Hồi 3,4
dạo này bận lắm nên lâu lâu mới gõ được vài chương. Anh em thông cảm nhé !
Hồi 3 : Kỷ vật ban đầu
Tác giả: Ngoạ Long Sinh
Đả tự: dunghoitaisao127
Nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php
Đến lượt Thạch Kiếm Cừu kinh ngạc :
- Linh Phụng cô nương nói gì? Vị phu nhân mặc áo gấm ngồi trên con ngựa hồng khi nãy không phải là thân mẫu cô nương hay sao?
Mặt hoa Gia Cát Linh Phụng hiện lên nét buồn rõ rệt :
- Người đàn bà mặc áo gấm đó là kế mẫu của tiểu muội, mẫu thân muội qui tiên từ lúc muội mới ba tuổi, gia phụ buồn vì cô đơn nên mới tục huyền với bà. Bà tên là Điệp Hồn Chiêu Mỵ cô, Cừu công tử có nghe tới danh hiệu của bà lần nào chưa?
Thạch Kiếm Cừu lắc đầu :
- tại hạ vừa đặt chân ra chốn giang hồ lần đầu tiên nên không hiểu được bao nhiêu chuyện giang hồ, tại hạ chưa từng nghe tới mỹ danh của phu nhân một lần nào.
Chàng hỏi :
- phu nhân và Linh Phụng cô nương tới Phục Qui sơn dự cuộc diện đêm nay phải không?
Gia Cát Linh Phụng gật đầu :
- Cừu công tử nói đúng, kế mẫu của muội ra lệnh nên muội phải vâng theo.
- Còn Gia Cát tiền bối đâu sao tại hạ không thấy?
- gia phụ thường hay bệnh hoạn không đi dự được nên kế mẫu của muội thay mặt cho gia phụ tới ngôi Tàng cổ tháp theo lời thỉnh mời của lão hoà thượng Giác Hải đại sư môn phái Thiếu Lâm
Nàng hỏi :
- Cừu công tử có tới dự cuộc tranh đoạt bức địa đồ Tàng cổ động đêm nay không?
Thạch Kiếm Cừu dè dặt :
- tại hạ vâng lệnh dưỡng phụ tới Tàng cổ tháp dự khán chứ không có ý định tranh đoạt bức địa đồ Tàng cổ động, chỉ vì công lực của tại hạ hãy còn kém cỏi, không thể vượt qua nổi chiếc vòng ngũ sắc giết người kia.
Gia Cát Linh Phụng khuyên :
- tiểu muội nghe gia phụ nói lần trước hơn một ngàn cao thủ hắc bạch tới Tàng cổ tháp, chỉ vì tranh giành bức địa đồ Tàng cổ động bị chiếc vòng ngũ sắc sát hại trên hai trăm người, Cừu công tử đi xem chớ nên động tâm nhảy vào cánh cửa đó, nếu không ắt mang hoạ vào thân.
Thạch Kiếm Cừu cảm kích :
- Đa tạ Linh Phụng cô nương đã có lời khuyên bảo, có lẽ cô nương và phu nhân tới đó cũng chỉ dự khán thôi phải không?
Gia Cát Linh Phụng gật đầu :
- Phải…
Nàng chớp mắt :
- Cừu công tử, sau này nếu tiểu muội muốn gặp lại công tử phải đến nơi nào?
Thạch Kiếm Cừu thở dài :
- tại hạ là kẻ không nhà, chỉ được người dưỡng phụ nuôi dưỡng nhưng “bình thuỷ tương phùng”, hôm nay tại hạ và cô nương ngẫu nhiên gặp nhau ở đây , lẽ nào ngày sau không có phen tái ngộ?!
Gia Cát Linh Phụng ngập ngừng :
- Cừu công tử, tiểu muội có điều muốn nói với công tử nhưng không hiểu công tử có khứng chịu hay không?
Thạch Kiếm Cừu dò dẫm :
- Linh Phụng cô nương có điều gì hãy nói ra, nếu thấy không trở ngại tại hạ sẵn sàng đáp ứng.
Do dự phút giây, Gia Cát Linh Phụng nói :
- Điều tiểu muội muốn nói với công tử là….
Gia Cát Linh Phụng chưa nói hết bỗng nghe tiếng vó ngựa từ phía sau ào ào tới.
Gia Cát Linh Phụng giật mình nói mau :
- kế mẫu của muội sắp đến đây, tiểu muội xin hẹn lại với công tử sau này gặp lại sẽ nói cho công tử biết. Bây giờ tiểu muội xin tạm biệt.
Thạch Kiếm Cừu khẽ gật :
- tại hạ xin cáo biệt cô nương, hẹn có ngày tái ngộ.
Chàng toan giật sợi dây cương, Gia Cát Linh Phụng đã gọi giật :
- Cừu công tử khoan vội đã!
Thạch Kiếm Cừu dừng tay :
- Linh Phụng cô nương còn điều gì chỉ giáo nữa không, phu nhân sắp tới nơi rồi kìa.
Lẹ tay thò vào lòng lấy ra một món vật, Gia Cát Linh Phụng nhìn Thạch Kiếm Cừu :
- tiểu muội xin trao tặng món vật nhỏ mọn này làm kỷ niệm hôm nay, Cừu công tử không nên chối từ.
