"Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão".(Trời mà có tình trời cũng già). Nói về tình yêu trong PNTT thì quả nhiên không phải là một chủ đề mà VN cố khai thác. Tuy nhiên, nhìn tổng thể, viết như VN là hợp lý. Tính cách của nhân vật cũng nhất quán...Như ta đã có lần nói, trong PNTT tuyệt không có thề non hẹn biển, tuyệt vọng tương tư.v.v... Vì sao vậy? Vì theo những gì mà VN đã viết, ta có thể tìm ra mọt vài câu trả lời như:
Vì giới tu tiên quá khốc liệt, tà chính đều bất chấp thủ đoạn kiếm lợi cho mình, tình cảm thường không thắng lợi ích...nên tình cảm không có độ tin cậy cao, là món hàng xa xỉ của giới tu tiên nghèo khó...
Vì giới tu tiên là tập hợp của những người có trí năng cao. Thế nên lý trí luôn vượt lên trên tình cảm. Điều này cũng hợp với logic thông thường. Theo quy lệ của thuyết tu chân thì ngoại trừ linh căn ra, cần phải có trí tuệ, nghị lực... mới có thể nâng cao tốc độ tu luyện chứ không phải nói giàu tình cảm thì tu luyện tốt... Điều này đặc biệt có ý nghĩa khi tu tiên giới đã trở thành một nơi cạnh tranh khốc liệt: "đạt giả vi sư", "cường giả vi tôn"...
Kết hợp hai đều vừa nói đã tạo ra một tình trạng dường như ít có chỗ đứng dành cho tình cảm trong giới tu tiên, không chỉ là tình yêu, mà cả tình bằng hữu, sư đệ... Cho nên Nguyên Dao rời bỏ môn phái cố tìm cách có được một cao nhân song tu bạn lữ làm chỗ dựa với hy vọng đề cao tu vi mà không phải đi tìm tình yêu, dù rằng NDao là người trọng tình nghĩa (sự sẵn sàng hy sinh của nàng để cứu vãn sư tỷ có ơn với mình đã chứng tỏ điều đó)...
Riêng về HL, sống trong môi trường đó, trải nghiệm qua rất nhiều bài học nghiệt ngã, lại là người có lý trí và kiên định...nên phần tình cảm như vậy là hợp lý. Đạo hữu có thấy lạ khi HL vê thăm nhà mà chỉ nhìn trộm người nhà rồi đi, mặc dù biết rằng đi có thể không bao giờ trở lại? Đạo hữu có thất vọng khi HL âm mưu lợi dụng tình cảnh của Mộ Phái Linh để đột phá bình cảnh?v.v...
Quả nhiên là trong PNTT có nhiều cái khó chấp nhận đối với những ai lý tưởng hoá cuộc đời, thi vị hoá tình yêu...
Đạo hữu có tin rằng trong cuộc đời này có tình yêu vĩnh viễn, từ khi tóc còn xanh đến khi răng long đầu bạc?
Ta thì không tin lắm. Nên biết rằng "chén rượu ngon không thể làm cho giặc say chết", "thời thế thế thế thời phải thế",...
Đừng trách HL không dám "đi hết những ngày đắm say". Vì đơn giản là y ta chưa bao giờ được nếm mùi say đắm. Y ta chỉ lo với nghĩ...lo không trúc cơ được, lo không kết đan được, lo không kết anh được...vì linh căn hạng bét, vì không có tư nguyên, vì thời gian không đủ, vì không khéo là toi,vì v.v...
Vậy nên không thể, dù "bạc nhạc để yêu nhau". A a...hoa hồng trên cát cháy..."năm tháng sẽ qua đi, những cuộc chiến tranh sẽ qua đi, chỉ còn lại tình yêu của anh và em..." có thể là hay là nên thơ, nhưng "khi đại bác gầm lên thì chim hoạ mi tắt tiếng" là thực tế. Quác! Quác!
Last edited by phucvanphan021; 19-10-2009 at 02:00 PM.
|