Trong khi Nguyễn Cữu đứng run rẩy suy nghĩ về kết thúc bất hảo của mình thì Đại Trưởng Lão bất ngờ phóng người đứng lên và cất tiếng:
-Đi theo ta.
Vừa nói Đại Trưởng Lão vừa hướng hậu đường thong dong đi đến. Cũng chẵn biết khi nào đã có thêm một thanh trường kiếm. Nguyễn Cữu lúc này lòng đã trầm xuống tới đáy chỉ là vô thức đi theo sau.
Qua một vài ngã rẽ, hai người người đã đứng trước một cánh cửa lớn đen ngâm. Cánh cửa nhìn qua rất lạnh lẽo, u tối rõ ràng là hoàn toàn được đúc bằng sắt. Ngước lên bên trên cánh cửa sắt có thể dễ dàng nhìn thấy một tấm bản bằng gỗ với hai chữ lớn thiếp đỏ: "Mật thất". Hai từ "Mật Thất" đánh mạnh vào linh hồn của Nguyễn Cữu. Trong Long Ma võ đường, ngoại trừ Bát Đại Trưởng Lão không ai chân chính biết được bên trong mật thất có gì. Nhưng cũng không vì vậy mà các đệ tử không có những phỏng đoán, lời đồn về gian "Mật Thất" bí ẩn này. Có kẻ nói bên trong cất giấu một quyển bí phổ ma vũ tuyệt thế của Long Ma võ đường. Cũng có người nói nơi này là nơi các Trưởng Lão tu Luyện và có không ích các vị Trưởng Lão bất hạnh qua đời nhưng vong hồn của họ không siêu thoát. Lại có người nói bên trong cất giấu một kiện vũ khí tuyệt đỉnh hay là một kiện thần khí trong truyền thuyết có lực sát thương cực kì kinh khủng. Nói chung, có rất nhiều lời đồn về gian "Mật Thất" này nhưng không một lời đồn nào Nguyễn Cữu có khả năng chịu được.
Vẻ mặt Đại Trưởng Lão vẫn băng lãnh như trước mà theo như Nguyễn Cữu thì vẽ mặt của ông ta còn lanh hơn cả cánh cửa bằng sắt trước mặt. Đại Trưởng Lão bất ngờ nhất tay phải hướng cửa sắt đẩy đến. Chỉ thấy các loại nguyên tố năng lượng trong không không khí ba động kịch liệt rồi lại tư từ ngưng tụ thành những quang cầu nhiều màu lơ lững giữa không trung. Các quang cầu sau một lúc giao động lại bị hút vào lòng bàn tay phải của Đại Trưởng Lão. Một tiếng "đinh" vang lên, cánh cửa sắt nặng nề hé mở.
Chỉ là mở cửa mà Đại Trưởng Lão dã phải xuất ra ma pháp chưởng, vậy rõ ràng gian Mật Thất này ẩn tàng một tầng bảo vệ. Một luồng gió lạnh lẽo tràn ra theo khe cửa làm Nguyễn Cữu có càm giác như đứng trước một huyệt mộ nghìn năm. Cảm giác lạnh lẽo len vào từng lỗ chân lông làm Nguyễn Cữu xuýt ngất nhưng nó vẫn biết chỉ chút lát nữa thôi bản thân phải bước vào đó.
Tay trái Đại Trưởng Lão khẽ nắm chặt, trên khuôn mặt hiện lên vẽ ngưng trọng. Mật Thất này đối với hắn là phi thường hiểu rõ, nơi đây là nhà giam của "Hỏa Hồ" cực mạnh trong truyền thuyết. Hỏa Hồ bài danh đệ thất trong "bát đại cường thú" có tu vi hơn ngàn năm. Hỏa ma pháp đã tu luyện tới mức chuyển sang màu tím -màu lửa chí cao vô thương-. Chỉ là vì 200 năm trước một mình tấn công vào Thiên Lai thành. Một đêm qua đi, dưới hỏa trảo của nó đã có hơn 8 ngàn danh chiến sĩ, võ sư, ma pháp sư phải chết. Nhưng cuối cùng lại bị tam Đại Trưởng Lão của Long Ma võ đường thời đó hy sinh thân mình phong ấn trong gian Mật Thất này. Từ đó Long Ma võ đường có vị trí cực cao trong Thiên Lai thành. Trong mắt người ngoài, Hỏa Hồ kinh khủng đã chết nhưng sự thật thì các Trưởng Lão đời sau phải luôn thủ hộ phong ấn của Hỏa Hồ.
Lần nào Đại Trưởng Lão vào đây cũng là dùng hỏa công kích của Hỏa Hồ mà tiến hành tu luyện. Nhưng hầu như lần nào cũng gặp phải vạn khổ, hắn nhờ và một thân cường hãn sung túc ngũ nguyên tố ma pháp mới có thể chống đỡ. Mà so với hắn thì Nguyễn Cữu, một tên đệ tử hư danh thậm chí không cảm giác được ma pháp nguyên tố trong không khí còn thân thể thì bình thương vào Mật Thất rõ ràng chỉ có một kết cục là chết.
