Thất Dạ Tuyết- Thương Nguyệt
Thương Nguyệt
Thất Dạ Tuyết
Dịch giả: Lục Hương
Tự chương
Tuyết, không biết rÆ¡i tá»± bao giá».
Tuyết lá»›n, phảng phất như má»™t bầy hồ Ä‘iệp Ä‘ang lặng lẽ sà xuống từ tầng mây xám xịt lạnh lẽo, xuyên qua khu rừng linh sam trải dà i mênh mông, giăng giăng mù trá»i kÃn đất. Chỉ má»™t thoáng, cánh đồng hoang lương đã trắng toát má»™t mà u.
Äợi đến khi hÆ¡i thở gã Ä‘á»u đặn trở lại, tuyết đã phá»§ kÃn đầu mÅ©i kiếm.
Tuyết nhuá»™m đỠhồng Ä‘á»ng trên thân kiếm Ä‘en kịt. Mùi tanh cá»§a máu khiến cái dạ dà y đã hai ngà y má»™t đêm chưa có thứ gì cồn cà o khó chịu. Kể ra thì, đối vá»›i má»™t kẻ xưa nay vốn quen không để bà n tay nhuốm máu như gã, lần nà y quả thá»±c là đã giết… hÆ¡i bị nhiá»u ngưá»i.
Hoắc Triển Bạch thở dốc, thân thể không dám nhÃch động má»™t phân má»™t tấc, cánh tay cứng Ä‘á», giữ nguyên tư thế sau khi phóng ra má»™t kiếm ấy.
Äó là má»™t tráºn kịch chiến vô cùng thê thảm: kiếm trong tay gã xuyên qua ngá»±c đối thá»§, găm cứng hắn và o cây linh sam Ä‘en sì sau lưng. Song tên sát thá»§ Ä‘eo mặt nạ bạch ngá»c ấy cÅ©ng đã đâm kiếm xuyên qua thân thể gã, từ mạn sưá»n bên phải đến táºn phổi. Sau đòn quyết định ấy, hai ngưá»i Ä‘á»u đã đến cá»±c hạn cá»§a thể lá»±c, miệng thở hổn hển.
Chỉ cần bất cứ bên nà o khẽ nhúc nhÃch má»™t chút, kết cục sẽ láºp tức trở thà nh đồng quy ư táºn.
Trên đồng hoang, nhất thá»i tÄ©nh mịch như cõi chết.
Tuyết vẫn rÆ¡i không ngưng không nghỉ, cây linh sam cao lá»›n sừng sững như má»™t tấm bia má»™ chá»c thẳng lên trá»i xanh. Gã và tên ngân y sát thá»§ vẫn im lìm đối mặt vá»›i nhau trong rừng, giữ nguyên tư thế kỳ quái lúc xuất ra sát chiêu cuối cùng, kiếm trong tay vẫn găm lại trong cÆ¡ thể đối phương.
Hoắc Triển Bạch tháºn trá»ng thở dốc, cảm giác lá phổi trong lồng ngá»±c mình cÆ¡ hồ sắp chạm đến lưỡi kiếm lạnh buốt kia.
Gã cố hết sức duy trì tư thế và thần trÃ, không để mình gục ngã trước đối phương. Còn đối thá»§ bị trưá»ng kiếm cá»§a gã xuyên qua, lồng ngá»±c cÅ©ng pháºp phồng dữ dá»™i, đôi mắt sau tấm mặt nạ bạch ngá»c Ä‘ang dần dần trở nên u tối.
Xem ra, đối phương cũng như cây cung kéo căng hết cỡ rồi.
Cho dù đối phương đã gắng sức mấy lần, nhưng lưỡi kiếm xuyên qua mạn sưá»n Hoắc Triển Bạch vẫn bị ghim cứng trong xương sưá»n gã, cuối cùng không đủ lá»±c xuyên và o mà ng phổi, đà nh dừng lại ở đó. Cái đầu Ä‘eo mặt nạ kia đột nhiên khẽ ngoẹo sang má»™t bên, rồi lặng lẽ gục xuống.
Hoắc Triển Bạch âm thầm thở hắt ra một hơi… rốt cục, gã cũng đã thắng!
Trên cánh đồng tuyết băng lạnh nhưá»ng nà y, nếu cứ tiếp tục giằng co nữa, chỉ sợ cả hai cùng bị đông cứng mà chết cÅ©ng nên? Gã nhìn chăm chăm và o tấm mặt nạ bạch ngá»c chỉ cách mình gang tấc, rồi từ từ chuyển trá»ng tâm thân thể ra phÃa sau từng phân, từng phân má»™t, để kiếm đối phương chầm cháºm rá»i khá»i lá phổi cá»§a mình.
Chỉ có một chút máu ứa ra ngoà i.
Máu vừa chảy ra gặp tiết trá»i lạnh cóng đã đông cứng lại ở miệng vết thương.
Gã phải mất thá»i gian uống cạn chén trà má»›i nhÃch được ra ná»a thước. Äợi khi mÅ©i kiếm hoà n toà n rút khá»i thân thể, gã má»›i láºt tay bịt chặt mạn sưá»n lại. Tráºn táºp kÃch trên cánh đồng tuyết nà y, má»™t mình gã khiêu chiến Tháºp Nhị Ngân Dá»±c, cho dù là Hoắc thất công tá» Trung Nguyên đệ nhất kiếm, gã cÅ©ng đã mang trên mình tá»›i mưá»i ba vết thương nặng.
Có Ä‘iá»u, đây có lẽ là lần cuối cùng rồi.
Không mau đến Dược Sư cốc, chỉ sợ sẽ không thể gắng gượng được nữa.
Kiếm vừa rút ra, tên ngân y sát thá»§ đã cùng gã liá»u sống liá»u chết gần trăm hiệp kia không còn gì chống đỡ, từ từ trượt xuống theo thân cây linh sam, để lại phÃa sau má»™t vệt máu đỠtươi.
“Cạch!â€
Äúng và o khoảng khắc ngã gáºp ngưá»i và o trong tuyết đó, tấm mặt nạ che trên mặt hắn cÅ©ng vỡ tan.
Hoắc Triển Bạch đột nhiên sững ngưá»i, lùi lại má»™t bước, vô thức nắm chặt chuôi kiếm, cẩn tháºn quan sát. Tên sát thá»§ quả thá»±c đã không còn chút sinh khÃ, tuyết rÆ¡i trên gương mặt hắn mà cÅ©ng không thấy tan.
“Ôi, còn trẻ như váºy mà đã Ä‘i liá»u mạng vá»›i ngưá»i ta…†Gã thở dà i má»™t tiếng, mÅ©i kiếm đâm ra như linh xà xuất động, liên tiếp rạch lên y phục đối phương, mở toang áo trong áo ngoà i, mÅ©i kiếm lướt từ trên xuống dưới, linh hoạt láºt tung má»i thứ hắn mang trên ngưá»i.
Váºy mà , chỉ có gió luồn qua những mảnh vải rách bươm, rÃt lên vù vù rồi tiếp tục bay Ä‘i.
Không có gì hết.
Hoắc Triển Bạch ngẩn ngưá»i, đột nhiên cảm thất các vết thương toà n thân cùng lúc Ä‘au nhói lên dữ dá»™i, thân hình lảo đảo như muốn ngã.
Là m sao lại như váºy được? Äây là tên cuối cùng trong Tháºp Nhị Ngân Dá»±c rồi, sau tráºn đại chiến trên Kỳ Liên sÆ¡n, cuối cùng bảo váºt đã bị đám ngưá»i nà y Ä‘em Ä‘i, gã cÅ©ng lần theo dấu vết nà y mà tra ra được, định là m chim sẻ rình sau lưng bá» ngá»±a bắt ve… tên nà y có lẽ là thá»§ lÄ©nh cá»§a cả đám, nếu món đồ ấy không ở trên ngưá»i hắn, váºy thì ở đâu?
Hoắc Triển Bạch không khá»i cau mà y, quỳ má»™t chân xuống ná»n tuyết, không cam tâm, cúi ngưá»i lục soát thêm lần nữa.
Không lấy được thứ dược liệu cuối cùng nà y, đơn dược gã cần chắc chắn sẽ không chế được, còn thân thể Mạt Nhi thì mỗi ngà y một yếu nhược hơn. Gã đã bôn tẩu khắp bốn phương trong tám năm ròng, khó khăn lắm mới tìm được hết các dược liệu khác, là m sao để tất cả thà nh công cốc được cho đà nh?
Gã cắm đầu cắm cổ tìm kiếm tiếp. Khoảng cách vá»›i đối phương sao quá gần, đến ná»—i chỉ cần ngước đầu lên là nhìn thấy đôi mắt ấy… đôi mắt cá»§a ngưá»i chết như chưa khép hẳn lại, bên trong chất chứa nét lạnh lùng như cưá»i như không, hướng thẳng lên trá»i cao, phần lòng trắng he hé đó thoáng hiện lên má»™t sắc lam nhạt tà dị.
Thứ sắc lam nhà n nhạt ấy, nếu không có tuyết trắng xung quanh là m ná»n, thì hầu như không thể nháºn ra.
Chỉ vừa liếc nhìn ánh mắt ấy, tim Hoắc Triển Bạch đã giáºt thót, cảm thấy như có má»™t thứ sức mạnh dấy lên trong vô hình, khóa chặt thân thể gã từ trong ra ngoà i. Cảm giác hốt hoảng bần thần đó khiến suýt nữa thì gã đánh rÆ¡i cả kiếm.
Không đúng! Hoà n toà n không đúng!
Hoắc Triển Bạch muốn báºt dáºy thoái lui theo bản năng, muốn bạt kiếm, muốn phong kÃn môn hộ… váºy mà , gã không là m được bất cứ Ä‘iá»u gì. Thân thể trong nháy mắt như bị Ä‘iểm trúng huyệt đạo, đừng nói là cỠđộng gì, cả đôi mắt gã cÅ©ng không thể chuyển động được chút nà o.
Äây là chuyện gì váºy? Cảm giác nà y… rốt cuá»™c là chuyện gì váºy?
Thân thể và ánh mắt cá»§a gã cùng lúc bị má»™t thứ sức mạnh vô hình “khóa†chặt tại đó, không thể nhÃch động dù chỉ má»™t chút.
Sau đó, gã nhìn thấy đôi mắt mà u lam nhạt đã “tỠvong†kia khe khẽ chuyển động.
Äôi mắt ấy chỉ khẽ chá»›p chá»›p, rồi mở bừng ra, vừa hay đối nhãn vá»›i gã. Äôi mắt vừa trong suốt thuần khiết lại sâu không thấy đáy, chỉ má»™t ánh nhìn thôi đã là m gã lạnh buốt khắp châu thân, tá»±a hồ như có dao thương xuyên qua ngưá»i.
Không xong rồi! Hoắc Triển Bạch thầm kêu lên má»™t tiếng, nhưng vẫn không có cách nà o dịch ánh mắt Ä‘i nÆ¡i khác, chỉ có thể giữ nguyên tư thế phục ngưá»i quỳ trên ná»n tuyết như váºy mãi.
So vá»›i tròng trắng quái dị kia, mà u sắc đôi đồng tá» có vẻ bình thưá»ng. Äen. Chỉ có Ä‘iá»u mà u Ä‘en ấy nồng Ä‘áºm quá, nồng như thứ má»±c không thể mà i tan hay mà n đêm thăm thẳm không thể vén lên trên bầu trá»i xa. Äôi đồng tỠấy ở trên ná»n tròng trắng kỳ dị, tạo thà nh vô số mà u sắc yêu tà quái dị khó mà tả nổi bằng lá»i. Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toà n thân gã tá»±a như bị trúng má»™t lá»i cấm chú, cứng đỠkhông thể nà o cỠđộng.
Trong sát na ấy, trong đầu Hoắc Triển Bạch hiện lên đủ thứ bà thuáºt trong các truyá»n thuyết trên giang hồ gã từng nghe nói, rồi lòng bá»—ng lạnh toát…
Äồng thuáºt (thuáºt thôi miên bằng mắt)? Äây… lẽ nà o chÃnh là Äồng thuáºt trong truyá»n thuyết?!
Tuyết vẫn rÆ¡i lất phất, tan chảy trên trán gã, như những giá»t mồ hôi lạnh nhá»… nhại chảy xuống. Tên Ngân Dá»±c sát thá»§ nằm gục trong tuyết kia mở mắt nhìn gã, khóe miệng nhếch lên má»™t nụ cưá»i, ánh mắt yêu dị cá»±c kỳ. Tuy đã tỉnh lại, nhưng tuyết trên mặt hắn vẫn không há» tan chảy, cả hÆ¡i thở cÅ©ng lạnh buốt, phảng phất như má»™t bóng u linh hoà n hồn nháºp xác váºy.
“Äây là nhiếp hồn.†Tên sát thá»§ đưa tay bịt vết thương lại, dá»±a và o than cây linh sam từ từ ngồi dáºy, “Thất công tá» Äỉnh Kiếm các, chắc ngươi cÅ©ng nghe qua rồi chứ?â€
Hoắc Triển Bạch thoáng giáºt mình kinh hãi: chuyến Ä‘i nà y gã đã cố che giấu danh tÃnh, không ngỠđối phương sá»›m nháºn ra được thân pháºn cá»§a gã từ trước.
Tên sát thá»§ cưá»i nhạt, nhãn thần băng lạnh lạ lung: “Chỉ chút xÃu nữa là chết dưới Mặc Hồn kiếm cá»§a ngươi rồi!â€
Hoắc Triển Bạch không thể trả lá»i, bởi cả thanh âm cá»§a gã cÅ©ng đã bị khóa chặt.
Nhiếp hồn… Thứ Äồng thuáºt nà y còn lưu truyá»n trên thế gian tháºt sao? Không phải đã từ trăm năm trước, sau khi SÆ¡n Trung Lão Nhân Hoắc Ân chết trong tay Äại tư tế Phong Nhai cá»§a Bái Nguyệt Giáo, Äồng thuáºt đã thất truyá»n rồi hay sao? Không ngỠđến giá» vẫn còn ngưá»i có năng lá»±c ấy!
“Không ngá», ngươi cÅ©ng đến vì viên Vạn niên long huyết xÃch hà n châu đó… ta còn ngỡ rằng Thất công tá» ngay đến Äỉnh Kiếm các chá»§ cÅ©ng không thèm là m, tất phải nhân váºt siêu nhiên không mà ng ngoại váºt nữa cÆ¡ đấy.†Tên sát thá»§ vất vả đứng lên, nhìn Hoắc Triển Bạch Ä‘ang bị khóa chặt trên mặt tuyết, đột nhiên cất tiếng cưá»i gằn: “Chỉ đáng tiếc, ta cÅ©ng quyết phải Ä‘oạt được thứ nà y.â€
Nói Ä‘oạn, hắn xoay ngưá»i, vá»— nhẹ má»™t chưởng và o cây linh sam sau lưng.
“Cách cách†má»™t tiếng, vá» cây khô khốc vỡ ra, má»™t hạt châu đỠnhư máu liá»n rÆ¡i ngay và o tay hắn.
Hoắc Triển Bạch “A!†lên má»™t tiếng, nhưng vẫn không thể cá»±a quáºy.
ChÃnh là nó! Vạn niên long huyết xÃch hà n châu… vừa rồi kịch chiến, hắn đã giấu nó và o thân cây phÃa sau từ lúc nà o? Thu Thá»§y, nà ng… nà ng… Ä‘ang đợi thứ nà y để cứu mạng Mạt Nhi! Không thể chết ở đây được… tuyệt đối ta không thể chết ở chốn nà y được.
Nhưng bất kể gã có giãy giụa thế nà o, thân thể vẫn cứng đỠnhư bị thôi miên, một cỗ niệm lực vô cùng lớn mạnh đang đè chặt lấy gã, khiến Hoắc Triển Bạch không thể nà o cỠđộng. Trước ánh mắt đen tối âm lạnh đó, cả thần trà gã cũng đang dần bị nuốt lấy, ánh mắt dần dần trở nên tán loạn.
Là m sao… là m sao trên Ä‘á»i nà y lại có thứ yêu thuáºt như váºy?
Tên sát thá»§ nà y vẫn còn trẻ như váºy, tại sao lại sở hữu sức mạnh áp chế mà chỉ Ma giáo trưởng lão má»›i có?
