Ngân hà hệ, tại má»™t tinh cầu mà u đỠđáºm vô danh.
NÆ¡i nà y là má»™t thế giá»›i cá»§a lá»a, cả tinh cầu giống như má»™t lò lá»a tháºt lá»›n, nÆ¡i nÆ¡i Ä‘á»u là liệt há»a thiêu đốt.
Kỳ quái chÃnh là có má»™t ngưá»i tuổi trẻ, dung mạo hắn tuấn mỹ dị thưá»ng, cả ngưá»i phát ra má»™t cá»— tà khÃ, nham tương vẩy ra bốn phÃa, nhưng lại cách hắn ngoà i năm thước là đã bị rÆ¡i lạc xuống tá»›i.
Hắn treo lÆ¡ lá»ng cách ná»a thước tại không trung, thÃch ý qua lại phiêu đãng, khóe miệng lá»™ ra vẻ cưá»i tà khÃ, tá»± nói: " Äấu vá»›i ta…hừ hừ, XÃch Minh ta là ngưá»i thế nà o…ngươi chỉ là má»™t đống bùn lá»a nhá» xÃu, còn dám đấu vá»›i ta! Hãy nhìn xem ta luyện hóa ngươi…"
XÃch Minh nghiêng đầu, giương mắt nhìn má»™t há»a hồ do nham tương hình thà nh phÃa xa xa. Khoảng chừng hÆ¡n ngà n bình phương công lý, mặt hồ nham tương bốc cao lên, má»™t cá»— nham tương lá»›n trùng lên, tiếng oanh long long vang lên khắp mặt đất, đại địa rung động, nham thạch mà u Ä‘en như má»±c tháºt lá»›n khởi lên đằng đằng khói trắng, không thì lại phát ra âm thanh tạc liệt.
Tiếng vang nà y tá»±a hồ không có ảnh hưởng đến XÃch Minh, hắn giống như Ä‘ang ngồi trong tiên cảnh chim hót hoa thÆ¡m, thản nhiên tá»± đắc, nhìn nham tương Ä‘ang bốc lên mặt hồ, giống như Ä‘ang đợi thứ gì đó.
Ở nÆ¡i nham tương Ä‘ang lưu động trên mặt hồ phÃa xa xa, Ä‘ang treo má»™t má»™t món thần khà hình con rÃt tá»a ra quang hoa bảy mà u, quang hoa mãnh liệt, chiếu xuống nham tương mà u đỠsáºm ánh chiếu đến quang quái lục ly.
XÃch Minh đã ở chá»— nà y đợi suốt mưá»i ngà y. Nham tương trên mặt hồ từ lúc bắt đầu khởi động như nham tương lưu, không ngừng phun xuất ra đại cá»— nham tương, thưá»ng xuyên có nham thạch tháºt lá»›n được phun lên không trung, chỉ cần tiếp xúc con rÃt bảy mà u kia, sẽ bị kình lá»±c vô hình đánh trúng nát bấy.
XÃch Minh nhà m chán vẫy tay, bên dưới má»™t Ä‘oà n nham tương ngưng khởi lên ném ra phương xa. Trên mặt hắn lại lá»™ ra vẻ nhà m chán, thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ tươi cưá»i kỳ quái, như Ä‘ang nhá»› tá»›i chuyện gì thú vị.
Äá»™t nhiên, đại địa chấn chiến kịch liệt, nham tương phún dÅ©ng ra, cách đó không xa có má»™t tòa nham thạch hình thà nh ngá»n núi liệt nổ ra. Lại má»™t tiếng nổ kinh thiên động địa, tòa núi liá»n bị tạc vỡ, nham tương lá»a đỠgiống như suối phun bắn tá»›i không trung.
Mặt hồ nham tương bốc lên cà ng thêm lợi hại hÆ¡n, rồi đột nhiên vô số nham tương tế tuyến mà u bạc thoát ra. XÃch Minh mừng rỡ vô cùng, hắn hắc hắc cưá»i nói: " Cuối cùng cÅ©ng không nhịn được rồi, hừ hừ, đống bùn nhá» kia, ta xem ngươi còn có thể chạy trốn Ä‘i đâu!"
Hắn vẫn như cÅ© dừng lại bất động, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phÃa trước. Má»™t hư ảnh dần dần hiện lên trong hồ nham tương, nhiệt lưu thăng đằng lên tá»a ánh sáng lung linh không tháºt.
XÃch Minh nhếch miệng cưá»i nói: " Äống bùn nhá», cuối cùng ngươi cÅ©ng nhịn không được rồi, hắc hắc, do thần khà hấp dẫn, ngươi là m sao có thể ngăn cản."
Hắn nói là đống bùn nhá», cÅ©ng không phải chân chÃnh tháºt sá»± là đống bùn nhá», mà là thần thú thá»§ há»™ thần khà trứ danh – Äại Viêm Linh Thú. á»¶ và o phòng há»™ cá»§a Thiên Kim Sa, nó ẩn thân xuất hiện.
Äại Viêm Linh Thú rất nhanh đánh vá» phÃa thần khà phÃa không trung.
