Xem bài viết đơn
  #96  
Old 30-05-2008, 07:37 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 102150
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 94
Rượt Tam Thử, Linh Miêu Gặp Nữ Lang

Đầu Đà đáp :
- Bọn họ Ở trong đám lão bối, thuộc hạng người thần bí. Ít khi ra mặt, chỉ có sư phụ ngươi và lão Hải Đạo biết rõ hơn chăng.
Đoàn người gìa trẻ ra khỏi khu vực núi non liền thấy ngoài rừng là một đường lớn. Mọi người đi trên đại đạo ngửng đầu nhìn thấy ba người đứng trong khu đại thảo bình, một bên là lão gì, một bên là hai quái nhân hình trái banh. Lúc này hai bên chưa khai diễn cuộc đã đấu, đối lập cách nhau chừng năm sáu trượng, đang vận công chuẩn bị.
Quái Lư Trượng Nhân dặn :
- Chúng ta đừng cử động gì, chỉ đứng đây coi, lại gần quá có thể khiến cho bọn chúng simh lòng ngờ vực.
Lão Nho nói :
- Trên đường rất đông người võ lâm và khách giang thương đứng đầy cả.
Chúng ta có lại gần thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Đầu Đà đáp :
- Nếu lại gần thêm là dời khỏi đường lớn. Lão quái Lư nói đúng, chúng ta không nên để lộ một chút gì sơ hở.
Thiết Kỳ Sỹ nói :
- Mình chỉ cần coi họ đánh nhau, đừng dây vào là được. Nếu muốn nghe họ nói gì thì ở đây xa quá. Hiện giờ đến mặt mũi lão già cũng chưa nhìn rõ.
Quái Lư Trượng Nhân đáp :
- Bộ râu lão dài thế kia, sau này còn gặp là sẽ nhận ra, lão không chịu tỏ rõ lai lịch thì đứng xa nhìn hay lại gần coi cũng vậy thôi.
Lão Nho nói :
- Trên lưng lão dường như cài thanh cổ kiếm mà không rút ra là lão rất cao ngạo. Nếu quả lão dùng quyền chưởng địch nổi Nhật Nguyệt Cầu thì hiển nhiên võ công lão cao thâm khôn lường.
Quái Lư Trượng Nhân cười nói :
- Hai quái nhân tròn ủng khi động thủ thì một tên dùng làm vũ khí mà thực ra cả hai gã liên thủ hợp tác, phép đánh này chẳng những cổ lai chưa có mà so với phi kiếm còn linh hoạt hơn.
Kỳ Dao bỗng cất tiếng la :
- Khai diễn rồi. Lần này gã lùn làm vũ khí, gã cao huy động cuộc tấn công.
Cổ Ma trịnh trọng đáp :
- Hãy để ý lão nhân kia. Dường như phép đánh của chúng khiến cho lão ngơ ngác.
Thiết Kỳ Sỹ cười nói :
- Cách đánh này e rằng cả gia sư cũng phải kinh ngạc, lão gìa kia giao thủ lần đầu, chắc chắn chân tay phải luống cuống.
Cao Thức la lên :
- Liệng ra rồi !
Nhật Cầu liệng Nguyệt Cầu ra đang lao về phía lão nhân. Tiếng gói rít lên vù vù.
Lão gì hiển nhiên giật mình kinh hãi, hốt hoảng lạng người sang mé bên.
Nhưng Nguyệt Cầu ở trên không cũng chuyển hướng như bóng theo hình, kình lực vừa mạnh vừa mau ai cũng trông thấy.
Lão gìa lảng tránh liền một lúc mười mấy phương vị mà không sao thoát. Lão đành quát lên một tiếng vung hai tay đẩy ra.
Sầm một tiếng chấn động ! Hai tay lão gìa đẩy Nguyệt Cầu văng ra. Nhưng lão cũng lảo đảo lùi lại đến hơn mười trượng.
Nguyệt Cầu trở về đến tay sư huynh, tốc độ vẫn không giảm sút. Nhật Cầu lại chụp liệng ra, lần này thế liệng vừa mau vừa mạnh hơn lần trước.
Lão gìa chân vừa đứng vững. Thấy Nguyệt Cầu vọt tới lại phải huy động song chưởng đánh ra và vẫn đã lui được trái banh khổng lồ.
Vọt đi vọt lại. Nhật Cầu vẫn không thay đổi phương thức vừa đánh vừa sấn gần lại lão già.
Lão gìa đẩy mười mấy chiêu liền. Lão đã lùi đến bờ thổ bình về mé Tây. Lão nổi giận đột nhiên rút bảo kiếm ở sau lưng ra, tung mình nhảy về phía Nhật Cầu.
Nhật Cầu lại liệng Nguyệt Cầu ra. Bao nhiêu người trên đường lớn đều hoảng sợ, có người bật tiếng la :
- Chuyến này “ Trái dưa” tất bị chặt đứt !
Thanh âm vừa dứt, bảo kiếm của lão già đã chém tới bằng chiêu “ Hoành Giang Đoạn Lưu” và nhắm rất đúng.
Không ngờ Nguyệt Cầu chưa bị đứt đã đẩy lão già tung lên vọt ngang ra, rồi giờ lại bay về trong tay sư huynh.
Biến diễn này khiến cho cả Thiết Kỳ Sỹ cũng phải giật mình kinh hãi bật tiếng la hoảng :
- Lưỡng cầu nhân không sợ bảo kiếm.
Quái Lư Trượng Nhân nói :
- KHí công của chúng hiển nhiên thâm hậu phi thường ! Tránh được binh khí chưa lấy gì làm lạ, kỳ ở chổ bảo kiếm chém tới, cương kình của gã bật lên đánh chát một tiếng. Lão gìa công lực cao thâm như vậy mà thất bại về tay Lưỡng Cầu quái vật ư ?
Lúc này lưỡng Cầu quái nhân vẫn chưa đình thủ, song song rượt theo lão gìa không chịu buông tha.
Lão Nho nhìn Quái Lư Trượng Nhân nói :
- Lão Quái Lư ! Muốn rượt theo nữa thì đừng dừng lại !
