"Sao, không nói nữa ư? Vấn Thiên, hài nhi của chúng ta, nó cũng đã trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, tu vi không kém hơn chàng năm xưa... nó đã quay về Quy Khư rồi, quay về với tộc nhân của nó rồi. Nó còn mạnh mẽ hơn cả chàng, giữa Côn Lôn và Yêu tộc, nó đã chọn lấy mẫu tộc rồi." Giọng nói của Bạch Tiêm Tình mang đầy vẻ tự hào.
"Quay về rồi, quay về rồi sao?" Mạc Thiên Ca mặc nhiên không nói, hồi lâu mới cười đau khổ: "Li khai Côn Lôn cũng tốt, nơi này không hợp với nó, nếu không phải năm xưa sư huynh nhất mực thu nhận thì nó vốn đã rời đi rồi. Nhân tộc cũng được, Yêu tộc cũng xong, với ta hiện nay mà nói bất quá cũng chỉ là phù du..."
"Chàng thật vui vẻ vậy sao, chàng nói dối." Bạch Tiêm Tình cười thảm, "Nếu chàng thấy vui, năm xưa sao lại tự trói thân lưu lại Côn Lôn chờ đợi cực hình giáng xuống người? Ngay cả khi thiếp bị đánh rơi vào trong phong ấn chàng cũng chẳng ngăn cản nổi."
"Không, năm đó ta quả thực không biết bọn họ đối với nàng như vậy, nếu ta mà biết ta nhất định không chịu chết ở Côn Lôn, là ta nhu nhược thiếu quyết đoán làm hại đến nàng..." Giọng của Mạc Thiên Ca tắc nghẹn không thốt thành lời.
"Tất cả đều đã muộn rồi, chàng chuyển thế, chàng bắt thiếp phải tới nơi nào tìm chàng đây, trời rộng đất lớn, biển người mênh mông, thiếp có lòng cũng vô lực..."
Bạch Tiêm Tình huyết lệ tuôn rơi, linh quang đở tươi rớt xuống trên tà áo trắng của nàng, rớt trên thạch bản loang lổ tựa như một đóa bách hợp thánh khiết bị sương gió vùi dập tan nát.
Nàng mỉm cười, vô thanh vô lực, nụ cười sao mà ai oán, sao mà mỹ lệ phảng phất như muốn đem khoảnh khắc thê lương này kéo dài ra vô tận.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong lòng đều xốn xang những ái hận tình cừu, cả động phủ lặng ngắt như tờ.
Chỉ có ngọn âm hỏa bên trên tế đàn vẫn cháy leo lét.
Hai sư tỷ sư đệ Dương Chân núp cách đó không xa cũng thấy cảm động với cảnh trước mắt, cả hai đều muốn làm gì đó để giúp hai người bọn họ nhưng nghĩ qua nghĩ lại vẫn chẳng có cách nào.
Tiêu Nguyệt Nhi hai mắt đỏ hồng nói: "Sư đệ, Bạch tỷ tỷ đáng thương quá!"
Dương Chân cũng cảm giác trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên, khó chịu tới phát cuồng. Hắn không biết bản thân mình vì sao lại khó chịu đến thế, bất giác vung tay đấm một quyền vào thạch trụ bên cạnh.
Tác động của pháp lực khiến cho cả động phụ chấn động ầm ầm, cát đá ở trên nóc động rơi xuống lả tả, tức thì kinh động tới Mạc Thiên Ca và Bạch Tiêm Tình từ trong cơn bi ai tỉnh lại.
Dương Chân thấy vậy liền kéo Tiêu Nguyệt Nhi đi ra, tiến tới gần đằng sau Bạch Tiêm Tình.
"Bạch tỷ tỷ..." Tiêu Nguyệt Nhi lúng túng, không biết nói gì.
Bạch Tiêm Tình cũng mỉm cười, đang định mở lời thì chợt nghe tiếng Mạc Thiên Ca: "Người trẻ tuổi, ngươi qua đây."
Dương Chân nhìn lên tế đan cao tới nửa người, chỉ vào mình như ngầm hỏi, lại thấy Mạc Thiên Ca lộ thần sắc kỳ dị gật gật đầu.
