Nguyên lai Bạch Thạch đạo nhân tục gia họ Hà, sanh được hai con gái. Trưởng nữ là Hà Ngạc Hoa, năm nay mười tám tuổi. Thứ nữ Hà Lục Hoa tuổi mới lên mười. Hà Lục Hoa sanh ra không bao lâu thì mẫu thân qua đời. Bạch Thạch đạo nhân đem hai con giao cho muội muội nuôi dưỡng. Mười năm nay, cứ hai năm một lần, Bạch Thạch đạo nhân lại lên Thái Thất sơn thăm con, bất quá Trác Nhất Hàng không biết điều đó.
Thực ra trong lòng Bạch Thạch đạo nhân đã có tính toán. Trác Nhất Hàng là nhân vật kiệt xuất nhất trong lớp đệ tử đời thứ hai của phái Vũ Đương. Bạch Thạch đạo nhân sớm đã chú ý hắn, muốn gả Hà Ngạc Hoa cho hắn làm thê tử. Hoàng Diệp đạo nhân biết tâm ý của sư đệ, vì thế hôm trước mới mở lời thăm dò Trác Nhất Hàng, muốn tác thành đoạn nhân duyên này.
Lại nói Bạch Thạch đạo nhân giới thiệu hai con với Trác Nhất Hàng xong, cười nói: “Ngạc Hoa, sư huynh không phải người ngoài. Các con bất tất phải khách sáo. Vị sư huynh này của con văn võ song toàn, con muốn biết chuyện gì có thể hỏi sư huynh.”
Đoàn người dắt nhau lên đỉnh Thái Thất. Hà Ỷ Hà sau khi thí phát cải xưng là Từ Tuệ, tĩnh tu trên đỉnh Thái Thất. Từ Tuệ dẫn bọn họ vào trong tự viện, vẫy tay kêu Nhất Hàng ngồi xuống. Bạch Thạch đạo nhân cười: “Để cho bọn tiểu bối đi du ngoạn một phen đi!”
Hà Ngạc Hoa dẫn Trác Nhất Hàng vào trong tham quan một vòng rồi ngồi dưới cổ bách nghỉ ngơi. Hai người đàm luận, nói đến tao ngộ của Từ Tuệ sư thái, Hà Ngạc Hoa ta thán một trận, thở dài: “Nữ nhân quả là mệnh khổ!”
Trác Nhất Hàng cười: “Sao lại nói vậy? Bất quá Từ Tuệ sư thái gặp phải trượng phu tệ bạc mà thôi!”
Hà Ngạc Hoa hỏi: “Không phải sao? Tự cổ tới nay, nữ nhân đều phải dựa vào nam nhân. Gặp được người tốt thì còn đỡ, gặp phải người không tốt, cuộc đời coi như xong. Xem cô cô muội nhân phẩm võ công như vậy, cuối cùng cũng chỉ một mình làm bạn với thanh đăng cổ phật, suốt đời sống ở hoang sơn.”
Trác Nhất Hàng nói: “Kì thật bà ấy không nên vì một kẻ phụ lòng mình mà thương tâm!”
Hà Ngạc Hoa nói: “Cho dù hai bên ý hợp tâm đầu, cũng không thể tránh sau này có chuyện sao dời vật đổi. Như Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân kia, tài tử giai nhân, lưỡng tình thắm đượm, chẳng phải có thể coi là một giai thoại đẹp đến nghìn thu hay sao? Nhưng đến khi niên kỷ của Trác Văn Quân lớn rồi, Tư Mã Tương Như không khỏi sinh thói hai lòng, và nếu Văn Quân không phú một bài "Bạch Đầu Ngâm" khiến cho Tư Mã Tương Như hồi tâm chuyển ý, thì giai ngẫu kia chẳng phải là đã thành oán ngẫu rồi hay sao? Và nếu thế, thì Tư Mã Tương Như làm sao còn có thể làm một bài Trường Môn Phú cho Trần hoàng hậu (tức là hoàng hậu của Hán Vũ đế) được nữa? Vì khi đến lượt của mình, ông ta sao có thể hiểu nỗi khổ của oán phụ đó là như thế nào? Huynh nói vận mệnh của nữ nhân có phải là đáng thương lắm hay không?”
Trác Nhất Hàng nghe xong, bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác kì dị, không hẹn mà lại nghĩ đến Ngọc La Sát, lời lẽ của Ngọc La Sát tuyệt không bao giờ có những từ “nữ nhân mệnh khổ”.
