Á Ni nghĩ dù sao thì Chu Vũ cũng không có khả năng luyện thành kiếm thuật nên buông tha cho hắn. Ngọt ngào ỷ ôi trong lồng ngực hắn, luyện một kỹ năng khác – Tiếp vẫn thần công. (Tiếp vẫn = hôn)
Luyện kiếm có thể làm cho người ta mệt đến nhũn người ra, âu yếm cũng vậy, nàng hôm qua vừa mới phá thân, mà nam nhân bên cạnh lại ôn tồn vuốt ve tới những địa phương mẫn cảm, tới khi tiếp xúc đến đám cỏ mượt mà thì đã làm nàng toàn thân nhũn hết cả ra, hoàn toàn mất đi phương hướng, không khỏi buông lỏng với yêu cầu đối với nam nhân, để cho hắn tại bụi cỏ của nàng vuốt ve một hồi, nàng ở thảo nguyên cùng hắn phóng túng cả về thân thể lẫn tâm hồn, cái cảm giác này cả hai người đều chưa từng trải qua.
Mặt trời ngả về tây, Á Ni toàn thân mềm nhũn nằm dựa trên người hắn, Chu Vũ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng nói: “Ta cảm giác được nha đầu kia tại nhà nàng có điểm kỳ qoái!”
Lúc này lại đi đề cập tới nha đầu kia, vậy có ý tứ gì đây? Á Ni ngẩng đầu: “Ngươi nói chính là Tố Tu ư? Nàng là người ở rừng rậm bên cạnh, năm ngoái mới tới nhá ta nói người trong nhà đều bị ma lang giết chết hết, Cha ta thấy nàng đáng thương mới để cho nàng hầu hạ tỷ muội bọn ta!”
Chu Vũ cười: “Ma lang gì mà lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là Ma lang vương?” Chỉ bằng một thân ma pháp của nàng ta thì đủ biết trưởng bối chắc hẳn là ma pháp sư có thực lực, có loại Ma lang nào đủ sức giết cả nhà nàng đây? Huống chi Ma lang có cuộc sống rất quy luật, bình thường đều ở tại rừng rậm, không dễ dàng chạy đến ngoài bìa rừng
Á Ni chăm chú nói: “Ma lang mặc dù không phải là Ma thú mạnh nhất, nhưng toàn thể người trong gia đình nhà nàng đều là người bình thường như vậy thì muốn giết sạch cũng không khó.”
Chu Vũ ngẩng mặt nhìn bầu trời, trong đầu vô vàn ý nghĩ xoay chuyển, quả nhiên không ngoài sở liệu, đến nàng cũng không biết Nha đầu kia hiểu ma pháp, không biết rằng thân pháp của nha đầu đó rất tốt, Nha đầu này sở hữu cả ma pháp và võ công, hết lần này tới lần khác giấu giấu diếm diếm, chứng tỏ trong lòng có ý đồ, mà cái ý đồ này là gì? Vốn là hăn đối với ma pháp của nàng có chút tò mò, muốn vạch trần ý đồ này, bây giờ ý muốn này càng được khẳng định, lý do mới nhất: Á Ni là tình nhân của hắn, mà tiểu nha đầu kia là người bên cạnh tình nhân của hắn, nếu nàng ta có mưu đồ gì, không chừng tình nhân của hắn sẽ gặp nguy hiểm, có nên cảnh báo Á Ni để nàng gia tăng phòng bị không đây?
Theo đánh giá của Chu Vũ là không thể vì Á Ni kiêu ngạo tự phụ sẽ hướng ngay gia đình nàng trực tiếp giết luôn tiểu nha đầu kia. Tiểu nha đầu kia tuyệt đối có bì mật, điều này hắn khẳng định nhưng nha đầu này cũng không phải hoàn toàn là người xấu, đây là trực giác của hắn, nếu hắn nhất thời hồ đồ, làm nàng phải bỏ mạng thì thực sự là điều rất đáng tiếc.
