Hồi 68
Trên chiếc giường thất bảo, Hoàng Kha nhăn nhó trở mình. Sống lưng đau nhức rã rời. Mặc dù Hoàng phu nhân của ông đã khéo léo trải thêm lên lớp nệm bông êm, tấm da bảo mềm mại, vật gia bảo mấy đời của dòng họ Hoàng vẫn không làm sao dịu nổi cơn đau đang mỗi lúc một tăng dần, hành hạ ông giữa đêm đông lạnh.
Nhìn lên ngọn bạch nến lập lòe, ông đoán chừng đêm đã qua canh bà. Giờ này chắc hẳn hiền thê của ông cũng chưa đi nghỉ. Tội nghiệp cho nàng thay. Ông gác tay lên trán thở dài. Mấy ngày nay công việc đa đoan, mà ông trở bệnh nằm hoài. Mọi quán xuyến ngoài trong đều do một tay nàng lo liệu.
Cơn ho lại chợt đến buộc ông phải oằn người lên để phát ra những tràng ho như xé phổi.
Tấm màn thủy tinh khẽ lay động, Hoàng phu nhân vừa bước vào. Thấy chồng trở bệnh bà đưa vội chén thuốc lên bàn, đỡ lấy chồng lo lắng:
− Trời, phu quân.
Cơn ho vừa dứt, nhưng mệt quá, ông đành phải dựa vào vai bà thở dốc. Hoàng Thi rút khăn lụa lau trán cho chồng, bưng thuốc kề môi ông nói dịu dàng:
− Phu quân hãy uống cạn chén thuốc này.
Hoàng Kha uống cạn chén thuốc từ tay vợ, cơn mệt như dịu xuống. Ông nằm xuống giường nắm tay bà nói yêu thương:
− Cám ơn phu nhân. Nàng đi ngủ đi, đêm đã quá canh ba.
Hoàng phu nhân đắp chăn lên người chồng lo lắng:
− Sức khỏe trong người phu quân như thế nào rồi? Có thuyên giảm không?
Hoàng Kha mỉm cười, nói cho vợ an tâm:
− Ta khỏe nhiều rồi, phu nhân, nàng có mệt lắm không?
Hoàng phu nhân ngồi xuống bên chồng thở dài:
− Cực khổ bao nhiêu thiếp cũng chịu nổi, nhưng ...
Bà ngập ngừng không biết có nên nói cho chồng nghe giữa lúc ông đang thọ bệnh thế này.
Hoàng Kha tinh ý nhìn ra nét ưu tư từ trên mặt vợ. Ông hỏi ngay:
− Phu nhân, nàng đang có điều gì khó nghĩ? Hãy nói ta nghe.
Hoàng phu nhân cắn môi buồn bã:
− Phu quân, quả thật lòng thiếp đang rối như mớ bòng bong đây. Bảo tiêu Phong Vân của ta làm ăn ngày càng suy sụp, mất uy tín với khách giang hồ quá lắm.
− Sao vậy?
Ông chồm dậy hỏì với vẻ quan tâm.
Bà ấn đầu chồng xuống gối nói tiếp:
− Vì các bảo vật họ nhờ chúng ta áp tải đều bị đánh cắp, mất cả.
Ông nhìn nàng có vẻ chẳng hài lòng:
− Sao phu nhân không cho các cao thủ cùng theo bảo vệ?
Bà vuốt ve bàn tay gầy guộc của chồng:
− Thiếp đã cho triệu tập cả Cao Minh và Tiết Quý về, vậy mà mới hôm qua đây thôi, bảo vật của giáo phái Thiên Sơn đã bị lấy mất. Hung đồ còn đả thương hai đệ tử của mình.
− Trời!
Hoàng Kha giật mình thất sắc. Cơn ho lại ập đến dữ dội khiến mặt ông đỏ bừng, hơi thở nặng nề mệt mỏi.
− Phu quân!
Hoàng Thi hốt hoảng vuốt ngực chồng:
− Thôi chàng nghỉ đi, thiếp vô tình để chàng phải lo lắng, quả là đáng trách.
Hoàng Kha thều thào:
− Làm mất bảo vật trấn phái của môn phái Thiên Sơn, rồi ăn làm sao, nói làm sao với họ bây giờ? Lẽ nào Bảo tiêu cục Phong Vân đã đến hồi mạt vận.
Nghe chồng than, Hoàng phu nhân không nén được giọt châu rơi, bà tấm tức nói:
− Công việc làm ăn của tiêu cục ngày càng suy sụp, phu quân lại ngày càng suy yếu nên thiếp đã có ý định cho gọi Tuấn nhi về trông coi cùng với thiếp.