Đại Trưởng Lão dùng sức đẩy mạnh cánh cửa rồi ra hiệu cho Nguyễn Cữu bước vào trước. Vừa bước vào Nguyễn Cữu lập tức cảm thấy một cỗ áp lực nguy hiểm tràn vào cơ thể. Mỗi một lỗ chân lông liền run lên như ngâm vào hầm băng. Nguyễn Cữu cẩn thận đưa mắt quan sát. Mật Thất là một gian phòng vuông vức cỡ chừng trăm thướt vuông. Giữa phòng nổi bật một cái bàn đá khắc đầy hoa văn. Trên mặt bàn án ngữ một họa đồ thập nhị mang tinh (sao 12 cánh). Ở bên ngoài lại có thêm 12 viên bảo thạch tỏa ra ma pháp ba động dày đặc tạo thành một đồ án kì kỳ dị tinh tế.
-Mật Thất này là nơi tu luyện cao cấp nhất của võ đường chỉ có ta và thất trưởng lão còn lại mới có thể tu luyện nơi đây. Nhưng ta là vì thấy ngươi tư chất "hơn người" nên đặc cách cho ngươi tại đây tu luyện. Đã thấy trên Thạch Bàn có mười hai khối ngọc thạch chứ hả? Ngươi cứ lần lượt lấy từng khối ngọc thạch ra khỏi phương vị của nó. Cách ba ngày ta lại đến một lần.
Đại trưởng lão từ ngoài cửa nói vào, giọng điệu châm biếm sâu sắc. Không đợi Nguyễn cữu kịp phản ứng, cánh cửa sắt từ từ khép lại. Khi đã hoàn toàn đóng kính, cánh cửa giống như nhập vào với tường phòng thành một khối.
Nguyễn cữu đứng đó trong lòng lại suy nghĩ liên hồi: "đây là mật thất tu luyện của các vị trưởng lão sao? Vậy chắc chắn ở đây phải có thứ gì đó kinh khủng hay cường đại lắm. Đại Trưởng Lão đã nói dời đi mấy viên ngọc bội trên Thạch Bàn vậy chắc chắn nó là cái thứ "kinh khủng" đó rồi". Nguyễn cữu lại vô thức nhìn Thạch bàn với mười hai viên bảo thạch bên trên. Cả khối Thạch Bàn tản mát ra năng lượng ma pháp dày đặc, dày đến nỗi một kẻ chưa bao giờ học càm thụ ma pháp như nó cũng cảm thấy. Nếu nó thật sự như lời Đại Trưởng Lão nói, dời đi một viên bảo thạch tọa vị và năng lượng ma pháp trong đó tràn ra. nó liệu có chịu nổi không? không nó chắc chắn không thể. Nguyễn Cữu tự biết mình không phải người thông minh nhưng một câu hỏi hết sức đơn giản như vậy cũng không quá khó để trả lời. Chuyện Đại trưởng Lão tự nhiên cấp cho nó một cơ hội tu luyện thật là viễn vông. Nguyễn Cữu cũng tự biết đó cũng chỉ là một cái cớ để Đại Trưởng Lão danh chính ngôn thuận giết nó nhưng mà tại sao? tại sao lại phải cố ý giết nó. Mười bốn năm nay nó sống kiếp người hầu chưa đủ hay sao mà ông ta còn muốn lấy luôn cái mệnh nhỏ của nó.
Nguyễn Cữu bất lực ngồi bệch xuống đất ôm đầu suy nghĩ. Nhưng dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể hiểu tại sao Đại Trưởng Lão lại nhất ý giết nó. Nó không thể trốn ra khỏi gian mật mất được ma pháp bảo vệ nghiêm mật này. mà dù thoát ra được thì cũng chạm trán Đại trưởng Lão. Nó cũng không thể như lời Đại Trưởng Lão dời đi ngọc thạch. Ba ngày sau, Trưởng Lão đã nói sẽ quay lại kiểm tra nó vậy cũng chẳng khác nào lão sẽ ép nó dời ngọc thạch. Nguyễn Cữu biết dù nó chọn lựa như thế nào thì cuối cùng cũng chết không nghi ngờ.
Tuyệt vọng, Nguyễn Cữu bổng dưng đưa ra quyết định cho bản thân nó. Một quyết định tự thân trong cuộc đời. Làm thế nào ta cũng chết! Được, vậy ta sẽ như ý của lão chết nhanh một chút. Nguyễn Cữu lúc này quyết đoán tiến về phía Thạch Bàn, đưa tay dời một khối ngọc thạch. Ngay khi khối ngọc thạch đầu tiên bị rời đi, mặt phẳng của Thạch bàn bị che khuất lúc trước liền hiện lên một hoa văn hình ngọn lửa. Hỏa hoa văn liền bạo phát một chùm hỏa diễm nóng cháy đánh thẳng vào ngực Nguyễn Cữu. Áp lức khủng bố hất Nguyễn Cữu văng ra xa. Trên không trung Nguyễn Cữu phún xuất một ngụm tiên huyết rồi đánh bịch một cái rơi xuồng sàn.
Ngọn hỏa diễm ghê gớm nọ sau khi bạo phát liền lơ lửng giữa không trung. Sức nóng của nó làm cho Nguyễn Cữu cách đó hai thước cũng cám thấy toát mồ hôi. Nhưng ngọn hỏa diễm sau một hồi lơ lững lại tự động thu nhập vào Hỏa Hoa Văn trên Thạch Bàn trả lại cho gian mật thất nhiệt độ vốn có.