XÃch Minh đột nhiên biến mất tại chá»—, trong chá»›p mắt đã xuất hiện ở phÃa dưới linh thú.
Hắn đắc ý cưá»i nói: " Còn dám ẩn thân! Mau hiện thân cho lão tá»! Äi!" Hai tay bắn ra năm đạo kim quang, phảng phất như bái khai má»™t tầng sương mù, má»™t tiếng bạo liệt, Äại Viêm Linh Thú hiện ra nguyên thân.
XÃch Minh mừng rỡ ha ha cưá»i to: " Tiểu bảo bối, lần nà y nhìn xem ngươi chạy trốn nÆ¡i đâu, mau tá»›i đây Ä‘i!"
Äại Viêm Linh Thú linh tÃnh mưá»i phần, nó tá»±a hồ biết đại sá»± không hay, cÅ©ng bất chấp thần khà trong không trung, liá»n xoay ngưá»i thẳng tắp trùng xuống dưới. Chỉ cần có thể trở lại trong hồ nham tương, trừ phi XÃch Minh há»§y diệt cả tinh cầu, nếu không sẽ rất khó bắt được nó.
Äây là má»™t con linh thú xinh đẹp, thân thể dà i thon linh động, chiếc sừng đỠđáºm, trên lưng lưu tuyến xá» xuyên qua bảy kim tuyến, trên đầu lóe lên quang hoa mà u lam.
Nó có ba đôi cánh mà u và ng, má»—i khi giương cánh thì Thiên Kim Sa vá»n quanh toà n thân xoay tròn, dùng để phòng há»™ thân thể, con ngươi mà u và ng, không che dấu được thần sắc hoảng sợ, nó biết đại kiếp cá»§a mình đã tá»›i.
XÃch Minh quát to: " Ngưng!"
Chỉ má»™t chữ, thá»i gian láºp tức dừng lại, nham tương Ä‘ang chạy chồm trên mặt đất cÅ©ng tá»±a hồ bất động, trong thiên địa má»™t mảnh yên lặng, chỉ nghe thanh âm XÃch Minh cưá»i to quanh quẩn tại không trung, hắn Ä‘em phương viên mấy trăm công lý cấm chế, chỉ là còn chưa ngăn cản Äại Viêm Linh Thú.
" Oanh!"
Äại Viêm Linh Thú xinh đẹp nện đầu và o mặt hồ nham tương, Thiên Kim Sa quanh thân cÅ©ng bị văng ra. Mặt đất bị XÃch Minh cấm chế so vá»›i sắt thép còn rắn chắc hÆ¡n, cho dù như váºy cÅ©ng bị nó hung hăng chà ng ra má»™t cái hố to.
Äại Viêm Linh Thú cà ng thêm kinh hoảng, bây giá» nó đã biết thần khà trên bầu trá»i là có ngưá»i thao khống, lại không vỠđược trong hồ nham tương, nó bối rối phóng ra phÃa bên ngoà i.
Giữa không trung, XÃch Minh vá»— đùi, cưá»i không dứt: " Cáp! Äống bùn nhá», không còn nước nữa rồi…ha ha!"
Hắn chỉ thần khà trên không trung, quang hoa bảy mà u bao phá»§ xuống tá»›i, Äại Viêm Linh Thú tuyệt vá»ng giãy dụa, dần dần bị quang hoa cá»§a thần khà nuốt trá»n, thân thể từ từ co rút lại nhá» Ä‘i.
XÃch Minh liên tục không ngừng đánh ra thần dịch lá»±c, từng đạo kim quang chói mắt chiếu lên trên ngưá»i Äại Viêm Linh Thú. Mắt thấy Äại Viêm Linh Thú thu nhá» lại từng chút, hắn đắc ý nói: " Äống bùn nhá», ta nên Ä‘em ngươi luyện chế thà nh cái gì đây? Phải là m tháºt nhanh, nếu áp súc quá mức thì không được rồi, hắc hắc, để cho ta suy nghÄ© xem." Hắn vẫn không dừng tay bắn ra thần dịch lá»±c, nhưng tốc độ rõ rà ng thả cháºm.
Trong lúc nà y, XÃch Minh hưng phấn quát to má»™t tiếng: " Có, hắc hắc, Äại Viêm Thần Kiếm…hẳn là không tệ…"
Thiên Kim Sa tÃch tụ trên mặt đất đột nhiên bay lên, rất nhanh bao vây quanh Äại Viêm Linh Thú. Theo thần dịch lá»±c cá»§a XÃch Minh quán chú, Äại Viêm Linh Thú cuối cùng cÅ©ng ứng kiếp, bị luyện chế thà nh má»™t thanh thần kiếm.
Äại Viêm Linh Thú vừa má»›i trở thà nh thần kiếm, linh tÃnh cÅ©ng không có tiêu mất, đối vá»›i XÃch Minh vẫn còn mang tâm tình vô cùng phẫn ná»™.
Theo má»™t tiếng chấn minh thanh thúy, Äại Viêm Thần Kiếm hóa thà nh vô số há»a lưu đánh sâu và o.