Ngân y sát thá»§ cúi đầu ho khẽ, giá»ng nhẹ mà lạnh. Tuy đã chiếm thượng phong, nhưng thuá»™c hạ thương vong hết cả, thể lá»±c bản thân hắn cÅ©ng đến cá»±c hạn. Hà nh trình nà y quả thá»±c quá gian nan, trước tiên là đoạt lấy Long huyết châu trong tay quần hùng bốn phương ở Kỳ Liên sÆ¡n, kế đó là liên tục gặp phục kÃch, truy sát trên đưá»ng chạy vá» phÃa Tây. Má»›i rồi trong rừng linh sam lại gặp phải tay kiếm khách đứng hạng nhất nhì Trung Nguyên nà y!
Hắn thở gấp, não bá»™ bắt đầu nhói lên từng đợt. Äồng thuáºt là thứ ma thuáºt cá»±c kỳ tiêu hao linh lá»±c, nếu cứ tiếp tục thế nà y, chỉ sợ bệnh Ä‘au đầu sẽ lại phát tác. Hắn không nói nhiá»u nữa, cánh tay từ từ đưa lên trong gió tuyết…
Cùng vá»›i cỠđộng cá»§a hắn, Hoắc Triển Bạch nằm dưới đất cÅ©ng đỠđẫn giÆ¡ má»™t tay lên, tá»±a như má»™t con rối bị kéo dây váºy.
“Nhá»› cho kỹ, tên ta là ‘Äồng’.â€
Äôi mắt lạnh lẽo sau tấm mặt nạ, ánh lên sắc lam nhà n nhạt như tảng băng vạn năm,
Toà n thân Hoắc Triển Bạch run lên nhè nhẹ: Äồng? Sát thá»§ thần bà đứng hà ng đầu trong Ma giáo Äại Quang Minh cung?
Ngưá»i cá»§a Ma giáo… không ngá» lần nà y cÅ©ng đến Kỳ Liên sÆ¡n tranh Ä‘oạt Long huyết châu!
Äại Quang Minh cung ở Tây Côn Luân là tỠđịch cá»§a võ lâm Trung Nguyên, bên dưới có NgÅ© Minh Tá», Tam Thánh Nữ và Tu La trưá»ng, chia là m tam giá»›i. Tu La trưá»ng là nÆ¡i sát thá»§ nhá»u như mây trên trá»i, ngưá»i sáng láºp ra Äỉnh Kiếm các, công tá» Thư Dạ, mấy trăm năm trước cÅ©ng xuất thân từ đây. Trăm năm nay, Tu La trưá»ng Ä‘á»i nà o cÅ©ng có tinh anh, khiến cho võ lâm Trung Nguyên Ä‘á»u không khá»i thở dà i cảm thán, đồng thá»i cÅ©ng coi đây là má»™t mối uy hiếp cá»±c lá»›n.
Còn tên Äồng trước mắt Hoắc Triển Bạch đây chÃnh là nhân váºt đỉnh cao, là nhân váºt trăm năm má»›i xuất hiện má»™t lần cá»§a Tu La trưá»ng.
Trong khoảng khắc ngắn ngá»§i ấy, Hoắc Triển Bạch má»›i biết mình đã nhất thá»i sÆ¡ ý phạm phải má»™t sai lầm vô cùng lá»›n!
Cánh tay Äồng chầm cháºm chuyển động, đưa tá»›i gần cổ, đôi mắt như lưu ly phát ra những tia sáng băng lạnh.
Ãnh mắt Hoắc Triển Bạch chứng tá» gã Ä‘ang kháng cá»± kịch liệt thế nà o, váºy mà thân thể bị Äồng thuáºt chế trụ vẫn chuyển động không theo ý muốn. Cánh tay như bị má»™t sức mạnh vô hình nắm chặt, mô phá»ng theo động tác cá»§a Äồng, nắm chặt lấy Mặc Hồn kiếm, chầm cháºm ká» và o cổ há»ng.
Tuyết Diêu, Tuyết Diêu! Trong lòng gã không ngừng gà o thét. Äi đã lâu như váºy rồi, tại sao giá» nà y vẫn chưa quay lại!
“Tạm biệt, Thất công tá»!†Tay Äồng từ từ đưa lên sát cổ há»ng mình, khóe mắt ánh lên má»™t nét cưá»i yêu dị, đột nhiên láºt mạnh cổ tay, giáºt mạnh và o trong, là m thà nh động tác cắt cổ há»ng!
Không tá»± chá»§ được, Mặc Hồn cÅ©ng lóe lên, cắt ngược và o cổ há»ng cá»§a ngưá»i cầm nó.
“Oác…â€
Bá»—ng nhiên, trong tuyết vang lên má»™t tiếng rÃt the thé, rạch toác cÆ¡n gió lạnh.
Äồng buá»™c miệng kêu lên má»™t tiếng khe khẽ, không kịp né tránh, tay đã nhói lên. Máu đỠtươi chảy dá»c xuống cổ tay, rồi nhanh chóng ngưng kết lại thà nh những hạt huyết châu trên ná»n tuyết trắng.
Má»™t con bạch Ä‘iểu xuyên qua gió tuyết bay tá»›i, bất ngá» tấn công Äồng, cái má» nhá»n hoắt đâm xuyên qua bà n tay hắn.
Sau đó, con chim vẽ thà nh má»™t chiếc cầu vồng trắng muốt bay vút trở vá» Ä‘áºu trên vai Hoắc Triển Bạch.
Là … má»™t con tuyết ưng! Dẫu bị tấn công đột ngá»™t, Äồng vẫn không rối loạn, vừa thở hổn hển vừa bịt chặt vết thương, ánh mắt vẫn không rá»i mắt đối phương. Chỉ cần hắn không giải trừ cấm chú, Hoắc Triển Bạch sẽ không thể nà o thoát được.
Nhưng, cho dù hắn chưa từng thả lá»ng áp chế lên tinh thần Hoắc Triển Bạch, thân hình Ä‘ang cứng đỠtrên mặt tuyết kia vẫn đột nhiên khẽ nhúc nhÃch!
Phảng phất như sức mạnh trong cÆ¡ thể gã đã bừng tỉnh, bắt đầu tranh Ä‘oạt quyá»n khống chế thân thể vá»›i sức mạnh ngoại lai kia. Hoắc Triển Bạch nghiếm chặt răng, cánh ta từ từ di động, dịch chuyển Mặc Hồn kiếm Ä‘ang ká» sát cổ mình ra xa.
Lần nà y thì đến lượt ánh mắt Äồng lá»™ vẻ hãi hùng.
Là m sao lại như váºy được? Äã trúng phải Nhiếp Hồn thuáºt từ chÃnh diện, váºy mà kẻ nà y vẫn có thể kháng cá»± được sao?
Không kịp nghÄ© ngợi nhiá»u, biết không thể để đối phương lấy lại hÆ¡i, sát thá»§ Äồng láºp tức bổ nhà o tá»›i trước, Ä‘oản kiếm trong tay đâm thẳng và o tim đối phương. Song chỉ nghe “đinh†má»™t tiếng, hổ khẩu cá»§a hắn lại bị chấn động đến tóe máu.
Mặc Hồn kiếm kịp thá»i đẩy ra phÃa trước, cản lấy thế công cá»§a hắn.
Tuyết trên mặt đất bị kiếm khà là m bay tung tóe, che má» tầm nhìn cá»§a hai ngưá»i. Lá»±c phản chấn từ má»™t chiêu vừa rồi khiếm thân thể đã trá»ng thương cá»§a Äồng không thể tiếp tục chịu đựng, ánh mắt yêu dị cÅ©ng tắt lịm theo, cả ngưá»i hắn bắn ngược vá» phÃa sau hÆ¡n ba trượng, má»™t tia máu vá»t ra từ lồng ngá»±c bị rạch nát, vẽ trên mặt đất má»™t bông hoa máu đổ rá»±c, rồi không còn động Ä‘áºy gì nữa.
Long huyết châu tuá»™t khá»i tay, rÆ¡i và o trong tuyết.
Hoắc Triển Bạch loạng choạng đứng lên, toà n thân vương đầy hoa tuyết, hÆ¡i thở hổn hển nặng ná».
Tuyết Diêu vẫn đứng trên vai gã, cái má» sắc nhá»n đâm và o huyệt Kiên Tỉnh nÆ¡i hõm vai đến cả lóng tay. CÅ©ng nhá» con chim thông minh nà y kịp thá»i mổ má»™t cái, dùng cái Ä‘au mãnh liệt giải khai thân thể bị tê liệt, thì gã má»›i kịp thá»i cản được chiêu công cuối cùng cá»§a Äồng.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Gã chống kiếm xuống đất, lảo đảo bước tá»›i, gáºp ngưá»i lần mò trong tuyết, cuối cùng cÅ©ng tìm thấy Long huyết châu. Trước mắt gã là má»™t vùng mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, không chỉ là hoa tuyết, mà còn rất nhiá»u tia sáng Ä‘ang chuyển động không ngừng, tá»±a hồ có vô số dư ảnh không ngừng trà o ra, mịt mù che hết má»i thứ trước mắt gã… Äây, đây là gì váºy? Là tác dụng còn sót lại cá»§a Äồng thuáºt sao?
Gã nắm chặt hạt châu trong tay, còn định ra xác nháºn lại cái chết cá»§a đối thá»§, nhưng má»™t tráºn gió thổi qua là m thân thể đã suy kiệt cá»§a gã như muốn ngã nhà o.
“Oác!†Tuyết Diêu rút cái mỠnhuốm đầy máu ra, kêu lên một tiếng lanh lảnh.
Rõ rồi… nó Ä‘ang thúc giục ta láºp tức rởi khá»i đây, nhanh chóng đến Dược Sư cốc.
Gió tuyết má»—i lúc má»™t lá»›n, cÆ¡ hồ như muốn đẩy kẻ phải chống kiếm xuống đất để đứng vững như gã ngã xuống. Sau má»™t hồi chém giết, những vết thương trên khắp cÆ¡ thể cùng lúc nhói lên là m gã cảm thấy trá»i xoay đất chuyển. Nếu còn không Ä‘i cho nhanh… nhất định gã sẽ chết trong khu rừng linh sam hoang vắng không dấu chân ngưá»i nà y mất.
Gã không mà ng xem xét đối phương chết sống thế nà o, chỉ cố gượng hết sức quay ngưá»i loạng choạng lê bước vá» má»™t hướng nà o đó.
Äằng bà o thì từ khi bước chân và o giang hồ năm mưá»i lăm tuổi, gã cÅ©ng đã không có thói quen Ä‘uổi táºn giết tuyệt đối thá»§ rồi.
Hoa tuyết rÆ¡i qua rừng linh sam, im lìm phá»§ lên mặt đất, chỉ nháy mắt thảm tuyết đã dà y thêm cả thước. Tuyết trắng thuần khiết hoà n hảo phá»§ lấp vết máu, từng chút, từng chút má»™t, đồng thá»i mai táng luôn cho mưá»i ba thi thể Ä‘ang nằm la liệt ngổn ngang trong rừng.
Những cây linh sam khổng lồ đứng sừng sững tá»±a như những tấm bia má»™ mà u xám, chỉ thẳng lên bầu trá»i tuyết lạnh buốt.
Trắng. Trắng, Trắng toát một mà u.
Từ khi ra khá»i rừng linh sam, trước mắt gã chỉ còn lại má»™t mà u trắng đó.
Gã không rõ mình đã bước Ä‘i trong lá»›p tuyết ngáºp đến táºn đầu gối đó được bao lâu, cÅ©ng không biết mình đã Ä‘i tá»›i đâu, chỉ biết từng bước, từng bước lết theo má»™t hướng nà o đó. Trên đầu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim kêu oang oác, đó là Tuyết Diêu Ä‘ang ở trên không dẫn đưá»ng cho chá»§ nhân.
Phổi gã như bốc cháy, má»—i lần hÃt thở Ä‘á»u Ä‘au đớn như có ngá»n lá»a thiêu đốt bên trong, má»i thứ trước mắt lại cà ng má» nhòa Ä‘i, từng bông hoa tuyết không ngừng xoay chuyển như đã biến thà nh váºt sống, trải đôi cánh bay lượn trong không trung, là m hiện lên vô số ảo ảnh mÆ¡ hồ.
“A… hì hì, hÃch hÃch… Hoắc sư huynh, muá»™i ở đây nà y!â€
Giữa mà n tuyết trắng đột nhiên hiện ra má»™t gương mặt xinh đẹp vô ngần, rồi má»™t giá»ng nói trong trẻo cưá»i khúc khÃch bên tai: “Äồ ngốc, đến bắt muá»™i Ä‘i! Bắt được thì muá»™i sẽ gả cho huynh.â€
Thu Thá»§y? Là giá»ng nói cá»§a Thu Thá»§y… nà ng không phải nà ng Ä‘ang ở Lâm An hay sao? Tại sao lại ở chốn nà y?
Lẽ nà o… lẽ nà o… bệnh của Mạt Nhi lại nặng thêm nữa rồi?
Gã sải chân bước má»™t bước dà i, nôn nóng đưa tay ra phÃa trước, định tóm lấy hồng y nữ tá» trong tuyết kia, nhưng cÆ¡n Ä‘au buốt nÆ¡i đầu gối và mạn sưá»n khiến mắt gã tối sầm lại. Chỉ trong nháy mắt, gương mặt tươi cưá»i kia đã biến mất sau mà n tuyết rối bá»i.
Bước Ä‘i vá»™i và ng, thân thể khô kiệt cá»§a gã không còn trụ được nữa, chạy thêm được ba bước thì á»§ rÅ© gục xuống phÃa trước.
Trong long bà n tay gã vẫn nắm chặt hạy Long huyết châu vừa liá»u mạng Ä‘oạt lấy kia.
“Quác… quác..†Tuyết Diêu lượn tròn trên bầu trá»i đầy gió tuyết, xa xa phÃa trước đã hiện lên má»™t góc sÆ¡n cốc, con linh Ä‘iểu kêu thêm mấy tiếng, rồi cúi xuống nhìn chá»§ nhân Ä‘ang ngã gục dưới đất, lo lắng muôn phần, cuối cùng đà nh xếp cánh Ä‘áºu trên lưng gã.
“Pháºp!†Cái má» nhá»n cá»§a con chim lại mổ và o bá» vai đã nát bấy cá»§a Hoắc Triển Bạch, hòng dùng cái Ä‘au là m gã thức tỉnh.
Nhưng lần nà y con ngưá»i ấy chỉ khẽ run rẩy má»™t chặp, rồi không gượng dáºy được nữa.
Mấy ngà y liá»n chỉ có bôn ba và chém giết đã là m thể lá»±c gã tiêu hao đến táºn cùng.
“Quác quác!†Cái má» cá»§a Tuyết Diêu ướr đẫm những máu là máu, móng vuốt không ngừng cà o lên vai chá»§ nhân, cà o thà nh vô số vệt máu. Äến khi nháºn ra chá»§ nhân mình không thể đáp trả mình nữa, nó thoáng do dá»± má»™t chút, rồi cuối cùng sải cánh bay Ä‘i, lao vút và o sÆ¡n cốc cây cối um tùm phÃa trước như má»™t ánh sao băng.
Tuyết lạnh từ từ phá»§ lên gương mặt gã, trước mắt trắng toát má»™t mà u, trong thế giá»›i trắng toát ấy lá» má» như có ngưá»i Ä‘ang cưá»i đùa khúc khÃch hay hát ca gì đó.
“Hoắc Triển Bạch, ta tháºt mong mình chưa bao giá» quen biết ngươi.â€
Äá»™t nhiên, trong tuyết hiện ra má»™t gương mặt nữ tá», nà ng mặc áo gai trắng, ngồi trước lò lá»a hằn há»c nhìn gã… mà u trắng đó, là mà u tang phục, mà u Ä‘en phÃa sau, là mà u vải phướn chốn linh đưá»ng. Ãnh mắt băng lạnh đến lạ lung, ẩn chứa má»™t ná»—i tuyệt vá»ng và thù địch hằn sâu, nhìn chòng chá»c và o gã.
Thu Thá»§y… Thu Thá»§y, lúc đó ta bắt được muá»™i, cứ ngỡ rằng có thể nÃu giữ muá»™i cả Ä‘á»i cả kiếp, nhưng tại sao… tại sao muá»™i lại gả và o Từ gia chứ? Bao nhiêu năm rồi, rốt cuá»™c muá»™i có tha thứ cho ta không?
Gã muốn há»i nà ng, đưa bà n tay ra lau khóe mắt vương lệ cho nà ng, váºy mà trước khi đầu ngón tay gã chạm và o gương mặt ấy, nà ng đột nhiên rụt ngưá»i lại lùi ra xa. Nà ng lùi tháºt nhanh, phảng phất như má»™t con bướm trắng, trong nháy mắt đã tan và o băng tuyết mênh mông.
