Xem bài viết đơn
  #61  
Old 29-05-2008, 08:38 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 138346
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 61


− Sư phụ ơi, sư phụ, con về với người đây. Thảo muội ơi, nhị ca có quà tặng em đây ...

Giang Lâm hớn hở reo vui từ cổng võ đường chạy nhanh vào môn động. Bỗng tiếng vui reo tắt ngấm giữa chừng, gói quà trên tay rơi nhanh xuống đất, khi chàng nhìn thấy tấm phiến trắng buông dài, bài vị người quá cố đề chức vị chưởng môn nhân đời thứ bảy ...

− Trời, sư phụ ...

Giang Lâm hét lên, chạy nhanh đến bàn thờ khói nhang nghi ngút, chụp lấy bài vị đưa vào sát mắt để nhìn cho rõ, cầu mong sao mình bị chóa mắt vì ở ngoài nắng mới vào.

− Nhưng!

Chàng hét lớn rụng rời, ngã vật ra sau khi đọc thấy hai chữ Lâm Bình rõ nét:

− Sư phụ! Không, sư phụ không thể nào chết được.

Tiếng thét của chàng đã làm kinh động đến các môn đồ tập luyện gần nơi đó, họ chạy sang, xiết bao mừng rỡ khi nhìn thấy Giang Lâm.

− Trời, Giang huynh ...

Tại sao sư phụ mất?

Trong óc Giang Lâm bây giờ chỉ đọng lại bấy nhiêu nên tất cả cái mừng vui, hỏi han của sư đệ chàng chẳng màng để tâm.

− Các đệ hãy lui ra tiếp tục tập luyện, để huynh có chuyện nói với Giang huynh.

Châu Đạt lớn tiếng giải tán đám đông quây lấy Giang Lâm.

Đợi cho hàng sư đệ tan rồi, Giang Lâm mới quay sang hỏi Châu Đạt:

− Đại sư huynh đâu? Thảo Sương đâu? Sao bàn thờ sư phụ lại lặng lẽ thế này, kẻ thù nào dám đến đây?

Giang Lâm nghẹn ngào nói không thành tiếng.

Châu Đạt giả vờ cúi đầu buồn bã nghe Giang Lâm hỏi, trong óc chuẩn bị câu trả lời cho thật êm xuôi. Giang Lâm về thật bất ngờ nhưng vô tình lại giúp cho mưu định của hắn mau thành. Hắn cất giọng thê lương:

− Nhị ca ơi! Môn phái của mình dạo này lộn xộn lắm, sư phụ có bị ai đến để hạ thủ đâu, hơn nữa ai có đủ trình độ để đánh người bị thương chứ. Mà sư phụ bị kẻ hèn hạ lén đốt U môn động giữa lúc người đang đề công vận khí.

− Sư phụ bị chết thiêu ư?

Giang Lâm rùng mình hỏi lại:

− Thế lúc đó các ngươi ở đâu sao không liều mình xông vào để cứu sư phụ chứ.

Châu Đạt làm ra vẻ sợ hãi:

− Chuyện này xin nhị ca hỏi Hữu Lễ sẽ rõ hơn!

− Hữu Lễ, Hữu Lễ đâu?

Giang Lâm nôn nóng gọi lớn.

Vừa nhìn thấy mặt Giang Lâm, Hữu Lễ òa lên nức nở:

− Giang huynh đi đâu mà để xảy ra đến nỗi, nếu có huynh ở nhà thì chuyện đâu đến nỗi nào?

Lòng Giang Lâm nghi hoặc, chàng chụp mạnh cổ áo Hữu Lễ hỏi dồn dập:

− Sự thể như thế nào nói mau?

Hữu Lễ nói ngay không ấp úng:

− Đêm hôm đó vào lúc canh ba, đệ chợt thức dậy vì có tiếng động khả nghi ở phòng bên cạnh.

Giang Lâm chận lại:

− Phòng bên cạnh của người là ai?

− Phòng của đại sư ca.

− Đại sư ca à? Rồi sao nữa?

Giang Lâm buông tay hỏi tiếp.

− Đệ thoáng thấy ánh lửa bùng lên phía môn động.

Hữu Lễ sụt sịt khóc:

− Nhớ là sư phụ đang luyện công trong đó, đệ hoảng quá lao mình vào lửa đỏ toan cứu sư phụ, nhưng liền lập tức bị một người mặc đồ đỏ, bịt kín mặt mày vung chưởng đánh cho bất tỉnh rồi sau đó đệ không còn biết gì nữa cả.