XÃch Minh nhịn không được mắng: " Äống bùn nhá», dám giương oai vá»›i lão tá», tháºt sá»± là gan lá»›n bao thiên! Hắc hắc."
Hắn cưá»i má»™t tiếng quái dị, đưa tay hướng há»a lưu chá»™p tá»›i, má»™t bà n tay mà u và ng bay ra, thẳng tắp nghênh huống Äại Viêm Thần Kiếm.
Má»™t tiếng sét đánh vang lên tháºt lá»›n, Äại Viêm Thần Kiếm phát ra tiếng chấn minh liên tục không ngừng, tiếp theo liá»n xuất hiện trong tay XÃch Minh. Chỉ nghe hắn hắc hắc cưá»i nói: " Tiểu tá» còn không phục khÃ, lão tá» từng là XÃch Minh Ma Tôn, nếu muốn sá»a trị ngươi còn không chỉ là nhẹ như ăn sáng hay sao? Di? Tháºt quáºt cưá»ng, còn không phục? ÄÆ°á»£c, trở lại!"
Äại Viêm Thần Kiếm bá»™ dáng xinh đẹp tá»›i cá»±c Ä‘iểm, thanh trưá»ng kiếm dà i có bảy Ä‘iá»u kim tuyến có thể nhìn thấy, mÅ©i kiếm đỠđáºm tản ra quang hoa nóng rá»±c, hai bên thân kiếm cùng có ba chiếc cánh và ng, tá»±a hồ tùy lúc có thể giương cánh bay lượn, trên thân kiếm còn ráºm rạp những hình văn lá»™ lục giác, bên trong còn có thá»§y ngân chảy xuôi.
Äại Viêm Thần Kiếm dà i má»™t thước tám tấc, cÅ©ng chỉ có tu thần giả như XÃch Minh, má»›i có thể luyện chế ra thần kiếm cao minh như thế.
Äại Viêm Thần Kiếm ở trong tay XÃch Minh không ngừng nhảy lên, thỉnh thoảng có há»a diá»…m từ mÅ©i kiếm bắn ra.
XÃch Minh không thèm để ý đến cầm thanh kiếm chÆ¡i đùa, không ngừng dùng thần dịch lá»±c sung và o thân kiếm. Vì Äại Viêm Thần Kiếm chống cá»±, hắn vẫn không cách nà o sá» dụng thanh thần kiếm tuyệt thế nà y, mặc dù có thể mạnh mẽ xóa Ä‘i linh tÃnh cá»§a thần kiếm, nhưng cứ như váºy, đã mất Ä‘i mục Ä‘Ãch luyện kiếm, nhưng má»™t thanh thần kiếm không có linh tÃnh, XÃch Minh cÅ©ng khinh thưá»ng không cần đến.
Năm lần bảy lượt liên tục thất bại, là m cho trong lòng XÃch Minh nổi lá»a, ngưá»i nà y vốn tÃnh tình là má»™t ma tôn, trong cÆ¡n tức giáºn, không ngá» cÅ©ng Ä‘em linh tÃnh cá»§a Äại Viêm Thần Kiếm tạm thá»i phong bế.
Hắn hừ hừ nói: " ÄÆ°á»£c rồi, cho ngươi ở trong thân kiếm lo tu luyện Ä‘i, dù sao lão tá» cÅ©ng không thiếu binh khà sá» dụng…quả tháºt so vá»›i đại ca ta còn muốn quáºt cưá»ng hÆ¡n, hừ!"
Hắn xuất ra má»™t chiêu, thần khà bảy mà u trên bầu trá»i rÆ¡i và o trong tay, tiện tay huy vÅ©, má»™t chuá»—i tiếng sét đánh liên tiếp như chuá»—i xuyến hướng bốn phÃa đánh ra, trong tiếng ầm ầm, nham tương lại bá»™c phát má»™t lần nữa, hồ nham tương lại bắt đầu lưu động.
Sau khi giải trừ cấm chế, XÃch Minh loáng thân, lắc mình Ä‘i lên tá»›i trá»i cao, láºp tức liá»n mất Ä‘i bóng dáng.
Thái Dương Hệ, Minh Vương Tinh.
Má»™t đạo kim quang chói mắt lóe ra, XÃch Minh hiển xuất thân hình, hắn dò xét Äịnh Tinh Bà n má»™t chút, nghÄ© thầm: " Cuối cùng đã tá»›i, ân, đây là quê quán cá»§a đại ca…đúng rồi, đó là địa cầu, Ä‘i xem má»™t chút…địa phương đại ca ra Ä‘á»i, thuáºn tiện thu má»™t tên đồ đệ chÆ¡i đùa má»™t chút, tốt nhất phải tu luyện so vá»›i đại ca còn phải nhanh hÆ¡n…hẳn là sẽ chÆ¡i đùa rất vui vẻ, hắc hắc, dù sao nhà n rá»—i cùng là nhà n rá»—i, ân, đại ca từng nói qua, gá»i là gì…đúng rồi, Du Hà Nhân Gian( trò chÆ¡i nhân gian)! Ha ha, Ä‘i chÆ¡i thôi."
