-Lưu Nhị ta tuy không phải người tốt nhưng nhất ngôn cữu đỉnh. Một lời ta nói ra đều không thất hứa bao giờ.
Âm thanh nọ lần nữa cất lên làm Nguyễn cữu có thêm chút tự tin. Nó thận trọng tiến lại gần Thạch Bàn, tay hơi run run di chuyển thêm một viên ngọc thạch. Nguyễn Cữu run run chờ đợi dị biến xảy ra nhưng làm hắn thất vọng là Mật thất vẫn im lìm, hỏa hoa văn vừa lộ ra cũng không mảy may ba động, thậm chí đứng chờ hồi lâu cũng không thấy âm thanh nọ tiếp tục vang lên. Một viên, hai viên, rồi tới viên thứ tám Nguyễn Cữu vẫn bình an vô sự. Chỉ còn một viên cuối cùng Nguyễn Cữu sẽ biết cuộc đời mình có chấm dứt trong gian mật thất này hay không. Tinh thần nó căng thẳng, hồi hộp và trong đại não thì suy nghĩ mông lung nhưng tay vẫn dời viên Ngọc thạch cuối cùng.
"đinh", một tiếng vang thanh thúy như chuông ngân vang lên. Mười hai viên ngọc thạch phiêu phù bay lên không trung, từng vòng sáng chói mắt tỏa ra chiếu rọi cả căn phòng. Nguyễn Cữu ngây ngốc nhìn chùm sáng. Cả đời nó chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng huyễn lệ kì diệu đến vậy. Ngay cà các đại đệ tử trong võ đường khi thi triển vũ kỹ hay ma pháp phát ra ánh sáng đem so sánh với ánh sáng nó đang nhìn như đom đóm so với ánh trăng. Mười hai viên ngọc thạch tỏa ra ánh sáng một lát rồi càng ngày càng tối dần, sau một lúc mười hai viên ngọc thạch trở lại màu sắc cũ nhưng phiêu phù như cũ. Một tiếng đinh nữa vang lên, hoa văn dày đặt trên Thạch Bàn bị mười hai viên ngọc thạch tham lam thôn phệ rồi hoàn toàn biến mất. Ngay khi tất cả hoa văn trên thạch bàn thì mười hai viên ngọc thạch giống như mất hết năng lượng liền rơi hết xuống đất.
Thanh âm u u nổi lên làm Nguyễn Cữu dựng hết tóc gáy. Nó thậm chí nhắm mắt chờ đợi chuyện khủng khiếp gì đó sắp xảy ra, Nhưng làm cho nó thất vọng là không có gì quá khủng khiếp mà chỉ là một hiện tượng kì dị đang diễn ra.
Thạch bàn vừa phát ra âm thanh u u vừa run rẩy kịch liệt như sắp nổ tung rồi bất ngờ đứng yên tiếp tục rên rỉ "u u". Từ Hỏa Ma Văn bốc lên một màn khói đỏ tím, đám khói nhanh chóng tỏa ra rồi lập tức thu lại thành hình một bàn tay kì dị với những ngón tay dài nhọn. Bàn tay làm từ màn khói đỏ tím dần dần rõ nét và mơ hồ có thể thấy trên bàn tay là một lớp lông và những cái móng bén nhọn lóe lên kim quang. Mười hai Hỏa Ma Văn, mỗi cái đều xuất hiện một bộ phận. Có bàn tay, có thân mình, có luôn cả một cái đầu dữ tợn mà mờ ảo xuất hiện. Mười hai bộ phận xuất hiện giống như một khối hình ghép kì dị trôi nổi giữa không trung rồi ráp lại. Ngay khi tất cả hoàn chỉnh nhập thể, một vòng năng lượng màu đỏ cuồng xuất khắp phòng rồi đột ngột tiêu thất. Hỏa nguyên tố trong mật thất phút chốc đậm đặc như sắp hóa thành thực thể sương khói.
-Tiểu tử mở mắt ra xem nào! ngươi như thế nào mà quá nhát gan vậy?
Một giọng nói trầm thấp tràn đầy uy nghiêm rót vào tai Nguyễn Cữu, nó vô thức mở mắt và lập tức ngây ngốc. Trước mặt Nguyễn Cữu hiện ra một nhân hình đầy lông lá đỏ rực. Cái đầu to lớn với đôi tai dài dựng đứng nhìn như cặp sừng của quỷ. Cặp mắt xếch đen ngòm với con ngươi đen thâm thúy đang nhìn nó chằm chằm. Nhân hình nọ kéo khóe miệng dài như miệng sói thành hình một nụ cười làm lộ ra đôi hàm răng bén nhọn nhìn vô cùng tanh máu.
-Hai trăm năm a! hai trăm năm bị phong ấn. Hai trăm năm mất tự do. Hai trăm năm không thể tu luyện, cuối cùng ta cũng được giải phóng ha ha ha ha.................
Nhân hình nửa người nửa thú nọ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Thân thể thậm chí có chút run run nhưng nhìn qua lại tràm ngập lực lượng. Sau một hồi cười dài, thân hình nọ quay lại nhìn Bàn Thạch, ánh mắc tràn ngập thống hận.
-Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây và dạy ngươi tu luyện! lời lão tử nói ra là gang thép.
