Xem ra thì chàng và Cơ Hương mới chia tay nhau tại Vương Mẫu phong có nửa tháng, lúc này bất ngờ gặp lại, chẳng biết sao lại không thu lại tâm thần cùng con tim hồi hộp đập như trống dồn, toàn thân chìm ngập trong sự hoan hỉ vô hạn.
Cơ Hương dừng chân bên cạnh Dương Chân, không hề bước lên vị trí thủ tọa tam thánh, khẽ cười vui nói: "Nhất Nguyên, Nhất Đức hai vị sư huynh chắc là vì chuyện của Nhất Kỳ mà bị khốn nhiễu."
Đạo pháp nhị thánh trên đường chợt nghẹn lời, Nhất Nguyên chân nhân lúc sau hiếu kỳ hỏi: "Chẳng rõ có phải vì thế mà Cơ sư muội lần này đến đây?"
"Không dám." Cơ Hương khẽ buông môi hồng, liếc nhìn Dương Chấn một cái, xong quay đầu lại cười đáp: "Nhất Kỳ sư huynh chính là mật truyền hộ pháp của thánh tông, không, xem ra phải nói là thượng đại hộ pháp, tiểu muội chuyến này đến đây để công khai chuyện ấy."
Nhất Đức chân nhân cũng hỏi: "Trừ chuyện này, còn gì khác nữa không?"
"Không còn chuyện gì khác nữa." Cơ Hương khẽ lắc bàn tay ngọc, và thật bất ngờ, nàng ta chuyển đầu sang nhìn vị thiếu niên đã ngơ ngẩn đứng cảnh nhìn nàng, ngắm nghía hồi lầu, dịu dàng bảo: "Tiểu Dương Chân, ngươi cần phải nỗ lực cự kỳ, đừng có quên ước định giữa ngươi và tỷ tỷ đấy!"
Nói xong, không chờ Dương Chân tỉnh thần lại nói gì, CƠ Hương đã nhẹ chấp tay hành lễ với nhị thánh trên đường, khẽ phất tay áo, chuyển thân nhẹ nhàng bay đi, chớp mắt biến mất ở ngoài môn đình.
Quả thật nói đến là đến, nói đi là đi!
Người trong điện bàng hoàng như vừa tỉnh mộng, hai người trên đường lắc đầu cười khổ, vị tôn chủ đương nhiệm của thánh tông này có tì khí chẳng thể nào hiểu được, thường niên bế môn không bước chân ra khỏi cửa, cho dù là môn nhân của Côn Luân cũng hiếm khi được gặp.
Dương Chấn ẩn ước cảm thấy Cơ Hương tiên tử lần này đến có liên quan đến chàng, lòng phảng phất như có sự khích lệ rất lớn, tâm tư hoạt bát hẳn lến, nghĩ thấy lần này vị Chưỡng lễ chân nhân kia nhất định là chẳng còn lời nào để nói.
Chàng bất giác nhìn về phía sư phụ, không ngờ phát hiện sư phụ luôn luôn thần thanh trí minh, không ngờ lúc này lại thất thần nhìn ra ngoài Hạo Thiên điện.
"Dương Chân." Trên đường truyền xuống thanh âm rất uy nghiêm.
"A... đệ tử có mặt." Dương Chân bị phân thần hoảng hốt quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Nhất Nguyên chân nhân phất tay phóng ra một luồng kim sắc lấp lóe, nhìn không ra đó là bảo vật gì. Chàng ẩn ước cảm giác được đó chính là Thiên Tru do yêu hoàng dùng để phá thiên độn tẩu.
Nhất Nguyên chân nhân nhíu mày nói: "Ngươi đã từng nói vật này chính là một thanh phi kiếm của ngươi, sau đó bị yêu hoàng sở luyện thành mô dạng như thế này?"
"Dạ." Dương Chân ưỡn ngực đáp.
Tử Tang chân nhân nhíu mày, lớn tiếng phản đối: "Chưởng môn chân nhân, ngàn vạn lần không thể được, tên này chưa điều tra ra sự thực, pháp bảo yêu tà có pháp lực cường đại như thế làm sao lại trả cho hắn được?"
Tiêu Vân Vong đưa cặp mắt sáng quắc như kiếm nhìn qua, Tử Tang chân nhân cũng ngang nhiên nghênh đó, chẳng hề nhường chút nào.
Khí phần tức thời căng thẳng dằn co hẳn lên.
Dương Chân suy sụp tinh thần quỳ giữa đường, lòng chẳng thể nào minh bạch vì sao pháp tông lão đạo này lại chẳng thèm bỏ qua cho chàng? có thể ngày đó yêu hoàng đã làm bị thương hơn phân nửa pháp tông môn hạ? Nhưng lúc đó bản thân chàng cố sức kiên trì, cho nên yêu hoàng mới hạ thủ lưu tình. Chỉ vì điểm này mà lão đạo ấy chẳng thèm để yên cho chàng hay sao?