XÃch Minh trá»±c tiếp hiện thân tại má»™t thà nh thị, hoà n hảo địa phương hắn rÆ¡i xuống lại không ngưá»i nà o nhìn thấy, đó là má»™t tầng thượng cá»§a tòa lầu ba mươi mốt tầng cá»§a Mạt Kinh Äại Hạ, hÆ¡n nữa là lúc giữa đêm.
Hắn đối vá»›i thà nh thị hiện đại hóa không há» xa lạ, tại Nguyên Giá»›i cÅ©ng có mấy tinh cầu có khoa há»c kỹ thuáºt phi thưá»ng phát đạt, những tòa lâu cao vút táºn trá»i thì có rất nhiá»u.
HÆ¡i thoáng suy tư chỉ chốc lát, XÃch Minh biến mất trên lầu thượng cá»§a tòa lầu cao, trong chá»›p mắt đã na di qua má»™t siêu thị lá»›n, Ä‘i đông Ä‘i tây lục soát tìm bá»™ quần áo thÃch hợp.
Cho tá»›i bây giá» hắn cÅ©ng không có Ä‘i mua qua đồ váºt, muốn dùng thì phải Ä‘i tìm, tìm được rồi thì mượn, trên thế giá»›i nà y không có mấy ngưá»i có thể ngăn cản được hà nh động cá»§a hắn, chân chÃnh thá»±c sá»± có thể nói là muốn là m gì thì là m.
Trước tìm được quầy quần áo lót, hắn láºt xem má»™t chút, tiện tay cầm mấy bá»™, những váºt dùng cần thiết, ném và o trữ váºt thá»§ trạc. Hắn căn bản không bước Ä‘i, Ä‘á»u chỉ dùng thuấn di Ä‘i tìm tòi, hÆ¡n nữa là ẩn hình, trong hình ảnh thu trong máy quay, chỉ nhìn thấy má»™t quá»· ảnh lúc ẩn lúc hiện.
Rất nhanh, hắn đã lục soát được và i bộ quần áo, còn có đủ loại quần áo ves, quần áo nhẹ, áo khoác ngoà i, còn có loại y phục lễ hội và áo mùa đông.
Ở trong quầy rượu, hắn lại lấy hết các loại rượu, ném và o thá»§ trạc. Thói quen uống rượu nà y, cÅ©ng do tiên nhân Hầu PhÃch Tịnh dạy hư hắn.
Khi hắn nhìn thấy quầy thuốc lá thì cảm thấy vui vẻ cưá»i, nguyên lai nÆ¡i nà y cÅ©ng có thứ nà y, hừ, lần trước bá»n há» hiếu kÃnh thuốc lá cho ta Ä‘á»u cÅ©ng hút hết rồi, vừa lúc…đá»u là cá»§a lão tá»."
Hắn ném hết thuốc lá trên quầy và o trong thá»§ trạc, tiện tay xé mở má»™t gói thuốc lá, rút ra má»™t Ä‘iếu đưa lên miệng, vươn má»™t ngón tay, má»™t lÅ© há»a diểm láºp tức toát ra.
Hắn hút má»™t hÆ¡i, Ä‘iếu thuốc lá trong nháy mắt tà n rụi từ đầu đến Ä‘uôi. Hắn phun ra má»™t hÆ¡i khói, nghiêng đầu nói thầm má»™t câu: " Hắc hắc, đồ váºt tháºt tốt." Má»™t tà n thuốc rÆ¡i trên mặt đất, ngưá»i cÅ©ng đã biến mất.
Lại má»™t lần nữa hiện thân trong phòng cất tiá»n trong ngân hà ng, XÃch Minh mặt mà y há»›n hở Ä‘em hết ngân phiếu ném và o trong thá»§ trạc.
Hắn đã sá»›m nghe đại ca Lý Cưá»ng nói qua, trên thế tục giá»›i mà không có tiá»n thì ná»a bước khó Ä‘i, mặc dù hắn có thể không ăn không uống, không cần dùng tá»›i tiá»n, nhưng muốn tìm ngưá»i là m việc, không có tiá»n không thể là m được, bởi váºy ngân hà ng hắn dù sao cÅ©ng phải tá»›i thăm má»™t lần.
XÃch Minh lấy hết tiá»n bạc ngân phiếu trong ngân hà ng, ngay cả tiá»n đồng hắn cÅ©ng ném luôn và o trong thá»§ trạc, thì phòng để tiá»n đã sạch sẽ ngay cả má»™t tá» giấy cÅ©ng tìm không thấy.
Nhìn căn phòng trống rá»—ng, hắn đắc ý cưá»i má»™t tiếng, Ä‘i vá» phÃa trước má»™t bước, phảng phất như dung hợp và o trong không khÃ. Nghe nói và o ngà y kế tiếp nhân viên ngân hà ng mở phòng ra, thiếu chút nữa là bị hù chết, bên trong phong đã bị dá»n hết sạch sẽ đến không thể tư nghị, nguyên lai còn có ngân phiếu cÅ©ng không nhìn thấy bóng, trong máy quay chỉ có má»™t hình ngưá»i mÆ¡ hồ, sau đó lại nhìn thấy từng bao tiá»n trống rá»—ng biến mất.
