Tên binh sĩ có thân hình thô tráng đó lại xông tới La Cách giữ cánh tay áo lại, quát: "Thằng oắt con chưa ráo máu đầu này thật muốn ăn đánh hả? Bọn lão tử chính là Thương Lang kỵ sĩ đoàn.... a!" Lời vừa nói đến một nữa, bàn tay to lớn của y trượt khỏi tay của La Cách một cách rất kỳ lạ, sau đó là một loạt tiếng xương cốt vỡ vụn kêu lách cách. Tiếng kêu thảm của người đó vừa vang lên một nửa, lại bị một cước của La Cách tống thẳng vào bộ hạ, khiến y hít mạn một hơi, sắc mặt thoáng chốc biến thành màu tím tái, lăn lộn dưới đất mà không kêu được tiếng nào.
Một kỵ sĩ nữa vô cùng cả kinh, lùi lại một bước, nhưng cảm thấy trước mắt chợt hoa lên, La Cách đã sớm biến mất chẳng rõ nơi nào. Y kinh khủng tìm kiến, thì một cơn đau nhói chợt truyền đến từ phía sau lưng. Mắt y chợt tối sầm, không còn biết cái gì nữa.
La Cách đá ngã kỵ sĩ thứ hai xong, dùng ngay chân trái đạp lên cẳng chân của y, khiến tiếng xương gãy không ngừng vang lên. La Cách tính toán là y đã không còn năng lực tiếp tục ngăn trở nữa, nhưng vẫn bổ thêm vào hậu não của hai kỵ sĩ mỗi tên một cước, khiến cho chúng bất tỉnh nhân sự, khỏi phải rên la thảm thiết thêm phiền.
"Rầm" một tiếng, vụn gỗ văng đầy, cửa phòng khách ở tầng hai bị La Cách đạp một cái vỡ nát. Chờ nhìn rõ tình thế trọng phòng, La Cách suýt tức ngất đi.
Trong phòng có mấy người La Cách rất quen. Lị Lị Tư đầu tóc toán loạn, hai tay bị cột chặt vào sợ dây thừng màu trắng. Dây thừng vòng lên xà nhà, chia ra làm hai đầu nằm trong tay Kiều Trì và Bố Lan Khắc. Hai anh em nhà này không ngừng kéo căng rồi bỏ thỏng dây ra, Lị Lị Tư thì mãi vẫn giãy giụa tránh né, khiến cho thân khu trắng nõn như thiên sứ của thiếu nữ không ngừng như con cá mắc câu bị kéo lên để xuống mặt nước, cố sức giãy giụa không ngừng.
Một vuông vải trắng đang lèn chặt miệng của Lị Lị Tư, gò má phía trái của nàng còn in một dấu tay đỏ bầm. Y phục trên người thiếu nữ đã bị xé rách từng mảnh, hiển nhiên là cố ý làm nhục. Thân hình thiếu nữa giãy giụa lắc lư không ngừng, gò ngực to lớn và cặp đùi trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, khiến bọn nam nhân trong phòng nhìn mà dục hỏa bốc trời.
Trong phòng ngoại trừ Kiều Trì và Bố Lan Khắc khoác lên người y phục của kỵ sĩ kiến tập, còn có ba bốn tên kỵ sĩ mặc quân phục của Thương lang kỵ sĩ, trong đó có một tên mặt mày dữ tợn, xem ra là nhân vật thủ lĩnh, đang đức trước mặt thiếu nữ, dùng tay giữ chặt eo của nàng, tay còn lại đang dùng lục kéo một đùi của nàng tính đặt lên vai. Y giáp của y đã lột ra một bên, dương vật xấu xí dưới khố giương cao, đang chuẩn bị chui vào thân thể ấm áp và mềm mại non tơ của thiếu nữ.
Thiếu nữ không hề lưu lệ ngoài ý liệu của mọi người, đôi mắt trợn trừng nhìn nam nhân trước mặt, cố hết sức tránh né.
Mặt mày của hai huynh đệ Bố Lan Khắc và Kiều Trì dúm dó cười gian ác, không ngừng kéo căng dây thừng. Thân thể của thiếu nữ càng lúc càng bị kéo lên cao, chỗ dành cho tránh né càng lúc càng ít.