Châu Đạt tiếp theo:

− Rồi tới đệ. Đang ngủ say sưa chợt nghe tiếng trống báo động, chẳng kịp mặc đồ, đệ lao người đến nơi đang phát hỏa thì thấy đại sư ca từ trong đám cháy bế thi hài sư phụ vọt ra, lúc đó người đã bị cháy thiêu gần hết nửa thân mình.

Giang Lâm không dằn được cơn nóng giận. Chàng nghiến răng kèn kẹt:

− Lúc mới phát hỏa Hồ Sơn ở đâu? Sao để đến lúc này mới chịu ra tay giải cứu chứ.

Còn Thảo Sương?

− Chuyện của nàng còn bi thảm hơn nhiều.

Hữu Lễ khóc nức nở làm Giang Lâm nghe trời đất tối sầm:

− Sao? Thảo muội cũng bị chết thiêu với phụ thân ư?

Châu Đạt lắc đầu:

− Không, chuyện này thì đệ biết rõ hơn ai hết, lợi dụng lòng tin của sư phụ, Hồ Sơn đã xin cưới Thảo Sương cho mình và ...

− Và sao?

Giang Lâm nôn nóng.

− Và nàng vì muốn giữ trọn tình cùng với Giang huynh đã bỏ môn phái để tìm huynh. Không biết bây giờ nàng sống chết ra sao?

Châu Đạt khóc lớn làm Giang Lâm cũng phải khóc theo.

Đợi cho chàng dằn bớt cơn xúc cảm, Châu Đạt mới tiếp:

− Sư phụ vừa mới mất chưa kịp tẩm liệm, Hồ Sơn đã đứng ra bảo rằng mình chính là truyền nhân của sư phụ và hiện thời là chưởng môn nhân Thái Bình giáo.

− Láo!

Giang Lâm hét lớn:

− Kiếm linh còn ở trong tay ta, sao hắn dám lên ngôi chưởng môn nhân chứ?

Hữu Lễ hùa theo:

− Đúng vậy, lúc Hồ Sơn lên ghế chưởng môn đã bị một sức đối kháng mạnh mẻ của các đồ đệ, nhưng người bảo chính mắt mình trông thấy Giang huynh chết thảm nên ...

− Chết à?

Giang Lâm cười gằn:

− Hắn mong ta chết lắm sao?

Chàng cất lời mai mỉa:

− Chết để hắn cưới Thảo Sương, chết để hắn nắm quyền chưởng môn nhân. Không dễ dàng như vậy được đâu. Bình sinh Giang Lâm này không ham chức vị, nhưng cũng không để ai qua mắt được đâu. Hồ Sơn đâu? Ta phải gặp hắn để hỏi cho ra lẽ.

Hữu Lễ khúm núm chỉ tay ra phía vệ đường:

− Ngài tân chưởng môn đang đưa người đẹp đi ngoạn cảnh.

Vừa ngước nhìn, Giang Lâm bỗng lùi lại kêu lên bàng hoàng sửng sốt:

− Trời, Doanh Doanh, sao nàng lại có mặt ở đây?

Không yêu Doanh Doanh nhưng tim chàng vẫn nghe oặn thắt. Một nỗi ghen hờn vô cớ dâng lên làm tối mắt, chàng như một đứa bé con chỉ muốn chiếm hữu món đồ chơi lạ, thấy nó thuộc về người khác thì dạ không vui.

Nhìn diễn biến trên nét mặt của Giang Lâm, Châu Đạt mừng lắm, liền đến thỏ thẻ bên tai:

− Giang huynh, một số người cho rằng cái chết của sư phụ có nhiều điều mờ ám.

Họ đang chờ huynh về để làm sáng tỏ nguyên do.

Giang Lâm vẫn không rời mắt khỏi Doanh Doanh hỏi nhỏ:

− Nhưng ta biết làm gì để ...

Hữu Lễ chen vào:

− Gần đây có một viên quan tên là Đỗ Ngọc, người này có biệt tài phá án như Bao Công thuở trước. Nếu Giang huynh muốn, ta có thể nhờ người đến khai quật tử thi xét nghiệm.

Giang Lâm quay lại hét lớn:

− Ta không giao du với bọn quan quyền.