Không ngưá»i nà o hiểu được chuyện gì xảy ra, tìm không được bất kỳ vân tay và dấu chân, cÅ©ng không tìm được má»™t sợi tóc nà o rÆ¡i xuống. Äây là má»™t chuyện là m cho ngưá»i ta không lý giải được, sau lại biến thà nh má»™t vụ án treo không lá»i giải đáp.
Lúc nà y XÃch Minh đã Ä‘i tá»›i má»™t thà nh thị trung đẳng.
Trên ngưá»i hắn mặc tây trang mà u Ä‘en, bà n tay trắng nõn đút trong túi quần, mái tóc dà i buá»™c ra sau, Ä‘eo má»™t chiếc kÃnh mát, trong miệng ngáºm Ä‘iếu thuốc, Ä‘ang cháºm rãi Ä‘i trên đưá»ng, đôi già y da trên chân hắn cÅ©ng Ä‘ang " lá»™ng lá»™ng" vang lên má»—i khi hắn bước Ä‘i.
Lão nhân gia nà y cÅ©ng không ngẫm lại, bây giỠđã là ba bốn giá» sáng, có ai ở trên đưá»ng cái mà còn Ä‘i dạo.
Trên đưá»ng cái không có má»™t bóng ngưá»i, XÃch Minh cảm thấy không thú vị, nghÄ© thầm: " Không có ai…là m sao mà thu đồ đệ…"
" Uy!"
" Äứng lại!"
Má»™t chiếc xe tuần tra dừng ở phÃa sau hắn, hai tuần cảnh đẩy cá»a xe, trong đó có má»™t ngưá»i há»i: " Ngươi…ân, xin xuất ra giấy chứng minh thân pháºn."
Vị tuần cảnh kia phát hiện ngưá»i nà y ăn mặc chỉnh tá», không giống như bá»n lưu manh đầu đưá»ng lăn lá»™n, ngữ khà nói chuyện nhất thá»i trở nên khách khÃ.
XÃch Minh mừng rỡ, có ngưá»i cùng nói chuyện, hắn đương nhiên hoan nghênh, hắn cÅ©ng không xem đối phương là ai, lắc mình đến trước ngưá»i vị tuần cảnh kia, đưa tay vá»— bá» vai cá»§a hắn, nói: " A, tiểu khá»a tá», khách sạn cao cấp cá»§a nÆ¡i nà y ở chá»— nà o váºy?"
Tên nà y hắn cÅ©ng từng nghe Lý Cưá»ng đại ca nói qua, khi đến thế tục giá»›i, ngưá»i có tiá»n Ä‘á»u sẽ ở khách sạn cao cấp.
Vị tuần cảnh kia choáng váng, hắn đã năm mươi tuổi rồi, tóc hoa râm, ngưá»i tuổi trẻ nà y không ngá» lại gá»i hắn là tiểu khá»a tá».
Hắn chỉ chỉ và o mÅ©i mình nói: " Ngươi…ngươi gá»i ta là gì?"
Vị tuần cảnh bên cạnh hắn, nhìn qua như má»›i từ trong trưá»ng cảnh sát Ä‘i ra " phốc xÃch" má»™t tiếng cưá»i nói: " Äá»™i trưởng, hắn gá»i ngươi là tiểu khá»a tá», ha ha."
XÃch Minh cưá»i cưá»i nói: " Äúng váºy, tiểu khá»a tá»."
Vị tuần cảnh kia vẻ mặt Ä‘á»u là nếp nhăn, cưá»i khổ quay đầu nói: " Nguyên lai là má»™t kẻ ngu…được rồi, đừng náo loạn, nhà cá»§a ngươi ở nÆ¡i nà o? Sao khuya như váºy mà còn Ä‘i dạo trên đưá»ng, gần đây ban đêm cÅ©ng không an toà n, gặp tên côn đồ, coi chừng lấy hết đồ cá»§a ngươi rồi ném ngươi ra ngoà i đưá»ng." Hắn mang theo lá»i hù dá»a ra nói.
XÃch Minh thiếu chút nữa báºt cưá»i lên, tên nà y Ä‘em hắn xem như kẻ ngu, ngưá»i nà y còn không phải là đứa ngốc sao. Hắn hi hi cưá»i nói: " Thiệt hay giả, nói không chừng là ta lấy hết cá»§a bá»n há» nga."
Lão tuần cảnh lắc đầu, nói: " Lên xe đi, chúng ta đưa ngươi vỠnhà ."
XÃch Minh rất nghe lá»i liá»n ngồi và o vị trà bên cạnh lái xe, tuần cảnh tuổi trẻ kia ngăn cản nói: " Uy, ngồi ra phÃa sau, đây là vị trà cá»§a ta!"
