Hồi 74
Hồ Sơn tỉnh lại, mở mắt ra. Doanh Doanh hoan hỉ reo to:
− Ồ! Hồ ca đã tỉnh lại rồi!
Hồ Sơn nhỏm mình dậy, đưa mắt nhìn quanh hang động, ngạc nhiên:
− Doanh muội, đây là nơi nào?
Doanh Doanh chớp mắt:
− Đây là một hang động sâu trong dãy núi Phụng Hoàng, cách tổng đàn Thái Bình giáo phái chừng hai trăm dặm.
Khẽ sửng sốt lên một chút, rồi Hồ Sơn bàng hoàng:
− Doanh muội! Ngu ca nhớ mình đã chết sao bây giờ lại ở đây?
− Hồ ca bị Giang huynh chôn sống, có còn nhớ không?
Trầm ngâm hồi tưởng lát lâu, Hồ Sơn gật đầu:
− Ngu ca nhớ ra rồi, chính ngu ca đã tự ...
Doanh Doanh ngắt lời:
− Đúng vậy, nhưng sau đó Châu Đạt đã bảo Giang huynh đem chôn sống Hồ ca ca trên đỉnh núi Vọng Nguyệt, tiểu muội lén moi ca ca lên và được Bạch Hạc Tiên Ông đưa chúng ta đến nơi này.
Bất giác Hồ Sơn chụp nắm lấy bàn tay ngọc của Doanh Doanh:
− Doanh muội, em đã cứu anh sống lại, còn Bạch Hạc lão tiền bối ở đâu rồi?
Doanh Doanh để yên bàn tay trong tay Hồ Sơn:
− Bạch Hạc lão tiền bối đã đi từ ba ngày trước, chính lão tiền bối bảo tiểu muội săn sóc cho Hồ ca ca.
Hồ Sơn hốt hoảng:
− Doanh muội! Ngu ca bất tỉnh đã ba ngày rồi sao?
Doanh Doanh rơi lệ:
− Tính chung Hồ ca ca bất tỉnh đến nay đã sáu ngày rồi. Ca ca bị họ chôn sống ba ngày, tiểu muội thừa lúc nửa đêm đem ca ca lên.
Hồ Sơn siết chặt bàn tay Doanh Doanh:
− Doanh muội, ngu ca tạ ơn em, công ân quá to lớn này biết lấy gì đền đáp.
Chợt nhớ ra mình nắm chặt bàn tay cô gái, Hồ Sơn buông ra:
− Doanh muội, anh xin lỗi em.
Doanh Doanh lắc đầu:
− Hồ ca ca an tâm, tiểu muội chỉ sợ ...
− Doanh muội sợ gì?
− Tiểu muội sợ ... Hồ ca ca, anh thử vận công xem sao?
Nghe theo lời nàng, Hồ Sơn ngầm vận công lực. Bỗng chàng hét lên:
− Trời! Hỏng cả rồi ...
Hồ Sơn gục đầu xuống, im bặt, hai hàng nước mắt tuôn ra khi phát giác công lực của mình đã bị phế.
Doanh Doanh sợ hãi nắm chặt bàn tay Hồ Sơn:
− Hồ ca ca! Anh hãy bình tĩnh lại ...
Hồ Sơn ngẩng mặt lên, nước mắt đầm đìa, nói trong nghẹn ngào:
− Doanh muội! Ngu ca cảm tạ công đức của em, nhưng hiện nay công lực của anh hoàn toàn hủy diệt, anh còn sống nữa làm gì?
Lập tức chàng chộp lấy thanh kiếm nhỏ bên lưng của Doanh Doanh đâm thẳng vào trái tim mình.
Doanh Doanh kinh hãi hét:
− Hồ ca ...
Đồng thời theo tiếng thét, ngọn ngọc chưởng của nàng gạt phăng thanh kiếm nhỏ bay đi. Nàng ôm chặt lấy Hồ Sơn khó lớn:
− Hồ ca ca ... anh đừng làm thế.
