Tiểu Phong tuy rời khỏi Tửu Trùng tầm bảo đội, nhưng hắn cũng không vội vã khởi hành ngay, mà tìm một thân cây đại thụ lớn cách chỗ hạ trại của Tuyết Phương chừng nửa dặm trú tạm. Từ nhỏ lớn lên nơi sơn dã, kinh nghiệm đường rừng của Tiểu Phong có không ít. Ban đêm chưa kể là thời gian nhiều loài mãnh thú đi săn, riêng việc khí độc đầy đất cũng đủ đáng ngại.
Khí độc này hoặc là do các loại lá cây rụng xuống, hoặc là do xác các loài dã thú phân hủy tạo thành, chỉ đến khi ánh sáng mặt trời lên mới xua tan đi được.
Tìm một nhánh cây chắc chắn, Tiểu Phong phi thân lên ngồi dựa vào thân cây nghỉ chân, suy nghĩ vẩn vơ. Do thói quen tu luyện Dạ nhãn, bình thường mỗi tối Tiểu Phong ngủ rất ít. Càng huống chi, đạt đến ngưỡng tinh thần lực mạnh mẽ gấp cả trăm lần người bình thường, cho dù hai ba ngày hắn không chợp mắt chút nào cũng không thành vấn đề.
Những ký ức tràn về trong đầu Tiểu Phong như một cuốn phim quay chậm. Từ những ngày còn sống hạnh phúc bên cạnh cha mẹ tại tiền kiếp, rồi mười năm đằng đẵng rong ruổi cùng phụ thân Lục Thiên Nhậm. Kế tiếp là quãng thời gian ở cùng Phi Ưng tầm bảo đội, vào Vũ Đấu học viện, gặp gỡ hai huynh đệ Ngọc Vấn Thiên, Diệp Lãng. Cuối cùng tràn ngập trong tâm trí của hắn là ánh mắt sợ hãi của Vấn Thiên đại ca trước lúc bỏ đi.
“Loạt xoạt”
Đắm chìm trong suy nghĩ miên man, Tiểu Phong có chút giật mình khi nghe tiếng động nhẹ từ tàng cây trên đầu. Một chú sóc nhỏ lông vàng thò đầu ra khỏi tán lá, nghếch mũi hít hít vài cái rồi lại rụt ngay vào. Tự trách bản thân vì sự bất cẩn mất tập trung, ngước nhìn sắc trời đã ửng ửng sáng, Tiểu Phong đứng dậy, vặn người vài cái, đồng thời rũ bớt chút sương đêm đọng trên y phục.
“Khởi hành thôi.” Rút ra điện tử dò xét đồ kiểm tra lại phương hướng một lần nữa, Tiểu Phong tự nói với bản thân, rồi nhún chân phi thân sang cành cây trước mặt.
Không phải Tiểu Phong không muốn nhảy xuống đất rồi gọi ra tốc điểu để di chuyển. Đối với những tuyến đường nhiều người đi lại như từ Phồn Dã thành tới Thủy Miên bộ lạc, các thương nhân cùng tầm bảo đội đã sớm mở ra một đường mòn xuyên rừng, giúp cho việc thông thương dễ dàng. Ngược lại, đường tới khu nghiên cứu bí mật của Đinh Càn Khôn hoàn toàn không ai hay biết, trên mặt đất không hiếm các loại độc trùng, rắn rết, di chuyển giữa các cành cây tuy chậm hơn cưỡi tốc điểu nhưng lại an toàn hơn nhiều.
"Xuy xuy" Một đầu tiểu xà màu xanh lục ẩn thân lẫn trong đám lá, nhân lúc Tiểu Phong vừa đặt chân xuống một cành cây liền phi ra, toàn thân căng thẳng như một sợi dây thừng nhỏ, há to miệng nhằm vào cổ Tiểu Phong cắn tới. Đáng tiếc, khi còn cách con mồi trong gang tấc, đột nhiên nhân loại trước mặt nó đảo người một cách kỳ dị, chỉ cảm giác một trận mát lạnh, thân thể lục xà đã bị cắt thành bốn đoạn.
