La Cách đột nhiên mở toang cửa sổ, một luồng gió lạnh thổi tốc vào. Hắn hít vài hơi thật dâu, bình phục tâm tình xong rồi mới quay người lại đối diện với cảnh tượng như địa ngục trước mắt. Hắn dù sao cũng là nhân vật đã từng kinh qua nhiều sương gió, cho nên chớp mắt đã định ra quyết tâm.
Lị Lị Tư miễn cưởng ức chế ý muốn ói mữa, thấy La Cách đã khôi phục thần trí, liền hơi cảm thấy yên tâm, người giản ra, không còn áp chế được sự nhộn nhạo trong bụng nữa, quỳ xuống đất nôn thốc nôn tháo.
La Cách khe khẽ vỗ lưng Lị Lị Tư, cho đến khi nàng ta nôn hết mọi thứ trong ruột ra ngoài. Tay trái của hắn giấu ở sau lưng lăng không khẽ bóp vài cái, xương cổ của hai tên thương lang kỵ sĩ kêu rắc thật nhẹ, đầu lệch qua một bên, hồn đuổi theo đi chung với đồng bạn.
Giết sạch bấy nhiêu tên Thương lang kỵ sĩ này chẳng phải là chuyện nhỏ, Lị Lị Tư hiểu rõ điều này. Vì thế, khi La Cách xuống lầu, thiếu nữ không hề ngăn cẳn, chỉ che mặt khẽ khóc thút thít, trong đó có xen lẫn những tiếng nguyện cầu. Dưới lầu sau đó truyền đến hai tiếng kêu thảm như có như không, Lị Lị Tư cuối cùng chịu không nổi nữa ngất đi.
Đêm đã về khuya.
La Cách lạnh lùng nhìn các thi thể chồng chất trong phòng, tập trung tinh thần tụng niệm chú ngữ, hai tay không ngừng vẽ ra các phù hiệu ma pháp. Từng ma pháp phù hiệu đủ màu sắc từ trong tay hắn bay ra, từ từ dung nhập vào một ma pháp trận vừa vẽ xong trên mặt đất.
Một mùi hôi thối nồng nặc từ trong phòng từ từ tỏa ra, sau đó từng làn khí hắc ám từ ma pháp trận tỏa ra dày đặc, rồi hai con Thực thi quỷ chui lên. Bọn chúng lập tức phát hiện mỹ vị trước mặt, cố sức di động thân hình phì lũ, nhào đến đống xác chết nhai ngấu nghiến.
Tinh thần lực của La Cách phủ trùm toàn bộ tiểu lữ quán, bắt hết từng làn ma pháp ba động toan tính thoát ra ngoài. Trong đô thị phồn hoa này, đặc biệt là một thành phố tín ngưỡng quang minh mà triệu hoán hắc ám sinh vật thì rõ ràng cần phải cẩn thận hết mức. Thi thể bị Thực thi quỷ nhai nuốt sẽ có linh hồn bị kéo theo nhục thể xuống sâu dưới địa ngục, biến thành vật bài tiết của thực thi quỷ. Đấy chính là cách mà cho dù mục sự có dùng biện pháp cao minh nhất cũng không có cách gì cứu rỗi hay triệu hoán linh hồn đã triệt để ô uế. Như vậy, tự nhiên sẽ không có người nào thông qua triệu hoán linh hồn để phát hiện ở đây đã từng phát sinh ra chuyện gì.
Ca Tư Đặc thường làm những chuyện không quang minh gì, do đó ngoại trừ bọn tâm phúc của y, những người khác đều không y chuyến này đi ra ngoài làm cái gì, đi đến nơi nào. Điều này La Cách dễ dàng hỏi ra được từ miệng của bọn Thương Lang kỵ sĩ. Hắn tính toán, nếu như tử tế thanh lý mọi dấu vết trên hiện trường này, thì mọi sự phát sinh trong lữ quán có lẽ sẽ vĩnh viên không còn ai biết.
Không! Ít nhất thì Đại Vệ biết! La Cách chớp mắt toát mồ hôi đầy quần aó.
Suy nghĩ một hồi, La Cách cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay, quyết định tới đâu hay tới đó, dù gì thì Đại Vệ cũng sẽ không nhanh chóng lật con bài tẩy này đâu a?
