
12-11-2009, 05:21 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2009
Bài gởi: 23
Thời gian online: 650052
Thanks: 150
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Long Ma Ngũ Trảo
Quyển 1: Nguyễn Cữu
Chương 2: Cữu hay Cẩu?
Tác giả: Hoàng Kim Hồng Hoa
(nguồn: Kiemhiepcac.com)
Tại hôm sau trong tư thất của đại trưởng lão
Một thân ảnh âm trầm mà hùng vĩ đang lặng yên ngồi trên trường kỷ giữa phòng. Người này nhìn qua chỉ chừng năm mươi tuổi nhưng thân phận đã là đại trưởng lão của Long Ma võ đường. Vẻ mặt Đại Tưởng Lão giờ đang trầm tư suy nghĩ "đã 14 năm qua rồi, hắn cuối cùng cũng trở lại. Hồi báo ân trả oán này không thể nào tránh khỏi. Chỉ không biết sau khi tìm và giết hắn rồi ta có lấy được Vật Đó hay không". Đó là Đại Trưởng Lão từ chuyện đêm qua suy nghĩ, tối qua vì đang tu luyện nên không thể "tiếp đón" tên thích khách nhưng vừa sáng Đại Trưởng Lão đã được thất trưởng lão báp cáo đầy đủ. Trong Long Ma bát đại trưởng lão, Đại Trưởng Lão không thể nghi ngờ là người đứng đầu vì bản thân võ nghệ tuyệt đối siêu quần, một mình thâm chí đối kháng tam trưởng lão liên thủ. Nhưng dù sao bản thân cũng không thể vượt qua thất đại trưởng lão liên hiệp nên tuyệt không chấp nhận tên "thích khách" kia lộ ra mọi chuyện của mình và hắn. Đại Trưởng Lão thật sự là suy nghĩ nhiều lắm, làm cách nào để tìm được cái tên "tâm phúc đại họa" kia? làm sao tìm được "vật đó"? làm sao một mình chiếm hữu sứch mạnh vô song trong "vật đó" ?. Cái quan trọng đầu tiên là tìm được tên kia. chuyện này thật là hữu đề nan giải, hắn đã ẩn thân được hơn mười năm bây giờ lại biến mất lẽ nào dễ tìm! Tạm thời chưa tìm ra phương cách, đại trưởng lão nhíu mày thoát khỏi trạng thái trầm tư chuyển sang âm lãnh rồi lớn tiếng:
-Người đâu! triệu Nguyễn Cữu.
Đại trưởng lão lạnh lùng tự nói
-Nguyễn Cữu a Nguyễn Cữu!đừng trách ta độc ác. Hãy tự trách bản thân ngươi xấu số!
Tên đệ tử gác cửa giật mình đáp ứng một tiếng rồi lập tức đi thông ngôn, trong lòng hắn không khỏi sinh nghi hoặc tự hỏi tại sao Đại trưởng Lão lại triệu cái tên "đệ tử" ngang hàng với bọn tạp phu trong Binh Khí Phòng chứ?. Trong lòng hắn thực là suy nghĩ lung lắm nhưng lại không giám trái lệnh, chẳng tốn bao nhiêu công phu hắn đã đến được Binh Khí Phòng.
Binh Khí Phòng là nơi tất cả đệ tử trong Long Ma võ đường đều phi thường quen thuộc vì một lý do rất đơn giản tất cả các loại binh khí dùng để luyện tập hay chiến đấu đều là từ đây xuất ra và sau khi sử dụng tất cả đều phải được trả về. Tuy vậy không phải bất kì lúc nào Binh Khí Phòng cũng đông người mà phần lớn thời gian chỉ có hai người: một là Lão Hắc làm tạp vụ và quản lý sổ xuất nhập binh khí ,hai là Nguyễn Cữu -tên "đệ tử" hữu danh vô thực- chuyên lau chùi binh khí.
Hiện tại, trong Binh Khí phòng đã qua thời điểm nhận binh khí luyện võ của các đệ tử nên Nguyễn Cữu đang ngồi lau chùi mấy thanh trường thương. Tên đệ tử thông ngôn vừa nhìn thấy Nguyễn Cữu không cần chào hỏi liền lớn tiến:
-Ê, "Cẩu"! (cái tên này là do mọi người khinh thường hắn nên cố ý nói trại "Cữu" thành "Cẩu") Đại Trưởng Lão triệu ngươi kìa!
Nói xong một câu cộc lốc tên đệ tử thông ngôn khoanh tay đứng chờ ngoài cửa, nhìn dáng hắn đứng thật có phong thái đại sư huynh. Còn Nguyễn Cữu thì giật bắn mình, vụng về làm rớt cây thương đánh "keng" một tiếng rồi đứng lên, vẻ mặt ngơ ngát sợ hãi. Nhìn thấy vẻ mặt thất thố của Nguyễn Cữu, Lão Hắc đang xem xem sổ bộ liền cất tiếng:
-Ngươi cứ đi lãnh mệnh! ta sẽ giúp ngươi lau chùi binh khí.
Câu nói của Lão Hắc lập tức đánh thức Nguyễn Cữu, nó giật mình dạ một tiếng rồi hướng cửa ngoài đi đến.
Tên đệ tử thông ngôn lạnh lùng không một câu nói xoay người đi trước. Nguyễn Cữu như chú chim non đang chịu rét run run đi theo sau. Còn Lão Hắc ngồi trong phòng lại đưa một ánh mắt thương cảm dán vào lưng hắn trong lòng thầm nghĩ.