Lão tuần cảnh mở cá»a xe, ngồi và o ghế lái, nói: " Tiểu Lâm, nhưá»ng cho hắn ngồi Ä‘i, ngươi không thấy hắn có chút khá» khạo hay sao."
Tiểu Lâm nói thầm: " Ngưá»i nà o a, ăn mặc thế nà y, nhưng lại ngốc hồ đồ…ai, coi như là ta gặp xui, ngà y đầu tiên Ä‘i là m lại gặp hoạt bảo như váºy."
Hắn mở cá»a xe phÃa sau ngồi và o, nÆ¡i nà y bình thưá»ng chỉ cấp cho nghi phạm ngồi mà thôi.
XÃch Minh vui vẻ không thôi, đã hÆ¡n mưá»i năm hắn không cùng ngưá»i nói chuyện, thưá»ng xuyên má»™t mình lầm bầm là u bà u, nhìn thấy hai viên cảnh nà y, hắn cảm giác rất hưng phấn.
Lão tuần cảnh há»i: " Tiểu khá»a tá», nhà ngươi nÆ¡i nà o? Nói Ä‘i, ta đưa ngươi vá»."
XÃch Minh cưá»i hì hì nói: " Ta không biết a, ta vừa má»›i tá»›i đây, là m gì có nhà để vá»?"
Lão tuần cảnh cảm thấy có chút nhức đầu, chẳng lẽ tiểu khá»a tá» nà y khá» tháºt? Hắn cưá»i khổ nói: " Chúng ta phải tan sở rồi, không thá»i gian chÆ¡i đùa vá»›i ngươi, nói, nhà ngươi ở đâu a? Hay là cho ta xem giấy tá» nhân thân gì cÅ©ng được."
XÃch Minh cà ng thêm thÃch thú, hắn xòe hai tay, cưá»i nói: " Ta không có thân pháºn chứng."
Tiểu Lâm nói: " ÄÆ°a hắn vá» cục Ä‘i, để bên Ä‘iá»u tra tìm má»™t chút."
Lão tuần cảnh cÅ©ng không có biện pháp, nói: " ÄÆ°á»£c thôi, vá» cục trước…mệt chết Ä‘i được, lá»›n tuổi rồi không thức đêm được a, ai…"
Hắn đưa tay bóp bóp bả vai của mình, nổ máy xe tuần tra, chuyển đầu xe hướng vỠcục cảnh sát chạy đi.
Dá»c theo đưá»ng Ä‘i chỉ nghe má»™t mình XÃch Minh lao thao: Tiểu khá»a tá» nà y nhìn qua sao lại già như váºy, thân thể ngươi nhìn qua tháºt là yếu kém, cuối cùng còn Ä‘oan chắc là lão có bệnh, hÆ¡n nữa còn bệnh không nhẹ, đỠnghị để cho hắn trị liệu, là m viên cảnh kia bị hắn là m cho vô cùng phiá»n não.
Tháºt vất vả má»›i đến cục cảnh sát, XÃch Minh còn Ä‘ang lao thao không ngừng.
Lão tuần cảnh kia cÅ©ng là m ngưá»i hà m háºu, dù sao nghÄ© là cÅ©ng là là m việc giúp ngưá»i, không cần phải tức giáºn là m gì bèn mang XÃch Minh Ä‘i và o cục cảnh sát.
Lão tuần cảnh ước chừng là m ngưá»i quá tốt bụng, từ lúc nhìn thấy XÃch Minh, vẫn không há» nghÄ© sẽ khi dá»… hắn, vẫn dùng lá»i lẽ ôn hòa khuyên bảo, cấp cho XÃch Minh má»™t ấn tượng không tệ.
Vị Tiểu Lâm kia lại hoà nh mi trợn mắt chưa từng có sắc mặt tốt vá»›i hắn, nhưng hắn chẳng qua chỉ là má»™t viên cảnh thá»±c táºp, không có quyá»n lá»±c gì, hết thảy Ä‘á»u phải nghe vị lão viên cảnh kia an bà i. CÅ©ng do tâm tình cá»§a XÃch Minh không tệ, không so Ä‘o thái độ cá»§a hắn, nếu không XÃch Minh chỉ nhổ ngụm nước bá»t thì cÅ©ng đủ lấy cái mạng nhá» cá»§a hắn.
Khoa Ä‘iá»u tra rất nhanh phải kết luáºn, ngưá»i nà y không có há»™ khẩu, vân tay lại không có, cÅ©ng không có thân pháºn gì, tra không ra hắn từ đâu Ä‘i tá»›i đây.
Lão tuần cảnh lúc tan sở cố ý Ä‘i tá»›i khoa Ä‘iá»u tra thăm hắn, chỉ thấy XÃch Minh Ä‘ang tá»±a và o bà n, Ä‘ang cùng vị Tiểu Ngá»c cô nương trá»±c ban trò chuyện vô cùng nhiệt tâm vui vẻ.