Quái Lư Trượng Nhân lắc đầu đáp :
- Bọn họ đi về phía Tây Nam. Chúng ta đi về phía chính Tây, thế là không đúng phương hướng. Hai cái quái nhân này ngày sau chúng ta chắc còn nhiều phen gặp gỡ, hà tất phải cấp bách trong lúc nhất thời.
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Lần sau tái ngộ tiểu đệ chuận bị quyết đấu với chúng.
Cao Thức hỏi :
- Lão nhị đã nghĩ được phương pháp chiến đấu chưa ?
Thiết Kỳ Sỹ gật đầu đáp :
- Để ứng phó với hai gã này, một là mình phải phát huy xảo kình, hai là thi triển khinh công. Bằng thẳng thắn đối địch tất hao tổn rất nhiều hơi sức. Phép đánh của chúng rất thần diệu, nhưng không đủ mưu mẹo vì đầu óc chúng rất giản dị. Nhưng chúng ta cần phải coi cho biết chỗ bí mật về sự thất bại của lão gìa.
Chư lão đồng thanh hỏi :
- Không phải lão hoàn toàn thất bại chăng ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Kể về công lực lão có thể giữ thế quân bình mà không phải lùi lại, nhưng lão thất bại về bím tóc của Cầu hình nhân.
Chư lão đồng thanh kinh ngạc hỏi :
- Bím tóc đó làm sao ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Nhật Cầu liệng Nguyệt cầu ra rồi. Khi Nguyệt Cầu gần đụng tới người lão, chẳng những lão huy động kình lực ở hai tay mà cả kình lực toàn thân thì sức nặng ít ra có đến muôn cân. Nhưng Nguệt Cầu tiếp cận lão thì cái bím tóc của gã như con linh xà nhằm đâm hai mắt lão. Đồng thời như ngọn roi linh động tấn công quang cổ và lưng lão nhân khiến lão chân tay luống cuống. Dù sao ta cũng phải nhân thức công lực lão cao thâm tuyệt vời, lâm nguy không loạn chưởng pháp, vừa thấy thế bất lợi liền lùi ngay.
Quái Lư Trượng nhân kinh hãi la lên :
- Bím tóc của chúng cũng là binh khí ư ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Cái đó chỉ đáng kể làm ám khí, bất cứ ai cũng khó đề phòng được lúc tiếp cận địch nhân lại dùng bím tóc tập kích.
Cao Thức hỏi :
- Vậy phải đối phó bằng cách nào ?
Thiết Kỳ Sỹ đáp :
- Tiểu đệ đã nói phải dùng đòn xảo diệu và khinh công, có khinh công mới thắng được khinh công. Bọn chúng lấy người làm binh khí linh hoạt đến cực điểm, mình không khéo thì chẳng sao địch lại nổi. Đồng thời bím tóc lại có chỗ diệu dụng, mình phải trông vào sự khéo léo mới thủ thắng được.
Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi về hướng Tây. đến trưa thì tiến vào khu Mã Toàn Lĩnh, còn phải đi chừng hai ngay hai đêm nữa mới tới Hoàng sơn.
Mã Toàn Lĩnh thuộc về địa giới của tỉnh An Huy. Khu này không có thành thị nào hết, quần hào tìm đến chỗ mát mẻ cạnh dòng suối trong để nghỉ ngơi và ăn lương khô. Định ăn xong vượt qua mã Toàn Lĩnh tiếp tục tiến về Phía Tây.
Không ngờ lúc bọn già trẻ đang đi thì đã bị hai nhân vật theo dõi mấy chục dặm mà chẳng ai phát giác. Mọi người đang nghỉ ngơi, hai nhân vật liền đi đường quanh lên Mã Toàn Lĩnh. Họ không dừng lại khắc nào, tranh tiên chạy trước. Đến bên một toà thành, họ dừng lại một chút rồi tiến vào ngay.
Hai nhân vật võ lâm này một già một trẻ, lão gìa nhin thanh niên nói :
- Thực lệnh sứ ! Ngươ đi bẩm giáo chủ là bọn Tiểu Phụng Hoàng gần tới Hoàng Sơn rồi. Đồng thời Nhật Nguyệt Cầu cũng tiến về Phía Tây.
Thanh niên hỏi :
- Cẩu hộ pháp ! Phải chăng Thái Hư A?o Chúa đã giao thủ với Lưỡng Cầu ?
Lão gìa đáp :
- chắc đúng là lão rồi, ngoài lão ra còn ai có công lực cao thâm đến thế.
Thanh niên nói :
- Cẩu hộ pháp ! Tại hạ đi rồi, hộ pháp tiếp tục lưu ý, chắc bọn Tiểu Phụng Hoàng sẽ ngủ đêm tại thành Hưu Ninh.
Lão già đáp :
- Chẳng những bản toa? chú ý đến Tiểu Phụng Hoàng, đồng thời còn muốn điều tra hai thiếu nữ che mặt kia. Thực lệnh sứ về xin giáo chủ phái thêm nhân mã tới.
Hai người chia tay rồi, lão gìa lập tức chạy về phía cửa Tây Thành Hưu Ninh.
Nhưng đến trước một cửa quán, bỗng thấy trong điếm có một lão già tương tự ra đón. Lão chưa nói gì đã ra hiêu tay rồi hai người rẽ vào trong ngõ hẻm.
Lúc này trời đã hoàng hôn, trong ngõ vắng tanh. Hai người dừng lại đồng thời dòm ngó mọi chỗ không thấy bóng người, lão gìa ra đón lên tiếng :
- Lão đại ! Thằng lỏi đó về Hoàng Sơn rồi ư ?
Cẩu Hộ Pháp khẽ đáp :
- TA mà không thoát ly gã thì làm sao tới đây gặp lão được ?
Lão kia nói :
- Lão tam ở ngoài toà miếu cửa tây chờ lão rồi mới quyết định.
Lão hộ pháp đáp :
- Lão nhị ! Chẳng còn thương lượng gì nữa. Gia nhập Cổ Cầm Giáo để làm chó săn thì bọn ta không chịu.