-"Nguyễn Cữu a Nguyễn Cữu! Mệnh ngươi sao mà khổ. Lão già ta thật muốn giúp ngươi thoát khỏi nhưng hữu tâm vô lực."
Lão Hắc có lẽ là người duy nhất trong Long Ma võ đường này thực tâm lo lắng cho Nguyễn Cữu. Nguyễn Cữu từ khi mới sinh ra đã ở trong Long Ma võ đường, nó có danh phận là đệ tử của võ đường nhưng sự thật lại chẳng khác gì một tên tạp phu. Không hiểu lý do vì sao nhưng từ bé hắn đã bị tất cả mọi người ghét bỏ. Thân là đệ tử nhưng nó chưa bao giờ được truyền thụ vũ kỹ hay ma pháp, chỉ là thường xuyên làm "bao cát" hay "thí nghiệm vật" cho các đệ tử khác. Nó dần trở thành một tiểu tử nhút nhát, ít nói và cam chịu. Nó cũng thể nào bỏ trốn khỏi Long Ma võ đường vì ở đây canh phòng vô cùng nghiêm mật mà dù cho có trốn thoát nó cũng chẳng biết phải sống ra sao, cả cuộc đời của nó là trong võ đường.
Hôm nay tự dưng nó lại bị Đại Trưởng Lão triệu đến trong lòng không khỏi nổi lên một sự sợ hãi vô hình. Nguyễn Cữu còn nhớ rất rõ lần trước hắn "được" triệu đến, đó là một loại trải nghiệm cấp cho hắn hiểu rõ câu "sống không bằng chết". Nó thật sự là sợ lắm, nó có thể làm tất cả mọi chuyện để vị Đại Trưởng Lão buông tha nhưng bản thân chỉ là loại "sâu kiến" như hắn thì sao dám lên tiếng đây. Uy quyền của Đại trưởng Lão là rất lớn a! có cho ăn gan gấu nó cũng Không dám lên tiếng trước mặt Đại Trưởng Lão.
Lòng tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn cất bước theo sát tên đệ tử thông ngôn không dám chậm trễ. Ít lâu sau hai người đã ở trước tư thất của Đại trưởng Lão. Tên đệ tử thông ngồn tay phải ôm quyền cung kính cúi mình cất tiếng.
-Thưa Đại Trưởng Lão! Nguyễn Cữu đã đến.
Trong phòng liền truyền ra thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm:
-Tốt! cho hắn vào.
Tên đệ tử thông ngôn liền lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Cữu rồi xoay người hướng bên ngoài
đứng nghiêm tiếp tục gác cửa. Nguyễn Cữu lúc này tinh thần gần như đã mê muội trong sợ hãi mà vô thức mở cửa bước vào.
Trong tư thất của Đại Trưởng Lão lần nào cũng gây cho Nguyễn Cữu áp lực vô cùng trầm trọng. Một phần là vì tinh thần căng thắng, phần còn lại là vì trong phòng tràn ngập năng lượng ma pháp ba động và chúng không ngừng xung kích cơ thể vốn không có năng lượng ma pháp của Nguyễn Cữu.
Hắn lê từng bước khó khăn đi đến giữa phòng, mồ hôi đổ đầy mặt vì cố sức. Nhớ tới lần trước,công kích đặc thù của đại trưởng lão thông qua năng lượng ma pháp này làm hắn cực hạn đau đớn.
-Tiểu tử! vẻ mặt của ngươi khó coi quá đó. Ta là người chứ đâu phải ma vương.
Nguyễn Cữu cố gắng rặng ra một nụ cười nịn nọt thường thấy của bọn đệ tử rồi nói:
-Dạ! Con không dám nghĩ vậy nhưng vì lực lượng của người quá cường đại xin người rủ lòng thương.
Nhếch mép cười, Đại Trưởng Lão nhẹ nhàng phất tay xóa tan áp lực trên người Nguyễn Cữu rồi chậm rãi nói:
-ái chà! sao ngươi lại yếu ớt vậy chứ! Chắc tại ta bấy lâu nay "quên" dạy dỗ ngươi cho "đàng hoàng". Thôi được, lần này ta sẽ giúp ngươi "tu luyện".
"Tu luyện, ta thật sự có thể tu luyện sao? Đại Trưởng Lão sẽ truyền thụ Ma Vũ Kỹ cho ta sao? Không! Không thể. đây chắc chắn không phải sự thật. Nhưng đến cuối cùng là chuyện gì? chẳng lẽ Đại trưởng Lão muốn ta chết". Nghe Đại Trưởng Lão nói xong, Nguyễn Cữu liền cho ra một đáp án tiêu cực nhất. Nguyễn Cữu tuy không biết lý do nhưng nó vẫn hiểu rõ: "trong Long Ma võ đường, Đại trưởng Lão mới là người chân chính ghét nó nhất." Cuộc đời nó như bây giờ phần lớn lý do là vì vị Trưởng Lão cao cao tại thương này đây. Vì vậy khi nghe Đại Trưởng Lão nói nó có thể tu luyện thì điều đầu tiên Nguyễn Cữu liền nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Và sự thật phũ phàng là điều nó suy đoán hoàn toàn đúng. Nó sắp đối mặt với một phương thức tu luyện đặc thù mà ngay cả Đại trưởng Lão cũng không dám chắc bản thân có thể hoàn toàn thông qua.
phương thức tu luyện đặc biệt nguy hiểm đó là gì? Chương sau sẽ rõ.....
Last edited by quangtrungthanhvuong; 12-11-2009 at 06:43 PM.
|