Gã nằm trên cánh đồng hoang, bị tuyết vùi lên cÆ¡ thể, cảm giác cả quá khứ lẫn tương lai cá»§a mình Ä‘á»u dần dần trở nên trống rá»—ng.
Gã bắt đầu lẩm nhẩm má»™t cái tên xa lạ… đó là niá»m hy vá»ng duy nhất cá»§a gã trong lúc nà y.
Váºy mà sao nữ nhân đáng chết vừa tham tiá»n lại vừa háo sắc kia vẫn chưa đến? Giữa lúc nguy cấp nà y mà còn cho gã leo cây sao, đúng là biết đùa tháºt… gã cứ lẩm bẩm, rồi lịm dần Ä‘i trong tuyết.
Trước khi mất Ä‘i tri giác, gã không kịp nháºn ra ở đằng xa đã lá» má» có tiếng động truyá»n tá»›i.
…Äó là tiếng động cá»§a váºt gì đó Ä‘ang cháºm chạm bò Ä‘i trên ná»n tuyết.
“Äinh Ä‘inh… Ä‘inh Ä‘inh…â€
Tuyết vẫn rÆ¡i mau như váºy, song trong gió đã thấp thoáng vang lên tiếng chuông bạc trong trẻo vui tai. Tiếng chuông vang lên từ sÆ¡n cốc đằng xa kia, chỉ sau mấy lần ngắt Ä‘oạn thì đã tá»›i vùng tuyết trắng nà y.
Một cỗ kiệu dừng lại, bốn chiếc chuông bạc cột bốn góc rung lên những tiếng leng keng.
“Ủa? Có ai đâu?â€
Má»™t thiếu nữ áo lục tầm mưá»i sáu mưá»i bảy ăn mặc theo lối ngưá»i hầu bước ra trước, thân hình thướt tha yểu Ä‘iệu, gương mặt xinh xắn ưa nhìn.
“Lục Nhi, Tuyết Diêu không chỉ sai đưá»ng đâu.†Trong kiệu cất lên má»™t giá»ng nói uể oải, “Tìm kỹ Ä‘i!â€
“Vâng!†Bốn tỳ nữ lẳng lặng vén mà n kiệu lên, rồi lùi lại. Trong kiệu, má»™t giai nhân áo tÃm Ä‘ang ngồi ôm lò ấp tay và ng á»§ ấm, đầu cắm trâm tá» ngá»c, nét mặt mệt má»i lá» Ä‘á»: “Cái gã đó, năm nay chắc chắn lại gục giữa đưá»ng rồi… lần nà o cÅ©ng bắt chúng ta ra ngoà i đón tháºt là phiá»n phức quá Ä‘i. Hừ, lần sau phải thu cá»§a hắn gấp đôi tiá»n chữa bệnh má»›i được.â€
“Chỉ sợ Thất công tá» không trả nổi, lúc ấy chẳng phải là lấy thân trả nợ hay sao?†Lục Nhi che miệng cưá»i, nhưng cÅ©ng không dám cháºm trá»…, bắt đầu cẩn tháºn tìm kiếm trong tuyết.
“Quác…!†Má»™t bóng trắng bay tá»›i, rÃt lên mấy tiếng rồi Ä‘áºu xuống đất, móng vuốt cà o mạnh, móc ngay ra được má»™t vạt áo. Nó lại ra sức kéo mạnh tiếp, đụn tuyết lả tả đổ xuống, để lá»™ má»™t thân hình Ä‘ang nằm đỠbên dưới.
“Oa, ở đây!â€
Lục Nhi thốt lên rồi khom xuống đỡ ngưá»i kia dáºy, vừa nhìn rõ đối phương đã giáºt bắn mình: Ä‘i theo cốc chá»§ chẩn bệnh bao nhiêu năm nay, Lục Nhi chưa từng thấy ngưá»i nà o có nhiá»u vết thương, vết nà o cÅ©ng sâu như kẻ nà y.
“…†Ngưá»i nà y không ngá» vẫn khẽ mở được mắt, thấy có ngưá»i đến, hai bá» môi yếu á»›t run rẩy như muốn nói gì.
“Äừng động và o y!†Chỉ nghe bên tai có tiếng gió thổi, vị cốc chá»§ Ä‘iệu bá»™ uể oải lỠđỠkia đã lướt tá»›i cạnh đó, má»™t tay đẩy nữ tỳ ra, ánh mắt nghiêm lạnh, nhanh như cắt cúi ngưá»i xuống đặt ngón tay lên cổ đối phương.
Những vết thương lá»›n lá»›n nhá» nhá» phân bố khắp toà n than, máu đã đông kết lại, để lá»™ ra là n da bị cái lạnh là m cho tÃm tái.
Ngưá»i nà y… còn sống sao?
“Còn may, mạch còn chưa ngừng hẳn.†Giữ nguyên tư thế ấy một hồi lâu, cốc chủ mới buông ngón tay xuống.
Con ngưá»i toà n thân phá»§ đầy tuyết và máu kia từ từ ngước mắt, phảng phất như đã nhìn rõ cái bong trước mắt là ai, nở má»™t nụ cưá»i, hai môi mấp máy nói: “A… cô… cuối cùng cÅ©ng đến rồi à ?â€
Gã gượng hết chút sức lực cuối cùng, đặt bà n tay trái và o lòng bà n tay nà ng, rồi mới yên lòng ngất đi.
“Lại cÅ©ng biết là m biếng cÆ¡ đấy.†Nà ng khẽ chau mà y, lẩm bẩm oán trách má»™t câu, rồi nhẹ nhà ng tách bà n tay Ä‘ang nắm chặt cá»§a ngưá»i bị thương ra, gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc… má»™t hạt châu đỠsẫm rÆ¡i và o lòng bà n tay nà ng, toát lên má»™t thứ khà chất lạnh đến thấu xương, chỉ trong tÃch tắc đã là m cái lạnh xung quanh lu má» Ä‘i hết.
Äây, đây là … Vạn niên long huyết xÃch hà n châu?!
Thì ra là vì thứ nà y! Äúng là má»™t tên Ä‘iên… hắn Ä‘i Ä‘oạt Vạn niên long huyết xÃch hà n châu vá» tháºt sao?!
Nà ng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, rồi má»›i cất hạt châu gã vừa dùng mạng đổi vá» Ä‘i, cất tay gá»i bốn nữ tỳ còn lại: “Nhanh lên, giúp ta đưa hắn và o trong kiệu… nhất định phải giữ cho chắc, nếu không tạng phá»§ cá»§a hắn sẽ vỡ tung ra mất.â€
“Vâng!†Rõ là đã quen vá»›i những chuyện nà y, bốn nữ tỳ gáºt đầu má»™t cái, chân khẽ nhún lên, rồi cúi ngưá»i nhẹ nhà ng nhấc tứ chi và vai Hoắc Triển Bạch lên, sau đó từ từ nâng bổng cả thân hình đã cứng đỠđó lên cao.
“Khụ khụ… khiêng vá» cốc, Äông Chi quán.†Nà ng lấy khăn tay ra che miệng ho khẽ, nhẹ giá»ng dặn dò.
“Vâng.†Bốn nữ tỳ liá»n cẩn trá»ng đặt ngưá»i bị thương và o trong chiếc kiệu ấm áp, rồi cúi ngưá»i lẹ là ng nhấc kiệu lên, đầu mÅ©i chân khẽ Ä‘iểm, liá»n như bốn con chim yến khiêng cá»— kiệu lao vút trở vá» sÆ¡n cốc.
Gió tuyết cuối cùng đã ngá»›t dần, cả vùng đồng hoang trắng toát má»™t mà u, không gian ngáºp trà n trong cái rét khiến ngưá»i ta phải nghẹt thở.
“Khụ khụ… hụ hụ.†Nà ng nắm chặt hạt châu, nhìn Ä‘i nhìn lại, gáºp ngưá»i ho dữ dá»™i, ánh mắt dần trở nên bi thương. Cái tên nà y, tháºt đúng là chẳng cần mạng nữa rồi.
Nhưng mà , liá»u mạng… liệu phá»ng có Ãch gì chứ?
“Cốc chá»§, sao ngưá»i lại nhưá»ng kiệu cho hắn là m gì? Lẽ nà o mình phải Ä‘i bá»™ vá» sao?†Nà ng hãy còn Ä‘ang ngẩn ngưá»i, thì Lục Nhi đứng bên cạnh đã bất bình lên tiếng, miệng lẩm bẩm oán trách rồi tung chân hất tung má»™t đám tuyết lên, “Cái tên nà y tháºt là đáng ghét quá Ä‘i, trong tay chỉ có má»™t miếng Hồi Thiên lệnh mà đã liên tiếp tám năm rồi mà vẫn chưa trả hết nợ cũ… cốc chá»§, sao ngưá»i không tống cổ cái tên ôn thần nà y Ä‘i cho rồi?â€
“Khụ khụ, được rồi, được rồi, ta không sao, Ãt nhất thì cÅ©ng không bị ngưá»i ta đâm mưá»i mấy cái lá»— trên ngưá»i như hắn.†Nà ng để lò ấp tay tá» kim trong ống tay, rúc mình trong chiếc áo khoác lông ly miêu ấm áp, vừa cưá»i vừa ho, nói: “Hiếm khi được ra khá»i cốc má»™t chuyến, ngắm cảnh tuyết rÆ¡i cÅ©ng không tệ lắm.â€
“Nhưng mà …†Lục Nhi lo lắng nhìn nà ng, “sức khá»e cốc chá»§ không…â€
“Không sao.†Nà ng lắc đầu, ngắt lá»i cà u nhà u cá»§a ái tỳ thân thiết. “Cứ Ä‘i bá»™ thong thả mà vá» thôi!â€
Sau đó, nà ng liá»n xoay ngưá»i, bước Ä‘i trong tuyết ngáºp lút đến táºn đầu gối.
Hoa tuyết rÆ¡i xuống từng vạt trên mặt đất, trá»i đất mênh mang trong mà u trắng toát. Ở nÆ¡i xa xa, má»™t rặng rừng hiện lên má» má» như dệt bằng sương khói. Nà ng hÃt thở bầu không khà lạnh buốt, không ngừng ho lên sù sụ, đôi mắt đảo tròn nhìn xung quanh. Bao nhiêu năm rồi? Từ khi lưu lạc đến Dược Sư cốc, đã bao nhiêu năm rồi nà ng cÅ©ng không đặt chân ra khá»i cốc khẩu?
Tức cưá»i tháºt… ngưá»i được gá»i là Thần Y, lại ốm yếu đến mức không thể tá»± do hÃt thở khà trá»i.
“Cốc chá»§!†Lục Nhi ở phÃa sau lo lắng kêu lên, cởi tấm áo dà y trên ngưá»i xuống chạy theo nà ng, “Ngưá»i khoác nó và o!â€
Äá»™t nhiên ả thấy tiểu thư cá»§a mình dừng bước, đưa tay lên ra hiệu im lặng, cặp mắt sáng bừng lên.
“Nghe xem, đó là tiếng động gì?†Nà ng nghiêng đầu lắng nghe má»™t âm thanh nà o đó lẫn trong gió tuyết, lẩm bẩm khe khẽ, rồi bá»—ng xoay ngưá»i, chỉ xuống đất: “Ở đây nà y!â€
“Soạt!†Lá»i nà ng vừa dứt, Lục Nhi đã hóa thà nh má»™t đạo cầu vồng trắng, mÅ©i kiếm chỉ thẳng xuống tuyết.
“Ai?†Ả hét lên.
Má»™t đụn tuyết vỡ tung ra, bên dưới quả nhiên có ngưá»i! Hắn khẽ động Ä‘áºy, không ngá» lại dùng tay không tiếp lấy má»™t kiếm cá»§a ả.
Tuy nhiên, ngưá»i kia có lẽ đã sức cùng lá»±c kiệt, hắn gắng gượng tránh được má»™t chiêu cá»§a Lục Nhi thì không còn lá»±c khà gì nữa, lại gục xuống mặt tuyết lần nữa, nằm bất động. Lục Nhi bấy giá» má»›i lấy lại bình tÄ©nh, lùi lại má»™t bước, mÅ©i kiếm chỉ và o háºu tâm đối phương, rồi má»›i nháºn ra đối phương đã không còn cỠđộng được nữa.
“Ở trong rừng ra phải không…†Mỹ nhân áo tÃm lẩm bẩm nhìn vá» phÃa xa, ánh mắt dừng lại ở rừng cây Linh sam.
Ở đó, có má»™t vệt bò rất sâu kéo thà nh má»™t đưá»ng ngoằn ngoèo ra táºn đây, lá» má» còn thấy dấu máu. Rõ rà ng là kẻ nà y đã theo Hoắc Triển Bạch bò từ táºn trong rừng linh sam ra đây, rồi kiệt sức ngất Ä‘i.
“Cốc chủ, hắn sắp chết đến nơi rồi!†Lục Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm và o lỗ thủng trên lưng kẻ bị thương.
“Ừm…†Tiết Tá» Dạ hững hỠđáp má»™t tiếng. “Thá» lục soát xem trên ngưá»i hắn có Hồi Thiên lệnh không?â€
“Không có!†Lục Nhi nhanh nhẹn lục soát một lượt rồi cụt hứng đáp.
Xem ra kẻ nà y không phải ngưá»i đến để cầu y, mà là tham gia và o tráºn huyết chiến tranh Ä‘oạt Long huyết châu? Những chuyện chém giết thù háºn trên giang hồ nà y không ngá» lại náo động đến cả vùng hoang sÆ¡ phụ cáºn Dược Sư cốc nà y, tháºt đúng là phá hoại sá»± yên tÄ©nh cá»§a ngưá»i ta.
“Váºy thì Ä‘i thôi.â€
Nà ng xoay ngưá»i Ä‘i không chút do dá»±, tay ôm lò ấp tay. “Ta không là m chuyện thiệt thòi đâu.â€
Võ lâm nà y xưa nay Ä‘á»u không được thái bình, chÃnh tà đối láºp, môn phái nhiá»u như sao trên trá»i, chỉ vì má»™t chuyện nhá» như hạt vừng cÅ©ng có thể đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán… Äám ngưá»i giang hồ nà y má»™t năm không biết đã chết bao nhiêu ngưá»i, nếu ngưá»i nà o cÅ©ng cứu thì bà ng báºn đâu cho xiết? HÆ¡n nữa cứu rồi, chắc gì hắn đã trả nổi tiá»n chữa bệnh cao ngất ngưỡng ở Dược Sư cốc.
“Nhưng mà …†không ngỠLục Nhi lại không nghe theo lệnh nà ng, vẫn do dự đứng ngẩn ra đó.
“Nhưng mà cái gì?†Nà ng hÆ¡i chút bá»±c bá»™i dừng chân, quay ngưá»i lại thúc giục: “Dược Sư cốc chỉ cứu ngưá»i cầm Hồi Thiên lệnh, đây là quy củ… lẽ nà o ngưá»i quên rồi sao?â€
“Lục Nhi không dám quên.†Ãnh mắt nha đầu du Ä‘i du lại trên mặt đất, khóe miệng khẽ mỉm cưá»i: “Nhưng mà … nhưng mà ngưá»i nà y anh tuấn lắm đấy!â€
Theo hầu cốc chá»§ đã bao nhiêu năm nay, không phải ả không biết tÃnh khà tiểu thư mình như thế nà o.
Ngoà i cái thói tÃnh toán chi li tỉ mỉ ra, cốc chá»§ nà y còn là ngưá»i rất soi mói tướng mạo hình thức cá»§a ngưá»i ta… chẳng hạn như, má»—i lần có nhiá»u bệnh nhân cùng đến má»™t lúc, nà ng chẳng há» do dá»± chữa cho những ngưá»i anh tuấn đẹp trai trước tiên; rồi chẳng hạn như, má»—i lần chữa bệnh nà ng Ä‘á»u thu phà rất cao, nhưng nếu bệnh nhân không trả nổi, nhưng tướng mạo lại khiến nà ng thấy ưa nhìn dá»… coi, thì vị cốc chá»§ hám tiá»n nà y cÅ©ng sẵn sà ng bá» qua cho y má»™t lần.
Hoắc Triển Bạch là một và dụ điển hình.
“Anh tuấn lắm à h?â€
Tiết cốc chủ quả nhiên đã đứng lại, khẽ nhướng mà y.
“Tháºt không đấy?â€
“Ưm.â€
Lục Nhi dùng kiếm vá»— lên vai ngưá»i kia.