Ngưá»i nà y mặt mÅ©i tuấn tú, khà chất đặc biệt, đúng là má»™t mỹ nam tá» hiếm thấy, xứng đáng là m cho Tiểu Ngá»c ngây ngất, ngay cả khi lão tuần cảnh tiến và o nà ng cÅ©ng không có chú ý, vẫn còn Ä‘ang kỉ kỉ cô cô nói chuyện không ngừng.
XÃch Minh quay đầu nhìn thấy lão tuần cảnh tiến và o, hì hì cưá»i nói: " Tiểu khá»a tá», tan sở rồi?"
Tiểu Ngá»c bị hắn là m cho báºt cưá»i, nói: " Tiểu khá»a tá»? Ha ha, hắn là lão đội trưởng cá»§a chúng ta, là m ngưá»i là tốt nhất, tuổi còn lá»›n hÆ¡n ba cá»§a ta, sao anh gá»i ông ấy là tiểu khá»a tá» a?"
XÃch Minh cưá»i nói: " Gá»i hắn là tiểu khá»a tá»â€¦Ä‘ó là muốn cho hắn cải lão hoà n đồng a, a a."
Tiểu Ngá»c vẻ mặt không tin nói: " Äừng có nói cà n nữa, phản lão hoà n đồng? Anh khoa trương quá Ä‘i, XÃch Minh ca ca, anh từ đâu tá»›i, sao ta không tra được tư liệu cá»§a anh, anh không phải là từ ngoà i hà nh tinh tá»›i đó chứ? Hì hì."
Tần Danh ( lão viên cảnh) nghÄ© thầm: " Ngay cả kêu tên XÃch Minh ca ca mà cÅ©ng thuáºn miệng như váºy, tiểu khá»a tá» nà y đúng là không ngốc đâu." Hắn nói: " Tiểu khá»a tá», ngươi như váºy không được đâu, không nói là ngưá»i ở đâu, lại không nói cho chúng ta biết ngươi ở chá»— nà o, ngươi nói bây giá» là m sao?"
XÃch Minh thuáºn miệng cưá»i nói: " Nếu không thì cho ta đến nhà ngươi ở Ä‘i?"
Tần Danh cưá»i khổ nói: " Äến nhà ta? Trong lòng thầm nghÄ©: " Nhà cá»§a ta cÅ©ng không phải viện từ thiện, tiểu khá»a tá» nà y nhìn sao cÅ©ng không giống má»™t ngưá»i vô gia cư a."
Tần Danh suy nghÄ© má»™t chút, nói: " Thôi váºy Ä‘i theo ta, tá»›i nhà ta ở trước và i ngà y, lúc nà o nhá»› ra nhà cá»§a ngươi ở đâu, ta đưa ngươi trở vá»."
XÃch Minh không sao cả, nói: " ÄÆ°á»£c rồi, váºy đến nhà ngươi…a, tiểu muá»™i muá»™i, có rảnh rá»—i sẽ trò chuyện nữa nga."
Tiểu Ngá»c đỠbừng mặt, ngay cả nà ng cÅ©ng cảm thấy kỳ quái, sao lại cùng ngưá»i nà y trò chuyện nhiệt tình như thế, cùng hắn ở má»™t chá»—, má»™t đêm dà i trôi qua tháºt nhanh. Nà ng ngượng ngùng nói: " ÄÆ°á»£c a, XÃch Minh ca ca, có rảnh rá»—i ta sẽ Ä‘i thăm anh."
Äi ra khá»i cục cảnh sát, thì đã là sáng sá»›m sáu giá», XÃch Minh Ä‘i theo Tần Danh lên xe vá» nhà .
Tần Danh không sao nghĩ ra, chỉ là một hà nh động vô tình của mình, đã nhặt được một vô giới chi bảo vỠnhà .
Äang trên đưá»ng, Tần Danh phát hiện XÃch Minh trở nên trầm mặc không nói, nhịn không được há»i: " Tiểu khá»a tá», sao rồi? Có phải đã nhá»› ra nhà ở đâu không?"
Hắn là m viên cảnh nhiá»u năm, ngưá»i giống như XÃch Minh tướng mạo anh tuấn vô cùng, nhìn thế nà o cÅ©ng là má»™t công tá» gia có tiá»n, là m sao không có nhà để vá», đây cÅ©ng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hắn không sao giải thÃch được.
XÃch Minh lắc đầu nói: " Tiểu khá»a tá», đây là thà nh thị gì váºy?"
Tần Danh thiếu chút nữa lạc cả tay lái, hắn ho khan má»™t tiếng nói: " Ngươi…ngươi tháºt sá»± là má»™t quái nhân, không phải…không phải là tháºt không biết gì hay sao?" Trong lòng hắn nói thầm: " Ai, kẻ ngu còn đỡ, má»™t ngưá»i tâm thần thì má»›i phiá»n toái, ai, nhìn tháºt không giống a, kỳ quái."
Tần Danh trả lá»i: " Äây là Hải Châu Thị."
XÃch Minh cÅ©ng không biết cái gì là Hải Châu Thị, hắn gáºt gáºt đầu nói: " Nga, thì ra là Hải Châu Thị."