Lão nhị hỏi :
- Làm chó săn còn là việc nhỏ. Tiểu đệ e rằng Cổ Cầm Giáo lo thân mình cũng chưa xong thì còn bảo vệ ai được ? Chúng ta gia nhập A?o Hải Môn nên chăng ?
Cẩu Hộ pháp đáp :
- A?o Hải Môn thế lực còn thua cả Cổ Cầm Giáo. Nói tóm lại chúng ta chẳng còn chổ nào yên thân nữa.
Lão nhị hỏi :
- Vậy thì làm thế nào ? Hành tung của chúng ta đã bị đồ đệ của Quái Lư Trượng Nhân điều tra ra rồi. Vụ đoạt bảo ở Phụng Hoàng Đài ngày trước, ba anh em ta có ở trong đám này, chẳng sớm thì muộn sẽ bị Tiểu Phụng Hoàng thần truy sát.
Cẩu hộ pháp hỏi lại :
- Chẳng lẽ bọn Càn Khôn Tam Thử chúng ta không tìm nổi một chổ đển ẩn thân ?
Lão nhị đáp :
- Tự hiệu chúng ta đã phạm vào khắc tinh, không trách bị đồ đệ của Quái Lư Trượng Nhân là gã tiểu tử Thần Bí Linh Miêu theo dõi lão tam cùng tiểu đệ hai ngày không nơi lẩn tránh.
Lão hộ pháp hỏi :
- Không có người nào đi theo linh Miêu chứ ?
Lão nhị đáp :
- Không nhìn thấy, bọn tiểu đệ không dám nhảy xổ vào gã, vì sợ có ngươi ám trợ.
Cẩu Hộ pháp hỏi :
- Gã tiểu tử Thần Bí Linh Miêu hình dạng thế nào ?
Lão nhị đáp :
- Tiểu đệ chưa nhìn thấy người. Gã kêu một tên khất cái hoặc một tên tiểu nhị trong khách sạn đưa thơ cho bọn tiểu đệ.
Cẩu hộ pháp hỏi ; - Trong thơ viết thế nào ?
Lão nhị đáp :
- Thơ chỉ có mấy chữ “ Mèo đang theo dõi các ngươi, giống chuột khó mà tránh khỏi tội gây ra ở Phụng Hoàng Đài” Hai lão nói rồi ra cửa Tây. Chẳng bao lâu đi tới toà nhà phá miếu bên đường, lúc bọn chúng len lén tiến vào cửa miếu, đột nhiên ngó thấy trong viện có một người đứng cổ bị treo lên. Lão la hoảng :
- Lão tam ! Lão làm sao vậy ?
Người đứng tuổi bị treo chưa chết cũng bị thương, nhưng hắng đặng miệng không ngớt, mặt hướng ra ngoài.
Hắn vừa ngó thấy hai lão tiến vào liền gọi :
- Đại ca, nhị ca ! Trốn lẹ đi !
Lão nhị vào trong điện trầm giọng hỏi :
- Lão tam làm sao vậy ?
Hán tử trung niên chưa kịp đáp, bỗng thấy hai quái nhân tròn ủng. Chúng vừa ngó thấy hai lão đồng thanh cười ha hả nói :
- Té ra kẻ ăn cắp cũng có đồng đảng.
Cẩu hộ pháp vừa ngó thấy hai quái nhân đã biến sắc, vội chắp tay hỏi ; - Nhị vị đại hiệp ! Tệ nghĩa đệ không hiểu đắc tội ở chỗ nào ?
Quái nhân tròn ủng người thấp lùn cười lạt đáp :
- Hắn ăn trộm thịt gà nướng của ta. Tội đáng chết treo.
Cẩu hộ pháp nói ; - Đó là một việc nhỏ lão hũ tình nguyện bồi thường gấp đôi. Xin đại hiệp khoan thứ cho y.
Quái nhân lùn lắc đầu đáp :
- Kẻ nào ăn cắp vật gì của ta tức là khinh thường võ công bọn ta. Đã phạm tội khinh thường chúng ta thì chỉ có ba cách để giải quyết. Một là bó tay chịu chết treo. Hai là thi võ công cao thấp. Trường hợp này tất đi đến chỗ có kẻ sông người chết. Ba là làm thủ hạ cho anh em ta để nghe lời sai khiến.
Cẩu hộ pháp nghe vậy cả mừng nói :
- Bọn lão phu xin theo điều thứ ba, vĩnh viễn theo hầu hai vị đại hiệp.
Quái nhân người cao trịnh trọng nói :
- Làm thủ hạ chúng ta không phải chuyện dễ, Trước hết phải lập công mới được.
Cẩu hộ pháp hỏi :
- Lập công bằng cách nào ?
Quái nhân cao đáp :
- Chúng ta phái các ngươ làm điều gì phải làm xong mới được, bây giờ mới coi các ngươi là chuẩn thủ hạ. Tương lai làm xong sứ mạng sẽ thành thủ hạ chân chính.
Gã lại hỏi :
- Tên họ các ngươ là gì ? Qúa khứ đã có tự hiệu gì nổi danh trong võ lâm chưa ?
Lão hộ pháp đáp :
- Lão phu là Cẩu Đại An. Lão nhị là Trương Đại Thánh, còn người bị treo là Toàn Đại Lệnh. Người giang hồ kêu bọn lão phu là Càn Khôn Tam Thử, bữa nay được hai vị đại hiệp thu dụng. Bọn lão phu rất lấy làm hân hạnh.
Quái nhân cao nói :
- Té ra các ngươi là Càn Khôn Tam Thử ! Được rồi, như vậy cũng kể là có chút danh vọng, bây giờ các ngươi hạ Toàn Đại Lệnh xuống. Từ nay đi theo hầu anh em ta.
Cẩu Đại An lớn tiếng hô :
- Trương nhị ! Mau cỡi lão tam xuống, bây giờ chúng ta có chỗ nương tựa rồi.
Toàn Đại Lệnh được cởi treo rồi, quái nhân thấp lùn cười nói :
- Các ngươi vào hậu viện lấy gì mà ăn. Sau bữa này, các ngươi phải cung phụng ẩm thực cho chúng ta.