“Còn hÆ¡n tên quá»· đòi nợ Hoắc Triển Bạch kia gấp mưá»i lần!â€
“Tháºt thế à h?†Tiết Tá» Dạ cuối cùng cÅ©ng quay ngưá»i lại, lấy là m hứng thú.
“Váºy thì hiếm có đấy.â€
Nà ng bước lại gần kẻ đã mất hết tri giác kia, cúi ngưá»i nâng cằm hắn lên. Trên gương mặt đầm đìa máu tươi đó còn dÃnh má»™t mảnh ngá»c vụn… Sắc mặt nà ng đột nhiên biến đổi, đưa tay miết Ä‘i mảnh ngá»c vỡ kia. Ngưá»i nà y… dưá»ng có gì đó không tầm thưá»ng.
Nà ng khẽ vung tay hất miếng ngá»c kia Ä‘i, lau sạch những vết máu bẩn trên gương mặt đối phương, nhìn chăm chú.
Gương mặt ấy không ngỠlại trẻ như thế.
Äúng là rất anh tuấn, nhưng lại rất cô độc, cặp mắt nhắm nghiá»n, hai má trắng nhợt như được Ä‘iêu khắc từ băng đá, đôi mắt Ä‘ang nhắm chặt kia dưá»ng như ẩn chứ má»™t thứ gì đó u ám khó tả bằng lá»i, khiến ngưá»i ta chỉ thoạt nhìn đã chấn động, cÆ¡ hồ chạm phải má»™t ná»—i sợ nà o đó ẩn sâu táºn nÆ¡i sâu thẳm trong tâm hồn.
“A…†Không hiểu tại sao, nà ng buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng khe khẽ, cảm nháºn thấy má»™t áp lá»±c Ä‘ang lấn tá»›i tấn công mình.
“Cốc chá»§ thấy sao, ngưá»i nà y không đến ná»—i nà o đấy chứ?†Lục Nhi bẻm mép nói.
“Cứu hay không cứu đây?â€
Sắc mặt Tiết Tá» Dạ từ từ trở nên nặng ná», đưa tay ra, nhè nhẹ đặt lên cặp mắt Ä‘ang nhắm nghiá»m cá»§a đối phương.
Ở đây, chÃnh là ở đây.
Thứ áp lá»±c đó, chÃnh là do đôi mắt Ä‘ang nhắm nghiá»n nà y toát ra!
Rốt cuộc là sức mạnh gì, mà có thể khiến cả nà ng cũng phải kinh tâm?
“Còn chưa chết.†Cảm nháºn được hai con ngươi vẫn chuyển động khe khẽ dưới là n da mắt, nà ng lẩm bẩm thốt ra má»™t câu, rồi như suy tư gì đó… ngưá»i nà y bị thương còn nặng hÆ¡n Hoắc Triển Bạch, không ngá» còn bò theo há» Hoắc đó ra được đến đây.
Äó là sức sống gì mà dai dẳng như váºy?
Nà ng ngấm ngầm thấy sợ hãi, vô thức buông tay, lùi lại một bước.
Äúng khoảng khắc ấy, con ngưá»i Ä‘ang bất tỉnh kia đột nhiên mở bừng cặp mắt!
Cặp mắt lưu ly lóe lên má»™t tia sáng yêu dị, trong cái nháy mắt đó đã chiếu sáng đồng tá» cá»§a nà ng. Dưá»ng như kẻ nà y đã ngưng tụ toà n bá»™ sức tà n cá»§a mình và o cặp mắt ấy, nhìn chòng chá»c và o nà ng, cặp môi trắng bệch run rẩy má»™t cách yếu á»›t, buông ra hai chữ: “Cứu… ta…â€
Trong sát na đó, thần trà nà ng bắt đầu dao động, phảng phất như có sức mạnh ngoại lai nà o đó Ä‘ang từ từ xâm nháºp và o đầu óc.
Yêu Äồng Nhiếp Hồn? Trong khoảng khắc ấy, nà ng đã hiểu ra tất cả.
Không kịp nữa rồi, nà ng đột nhiên thò bà n tay khá»i ống tay áo, chắn giữa hai ngưá»i.
“A!â€
Ngưá»i trên tuyết kêu lên má»™t tiếng đứt Ä‘oạn, thân thể bá»—ng má»n nhÅ©n, không còn phát ra âm thanh gì nữa.
Nà ng đứng trong gió lạnh, mồ hôi lạnh túa ra khắp ngưá»i, lạnh buốt đến táºn bên trong.
Trong tay nà ng là má»™t tấm lăng hoa kÃnh hết sức tinh xảo, là thứ các nữ nhân hay dùng khi Ä‘iểm trang nhan sắc.
Vừa rồi đúng là ngà n cân treo sợi tóc, đúng lúc cặp mắt tà dị đó mở ra, nà ng đã kịp thá»i đưa tay chặn lại, dùng mặt gương đẩy Äồng Thuáºt do đối phương ngưng thần phát ra phản lại chÃnh hắn.
Äó là phương pháp duy nhất để khắc chế thứ tà thuáºt quái dị nà y.
Váºy mà sau khi thoát hiểm, nà ng lại thấy hốt hoảng ngẩn ngÆ¡ lạ thưá»ng, dưá»ng như đã nhìn thấy gì đó khi cặp mắt ấy mở ra. Äôi mắt ấy… đôi mắt ấy… sao mà quen thuá»™c thế, giống như mưá»i mấy năm trước…
“Cốc chá»§, ngưá»i không sao chứ?â€
Tất cả xảy ra quá nhanh, thá»i gian bất quá chưa đầy má»™t cái búng tay, sau khi má»i chuyện kết thúc Lục Nhi má»›i kịp phản ứng.
“Nguy hiểm quá… khụ khụ.†Nà ng rút bà n tay lạnh buốt và o trong ống tay áo, lẩm nhẩm nói: “Suýt chút nữa là toi rồi.â€
Cuối cùng Lục Nhi cÅ©ng lấy lại được bình tÄ©nh, tức giáºn quát lên: “Dám dụng kế vá»›i tiểu thư cÆ¡ à ? Äúng là cái đồ vong ân bá»™i nghÄ©a!â€
â€œÄÆ°á»£c rồi.†Tiết Tá» Dạ đưa tay ngăn không cho ả chém xuống má»™t kiếm, khe khẽ lắc đầu.
“Mang y theo Ä‘i!â€
“A?†Lục Nhi kinh ngạc há hốc miệng.
Loại ngưá»i nà y mà cÅ©ng cứu ư? Tuy rằng anh tuấn dá»… nhìn, nhưng dù sao thì vẫn là má»™t con rắn độc đáng sợ, chỉ cần hồi phục là láºp tức quay ra cắn ngưá»i ngay láºp tức cÆ¡ mà ?
“Äi thôi!â€
Nà ng ho mỗi lúc một dữ dội hơn, cảm giác như không khà lạnh giá là m lá phổi nà ng đóng băng lại.
“Nhanh lên nà o!â€
“Ừm…†Lục Nhi không dám trái ý nà ng, nhấc chân kẻ mất Ä‘i tri giác kia lôi xá»nh xệch trên mặt tuyết, lặng lẽ Ä‘i theo sau.
Nà ng bước đi trên cánh đồng tuyết mênh mông, gió thổi vù vù bên tai.
Khà lạnh ùa tá»›i từng đợt không ngừng, cÆ¡ hồ muốn là m máu huyết trong cÆ¡ thể nà ng đông cứng lại, hệt như cái đêm mưá»i hai năm vá» trước.
Thế nhưng, cảm giác ấm áp thuở ấy, bao giỠmới có thể tái hiện trở lại?
“Tuyết Hoà i.†Nà ng ngước mắt lên nhìn những bông hoa tuyết bay bay, ho sặc sụa, rồi đột nhiên lẩm bẩm.
Tuyết Hoà i… là ảo giác chăng? Vừa rồi, trong đôi mắt của kẻ kia, ta đã nhìn thấy… chà ng.
Thương Nguyệt
Thất Dạ Tuyết
Dịch giả: Lục Hương
Chương 1
TUYẾT: ÄÊM THỨ NHẤT
Nguồn : forum.buddy.vn
Hoắc Triển Bạch không biết mình đã hôn mê Ä‘i mất bao lâu, khi gã tỉnh lại thì bên ngoà i trá»i đã xâm xẩm tối. Äáºp và o mắt gã là chÃn tấm ngá»c bà i treo trên tưá»ng, bên trên khắc hoa văn hình lan thảo linh chi… chắc đó là những tấm Hồi Thiên lệnh cá»§a năm nay? Má»—i năm Dược Sư cốc chỉ phát ra có mưá»i tấm Hồi Thiên lệnh, chỉ chịu chữa cho mưá»i bệnh nhân vá»›i giá cao ngất trá»i, bởi váºy mà ngá»c bà i nà y đã trở thà nh má»™t thứ miá»…n tá» kim bà i mà ngưá»i trong võ lâm ai ai cÅ©ng muốn tranh Ä‘oạt.
Có Ä‘iá»u xem ra thì mưá»i tấm Hồi Thiên lệnh cá»§a năm nay đã vá» gần hết cả rồi.
Gã muốn ngoảnh đầu Ä‘i, nhưng vùng cổ lại nhói Ä‘au lên như bị ai bẻ gãy, chỉ kịp liếc thấy Tuyết Diêu Ä‘ang ngá»§ gà ngá»§ gáºt trên má»™t cái giá, bên trên ngá»n đèn bạc Ä‘ang đốt má»™t cây châm má»ng mảnh, chiếc siêu bạc bên cạnh bốc lên mùi thuốc thÆ¡m nồng nồng ngà o ngạt.
Gã chợt thấy lòng mình yên lại…
Khung cảnh quen thuộc nà y là bỠbến duy nhất cho gã trở vỠtrong tám năm ròng không ngừng bôn ba chém giết.
“Äúng là khá»e tháºt đấy!†Vừa má»›i mở mắt, là gã đã nghe thấy câu châm chá»c quen thuá»™c ấy: “Quả nhiên là ngươi không chết được.â€
Gã khó nhá»c quay đầu lại, thấy mÅ©i ngân châm bị nung đến đỠrá»±c kia Ä‘ang chuyển động trong bà n tay nhá» nhắn cá»§a nữ tỠáo tÃm, linh hoạt như chÃnh má»™t phần cÆ¡ thể nà ng váºy.
Tiết Tá» Dạ… trong cái chá»›p mắt ấy, khóe miệng gã đã hiện trở lại nụ cưá»i đã vắng bóng bấy lâu nay.
Nữ tá» kia khẽ nhướng nhướng mà y, vừa chá»n má»™t cây châm thÃch hợp, vừa tiện thể châm chá»c: “Nà y, có phải ngươi định ăn vạ ở đây không đấy? Mưá»i vạn lượng má»™t lần chẩn bệnh, ngươi đã thiếu nợ sáu lần rồi. Äịnh gán thân trả nợ chắc?â€
Nữ nhân chết bầm. Gã khẽ mấp máy miệng, định chá»c lại mấy câu, nhưng cổ há»ng chỉ phát ra được mấy đơn âm khô rát.
“À, quên mất không nói vá»›i ngươi, ta vừa cho ngươi uống Cá»u hoa tụ khà đơn, dược tÃnh khô nóng, e là tạm thá»i ngươi không nói năng gì được đâu.†Tiết Tá» Dạ nhìn gã nam nhân bị bó chặt như cái bánh chưng nằm trên giưá»ng Ä‘ang trợn trừng mắt lên nhìn mình, gương mặt liá»n nở ra má»™t nụ cưá»i châm biếm: “Ngoan ngoãn ngáºm miệng lại cho ta. Äợi lát nữa là đau lắm đấy.â€
Nữ nhân chết toi.
Gã nhìn má»™t bá»™ hai mươi tư cây ngân châm đã hÆ¡ qua lá»a trên tay nà ng, cổ há»ng bất giác khẽ á»c á»c mấy tiếng.
“Sợ rồi hả?†Nháºn ra động tác vô thức cá»§a gã, Tiết Tá» Dạ thÃch thú báºt cưá»i khúc khÃch.
Không nói chẳng rằng, nà ng bất ngá» lắc mình chuyển thân đến trước mặt gã, hai tay cùng vung lên, hai mươi tư mÅ©i ngân châm cÆ¡ hồ cùng lúc đâm và o các khá»›p trên ngưá»i Hoắc Triển Bạch như Ä‘iện chá»›p. Tháºm chà nà ng còn chẳng thèm nhìn lại lấy má»™t lần, mà động tác thì nhanh nhẹn tuyệt luân, chÃnh xác tuyệt đối, không sai má»™t huyệt nà o!
Xuất thá»§ nhanh, nháºn huyệt chuẩn, khiến ngưá»i ta không khá»i thở dà i thán phục.
Cảm giác Ä‘au đớn kịch liệt khắp toà n thân ấy khiến gã không thể chịu đựng được chỉ muốn há miệng kêu lên tháºt lá»›n, nhưng má»™t chiếc khăn tay vo tròn đã kịp thá»i bịt chặt miệng gã lại.
“Äừng có rú lên như thế, kinh động ngưá»i khác đấy!†Nà ng lạnh lùng nói, bà n tay chầm cháºm vê đầu ngân châm, Ä‘iá»u tiết lại độ sâu và phương bị đâm và o huyệt đạo, đến khi gã phải ú á»› rên lên, toà n thân ướt đẫm mồ hôi má»›i dừng lại.
“Huyệt đạo phong tá»a hết rồi… giá» ta thay thuốc trên mặt ngưá»i trước, má»™t chút nữa sẽ băng bó những vết thương khắp ngưá»i kia.â€
CÆ¡n Ä‘au đã qua, toà n thân Hoắc Triển Bạch thấy thư thái Ä‘i nhiá»u, gã gắng sức nhổ tấm khăn trong miệng ra, ánh mắt chuyển động theo thân hình nà ng.
Quái tháºt, mặt… hình như mặt ta có bị thương gì đâu nhỉ? Nếu có thì cÅ©ng chỉ là sây sát má»™t chút là cùng, cá»› chi phải thay thuốc?
“Hừ, đừng có tá» ra bất phục như thế. Thân thể ngươi có chá»— nà o quan trá»ng bằng cái mặt đâu chứ?†Nháºn ra nghi vấn trong ánh mắt Hoắc Triển Bạch, Tiết Tá» Dạ khẽ vá»— nhẹ lên má gã, giá»ng Ä‘iệu kiên quyết như không để ngưá»i ta có cÆ¡ há»™i thương lượng: “Nói tháºt má»™t câu, ngươi nợ ta bao nhiêu tiá»n chữa bệnh rồi? Chỉ có má»™t mảnh Hồi Thiên lệnh mà đến chữa bệnh tám năm liá»n… nếu không phải ta thấy gương mặt ngươi coi đưá»ng được thì sá»›m đã má»™t cước đá văng ngươi ra khá»i đây từ lâu rồi.â€
Nà ng vừa là u bà u, vừa tháo lá»›p băng trên mặt gã ra, ngón tay quệt má»™t chút thuốc cao mà u xanh lục, cúi ngưá»i cẩn tháºn xoa lên mặt gã, tá»±a như Ä‘ang tu sá»a má»™t tác phẩm nghệ thuất có giá trị liên thà nh váºy.
Gã nhìn chòng chá»c và o gương mặt đã quá quen thuá»™c chỉ cách mình gang tấc, giáºn đến tÃm tái.
“Hừ, ánh mắt kiểu gì váºy?†Tiết Tá» Dạ thoa xong thuốc, vá»— lên mặt Hoắc Triển Bạch má»™t cái, hầu như không thèm chú ý tá»›i ánh mắt phẫn ná»™ cá»§a gã, hướng ra bên ngoà i cao giá»ng gá»i: “Lục Nhi! Chuẩn bị nước nóng và vải băng! Äúng rồi, cả thuốc mê nữa! Chuẩn bị băng bó cho hắn nà o!â€
“Äến ngay đây!†Lục Nhi đứng bên ngoà i đáp lại má»™t tiếng.
“Nữ-nhân-chết-bầm!†Cuối cùng gã cÅ©ng lấy đầu lưỡi đẩy được chiếc khăn vo tròn trong miệng ra, thở hổn hển, gằn giá»ng nói từng chữa má»™t: “Ghê gá»›m váºy. Năm nay… năm nay nhất định không gả cho ai được.â€
“Bịch!†Không chút do dá»±, má»™t cái gối đã Ä‘áºp thẳng và o gương mặt vừa má»›i thoa xong thuốc cá»§a gã.
“Nói lại lần nữa xem nà o?†Tiết Tá» Dạ khẽ vuốt lên cây ngân châm vừa rút ra, cưá»i gằn má»™t tiếng.
