Thiếu niên cười một tiếng, nói: “Vậy tức là ngươi chính là long đầu rồi?”
Hán tử ấy ngạo nghễ: “Coi như ngươi biết lợi hại, ngọc san hô còn không đem ra?”
Thiếu niên cười: “Xin lỗi, ta đã đổi lấy ngân lượng rồi.”
Hán tử đại nộ, hai tay duỗi ra, lôi ra một đôi phi trảo vung thẳng vào mặt thiếu niên.
Lão đầu cao gầy hô lớn: “Đừng đả thương y.”
Thiếu niên hoành địch đánh bật phi trảo, tiện tay điểm một cái, “bịch”, hán tử đã ngã xuống đất.
Lão đầu biến sắc: “Ngươi là gì của Thiết Phi Long?"
Thiếu niên này chính là Thiết San Hô - con gái Thiết Phi Long. Sau khi bị phụ thân trục xuất liền cải nam trang phiêu bạt khắp nơi. Lâu lâu lại đến nhà các phú hộ ăn trộm. Mấy ngày trước đến Khai Phong, hốt nhiên trên đường gặp chú cháu Kim Độc Dị, Thiết San Hô vội vàng lẩn trốn. Vốn dĩ nên mau chóng rời đi nhưng nghĩ đến Kim lão quái đã xuất hiện nơi đây thì phụ thân và Ngọc La Sát có khả năng sẽ đuổi đến. Thiết San Hô tuy bị trục xuất nhưng đối với phụ thân hết sức nhớ mong. Cô ta biết phụ thân và Ngọc La Sát tìm Kim Độc Dị thu hồi kiếm phổ, bản thân lại gặp chú cháu hắn, tuy biết bản lĩnh còn kém xa nhưng vẫn ngấm ngầm bám theo.
Sau khi đến Khai Phong, dọc đường cô ta ăn trộm không ít tiền. Một tối đến nhà đại phú hộ trong thành, trùng hợp lại đụng độ thuộc hạ của tên hán tử kia đến đó đánh quả trước, cô ta ăn trộm một bao bạc lớn từ tay hắn đã đành, lại thấy một cành ngọc san hô rất khả ái bèn tiện tay dắt dê. Thiết San Hô vốn không xem bọn cường đạo đó vào đâu, không dè hai ngày sau tiếp được “Thỉnh thiếp” của lục lâm, chỉ định cô ta canh ba phải đến chờ tại ngũ bách thụ trên Thái Thất sơn, đồng thời phái người giám thị. Thiết San Hô suy nghĩ, cảm thấy không ổn, nếu tranh đấu với bọn cường đạo đó tại chỗ trọ chỉ sợ chú cháu Kim Độc Dị sẽ phát hiện hành tung của mình. Chẳng thà lặng lẽ đến phó ước, nói không chừng bọn chúng không phải là đối thủ của mình. Ai dè, hán tử này quen biết với chú cháu Kim gia liền mời Kim Thiên đến trợ giúp. Kim Thiên vốn dĩ quen biết Thiết San Hô nhưng cô ta đã cải nam trang, sao mờ trăng lặn nhất thời không nhận rõ, đợi khi cô ta xuất thủ rồi mới nhận ra thân pháp Thiết gia.
Nhạc Minh Kha nấp sau nham thạch nghe thấy, âm thầm kinh hãi. Thiết Phi Long và Kim Độc Dị tại tây bắc tề danh, sao lại cùng tụ hội ở đây?
Thiết San Hô nheo mắt cười, hoành ngang thiết địch nói: “Kim lão nhi, Ngọc La Sát muốn lấy mạng ngươi, còn dám ở đây ngông cuồng.”
Kim Thiên giật thót người, dáo dác dòm tứ phía, kêu lên: “Ngươi là San Hô, gia gia ngươi và Ngọc La Sát cũng đến đây?”
Thiết San Hô đưa địch lên miệng thổi một hơi, cười: “Bọn họ nhất định nghe thấy tiếng địch của ta.”
Thiết San Hô cố tình bày bố nghi trận, Kim Thiên mặt mày xanh lè, nghĩ bụng thúc thúc đến Thiếu Lâm trộm sách, không biết sao còn chưa quay về? Nếu Thiết Phi Long, Ngọc La Sát nhất tề xuất hiện, khả năng là chết không có đất chôn. Thiết San Hô lại cười lạnh một trận.
Kim Thiên vội vội vàng vàng thi lễ: “Cô nương, ta không biết là cô, đừng giận đừng giận!”
