sệt:

− A! Kính chào quan Đô Đốc.

Doanh Doanh quay lại mừng rỡ:

− Đỗ huynh cứu muội với.

Đỗ Ngọc bước tới một bước, mỉm cười:

− Hắc Chiêu ngươi còn đợi gì mà chưa cút khỏi nơi này chứ?

Hắc Chiêu giật mình, vội khom mình thi lễ:

− Bẩm ... tại hạ xin cáo biệt, nhị vị cô nương thứ lỗi cho kẻ có mắt không tròng này.

Rồi hắn khúm núm trở về chiếc kiệu của mình, trong chớp mắt chiếc kiệu đã khuất cuối nẻo đường xa. Doanh Doanh vòng tay chào Đỗ Ngọc:

− Nhờ ơn Đỗ huynh ra tay giải cứu bằng không thì bọn em không biết ...

Đỗ Ngọc cắt ngang:

− Doanh muội em đừng nói câu ơn nghĩa. Còn cô nương này ...

− Là Tiểu Yến, em gái của Sĩ Khải ...

Đỗ Ngọc chợt nhớ kêu lên:

− A! Phải rồi, hèn gì từ nãy đến giờ huynh vẫn thấy quen quen. Hai nàng đi đâu mà đến nơi này? Sao không bảo Sĩ Khải đưa đi?

Doanh Doanh mỉm cười:

− Xuân sắp đến rồi, muội và Tiểu Yến định xuống chợ mua một ít vật dụng cho mình. Không ngờ dạo này bọn Hắc Chiêu ỷ thế quan quyền, lộng hành giở trò bắt gái giữa đường.

Tiểu Yến kéo áo Doanh Doanh khẽ nhắc:

− Kìa chị, chị nói vậy không sợ công tử đây phật dạ sao?

Đỗ Ngọc đỏ mặt, cười ngượng nghịu:

− Tiểu Yến cô nương đừng sợ, bọn tiểu chức đó thật là đáng bị trừng trị, Đỗ Ngọc này lấy làm hổ thẹn vô cùng, xin cúi đầu nhận lỗi.

Tiểu Yến xua tay:

− Công tử đừng nói vậy chớ, muội đâu dám trách cứ, chỉ tại Doanh tỷ quá giận nên nói vậy thôi. Bây giờ xin ...

Đỗ Ngọc cắt ngang:

− Nếu Doanh muội và Tiểu Yến không vội lắm xin mời ghé vào tư dinh uống một hớp trà cho trọn tình tri ngộ.

Doanh Doanh hỏi ranh mãnh:

− Đỗ huynh có cần dùng võ lực để mời như đại công tử Hắc Chiêu không?

Đỗ Ngọc nhăn mặt, một cái nhăn mặt rất đáng yêu:

− Doanh muội, lẽ nào muội chẳng tha thứ cho huynh sao? Tiểu Yến cô nương nói hộ cho Đỗ Ngọc này với.

Tiểu Yến cảm thấy thương hại cho Đỗ Ngọc, nàng quays ang Doanh Doanh nũng nịu:

− Doanh tỷ, có phải lỗi của công tử đâu? Trời còn sớm, chúng mình đừng phụ lòng người nhé.

Doanh Doanh lắc đầu làm Đỗ Ngọc phải thở dài buồn bã, Tiểu Yến cụp đôi mắt thất vọng. Doanh Doanh bỗng nói tiếp:

− Đỗ huynh. Anh có biết võ đường của Thái Bình giáo ở nơi nào không?

Đỗ Ngọc gật đầu ngạc nhiên:

− Biết, gần đây thôi, nhưng muội hỏi làm chi vậy?

Doanh Doanh nhoẻn miệng cười vui vẻ:

− A! Hay quá, vậy thì Đỗ huynh dắt muội và Tiểu Yến đến nới đó đi.

− Không được đâu!

Đỗ Ngọc xua tay:

− Bộ Doanh muội muốn đến để xin học võ công trả thù cho cha mẹ thật sao? Môn quy của Thái Bình giáo nghiêm ngặt lắm.

Doanh Doanh dậm chân hờn dỗi:

− Đỗ huynh không dắt thì thôi, muội đi nhờ người khác vậy.

Chàng vội đưa tay lúng túng:

− Doanh muội, em đừng giận, huynh sẽ dắt muội đi liền, nhưng muội cũng phải ghé nhà huynh, để huynh bảo gia nhân khiên kiệu đưa chúng ta đi.

Tiểu Yến vỗ tay thích thú:

− Vậy là hay lắm, mình đến nhà Đỗ công tử một tí rồi đi.

Doanh Doanh gật đầu cùng Tiểu Yến bước vào tư thất của Đỗ Ngọc. Một tòa nhà cao nghi kiên cố, rực rỡ vàng son nhưng cũng không kém phần thanh tao thơ mộng, khi đã đến một lần thì không thể nào quên được. Tiểu Yến bị cảnh sắc nơi đây thu hút đến mê mẩn cả tâm hồn.
Tài sản của ngocvosong1986