Thanh lý xong mọi dấu vết, La Cách đến phòng của Lị Lị Tư, cởi áo lên giường.
Lị Lị Tư đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng chớp mắt bị La Cách làm cho tỉnh lại. Kinh qua một ngày thái quá khẩn trương, lại cửu biệt trùng phùng, hai người đều cần dùng phương thức gì đó để phát tiết. Và thế là tiểu lâu lại bắt đầu sung mãn khí tức điên cuồng, nhưng mà lần này nó lại phi thường dâm mỹ.
Trời còn chưa sáng rõ, tiếng chuông giáo đường du dương đã đánh thức La Cách và Lị Lị Tư đang ngủ vùi.
La Cách khóac áo lên người, nhìn Lị Lị Tư, do dự một chút, cuối cùng nói: "Hay là nàng theo ta về đi."
Lị Lị Tư nhìn La Cách, ánh mắt trong veo, thật lâu sau mới khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Thiếp không muốn mang đến cho chàng sự phiền phức, hơn nữa, thiếp rất ưa thích tòa lữ quán nho nhỏ này, muốn kinh doanh cho thật tốt. Thiếp.... thiếp không theo chàng về đâu."
Nhìn vẻ như thoát khỏi gánh nặng chợt thoáng qua trên mặt La Cách, Lị Lị Tư cảm thấy ngực nhói đau. Nhưng mà về mặt biểu hiện, thiếu nữ đã khôi phục lại sự hoạt bát và khoái lạc ngày xưa. Nàng dùng một tay kéo tay La Cách, khẽ bảo chỉ mỗi một câu: "Nhớ rãnh rỗi đến thăm thiếp."
La Cách gật đầu đáp ứng, ra cửa bỏ đi, không hề chú ý đến thiếu nữ sau lưng mình đau thương tuyệt vọng cực kỳ.
La Cách trở về tiểu lâu của hắn xong, thì cũng là lúc Lý Nhĩ thành vừa tỉnh giấc sau cơn trầm thụy. Ngồi dựa trên chiếc ghế dài bên cửa sổ, La Cách cuối cùng cũng có chút thời gian yên tĩnh, có thể ôn lại những sự việc kinh tâm động phách đã nếm trải mấy ngày nay.
Tuy tương kiến với ba người Đại Vệ, An Đức Liệt và Phù La Á mới ít ỏi mấy lần, nhưng mỗi lần gặp là mội lần La Cách cảm giác như con thỏ đang ngồi uống cà phê cùng với sói. Đặc biệt là khí tức tán phát ra từ trên người Phù La Á và An Đức Liệt khiến hắn cảm thấy mình rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Khi gặp nhau trên đường, sự đã kích quá lớn đã khiến La Cách tới bây giờ vẫn còn cảm thấy tinh thần hoảng hốt bất an.
La Cách phiền não ngồi ánh bình minh màu huyết hồng ngoài cửa, thứ màu hồng này khiến hắn cảm thấy nhớp nhúa phi thường.
"Vì sao ta lại phải giết nhiều người như vậy? Vì sao lại không thể khống chế được bản thân, rốt cuộc luồng sát ý đó đến là vì cái gì? Tại sao lúc giết họ xong, ta, ta thậm chí còn rất khoái lạc! Thứ cảm giác dùng tay bóp gãy cổ địch nhân đó a! Sao lại có loại khoái lạc giống như vừa hành sự xong với nữ nhân thế kia?"
Đầu ngón tay hắn vô y thức gõ nhẹ lên trên mặt bàn, cho thấy sự khẩn trương không thể nào khống chế được trong lòng hắn. Giết người đối với hắn chẳng thể nói là mới lần đầu, và tuyệt chẳng thể nói là lần cuối cùng. Nhưng điều đó hắn đại biểu cho hắn cảm thấy mình nên tiếp tục lạm sát theo kiểu cách chẳng hề có mục đích thế này, và hắn tuyệt không hề muốn trở thành một con người khát máu. Giết người nên chăng chỉ là một thứ thủ đoạn mà thôi, và nó cũng nên là thứ thủ đoạn mà tới lúc bất đắc dĩ nhất không còn sự lựa chọn nào khác mới được đem ra sử dụng.