Làm như thế nào bây giờ? Chỉ còn một biện pháp duy nhất là tự mình tìm hiểu bí mật của nha đầu kia, sau đó mình sẽ tự đánh giá thiện ác trong con người của nàng, nếu thật sự gây bất lợi cho Á Ni sẽ trừ bỏ cũng không muộn, nếu không thì cũng không xen vào việc làm của nàng ta.
Vẻ mặt hắn bình thản hỏi một số điều về tiểu nha đầu kia nhưng Á Ni rõ rang là không để ý gì đến cô bé, đối với nguyên nhân vì sao tình nhân lại quan tâm đến nha đầu kia cũng chẳng them quan tâm. Nếu đấy là một nha đầu xinh đẹp thì nàng còn cho rằng tình nhân mình có ý đồ gì nhưng nha đầu này lại quá xấu đi khiến nàng không cảm thấy chút uy hiếp nào. Nằm trong long tình nhân, Á Ni ỷ ôi rất nhiều chuyện, từ đó Chu Vũ cũng biết thêm được nha đầu kia cũng chỉ phục vụ trang điểm và quần áo của hai tỷ muội Á Ni mà thôi.
Á Ni nói xong hé bờ môi kiều diễm nhìn hắn: “Hôm nay ta được một trận chơi bời thoải mái, uống trà, ngắm hoa, tự do tự tại không phải ước thúc điều gì cả.”
Chu Vũ vẫn tận tình nhấm nháp đôi môi nàng, mê mê, say say: “Chẳng những thơm tho mà còn say lòng người!”
Á Ni lạc lạc cười duyên nói: “Để mai ta bảo nàng làm thêm, nhiều một chút cho ngươi say …!”
Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, Á Ni đề nghị hôm nay tạm thời chia tay, vì vậy con ngựa cao lớn lại chở hai người theo đường cũ mà quay về, hoàng hôn về tới trong thành giống như hai người trở về căn nhà nhỏ của họ.
Trời tối hẳn hai người đã ở trong thành, ngã tư ở đây không giống như xã hội hiện đại mà thường có đèn chiếu sáng khắp nơi, mà là một mảng tối yên tĩnh, Chu vũ đưa nàng đến con đường nhỏ quen thuộc bên ngoài, xoay người xuống ngựa vừa ôm, vừa hôn Á Ni thật sâu nói: “Về cẩn thận!” quay người đi biến mất vào trong bóng đêm, Á Ni đứng thật lâu thần tình ngơ ngẩn, đây là nam nhân của nàng, nếu có thể lúc nào cũng ở cùng nhau thì tốt biết bao.
Ngày mai, ngày mai có thể nhìn thấy hắn, nàng tràn ngập hi vọng vào ngày mai, tràn ngập kích tình chờ đợi nàng, một đêm dài tràn ngập cô đơn, nhưng nàng có thể tận dụng thời gian dài ban đêm này để phục hổi thể lực ngày mai có thể cùng hắn kéo dài ân ái triền miên …
Mặt trời bình minh rốt cuộc cũng ló dạng báo hiệu một ngày mới thứ hai bắt đầu.
Trời cao đất rộng, gió hiu hiu thổi, một nhân ảnh xuyên qua ngã tư đường, cúi đầu đi qua gặp người cưỡi ngựa nàng đều tránh sang một bên đợi đi qua mới tiếp tục đi.
Người này đương nhiên là Tố Tu, nàng phụng mệnh tiểu thư đi hái hoa, nàng nhận thức được rằng một nha đầu như nàng không thể địch nổi bất cứ một ai trong số những người đi trên ngã tư này..
Y phục Tố Tu hoàn toàn giống với những ngày trước, tóc dài buông xoã hoàn toàn che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra ánh mắt cùng nửa khuôn mặt bên trái, nửa khuôn mặt hở ra có mảng lớn màu đen tiếp xúc với ánh nắng mặt trời có vẻ càng đáng sợ. Chu Vũ cách hơn mười thước đằng xa nhìn thấy trong lòng chợt dấy lên một loại cảm giác giống như bị hãm vào một nơi có hang vạn con độc xà vây khốn không cách nào có thể thoát ra.
