
12-03-2008, 06:26 PM
|
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 12
Thời gian online: 1058157
Thanks: 9
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Một tháng sau
Vứt chiếc áo vest lên giường, Lãm Bình mệt mỏi thả người xuống luôn . Chưa bao giờ anh ngán đến công ty như lúc này . Công việc làm hoài chẳng hết . Vậy mới thấy được vai trò của thư ký nó quan trọng như thế nào . Càng nghĩ càng thấy sợ . Anh lấy cái gối úp lên mặt như nét tránh phần nào công việc .
Có tiếng rục rịch ở cửa, khỏi phải ngồi dậy xem ai anh cũng có thể đaón ra . Có tiếng động ở bàn làm việc, hẳng là vừa có một ly nước cam được đặt xuống . Tiếng động đang di chuyển đ^'n chỗ anh nằm .
- Lãm Bình! Lãm Bình dậy đi tắm đi . Ăn cơm nữa .
Giọng anh lè nhè:
- Không ăn . Mệt lắm .
- mệt lắm hả ? Vậy để em lấy khăn nóng lau mặt cho anh nhé
Vừa nói dứt câu, Nhã Khiết đã chạy nhanh xuống lầu và mang lên một chiệc khăn nóng còn bóc khói .
- Khăn nè Lãm Bình!
Lãm Bình lấy chiếc gối ra, anh nhìn chiếc khăn nhiễu nước mà không nén được cười . Đúng là tiểu thư .
- Cô hai à! Nước hảy ròng ròng thì làm sao lau mặt
Cô lúng túng:
- Vậy ... vậy ...
Anh ngồi bật dậy:
- Phải vắt cho ráo
Vừa nói anh vừa cằm lấy chiếc khăn từ tay cô vắt mạnh nước:
Cô ngập ngừng:
- Em lau cho anh hén
Lãm Bình nhìn cô tội nghiệp . Cô nhóc đang tập làm người lớn, tập làm vợ . Sao thấy thương quá .
Bàn tay Nhã Khiết lướt trên mặt Lãm Bình, anh ngồi yên để tặn hưởng hạnh phúc . Đôi mắt anh mơ màng nhìn gương mặt bầu bỉnh của cô:
- Đến đây em có xin ba không ?
Cô gật đầu
- Lại bị rầy à ?
Cô xịu mặt gật đầu:
- Ba nói ... Con gái gì mà đến nhà con trai hoài
- Em nói sao ?
Cô đỏ mặt cúi xuống thẹn thùng:
- Thì ... tại em ... yêu anh
Anh vuốt mũi cô:
- Không biết mắt cỡ
Cô quê quá nhưng chẳng biết làm sao, kênh mặt chống chế:
- Thì có sao đâu . Yêu thì nói yêu
- Vậy mấy ngày anh lo việc công ty không gặp có nhớ anh không ?
Cô ngẩng lên nhìn anh cười cười .
Lãm Bình cũng cười tủm tỉm hỏi lại:
- Sao không trả lời mà cười cười hoài vậy ?
Cô nghiêng đầu lúng liếng đôi mắt:
- Em nói nhưng không được cười
Bình đã tức cười rồi, cố nén, anh gật đầu:
- Ừ! Hứa đó
Cô cắn môi:
- Lúc nãy đang nấu cơm thấy anh về mà đi thẳng lên đây luôn, em giận lắm
- Rồi sao ?
- Lúc lên đây nhìn thấy anh nằm với vẻ mệt mỏi ... em thương anh lắm .
Lãm Bình cố nén cười vì vui mừng . Anh không ngờ cô lại có thể bày tỏ lòng mình như thế . Xem ra lần này anh ... trúng độc đắt rồi .
- Chỉ thương anh thôi à ?
Cô phụng phịu gật đầu rồi lắc đầu . Anh phì cười:
- Sao đồng ý rồi lại lắc đầu .
Cô chỉ cúi thấp đầu cười cười . Anh nghe lòng xao xuyến lạ lùng . Nhã Khiết! Anh cũng đâu thua gì em . Mấy ngày ở công ty anh cũng nhớ em lắm .
Lãm Bình vòng tay qua người ghì lấy cô, kề má sát mặt cô, anh giục:
- Hôn anh đi!
Nhã Khiết đỏ mặt cô né hơi thở của anh .
- Thôi đi . Kỳ thấy mồ
Anh làm mặt giận:
- Không hôn anh cho người khác hôn đừng có trách
Cô kêu lên:
- người khác nào ?
Anh ỡm ở:
- Ờ thì ... em không yêu anh thì anh yêu người khác
Cô tiu nghỉu:
- Nghĩa là ...
Lãm Bình cười cười trêu cô, anh đến bên tủ áo chọn chiếc áo thun:
- Dạo này người ta cưới nhau nhiều lắm đó cưng
- Ý anh là anh muốn lấy vợ đó hả ?
Lãm Bình không trả lời vì chuông cửa vừa đổ dồn
- Để anh mở cửa cho Long Thành đấy
Nhã Khiết ngồi trở lại ngiường nhìn Lãm Bình lăng xăng lấy một sấ-p mày hồng trong cặp táp ra .
Anh chạy nhanh xuống nhà mở cửa đón Long Thành .
Lãm Bình đi rồi Nhã Khiết lửng thửng bước đến nhặt tờ giấy Lãm Bình vừa làm rớt lại .
- Thiệp hồng
Bờ môi cô hấp háy không thốt nên lời
- Anh ấy đám cưới sao ? Với ai ?