Mạc Thiên Ca thấy Dương Chân tiến tới cách tế đàn chừng hai bước chân thì dừng lại, quan sát kỹ lưỡng rồi hỏi: "Ngươi là Thánh tông hộ pháp đương thời?"
Dương Chân giật mình lắc đầu, trong lòng tự hỏi mình tuy với Vương Mẫu Phong có chút giao tình nhưng với cái danh hộ pháp gì đó kia không hiểu có quan hệ gì không?
Mạc Thiên Ca ngạc nhiên, lại mỉm cười nói: "Ngươi chắc không tiện thổ lộ? Không ngại nói cho ngươi biết, Mạc mỗ lúc còn sống từng là Hộ pháp thế hệ đầu tiên của Thánh tông."
Dương Chân nhíu mày, càng thêm mù mờ liền hỏi: "Ta có quen Cơ Hương Tiên Tử của Thánh tông, nhưng ta lại là đệ tử Đạo tông Côn Lôn."
"Cơ H"*"ương Tiên Tử?" Mạc Thiên Ca chợt thôi cười, thần sắc như trở về xa xưa nhớ lại điều gì, trầm ngâm một lát rồi tiếp: "Mạc mỗ năm xưa cũng là đệ tử của Đạo tông, lão phu hỏi một câu, trong người ngươi có mật bảo thượng cổ của Thánh tông - Càn Khôn Ấn, có phải hay không?"
Dương Chân tức thì nảy sinh hứng thú, ngạc nhiên đáp: "Người làm sao biết được?"
Mạc Thiên Ca mỉm cười không đáp, lại hỏi ngược: "Càn Khôn Ấn có năm yếu quyết, ngươi hiện tại nắm được mấy quyết?"
Dương Chân bật cười hắc hắc, buột miệng đáp: "Phong tự quyết." Nói xong lại thảnh ra ngượng ngùng gãi đầu gãi tai tiếp: "Ta tu vi quá kém."
Mạc Thiên Ca nghiêm trang nói: "Không, Càn Khôn Ấn thần kỳ vô song, chỉ cần lĩnh ngộ trong lòng còn với pháp lực cao hay thấp chẳng quan hệ gì..., phải rồi, ngươi sao lại bị đày tới chỗ này?"
Dương Chân gãi đầu đáp: "Bọn họ nói ta cấu kết yêu tộc..." Hắn không có cách nào nói rõ ràng ra được.
Mạc Thiên Ca ngưng thần nhìn hắn hồi lâu, khuôn mặt lộ ra nét cười quái dị: "Ý trời đã khiến ngươi tới chỗ này, vận mệnh ngươi và ta sao mà giống nhau..."
"A..." Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên la lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Mạc Thiên Ca.
Thì ra bên trên cái nền hình tròn bằng hắc ngọc của tế đàn không biết từ bao giờ đã nổi lên một tầng lửa nhàn nhạt, tiếp đó bùng phát cháy ngược lên trên.
Mạc Thiên Ca phiêu động một vòng, nhìn thế lửa lan, sắc mặt tựa buồn tựa vui, muốn khóc mà lại cười rồi đột nhiên lắc lư biến ảo, sau cùng ánh mắt từ từ trở lại trên người Dương Chân.
"Mạc lang, Mạc lang, chàng sao thế..." Bạch Tiêm Tình như mộng mị vừa tỉnh vội vàng hô lên.
"Hắc hắc hắc hắc...." Mạc Thiên Ca đột nhiên ngửa mặt cười dài, thanh âm trầm đục vang vọng trong động phủ hồi lâu không dứt. Trong tiếng cười của ông ta tựa như ẩn chứa niềm vui vẻ sung sướng vô hạn như vừa có đại ngộ, tìm thấy sự giải thoát hoàn toàn.
Khi ngọn âm hỏa cháy tới dưới chân Mạc Thiên Ca khiến thân hình của ông ta dần dần mơ hồ, ánh mắt ông ta đột nhiên lấp lánh chiếu xạ thần quang như điện, chiếu thẳng vào Dương Chân.
"Kiếp trước kiếp này, chỉ như một giấc mộng dài, thị phi nhân duyên một đời luân hồi, đó mới thực sự là chân tướng của Thiên Niên Luân Hồi Trận ư? Mạc Thiên ca sẽ không còn tồn tại nữa, tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất..."