La Cách vừa kinh vừa giận, nhiệt huyết bốc lên đầu, đôi mắt đã chuyển thành màu máu. Một cổ sát ý không thể nào áp ức từ tận sâu trong linh hồn bùng lên, lúc đó La Cách như muốn xé toạt hết mọi sinh vật trong phòng. Hắn khẩn trương quát một tiếng chói toi, luồng sóng tinh thần trùng kích chớp mắt tràn ngập khuôn viên năm chục mét. Người trong óc tức thì mắt lòi to ra, mũi chảy máy tươi, mềm nhũn ngã vật xuống. Lị lị Tư cũng như bị điện kích, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Những hộ dân gần đó cũng bị liên lụy, mấy người già lập tức ngã ngữa xuống đất không dậy nổi nữa, nhất mệnh ô hô.
Trong tích tắc còn lại chút tỉnh trí, để tránh gây hại cho Lị Lị Tư, La Cách đã miễn cưỡng áp lực lượng của đạo tinh thần trùng kích này xuống. Rất may là Lị Lị Tư tâm chí kiên nghị, năng lực chịu đựng tinh thần trùng kích rõ ràng là vượt quá những Thương lang kỵ sĩ trong phòng.
Hai huynh đệ Bố Lan Khắc và Kiều Trì vừa thỏng tay, thiếu nữ liền rớt té lăn ra đất, nhưng Lị Lị Tư đã phát hiện ra La Cách đang tiến vào, sự kinh khủng và vui mừng hòa lẫn vào nhau, nàng vội vã chạy lại, nước mắt chảy ròng ròng dù trước đó bị đọa đày không hề khóc như vậy.
Trung đội trưởng của Thương Lang kỵ sĩ cũng nhanh chóng khôi phục lại. Hắn nhảy chồm lên, tức giận mắng: "Tên khốn không có mắt nào đến làm hỏng chuyện vui của Ca Tư Đặc ta vậy? Người đâu a, lôi cổ hắn về quân doanh, lão tử sẽ dạy dỗ lại cho tốt tên cháu ngoại này!"
Lời còn chưa dứt, một nắm đấm đã khuyếch đại trước mắt y, sau đó là sao bay đầy trời. Thân hình to lớn của Ca Tư Đặc văng lên trời rồi bay đập mạnh vào tường gỗ. Còn chưa rớt xuống, La Cách đã bổ thêm một quyền vào bụng hắn. Man lực của gã mập có thể nói là cực kỳ khủng bố. Hắn kiệt lực không chế nộ khí của mình và lực đạo khi xuất thủ, để khỏi phải đánh ra một quyền mà xuyên suốt toàn thân của Ca Tư Đặc. Mặc dù như vậy, chỉ một quyền này cũng đủ làm Ca Tư Đặc có thể hình tráng kiện phún ra một vòi máu tươi.
Ca Tự Đặc ngã ầm xuống đất, La Cách không hề nương tay, một chân đạp lên dương vật vẫn còn cương cứng của y, dùng giày dát đầy phiến sắt và đao thúc ngựa day day áp mạnh lên đó. Ca Tư Đặc há miệng định kêu, một chiếc đèn cầy cực to còn đang cháy dỡ chợt bay tới, nhanh như điện xẹt cấm vào miệng của y, khiến cho lửa, chất nến cháy nóng chặn luôn tiếng gào thảm thiết lại ngay cổ họng tên này. Mắt Ca Tư Đặc trợn trừng vài cái, toàn thân co rúm vài đợt, sau đó ngất hẳn đi.
La Cách lúc này mới nhấc chiếc giày đầy máu lên, quay nhìn từng nam nhân trong phòng. Những người này vừa mới khôi phục lại sau chiêu tinh thần xung kích vừa rồi, lại nhìn thấy đội trưởng chớp mắt bị đánh ngã, sau đó chịu sự dày vò thảm vô nhân đạo. Khi chúng thấy La Cách cười nanh ác nhìn lại, những kẻ bị ánh mắt đó quét trúng đều cảm thấy bụng dưới quặn đau. Kiều Trì sắc mặt thảm bạch, vừa mới ngồi dậy đã thấy La Cách nhìn qua, chợt binh một cái ngã vật xuống, không ngờ sợ quá đã ngất đi.
Người của Thương Lang kỵ sĩ đoàn dù sao cũng có chút lòng can đảm, không bị dọa sợ triệt để. Bọn chúng cùng quát lên một tiếng, chuẩn bị áp tới đánh hội đồng. La Cách rống lên như dã thú, thân ảnh như làn khói nhẹ xuyên qua xuyên lại một vòng quanh toàn trường, từng tên Thương lang kỵ sĩ mang theo sự ngạc nhiên trên mặt từ từ ngã xuống. Trong vòng chớp mắt, La Cách đã tay không bóp vỡ mọi xương vai của toàn bộ kỵ sĩ.
