Hồi 56
Hàng chục chiếc chung chìa về phía Hồ Sơn mời chào. Chàng nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy giữa đám vương tôn công tử ngã ngớn vui say kia, có ba ả cô đào áo quần xốc xếch đang ngã vào nhau cười rúc rích:
− Tân chưởng môn, người đáp lễ cho anh em vui dạ đi nào.
Sĩ Khải khẽ lên tiếng nhắc, khi thấy chàng cứ đứng trơ người ra như phỗng đá.
Hồ Sơn lúng túng nhận một chung rượu chậm rãi:
− Đa tạ mối cảm tình của quý huynh đã thật lòng trao tặng, nhưng tại hạ hiện nay đang mang đại tang của sư phụ trên đầu, nên không dám cùng quý huynh trọn lễ xin được hẹn vào một dịp khác chúng ta đàm đạo vui hơn.
Đỗ Ngọc đứng dậy nhìn Hồ Sơn cười nói:
− Tân chưởng môn nói vậy sao phải, đã là tứ hải giai huynh đệ, tang thì tang, còn chơi cứ chơi, đó là hai việc khác nhau.
− Đúng vậy!
Đám vương tôn công tử gật đầu phụ họa.
Đỗ Ngọc liếc Sĩ Khải nói khiêu khích:
− Sĩ huynh mà không cầm được khách thì đừng mang danh một đại công tử hào hoa nữa nhé.
Sĩ Khải đưa tay gãi tóc nói như năn nỉ:
− Tân chưởng môn, người đừng phụ lòng anh em quý mến, đừng để vì người mà cuộc vui gián đoạn.
Bất đắc dĩ Hồ Sơn đành ngồi xuống.
Đỗ Ngọc cười vang:
− Đấy, thế có phải vui không? Ngọc Hoa, em đến hầu rượu cho chưởng môn đi.
Người mà kém vui là em bị phạt đấy.
Ngọc Hoa lẳng lơ bưng chung rượu đến mời:
− Tân chưởng môn, thiếp xin nâng rượu kính mời trang quân tử.
Hồ Sơn lúng túng:
− Xin cô nương để tại hạ được tự nhiên.
Nghe Hồ Sơn gọi Ngọc Hoa bằng cô nương, đám vương tôn lại cùng nhau cười rộ.
Ngọc Hoa xấu hổ nói khẽ với Hồ Sơn:
− Xin chưởng môn đừng gọi thiếp là cô nương, e không phải phép.
Hồ Sơn hỏi ngẩn ngơ:
− Thế tại hạ phải gọi bằng gì cho đúng?
Ngọc Hoa cố giấu nụ cười:
− Thiếp là gái cô đào, chưởng môn muốn dùng từ chi cũng được, miễn đừng phạm vào danh giá của các bậc công nương.
− Thế à!
Hồ Sơn chợt hiểu, nhưng chàng chẳng biết nói gì hơn, uống cạn chung rượu của Ngọc Hoa trao cho rồi thẩn thờ ngồi yên nhìn bọn họ vui say cợt nhả. Giây lâu chàng khều Sĩ Khải hỏi nhỏ:
− Sĩ công tử, cuộc vui bao lâu mới tàn, tại hạ có việc phải về đây.
Một tay ôm chặt ả đào, một tay kề rượu ngay môi, Sĩ Khải cất giọng lè nhè:
− Cuộc vui của đệ thường kéo dài suốt sáng thâu canh. Nếu tân chưởng môn mệt mỏi thì cứ vào thư phòng nghỉ trước.
Hồ Sơn lật đật đứng dậy vòng tay:
− Tại hạ xin được phép trở lui, tấm thịnh tình này sẽ có một ngày báo đáp.
− Ồ, đâu có được ...
Đỗ Ngọc đang rượt đuổi ả cô đầu nghe Hồ Sơn nói vậy vụt chạy đến nắm tay chàng kéo lại:
− Xưa nay bọn này vui chơi chẳng cho ai bỏ cuộc bao giờ. Nếu chưởng môn nhân bỏ về như vậy là xem khinh bọn này lắm đó.
Hồ Sơn vội vã nói:
− Không phải thế đâu, chỉ vì ...
Đỗ Ngọc cắt ngang:
− Không phải thì huynh phải ở lại đây. Ngọc Hoa, em hãy đưa người vào thư phòng ngơi nghỉ, huynh giao người cho em săn sóc đó.
Ngọc Hoa mỉm cười liếc mắt đưa duyên:
− Mời tân chưởng môn.
Không muốn bàn tay của nàng chạm vào mình, Hồ Sơn đành bước đi nhanh. Phía sau lưng tiếng cười vang lên như trêu chọc, chê bai.
Căn phòng mà Ngọc Hoa đưa chàng vào là một thư phòng trang nhã, gợi tình. Tất cả đều mang một màu xanh gợi cảm, nệm xanh, gối xanh, tường xanh, thậm chí bức trành bầy tiên nữ khỏa thân tắm suối mơ cũng mang một màu xanh ma quái.
Hồ Sơn ngồi xuống giường. Chiếc giường nhún sâu dưới sức nặng thân thể của chàng, rồi thở ra mệt mỏi:
− Ngọc Hoa, ta có thể tự lo liệu cho mình được, nàng hãy trở ra cùng bọn họ đi.
− Sao lại thế tân chưởng môn?
Ngọc Hoa õng ẹo quàng tay sang cổ chàng lơi lả:
− Thiếp được lệnh hầu hạ chàng trọn đêm nay cơ mà?
Hồ Sơn nhẹ gỡ tay nàng:
− Đừng, Ngọc Hoa, nàng hãy lập tức lui ra.
Ngọc Hoa chẳng những không lui ra, còn cởi bỏ lớp áo ngoài, sà vào lòng chàng nũng nịu:
− Tân chưởng môn, lẽ nào người lại vô tình? Chàng hãy nằm yên để tiện thiếp xoa nhẹ vào huyệt đạo là sảng khoái lên ngay.
Những cái ve vuốt của Ngọc Hoa làm Hồ Sơn phải rùng mình, một cảm giác lâng lâng dần xâm chiếm, niềm khoái cảm mỗi lúc một tăng. Hồ Sơn biết rằng nếu chàng không cứng rắng thì sẽ không giữ nổi lòng mình. Nhưng hắt hủi hay dùng lời để nhục mạ nàng thì chàng không nỡ.
Hồ Sơn nghiến răng chịu đựng, giây lâu chàng vùng ngồi dậy dùng “Kim cương bất toại” bế cứng huyệt đạo, biến mình thành pho tượng vô tri, mặc cho nàng ve vuốt.
Thấy mọi cố gắng của mình đối với chàng đều trở thành vô nghĩa, Ngọc Hoa bĩu môi tức giận:
− Cứ tưởng mình là tiên phật chẳng bằng. Đấy đã ngu thì đây càng thêm khỏe.
Nói xong nàng nằm ngay xuống giưỡng đánh một giấc ngon lành.
Một lúc sau Hồ Sơn mới dám hé mắt ra nhìn, thấy nàng đã ngủ say, chàng khẽ mỉm cười rồi cũng ngủ ngồi luôn cho tới sáng.