Dương Chân nhìn bóng hình đột nhiên như tan ra của Mạc thiên Ca, trong lòng mơ hồ cảm thấy ông ta tựa hồ có điều muốn nói với mình.
"Người trẻ tuổi, ngươi qua đây, lại gần thêm một chút." Mạc Thiên Ca chợt thu lại nét cười, thần sắc vô cùng trang nghiêm gọi Dương Chân, thấy hắn bước lên một bước nhưng vẫn còn ngại ngùng liền lắc đầu nghiêm nghị nói: "Không cần sợ, có Càn Khôn Ấn hộ thể, minh hỏa này không phiền nổi ngươi."
Dương Chân đề tụ pháp lực đi tới bên cạnh tế đàn, minh hỏa cách chân hắn hai bước không biết vì lý do gì lập tức bùng phát. Không hề có sức nóng, chỉ có một cảm giác lo lắng trong lòng áp chế hắn.
"Ngươi tiến thêm một bước nữa." Mạc Thiên Ca nói gần như ra lệnh.
Giọng nói trầm đục của Mạc Thiên Ca lọt vào tai Dương Chân phảng phất như có một loại ma lực tin phục khiến hắn không tự chủ được lại bước thêm một bước.
Uỳnh! Ngọn minh hỏa bên trên tế đàn tựa hồ như sống động, nháy mắt đã bùng cao hơn ba thước nhanh chóng ngập quá nửa người của Mạc Thiên Ca.
Cảnh tượng cổ quái trước mắt khiến Bạch Tiêm Tình và Tiêu Nguyệt Nhi đều nghẹt thở, chỉ biết đứng ngẩn người ra mà nhìn.
Dương Chân tựa hồ đã minh bạch ra điều gì, thử bước lên nửa bước, phát hiện lửa trên tế đàn lại bừng lên theo, những bậc đá bị ngọn lửa trong suốt bao phủ cũng như vặn vẹo biến hình.
"Người trẻ tuổi, nếu một bước chân mà ngươi cũng không bước nổi, thì ngươi coi như mất đi điểm quý giá nhất của sinh mệnh rồi đấy." Mạc Thiên Ca nghiêm khắc giáo huấn Dương Chân, đối với ngọn lửa đang cháy bừng bừng đều không thèm để ý.
Dương Chân tim đập thình thịch, hít vào một hơi, hắn tin Mạc Thiên Ca sẽ không lừa hắn, cảnh tượng thê thảm của Bạch Tiêm Tình vừa rồi lại hiện ra trước mắt. Bát quá, quan trọng nhất vẫn là ngọn minh hỏa có thể thiêu đốt linh hồn kia lại khiến cho hắn có một sinh cơ bừng bừng, một loại sinh cơ vô cùng hấp dẫn đối với hắn.
"Sư đệ!" Tiêu Nguyệ Nhi đột nhiên la lớn.
Dương Chân quay đầu nhìn Tiêu Nguyệt Nhi mỉm cười chấn an, lại thấy vẻ mặt Bạch Tiêm Tình mơ mơ hồ hồ vừa nhìn hắn vừa nhìn Mạc Thiên Ca, nàng ta tựa hồ như đã nắm được điều gì nên mới trở thành vạn phần mê hoặc như vậy, ngay cả tình cảnh nguy cấp của Mạc Thiên Ca cũng không để ý.
Ít nhất thì đối với quầng minh hỏa đó hắn cũng cảm thấy khá quen thuộc, Dương Chân giữ vững tâm niệm nhanh nhẹn bước lên một bước, thân hình chuẩn bị tư thế lúc nào cũng có thể bước lùi lại đột nhiên mất thăng bằng, một lực hút không thể chống cự khiến hắn không thể dừng chân được nữa, tiếp tục bước tới. Minh hỏa vấn vít quanh thân hắn không ra hình dạng gì cả nhưng cũng chẳng hề trở ngại, phảng phất như hòa với hắn thành một thể.
Theo từng bước của Dương Chân bước lên chín bậc tế đàn, Mạc Thiên Ca ở giữa chừng không mỉm cười nhìn hắn, giống như đang chờ đợi đứa con lưu lạc đang trở về vậy.