Tố Tu xuyên qua thành một đoạn xa vẫn không phát hiện Chu Vũ đang theo sau mình, đi tới thảo nguyên đầu của nàng rốt cuộc cũng ngẩng lên, nhưng nàng vẫn vậy, không phát hiện ra Chu Vũ bởi Chu vũ hiện đang đứng tại trên không phía trên đầu nàng, cùng với nàng cách một đám mây mà cho dù đám mây có tan hết thì cũng chỉ nhìn thấy một chấm đen nhỏ trên trời mà thôi, nếu có thể nhìn thấy điểm này cũng cho rằng là mình bị hoa mắt nếu không có thị lực như Phi ưng thì quyết không thể phát hiện ra hắn là một con người.
Mà Chu Vũ lại có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt đất thậm chí cả mảng nám đen trên khuôn mặt của Tố Tu.
Một rừng Lạc hà hoa toàn một màu hồng trải rộng, khắp nơi trên mặt đất đều là hoa, Thảo nguyên giống như một biển hoa vậy, nếu ở tại xã hội hiện đại thì sẽ có vô số người từ khắp nơi đến đây mà thưởng ngoạn cảnh đẹp này, nhưng đây là một thế giới mà sinh tử không thể đoán trước được chỉ có thể dùng từ cường giả vi tôn để miêu tả nó mà thôi, cho nên không có người đến đây để ngắm cảnh đẹp này, Chu Vũ có ba nghi vấn: Lạc hà hoa vốn chỉ sinh sống tại bìa ngoài của rừng rậm, căn bản không cần tiến vào rừng rậm để lấy, Tố Tu tại sao ngày đó lại muốn đi vào rừng rậm, chẳng lẽ là vì vào đó để tắm? Hay là nàng vào đó để luyện công?
Tố Tu rất chịu khó, vừa vào đến nàng liền chăm chỉ làm ngay công việc của mình, lúc này tốc độ của nàng cũng thể hiện ra, hai tay liên tục điểm ra, từng đoá hoa liên tục bay lên, vừa bay lên liền rơi vào giỏ hoa của nàng, thậm chí nhánh cây vừa chớp lên thì nàng đã ở cánh xa mấy trượng. Có ý tứ! Công phu và cả người sử dụng đều rất đẹp mắt, Chu Vũ nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng từ trong rừng rậm đi ra, Tố Tu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc ôn nhu, hắn chào hỏi: “Ngươi tốt chứ? Như thế nào lại gặp ngươi ở đây, thật trùng hợp!”
Tố Tu gương mặt chỉ kinh ngạc thoáng qua một chút rồi trở lại bình thường: “Lại là ngươi, như thế nào còn chưa đi?”
Chu Vũ cười: “Ta còn một số việc chưa rõ ràng cho nên không thể đi được!”
Tố Tu thản nhiên nói: “Vậy ngươi cứ làm việc của ngươi, xin lỗi, ta không rảnh!” Lại bắt đầu hái hoa, bất quá thủ pháp lại chậm lại bình thường, giống như người bình thường không có thủ pháp gì vậy.
Chu Vũ không có đi, thàn nhiên nhìn nàng chậm rãi nói: “Mệt không, nghỉ ngơi một chút!”
“Không phiền đến ngươi!”
Chu Vũ lại nói: “Nói chuyện phiếm một chút không?”
Người này thật phiền phức, cứ bám theo nói chuyện đâu đâu, Tố Tu rốt cuộc dừng lại: “Nói cái gì?”
Chu Vũ nói: “Ví dụ tiểu thư nhà ngươi như thế nào?”
Tố Tu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu thư nhà ta mặc dù tính tình có chút ngang nghạnh nhưng tâm địa thiện lương, sẽ không so đo với ngươi!” Nàng còn tưởng rằng hắn vẫn tức giận tiểu thư nàng mà tìm cách trả thù.
Chu Vũ cười: “Ý ta không phải thế! Ta đương nhiên không vì mấy câu nói mà gây bất lợi đối với nàng!’
Tố tu gật đầu: “Cũng nên như thế!”
Chu vũ chậm rãi nói: “Ta đương nhiên sẽ không … Nhưng ngươi chẳng lẽ không có ý đó?”
Tố Tu đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi có ý gì?”