"Ta hiểu rồi! Bỡi vì ta đang sợ!"
Trận đồ sát ở 'Dạ Quy' lữ điếm đó kỳ thật có nguyên nhân chân chính là sự lo sợ đang diễn ra trong lòng La Cách. Tận sâu trong tâm hồn hắn, hắn không muốn đối diện với nỗi lo sợ này. Đó chính là sự sợ hãi cho thật lực cường đại áp đảo hết mọi thứ của An Đức Liệt và Phù La Á. Tuy Áo Phỉ La Khắc và Ai Lệ Tây Tư có thật lực còn sâu như biển hơn nữa, nhưng nó đã vượt xa ngoài phạm vi lý giải của La Cách. Hơn nữa, họ đối với hắn chính là chỗ dựa, hắn có thể cảm giác được sự che chở bảo hộ của Áo Phỉ La Khắc đối với hắn.
Nhưng còn An Đức Liệt và Phù La Á thì bất đồng. Phù La Á thủy chung mang trên môi một nụ cười thanh lệ di hại nghìn năm, nhưng trong cuộc giao đàm ngắn ngủi trên con đường hôm qua đó, nàng ta đã có vài lần nổi sát cơ đối với La Cách. Nếu như hắn không lộ vẻ xấu đủ thứ ra, thậm chí diễn xuất đến mức tinh vi, có thể hiện giờ hắn đã nằm xuống dưới bàn tay sát thủ của nàng ta rồi. Đối với một vị công chúa mà nói, giết chết một quý tộc hạ cấp nhiều lắm cũng mang chút phiền phức nho nhỏ mà thôi. Và phiền phức này có thể chẳng thể nào lớn hơn với sự gò ép hong ngực khi mặc váy áo bó người đi dự yến hội là mấy.
Sự áp bức của An Đức Liệt đối với hắn còn lớn hơn cả Phù La Á. Trước mặt của y, La Cách cẩn thận thu sút tinh thần lực của bản thân, chỉ cầu là đừng cho lộ ra ngoài chút gì. Đấu khí của An Đức Liệt như từng đợt sóng ngầm xông thẳng vào thân thể hắn, chẳng hề cố kỵ gì thám sát khắp nơi. Ở lần tiếp xúc đầu tiên, La Cách đã lĩnh thụ sấu sắc cái bổn chất đáng sợ của "Tinh không đấu khí" là như thế nào. Thứ đấu khí này ẩn hàm lực lượng của thiên thượng tinh thần, có thể chuyển hoán tính chất của vật chất, huống chi còn có lực lượng kết tinh hóa đáng sợ nữa. Trong suốt quá trình thám tra của An Đức Liệt trên người hắn, nếu như y muốn, có thể tùy lúc khiến cho hắn có tình cảnh giống như con quạ đen rớt xuống cây kia. Thứ cảm giác đó giống như con dê béo nằm trên thớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đồ tể thọc con dao vào bụng mình rọc xẻo lấy thịt vậy.
La Cách tuy to gan lớn mật, nhưng tuyệt không phải là kẻ chẳng biết sợ chết. Lúc đó hắn có thể toàn tâm toàn ý diễn xuất vẻ xấu xa của con người đến xuất sắc như vậy, quả thật là hắn cũng chẳng thể nào hiểu nổi con người của mình.
Sau chuyện này, bề mặt thì hắn chẳng có chuyện gì, nhưng trong thâm tâm sự kinh sợ không ngừng lớn mạnh, tích lũy. Trong cuộc đồ sát ở Dạ Quy lữ điếm, thật tế đó chỉ là sự phát tiết của nổi sợ hãi. Hán muốn dựa vào sự đồ sát để chứng minh thực tế mình vẫn là một kẻ mạnh, để giải quyết nổi sợ hãi này!
Giải được cái nút trong lòng ấy rồi, La Cách cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hắn đứng trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở nhẹ hết ra ngoài. Sâu trong ý thức hắn, tinh thần lực từ từ chu chuyển một vòng, giống như một đám tử sắc nhẹ nhẹ lắp lóe vô số kinh tinh. Tiếp theo đó, hai mắt của hắn dần biến thành ngân sắc, toàn bộ thế giới trước mắt La Cách lần nữa biến đổi đi.