Phất tay, quay người định chạy, hán tử lúc này đã đứng dậy, hốt nhiên cười lạnh: “Kim đại ca chớ nghe ả hồ ngôn loạn ngữ. mấy ngày nay, ngoại trừ ả ra trong thành Khai Phong tuyệt không có nhân vật giang hồ nào cả.”
Hán tử này là thủ lĩnh bang hội Hà Nam, đứng đầu Khai Phong, bản sự không lấy gì làm cao cường nhưng vây cánh thủ hạ rất đông, tin tức cực kỳ linh thông.
Kim Thiên nghe hắn nói, trấn định tâm thần, thét: “Hay a, tiểu nha đầu ngươi dám lừa ta!”
Hán tử hể hả: “Là nữ nhân à? Cho ta nhé!”
Thiết San Hô động nộ, thiết địch điểm tới, hán tử lại ngã bịch xuống đất, lần này còn nặng hơn, không đứng dậy nổi.
Kim Thiên cười hi hi: “Tiểu nha đầu, đừng hung hăng nữa!”
Hữu thủ duỗi ra, vung trảo chộp tới, Thiết San Hô nghiêng người tránh, kêu lớn: “Luyện tỉ tỉ, mau đến đây!”
Kim Thiên hơi giật mình, Thiết San Hô đã lướt ra xa hai trượng. Kim Thiên đại nộ, phi thân vọt qua, chắn trước mặt Thiết San Hô, cười lạnh: “Hừ, dám đem Ngọc La Sát ra hù dọa ta!”
Tay trảo chộp tới, bức Thiết San Hô lùi từng bước một. Kim Thiên vỗ chưởng tới, Thiết San Hô giơ thiết địch ra điểm, bị hắn đoạt mất, vứt xuống đất. Tả chưởng ập đến, Thiết San Hô thối lui không kịp.
Bất ngờ Kim Thiên thu chưởng cười: “Ta không nỡ dùng Âm phong độc sa chưởng đả thương ngươi. Tiểu nha đầu, ngươi ngoan ngoãn nói cho ta biết, nếu có nửa điểm dối trá, đừng trách ta khiến ngươi sống không được chết cũng không xong. Gia gia ngươi đâu? Lão và Ngọc La Sát có đến đây không?”
Thiết San Hô hỏi: “Ngươi thật sự muốn gặp họ?”
Kim Thiên cả giận: “Ai đùa giỡn với ngươi!”, vươn tay chộp, Thiết San Hô nghiêng người lại thét lên: “Luyện tỉ tỉ!”
Kim Thiên không mắc lừa nữa. Đầu ngón tay duỗi ra, điểm tới vạt áo, bất ngờ la “ai da”, cấp tốc triệt thủ. Thiết San Hô không hiểu đầu đuôi ra sao cả.
Nguyên lai Nhạc Minh Kha nấp sau tảng đá nghe thấy rất rõ ràng. Lúc đầu cứ tưởng nội bộ cường đạo tranh giành, vốn nghĩ không cần trợ giúp ai. Chừng sau nghe Thiết San Hô kêu hắn là Kim lão đầu, lại nghe lão tự hào Âm phong độc sa chưởng, tâm niệm chợt động, nghĩ thầm: “Hà, không ngờ ở đây cũng đụng phải bọn chúng. Kim lão quái không thấy đâu, thôi thì bắt lấy cháu y thay thế.” Bèn lấy một hòn sỏi, ngấm ngầm búng một cái, trúng ngay mạch môn của Kim Thiên. Kim Thiên sợ đến mức hồn phi phách tán, tin chắc là Ngọc La Sát đến thật liền quay người tìm đường bỏ chạy.
Hán tử được thuộc hạ đỡ dậy, trông thấy không hiểu ra sao, kêu lên: “Chỗ này ngoại trừ tiểu tử ra không có ai cả!”
Kim Thiên quay đầu lại nhìn, thấy Thiết San Hô hi hi cười lạnh, còn có cái bóng của Ngọc La Sát. Kim Thiên trong lòng khủng khiếp, nhìn một hồi vẫn không thấy gì lạ. Thủ hạ của hắc tử lúc này đã vây lấy Thiết San Hô. Có điều bọn chúng đã thấy qua võ công của cô ta, Kim Thiên không đến, chúng cũng không dám tùy tiện động thủ. Kim Thiên định thần, nghĩ bụng nếu là Ngọc La Sát, nàng ta xuất thủ tuyệt không dung tình, nhất định sẽ hiện thân. Lại nghĩ, nếu quả thực Ngọc La Sát ở đây, nàng ta đến đi như điện xẹt, kiểu gì cũng chết, chi bằng cứ đến xem cho rõ. Lỡ như không phải Ngọc La Sát tất sẽ bị hắc tử cười mình nhát chết.