Nhắc đến con, đôi mắt Hoàng Kha sáng lên tia lửa tự hào. Ông mỉm cười:
− Mười mấy năm xa cách, Tuấn nhi, ta cũng nhớ con nhiều lắm, nhưng ta khuyên nàng chớ làm con thơ kinh động mà ảnh hưởng đến việc học của con.
Hoàng phu nhân thở dài buồn bã:
− Thiếp xin nghe lời phu quân, thôi chàng đi nghỉ đi.
Bà đứng dậy toan bước đi, nhưng lại ngồi xuống ngay khi nghe bên ngoài có tiếng đổ vỡ, tiếng la hét vang lên ầm ĩ:
− Bảo tiêu cục Phong Vân đâu, mau ra đây cho ta vấn tội.
Hoàng Kha nắm tay vợ lo lắng:
− Phu nhân chuyện gì vậy?
Hoàng phu nhân lắc đầu. Tấn Bí hốt hoảng chạy vào bẩm:
− Bẩm đại ca, có chưởng môn phái Thiên Sơn đến đòi bảo vật, hiện thời người đang giận dữ đập nát bàn ghế của chúng ta ở ngoài kia, chúng đệ tử không biết phải làm sao? Xin vào thỉnh ý đại ca.
Hoàng phu nhân đưa mắt nhìn chồng dò hỏi. Ông chống tay cố ngồi dậy:
− Các ngươi không được chống trả lại, hãy lấy lời hòa nhã mời ngồi, đợi ta và phu nhân ra tạ tội.
Tấn Bí tuân lệnh bước ra, phu nhân dịu giọng bảo chồng:
− Thiếp đã hiểu ý phu quân, chàng hãy nằm yên ngơi nghỉ, để thiếp ra trả lời cùng họ.
Hoàng Kha lắc đầu, đặt chân xuống đất tìm đôi hài gấm:
− Không, phu nhân hãy dìu ta ra để ta tạ lỗi với Hải Giang Sơn Hà Thủy Cát, người vốn nóng tính, e phu nhân không làm người vừa dạ.
Không biết nói sao, Hoàng Thi đành phải dìu chồng bước ra khách sảnh. Vừa trông thấy mặt hai người Hà Thủy Cát đang ngồi trên ghế, nhảy chồm dậy, mắng ngay:
− Vợ chồng tên khốn kiếp này, chúng bây dám cả gan cướp bảo vật của bản môn à?
Khôn hồn thì đem trả cho mau, đừng để lão gia nhọc công động thủ.
Hoàng phu nhân tái mặt nhìn chồng, cứ sợ lão vì quá ức khi bị mắng mà ảnh hưởng đến tâm bệnh. Nhưng khác với nàng dự đoán, ông vẫn thản nhiên chắp tay cung kính:
− Hà tiên sinh, hãy dằn cơn nóng giận, nghe lão phu đây có đôi điều bày tỏ.
Hà Thủy Cát ngồi phịch xuống ghế hầm hầm:
− Ngươi còn gì để nói nữa chứ?
Hoàng Kha vẫn vòng tay cung kính:
− Bảo vật trấn phái chẳng may bị đánh cưới mất dọc đường. Lỗi bảo tiêu cục không gìn giữ nổi hàng hóa thật là đáng trách. Xin chưởng môn nhân hãy dằn cơn nóng giận, lão phu hứa sẽ đi tìm về bảo vật trả lại cho người.
Hà Thủy Cát đập tay trên bàn hét lớn:
− Im đi! Bảo vật của ta đã bị bọn ngươi cướp đoạt chứ còn ai mà lấy nữa. Hừ!
Lòng tham đã làm các ngươi mờ mắt, đừng hòng qua mắt được ta.
Hoàng Kha lại trỗi cơn ho, ông vật mình rũ rượu, phu nhân hốt hoảng lay chồng:
− Phu quân, người mệt lắm rồi, hãy vào nghỉ ngơi để thiếp đây tạ tội với Hà chưởng môn.
Ông gạt tay vợ nói nghẹn ngào:
− Hà chưởng môn, chắc người cũng biết, không phải vô cớ mà vợ chồng lão được võ lâm ban tặng cho danh hiệu thanh bạch uyên ương Trúc Lâm Song Hiệp. Và cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà bảo tiêu cục Phong Vân tồn tại trên giang hồ gần hai trăm năm từ thời tổ tiên truyền lại, chúng tôi đã lấy câu tín nghĩa làm đầu. Bao nhiêu bảo vật của võ lâm qua sự bảo vệ của bảo tiêu cục này đều trở về nguyên vẹn. Nhưng hôm nay tại hạ bị bệnh, để hiền thê trông coi công việc nên có sự sơ sót này. Xin Hà chưởng môn hãy an tâm, trong vòng một tháng, nếu tiêu cục Phong Vân không tìm ra bảo vật trao về cho quý phái, sẽ nguyện đem đầu mình đến nộp.