Càn Khôn Tam Thử nhất nhất vâng lời. Bọn họ đang lâm vào bước đường cùng, lúc này nhân hoa. thành phúc lại tìm được điểm tựa rất vững vàng nên trong lòng vui sướng vô cùng ! ba người vâng dạ lui vào hậu viện.
Tam Thử đang kiếm đồ ăn, thì ngoài cửa miếu đột nhiên xuất hiện một con lừa, người cỡi trên lưng là một thanh niên vừa cao vừa gầy. Hắn ngó vào trong điện rồi tự nói một mình :
- Tam Thử đầu hàng làm thủ hạ Nhật Nguyệt Cầu. TA phải bẩm vụ này với sư phụ mới được.
Hắn vừa nói vừa vỗ lưng lừa bảo nó :
- A Hắc ! Mau đi kiếm sư phụ. Càn Khôn Tam Thử là một trong năm toán người đã vây đánh sư thúc Thiết Lạp Oâng ở Phụng Hoàng Đài. Bọn chúng không chịu quy thuận Cổ Mộ U Linh, mà hiện nay đã đầu hàng Nhật Nguyệt Cầu. Bây giờ ta còn đi theo dõi Quỷ Cốc Tam Lang và Bắc Hoang Tam Báo.
Hắn từ trên lưng lừa nhảy xuống. Con lừa lập tức tung bốn vó chạy như ba ra khỏi Thành Hưu Ninh.
Thanh niên cao mà gầy nhìn lại trong miếu lần nữa toan trở gout bỗng nghe sau lưng có tiếng cười của thiếu nữ vang lên. Hắn giật nẩy mình quay đầu nhìn lại thấy thiếu nữ che mặt đứng ở phía sau mà không hiểu hai cô từ phương nào tới. Cô cao chưa mở miệng thì cô thấp hơn một chút cất tiếng hỏi :
- Phải chăng các hạ là Linh Miêu Cao Bản ?
Thanh niên cao gầy miễn cưỡng gật đầu hỏi lại :
- Sao cô nương lại nhận ra tại hạ ?
Thiếu nữ che mặt đáp :
- Tiện thiếp đã được nghe các hạ tự nói một mình, nhưng bất tất phải quan tâm. Tại hạ là người quen biết lệnh sư, dĩ nhiên chẳng có ác ý gì đâu.
Linh Miêu lại hỏi :
- Qúy tính cô nương là gì ?
Thiếu nữ cười đáp :
- Tiện thiếp họ Văn, vị này là tệ thư thư.
Linh Miêu gật đầu hỏi :
- Nhị vị cô nương ngẫu nhiên qua đây hay là có việc gì ?
Cô gái họ Văn đáp :
- Bọn tiện thiếp thấy các hạ hành động thần bí, luôn luôn theo dõi ba lão gìa, không hiểu là việc gì ?
Linh Miêu đáp :
- Tại hạ có một vị sư đệ đồng môn chưa từng gặp mặt, ba lão già này là kẻ thù giết phụ thân y nên tại hạ theo dõi bọn họ.
Thiếu nữ họ Văn “ủa” một tiếng hỏi :
- Vậy ra lệnh sư là Quái Lư trượng Nhân còn có sư đệ ư ?
Linh Miêu đáp :
- Có hai ngươiø. Nhị sư thúc và tam sư thúc của tại hạ bị cừu nhân giết chết rồi. Nhưng nhị sư thúc còn có con trai.
Thiếu nữ họ Văn hỏi :
- Vị sư đệ đó họ gì ?
Linh Miêu đáp :
- Y họ Thiết. Tại hạ chỉ biết họ Thiết vì phụ thân y là nhị sư thúc La phù đại hiệp Thiết Lạp Oâng ngày trước.
Thiếu nữ họ Văn nói :
- Vậy ra các hạ là sư huynh của Sỹ ca rồi.
Linh Miêu nghe nói kinh ngạc hỏi :
- Sỹ ca của cô nương là ai ?
Thiếu nữ họ Văn đáp :
- Té ra các hạ chưa biết đồ đệ của Phụng Hoàng Thần tên gọi là Thiết Kỳ Sỹ tức lệnh sư đệ.
Linh Miêu khẽ hỏi :
- Tệ sư đệ là Tiểu Phụng Hoàng ư ?
Thiếu nữ họ Văn nói :
- Cao sư ca ! Câu chuyện này khá dài, chúng ta sẽ nói sau, bây giờ sư ca hãy nói ba vị lão nhân kia đi đâu rồi ?
Linh Miêu khẽ đáp :
- Bọn họ tìm nơi nương tựa. Hiện giờ ở trong toà phá miếu bên kia. Cô nương không qua được vì người đỡ đầu cho bọn họ rất ghê ghớm.
Nữ lang che mặt người cao hỏi tiếp ; - Người hậu thuận cho họ là ai ?
Linh Miêu đáp :
- Là quái nhân mới xuất hiện, cả hai người thân hình tròn ủng như trái banh mà võ công cao thâm khôn lường ! Tại hạ đã thấy chúng đã bại không biết bao nhiêu là cao thủ.
Nữ lang che mặt cười nói :
- Té ra là Nhật Nguyệt Song Cầu. Cái đó không sao, các hạ đi đi. Để ba kẻ thù của Tiểu Phụng Hoàng cho bọn ta trả oán thay y. Tiện thiếp thấy các hạ còn phải đi điều tra hai toán, vậy cứ tiến hành. Khi nào biết chỗ họ trú chân mà gặp cơ hội thì báo cho bọn tiện thiếp hay.
Linh Miêu dặn :
- Hai quái nhân người tròn ủng đó đao thương chém không vào.
Nữ lang che mặt đáp :
- Cái đó huynh đài bất tất phải quan tâm, cứ việc đi lo phận sự củ mình cho xong.
Nàng nhì thiếu nữ họ Văn noi tiếp :
- Muội tử ! Ngươi vào phía sau miếu thu thập Tam Thủ, còn mặt trước miếu để cho ta.
Thiếu nữ họ Văn đáp :
- Thư thư ! Thư thư không nên giết Song Cầu mà nên thu phục hai người này.
Còn có chỗ dùng đến.
Nữ lang người cao hỏi :
- Thu hai tên khó coi đó làm gì ?