La Cách kiệt lực hồi ức lại sự tương liên về tinh thần với Ai Lệ Tây Tư lúc trước khi cung cấp cho nàng sự định vị trong không gian. Hắn đưa tay sờ vào thế giới bằng phẳng trước mắt, không gian chợt uốn éo gợn sóng, người của hắn vẫn còn ở nguyên địa chưa động đậy gì, tay cũng giữ tư thế đưa ra trước mặt, nhưng tinh thần đã đột phá tầng không gian đó, lần nữa đặt mình vào trong dị giới quỷ dị.
Đó là một thế giới mỹ lệ vô bỉ, ở trong không gian màu tôi tôi đó treo vướng vô số tinh thần, thỉnh thoảng có một cơn bão năng lượng trôi qua trong không gian, lưu lại cái đuôi màu đỏ sậm trong không gian đen kịt. Từng động khẩu đen ngòm nhìn không thấy đáy không ngừng thấp thoáng bay lượng trong không gian, dường như là vận hành không theo một quy luật nào, nhưng chẳng hề có bất kỳ hắc động nào chạm vào nhau cả.
Thế giới này do khuyết thiểu sự tham chiếu, cho nên thị giác thường xuyên bị đánh lừa. Khi một hắc động cách La Cách xa hàng nghìn cây số trôi qua, La Cách lúc này mới kinh ngạc phát hiện thì ra nó lại lớn đến nỗi bất kỳ dãy núi hùng vĩ trên đại lục này đều có thể dễ dàng quẳng lọt thỏm vào! Hắc động đó sâu không thấy đáy, La Cách chẳng thể nào biết bên trong đó có thế giới nào hay không, và hắn cũng không muốn biết.
Ở thế giới đó, hắn không có thân thể, chỉ cảm giác sự tồn tại. La Cách đột nhiên nhớ đến Ai Lệ Tây Tư, nhớ đến sự cố sức tránh thoát ra khỏi dị không gian. Nếu như nói không gian đó là một hồ nước yên tĩnh vĩnh hằng, thì không gian này chính là một đại hải đang giữa con bảo lớn. Vừa nghĩ đến Ai Lệ Tây Tư, La Cách lập tức cảm thụ được nàng. Không gian này ở chỗ nào đó, có một đoàn năng lượng màu tối đen. Năng lượng đó ngưng kết thành một hình cầu trong trong nhỏ nhỏ, trong cầu thể đó dường như ẩn tàng một tòa hỏa sơn!
Trong một phòng khách hoa lệ lúc ấy, Ai Lệ Tây Tư đang ngồi thu một góc chợt kinh ngạc ngẫng đầu. Một nụ cười hiếm có chợt nở lên trên vành môi nàng: "Tên mập nhí này học này học kia nhanh thật, quả nhiên có thể tỏa định tinh thần của ta rồi, hừ! Thật đã đến lúc cho ngươi nếm trải chút mùi đau khổ, nếu không sau này sẽ phiền chết đi được!"
Đám năng lương màu đen đó chợt phình to lên rất nhiều, bay ra một ma pháp phù hiệu vô cùng phức tạp, tạo thành một cái lục mang tinh ma pháp trận. Tiếp theo đó, một quả cầu năng lượng màu đen nho nhỏ từ trong ma pháp trận bay ra, men theo mối liên hệ tinh thần giữa La Cách và Ai Lệ Tây Tư, nhanh chóng đột phá vô số không gian, đánh tới tinh thần bổn thể của La Cách.
La Cách tức thời hoảng loạn, rất may là trong không gian này hắn vẫn có thể phát xuất tinh thần xung kích, cho nên mới cố hết mạng già, phát xuất một đạo tinh thần xung kích ngăng chặn quả cầu năng lượng đó lại. Tuy nhiên, tinh thần xung kích của La Cách khi đánh lên quả cầu năng lương này giống như một cái vợt không hớt qua, chẳng làm nó giảm bớt tốc độ đi một ly nào.
