Khoảnh khắc ấy, Dương Chân tâm hồn phiêu diêu bất định, chỉ thấy quang cảnh trước mắt như bị vỡ vụn hoàn toàn, không có minh hỏa thiêu đốt, cũng không có chút tiếng động nào. Cúi đầu nhìn xuống dưới chân chỉ là một khối hư vô, ngẩng đầu nhìn lên trời cũng chẳng thấy gì hết, phía trước không gian càng lúc càng trở nên đen ngòm tịch mịch, cả người như rơi vào trong mộng cảnh sâu thẳm, lại như rơi vào đầm lầy bùn nhão không sao tự thoát ra được.
Hậu thiên âm thần của Dương Chân lẳng lặng chìm xuống, Tiên thiên dương thần tự động làm chủ, lúc này hắn tuy là Dương Chân nhưng cũng không còn là Dương Chân nữa.
Đột nhiên phía trước cảnh tượng hư ảo như mộng mị, một thanh âm tựa hồ như phi thực vọng tới.
"Tới đây, tìm lại vật mà ngươi đã bị thất lạc đi."
"Thất lạc, ta chẳng có vật gì bị thất lạc cả." Dương Chân cự tuyệt theo bản năng.
Thanh âm lại vang lại câu nói ấy, Dương Chân cũng cố chấp đáp trả một câu như trước, hai bên cứ dùng dằng mãi.
Thanh âm đó trầm tịch giây lát rồi nói vẻ khó xử: "Đây là sứ mệnh của chủ nhân Càn Khôn Ấn, ngươi phải có được vật này, không được từ chối."
Dương Chân ngoan cố hỏi lại: "Sứ mệnh, ta vì sao lại phải mang sứ mệnh?"
"Vì sao phải có sứ mệnh?" Thanh âm đó lặp đi lặp lại câu hỏi nhiều lần, sau cùng chợt buông một tiếng thở dài, rồi lẩm bẩm như tự nói với mình: "Phải a, cả cuộc đời ta chẳng phải đã ôm đồm quá nhiều, quá nhiều những thứ mà ta không muốn hay sao?"
"Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì để cho ông trời lựa chọn đi." Thanh âm đó nói vẻ kiên định.
Trước khi Dương Chân mất đi ý thức, còn rõ ràng nhìn thấy Mạc Thiên Ca toàn thân phát quang vô cùng thần thánh từ trên cao hạ xuống trước mắt hắn, đưa một bàn tay lên từ từ kéo hắn đi.
Thiên địa đột nhiên chìm nhập vào một khoảng đen tối khổng lồ, ý thức của Dương Chân cũng theo đó rơi vào khoảng sâu vô hạn.
Khi đó Tiêu Nguyệt Nhi và Bạch Tiêm Tình ở bên ngoài tế đàn, trước mặt đột nhiên tối tăm, cả động phủ mù mịt không nhìn thấy gì hết.
Ngay sau đó hai nàng cùng nhìn thấy một cái bánh xe khổng lồ xám xịt dần bay lên từ giữa tế đàn, vô số phù chú màu đen giống như những sinh vật sống lưu chuyển xung quanh.
Một tràng âm thanh như tiếng ca, lại như tiếng khóc trầm đục truyền ra không gian, tựa hồ muốn đem tất cả hóa thành hư vô.
Trong lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thần trí Dương Chân đột nhiên vượt ra khỏi quầng tối tăm mù mịt ấy trở lại nhân thế, nặng nề mở hai mắt, phảng phất như vừa trải qua một giấc mộng rất dài, một giấc mộng ảm đạm mờ mịt.
Hắn đang ở trên cái nền tròn bằng hắc ngọc cao cao của tế đàn, đĩnh đạc ngồi xếp bằng, vững chãi như tượng phật.
Phía dưới một thiếu nữ tuyệt sắc cũng đang đả tọa, trong lòng nàng ta ôm một con con hồ ly trắng tinh. Người thì đang ngủ, còn con mắt của bạch hồ lại lấp loáng hồng quang đang nhìn lên trên tế đàn.
"Nguyệt Nhi, Tiểu Bạch, các người..." Dương Chân tự nhiên phá vỡ im lặng.
Không gian nháy mắt tựa hồ vì một tiếng nói ấy mà hồi phục sinh cơ, thiếu nữ mỉm cười la một tiếng nhảy dựng lên, bạch hồ cũng nhảy ra khỏi lòng của nàng ta, một người một hồ đồng thời vọt tới chỗ Dương Chân.
"Sư đệ, ngươi không sao chứ, để sư tỷ xem xem... ngươi đã ngồi như vậy một ngày một đêm rồi, ta rất là lo lắng... úy, quỷ ảnh kia cũng biến mất rồi."
Trong lòng Dương Chân cảm thấy yên bình vô cùng, mỉm cười mặc cho Tiêu Nguyệt Nhi ngó trên ngó dưới hắn, mồm mép liến thoắng không ngơi, một sự ấm áp từ từ sưởi ấm tâm tình.
Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên dừng lại, hai mắt phát quang nói: "Hi hi, sư đệ, ngươi có cảm giác tu vi đại tiến hay không? Mạc tiền bối kia có phải là đã truyền cho ngươi pháp lực vô thượng hay không?"
Dương Chân giật mình, tắt nụ cười đáp: "Không có, vẫn y như trước, bất quá là ngủ một giấc ngắn, ngoài ra chẳng có gì khác."
Tiêu Nguyệt Nhi chau mày, quan sát hắn vẻ không tin: "Xem khí sắc của ngươi thì không sai, so với trước đây cảm giác rất không giống nhau, sao lại nói không có biến hóa?"