“Quác quác…†Tuyết Diêu Ä‘ang Ä‘áºu trên giá bị giáºt mình, con mắt như hạt Ä‘áºu Ä‘en khẽ chuyển động, kêu lên má»™t tiếng như châm chá»c.
“Äồ súc sinh lắm lông vô lương tâm!†Gã bị má»™t đòn cá»§a nà ng là m cho đầu váng mắt hoa, lại bị khà thế cá»§a Tiết Tá» Dạ áp chế, không dám láºp tức phản kÃch, chỉ lẩm bẩm mắng con tuyết ưng: “Ngà y mai ta sẽ vặt trụi lông ngươi cho xem!â€
“Quác quác.†Tuyết Diêu cà ng ầm Ä© hÆ¡n, tá»±a như muốn cưá»i nhạo gã, bay lên Ä‘áºu xuống vai Tiết Tá» Dạ.
“Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi!†Lục Nhi ở bên ngoà i nói, trên tay bưng má»™t khay đầy những băng vải và dược váºt, ngoà i ra còn có bốn tỳ nữ khác hợp lá»±c khiêng và o má»™t cái thùng gá»— lá»›n, đặt giữa phòng, hÆ¡i nóng bốc lên nghi ngút.
“Ừm!†Tiết Tá» Dạ gạt gạt tay xua con chim Ä‘ang Ä‘áºu trên vai Ä‘i. “Váºy thì chuẩn bị bắt đầu Ä‘i.â€
A… lại bị đám nữ nhân nà y vây quanh soi mói rồi đây! Hoắc Triển Bạch thầm tự giễu.
Tám năm nay, Ãt nhất cÅ©ng có bốn năm gã được hưởng “đãi ngộ†nà y rồi.
Tiết Tá» Dạ bước tá»›i cạnh giưá»ng bệnh, láºt tấm chăn lên, nhìn những tấm băng quấn nganh dá»c khắp ngưá»i gã, ánh mắt đã không còn vẻ cợt nhả nãy giá»: “A Hồng, ngươi dẫn Kim Nhi, Lam Lam, Tiểu Tranh qua đây, nhìn tháºt kỹ và o đấy… lần nà y phải hết sức cẩn tháºn, tổng cá»™ng có mưá»i ba vết thương nặng, hai mươi bảy vết thương nhẹ, bất cứ chá»— nà o cÅ©ng không được lÆ¡ là .â€
“Vâng!â€
Äám tỳ nữ đồng thanh đáp lá»i.
Gã nhìn đám nữ nhân tay cầm đủ thứ khà cụ bước tá»›i, không khá»i khẽ run run. Hoắc Triển Bạch gã đã quá quen vá»›i những chuyện nà y rồi… Hồng Tranh Kim Lam Lục, thị nữ cá»§a Tiết Tá» Dạ ngưá»i nà o cÅ©ng thân hoà i tuyệt kỹ, lúc trị liệu ngoại thương cho ngưá»i ta thì động tác nhịp nhà ng như má»™t ngưá»i có tám cánh tay váºy.
Má»™t tay vừa rạch vết thương ra, mấy cánh tay khác đã láºp tức khoét má»§, nối mạch máu, rá»a sạch vết thương, băng lại, chỉ trong mấy cái chá»›p mắt, bệnh nhân còn chưa kịp mất máu thì vết thương đã được xá» lý sạch sẽ rồi.
Nhưng… lần nà y gã bị thương nhiá»u chá»— quá. Dù kà tám cánh tay, chỉ e cÅ©ng không kịp xoay xở mất.
Nghĩ tới đây, thần trà Hoắc Triển Bạch bắt đầu mơ mơ hồ hồ.
“Dược lá»±c cá»§a Ma Phất tán bắt đầu công hiệu rồi.†Lam Lam đổ thuốc và o miệng gã, cẩn tháºn quan sát phản ứng cá»§a đồng tá».
“Váºy thì… bắt đầu Ä‘i!â€
Tay Tiết Tá» Dạ kẹp má»™t cây ngân châm nhá»n hoắt, ánh mắt lạnh lùng trầm tÄ©nh tá»±a như má»™t vị thần có quyá»n nghịch chuyển.
Một giấc mộng… một giấc mộng dà i.
Äáng sợ nhất là , gã biết rõ, biết rất rõ mình Ä‘ang nằm má»™ng, nhưng không thể nà o tỉnh lại được.
Trong đêm Ä‘en thăm thẳm vô táºn, có ngưá»i Ä‘ang cưá»i đùa chạy nhảy. Äó là má»™t nữ hà i tỠáo Ä‘á», vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại phÃa sau, gương mặt nở má»™t nụ cưá»i là m hồn gã ngây ngất: “Ngốc à , đến bắt muá»™i Ä‘i… bắt được muá»™i sẽ gả cho huynh!â€
Gã muốn chạy theo nà ng, nhưng lại không thể cỠđộng, thân thể tựa hồ như đóng băng.
Còn nà ng thì chạy mỗi lúc một xa, mỗi lúc một xa dần… gã không còn cơ hội bắt được nữ hà i tỠnhà nhảnh như tinh linh đó nữa.
“Cầu xin huynh, hãy tha cho Trá»ng Hoa, tha cho bá»n muá»™i Ä‘i!†Trước khi gã lên đưá»ng Ä‘i xa, nữ tỠđó đã khóc lóc cầu xin, gương mặt đẫm lệ.
“Ta tháºt sá»± hy vá»ng rằng mình chưa bao giá» quen biết ngươi.†Thiếu phụ mặc áo xô gai, tay bồng con, nghiến răng nói từng chữ má»™t: “Äá»i nà y cá»§a ta đã bị ngươi há»§y hoại rồi!â€
Má»—i má»™t chữ buông ra khá»i miệng nà ng, lồng ngá»±c gã lại như bị găm thêm má»™t mÅ©i kiếm sắc nhá»n nhuốm đầy máu tươi, là m cho gã đầy mình thương tÃch.
Thu Thá»§y… Thu Thá»§y… không phải váºy, không phải như váºy!
Gã muốn hét lên, nhưng lại không thể thốt nên lá»i.
Tại sao vẫn chưa tỉnh? Tại sao vẫn chưa tỉnh? Còn muốn già y vò ta đến bao giỠnữa?
“A, tiểu thư, ngưá»i xem hắn là m sao kìa?†Lục Nhi để ý thấy hÆ¡i thở cá»§a ngưá»i Ä‘ang ngâm mình trong thùng thuốc trở nên gấp gáp, sắc mặt trắng nhợt, những hạt mồ hÆ¡i lạnh li ti túa ra trên trán, cái cổ không ngừng lắc Ä‘i lắc lại, hai mắt nhắm nghiá»n, thân thể không ngừng run lên bần báºt thì không khá»i giáºt mình kinh hãi.
“Có chuyện gì thế?†Tiểu Tranh cÅ©ng giáºt nảy mình, vá»™i và ng thò tay và o trong thùng thuốc xem thá». Ả là ngưá»i đã phối chế ra thứ Bạch dược sinh cÆ¡ tán trong thùng nà y.
Tiết TỠDạ chỉ khe khẽ lắc đầu, đặt bà n tay lên trán gã.
“Không sao đâu.†Nà ng nói. “Chỉ tại hắn Ä‘ang nằm mÆ¡ thôi.â€
Chỉ Ä‘ang nằm mơ… nếu giấc mÆ¡ có thể giết được ngưá»i ta… Cái kẻ toà n thân đầy thương tÃch Ä‘ang ngâm mình trong thùng thuốc ấy, cả ngưá»i Ä‘ang run lên nhè nhẹ, nét mặt như có vô số Ä‘iá»u muốn nói, nhưng lại bị chặn hết nÆ¡i cổ há»ng, không thể thốt thà nh lá»i.
“Thu Thủy… Thu Thủy…†Gã nóng lòng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại cái tên ấy.
Nà ng khẽ thở dà i má»™t tiếng. Xem ra, vẫn là nữ nhân ấy là m cho gã Ä‘au khổ như váºy từ bấy lâu nay.
Thu Thủy Âm.
Từ lần cuối cùng nà ng gặp nữ nhân ấy, đến giỠcũng đã tám năm rồi.
Tám năm trước, nà ng chÃnh thức kế thừa Dược Sư cốc, láºp ra quy cá»§ má»›i. Phát ra Hồi Thiên lệnh, má»—i năm chỉ chữa cho mưá»i ngưá»i.
Mùa đông năm đó, Hoắc Triển Bạch mặt mÅ©i nhuốm đượm phong trần ôm Mạt Nhi cùng nữ nhân tuyệt sắc đó đến Dược Sư cốc bên bá» sông Mạc hà nà y, lấy ra má»™t miếng Hồi Thiên lệnh cầu xin nà ng chữa trị cho đứa trẻ chưa đầy tuổi ấy. Lúc ấy bản than gã cÅ©ng bị thương rất nặng… không biết đã phải đánh bại bao nhiêu cưá»ng địch má»›i Ä‘oạt vỠđược tấm miển tá» kim bà i mà ngưá»i trong giang hồ ai ai cÅ©ng muốn tranh Ä‘oạt ấy.
Nét mặt hai ngưá»i đếu hết sức lo lắng, cÆ¡ hồ chỉ háºn không thể dùng tÃnh mạng mình để đổi lấy tÃnh mạng cá»§a hà i tá». Nà ng bắt mạch cho đứa trẻ chỉ còn thở thoi thóp ấy, vừa má»›i lắc đầu khó xá» thì cả hai đã song song quỳ thụp xuống ngoà i cá»a.
Lúc ấy, nà ng còn tưởng bá»n há» là phụ mẫu cá»§a Mạt Nhi nữa.
Cả má»™t tháng trá»i vất vả suy tư, nà ng vẫn không có cách nà o trị được bệnh cho hà i tỠấy, đà nh lấy Hồi Thiên lệnh trả lại cho hai ngưá»i, nhưng cuối cùng cÅ©ng không từ chối được lá»i khẩn cầu chân thà nh cá»§a há», đà nh miá»…n cưỡng viết má»™t đơn thuốc. Sau đó, nam nhân trước mặt nà ng đây liá»n bắt đầu tám năm phiêu bạt và bôn ba khắp nÆ¡i.
Tám năm nay, hết lần nà y đến lần khác nà ng thấy gã mang dược liệu vá», rồi tấm thân đầy máu me đổ gục xuống dưới chân nà ng.
Nà ng vốn cho rằng gã sẽ bá» cuá»™c giữa chừng… bởi vì thá» há»i có mấy ngưá»i vì má»™t đứa trẻ hoà n toà n không có quan hệ máu má»§ vá»›i mình mà mang cả sinh mạng ra đánh cược, hết lần nà y đến lần khác Ä‘em mạng sống treo trên đầu lưỡi dao, Ä‘i thu tháºp vá» những thứ dược liệu cÆ¡ hồ không thể nà o kiếm được như váºy.
Nhưng nà ng đã sai.
Là m sao lại có má»™t ngưá»i như váºy chứ? Tiết Tá» Dạ khẽ lắc đầu, đôi chút thẫn thá», cảm thấy con ngưá»i dưới tay mình vẫn không ngừng run lên dữ đội.
“Thu Thá»§y… không phải, không phải như váºy đâu!†Hoắc Triển Bạch nôn nóng phát ra những tiếng rên rỉ há»—n loạn.
Không phải như thế nà o? Chuyện đã tám năm rồi, bên trong dù có Ä‘iá»u gì khúc mắc chắc cÅ©ng phải nói cho rõ má»™t hai rồi chứ? Má»™t kẻ thông minh như váºy, tại sao lại tá»± đà y Ä‘á»a bản thân như thế? Tiết Tá» Dạ khẽ lắc đầu, chợt thấy má»™t hà ng lệ ứa ra từ đôi mắt Ä‘ang khép chặt cá»§a đối phương, trong lòng không khá»i thầm kinh ngạc. Kè nà y, kẻ nà y xưa nay vẫn luôn hững há» thế sá»± như hắn, lúc tỉnh táo không bao giỠđể lá»™ vẻ mặt nà y.
Nà ng thở dà i má»™t tiếng, thầm nhá»§: phải đánh thức hắn dáºy thôi.
“Nà y Hoắc Triển Bạch … dáºy Ä‘i.†Tiết Tá» Dạ đưa tay ấn lên huyệt Linh Äà i cá»§a gã, gõ nhè nhẹ theo má»™t tiết tấu nhất định, đồng thá»i ghé miệng sát tai gã thì thầm gá»i: “Tỉnh Ä‘i nà o!â€
Äối phương giáºt bắn ngưá»i, “bõmâ€, hoa nước bắn lên tung tóe, bà n tay ướt đẫm nóng bừng bừng đột nhiên kéo chặt lấy nà ng, tưởng chừng như muốn kéo cả nà ng và o trong thùng nước.
“Là m trò gì váºy?†Nà ng giáºt thót mình, Ä‘ang định động thá»§ thì chợt nháºn ra đối phương tháºm chà vẫn chưa mở mắt, bất giác không khá»i ngây ngưá»i.
Ngưá»i nà y vẫn còn đắm chìm trong dư âm cá»§a cÆ¡n ác má»™ng, không kịp mở mắt đã vô thức vươn tay ra chụp lấy thứ gã có thể chụp được… gã dụng lá»±c rất mạnh, tá»±a như ngưá»i chết Ä‘uối nắm lấy mảnh vải cuối cùng váºy. Rốt cuá»™c Tiết Tá» Dạ không phát công, để mặc cho Hoắc Triển Bạch nắm chặt lấy tay mình, cảm nháºn hÆ¡i thở gã từ từ bỉnh ổn trở lại, dưá»ng như cÆ¡n ác má»™ng dà i kia cuối cùng cÅ©ng đã qua Ä‘i.
Có ngưá»i Ä‘ang gá»i gã… ở nÆ¡i táºn cùng cá»§a bóng đêm, có ngưá»i Ä‘ang gá»i gã, yên tịnh mà dịu dà ng.
“U…†Hoắc Triển Bạch thở hắt ra má»™t tiếng, trước mắt từ từ rõ dần. Trong mà n hÆ¡i mước nghi ngút, má»™t gương mặt ẩn ẩn hiện hiện, má»™t đôi mắt sáng long lanh Ä‘ang mở to nhìn gã. Má»™t nữ tá» mỹ lệ phi thưá»ng… hình như có chút quen mặt?
“A?†Gã bừng tỉnh, buá»™t miệng thốt lên: “Sao lại là ngươi?â€
Nháºn ra mình Ä‘ang nắm tay nữ nhân hung dữ kia, gã giáºt mình, vá»™i và ng hất Ä‘i, như sợ đối phương sẽ động thá»§ đánh ngưá»i, gà còn định láºp tức vịn thà nh thùng nước nhảy ra ngoà i, nhưng rồi đột nhiên ngá»› ngưá»i ra…
Hai tay, sao lại có thể cỠđộng được rồi?
“Khoác cái áo và o cho ta rồi má»›i ra.†Gã ngÆ¡ ngẩn, hai tay chống và o thà nh thùng gá»—, đến khi má»™t bó vải Ä‘áºp bá»™p và o mặt má»›i nghe thấy Tiết Tá» Dạ lạnh lùng nói: “Äây Ä‘á»u là nữ nhân cả.â€
Lục Nhi đỠmặt, ngoảnh đầu Ä‘i cưá»i khúc khÃch.
“Nha đầu chết toi, cưá»i cái gì?†Tiết Tá» Dạ phì má»™t tiếng, quay ngưá»i lại gõ và o trán ả má»™t cái. “Rảnh rá»—i ở đây mà cưá»i nữa à , còn không mau sang Thu Chi uyển xem bệnh nhân bên ấy thế nà o! Cẩn tháºn không ta đánh gãy chân ra đấy!â€
Lục Nhi run như cầy sấy, vá»™i và ng thu dá»n rương thuốc chạy biến ra ngoà i như má»™t là n khói.
Nà ng mắng dứt lá»i liá»n quay đầu lại, đã thấy Hoắc Triển Bạch khoác xong áo bước ra ngoà i, nằm lại trên giưá»ng. Dù sao thì gã cÅ©ng đã bị thương nặng như thế, cỠđộng mạnh má»™t chút động tá»›i vết thương, không khá»i Ä‘au đến nghiến răng.
“Äể ta xem nà o!†Tiết Tá» Dạ mặt mà y vô cảm ngồi xuống mép giưá»ng, vạch áo gã ra.