Châu Đạt nhỏ nhẹ thuyết phục:

− Giang huynh đừng nóng. Đâu phải quan quyền nào cũng xấu cả đâu. Hơn nữa đây là việc của mình, họ có tài sao mình không lợi dụng họ chứ. Giang huynh, cứ thử tiếp xúc với Đỗ Ngọc một lần. Đấy là một người rất dễ có cảm tình.

Giang Lâm có vẻ xiêu lòng nhưng gượng gạo chống chế:

− Nhưng liệu họ có chịu giúp mình không?

Thấy Giang Lâm bằng lòng, Châu Đạt mừng rỡ:

− Giúp đỡ nhau là việc phải làm của người quân tử.

Rồi hắn quay sang bảo Hữu Lễ:

− Đệ đi mời công tử Đỗ Ngọc đến đây ngay.

Hữu Lễ lật đật chạy đi liền.

Giang Lâm bảo Châu Đạt:

− Đệ lên nổi trống triệu tập tất cả đồ đệ Thái Bình giáo lại cho ta nói chuyện.

Châu Đạt vòng tay khúm núm:

− Tuân lệnh tân chưởng môn nhân.

Hắn đã gọi chàng là chưởng môn nhân, nhưng không hiểu vì sao Giang Lâm không phản đối mà lại làm ngơ, hình như chàng cũng thích nghe ba tiếng êm tai này.

Tiếng trống triệu tập bất thường vang lên dồn dập làm kinh động tất cả môn đồ Thái Bình giáo. Họ sợ phải nhận thêm một hung tin nữa. Ô! Nhưng thật là may mắn, nhị sư ca của họ đã từ cõi chết hiện về, đó là một điềm vui.

Đang cùng Doanh Doanh đàm đạo về bài học mà nàng vừa mới tập xong. Hồ Sơn bỗng nghe từ phía U môn động tiếng trống lệnh vang lên dồn dập. Chàng hốt hoảng quay sang bảo Doanh Doanh:

− Chắc là có chuyện cần kíp lắm đồ đệ ta mới đánh trống lệnh triệu hồi gấp rút như vậy. Chúng ta phải nhanh chân lên mới được.

Doanh Doanh gật đầu cùng chàng phi thân nhanh về phía U môn động. Bây giờ nàng đã có một nội lực khá, tuy chưa biết xuất chiêu nhưng một trăm động tác nàng học được của "Miêu gia linh pháp" đã giúp nàng linh lợi hơn nhiều.

− Ô, Giang huynh.

− Giang đệ.

Doanh Doanh và Hồ Sơn mừng rỡ lao lên ôm chầm chàng trai trẻ, người ngỡ không bao giờ gặp mặt, nay lại hiện ra oai nghiêm tuấn tú.

− Hừ!

Giang Lâm cười mai mỉa:

− Tang sư phụ còn trắng trên đầu kia mà đã cùng nhau tình tự gió trăng rồi.

Doanh Doanh kinh hãi kêu lên:

− Giang huynh ...

Lời chàng nói như gáo nước phũ phàng tạt mạnh lên niềm yêu mến của nàng từ bấy lâu nay.

Hồ Sơn run giọng:

− Giang đệ nói gì lạ vậy? Đại ca với Doanh muội chỉ là ...

Giang Lâm cười lạt:

− Là gì mà chẳng được, huynh khỏi cần phải thanh minh.

− Giang huynh! Anh không được quyền nói bậy!

Doanh Doanh bật khóc:

− Đối với tân chưởng môn, anh phải có thái độ kính trọng với người.

− Chưởng môn nhân ...

Giang Lâm cười sặc sụa:

− Ta chưa đồng ý thì hắn có quyền gì chứ? Ta cấm các người gọi hắn là chưởng môn nhân.

− Giang đệ!

Hồ Sơn không ngờ Giang Lâm lại xưng hô như vậy, nỗi mừng vui tương ngộ chưa tròn, Giang Lâm lại nỡ lớn tiếng nặng nề xỉ vả chàng. Nhưng tính Hồ Sơn rất chiều các huynh đệ nên không lấy làm giận dữ.

Hồ Sơn nói:

− Huynh ngỡ đệ đã tuyệt mạng dưới Tuyệt hồn nhai, mới vâng lời sư phụ lên ngôi vị chưởng môn dìu dắt các đệ. Nay nếu đệ đã về huynh sẵn sàng nhường lại.

− Nhường!