Không gian phía trên tinh thần bổn thể của La Cách chợt xáo động, năng lượng cầu của Ai Lệ Tây Tư như u linh chui ra, phóng thẳng về phía hắn. La Cách lập tức hồn bay ra ngoài thiên ngoại, rất may là tốc độ di đồng của tinh thần bổn thể dường như là bằng với sự di chuyển của ý niệm, cho nên hắn lập tức bằng thứ bản năng cầu sinh vô cùng vô tận tránh đông né tây trong dị không gian ấy.
Năng lượng cầu giống như con dao dính vào giấy, cứ bám sát La Cách không ngực. Hai đám tinh thần năng lượng hỗ tương theo đuổi nhau, năng lượng cầu của Ai Lệ tây tư đột nhiên nổ ra, hắc diễm nho nhỏ bao trùm thiêu đốt La Cách một hồi.
Đau đớn cùng cực! Đó là sự đau đớn từ tận sâu nơi linh hồn, đó là sự thống khổ trực tiếp nhất! Tuy nó chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng chỉ cần một sát na ấy, La Cách đã hiểu rõ cái gì gọi là sống không bằng chất.
Ai Lệ Tây Tư cười như hoa nỡ, từ đó tới giờ nàng chưa bao giờ vui như vậy. Một phen truy đuổi tinh thần vừa rồi chính là trò chơi nàng thích nhất tuổi thiếu thời.
"Tên mập này tuy ma lực chẳng ra gì, nhưng đối với sự vân dụng tinh thần lực khá thuần thục. Nói không chừng trên thế giới này, rất nhiều ma pháp đại sư đều chưa thể nào bằng hắn! Xem ra, dường như cái chuyện 'Dị Giới Lao Ngục' đó ta cũng nên đa tạ hắn. Chỉ có điều... chỉ có điều... cái này ta làm sao mở miệng được đây! Trước giờ đã mắng bọn chúng không biết bao nhiêu lần, chẳng biết là có quá phần không nữa? Ai!" Ai Lệ Tây Tư nghĩ tới nghĩ tới, lòng cảm thấy rất phiền não. Tuy nhiên, một khi nghĩ tới 'Dị giới lao ngục', nàng lại nghĩ tới tiểu hồ li tinh công chúa khiến nàng hận đến răng phát buốt lên ấy.
"Có cần đêm nay len len đi giết ả hay không? Ma pháp sư cấp 14, hừ, có chút khó đối phó đấy, nhưng vẫn còn chưa kể là đối thủ." Ai Lệ Tây Tư ngầm tính toán, nhưng sau trận chiến hôm đó, tiểu hồ li công chúa dường như là biến mất không còn dấu vết vậy, vô luận là Ai Lệ Tây Tư sử dụng biện pháp gì cũng không có cách nào cảm ứng hay dò la được sự tồn tại của nàng. Và cái pháp thuật bù nhìn khủng bố kia chẳng thể nào dùng được nữa, khiến cho Ai Lệ Tây Tư bức bối không yên. Trong lúc nàng đang muộn phiền như vậy, không ngờ La Cách chẳng biết sống chết gì đút đầu đút cổ vào, tự nhiên là nàng phải sửa trị một lát cho hả dạ.
La Cách lần đầu tiên trong đời gặp phải nữ nhân đáng sợ như vậy! Không, cô ả Ai Lệ Tây Tư này đơn giản chẳng phải là người nữa rồi. Hắn hiểu rõ, vừa rồi chẳng qua Ai Lệ Tây Tư dạy cho hắn một bài học "nho nhỏ" thế thôi.. Rất đáng thương là hắn không hề biết nữ ma đầu này còn bao nhiêu ngón nghề chưa sử dụng ra, cho nên buông lời oán độc là tuyệt đối không thể, và cũng không dám, ngay cả để sự oán vọng trong lòng cũng không được, bỡi vì có trời mới biết ma nữ này có phương pháp gì đó có thể biết bí mật trong lòng hắn hay không!
Vừa bình phục lại sự thống khổ về tinh thần xong, thì một không gian thông đạo mở ra trước mặt La Cách, một hấp lực quen thuộc giữ chặt tinh thần của hắn. Hắn còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị không gian thông đạo hút vào bên trong.