Thiết San Hô thấy Kim Thiên bước đi rồi lại quay trở lại, trong lòng khẩn trương, kêu lớn: “Luyện tỉ tỉ!”
Kim Thiên tuy đã có chủ định, nhưng kim cung chi điểu, nghe vậy không khỏi giật thót người, ngẩng đầu nhìn chung quanh. Hốt nhiên một cơn gió nhẹ táp vào mặt, vội vàng cử chưởng quát: “Bọn chuột nhắt dám phóng ám khí!”
Một chưởng kích ra, lão thình lình kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất. Nhạc Minh Kha từ sau nham thạch bất ngờ hiện thân. Nguyên lai Nhạc Minh Kha búng hòn sỏi đầu xong, cứ tưởng có thể đánh ngã được Kim Thiên. Nào ngờ võ công Kim Thiên cũng có căn cơ, tuy bị kích trúng mạch môn nhưng vẫn còn chịu đựng được. Độc thương của Nhạc Minh Kha vừa mới có chuyển biến tốt, không dám thi triển khinh công đuổi theo, đành chịu nhìn lão đào tẩu. Buồn cười ở chỗ Kim Thiên nghi thần nghi quỷ, chỉ sợ mỗi Ngọc La Sát mà không biết Nhạc Minh Kha so với Ngọc La Sát còn lợi hại gấp mấy lần. Lão vừa quay trở lại thì Nhạc Minh Kha đã đồng thời búng ra ba viên sỏi và hai khúc cây khô. Mắt phải Kim Thiên bị cành khô chọc trúng giống như bị tên bắn, tức thì huyết lưu đầy mặt, lăn lộn kêu gào thảm thiết.
Đám cường đạo hoảng kinh, nhất tề cử binh khí. Nhạc Minh Kha cười dài, Du Long kiếm bạt xuất khỏi vỏ, chỉ nghe một chuỗi thanh âm chói tai vang lên, toàn bộ binh khí đã bị chặt đứt đôi. Hán tử kia đau không chịu nổi, té lăn xuống triền núi. Kim Thiên nhịn đau đứng dậy thì Nhạc Minh Kha đã chĩa kiếm vào yết hầu.
Nhạc Minh Kha hỏi: "Ngươi là thế nào với Kim Độc Dị?”
Kim Thiên đáp: "Là thúc thúc của ta!"
Hai thúc điệt hơn nhau không tới mười tuổi.
Nhạc Minh Kha gật đầu: "Tốt lắm, kêu thúc thúc ngươi đem kiếm phổ tới đây đổi người!"
Kim Thiên hỏi: "Kiếm phổ gì?"
Nhạc Minh Kha nói: "Ngươi còn định lường gạt ai? Kiếm phổ của Ngọc La Sát đâu?"
Kim Thiên nói: "Uy, kiếm phổ của Ngọc La Sát thì có liên quan gì đến ngươi?"
Nhạc Minh Kha ấn mũi kiếm thêm một chút, hốt nhiên từ lưng núi xuất hiện một người, thét lên: "Thả người mau, cho ngươi kiếm phổ!"
Nhạc Minh Kha đẩy một cái, Kim Thiên ngã lăn xuống đất, dương kiếm chờ địch. Chỉ thấy Kim Độc Dị chạy tới, cười hung ác: "Hừ, ngươi đúng là địa ngục không lối cứ khăng khăng tiến vào. Đến đây, đến đây đi! Kiếm phổ ở đây, có bản lĩnh thì đến lấy!"
Tại sao Kim Độc Dị mới rồi bị Nhạc Minh Kha truy đuổi thì không dám động thủ, bây giờ lại khiêu chiến trước? Nguyên nhân là lão trúng một quyền của Tôn Thắng, bị nội thương nên không dám tiếp chiêu. Sau khi thoát khỏi Nhạc Minh Kha, lão cũng giống như hắn, tìm chỗ ẩn thân, vận khí điều nguyên đến hết canh một, khí huyết mới thông sướng. Lão hẹn với cháu mình tương kiến tại đây. Thế nên chữa thương xong liền ba chân bốn cẳng chạy tới.
Nhạc Minh Kha gật đầu: "Được a, ta cũng đang muốn quyết chiến với ngươi một trận, có gan thì đừng chạy!"