Thiếu nữ họ Văn đáp :
- Trong hồ lô của chúng đựng một thứ giao thuỷ rất cổ quái. Chính là để đối phó với hai loài chim rất nhỏ của Cổ Cầm Giáo. Hễ chúng phục tòng thì mình thu lấy mà dùng. Khó coi thì có quan hệ gì. Đồng thời tội chúng chưa đáng chết.
Nữ lang cười hỏi :
- Như vậy A Kỳ không trách ngươi ư ?
Thiếu nữ họ Văn cười đáp :
- Chúng ta thu dụng trợ thủ đắc lực cho y thì y còn nói gì được nữa ?
Nữ lang cười nói :
- Được rồi ! Văn muội ra phía sau, đề phòng bọn họ trốn chạy.
Nàng dứt lời chạy thẳng tới cửa miếu. Nàng vừa tiến vào trong điện thấy hai Cầu nhân nằm lăn ra mà ngủ. Nhưng vừa nghe tiếng động rất khẽ chúng đã nhảy bổ lên quát hỏi :
- Ai ?
----------------- Bài viết của bạn đc ghép lại -----------------------
Hồi 95
Hồng Trần Kim Cương Đinh Nhất Bạch

Nữ lang cười lạt hỏi:
- Các ngươi không nhận ra bản cô nương ư?
Cao cầu ngó thấy đột nhiên lùi lại kinh hãi la lên:
- Tiên tử!
Nữ lang cười lạt nói:
- Các ngươi dám thu lưu Càn khôn tam thử làm thủ hạ là phạm vào tội o bế quân giặc cướp. Bây giờ các ngươi còn nói gì nữa? Chuẩn bị lãnh cái chết đi.
Gã cao lập tức quì xuống đáp:
- Tiên tử! Anh em tiểu nhân không biết Càn khôn tam thử là quân trộm cướp. Hiện giờ bọn chúng ở hậu điện. Tiểu nhân xin lôi chúng ra giết ngay đi được chăng?
Nữ lang lạnh lùng hỏi:
- Trên chốn giang hồ các ngươi được người ta thổi phồng là thiên hạ vô địch phải không?
Gã lùn quì xuống đáp:
- Tiên tử! Dù sao cũng phải bỏ tiên tử ra ngoài.
Nữ lang che mặt giận dỗi nói:
- Nói bậy! Khiên Ngưu của các ngươi không phải là tuyệt kỹ vô đich.
Ngoài Huỳnh Ngọc kiếm của ta, còn Phụng Hoàng kiếm cũng có thể chém chết các ngươi được. Các ngươi là ếch nằm đáy giếng coi trời bằng vung.
Hai quái nhân kinh hãi la lên:
- Phụng Hoàng kiếm ở trong tay ai?
Nữ lang cười lạt đáp:
- Các ngươi không cần phải hỏi. Cứ gặp y là ngày tận số của các ngươi đó.
Hai quái nhân đồng thanh năn nỉ:
- Tiên tử hãy tha cho bọn tiểu nhân lần thứ hai. Bọn tiểu nhân không dám khoác lác nữa.
Nữ lang đáp:
- Không được! Dã tâm của bọn ngươi chưa trừ hết, tất còn làm hại giang hồ. Đêm nay không để các ngươi chết dưới lưỡi Hoàng Ngọc kết tinh thần kiếm của ta không được.
Hai quái nhân dập đầu binh binh van lơn:
- Tiên tử! Chỉ cầu tiên tử tha mạng cho rồi tiên tử muốn bảo sao bọn tiểu nhân cũng chịu.
Nữ lang che mặt hỏi:
- Các ngươi có muốn làm gia nhân không?
Hai quái nhân cả mừng hỏi:
- Tiên tử muốn lưu bọn tiểu nhân chăng?
Nữ lang che mặt đáp:
- Không phải. Ta muốn các ngươi qui hàng dưới trướng Tiểu Phụng Hoàng để làm nhân vật chính phái. Nếu các ngươi lòng một dạ hai thì dù y không giết ngươi, ta cũng chém chết.
Hai quái nhân hỏi:
- Bọn tiểu nhân tuyệt đối tuân theo, nhưng chưa biết Tiểu Phụng Hoàng thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Chính y là Thiết Kỳ Sĩ. Hiện nay y đang tìm kiếm Cổ Mộ U Linh và Cổ Cầm giáo chủ. Vậy bắt đầu từ bây giờ, các ngươi có thể tự do hành động chuyên việc kiếm hai môn phái đó mà đả đấu để lập công làm lễ kiến diện.
Hai quái nhân hỏi:
- Kính cẩn tuân lệnh tiên tử. Bọn tiểu nhân còn chưa hiểu có nên kiếm bọn Ảo Hải Môn không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Thái Hư ảo chúa đánh bại thì được, nhưng không nên giết chết. Còn bọn đồ đệ cùng thủ hạ của lão nếu phạm vào hành vi độc ác trong võ lâm thì không thể tha được.
Quái nhân nói:
- Bọn tiểu nhân đã đấu với Thái Hư ảo chúa. Công lực của lão rất cao tâm. Bề ngoài lão bị bại hai lần mà không phải là thua thật. Lão chỉ không có cách nào đối phó bọn tiểu nhân.
Thiếu nữ che mặt nói:
- Các ngươi coi chừng trên người hắn đeo thanh Hoàng Ngọc kết tinh kiếm giả. Tuy nó còn kém thanh kiếm này, nhưng cũng lợi hại lắm! Lần sau khi các ngươi gặp hắn, không nên phát huy Thái Ngưu khí xông thẳng vào. Đồng thời hắn còn tấm Hoàng Kim Linh Khí Võng. Nếu các ngươi lọt vào tấm lưới của hắn, phải nhớ đừng có vận hết Thái Ngưu khí vì không phá nổi. Các ngươi giả vờ bị bắt. Chờ lúc hắn mở lưới, các ngươi liệu mà tùy cơ trốn chạy Quái nhân cao hỏi:
- Muốn tránh khỏi mắc lưới của hắn thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Các ngươi dùng khinh công nhưng người đừng đưa lên khỏi mặt đất thì có thể tránh được. Nếu vọt lên cao thì không trốn thoát được đâu.