Hà Ngạc Hoa nói năng văn nhã, cử chỉ phóng khoáng, nói đến chuyện văn tài võ nghệ đều khá hiểu biết. Nhưng không hiểu tại sao, Trác Nhất Hàng vẫn cảm thấy ở nàng ta dường như thiếu một cái gì đó. Nhưng đó là cái gì? Trác Nhất Hàng không nói được, cũng khó mà diễn đạt, dường như chiếu rọi trong lòng hắn một thứ hào quang lạ lùng? Thứ hào quang này, Trác Nhất Hàng cảm nhận được từ Ngọc La Sát rất thân thiết, dẫn đến một thứ cảm xúc rất mãnh liệt, thậm chí “căm ghét”, nhưng mà càng căm ghét thì lại càng hấp dẫn người ta.
Bạch Thạch đạo nhân hoàn toàn không biết Trác Nhất Hàng nghĩ thế. Lão gặp muội muội hết sức mừng rỡ, đến khi ra ngoại đường thấy nữ nhi và Trác Nhất Hàng đàm luận vui vẻ, càng thêm cao hứng.
Bạch Thạch đạo nhân vốn không có ý định lên Thiếu Lâm bái yết. Nhưng sáng sớm hôm sau, Từ Tuệ sư thái hốt nhiên tiếp được hai tấm thiếp mời của Thiếu Lâm giám tự Tôn Thắng sư, một đề tên mình, tấm còn lại dành cho Bạch Thạch đạo nhân.
Từ Tuệ cười nói: “Thiếu Lâm giám tự tin tức nhanh nhạy thật, huynh mới tới có một ngày bọn họ đã biết rồi.”
Từ Tuệ ẩn cư trên Thái Thất sơn, là hàng xóm của Thiếu Lâm phái nên cũng có lai vãng.
Bạch Thạch nói: “Sau khi chưởng môn sư huynh tọa hóa, bọn họ từng phái người đến điếu tế. Có qua thì có lại, bọn họ đã có thỉnh thiếp, ta và muội cũng nên đáp lễ.”
Quay qua Trác Nhất Hàng nói: “Con tương lai là chưởng môn bổn phái, nhân cơ hội này gặp gỡ trưởng lão Thiếu Lâm cũng tốt!”
Thái Thất, Thiếu Thất hai ngọn đối diện nhau, cách nhau ước chừng mười dặm. Ba người khởi hành đi được nửa canh giờ đã tới Thiếu Thất sơn, chỉ thấy tháp mọc như rừng, Thiếu Lâm tự nằm ở giữa rừng tháp đó.
Bạch Thạch nói: “Chúng ta đi tìm tri khách thông báo, con chờ ở đây!”
Trác Nhất Hàng gật đầu. Chính đang nói chuyện thì nghe có tiếng huyên náo ầm ĩ, ba người đi đến trước Thiếu Lâm tự, thấy cửa đóng kín. Có hai lão đầu đứng trên tảng đá lớn trước cửa đang lớn tiếng mắng chửi.
Một lão nói: “Kính Minh lão ngốc, ngươi là cái gì mà tự cao tự đại như thế? Ngươi tuy là tông chủ một phái, nhưng bọn ta cũng không phải không có lai đầu!”
Lão kia cũng gào lên: “Ta xem Thiếu Lâm các ngươi chỉ có hư danh mà thôi. Nếu xác thực có chân tài thực học, sao không dám cùng bọn ta học hỏi lẫn nhau?”
Trác Nhất Hàng nghe hai lão lớn tiếng chửi mắng, thập phần sửng sốt. Nên biết Thiếu Lâm Vũ Đương hai phái là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm. Xét thời thế lúc đó mà nói, Vũ Đương tuy người đông thế mạnh, nhưng nói đến lịch sửu lâu dài, nhân tài lớp lớp thì vẫn còn kém phái Thiếu Lâm. Hai người này lại ngang nhiên đứng trước cửa Thiếu Lâm khiêu chiến.
Hai lão già thấy Bạch Thạch đạo nhân và Từ Tuệ sư thái liền nhảy từ trên tảng đá xuống, đến trước mặt hai người nở nụ cười, gật đầu chào. Từ Tuệ sư thái mặt lạnh như băng, không nhìn lấy một cái. Bạch Thạch đạo nhân trông thấy cũng nghênh ngang bước đi, không hề đếm xỉa.
Hai lão già bị bẽ mặt, bước lên bắt chuyện với Trác Nhất Hàng: “Tiểu ca, ngươi đến Thiếu Lâm bái yết à?”