Giang Lâm hét lớn:

− Chức chưởng môn có phải là của huynh đâu mà nhường nhịn chứ. Hồ Sơn! Ta thật sự ghê sợ ngươi, thật không ngờ bên trong cái gương mặt nhân từ độ lượng đó là một tấm lòng sâu độc, nham hiểm khôn lường.

Doanh Doanh uất ức chen vào:

− Giang huynh, anh không được phép nhục mạ Hồ huynh như vậy.

Giang Lâm lia tia mắt sang nàng, gay gắt:

− Còn nàng, nàng đã bị cái địa vị chưởng môn kia mê hoặc. Đừng mơ tưởng hão huyền, hắn không yêu nàng đâu mà chờ đợi.

Doanh Doanh không biết trả lời sao đành ôm mặt khóc nghẹn ngào.

Chứng kiến cuộc đấu khẩu giữa bọn họ, đám môn đồ Thái Bình giáo phải ngẩn ngơ, không biết phải tin ai cho phải.

Đứng nép mình trong một góc, Châu Đạt bồn chồn nhìn ra phía ngoài chờ đợi.

Có vật gì chạm nhẹ vào vai hắn, Châu Đạt quay lại vui mừng khi nhận ra đó là con sáo nhỏ.

Lợi dụng lúc không ai để ý hắn rón rén rút nhanh mảnh giấy trong ống chân con sáo đọc lẹ. Đọc xong gương mặt hắn lộ vẻ vui mừng.

Giang Lâm đã đứng dậy đưa cao lá cờ nhỏ màu hồng hét lớn:

− Thái Bình giáo phái tiếp nhận lệnh hồng kỳ.

Tất cả môn đồ đồng quỳ gối tung hô:

− Bái kiến lệnh hồng kỳ, bái kiến tổ sư Thái Bình giáo phái.

Hồ Sơn mặt cắt không còn một giọt máu. Chàng cũng quỳ gối tôn xưng như môn đệ, rồi tiến lên một bước nắm tay Giang Lâm hỏi run run:

− Giang đệ, sao đệ dám xúc phạm đến vong hồn của tổ sư? Sao đệ dám lấy lệnh hồng kỳ trên bàn thờ sư tổ?

Giọng Giang Lâm lạnh như đá đóng băng:

− Vì ta cần làm sáng tỏ một sự thật còn mờ ám! Các môn đệ ...

Chàng quay ra nói với các môn đồ:

− Hôm nay ta triệu tập các đệ đến đây để nhìn ta chứng minh một sự thật. Ta đã mời công tử Đỗ Ngọc đến khám nghiệm thi hài của sư phụ.

Tất cả môn đồ lặng ngắt. Hồ Sơn cất tiếng bàng hoàng:

− Giang đệ dám động đến thi hài của sư phụ sao?

Giang Lâm không đáp lời của Hồ Sơn mà quay sang nở một nụ cười bí hiểm:

− Ngươi sợ phải phơi bày ra đây một sự thật lắm à?

Hồ Sơn không hiểu ý nghĩa câu nói của Giang Lâm. Chàng cũng không biết làm sao ngăn chặn nhị đệ mình làm một việc đau lòng. Phơi bày thân thể cháy đen của sư phụ ra trước mắt mọi người, đem nội bộ môn phái ra nhờ một tên quan phân giải.

Bên cạnh chàng, Doanh Doanh cũng cảm thấy xót xa. Nàng lạ lùng cho thái độ của Giang Lâm, vừa về đến nơi đã đùng đùng làm dữ rồi, cho khai quật mồ sư phụ.

Nàng cảm thấy ghê sợ Giang Lâm kể từ phút giây này.

Không khí lặng yên, từ trên bàn thờ đôi mắt Lâm Bình rọi thẳng xuống đám môn đồ rồi dừng lại trên mắt Hồ Sơn như xót thương an ủi:

− Bẩm tân chưởng môn.

Một đệ tử chạy vào thông báo, không biết thưa cùng ai, Giang Lâm hay Hồ Sơn?

− Quan đô úy Đỗ Ngọc theo lời mời đã đến.

Giang Lâm khoát tay lạnh lùng:

− Truyền mời người vào đây.

Đỗ Ngọc, Sĩ Khai và một số quan chức lặng lẽ bước vào. Tất cả lặng yên như những thi hài biết đi, vô tư không tình cảm. Chỉ trong một vài khắc nữa thôi trắng đen sẽ rõ!
Tài sản của ngocvosong1986