Hai quái nhân ngỏ lời cảm tạ nữ lang che mặt rồi, đồng thanh hỏi:
- Tiên tử! Tấm lưới mà lần trước tiên tử dùng để bắt bọn nữ nhân kêu là gì?
Nữ lang che mặt đáp:
- Cái đó là Hoàng Kim Linh Khí Võng thứ thiệt. Dù các ngươi chẳng vọt lên không cũng vô phương trốn thoát, vì tấm lưới này lúc phát ra đã vô hình, bị chụp cũng không cảm giác.
Quái nhân cao hỏi:
- Tiên tử! Bọn tiểu nhân đã đi được chưa?
Thiếu nữ che mặt dặn:
- Các ngươi phải ghi nhớ lời ta, không được nảy dã tâm. Từ nay phải noi theo chính nghĩa, đừng làm điều tà ác.
Hai quái nhân đồng thanh nói:
- Tiên tử yên dạ. Bọn tiểu nhân không dám đâu.
Hai quái nhân bỗng thấy thiếu nữ họ Văn từ hậu điện đi ra, liền cười nói:
- Thư thư! Té ra bọn họ đã bị thư thư đả bại rồi.
Nữ lang che mặt hỏi:
- Ý kiến của Văn muội đã đạt mục đích. Ba người ở phía sau đâu rồi?
Thiếu nữ họ Văn đáp:
- Tiểu muội quên chưa hỏi tự hiệu chúng. Càn Khôn tam Thử không phải hạng tầm thường. Có khi chúng ở ngoài nghe bọn mình nói chuyện đã chuồn đi rồi.
Nữ lang che mặt hắng đằng nói:
- Trước mắt chúng ta mà để bọn chúng chuồn đi thì thật là mất thể diện. Muội tử! Phải đuổi theo bọn chúng!
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Không hiểu chúng chạy về phương nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Muội tử theo ta. Thử xem chúng chốn đâu cho thoát?
Nàng không chạy vào phía sau miếu mà lại chạy ra trước cửa. Nàng chỉ bước mau chứ không đề tụ khinh công chạy thật lẹ. Khi ra đường lớn, nàng vươn tay nắm gió đưa vào mũi ngửi rồi bảo thiếu nữ họ Văn:
- Muội tử! Bọn Tam thử đã chạy được mấy chục dặm.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư! Trên mình chúng có mùi gì?
Nữ lang che mặt đáp:
- Ta nghe nói Càn Khôn Tam thử luyện Thổ Long Công. Luyện môn này tuy không đạt đến trình độ tối cao, nhưng cũng thành được thính lực như môn thuận phong nhĩ. Vừa rồi bọn chúng ở ngoài đã nghe biết động tĩnh. Nhưng Thổ Long công lại có chỗ bất lợi là người luyện môn này đi đâu thường để lại trong không khí một mùi vị đặc biệt.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Chúng đi ngược gió có ngửi được không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Ta đã tiên đoán chúng chạy về phía Hoàng Sơn là phương chính bắc. Bây giờ lại gặp gió Bắc. Nếu trường hợp ngược gió thì không thể nhận ra xa hay gần.
Hai nàng đang đi,bỗng phía trước một đoàn người xuất hiện cản đường.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư! Trong đó có lệnh sư huynh và sư thư không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Muội tử! Từ nay muôi không được nói thế. Càn Khôn Ảo Ảnh và Vũ Trụ Ảo Tiên chẳng những không phải sư huynh sư thư với ta, trái lại chúng còn là đồ đệ của cừu nhân. Sư phó ta là Tái Lão Quân. Đồng thời lão nhân gia còn là sư phó của muội tử nữa Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Không phải thư thư học thành tài ở nơi Thái Hư ảo chúa ư?
Thiếu nữ che mặt đáp:
- Học lén võ công của địch nhân chỉ là một kế hoạch gậy ông đập lưng ông. Đồng thời mục đích của ta là lấy trộm Tứ bảo trong Kim ngọc đồ.
Hiện giờ chỉ trái bảo châu là chưa vào tay, nhưng cái đó không quan trọng nên ta lập tức thoát ly Ảo Hải môn.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thư thư thoát ly rồi, Ảo Hải môn có biết không?
Nữ lang che mặt đáp:
- Có khi họ biết rồi. Gần đây họ cũng hiểu ta ngấm ngầm đối nghịch, nhưng họ chưa hay ta dùng vật phụ thay vào vật chính. Không thì Thái Hư ảo chúa đã thân hành đến kiếm ta.
Thiếu nữ họ văn hỏi:
- Giả tỷ Thái Hư ảo chúa thân hành đến kiếm thư thư thì làm thế nào?
Nữ lang che mặt đáp:
- Bản lãnh của ta đã cao thâm hơn lão từ hai năm trước, nhưng lão không hay, chỉ hoài nghi mà thôi. Vì lão không đủ tư chất, chẳng thể luyện nghệ thuật cổ truyền của Ảo Hải môn đến nơi, ta lại hoàn toàn luyện thành rồi Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Như vậy thư thư có thể báo thù được chưa?
Nữ lang che mặt lắc đầu đáp:
- Giết chết lão thì khó lòng, đồng thời ta cũng không nỡ hạ thủ vì lão không phải là kẻ thù chính.
Thiếu nữ họ Văn hỏi:
- Thù về chuyện gì? Kẻ thù chính là ai?
Nữ lang che mặt đáp:
- Kẻ thù giết song thân ta là Thái Hư lão tổ, sư huynh của lão. Hiện giờ không biết nhân vật này lạc lõng nơi đâu. Nghe nói hắn hiểm trá khôn lường, hành tung thần bí. Cả sư đệ lão là Thái Hư ảo chúa cũng không hay chỗ ở của lão.
Thiếu nữ họ Văn nói:
- Vậy thư thư hãy coi chừng. Có khi bản lãnh của họ còn cao hơn Thái Hư ảo chúa Nữ lang che mặt đáp:
- Nhất định võ công lão cao thâm hơn. Chính miệng Thái Hư ảo chúa cũng nói vậy.
