Xem bài viết đơn
  #73  
Old 29-05-2008, 10:51 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 138346
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 73


Lỗ Hải giờ mới giật mình sực tỉnh, hắn bước lên hét lớn cho vừa lòng em gái:

− Tên tiểu tử kia, ngươi từ đâu đến mà dám bảo em gái ta vay nợ chứ?

Tuấn Anh vòng tay mỉm cười:

− Đại quan mau quên thì thôi, chỉ mới cách đây mấy tháng, chính tiểu cô nương này đã làm cho tại hạ và đại quan suýt một mất một còn dưới chân Bạch Hổ Sơn.

Lỗ Hải chợt nhớ vỗ mạnh vào đùi một cái cười lớn:

− À! Bạch Hổ Vương Tuấn Anh đây mà. Nhưng người đến đây để làm gì, định đấu với ta nữa hay sao?

Tuấn Anh vội lắc đầu:

− Không, tại hạ đến đây hỏi thăm đại quan một việc. Tại hạ muốn gặp Hồ huynh.

− Gặp Hồ huynh, nói nghe hay dữ!

Môi Tường Oanh trề ra vẻ ghen hờn:

− Ta sẽ bảo Hồ huynh trị tội ngươi, vì ngươi đã dám xúc phạm ta ... mà ta lại là ...

− Là gì?

Tuấn Anh tinh nghịch hỏi lại.

− Là gì cũng được.

Tường Oanh quay đi đỏ bừng đôi má.

Lỗ Hải nói:

− Ta không biết Hồ đệ hiện ở nơi nào. Ngươi cần gặp Hồ Sơn để làm gì?

Tuấn Anh buồn bã:

− Tại hạ có việc cần nhờ, nhưng ... chào đại quan, tại hạ sẽ tự tìm kiếm Hồ huynh.

Tuấn Anh trở gót định đi, chợt sau lưng chàng có tiếng kêu lảnh lót:

− Tiểu yêu tinh kia, ta sẽ chỉ chỗ cho ngươi tìm kiếm Hồ huynh, nhưng với một điều kiện.

Tuấn Anh quay lại mừng rỡ:

− Tiểu ... Tiểu cô nương biết chỗ của Hồ huynh à? Xin hãy chỉ giúp rồi nàng muốn gì tại hạ cũng chiều cả.

Tường Oanh tréo tay trước ngực ra điều quan trọng:

− Ngươi phải dắt theo ta.

Lỗ Hải trợn tròn mắt la lớn:

− Tường muội, em giở trò gì nữa đây?

Tường Oanh phụng phịu:

− Chẳng giở trò gì cả, đại ca mà chẳng cho muội đi là muội khóc mãi.

Tuấn Anh cố nén nụ cười:

− Điều kiện của cô nương không khó, nhưng tại hạ chỉ sợ ... sợ cô nương giở chứng dọc đường, tại hạ không chịu nổi. Cô nương ngứa tay giết người, tại hạ biết làm sao.

Tường Oanh nắm tay Tuấn Anh năn nỉ, giọng của nàng thật là tội nghiệp:

− Ta hứa với ngươi là không hung dữ nữa, ta sẽ nghe lời ngươi, nếu ngươi không tin có thể lấy dây trói hai tay ta lại cũng được.

Tuấn Anh cười lớn:

− Lỗ đại ca nghe rõ rồi chứ, tiểu cô nương tình nguyện làm người tù của tại hạ, chớ không phải tại hạ bắt cóc nàng như dạo trước đâu nhé.

Lỗ Hải chỉ còn biết thở dài.

Tường Oanh chạy đến hôn lên má Lỗ Hải nói:

− Đại ca này, bộ không muốn cho muội đi theo hay sao mà buồn quá vậy?

Sợ nàng nổi giận, Lỗ Hải lật đật cười chúm miệng:

− Đâu nào! Đại ca vui lắm chứ, nhưng dọc đường muội đừng làm gì bậy nhé.

− Muội biết rồi!

Tường Oanh lại chạy đến gần Tuấn Anh chìa tay cho chàng:

− Này cột đi.

Tuấn Anh lắc đầu mỉm cười:

− Tạm thời thả lỏng cho cô nương đi thong thả, chừng nào nàng có triệu chứng hung hăng thì ... thôi, ta đi. Chào Lỗ đại ca.

Thoắt một cái họ đã biến mất tăm, Lỗ Hải chỉ còn kịp nghe tiếng cười rúc rích của em gái trong như chuỗi pha lê, rồi tất cả trở về yên lặng.
Tài sản của ngocvosong1986