Không đợi Thạch Kiếm Cừu đáp lời, Gia Cát Linh Phụng ném món vật sang phía chàng rồi quay ngựa trở lại
Thạch Kiếm Cừu chộp lấy món vật, đưa mắt nhìn qua bỗng bật thốt :
- Viên bảo ngọc…..
Chàng sửng sốt nhìn viên bảo ngọc to lớn, chiếu muôn màu trong tay hiểu rõ đây là một viên ngọc giá liên thành.
Thạch Kiếm Cừu chẳng hiểu ra làm sao cả.
Bỗng nhiên gặp giữa đường, Gia Cát Linh Phụng hành hung, đuổi theo chàng, sau khi trông thấy mặt chàng thì dịu giọng, rồi bây giờ lại trao tặng viên ngọc quý cho chàng gọi là kỷ niệm là nghĩa làm sao?
Thạch Kiếm Cừu hướng mắt nhìn người ngựa của Gia Cát Linh Phụng đã xa ngoài trăm trượng, chàng có muốn đuổi theo cũng chẳng còn kịp nữa vì từ phía kia đoàn nhân mã đang chạy tới, cát bụi tung bay mù mịt.
Bâng khâng phút giây, Thạch Kiếm Cừu cất viên bảo ngọc vào lòng rồi giật sợi dây cương phong ngựa chạy nhanh.
Bây giờ mặt trời đã xế qua, con đường tới dãy Phục Qui sơn còn chừng ba trăm dặm, nhưng trước sau không ncó bóng dáng của một cao thủ nào. Bọn họ đã tới trước từ lâu.
Đường rộng thênh thang, Thạch Kiếm Cừu thúc ngựa chạy nhanh như cơn lốc.
Vừa đi chàng vừa nghĩ thầm :
- “Chẳng hiểu thế nào dưỡng phụ lại bảo ta phải chiếm cho kỳ được bức địa đồ Tàng cổ động rồi dưỡng phụ mới chịu nói rõ lai lịch mơ hồ của ta từ bao nhiêu lâu nay và những và những kẻ tử thù của ta là ai, quả thật là khó hiểu. Nếu ta không chiếm được bức địa đồ chắc chắn không bao giờ dưỡng phụ chịu nói rõ cho ta nghe.”
Rồi chàng lại nghĩ :
- “Từ sáng đến giờ ta xem qua quần hùng hắc, bạch trước sau có tới hàng ngàn người, có cả các lão hoà thượng của các đại môn phái tới dự cuộc tranh đoạt bức địa đồ dĩ nhiên lần này có rất nhiều cao thủ công lực thượng thặng, ta làm thế nào chiếm nổi bức địa đồ Tàng cổ động”.
Bất giác Thạch Kiếm Cừu bâng khuâng.
Nhưng bình sinh bản tính vốn kiên cường, bất khuất nên dù nghĩ vậy Thạch Kiếm Cừu nhất định phải chiếm cho bằng được bức địa đồ Tàng cổ động dù nguy hiểm đến đâu, dù có tan thây nát cốt cũng không hề lùi bước.
Chàng phải tranh đoạt bảo vật mang về động cốc dâng cho người dưỡng phụ mà mãi đến nay chàng vẫn chưa biết danh hiệu là gì.
Bởi vì dưỡng phụ chàng đã nuôi dưỡng, dạy dỗ chàng từ tuổi ấu thơ, lớn lên lại truyền võ công, kiếm pháp, ân sâu như biển, nghĩa nặng tày non, chàng phải làm vui lòng dưỡng phụ gọi là đền đáp một chút công lao.
Bỗng Thạch Kiếm Cừu bật thốt một mình :
- Nhất định phải chiếm cho bằng được bức địa đồ Tàng cổ động, nhất định ta sẽ thành công.
Quyết định xong, Thạch Kiếm Cừu cảm thấy an lòng, thúc ngựa càng lúc càng nhanh hơn trước.
Người ngựa chàng vượt hết dãy núi đồi tới cánh rừng già rồi lại tới dãy núi trùng điệp khác.
Lúc này trời đã về chiều, Thạch Kiếm Cừu đã trải qua trên hai trăm dặm đường, chỉ còn gần một trăm dặm nữa là tới dãy Phục Qui sơn
Trên quan đạo vắng tanh không có bong người, chàng hiểu rõ quần hùng đã tề tựu đông đủ cả rồi.
Thạch Kiếm Cừu đang phi ngựa chạy như bay, chợt nghe từ phía sau có tiếng vó ngựa chạy tới.
Tiếng vó ngựa rất khẩn cấp, có lẽ đó là một con hùng mã với tóc lực phi thường. Nhưng Thạch Kiếm Cừu cũng chẳng quan tâm gì tới chuyện đó vì nghĩ người kỵ sỹ kia chắc cũng tới toà Tàng cổ tháp tranh đoạt bức địa đồ đêm nay như mọi người khác.
Không bao lâu sau, tiếng vó ngựa đã sắp tới sau lưng Thạch Kiếm Cừu. Chàng vẫn không nhìn lại.
Nháy mắt tiếng vó ngựa đã sát sau lưng Thạch Kiếm Cừu, dường như người kỵ mã muốn phóng nganh qua người của chàng.
Lại có tiếng hò hét của nữ nhân trong như hạc réo :
- Tránh ra! Tránh ra!
|