Thiếu nữ họ Văn nói:
- Thư thư! Tiểu mưội tưởng thư thư nên gặp mặt Kỳ ca. Lòng ái mộ của thư thư đối với y đã biểu lộ trong mọi hành động. Vừa rồi thư thư hô Lưỡng cầu nhân đi phục tùng y, nhất định thư thư yêu một cách sâu xa.
Thư thư mà liênthủ với y thì không sợ gì Thái Hư lão tổ nữa.
Nữ lang che mặt nói:
- Con ngốc này! ngươi không đố kỵ với ta, ta rất cảm xúc, nhưng còn Kỳ Dao công chúa ở Hải cung thì sao?
Nguyên thiếu nữ họ Văn chính là Văn Đế Đế. Cô đáp bằng một giong chân thực:
- Thư thư ơi! Kỳ thư rất quân tử. Y cũng là một kỳ nữ tử. Tiểu muội dám xác định y không đố kỵ gì đâu.
Nữ lang che mặt nói:
- Nhưng ngươi hãy chờ một thời gian nữa rồi hãy dẫn ta đến hội diện với y, vì các thứ tâm pháp mà muội tử học ở nơi sư phó chưa hoàn toàn thành công. Chờ muội tử luyện thành rồi ta sẽ có cách an bài.
Bỗng nghe tiếng người quát lớn:
- Hai cô che mặt kia đừng tiến nữa! Mau bỏ khăn bịt ra.
Văn Đế Đế khẽ nói:
- Thư thư! Anh em Càn Khôn Ảo Ảnh đã tới rồi.
Nữ lang che mặt đáp:
- Để chúng nhìn chân tướng ta.
Dứt lời nàng tháo tấm khăn che mặt ra lạnh lùng đáp:
- Càn Khôn Ảo Ảnh! Bây giờ ta bỏ tấm khăn che mặt xuống rồi.
Thanh niên kia vừa ngó thấy liền biến đổi sắc mặt, nhưng gã làm bộ kinh ngạc hắng đằng hỏi:
- Tam sư muội đấy ư?
Nguyên nữ lang che mặt là Hư Vô Ngọc Nữ. Nàng hắng dặng hỏi:
- Ai là sư muội ngươi?
Thanh niên kia hỏi tiếp:
- Sao sư muội lại thoát ly Ảo Hải môn, đồng thời hạ sát nhiều bạn đồng môn?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Tại sao thoát ly ư? Nguyên ta là đồ đệ của Tái lão Quân. Mặt khác Ảo Hải môn vốn là cừu địch với ta. Các ngươi về đi, nói cho Thái Hư ảo chúa hay ngày trước anh em lão giết cả nhà Luyện khí sĩ. Đó là cha mẹ anh em ta. Món nợ này ta đã đặt kế hoạch đòi lại rồi.
Nàng nói mấy câu này khiến đối phương chấn động tâm thần. Càn Khôn Ảo Ảnh cười lạt nói:
- Một ngày làm thầy suốt đời làm cha mẹ mà ngươi phản bạn ư?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đồng môn cũng phân thành sông Kinh sông Vị. Trong vẫn là trong, đục thì cứ đục. Giữa chúng ta chẳng có chút tình cảm chi hết. Cút ngay đi!
Không thì ta cho các ngươi phải bò xuống đất mà về Càn Khôn Ảo Ảnh tức giận nói:
- Giỏi lắm! Ta đi mời sư phó đến thu thập ngươi.
Hư Vô Ngọc Nữ đột nhiên cười khanh khách nói:
- Thái Hư ảo chúa không tới đâu. Lão tự biết mình rồi, nên mới kiếm sư huynh của lão.
Nàng nói rồi nhìn Văn Đế Đế bảo:
- Muội tử! Chúng ta đi thôi Nàng đi trước dẫn đường. Càn Khôn Ảo Ảnh và Vũ Trụ Ảo Tiên không dám cản trở, lập tức tránh ra để nhường lối Những nhân vật khác ở Ảo Hải Môn đều hiểu rõ uy lực của Hư Vô Ngọc Nữ cũng lùi lại, chẳng một ai dám lên tiếng.
Văn Đế Đế nghĩ thầm:
- Thư thư mình oai phong thiệt!
Hai cô đi đến lúc trời sáng thì trước mắt hiện ra một thị trấn. Hai cô liền vào quán ăn cơm Vừa ra khỏi trấn, bỗng thấy trong đám đông người đang đi trên đường có một thanh niên bệnh thế rất nghiêm trọng. Văn Đế Đế nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Thư thư! Người kia bệnh nặng quá!
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Ngươi nảy thiện tâm rồi.
Văn Đế Đế hỏi:
- Coi y đi đường cực nhọc như người qua cầu cheo leo. Thư thư cứu y được không?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Muội tử đã muốn thế, lẽ nào thư thư chẳng nghe theo? Nhưng ở ngoài đường phố làm sao cứu được.
Văn Đế Đế đáp:
- Chúng ta qua đó hỏi coi.
Hư Vô Ngọc Nữ gật đầu kéo Văn Đế Đế tiến lại. Nàng vẫn che mặt, tới nơi ngó thấy thanh niên tướng mạo đường đường. Hiển nhiên là một nhân vật võ lâm. Nàng liền hỏi:
- Huynh đài mắc bệnh chăng?
Thanh niên cúi đầu xuống, dường như không đủ khí lực để mở mắt ra. Gã lạnh lùng đáp:
- Không phải bệnh đâu Hư Vô Ngọc Nữ biết tính tình gã cao ngạo, lại hỏi:
- Thế thì bị nội thương hay sao?
Thanh niên ồ một tiếng, hồi lâu mới gật đầu đáp:
- Đúng là bị nội thương mà là thứ nội thương không ai trị được.
Văn Đế Đế dường như biết Hư Vô Ngọc Nữ có vẻ tức mình, cô liền nói:
- Vị đại ca kia! Bọn ta đều là người giang hồ. Đại ca bị thương gì thư thư ta cũng có thể chữa được.
Người kia nghe Văn Đế Đế ngửng đầu lên nhìn thì chỉ thấy hai vị cô nương che mặt. Gã lẳng lặng một chút hỏi:
- Cô nương! Chắc các cô biết bọn Ảo Hải Môn rồi?