Trị liệu thà nh công. Những vết thương được đắp thuốc đã bắt đầu đùn lên thịt má»›i hồng hồng, ở mấy chá»— vết thương lá»›n má»›i được khâu lại đã không còn thấy máu rỉ ra nữa. Nà ng lấy má»™t ngón tay ấn nhè nhẹ lên từng chá»— má»™t, kiểm tra từng gang từng tấc xem có chá»— nà o vẫn còn máu bầm chưa tan hay không. Lần nà y thương thế cá»§a Hoắc Triển Bạch không phải tầm thưá»ng, không thể tùy ý bá» qua như những lần trước được.
“À…!†Hoắc Triển Bạch không nén nổi tiếng thở dà i.
Tiết Tá» Dạ lưá»m gã má»™t cái há»i: “Lại gì nữa hả?â€
“Vừa sá» mó lại vừa soi mói thế nà y, nếu ta là nữ nhân, ngươi mà không chịu trách nhiệm thì chắc ta chết mất.†Hoắc Triển Bạch trở lại vẻ cợt nhả thưá»ng ngà y, mặt trÆ¡ ra như trước.
“Sao thế hả, đằng nà o thì ta cÅ©ng nợ mấy chục vạn tiá»n chữa bệnh, hay là lấy thân ra gán nợ nhỉ? Nữ nhân vừa hung hãn vừa hám tiá»n như ngươi, ngoà i ta ra chắc cÅ©ng chẳng còn ai dám lấy đâu.â€
Tiết Tá» Dạ mặt không đổi sắc, lạnh lùnh đáp trả: “Ta không nghÄ© là ngươi đáng tiá»n váºy đâu.â€
“…â€
Hoắc Triển Bạch cứng há»ng không nói được gì.
â€œÄÆ°á»£c rồi.â€
Kiểm tra lại xong, nà ng liá»n đắp chăn lên cho gã, Ä‘iá»m đạm dặn dò: “Vết thương ở ngá»±c cần châm cứu thêm lần nữa, chá»— khác thì không còn gì đáng ngại. Äợi má»™t lát ta sẽ kê cho ngươi mấy thứ thuốc bổ huyết dưỡng khÃ, ngươi uống chừng má»™t hai tháng thì khá»e lại thôi.â€
“Má»™t hai tháng?†Hoắc Triển Bạch biến sắc, ngồi báºt dáºy. “Thế thì không kịp mất!â€
Tiết TỠDạ ngạc nhiên quay đầu nhìn gã.
“Sức khá»e Mạt Nhi má»—i ngà y má»—i kém Ä‘i, gần má»™t tháng nay chỉ toà n dùng nhân sâm cầm hÆ¡i, nó không thể đợi thêm được nữa đâu!†Gã lẩm bẩm nói, rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn nà ng chăm chú: “Ta đã tìm được Long huyết châu rồi… giá» thì cả năm vị thuốc đã đủ cả, chắc có thể luyện ra đơn dược rồi chứ?â€
“À!†Tiết Tá» Dạ giáºt mình, nhất thá»i bối rối không biết trả lá»i thế nà o. “Ừm, phải, phải… đủ cả rồi.â€
Không ngỠhắn tìm được đủ cả rồi!
Thất diệp minh chi dưới đáy Thánh hồ cá»§a Bái Nguyệt giáo. Thanh Loan hoa ở Bạch Vân cung trên BÃch Thà nh sÆ¡n nÆ¡i Äông Hải. Long thiệt (lưỡi rồng) ở tuyệt bÃch Châu sÆ¡n vùng Äá»™ng Äình. Tuyết anh tỠở Má»™ SÄ© Tháp Cách, và cả Vạn niên long huyết xÃch hà n châu ở Kỳ Liên sÆ¡n nà y nữa… bất kỳ thứ nà o cÅ©ng là thiên hạ chà bảo kinh thế hãi tục mà ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u Ä‘iên cuồng tranh Ä‘oạt.
Váºy mà kẻ nà y, đã Ä‘i khắp thiên hạ trong tám năm ròng, lấy vá» từng thứ má»™t cho nà ng chế thuốc.
Rốt cuá»™c là sức mạnh gì đã khiến gã bất chấp tất cả Ä‘i liá»u mạng tranh Ä‘oạt như váºy?
“Váºy thì cô nương có thể mau chóng chế luyện thuốc cho ta được không?†Gã lại gượng sức ngồi lên, nghiêm cẩn hà nh lá»…, vái nà ng má»™t vái, gương mặt anh tuấn không còn chút cợt nhã đùa bỡn nà o nữa.
“Ta đã hứa vá»›i Thu Thá»§y rằng trong má»™t tháng sẽ mang được thuốc trở vá» Lâm An.â€
“Äiá»u nà y..†Tiết Tá» Dạ mân mê viên Long huyết châu trong tay áo mà không biết nên nói vá»›i gã thế nà o.
“Kỳ thá»±c, ta luôn muốn nói vá»›i ngươi chuyện nà y, bệnh cá»§a Mạt Nhi… ta…â€
“Cầu xin cô nương đấy!†Gã dưá»ng như sợ nà ng sẽ nói ra Ä‘iá»u gì không hay, láºp tức ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm và o mắt nà ng, xuống giá»ng van nà i: “Cầu xin cô nương… nếu cả cô cÅ©ng không cứu nổi Mạt Nhi, thì nó đến chết mất. Tám năm rồi, sắp thà nh công đến nÆ¡i rồi mà !â€
Tiết TỠDạ nắm chặt hạt Long huyết châu trong lòng bà n tay, từ trong lồng ngực dội lên một tiếng thở dà i.
Tá»±a như đã nháºn thua, nà ng ngồi truá»›c y án, cầm bút lên bắt đầu kê đơn. Hoắc Triển Bạch ở bên cạnh thấy váºy liá»n gượng cưá»i nói: “Äợi trị xong bệnh cho Mạt Nhi, nhất định ta sẽ từ từ trả nợ cho cô… cô nương không đến Trung Nguyên nên không biết đến Äỉnh Kiếm các Thất công tá», chẳng những con ngưá»i anh tuấn, kiếm pháp cao cưá»ng, mà còn nức tiếng là biết giữ chữ tÃn nữa đó.â€
Nà ng cắm cúi kê đơn, hai hà ng lông mà y khẽ cau lại, chẳng hiểu là có nghe thấy gã nói gì không nữa.
“Có Ä‘iá»u nà y, tuy rằng vừa hung dữ lại vừa hám tiá»n, song y thuáºt cá»§a Tiết cô nương đúng là rất giá»i…†Hoắc Triển Bạch bắt đầu tán tụng.
Tiết TỠDạ gác bút, nghĩ ngợi gì đó, rồi lại vò nát tỠgiấy ném đi, viết một tỠmới.
“Ta biết cô nương đòi nhiá»u tiá»n chữa bệnh là để nuôi sống những ngưá»i trong cốc, toà n là những đứa trẻ bị phụ mẫu bá» rÆ¡i hay là cô nhi đúng không?†Gã tiếp tục thao thao lải nhải. “Ta cÅ©ng biết tuy rằng cô nương thu cá»§a đám võ lâm hà o môn má»—i lần mưá»i vạn, song bình thưá»ng lại rất hay tặng thuốc trị bệnh cho bách tÃnh ở các thôn là ng xung quanh đây… Tiết cô nương tuy rằng có hung dữ tháºt, song kỳ thá»±c…â€
Nà ng chợt dừng bút, ngước mắt lên nhìn nam nhân đang lải nhải trước mặt mình, ánh mắt có vẻ hơi ngạc nhiên.
Là m sao mà gã… biết được những chuyện nà y?
“Ngươi cứ dưỡng thương cho khá»e Ä‘i đã.†Sau cùng, nà ng chỉ khẽ ấn đầu vai gã xuống. “Ta sẽ nghÄ© cách.â€
Hoắc Triển Bạch thở phà o nhẹ nhõm, rồi mệt má»i nằm xuống tấm nệm.
Dù sao thì gã cÅ©ng đã thá» thương quá nặng, lúc nà y ná»™i tâm được thư thái, thân thể liá»n cảm thấy không còn gắng gượng được nữa luôn. Gã nằm xuống giưá»ng, cảm giác như tứ chi bách cốt Ä‘á»u Ä‘au đến rã rá»i, nhưng vẫn gắng sức rặn ra má»™t nụ cưá»i phá» phạc: “À… ta còn biết, Tiết cô nương hay soi mói bá» ngoà i cá»§a bệnh nhân như váºy, nhất định là vì tình lang cá»§a cô cÅ©ng rất… a!â€
Một mũi ngân châm bay tới găm và o Hôn Thụy huyệt của gã, đuôi châm còn khẽ rung rung.
“Cho dù là nói tốt…†Tiết TỠDạ sầm mặt lạnh lùng nói: “Nhưng nói dà i nói dai cũng thà nh ra nói dại."
Hoắc Triển Bạch cứng mồm cứng luỡi lại, trố mắt lên nhìn nà ng, hai môi mấp máy tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng mà mắt cũng không kháng cự lại được cơn buồn ngủ, từ từ cụp xuống.
"Hà ..." Tiết Tá» Dạ nhìn ngưá»i bị thương đã say ngá»§, lần đầu tiên thở dà i thà nh tiếng, cúi ngưá»i xuống đắp lại chăn cho gã, rồi lẩm bẩm má»™t mình: "Tám năm rồi, cứ liá»u mạng như váºy... nhưng... có đáng không?"
Tám năm trước khi hai ngưá»i ôm hà i tá» Mạt Nhi đến Dược Sư cốc, nà ng đã nháºn ra: nữ nhân kia, thá»±c rất háºn gã.
Có đáng không? Lúc nà o nà ng cÅ©ng muốn há»i gã câu nà y, nhưng lần nà o cÅ©ng bị gã cố là m ra vẻ vô lại giá»…u cợt rồi lảng Ä‘i chuyện khác, không thể nà o mở miệng ra há»i được. Con ngưá»i nà y thông minh như váºy, có lẽ ngay từ đầu hắn đã tá»± hiểu rõ chuyện nà y rồi.
Rá»i khá»i Äông Chi quán, đồng hồ cát cÅ©ng đã chỉ đến quá canh tư.
Bá»n Lục Nhi bị nà ng Ä‘uổi qua Thu Chi uyển, những nha đầu khác thì đã ngá»§ hết cả, nà ng cÅ©ng không đánh thức ai dáºy, chỉ má»™t mình xách ngá»n phong đăng, chầm cháºm bước Ä‘i dá»c theo dòng suối lạnh giá.
Mạc hà ở cá»±c Bắc, quanh năm giá lạnh, nhưng ở trong Dược Sư cốc lại có suối nước nóng phun trà o, vì váºy mà vị tổ sư cá»§a Dược Sư cốc đã chá»n nÆ¡i nà y ẩn cư, đồng thá»i dá»±a theo khà háºu khác nhau giữa từng khu vá»±c mà lần lượt chia ra là m bốn khu Xuân, Hạ, Thu, Äông, trồng đủ thứ thảo dược trân kỳ quý hiếm. Vây nên Äông Chi quán ở gần cốc khẩu nà y vẫn tương đối lạnh, bình thưá»ng rất Ãt khi Tiết Tá» Dạ Ä‘i ra đến đây.
Ngá»n gió lạnh từ Mạc hà thổi tá»›i là m nà ng khẽ run lên má»™t chặp.
Vầng trăng là nh lạnh treo lá»ng lÆ¡ trên đầu, phản chiếu tuyết trắng phá»§ đầy trong cốc, loáng thoáng đâu đây có mùi thÆ¡m thoang thoảng cá»§a hoa mai trắng.
Trong đầu trống rá»—ng, nà ng cứ Ä‘i dá»c theo bá» suối đến bên Tịnh Thá»§y hồ. Hồ nà y vốn do suối nước nóng và suối nước lạnh giao nhau mà thà nh, váºy nên má»™t ná»a hÆ¡i nước nghi ngút bốc lên, má»™t ná»a lại đóng băng má»™t lá»›p rõ dà y.
Ná»—i nhá»› không thể nà o dồn nén được ấy lại dáºy lên như núi đổ sông dá»i, nà ng không kiá»m chế được nữa, ngá»n đèn giÆ¡ cao, hai chân rảo bước chạy trên mặt hồ đóng băng, Ra đến giữa hồ, Tiết Tá» Dạ đặt ngá»n đèn xuống bên cạnh run rẩy cúi sát ngưá»i, đắm Ä‘uối nhìn xuống bên dưới. Ngưá»i ấy Ä‘ang say ngá»§ bên dưới lá»›p băng kia, lặng lẽ mà xanh xao, cả mưá»i năm nay cÅ©ng không há» thay đổi.
Tuyết Hoà i... Tuyết Hoà i... chà ng có biết không? Hôm nay có ngưá»i nhắc đến chà ng đó.
Hắn nói nhất định là chà ng rất anh tuấn.
Nếu chà ng còn sống đến giá», nhất định sẽ anh tuấn hÆ¡n tất cả nam tá» trên Ä‘á»i nà y đúng không?
Chỉ tiếc là chà ng cứ mãi, cứ mãi ngá»§ say dưới lá»›p băng nà y, dù thiếp có gá»i thế nà o chà ng cÅ©ng không chịu trả lá»i. Tá» Dạ há»c được nhiá»u y thuáºt như váºy, cứu sống không biết bao nhiêu ngưá»i, váºy mà sao không thể gá»i chà ng tỉnh dáºy?
Nà ng cứ lẩm nhẩm nói chuyện vá»›i ngưá»i bị đóng băng bên dưới mặt hồ, nước mắt cuối cùng không kìm được lã chã tuôn rÆ¡i trên gương mặt diá»…m lệ.
Tuy sư phụ đã dùng thuốc chữa trị và xoa dịu má»™t phần ná»—i Ä‘au ấy, cùng vá»›i thá»i gian mưá»i mấy năm, những ký ức quá thê thảm cÅ©ng dần dần nhạt nhòa Ä‘i phần nà o, song cảm giác tuyệt vá»ng trong cái đêm Ma Già tá»™c bị tà n sát tòan bá»™ đó, Tuyết Hoà i và nà ng bị bức phải nhảy xuống sông băng hòng tìm đưá»ng sống sót thì vẫn còn hằn sâu trong tâm trà nà ng.
Nước Mạc hà giữa tháng Mưá»i hai lạnh đến ná»—i thừa sức lấy mạng ngưá»i ta.
Äám ngưá»i cuồng sát kia truy Ä‘uổi phÃa sau, trên mặt Ä‘eo những tấm mặt nạ gá»›m ghiếc, tay cầm kiếm sắc máu chảy ròng ròng. Tuyết Hoà i dắt tay nà ng hoảng loạn chạy bừa trên mặt Mạc hà đã đóng thà nh băng, đột nhiên dưới chân phát ra tiếng "rắc rắc", mặt băng vỡ tan, má»™t cái rãnh sâu Ä‘en ngòm nuốt chá»ng cả hai ngưá»i và o đó! Trong khoảng khắc sinh tỠấy, chà ng đã ôm chặt nà ng và o lòng thả mình trượt xuống theo dòng băng vỡ.
Trái tim chà ng là chút ấm áp duy nhất giữa dòng nước lạnh thấu xương thấu cốt.
Äã mưá»i năm kể từ khi sư phụ cứu nà ng lên khá»i Mạc hà , nhưng cái lạnh đã xâm nháºp và o cốt tá»§y ấy thi thoảng vẫn túa ra là m khổ nà ng. Má»—i đêm tuyết rÆ¡i nà ng thưá»ng hay giáºt mình tỉnh giấc, sau đó đẩy cá»a lao ra ngoà i như Ä‘iên như dại, chân trần không ngừng chạy trên mặt tuyết, trong lòng chỉ tâm tâm niệm niệm muốn chạy vá» thôn trại hoang tà n cá»§a bá»™ tá»™c Ma Già , chạy Ä‘i tìm lại cảm giác ấm áp đã đánh rÆ¡i ở đó từ thuở nà o.
Thế nhưng sau cái đêm đầy máu tanh ấy, không còn gì tồn tại nữa, kể cả Tuyết Hoà i của nà ng.
Ngưá»i trong băng vẫn nằm yên lặng lẽ, gương mặt vẫn như năm nà o.
Thiếu niên mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi ấy khom ngưá»i, hai tay ôm há» trước ngá»±c, nằm yên bình dưới là n nước đóng băng, lặng yên say ngá»§.
Tuyết Hoà i... Tuyết Hoà i... đến bao giỠchà ng mới tỉnh lại đây?
Chà ng còn không mau tỉnh lại, thiếp sẽ già mất đó...
Cách đó không xa là Hạ Chi viên.