Lật cổ tay, Du Long kiếm đột ngột phát xuất, Kim Độc Dị chuyển thân hoàn lại một chưởng. Hai người lại khai diễn một trường ác đấu tại lưng núi. Nhạc Minh Kha e ngại độc chưởng lợi hại, triển khai kiếm thức như gió chớp mưa sa khiến lão không dám lại gần. Kim Độc Dị sợ bảo kiếm lợi hại, chỉ đành luồn lách giữa màn kiếm quang tìm cơ hội phát chưởng. Đấu được nửa canh giờ, kiếm chiêu của Nhạc Minh Kha càng lúc càng nhanh. Thiết San Hô đứng trên nham thạch nhìn xuống, chỉ thấy Kim Độc Dị dường như bị vây giữa màn kiếm quang. Thiết San Hô hết sức ngạc nhiên, đối với Nhạc Minh Kha thập phần bội phục. Lộ kiếm pháp này chính là Truy Phong kiếm pháp trong Thiên Sơn kiếm, mau lẹ tuyệt luân. Đây là lần đầu tiên Nhạc Minh Kha sử dụng, thi triển ra quả nhiên bức Kim Độc Dị thối lui liên tiếp. Nhạc Minh Kha đại hỉ, nghĩ thầm tâm huyết của sư phụ hai mươi năm qua thật sự không uổng, chỉ một lộ trong Thiên Sơn kiếm đã có thể vô địch thiên hạ. Kim Độc Dị lùi dần, tình thế càng lúc càng hung hiểm.
Nhạc Minh Kha quát lớn: "Mau hoàn trả kiếm phổ!"
Kim Độc Dị đột nhiên phát ra một tiếng kêu quái dị, cười lạnh: "Không cho ngươi biết lợi hại, ngươi còn tưởng lão phu sợ ngươi!"
Chưởng pháp đột biến, hung hãn dị thường, mỗi một chưởng đều kèm theo kình phong ào ào. Mũi kiếm của Nhạc Minh Kha bị chưởng phong chấn động, không khỏi giật mình. Tái đấu thêm một lúc, hốt nhiên Nhạc Minh Kha lại cảm thấy khát khô cổ, tâm thần khó chịu. Nguyên lai Truy Phong kiếm pháp toàn chiêu thức tấn công, hao tổn khí lực, độc thương của Nhạc Minh Kha vừa mới chuyển biến tốt, kinh qua tràng ác đấu này bây giờ lại phát tác. Nhạc Minh Kha ngấm ngầm kêu khổ nhưng mà hắn không biết Kim Độc Dị bị thương còn nặng hơn hắn. Kim Độc Dị trúng Thiếu Lâm thần quyền của Tôn Thắng sư. Tuy nhờ có nội công thâm hậu, vận khí điều nguyên một hồi tạm thời có thể chế trụ được nhưng nội thương rốt lại còn chưa lành hẳn. Lúc nãy, vì muốn chống lại Truy Phong kiếm pháp của Nhạc Minh Kha, cường dụng nội gia chân lực; tuy tạm thời chiếm thế thượng phong nhưng lục phủ ngũ tạng toàn bộ bị chấn động, qua mấy khắc, trước mắt trở nên mơ hồ. Trong lúc say đấu, Nhạc Minh Kha đột nhiên phát xuất một kiếm, Kim Độc Dị vận thuật thính phong biện khí, vỗ ra một chưởng chấn khai mũi kiếm của Nhạc Minh Kha, tả thủ ngoặc đi, biến thành đại cầm nã thủ pháp chộp lấy cổ tay Nhạc Minh Kha. Tức thời toàn thân Nhạc Minh Kha mềm nhũn, theo bản năng đẩy kiếm buông xuống. Không ngờ một kiếm này lại lập được kì công.
Nguyên lai nội thương của Kim Độc Dị phát tác, mắt không còn nhìn thấy vật gì. Nhạc Minh Kha nhân khí lực tiêu tan, một kiếm này vừa chậm vừa nhẹ, Kim Độc Dị không nghe được gì, bị đâm trúng vào hông. Du Long kiếm sắc bén dị thường, tuy lực đạo cực nhẹ nhưng cũng phạm đến xương cốt. Kim Độc Dị rống lên, toàn lực xuất ra hai chưởng. Cổ tay Nhạc Minh Kha bị người nắm lấy, vô phương tránh né, tức khắc giống như một trái tú cầu, thân hình bay lên, đầu dưới chân trên rơi thẳng xuống đất.
