
09-11-2009, 02:31 AM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jan 2009
Đến từ: Giang hồ hiểm ác
Bài gởi: 72
Thời gian online: 59776
Thanks: 299
Thanked 28 Times in 10 Posts
|
|
Special day
Một ngày đặc biệt.
Nó cố trông mắt nhìn cái đồng hồ. Từng giây một, từng giây, từng phút trôi qua. Chỉ có nó là đứng yên . Trống rỗng.
Nó tưởng chừng và hi vọng, ngày này sẽ trôi qua như bao ngày khác. Nhưng không phải vậy, bởi bản thân thời gian, hôm nay vẫn là ngày đặc biệt. Đặc biệt với nó, và có lẽ cũng là chỉ nó.
Vắng lặng và cô đơn. Nó như chỉ nhìn thấy nó trong một không gian chật hẹp và bức bối. Lặng lẽ đối diện với chính mình, Nó thấy nó càng trở nên tồi tệ hơn.
Nó luôn tin rằng "thời gian sẽ là liều thuốc cho mọi vết đau", nhưng nó tự hỏi rằng, cái thời gian đó là bao lâu nhỉ. Trong khi chưa lành vết đau ấy, nó lại có vết đau khác. Phải chăng cứ như vậy mãi. Nó sẽ chẳng bao giờ hết đau.
Ngày hôm nay, nó đã nghĩ chẳng còn quan trọng nữa. Đau thì cũng đã sao, nó quen với cảm giác tê buốt đó . Cảm giác đó sẽ luôn nhắc cho nó biết rằng tại sao nó đau. Và rồi nó lại nhớ mãi.
Một vòng luẩn quẩn.Luẩn quẩn là do nó. Đôi khi nó tự hỏi, làm sao có thể rõ ràng trong mọi cảm xúc. Đã là cảm xúc thì làm sao mà rõ ràng. Ừ, thì thôi kệ.
Hiện tại nó chẳng buồn và cũng chẳng vui. Mọi thứ lướt qua đầu nó chỉ là chốc lát. Nó thấy từng khoảnh khắc, nhưng nó không dừng lại ở bất cứ một giây phút nào. Giống như trong đầu nó là một màn trình diễn, trong đó có đủ trạng thái cảm xúc, bất ngờ, vui vẻ, hạnh phúc; sau đó lại là buồn đau và nước mắt. Mọi thứ đi qua nó rất nhanh, nhanh đến nỗi không kịp để nó thể hiện tâm trạng.
Một sms để biết rằng vẫn có người nhớ đến ngày đặc biệt này, đau lòng. Rất đau. Giống như ai đó vừa dùng dao nhọn và xuyên thẳng vào trái tim nó. Nhưng sau đó thì kết thúc, chỉ là vậy.
Bỗng chốc mọi thứ vỡ oà trong nó. Nó lại trở nên tồi tệ.
Khi ngày đặc biệt kết thúc. Nó lại trở về với vòng quay của cuộc sống.
có đôi khi chỉ là thấy nhói 1 cái... và rồi k biết mình đang ở đâu...
|