Nha đầu trá»±c đêm vén tấm mà n lên, nhìn nữ tá» Ä‘ang phục ngưá»i giữa hồ dưới ánh trăng, thở dà i não ná» nói vá»›i đồng bạn phÃa sau: "Tiểu Tinh, tá»· xem… cốc chá»§ ngưá»i lại nói chuyện vá»›i ngưá»i dưới lá»›p băng kia rồi.â€
Bá»n thị Ä‘á»u là cô nhi hoặc những đứa trẻ mắc bệnh khó chữa, hoặc vì gia cảnh quá bần hà n mà bị cha mẹ bá» rÆ¡i ở những thôn trang xung quanh đây, được tiểu thư dắt vá» Dược Sư cốc. Từ khi bá»n thị đến đây, ngưá»i ở dưới băng ấy đã nằm đó rồi. Äinh má má nói, đó là ngưá»i đã cùng tiểu thư trôi theo dòng Mạc hà tá»›i Dược Sư cốc nà y từ mưá»i hai vá» trước.
Lúc ấy, cốc chá»§ Ä‘á»i trước cá»§a Dược Sư cốc là Liêu Thanh Nhiá»…m chỉ cứu được thiếu nữ vẫn còn má»™t chút hÆ¡i ấm, còn thiếu niên kia thì đã bị đông cứng cả ngưá»i. Äã mưá»i mấy năm rồi, nhưng tân cốc chá»§ Tiết Tá» Dạ cứ ôm má»™t hy vá»ng rằng chỉ cần y thuáºt cá»§a nà ng tinh tấn thêm má»™t chút nữa thì sẽ cứu tỉnh được ngưá»i ở trong băng ấy.
“Ngưá»i đó, thá»±c ra rất là anh tuấn.†Tiểu Tinh lẳng lặng nhìn cái bóng trên băng đằng xa, thẫn thá» ngÆ¡ ngẩn.
Nhưng đồng bạn không chú ý nghe ả nói gì, mà ngoảnh mặt nhìn vá» phÃa bá» Tây Tịnh Thá»§y hồ, bất chợt kinh ngạc kêu lên: “Xem kìa, có chuyện gì mà … Thu Chi uyển… Thu Chi uyển đột nhiên náo loạn hết cả lên thế kia? Mau Ä‘i gá»i Sương Hồng tá»· tá»· Ä‘i!â€
Trong Thu Chi uyển, đồ đạc quăng vứt bừa bãi, khắp nơi chỗ nà o cũng có dấu vết đánh nhau.
Äã chém ra sáu bảy kiếm rồi mà vẫn không chạm được đến chéo áo đối phương, nhất thá»i Lục Nhi cÅ©ng không biết là m sao cho phải, ả nâng kiếm lên thở hổn hển: kẻ nà y… kẻ nà y rốt cuá»™c có phải đã bị thương nặng hay không váºy? Tại sao… vừa tỉnh lại động tác đã nhanh nhẹn nhưá»ng ấy?
Chẳng thấy thân hình y nhÃch động chút nà o, nhưng chỉ thoắt má»™t cái, đối phương đã dịch chuyển sang má»™t góc nhà khác, ngân Ä‘ao ká» và o cổ há»ng Tiểu Tranh: “Gá»i nữ nhân kia lại đây cho ta, bằng không ta lấy mạng ả?â€
Lục Nhi giáºm chân, ná»™ há»a dâng lên ngùn ngụt.
Sá»›m đã bảo vá»›i tiểu thư là đừng cứu con rắn độc bị đông cứng nà y rồi mà , giá» thì hay rồi, vừa mở mắt ra là hắn đã trở mặt cắn ngay ngưá»i ta má»™t phát!
“Ngươi còn lương tâm không váºy?†Lục Nhi giáºm mạnh chân má»™t cái, giáºn dữ chá»i bá»›i: “Äồ lang sói!â€
“Ta bảo ngươi Ä‘i gá»i nữ nhân đó lại đây cÆ¡ mà !†Äối phương không hỠđổi sắc, ngân Ä‘ao khẽ xoay má»™t cái, vạch trên cổ Tiểu Tranh má»™t đưá»ng máu dà i. Tiểu Tranh không biết đó chỉ là má»™t đưá»ng Ä‘ao nông choẹt lướt qua cổ, nên láºp tức rú lên má»™t tiếng kinh hãi rồi ngoẹo đầu hôn mê bất tỉnh.
“Cốc chá»§ còn ở đó không?†Không biết phải là m sao, Lục Nhi đà nh quay sang há»i nha đầu đứng bên cạnh, mắt nháy nháy ra hiệu cho ả. “Chắc là còn ở Äông Chi quán đấy! Mau Ä‘i bà o cốc chá»§ dẫn thêm mấy ngưá»i nữa đến đây!â€
Tốt nhất là dẫn theo tên quỷ đòi nợ Hoắc Triển Bạch kia… trong Dược Sư cốc nà y, chắc cũng chỉ có gã mới đối phó nổi con độc xà nà y mà thôi.
à tứ rà nh rà nh như váºy mà nha đầu kia vẫn không hiểu, vừa đẩy cá»a ra, đã thình lình kêu toáng lên: “Cốc chá»§ ở kia kìa!â€
Tất cả Ä‘á»u giáºt mình, quay đầu nhìn ra cá»a… tuyết đã ngừng rÆ¡i, trăng bên ngoà i rất sáng, mặt hồ bốc lên má»™t mà n sương trắng má» má», tá»±a như má»™t tấm gương sáng lạ kỳ. Trên băng, má»™t nữ tỠáo tÃm Ä‘ang khom ngưá»i, lặng lẽ nhìn xuống mặt hồ bên dưới. Bên cạnh nà ng đã có thêm má»™t nữ tỳ áo Ä‘á», chÃnh là Sương Hồng ở Hạ Chi viên bị kinh động mà chạy tá»›i, hình như ả ta Ä‘ang bẩm cáo gì đó vá»›i nữ tỠáo tÃm kia váºy.
Nà ng ngẩng đầu lên, chầm cháºm đưa mắt nhìn vá» phÃa ấy.
Tuy cách xa là thế, nhưng khi trong tÃch tắc mà ánh mắt nà ng lướt qua đó, bà n tay cầm dao cá»§a Äồng lại khẽ run lên má»™t chút.
Äồng nấp trong bóng tối, gương mặt trắng nhợt không chút cảm xúc, nhưng trong ná»™i tâm thì đã chấn động dữ dá»™i. Sao lại như váºy… đây là chuyện gì? Khoảng cách xa như váºy, cả gương mặt nhìn còn không rõ, váºy mà chỉ thoáng liếc qua má»™t cái, ta đã thấy thế nà y rồi sao? Lẽ nà o…
Lẽ nà o nữ đại phu nà y cÅ©ng luyện Äồng thuáºt?
Cảm giác đau đớn trong đầu đột nhiên lại dấy lên dữ đội.
…Có thể là do tinh thần suy kiệt sau khi sá» dụng Äồng thuáºt má»™t cách quá độ, dẫn đến bệnh Ä‘au đầu kinh niên cá»§a hắn lại tái phát.
Nữ tỠáo tÃm trên băng chầm cháºm đứng lên, thanh âm bình tÄ©nh nhẹ nhà ng: “Qua Ä‘i, ta Ä‘ang ở đây.â€
Hắn lại thình lình bị chấn động thêm lần nữa… Giá»ng nói nà y! Lúc ngay trước khi hôn mê nghe được lá» má» láng máng, hắn đã có chút kinh hãi, lúc nà y lại vang lên trong trẻo giữa đêm khuya cà ng là m cho hắn thấy lòng mình như Ä‘ang dâng lên má»™t cảm giác lạnh lẽo cô liêu, trong nháy mắt, cÆ¡n Ä‘au đầu đã tan Ä‘i, vô số thứ cứ ráºp rá»n muốn trà o lên trong tâm thức. Äây là … đây là gì váºy? Lẽ nà o nữ đại phu nà y… còn biết cả Hoặc âm (thứ thanh âm mê hoặc lòng ngưá»i)?
Gã nghiến chặt răng, cố sức ngăn tiếng nói đã ra đến cổ há»ng.
Má»™t tên sát thá»§ như hắn, từ mưá»i mấy tuổi đã bắt đầu và o sinh ra tá», bất cứ lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u sẵn sà ng tuốt kiếm liá»u mạng vá»›i ngưá»i ta, chưa từng có má»™t giây má»™t khắc nà o lÆ¡i lá»ng. Váºy mà không hiểu vì sao, lần nà y trong sâu thẳm ná»™i tâm hắn lại dâng lên má»™t nguyện vá»ng mãnh liệt, là m hắn Ä‘i ngược lại vá»›i quy tắc thưá»ng ngà y mà nảy ra ham muốn nhìn rõ gương mặt nữ đại phu kia.
Hắn kéo Tiểu Tranh ra cá»a, từng bước từng bước má»™t Ä‘i ra giữa hồ, bà n chân giẫm lên mặt băng rắn chắc.
Tiết Tá» Dạ nhìn đối phương Ä‘i tá»›i, đột nhiên ngẩn ngÆ¡ má»™t thoáng. Äây là lần đầu tiên nà ng nhìn rõ tướng mạo cá»§a hắn. Quả nhiên… đôi mắt thấp thoáng sắc lam nhà n nhạt trong mà u Ä‘en thuần khiết ấy, rõ rà ng là …
â€œÄÆ°a Long huyết châu ra đây.†Hắn kéo Tiểu Tranh lúc nà y đã mất Ä‘i tri giác tá»›i trước mặt nà ng, nghiếm răng nói. “Bằng không, ả…â€
Lá»i nói cá»§a hắn chợt bị đông cứng lại trong khoảng khắc ánh mắt hai ngưá»i chạm nhau.
Trong sát na ấy, cánh tay hắn lại run lên dữ dá»™i, Äồng ngây ngưá»i nhìn nữ tỠđứng trước mặt mình, không tà i nà o dịch chuyển ánh mắt Ä‘i nÆ¡i khác. Äôi mắt nà ng… đôi mắt nà ng dưá»ng như ở đâu đó,,,
Cơn đau trong não bộ lại khuếch tán thêm lần nữa, trong chớp mắt, bóng đêm đã phủ trùm lên tư duy của hắn.
Äồng nghe thấy nữ tá» Ä‘ang đứng dưới vầng trăng lạnh lẽo kia Ä‘iá»m đạm lên tiếng giá»ng nói há» hững nhạt nhòa, không bi không hỉ: “Bệnh nhân thì không nên chạy lung tung.â€
Sao mà … sao mà giá»ng nói ấy lại quen thuá»™c đến thế? Ta đã… đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
Thân hình gã hơi lảo đảo, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ nhòa nhạt.
Má»i váºy trước mắt Ä‘á»u lắc lư chao đảo, nhưng cuối cùng ánh mắt hắn cÅ©ng dịch được ra khá»i đôi mắt nà ng, rồi lại không ngừng lay động, sau cùng má»›i dừng lại trên mặt băng, rồi đỠra ở đó… Äồng khẽ kêu lên má»™t tiếng khe khẽ. Äó… là gì váºy?
Má»™t gương mặt nhợt nhạt dáºp dá»nh hiện ra, bên trên cách má»™t lá»›p băng mà u lam u ám.
Äây, đây là … tại sao y lại ở đây? Là ai… là ai đã phong kÃn y tại chốn nà y?
Äồng kinh hãi nhìn gương mặt dưới băng, thân hình từ từ run rẩy nhè nhẹ, rồi đột nhiên toà n thân không còn chống đỡ được nữa, ngân Ä‘ao rÆ¡i “cách†xuống mặt băng, hai tay hắn ôm chặt lấy đầu, rú lên những tiếng thê lương Ä‘au đớn.
“Cốc chủ… cốc chủ!†Mấy ả thị tỳ đứng đằng xa kinh hoà ng chạy tới.
Vừa rồi bá»n ả chỉ trông thấy kẻ kia kéo Tiểu Tranh Ä‘i ra đứng đối diện vá»›i cốc chá»§, sau đó chưa nói được mấy câu toà n thân hắn đã bắt đầu run lẩy bẩy, cuối cùng tá»± dưng rống lên má»™t tiếng rồi bổ nhà o xuống, hai tay ôm đầu lăn Ä‘i lăn lại trên mặt băng, cứ như trong đấu có thanh Ä‘ao Ä‘ang khua động váºy.
Tất cả bá»n ả Ä‘á»u nhìn Tiết Tá» Dạ vá»›i ánh mắt ngưỡng má»™: chắc là cốc chá»§ đã dùng thứ bà pháp gì, nên má»›i chỉ trong nháy mắt đã chế phục được con độc xà đó rồi. Nhưng lúc nà y sắc mặt Tiết Tá» Dạ cÅ©ng trở nên nhợt nhạt, toà n thân khẽ run lên nhè nhè.
Không sai… lần nà y thì nhìn tháºt rõ rồi.
Äôi mắt kẻ nà y tháºt kỳ dị, má»™t mà u Ä‘en thuần khiết cùng sắc lam nhà n nhạt, ẩn chứa má»™t linh lá»±c mạnh mẽ… rõ rà ng là đặc trưng cá»§a Ma Già tá»™c đã bị diệt tuyệt từ lâu.
Sao lại phải cứu hắn là m gì?
Khi khiêng hắn trở vá» cứu trị, tất cả đám tỳ nữ Ä‘á»u có chút không cam tâm tình nguyện. Nhưng ý cố chá»§ thì không ai dám không tuân. Bệnh cá»§a kẻ nà y xem ra quả thá»±c rất cổ quái, không giống bất kỳ ngưá»i nà o đến Dược Sư cốc cầu y xưa nay. Cốc chá»§ ra lệnh cho bá»n ả đặt hắn lên giưá»ng, rồi đưa tay bắt mạch, chau mà y má»™t lúc tháºt lấu, không nói năng gì.
“Các ngươi ra hết Ä‘i.†Tiết Tá» Dạ nhìn kẻ Ä‘ang Ä‘au đớn ôm đầu rên rỉ trên giưá»ng bệnh, dặn dò ả tỳ nữ bên cạnh: “Äúng rồi, nhá»› kỹ, không được cho Hoắc Triển Bạch ở Äông Chi quán biết chuyện nà y đâu đấy.â€
“Nhưng…†Lục Nhi quả thực không yên tâm để tiểu thư một mình ở lại bên cạnh tên độc xà nà y.
“Không phải lo.†Tiết TỠDạ điểm đạm nói.
“Các ngươi Ä‘i trước Ä‘i để ta trị bệnh cho hắn.â€
“Vâng.â€
Sương Hồng biết tÃnh tình cốc chá»§, vá»™i và ng kéo Lục Nhi má»™t cái, rồi liếc mắt vá»›i ả, cùng song song lùi xuống. Äợi đám tỳ nữ Ä‘i hết, Tiết Tá» Dạ má»›i đứng dáºy, “soạt†má»™t tiếng, buông tấm mà n xung quanh xuống.
Căn phòng đột nhiên trở nên tối om, ánh trăng ánh tuyết bên ngoà i Ä‘á»u bị ngăn lại sau những tấm mà n dà y.
Äúng và o khoảnh khắc bóng tối bao trùm lên đó, kẻ kia cÅ©ng ngừng rên rỉ.
Tiết Tá» Dạ ngây ngưá»i, khóe miệng nở má»™t nụ cưá»i chua chat: sợ ánh sáng à ?
Thương tÃch trên ngưá»i kẻ nà y thá»±c ra còn nặng hÆ¡n Hoắc Triển Bạch, nhưng lại luôn ngoan cố chống đối, chẳng há» có ý phối hợp trị liệu. Nà ng vốn có thể quăng cái tên bệnh nhân vừa không có Hồi Thiên lệnh lại vừa không biết nghe lá»i nà y ra ngoà i cá»a cốc ngoà i kia cho chết, nhưng ánh mắt cá»§a hắn lại là m nà ng dao động… Ma Già tá»™c vốn chỉ có vẻn vẹn hÆ¡n hai trăm ngưá»i, trong tráºn đồ sát mưá»i hai năm trước bá»™ tá»™c nà y đã bị tuyệt diệt, chÃnh Tiết Tá» Dạ nà ng đã tẩm liệm di thể cho há»â€¦
Giá» sao vẫn còn ngưá»i sống? Kẻ nà y rốt cuá»™c là ai? Tại sao lại sống sót được?