Hồ Sơn sửng sốt, im bặt, hai hàng nước mắt lại tuôn trào. Trong cảnh tình này bỗng nhiên chàng cảm thấy thương yêu nàng vô hạn.
Thảo Sương hung dữ bạc ác với chàng bao nhiêu thì Doanh Doanh lại càng hiền lành, tình nghĩa bấy nhiêu. Nàng ôm chàng, mùi hương trinh nữ từ da thịt toát ra thật kỳ diệu khiến chàng bàng hoàng, ngây ngất quên hẳn cả sự đau đớn, rêm nhức vẫn còn hoành hành trong cơ thể.
Chợt Doanh Doanh cất giọng thỏ thẻ bên tai:
− Hồ ca ca! Anh đừng làm em sợ hãi ...
Âm thanh giọng nói của nàng như rót mật vào lòng làm cho sư huynh rung cả trái tim.
Chàng cúi nhìn nàng, đôimắt đang ngập lệ, cất giọng run run:
− Doanh muội! Vì sao em ngăn cản không cho anh chết? Hiện nay anh là một kẻ vô dụng, còn tham sống làm gì nữa?
Sợ Hồ Sơn lại tìm cách tự sát, Doanh Doanh càng ôm chặt lấy chàng hơn. Nàng nức nở:
− Hồ ca ca! Anh đừng làm thế. Anh chết rồi em sống được sao? Đời em cô độc trong giờ phút này chỉ còn trông cậy có anh thôi.
Mấy lời Doanh Doanh vừa thốt làm cho Hồ Sơn man mác cả tâm hồn. Từ ngày chàng biết yêu đến giờ chưa từng nghe một thiếu nữ nào tận tình đến thế. Thảo Sương chỉ biết luôn luôn hằn học, sỉ nhục chàng thôi.
Hồ Sơn buông tiếng thở dài:
− Doanh muội, ngu ca còn sống chỉ làm khổ cho em chớ có ích lợi gì?
Doanh Doanh ngẩng đầu lên:
− Hồ ca ca! Anh hãy sống, em sẽ ở mãi bên anh. Em tìm cách sao cho anh được phục hồi công lực. Anh phải có đủ can đảm chấp nhận trong cảnh ngộ đau thương này, nhưng nhất định anh phải tự minh oan cho mình chứ không thể chết đi hèn yếu như thế. Em sẽ giúp anh làm sáng tỏ oan tình trước Thái Bình giáo phái.
Những lời Doanh Doanh nói như giọt nước Cam lộ rót vào người Hồ Sơn, khiến chàng cảm thấy phấn chấn cả tâm thần. Chàng nhìn sững vào mặt nàng.
Doanh Doanh, một trang tuyệt thế giai nhân không hề thua kém Thảo Sương một chút nào. Điều lạ lùng là hai cô gái này có khuôn mặt giống nhau như tạc, nhưng Thảo Sương có cái sắc đẹp lộng lẫy mê hồn, còn Doanh Doanh thì diễm kiều, thơ ngây như một nàng công chúa quý phái cao sang.
Hồ Sơn còn đắm chìm trong mộng đẹp, chợt nghe Doanh Doanh cất giọng trong như ngọc:
− Hồ ca ca! Anh mê man tính đến nay đã sáu ngày rồi chắc bụng đã đói nhiều.
Anh hãy chờ em đi lấy thức ăn cho anh dùng đỡ.
Nàng rời khỏi chàng, chạy ra phía sau hang động mang đến cho chàng bốn quả trái cây rừng chín mọng.
Sẵn cơn đói đang cồn cào, Hồ Sơn ăn một lúc hết sạch bốn quả trái cây. Doanh Doanh lấy nước cho chàng uống, ấn chàng nằm xuống phản đá nghỉ ngơi ...