Dương Chân lại mỉm cười, cũng chẳng giải thích, ánh mắt rơi xuống trên thân con bạch hồ đang thản nhiên ngồi bên, ngạc nhiên nói: "Ngươi là Tiểu Bạch, hay là Bạch... tiền bối?"
Thấy Dương Chân quả thực là không sao, Tiêu Nguyệt Nhi vui vẻ cười đáp: "Tiểu Bach là nó, Bạch tiền bối cũng là nó thôi, ha ha."
Dương Chân lại cảm giác bạch hồ có gì đó khác thường nhưng cũng không cần nghĩ nhiều, vươn người đứng dậy.
"Cạch!" Một vật nằng nặng rơi xuống mặt đất.
Dương Chân thầm kêu kỳ quái, cúi người nhặt nó lên, tay cảm thấy nó nặng khác thường. Đó là một tấm tròn lạnh băng màu đen trông không bắt mắt lắm, kích thước cũng không lớn hơn cái đĩa, ở giữa có một lỗ thủng cũng hình tròn, nặng như một khối thép nguội.
"Đây là cái gì?" Tiêu Nguyệt Nhi đón lấy lật lên lật xuống xem xét, không nhìn ra nguồn gốc lại trả lại cho Dương Chân.
Dương Chân lúc này mới phát hiện dưới chân vốn là chỗ của tế đàn, giờ đã phẳng lỳ như mới tinh, đồng thời những phù văn trận pháp khắc trên đó cũng đã biến mất, trông giống như một cái đàn tế hình tròn thông thường.
"Hỏng bét, cha mà phát hiện ta lén chạy đi nhất định sẽ phạt ta nặng lắm." Tiêu Nguyệt Nhi vỗ trán nói giọng ảo não vạn phần.
"Sư tỷ đi lén à?" Dương Chân ngạc nhiên.
"Phải, phải, cha từng nói trước kỳ phong hội phải cùng với các sư huynh luyện công, không được lơ là, nếu không sẽ dùng gia pháp xử lý, ngay cả lên chỗ ngươi đây cũng không được." Tiêu Nguyệt Nhi ấm ức trách cứ vị chủ tọa Ngọc Tiêu Phong.
"Vậy sư tỷ mau quay về đi, cứ đổ tại ta giữ sư tỷ lại là được, sư phụ muốn trách thì cứ để trách ta." Thần niệm của Dương Chân nháy mắt lướt qua từng chỗ từng chỗ trên Ngọc Tiêu Phong, trong lòng dấy lên một cảm giác thất vọng nhàn nhạt.
"Ừm?" Tiêu Nguyệt Nhi nhón chân, kỳ quái quan sát Dương Chân một hồi, nói vẻ khó hiểu: "Ngươi có thực là tiểu sư đệ của ta không vậy? Nói ra thì thật quái lạ, ngươi trước đây sợ nhất là cha và mẹ ta cơ mà?"
Dương Chân nói giọng kém vui: "Đừng có nghĩ bậy, quay về nói với sư phụ, ta cũng sẽ cố gắng dụng công, sư tỷ cũng phải nỗ lực, cùng đại sư huynh bọn họ tại phong hội nhất định đại phóng quang mang mới được."
"Vậy ta đi thật nhé?" Tiêu Nguyệt Nhi có chút lưu luyến, ánh mắt nàng chuyển về phía bạch hồ, đột nhiên nói: "Ta để Tiểu Bạch ở lại làm bạn với ngươi... Bạch tỷ tỷ, người đâu rồi?" Câu sau cùng của nàng ta chính là nói với Bạch Tiêm Tình.
Bạch hồ dùng hành động đáp lời Tiêu Nguyệt Nhi, lạng người một cái đã nhảy lên vai Dương Chân rồi bắt đầu nhắm mắt lim dim.
Tiêu Nguyệt Nhi bất mãn đưa tay dứ dứ lên mũi của bạch hồ rồi xoay người lướt đi như làn gió về lối ra duy nhất của động phủ, sau cùng cũng không quên vẫy tay chào Dương Chân một cái.
Dương Chân nhìn quanh động phủ một lần nữa như muốn tìm gì đó, nhưng rốt cục ánh mắt lại nhìn về bạch hồ nằm trên vai.
"Dương tiểu đệ, ngươi tìm gì thế?" giọng nói của Bạch Tiêm Tình vấn vít truyền tới.
Dương tiểu đệ, miệng Dương Chân lẩm bẩm lại một lượt, cảm thấy có chút cổ quái không nhịn được hỏi: "Ông ta không còn tại thế nữa, người không buồn sao?"
Bạch Tiêm Tình trầm mặc hồi lâu không đáp.
"Là ta không tốt, ta nói sai rồi." Dương Chân hoảng hốt xin lỗi.
"Đi rồi thì thôi, cũng không cần phải trở về nữa." Bạch Tiêm Tình u ám nói một câu.
Dương Chân không dám nói nhiều, nghĩ ngợi giây lát rồi thuận tay thu lấy tấm thép, đi thẳng xuyên qua thạch trận, ngoái nhìn lại một lượt rồi cắm đầu đi thẳng về phía thông đạo tối tăm.
Lúc đi tới trước lỗ thủng vừa mới bị hắn phá mở, hắn lại tế khởi Thiên Tru. Lần này chế ngự cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, liền huy kiếm quyết, từng khối từng khối đá lớn rớt xuống ầm ầm, khói bụi mù mịt, đất đá bịt kín toàn bộ động phủ.
Tất cả những gì của Mạc tiền bối, hãy để chúng theo ông ta biến mất ở nơi này thôi. Dương Chân tự nhủ với lòng.
Hết chương 37