Hắn trừng con mắt màu huyết hồng nhìn Bố Lan Khắc.
Bố Lan Khắc căng thẳng nói: "Ngươi... ngươi đừng có làm loạn a! Chúng ta đều... đều là Thương Lang kỵ sĩ đoàn, đoàn trưởng đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Thương Lang kỵ sĩ đoàn? Ta đâu dám làm loạn, thật đâu dám làm loạn!" La Cách cười nanh ác nhấc Ca Tư Đặc đang hôn mê, xé ra một miếng thịt trên cánh tay của y. Sự đau đớn khiến Ca Tư Đặc từ cơn hôn mê tỉnh lại, sau đó lại tiếp tục tống nhập y vào cơn hônmê. Trong cơn hôn mê ấy, Ca Tư Đạc vẫn không ngừng co giật.
La Cách khẽ liếm môi, bước đến trước mặt Bố Lan Khắc: "Không! Không được qua đây! Không được giết ta a!" Bố Lan Khắc vừa khóc vừa gào, tay chân cùng cố gắng đẩy lùi về sau, cho đến khi tới sát góc tường, không còn chỗ lui nữa mới dừng lại. Thân hình Bố Lan Khắc cũng thuộc dạng cao to, ít nhất cũng cao hơn La Cách nửa cái đầu, tuy nhiên lúc này dưới sự áp bức của sát khi vô cùng vô tận phát ra từ la Cách, y chẳng hề có chút ý niệm phản kháng hay bỏ chạy nào.
La Cách nhẹ vỗ vào mặt Bố Lan Khắc, cười nanh ác: "Biểu ca Bố Lan Khắc của ta ơi, chúng ta đích thật là có duyên a, không ngờ đến Lý Nhĩ Thành này lại được nhìn thấy các người. Nào, hiện giờ biểu ca có thể báo cho ta biết là vì sao lại xuất hiện tại nơi này hay không?"
Toàn thân Bố Lan Khắc băng lãnh và cứng lại, đầu lưỡi líu ra, ấp a ấp úng nói.
Đêm La Cách rời khỏi quê nhà, hai anh em Bố Lan Khắc liền bị những hắc y nhân có thân phận bất minh bắt vào rừng thiến hết. Sau đó không lâu, thấy lĩnh địa nho nhỏ của Lý Phất Tư gia tộc chẳng bòn rút được thứ gì, lại sợ thế lực hắc ám kia lại ra tay lần nữa, hai huynh đệ chờ cho thân thể vừa khỏe lại đã rời khỏi chốn khỉ ho cò gáy này. Dưới sự giới thiệu của bằng hữu củ của Bố Lãng, hai anh em hắn đầu nhập vào Thương Lang kỵ sĩ đoàn, làm kiến tập kỵ sĩ cho trung đội khinh kỵ binh của Ca Tư Đặc, chờ ba tháng sau tự nhiên sẽ chuyển thành kỵ sĩ chính thức.
Hai huynh đệ vốn cùng là một duộc với Ca Tư Đặc, cho nên vô cùng hợp nhau trong chuyện kéo bè kéo lũ đi phạm tội. Hai người bị thiến chưa lâu, tuy không có năng lực làm ác, nhưng lòng làm ác thì còn đầy đủ, cho nên lúc Ca Tư Đặc hành dâm, vừa ở bên cạnh giúp, vừa hưởng cái thị hiếu biến thái của mình.
Ngày hôm nay hai người tuần tra, vừa khéo gặp phải Lị Lị Tư, liền lần theo sau đến lữ quán nho nhỏ của nàng. Hai anh em nhớ lại La Cách, tức thời tân cừu cựu hận bốc lên đỉnh đầu, hơn nữa Lị Lị Tư chính là mỹ vị mà bọn chúng mơ tưởng rất lâu, lần này thấy được dị hương, lẽ nào bỏ qua cho được. Nhưng dù sao bọn chúng vẫn chỉ là kiến tập kỵ sĩ, ở vương thành này không dám làm càn, muốn làm ác cần phải dựa vào Ca Tư Đặc. Sau khi nghe hai người bày vẽ một phe, dâm tâm của Ca Tư Đặc bốc ngời, liền mang theo mấy kỵ sĩ đến lữ điếm nhỏ này, vừa thấy Lị Lị Tư liền kinh ngạc vì vẻ xinh đẹp trắng trọng, liền phái người giữ cửa điếm, bắt người lên lầu chuẩn bị hành dâm hưởng lạc một phen, không ngờ nửa chừng lại bị tên sát tinh La Cách này đến phá đám.