Vẫn không nhìn qua phía Nguyễn Cữu mà trực tiếp nói ra lời hứa trước đó. Nguyễn cữu bây giờ tràn ngập sợ hãi cùng tò mò, hắn biết âm thanh nói chuyện với hắn từ khi bước vào mật thất tới giờ là từ thân hình này hay đúng hơn là từ Hỏa Hồ Lưu Nhị đang đứng trước mặt nó. Nhưng nó lại không hiểu tại sao Lưu Nhị lại không giết mình. Theo những gì truyền thuyết đã nói thì Hỏa Hồ là một đại ma vương tàn nhẫn, khát máu, thực lực cường đại, vậy sao hắn có thể tha cho mình đây? Nó bán tín bán nghi nhìn Hỏa Hồ.
Hỏa Hồ Lưu nhị sau một lát nhìn Bàn Thạch giữa phòng liền bất ngờ tung ra một chưởng. Chỉ thấy một hỏa cầu cực nóng hướng về gốc Thạch Bàn bay tới, hỏa cầu chỉ to cỡ nắm tay nhưng nếu nhìn kỳ sẽ thấy bên trong từng sợi lửa li ti đang điên cuồng vận chuyển tùy thời bạo phát. Khi hỏa cầu chạm vào Thạch bàn, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Mặt đất trực tiếp rung động kịch liệt như đang động đất. Tro bụi bốc lên nghi ngút như sương mù không thể nhìn thấy dù là bàn tay đưa trước mặt. Qua vài lần hô hấp, tro bụi vẫn chưa tan hết mà chỉ nghe "ầm" một tiếng. Tro bụi lập tức bị kình khí xua tan. Ở giữa phòng xuất hiện một cái hố lớn đừng kính hai mét sâu hơn mười mét. Hỏa Hồ lặng yên đứng trên miệng hố nhìn xuống lòng hố. Hắn rõ ràng chứng kiến "Hỏa Phá không" của mình toàn lực xuất ra mà vẫn không thể đánh nát Thạch Bàn và mười hai viên ngọc thạch. Để phong ấn hắn, Tam Đại trưởng lão của Long Ma võ đường lúc trước cũng đã xuất ra rất nhiều công phu a! Hỏa Hồ trong lòng dường như bớt đi một phần uất ức vì bị phong ấn. Hắn ngược lại thấy tự hào, chỉ vì phong ấn mình mà bọn "tiểu tử" đó phải sử dụng đến "lưu tinh thiên phong thạch" huyền thoại.
Môi hơi nhếch lên, Hỏa Hồ quay lại nhìn Nguyễn Cữu, hắn nhất thời cười khổ. Dư chấn một chiêu vừa rồi trực tiếp đánh ngất Nguyễn Cữu. Nguyễn Cữu bị dư chấn đánh vào tường và một ít hỏa nguyên tố loạn lưu nhiễm phải. Nhưng làm cho Hỏa hồ ngạc nhiên là hỏa nguyên tố dường như không thể xâm nhập vào cơ thể Nguyễn Cữu. Nó như có một màn phòng hộ ma pháp tự nhiên. Điều này đối với kẻ không thể tu luyện như nó là một điều cực kì may mắn. Phải biết rằng một người bình thường không tu luyện thì lượng ma pháp nguyên tố ma pháp trong cơ thể rất ít và tán loạn. Một khi bị một lượng ma pháp nguyên tố lớn hơn khả năng cơ thể chịu đựng thì sẽ bị thương hoặc trực tiếp bị chết. Đó cũng là cách thức cơ bản mà ma pháp nguyên tố tấn công kẻ khác và được những người tu luyện lợi dụng làm lự lượng bản thân.
Hỏa Hồ hơi nghi hoặc nhìn Nguyễn Cữu nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để thắc mắc, chuyện hắn cần làm bây giờ là thoát khỏi chỗ này chạy vào sâm lâm. Hắn ngước nhìn trần nhà rồi không do dự búng người lên sát trần nhà tung một quyền.
Oành, trần nhà phóng xuất một vòng sáng bảo vệ màu lam nhưng ngay lập tức bị phá vỡ. Ngay lúc này, ánh mắt Hỏa Hồ nghiêm trọng hướng về phía cửa mật thất, hắn rõ ràng cảm giác được tên "tiểu tử" được gọi là Đại Trưởng Lão đang phóng tới đây. Hỏa Hồ trong lòng một trận căng thẳng, hắn biết tên Đại Trưởng Lão này thực lực đến cùng cũng chỉ thua mình một cấp. Mà trong tình huống như bây giờ, hắn vừa dùng hơn bảy thành công lực để phá phong ấn căn bản không phải là đối thủ của tên Đại Trưởng Lão kia.
Như một tia chớp, Hỏa Hồ một mặt hướng Nguyễn Cữu chộp tới, mặt khác phách một trảo về cánh cửa. Một quyền phách ra liền hóa thành năm thanh Hỏa Nhận đánh mạnh vào cánh cửa sắt. Lại một tiếng nổ kinh khủng vang lên, cánh cửa bay khỏi bản lề bay về phía trước. Hỏa Hồ chỉ muốn dùng một trảo này làm chậm lại tên Đại Trưởng Lão vì hắn biết Đại Trưởng Lão đã tới phía trước cánh cửa khi hắn phách trảo.
Hỏa Hồ không dám chậm trễ liền ôm Nguyễn Cữu phóng thẳng lên lỗ hổng trên trần nhà chạy trốn.