HÆ¡n nữa, cặp mắt cá»§a hắn tuy rõ rà ng là kết thừa đặc trưng cá»§a Ma Già tá»™c, nhưng lại thấp thoáng có gì đó không giống… Ãnh mắt hắn có sức mạnh như phù chú cá»§a ma quá»·, khiến ngưá»i nà o chỉ cần liếc nhìn qua má»™t cái là đã không thể nà o rá»i mắt ra chá»— khác nổi.
Tất cả má»i chuyện trong quá khứ lẽ ra đã trôi Ä‘i tháºt xa rồi, ngoà i ngưá»i Ä‘ang bị đóng băng dưới hồ kia ra thì không còn má»™t chút dấu vết nà o khác. GiỠđây thoạt nhìn thấy đôi mắt ấy, dưá»ng như quá khứ lại dồn dáºp quay vá»â€¦ vẫn còn ngưá»i sống sót! Nói má»™t cách khác, tức là có hy vá»ng biết được chân tướng sá»± việc đêm kinh hoà ng cá»§a mưá»i hai năm vá» trước đó, biết được rốt cuá»™c là bà n tay cá»§a kẻ nà o đã tà n nhẫn đẩy bá»™ tá»™c cá»§a nà ng xuống vá»±c thẳm chết chóc!
Vì váºy, nà ng phải cứu sống hắn, nhân chứng duy nhất cá»§a đêm hôm ấy!
Tiết TỠDạ đưa tay lần sỠgáy đối phương, song chỉ trong nháy mắt đã bị hất văng ra.
Trong bóng tối, hắn thình lình báºt dáºy, mắt vẫn chưa mở ra mà động tác đã nhanh như ma mị, trong thoáng chốc đã bức nà ng và o góc tưá»ng, ngoặt tay chặt và o cổ há»ng nà ng, miệng thở khò khè hổn hển.
Nhưng cuối cùng Äồng cÅ©ng không chống lại được cÆ¡n Ä‘au như cắt trong não, hắn chỉ duy trì được phản kÃch trong phút chốc, rồi sau đó lại run lên má»™t chặp, quỳ gục xuống.
Tiết Tá» Dạ không khá»i thầm kinh hãi, cho dù rÆ¡i và o hoà n cảnh như váºy, hắn vẫn còn khả năng phản kÃch mãnh liệt má»™t cách vô thức như váºy sao? Con ngưá»i nà y… có phải là đã trải qua má»™t quá trình huấn luyện cá»±c kỳ tà n khốc nên má»›i luyện thà nh thói quen cho dù thần trà đã mê loạn cÅ©ng phải giết hết những ngưá»i muốn lại gần mình như thế?
“Cút… cút Ä‘i cho ta… a… a… a…†Hắn lăn lá»™n trên giưá»ng, miệng không ngừng gầm gừ, hai tay ôm chặt lấy đầu, đột nhiên húc mạnh trán và o vách tưá»ng trước mặt. “Ta muốn ra ngoà i! Thả ta ra.â€
Tiết Tá» Dạ chợt ngẩn ngưá»i ra, trong đầu như thoáng ẩn hiện má»™t hình ảnh gì đó.
Trong bóng tối, tiếng thở hổn hển vang lên trong óc nà ng, gần gÅ©i như váºy mà lại xa xôi lắm, hết đợt nà y rồi lại đợt khác dá»™i và o đầu nà ng… Thả ta ra! Thả ta ra!
Äá»™t nhiên Tiết Tá» Dạ cúi đầu xuống nét mặt dưá»ng như chút khổ sở, cảm giác như hai bên thái dương cá»§a mình Ä‘ang giáºt giáºt…
Lẽ nà o… là nó?
Äúng là nó?
Bên ngoà i kia tuyết vẫn đang rơi.
Tiết Tá» Dạ ngồi trong bóng tối, nghiêng đầu lắng nghe tiếng hoa tuyết lạo xạo rÆ¡i xuống đất, cảm thấy ngưá»i dưới tay mình vẫn Ä‘ang khẽ run rẩy. Trải qua má»™t ngà y trá»i, giá»ng y đã trở nên khan khan, sức phản kháng cÅ©ng dần dần yếu Ä‘i.
Nà ng đứng dáºy, đốt má»™t lò Äá» Hồ hương (cổ ngữ, chỉ tinh chất cá»§a sữa bò. Trong Pháºt giáo chỉ Pháºt pháp tối cao. Ở đây có thể là tên má»™t loại hương liệu), là n hương khà là m thanh tâm tÄ©nh trà nhè nhẹ lan tá»a khắp gian phòng tối Ä‘en, vá»— vá» an á»§i con ngưá»i Ä‘ang Ä‘iên cuồng bất an kia.
Má»™t hồi lâu sau, đến táºn khi trá»i sáng, cuối cùng hắn cÅ©ng tỉnh lại.
Lần nà y Äồng không có hà nh động gì quá khÃch nữa, không biết có phải hắn cảm thấy là là m gì cÅ©ng vô dụng hay là vì thân thể đã hư nhược quá mức, chỉ thấy hắn nằm lặng lẽ trên giưá»ng, đôi mắt he hé mở ra nhìn lên trần nhà tối Ä‘en như má»±c.
“Tại sao không giết ta?†Hồi lâu sau, Äồng má»›i cất tiếng há»i.
Tiết Tá» Dạ khẽ mỉm cưá»i: “Äại phu không giết ngưá»i.â€
“Ta không có Hồi Thiên lệnh.†Hắn hoang mang nói tiếp, rồi trầm mặc giây lát, má»›i tiếp tục mở miệng: “Ta biết ngươi là thần y cá»§a Dược Sư cốc.â€
“Ừm.†Nà ng gáºt gáºt đầu. “Ta cÅ©ng biết ngươi là sát thá»§ cá»§a Äại Quang Minh cung.â€
Nà ng vá»›i tay và o bóng tối cầm lên má»™t tấm mặt nạ bạch ngá»c, Ä‘eo lên mặt mình – váºt nà y là do nà ng phái ngưá»i ra rừng linh sam ngoà i cốc tìm kiếm mang vá». Trong khu rừng đó, tuyết lá»›n chôn vùi mưá»i hai thi thể. Qua lá»i kể cá»§a Hoắc Triển Bạch, nà ng đã biết đấy là Tháºp Nhị Ngân Dá»±c sát thá»§ cá»§a Äại Quang Minh cung trên Côn Luân sÆ¡n
Còn kẻ thống lÄ©nh đám tinh anh cá»§a Quang Minh giá»›i nà y chÃnh là Ma giáo đệ nhất sát thá»§, Äồng – Tên quá»· Tu La khát máu có thuáºt ám sát thiên hạ vô song trong truyá»n thuyết mà võ lâm Trung Nguyên hết thảy Ä‘á»u kinh sợ.
Trong bong tối, nà ng Ä‘eo mặt nạ bạch ngá»c cá»§a hắn lên. Äúng và o khoảng khắc ấy, hắn chợt nghiêng đầu liếc nhìn, đột nhiên lại ngồi báºt dáºy, vươn tay ra nhanh như chá»›p, chụp lấy mặt nạ trước khi nà ng kịp phản ứng!
Sau đó, dưá»ng như động tác ấy đã là m tiêu hao hết sạch thể năng còn sót lại cá»§a hắn, bà n tay Äồng liá»n đỠlại đó, tròn mắt lên nhìn nà ng, hÆ¡i thở dồn dáºp, thânt hể không ngừng run lên bần báºt.
“Rốt cuá»™c ngươi là ai? Äôi mắt cá»§a ngươi… mắt cá»§a ngươi…†Hắn nhìn chòng chá»c và o hai lá»— thá»§ng khảm trên tấm mặt nạ, lẩm nhẩm như ngưá»i nói má»›. “Hình như… hình như ta đã gặp ở đâu rồi…â€
Tiết Tá» Dạ khẽ mỉm cưá»i. Không nhá»› được nữa à ? Có lẽ hắn không nháºn ra gương mặt nà ng, song đôi mắt cá»§a nà ng, chắc là phải nhá»› được chứ?
Nà ng nắm lấy tay gã, đặt trở lại trong chăn: “Ta cÅ©ng nháºn ra được đôi mắt ngươi.â€
Äồng ngồi trong bóng tối không nói gì, chỉ thở hổn hển, nhìn chăm chăm và o đôi mắt sau tấm mặt nạ bạch ngá»c kia, chợt cảm thấy đầu mình Ä‘au như muốn vỡ ra. Hắn rên lên má»™t tiếng, rồi ôm đầu gục xuống giưá»ng, sát khà thù địch khi nãy cÅ©ng biến mất sạch sẽ.
“Ngươi yên tâm.â€
Hắn nghe nà ng nhẹ nhà ng vá»— vá»: “Ta nhất định sẽ chữa khá»i cho ngươi.â€
“…ta nhất định sẽ không để ngươi giống như mưá»i mấy năm trước, lúc nà o cÅ©ng bị giam cầm trong bóng tối…â€
Äợt trị liệu thứ hai diá»…n ra trong bóng tối.
Kéo rèm xuống, Äá» Hồ hương vấn vÃt trong phòng, ngân châm cá»§a nà ng chuẩn xác xuyên và o mưá»i hai huyệt đạo trên ngưá»i hắn.
Äiá»u khiến ngưá»i ta phải kinh hãi là tuy rằng Ä‘ang hôn mê, song đúng và o khoảng khắc ngân châm xuyên và o, cÆ¡ thịt hắn liá»n hõm lại má»™t cách vô thức, khiến các huyệt vị chuyển dá»i trong chá»›p mắt.
Cà n Khôn Äại Na Di?
Tiết Tá» Dạ kinh ngạc nhìn tên sát thá»§ Ma giáo trước mặt mình, hiểu rằng đây chÃnh là thứ võ công cá»±c cao trong truyá»n thuyết võ lâm, chẳng trách Hoắc Triển Bạch lại trá»ng thương dưới tay hắn. Nhưng mà … hà i tá» năm xưa, là m sao sống sót được, rồi lại là m sao trở thà nh má»™t kẻ lợi hại nhưá»ng nà y?
Nà ng thở dà i một tiếng, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu trị liệu thực sự.
Bất luáºn thế nà o, nếu không trừ dứt bệnh Ä‘au đầu cho hắn thì muốn há»i gì cÅ©ng không có cách nà o há»i được.
Sau khi đã thuáºn lợi cắm ngân châm và o mưá»i hai huyệt đạo cá»§a Äồng, nà ng khẽ cúi ngưá»i, hai tay ấn lên Thái Dương huyệt cá»§a hắn, mặt ghé sát mặt, lặng lẽ nhìn chăm chú và o mắt hắn trong bóng tối má» mịt, nhẹ nhà ng há»i: “Ngươi… có nghe thấy ta nói gì không?â€
Äối phương “ưm†má»™t tiếng đáp trả mÆ¡ hồ. Hiệu quả cá»§a Äế Hồ hương là m Äồng chìm sâu và o hôn mê, mắt hé mở nhưng thần trà thì đã ở trong thạng thái phiêu diêu hồn lìa khá»i xác.
“Ngươi tên là gì?†nà ng tiếp tục nhẹ nhà ng há»i.
“Äồng.†Hắn không cần nghÄ© ngợi gì đã trả lá»i ngay, tiếng vừa ra khá»i miệng thì cÆ¡ thể khẽ giáºt lên má»™t cái, đột nhiên co rúm ngưá»i lại như Ä‘au đớn lắm: “Không, ta không phải là Äồng! Ta, ta… không, ta không nhớ…â€
Ngay từ câu há»i đầu tiên đã gặp phải chướng ngại, nhưng nà ng không há» nhụt chÃ, lại cháºm rãi há»i tiếp:
“Có phải ngươi tên là Minh Giá»›i không?â€
Tên sát thá»§ Ä‘ang Ä‘au đớn run rẩy dưới bà n tay nà ng đột nhiên sững sá», hắn không biết trả lá»i thế nà o, phảng phất như có thứ gì đó Ä‘ang chặn không cho hồi ức cá»§a hắn trở vá» vá»›i bản thân váºy.
“Minh Giới…†Hắn nhẩm đi nhẩm lại, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
“Minh Giá»›i, ngươi từ đâu đến?†Nà ng cứ liên tục, liên tục nhìn chằm chằm và o cặp mắt khép há» cá»§a Äồng, thanh âm thấp trầm mà ôn như dịu nhẹ.
Từ đâu tá»›i? Hắn từ đâu tá»›i… đột nhiên toà n thân Äồng giáºt nảy lên.
Äúng váºy, đó là má»™t nÆ¡i hoa tuyết bay bay, còn có căn nhà quanh năm tối om. Hắn đến từ nÆ¡i ấy… không, không, không phải nÆ¡i ấy… chỉ là hắn Ä‘ang cố dùng hết sức lá»±c để giãy giụa đà o thoát ra khá»i nÆ¡i ấy mà thôi!
Äồng bất chợt rú lên, đưa tay bịt kÃn mắt: “Äừng… đừng móc mắt ta! Thả ta ra!â€
Äồng thá»i, máu từ sau tai cÅ©ng ngoằn ngoèo chảy ra như má»™t bầy rắn nhá», hắn mệt má»i gục ngưá»i xuống trong yên lặng.
Sao lại như váºy? Tiết Tá» Dạ biến sắc: Hoan Tâm thuáºt là thuáºt dẫn dắt và mê hoặc tâm thần nhẹ nhà ng nhất, chuyên dùng để từ từ vạch ra tấm mà n ký ức đã bị lãng quên, không thể dẫn đến kết quả như thế nà y được! Máu nà y… lẽ nà o là … nà ng vươn tay, nhẹ nhà ng chạm nhẹ và o sau ót hắn.
Dưới mái tóc dà i má»m mại, dưá»ng như còn có má»™t mảnh kim loại cứng lạnh lẽo.
Nà ng không dám chạm mạnh, bởi mÅ©i kim châm đó đã găm sâu và o tá» huyệt Ngá»c Chẩm, chỉ cần khẽ động má»™t chút cÅ©ng đủ khiến hắn chết ngay tại chá»—. Tiết Tá» Dạ hết sức cẩn tháºn lần mò từ đỉnh đầu ra xung quanh, ở hai huyệt Linh Äà i, Bách Há»™i cÅ©ng sá» thấy hai mÅ©i kim châm y hệt như váºy.
Nà ng giáºt mình biến sắc: Kim Châm Phong Não!
Lẽ nà o, Ä‘oạn ký ức ấy cá»§a hắn đã bị kẻ nà o đó phong ấn lại rồi? Äó là ký ức gì, có liên quan tá»›i bà máºt thế nà o? Rốt cuá»™c là ai… rốt cuá»™c là ai… đã đồ sát toà n bá»™ tá»™c Ma Già cá»§a nà ng, giết chết Tuyết Hoà i?
Nà ng nắm chặt ngân châm, cúi xuống nhìn con ngưá»i Ä‘ang say ngá»§ trong Ä‘au đớn trước mặt mình, trong mắt đột nhiên lóe lên má»™t tia sáng.
Hồ tuyết dưới trăng. Gương mặt bị đóng băng bên dưới vẫn trẻ như váºy, vẫn là má»™t thiếu niên mưá»i sáu, mưá»i bảy, còn nữ tá» rạp ngưá»i trên băng kia thì gương mặt đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi.
Nà ng phục ngưá»i trên băng, lẩm bẩm tá»± nói má»™t mình, nói vá»›i thiếu niên Ä‘ang mỉm cưá»i kia.
Tuyết Hoà i… Tuyết Hoà i, chà ng có biết không? Hôm nay, thiếp đã gặp được má»™t ngưá»i mà cả hai chúng ta cùng biết đó.
Chà ng còn nhá»› đứa trẻ bị nhốt trong phòng tối không? Bao nhiêu năm nay, chỉ có mình thiếp nói chuyện vá»›i chà ng, có phải là tịch mịch lắm đúng không? Gặp lại ngưá»i quen cÅ©, nhất định là chà ng thấy rất vui phải không? Tuy là nó không còn nhá»› gì nữa, nhưng dù sao, đó cÅ©ng là ngưá»i bạn trước đây cá»§a chà ng, là đệ đệ cá»§a thiếp.
Hai ngưá»i đã từng rất tốt vá»›i nhau, cÅ©ng rất tốt vá»›i thiếp.
Vì váºy, chà ng cứ yên tâm, chắc chắn thiếp sẽ táºn hết toà n lá»±c trị bệnh cho Minh Giá»›i.
Cho dù thế nà o, dù phải bất chấp tất cả, thiếp cÅ©ng nhất định truy ra chân tướng sá»± việc năm xưa, báo cừu cho ngưá»i trong Ma Già tá»™c.
Last edited by Äá»™c Cô Sẻ; 29-10-2009 at 04:46 PM.
|