La Cách lúc này đã áp ức lại sát ý của bản thân rất nhiều, nhớ lại nhiệm vụ mà hắn giao cho La Bá Tư Cơ làm, tay liền kéo xoạt chiếc giáp chế từ da trâu của Kiến tập kỵ sĩ ra, xé rách một cách dễ dàng.
La Cách nhìn hạ thân của Bố Lan Khắc, nơi ấy đang bị bao một tầng vải bố rất dày, sau một phen dày vò, tấm vải bố đã ứa huyết. La Cách phát ra từng từ từ kẻ răng: "Ngươi biết Lị Lị Tư là người của ta, thế mà còn dám đặt chủ ý lên người của nàng ấy?! Hử? Thứ hèn hạ đê tiện thì vẫn cứ mãi đê tiện thấp hèn, đã hưởng một đao rồi mà sao vẫn còn là một con ngựa giống, hử? Chỗ dựa của ngươi là tên Ca Tư Đặc này sao? Con mẹ bà tổ bà tông nhà ngươi, kỵ sĩ trung đội trưởng to lắm sao mà lão từ không dám chọc vào, hử?"
Sau mỗi tiếng "hử" phát ra, La Cách lại thò tay ra chọc vào trong khối bố đó một chỉ. Hắn man lực như trâu, lại trong lúc thịnh nộ, do đó một cái búng hay cái chọc này có ít nhất cũng mười cân. Bố Lan Khắc phùng mang trợn mắt như muốn nhỏ máu ra ngoài, miệng thị bị tay trái của La Cách bóp chặt, chẳng kêu ra được tiếng nào!
Chẳng mấy chốc, Bố Lan Khắc bị hắn dày vò chết đi sống lại mấy lần, trước mắt thấy thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, dưới khố đầy máu bầy nhầy, nhìn mà phát hoảng.
Thấy Bố Lan Khắc đã không còn chịu nổi hình phạt nữa, nhãn quang của La Cách chuyển một vòng, dừng lại nơi Kiều Trì giữa đám kỵ sĩ. Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên khóe miệng hắn, ánh mắt của hắn nhanh chóng biến thành màu bạc, màu huyết hồng nhanh chóng triệt thối. Thân thể của Kiều trì như bị một cái tay cực lớn vô hình nắm chặt, bay lên trên không, La Cách giống như ác ma từ từ bước lại...
Đêm đông gió lạnh rú rít, đẩy đi chút nắng chiều còn xót lại ra khỏi Lý Nhĩ thành.
"Không! La Cách ca ca! Dừng tay!" Lị Lị Tư đột nhiên thét lên một tiếng.
La Cách ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. Lị Lị Tư không biết đã tìm được y phục từ bên ngoài mặc lại từ lúc nào, lúc này đang dựa vào cửa hoảng sợ nhìn hắn. Trong con ngươi của thiếu nữ, La Cách nhìn thấy một quái vật mặt mày gướm ghiết, toàn thân đầy máu, một kị sĩ bị sợi dây vô hình treo giữa không trung, ngón tay của quái vật đó đang từ từ móc vào đôi mắt của kỵ sĩ.
"Quái vật đó chẳng phải là ta sao?"
Giống như bị một bồn nước lạnh tạt vào đầu, La Cách đột nhiên thanh tỉnh trở lại. Tinh thần lực của hắn chợt giản ra, kỵ sĩ giữa không trung như mất đi chỗ dựa, rớt mạnh xuống đất, từ cơn đau đớn tỉnh lại, khóc lóc rên la bò lại góc tường.
La Cách ngỡ ngàng nhìn quanh, thấy Ca Tư Đặc ngã ngữa giữa phòng, một cái đùi bị vứt cạnh một bên, biểu tình khủng hoảng và khiếp sợ cực độ vĩnh viễn ngưng đọng trên mặt y. Trong phòng có tổng cộng hai Thương Lang kỵ sĩ, giờ phút này chỉ có hai tên còn sống. Bố Lan Khắc và Kiều Trì cùng ôm nhau rút lại một đống, đã sớm kết thúc cuộc đời đầy tội ác, thống khổ và dày vò...