Nhã Khiết run run mở ra xem . Đôi mắt cô như nhóc đi khi thấy tên của Cẩm Mai . Cô buông lông tấm thiệp xuống sàn nhà, không còn đọc được gì nữa .
- Thế là hết . Cuối cùng anh cũng là người lừa dối cô .
Cô cười gượng:
- Thật tội cho mày ....
Nhã Khiết gục mặt vào tay:
- Đáng thƯơng quá Nhã Khiết ơi!
***
Nhấp nhổm trên sa-lon gần nữa tiếng Lãm Bình như ngồi trên đống lửa . Vén tay áo xem đồng hồ, anh đi qua đi lại trong phòng khác .
- Cậu Bình! Cô hai chưa xuống à ?
Lãm Bình quay lại nhìn bà vú bằng ánh mắt thíu não:
- Vú! Nhã Khiết làm gì trên đó mà lâu quá vậy ? Trễ giờ mất .
Bà vú lắc đầu .
Ông Hoàng Tiến bước xuống:
- Nó lại giở thói đỏng đảnh đó thôi
- Bác ... cháu ...
Ông ngồi xuống sa-lon:
- Thằng Thành cưới vợ xong sedẽ đưa chị hai nó lên Đà Lạt luôn à ?
Anh gật đầu:
- Dạ! Cô ấy bây giờ như đứa trẻ . Lúc tỉnh lúc mê .
Ông buồn buồn:
- Ừ! Tội nghiệp cho cô ấy . Đồng tiền không có tính người đâu .
Lãm Bình lại thấp thỏm:
- Dạ thưa bác . Nhã Khiết .
Ông phì cười:
- Nó không đi đâu
Anh kêu lên:
- Sao thế ạ ? Cháu đã gọi điện trước rồi mà .
- Cậu thật là ... Nó khóc sưng cả mắt trên phòng kìa .
- Sưng mắt!
- Ừ! Con ngốc đó tưởng hôm nay là đám cưới của cậu với Cẩm Mai
- Hả ?
Anh mở to mồm:
- Vậy mà cũng nghĩ ra cho được .
Như mũi tên bay, anh không thèm để ý đến ba cô đang ngồi đó, Lãm Bình vèo lên lầu gõ cửa phòng cô:
- Vú vào đi! cửa không khoá .
Cô vẫn nằm yên trên giường vơ"i cặp kính đen . Ôi! Cục cưng của anh thật tội nghiệp . Hèn chi mà mấy hôm nay cứ tránh anh .
- Nhã Khiết!
Giọng Lãm Bình thật khẽ .
Nhã Khiết ngồi bật dậy . Đôi mắt cô sáng rực rồi tối sầm lại . Hứ! Đi cưới vợ thì đi đi . Đến đây làm gì ? Muốn chứng kiến cảnh tui cầu luỵ anh hả ? Còn lâu .
Lãm Bình nhói cả tim nhìn cô . Trong cô gầy và xanh quá . Anh dè dặt ngồi xuống cạnh cô, nhẹ cầm tay cô:
- Em bệnh à ?
Rút tay về anh cô quay mặt vào tường . Lãm Bình cười:
- Lúc sáng anh ngắm mình cũng kỹ lắm, thấy cũng đẹp trai . Sao em hổng nhìn anh mà nhìn bức tường chi vậy ?
Cô quay qua nguýt dài anh, không thèm trả lời câu nào, cô bước xuống giường né tránh .
Lãm Bình không bỏ cô hội chụp lấy chiếc eo thon nhỏ, anh ghì cô vào lòng:
- Lì lợm hả ?
Cô đẩy anh ra . Chiếc áo ngủ màu hồng nhạt mỏng manh tăng thêm vẻ gợi cảm của cô . Anh cúi xuống:
- Em không cho anh hôn, anh sẽ đi cưới vợ thiệt đó
Cô dấu môi chỉ đóa hoa trên áo anh:
- Hừ! Còn ở đó mà xạo
Anh xí trán cô:
- Ừ! tui xạo . Đờ hôn mấy người ghen ẩu .
- Ai thèm ghen mà ẩu .
Anh cười:
- Hôm nay là đám cưới của Long Thành và Cẩm Mai đấy!
Cô ngồi thẳng người mắt sáng rỡ:
- Thật không ?
- Tui là người nói xạo mà .
Anh làm mặt giận:
- Không đúng sao ?
Nhã Khiết ngồi yên không nói lời nào . Lãm Bình nhìn vào cặp kính đen nhưng không thấy được gì nên đưa tay gở nhẹ . Đôi mắt cô sưng hút lên .
- Nhã Khiết! Đừng giận nữa nhé!
- Anh chán làm rể phụ cho người ta lắm rồi .
Anh kề sát mặt cô:
- Cho anh làm rể chánh đi em
Cô mắc cỡ:
- Thì cưới vợ đi .
Anh kéo cô ngồi lên đùi:
- Quà cầu hôn là ... một nụ hôn nhé!
Không đợi cô phản ứng, môi anh đã tìm môi cô . Hạnh phúc lại tràn về . Ôi! Hạnh phúc ngọt ngào quá .
- Lãm Bình! Em yêu anh .
- Anh cũng yêu em . Con nít à!
Hai viền môi ấm lại tiếp tục làm bạn với nhau trong chất ngất, đắm say .
Last edited by khungcodangcap; 19-11-2008 at 03:53 PM.
|