Trong thâm tâm của thiếu niên không khỏi sản sinh một ác cảm cường liệt đối với các Pháp tông đồng môn, ngay cả Pháp tôn Nhất Đức chân nhân trên đường cũng không còn vòng hào quang thần bí của ngày nào nữa.
Đặc biệt là Tử Tang chân nhân trong gương mặt quỷ thư sinh vô cùng sống động, lúc nào cũng áp ức chàng, khiến chàng không ngừng muốn vung nắm đấm lên, đánh cho vài đấm cho hả giận. Đương nhiên đó chẳng qua là ý nghĩ trong tâm của thiếu niên mà thôi.
Trong thâm tâm của chàng trước giờ vốn thanh tịnh vô lo, tiên phủ không hề phân tranh so với thế tục không ngờ chẳng khác gì nhau, chỉ qua một đêm mà chàng gần như tỉnh ngộ ra, phát giác thì ra chốn thế ngoại đào nguyên như trong truyền thuyết thật ra chẳng hề tồn tại.
Người trong tiên phủ cũng là người, so với người dưới núi cũng đủ thất tình lục dục.
Từ khi trải qua chuyện yêu hoàng chiếm thân, sự cuồng dã và bạo liệt cùng tính khí chẳng hề úy kỵ gì của yêu hoàng đã cảm nhiễm Dương Chân, từng bước bới móc tì tính kiệt ngạo bất tuần tiềm phục tận sâu trong tâm khảm của chàng.
Chàng cảm thấy có một cảm giác ngột ngạt do bị vận mệnh trói buột, cố gắng tránh thoát những chẳng có lực nào để tránh.
Trong thâm tâm của chàng có một thứ khát vọng, khát vọng tự nắm lấy và làm chủ chính mệnh vận của mình.
"Chưởng môn chân nhân, Đơn Dương tông có một chuyện bẩm báo." Tử Càn chân nhân đột nhiên đứng dậy.
Nhất Nguyên chân nhân khẽ gật đầu cho phép, Tử Càn chân nhân cất giọng rõ ràng: "Sáng ngày hôm nay, Vương mẫu phong phái người mang đến tạng Đơn Dương phong hai hoàn Bất Tử thật, thỉnh chưởng môn chân nhân chỉ kỳ."
Dưới đường tức thời sáng rực ánh mắt thèm thuồng của mọi người, họ kề đầu ghé tai, náo động cả lên.
Nhất Nguyên chân nhân ngẫm nghĩ, đáp: "Chuyện như thế cũng hay lắm, luyện ra một lô đan tốt, để dành sau này dùng."
Tử Càn chân nhân trầm ngâm một lúc, hồi bẩm: "Hồi bẩm chưởng môn chân nhân, trước mắt Đơn Dương tông không đủ vật dụng để luyện chế Thánh Nguyên đan, nhưng mở một lò Tạo Hóa đan thì chẳng thành vấn đề, không biết...."
Nhất Nguyên chân nhân đưa tay vuốt râum, mỉm cười nói: "Như thế rất tuyệt, luyện ra Tạo Hóa đan chính hợp với việc làm phần thưởng cho đệ tử có biểu hiện ưu dị trong phong hội."
Người dưới đường tức thời lộ vẻ hân hỉ, ngay cả Sở Thắng Y đứng kính cẩn sau lưng Tử đình chân nhân cũng lộ sắc mặt háo hức. Còn Lục Càn Khôn quy quy củ củ đứng sau lưng Tử Tang chân nhân càng mừng rỡ khôn xiết, dường như là đã nghĩ tới chuyện Tạo Hóa đan đã nằm gọn trong tay vậy.
Nói ra thì cũng chả trách, Tạo Hóa đan này kém xa Thánh Nguyên đan vốn là vật cả giới tu chân thèm khát truy cầu, nhưng chung vu vẫn là tiên phẩm bảo đan, cả thế gian này rất khó kiếm, những đạo nhân tu hành bình thường phục dụng vào có thể đề thăng trăm năm tu vi, trách sao không khỏi khiến người phi thường động tâm?
Tử Càn chân nhân lĩnh mệnh ngồi xuống, nhướn mắt về phía Tiêu Vân Vong nháy một cái.
Tiêu Vân Vong tức thời minh bạch, bước ra đứng dưới đường, chấp tay thưa: "Sư tôn, liên quan đến chuyện của liệt đồ Dương Chân, Vân Vong cho rằng không cần thiết phải tranh chấp nữa để tránh tổn thương hòa khí lưỡng tông. Liệt đồ có điều không phải, cũng là tội của Vân Vong, sư đồ chúng con nguyện đồng thụ luật lệ của tông môn."