Miêu Liễu bộ, dẻo tựa miêu, mềm như liễu, đặc biệt thích hợp cho họa gia đệ tự chuyên dùng quyền thủ cận chiến sử dụng. Tiểu Phong đã sớm đem Phi Ưng trảo hòa hợp cùng với Miêu Liễu bộ pháp một cách nhuần nhuyễn.
Tuy không thể so sánh với ma pháp lực đã đạt đến cao cấp ma pháp sư đỉnh, xấp xỉ ba trăm bội, khoảng cách đột phá tinh hồn đạo sư chỉ còn trong gang tấc, khả năng cận chiến của Tiểu Phong hiện chỉ mới bắt đầu tiến vào tam tinh chiến sĩ, nhưng tốc độ tiến bộ thì không chút nào kém hơn. Kết hợp với các loại bí kíp Họa gia, Tiểu Phong lúc này tự tin chỉ bằng vào sức lực thân thể có thể cầm hòa với bất kỳ tam tinh chiến sĩ đỉnh phong nào. Trừ phi gặp phải cường đại ma phú A cấp trở lên, nếu không Tiểu Phong hoàn toàn có đủ sức đối phó, hoặc ít ra là tự bảo vệ bản thân.
Ngẩng đầu nhìn lên, mặc dù bị vướng những tán đại thụ rậm rạp, những tia nắng giữa trưa vẫn len lỏi xuyên qua, chiếu xuống mặt đất thành những chấm tròn lấp lánh, Tiểu Phong lần thứ tư trong ngày lôi ra điện tử dò xét đồ, hoang mang kiểm tra lại vị trí của bản thân.
Suốt mấy canh giờ di chuyển, theo lý thuyết Tiểu Phong ít ra đã vượt qua được một phần ba khoảng cách tới khu nghiên cứu bí mật. Không hiểu sao, trong bản đồ điện tử hiển thị vị trí cho thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ. Lắc lắc mấy lần, Tiểu Phong bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, sợ rằng điện tử đồ gặp trục trặc.
Phải biết rằng vô hạn sâm lâm như tên gọi là cực kỳ to lớn, nếu vô tình lạc bước khẳng định khó có thể tìm được đường thoát ra.
Đột nhiên, Tiểu Phong có một linh cảm bất an. Khi hắn nhìn sang thân cây đối diện, đột nhiên giật mình hoảng sợ, bởi nó giống hệt thân cây vừa xuất hiện đầu lục xà mấy giờ trước. Tu luyện họa pháp từ nhỏ, khả năng ghi nhớ hình ảnh của Lục Tiểu Phong là cực kỳ sắc bén, hắn có thể khẳng định tuyệt đối không thể nhầm.
Một cánh rừng không thể có hai thân cây giống nhau như đúc, nếu có chỉ có thể đi đến kết luận: Ảo giác!
Đinh Nguyên sư phụ từng căn dặn Tiểu Phong, trong các loại ma pháp, có một loại đặc biệt khó đối phó, chính là mê hoặc thuật, có thể trực tiếp dung tinh thần lực tác động lên trí não của đối phương, gây ra ảo ảnh. Tự nhủ phải hết sức bình tĩnh, Tiểu Phong nhắm hai mắt lại, đến khi mở ra, Dạ Nhãn kỹ năng hoàn toàn tập trung phát động, khiến hai mắt của hắn ẩn ẩn thêm một tầng đen sẫm. Quả nhiên, phô bầy trước mắt Lục Tiểu Phong lúc này là một khoảng đất trống giữa rừng hoàn toàn xa lạ. Điều khiến Tiểu Phong kinh hãi hơn là bao vây xung quanh hắn có không ít người.
"Không ổn, là Hắc Liên tầm bảo đội." Tiểu Phong phải hết sức kìm nén mới không bật ra tiếng kinh hô, bởi trước mặt hắn là gã địa hệ ma pháp sư Duy Long đang đứng cười gằn, quan sát Tiểu Phong một cách khoái trá.