Trác Nhất Hàng gật đầu. Một lão hừ mũi: “Kì thật không cần phải đến bái kiến. Thiếu Lâm tự ngoại trừ Kính Minh trưởng lão có thể đấu với ta mấy hiệp ra, kì dư đều không đáng để xem. Ngươi hà tất phải hao tâm tổn sức đến đây!”
Trác Nhất Hàng kinh hãi hết mực, vội hỏi: “Dám hỏi danh tính lão tiền bối!”
Lão đầu lại hừ một tiếng: “Danh tính của ta có nói ngươi cũng không biết. Đương kim thế gian, kẻ hậu sanh đều mộ hư danh, hễ nói tới là Thiếu Lâm, Vũ Đương. Như mấy lão già bọn ta chẳng qua không muốn khai tông lập phái, tiểu bối ngươi không biết, nếu Vũ Đương ngũ lão có ở đây, bọn họ nhất định nhận mình là vãn bối.”
Lão đầu thao thao bất tuyệt một hơi. Trác Nhất Hàng nghe mà u mê cả đầu óc.
Lão nhân lại hỏi: “Đạo sĩ đi trước là sư phụ ngươi phải không?”
Trác Nhất Hàng ngẩn người, nghĩ thầm lão nói Vũ Đương ngũ lão đều tôn lão làm trưởng bối, sao lão không hề biết Bạch Thạch đạo nhân. Bèn đáp: “Đó là sư thúc của ta!”
Lại hỏi danh tự hai người. Lão đầu dương dương đắc ý nói: “Ngươi ở phái nào? Trưởng lão trong phái ngươi không có nhắc đến danh tự Lục thượng tiên Hồ Mại và Thần thủ Mạnh Phi cho ngươi nghe sao? Ta chính là Lục thượng tiên Hồ Mại. Hai mươi năm trước ta và Tử Dương đạo trưởng luận võ trên Vũ Đương sơn. Luận quyền pháp y thua ta một chiêu, luận kiếm pháp, lẽ ra ta bình thủ với y, nhưng quyền pháp đã thắng, không thể không lưu lại cho y chút thể diện nên nhượng y nửa chiêu.”
Trác Nhất Hàng quả thực mới nghe lần đầu, nhưng nghĩ sư phụ mình xưa nay rất mực khiêm tốn thành thật, nếu có chuyện này, vì sao lại không thấy nhắc tới.
Thần thủ Mạnh Phi xen vào: “Hai mươi năm trước, kiếm thuật của Tử Dương đạo trưởng khả dĩ còn ngang ngửa với vị Hồ lão ca của ta đây. Hiện tại nếu tỷ đấu, ta dám nói không đầy năm mươi chiêu y nhất định lạc bại. Còn như thần quyền của Thiếu Lâm tuy trứ danh, kì thật nhược điểm quá nhiều. Như Kính Minh sư còn chưa phải đối thủ của ta, nói gì tới Hồ lão ca bọn ta!”
Nói xong lấy từ trong túi ra một cuốn thư, góc trên bên trái đề “Mười điểm sai sót của Thiếu Lâm quyền pháp”, nói: “Ta vì loại bỏ thành kiến của thế nhân mới viết cuốn sách này, bàn luận những sơ hở của Thiếu Lâm quyền.”
Trác Nhất Hàng nói: “A, thì ra tiền bối muốn đưa cuốn sách này cho Kính Minh trưởng lão!”
Mạnh Phi nói: “Đáng tiếc Kính Minh lão ngốc coi trọng danh tiếng, khí độ quá tệ, bọn ta đến đây, lão lại bế môn không tiếp.”
Trác Nhất Hàng đang định tiếp lấy sách xem thử, hốt nhiên thấy đại môn mở, hai lão hòa thượng sánh vai nhau xuất hiện.
Hồ Mại la lớn: “Hay a! Cuối cùng cũng chịu ra gặp à. Kính Minh, ngươi dám tiếp ta mười chiêu không?”
Lão hòa thượng mặt mày hiền hậu đứng bên trái niệm “A di đà Phật!”, nói: "Bần tăng tuổi già sức yếu, sớm đã không còn cao hứng nữa rồi!"
Lão hòa thượng bên phải cười lạnh: "Nghe nói mấy ngày nay, ngày nào các ngươi cũng kiếm trụ trì chúng ta tỷ võ. Tri khách tăng đã nói rõ quy củ Thiếu Lâm cho các ngươi rồi. Muốn thử võ trước tiên phải đấu với môn nhân đệ ngũ cấp của chúng ta, dần dần đấu lên. Nếu thắng hết, ta tự nhiên tiếp cao chiêu của ngươi. Ngươi đã không tuân theo quy củ, còn đến đây làm ầm ĩ náo loạn lên?"