Văn Đế Đế "ủa" một tiếng rồi hỏi lại:
- Huynh đài bị người Ảo Hải Môn đả thương ư?
Thanh niên cười lạt đáp:
- Đúng thế! Y là một nhân vật tối cao ở Ảo Hải Môn.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh ngạc hỏi:
- Huynh đài trúng phải Thông tâm chưởng của Thái Hư ảo chúa ư?
Thanh niên đáp:
- Thái Hư ảo chúa chưa phải là nhân vật tối cao. Tuy hắn làm chưởng môn, nhưng võ công mới vào hạng nhì. Tại hạ trung phải Thông tâm chưởng của Thái Hư lão tổ. Hỡi ơi!....
Hắn thở dài nói tiếp:
- May mà tại hạ chịu đựng ba chưởng còn sống được ba ngày. Nếu kẻ khác chỉ một chưởng là xong đời.
Hư Vô Ngọc Nữ trầm giọng hỏi:
- Huynh đài gặp Thái Hư lão tổ ở đâu?
Thanh niên đáp:
- Cách đây trong vòng một trăm dặm mà không hiểu địa danh. Tại hạ chỉ nhớ là một thị trấn phía nam.
Hư Vô Ngọc Nữ lại hỏi:
- Qúi tính đại danh huynh đài là gì?
Thanh niên thở dài đáp:
- Người sắp chết còn dấu tên tuổi làm chi? Tại hạ là Đinh Nhất Bạch, một kẻ lãng tử giang hồ, chẳng có bang phái nào hết. Ra đời chưa lâu lại mang tự hiệu là Hồng Trần Kim Cương. Xin hai vị cô nương tùy tiện. Tại hạ ra khỏi thị trấn rồi chuẩn bị tự đào lấy một thổ huyệt để yên giấc ngủ ngàn thu.
Văn Đế Đế an ủi gã:
- Đại ca đừng nản chí. Thư thư ta trị thương cho đại ca được Thanh niên đột nhiên lẩn tránh. Không ngờ người gã lạng đi nhanh như điện chớp. Gã cười lạt hỏi:
- Các cô là người ở Ảo Hải môn. Đi đi thôi. Ta đã bị một nhân vật Ảo Hải môn đả thương thì không cần người Ảo Hải môn giải cứu.
Hư Vô Ngọc Nữ bình tĩnh tiến về phía thanh niên hỏi:
- Các hạ có biết môn Không tâm Chưởng Ảo Hải Môn có mấy người thi triển được và có mấy người có thể giải cứu?
Thanh niên nghe hỏi "ồ" một tiếng đáp:
- Chỉ có anh em Thái Hư ảo chúa thi triển Không tâm chưởng. Còn người đủ tài giải cứu e rằng chỉ có một mình Thái Hư lão tổ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Bây giờ tiện thiếp trị được thì huynh đài có cảm tưởng gì?
Thanh niên ngạc nhiên hỏi lại:
- Cô nương! Cô dùng cách gì để cứu tại hạ?
Hư Vô Ngọc Nữ cười đáp:
- Ở đây giữa đường phố không tiện. Xin huynh đài ra ngoài thị trấn rồi sẽ bàn.
Thanh niên liên đi trước ra khỏi thị trấn. chân gã chạy nhanh như bay.
Văn Đế Đế thấy vậy nhìn Hư Vô Ngọc Nữ khẽ hỏi:
- Té ra vừa rồi gã giả vờ ư?
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp:
- Người không còn chút sinh cơ thì tinh thần mất hết. Còn người tuy gần kề cái chết mà còn hy vọng toàn sinh thì tiềm lực về tinh thần đột nhiên tăng lên rất cao. hiện tượng của y là như vậy. Chúng ta rượt theo cho mau.
Hai cô đuổi theo ra ngoài thị trấn, bỗng thấy Hồng Trần Kim Cương Đinh Nhất Bạch chân bước không vững té xuống bên đường.
Hư Vô Ngọc Nữ vội vọt lại phóng chỉ điểm loạn như mưa rào.
Lạ thay! Không ai ngờ Đinh Nhất Bạch bị thương nặng đến thế mà nàng điểm huyệt xong chưa đầy một khắc, thương thế tựa hồ mất hết. Gã nhảy lên rồi quỳ xuống nói:
- Ân nhân! Ơn đức này Đinh mỗ suốt đời không quên, nguyện đem thân khuyển mã làm nô bộc để phụng thị nhị vị cô nương.
Hai cô bẽn lẽn lại không thể đưa tay ra đỡ dậy, liền đồng thanh la lên:
- Các hạ đứng lên đi! Cái đó có chi đáng kể?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Nếu tại hạ không được như nguyện quyết quì ở đây cả năm không đứng dậy nữa.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Các hạ hãy đứng lên đã! Thế này coi không tiện. tiên thiếp sẽ có cách an bài.
Thanh niên họ Đinh đứng lên hỏi:
- Tiểu thư an bài cách nào?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại:
- Không làm nô bộc được chăng?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Đó là lời dặn của gia sư lúc lâm chung. Lão nhân gia bảo tiểu nhân trong số mạng đã chỉ rõ phải làm nô bộc, không thì gặp họa sát thân. Dù tiểu nhân võ công cao thâm đến đâu e rằng cũng không thoát khỏi.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Lệnh sư là ai?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Lão nhân gia không có tiếng tăm gì trong võ lâm. Chỉ mấy vị lão tiền bối là biết đến và kêu bằng Quyền đả bát tiên.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi la lên:
- Lệnh sư là Thiên Long Tử tiền bối rồi.
Đinh Nhất Bạch kinh hãi hỏi:
- Sao tiểu thư lại biết tự hiệu của gia sư về trăm năm trước?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Câu chuyện khá dài. Tiện thiếp hãy ưng lời yêu cầu của các hạ nhưng chỉ bề ngoài là nô bộc mà thôi. Tiện thiếp không thích kiểu cách này.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài

Last edited by minhtien384; 30-05-2008 at 07:39 PM. Lý do: Hệ thống tự ghép bài liên tiếp với nhau
Trả Lời Với Trích Dẫn