Thiết San Hô trông thấy hoảng hồn, vội vàng nhảy tới trước, dang tay ra vừa vặn ôm lấy Nhạc Minh Kha vào lòng.
Nhạc Minh Kha "oa" lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, khàn giọng kêu lên: "Mau thu lấy bảo kiếm!"
Thiết San Hô do dự, hỏi: “Huynh thế nào rồi?"
Nhạc Minh Kha giận dữ: "Mau lên, mau!"
Kim Độc Dị đánh ra hai chưởng xong thì cũng hôn mê bất tỉnh. Kim Thiên bị mù một mắt, lại bị trúng chưởng của Nhạc Minh Kha, sức cùng lực kiệt nhưng vẫn còn có thể nhúc nhích. Lúc này thấy thúc phụ mê man trên đất, liều mạng chạy qua ứng cứu. Thiết San Hô nhấc bảo kiếm lên, múa một đạo ngân hồng, tiện tay chém vào tảng nham thạch, hỏa hoa tứ tán, vụn đá bay lả tả. Cô ta sợ Kim Thiên tấn công nên mới múa kiếm thị uy. Kì thật Kim Thiên đã kiệt lực, chỉ sợ Thiết San Hô kiếm mình trút giận, vừa đỡ thúc phụ lên là lập tức chạy xuống núi.
Nhạc, Kim hai người vừa ác đấu, đám cường đạo kia đã kéo nhau chạy mất. Bây giờ trên Thái Thất sơn chỉ còn hai người Nhạc Minh Kha và Thiết San Hô.
Nhạc Minh Kha nói: "Đỡ ta dậy!", xếp bằng tĩnh tọa, khàn giọng: "Cô đi trước đi!"
Thiết San Hô không thèm lí đến, Nhạc Minh Kha lại nói: "Đề phòng địch nhân quay lại, cô đi trước đi. Đến Thiếu Lâm tự báo tin!"
Thiết San Hô trong lòng cảm động, không ngờ hắn thụ trọng thương còn lo lắng cho mình trước.
Nhạc Minh Kha hỏi: "Cô không nghe thấy ta nói gì à?"
Thiết San Hô tính tình trẻ nít. Nếu là lúc bình thường, có người dùng giọng điệu này nói chuyện, nàng ta nhất định phát cáu. Nhưng hiện tại lại nước mắt tràn mi, ôn nhu đáp: "Nghe thấy rồi, ta đi bây giờ đây!"
Nhạc Minh Kha tĩnh tọa vận khí, phát giác vết thương cực kỳ trầm trọng, cỗ kình khí trong thân vô phương vận chuyển như thường. Tọa công một hồi, sắc trời sáng dần, Nhạc Minh Kha mở mắt nhìn, thấy Thiết San Hô tay cầm bảo kiếm ngồi dưới gốc thụ bách.
Nhạc Minh Kha hỏi: "Sao cô chưa đi?”
Thiết San Hô bật dậy, mỉm cười: “Huynh sao không nói lí lẽ gì cả?"
Nhạc Minh Kha nói: "Ta không nói lí thế nào?"
Thiết San Hô đáp: "Huynh cứu mạng ta, vì sao không hiểu cho nỗi lòng của ta, để ta bảo hộ cho huynh. Chẳng lẽ chỉ có mình huynh làm hiệp sĩ thôi sao?"
Nhạc Minh Kha không đáp, thử vận động tứ chi, cảm thấy đau không chịu nổi, xương cốt toàn thân rã rời.
Thiết San Hô nói: "Ta cõng huynh đến Thiếu Lâm."
Nhạc Minh Kha ngó cô ta một cái, nhớ ra cô ta cải nam trang, lắc đầu: "Bất tất phải thế!"
Lại tĩnh tọa vận khí, Thiết San Hô nghĩ bụng, người này sao giống nữ nhân thế? Cô ta tính tình thuần phác, không biết Nhạc Minh Kha là tị hiềm nam nữ. Nhạc Minh Kha tĩnh tọa hồi lâu vẫn vô phương vận khí điều nguyên, hô hấp dần dần khó khăn. Nguyên lai hắn cả đêm không ăn uống gì, lại thêm thương thế quá nặng, liệu pháp thổ nạp cũng không có hiệu quả. Hắn mở mắt, Thiết San Hô vẫn im lặng đứng bên.
Nhạc Minh Kha thở dài, Thiết San Hô hỏi: "Còn không để ta cõng huynh đi?"
Nhạc Minh Kha im lặng không đáp. Thiết San Hô mỉm cười, cõng hắn trên lưng cất bước về hướng Thiếu Lâm.