Tần Danh cảm giác được ngưá»i nà y Ä‘ang giả vá» ngu ngốc, ngưá»i Ä‘ang ở Hải Châu, còn không biết mình Ä‘ang ở nÆ¡i nà o. Hắn cưá»i khổ lắc đầu, chỉ chốc lát sau, đã Ä‘i tá»›i trước cá»a, hắn dừng xe, nói: " Äi theo ta…ân, nhà cá»§a ta tương đối đơn sơ…"
XÃch Minh không thèm để ý nói: " Không quan hệ, ta không sao cả."
Hắn Ä‘Ãch tháºt là không sao cả, dù là hoà n cảnh nghiêm khốc hÆ¡n hắn cÅ©ng không quan tâm, trong cuá»™c sống bất cứ là đồ váºt gì cÅ©ng không thể là m cho hắn tháºt sá»± động tâm, hắn chỉ là đang chÆ¡i trò chÆ¡i mà thôi.
Tần Danh ở tại má»™t khu dân cư nhá», đây là má»™t tiểu khu rất cÅ© kỹ lâu năm, tuyệt đại bá»™ pháºn nhà cá»a Ä‘á»u đã tu kiến từ mưá»i năm trước, nhìn qua cÅ© nát không chịu nổi.
Hắn ở tại mặt đông, táºn cùng bên trong tầng má»™t, bên cạnh vách tưá»ng. Hắn móc ra chìa khóa mở cá»a phòng, XÃch Minh Ä‘i theo và o trong.
Trong phòng thu tháºp rất chỉnh tá», đồ váºt mặc dù cÅ© kỹ, nhưng lại được lau chùi sạch sẽ. Diện tÃch căn phòng cÅ©ng còn lá»›n được má»™t chút, có ba phòng, phòng ngá»§, má»™t phòng khách cÅ©ng lá»›n, còn có má»™t phòng là phòng ăn, trong bếp còn Ä‘ang bốc ra hương thÆ¡m.
Má»™t phụ nữ trung niên từ trong bếp Ä‘i ra, vừa Ä‘i tá»›i phòng khách nhìn thấy XÃch Minh, không khá»i sững sá» nói: " Lão Tần, vị nà y là …"
Tần Danh nói: " Nga, là má»™t vị bằng hữu, chuẩn bị ở lại nhà chúng ta và i ngà y." Hắn nhìn XÃch Minh nói: " Äây là vợ cá»§a ta, há» Long, ngươi gá»i bà ta là Long đại tẩu là được…ai nha, mệt chết Ä‘i được, có gì ngon bưng lên Ä‘i, a a."
XÃch Minh cưá»i cưá»i, để cho hắn gá»i đại tẩu, tháºt sá»± là quá khoa trương, bất quá hắn ôm tâm lý đùa chÆ¡i trong lòng mà tá»›i, cho nên rất khách khà kêu lên má»™t tiếng: " Chà o đại tẩu, hắc hắc." trong lòng nhịn không được cưá»i trá»™m: " Ngược lại, tiểu nha đầu ngươi cÅ©ng không sợ tổn thá» sao, ta chÃnh là má»™t đại ma tôn a."
Long đại tẩu vá»™i và ng nói: " Äừng khách khÃ, đừng khách khÃ, ngươi..ngồi chÆ¡i má»™t chút, ta láºp tức bưng Ä‘iểm tâm lên, lão Tần…theo ta má»™t chút." Bà tá»±a hồ có chuyện phải nói.
Tần Danh nói: " Ngươi ngồi chÆ¡i má»™t chút, ta láºp tức ra ngay." Trên mặt hắn lá»™ ra tia áy náy, Ä‘i theo vợ và o phòng.
XÃch Minh mỉm cưá»i, ngồi trên ghế salon, rõ rà ng nghe được vÆ¡ chồng Tần Danh nói chuyện vá»›i nhau.
" Lão Tần, ngà y hôm qua trong nhà nháºn được giấy báo cá»§a pháp viện, ai, Thiên nhi ở bên ngoà i đánh nhau, cánh tay bị gãy…"
" Cái gì? Thằng nhỠđáng chết…a? Cánh tay bị gãy? Chuyện gì xảy ra?"
" Ai, hắn đánh bể đầu má»™t ngưá»i, còn đánh gãy má»™t chân ngưá»i khác, hai ngưá»i kia đã Ä‘i kiện cáo, lần nà y Thiên nhi gây há»a lá»›n…lần nà y phải là m sao?"
" Ai, đứa nhá» nà y không nên thân a, má»›i tốt nghiệp đại há»c không tá»›i má»™t năm…kỳ quái, sao không ai cho ta biết…"
" Nếu không phải lão Trương gá»i Ä‘iện thoại tá»›i, tôi cÅ©ng không biết, tiểu Thiên Ä‘i ra ngoà i…"
Khóe miệng XÃch Minh lá»™ ra má»™t tia cưá»i tà dị, nhá» giá»ng nói thầm: " Có ý nghÄ©a, hắc hắc, tháºt sá»± có ý nghÄ©a…"