Thùy Dương đứng má»™t mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trá»i. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong veo đến ngây ngất. Nước trà n lên vuốt ve bá» cát rồi lại lùi ra biển, Thùy Dương tháo già y để trên bá», Ä‘i chân trần xuống nước. Cô đứng lặng lẽ má»™t mình, vẻ mặt á»§ dá»™t cá»§a má»™t ngưá»i luôn buồn bã chứ không phải chỉ biết ngắm nhìn cái đẹp cá»§a buổi sá»›m.
Chợt cánh tay cô bị nắm chặt. Thùy Dương giáºt mình quay lại. Äôi mắt buồn bã chuyển sang kinh hãi, khi nháºn ra ngưá»i đứng bên cạnh mình. Cô thốt lên má»™t tiếng hoảng sợ:
− Anh Quảng! Trá»i Æ¡i...
Thùy Dương quýnh quáng cố rút tay ra. Nhưng cà ng cố gắng cà ng trở nên tuyệt vá»ng. Cô kêu lên:
− Buông tôi ra!
Gã thanh niên có mái tóc dà i lượt thượt cố giữ Thùy Dương đứng yên. Giá»ng anh ta vừa mừng vừa Ä‘e doạ:
− Cuối cùng cũng tìm được em, trốn đâu được hả?
− Buông ra!
− Tại sao em cứ trốn tránh anh hoà i váºy?
− Là m ơn buông tha tôi đi, đừng quấy rầy tôi nữa.
− Bộ anh là hung thần hả?
Thùy Dương không trả lá»i. Lợi dụng lúc anh ta sÆ¡ ý, cô xô mạnh má»™t cái. Äến ná»—i anh ta ngã ngữa ra sau. Và vấp phải phiến đá, anh ta loạng choạng cố giữ thăng bằng cho khá»i ngã.
Trong khoảnh khắc đó, Thùy Dương không biết mình đã nghÄ© gì, cô quay ngoắt ngưá»i chạy như bay lên bá», đến ná»—i suýt va và o và i du khách Ä‘ang Ä‘i ra biển.
Cô chạy ra đưá»ng. Buổi sáng con đưá»ng vắng ngắt. PhÃa trước cÅ©ng không má»™t bóng ngưá»i. Cô chạy như Ä‘iên, như chưa bao giá» chạy vá»›i tất cả ná»—i sợ hãi cuống cuồng như váºy. Cô quýnh quáng tìm má»™t nÆ¡i để nấp vì biết chắc chắn sẽ không thể chạy thoát nổi Quảng. Mà cô thì không hình dung nổi mình sẽ thế nà o nếu bị anh ta tóm được.
Chợt cô thấy má»™t chiếc xe Ä‘áºu bên kia đưá»ng, má»™t ngưá»i thanh niên Ä‘ang mở cá»a bước lên. Không còn kiểm soát được mình, cô nhà o tá»›i, lắp bắp:
− Là m ơn cho em trốn một chút.
Ngưá»i thanh niên chưa kịp nói gì thì phÃa sau Quảng chạy tá»›i, giá»ng anh ta rắn Ä‘anh:
− Äứng lại, đừng để tôi phải bạo lá»±c đó!
Thùy Dương quýnh quáng lắc tay ngưá»i thanh niên lạ, nói van vỉ:
− Xin cứu em với!
Vẻ mặt tuyệt vá»ng cá»§a cô hình như là m anh ta thấy lạ lùng. Anh ta ngoái lại nhìn Quảng Ä‘ang chạy tá»›i, rồi quyết định trong khoảnh khắc:
− Lên xe đi!
Thùy Dương thoát và o xe như cÆ¡n gió. Trước khi Quảng chạy tá»›i thì ngưá»i thanh niên đã kịp đóng cá»a. Quảng vá»— mạnh và o mui xe, quát lên:
− Thả cô ta xuống ngay!
Vẻ hung hăng cá»§a anh là m ngưá»i thanh niên nhếch môi cưá»i ngạo nghá»…, rồi cho xe lướt tá»›i, bá» mặc Quảng đứng bên đưá»ng nhìn theo vá»›i tất cả giáºn dữ cuồng ná»™.
Ngưá»i thanh niên nhìn và o kÃnh chiếu háºu. Khuôn mặt bặm trợn trong kÃnh là m anh ta thấy mất cảm tình. Anh quay qua nhìn Thùy Dương:
− Anh ta có là m gì cô bé không?
Thùy Dương vừa nói vừa thở:
− Không.
− Tại sao cô bé chạy dữ váºy?
− Vì anh ta bắt được em ngoà i biển.
Câu nói cá»§a cô là m ngưá»i thanh niên phì cưá»i:
− Như bắt má»™t mỹ nhân ngư váºy à ?
Thùy Dương nháºn ra mình nói chuyện có vẻ buồn cưá»i. Nhưng cô cưá»i không nổi. Lúc nãy chạy quá nhanh nên tim Ä‘áºp loạn trong ngá»±c, cô cảm thấy khó thở vô cùng. Tay chân bá»§n rá»§n như không còn là cá»§a mình nữa, cô chỉ biết dá»±a và o cá»a mà thở dốc.
Ngưá»i thanh niên liếc nhìn khuôn mặt tái xanh cá»§a Thùy Dương, rồi vẻ mặt trở lại nghiêm chỉnh:
− Tên gì váºy?
− Dạ, Thùy Dương ạ.
− Còn tôi tên Trưá»ng.
− Vâng.
− Cô bé mệt lắm phải không?
− Vâng.
− Ngưá»i đó là gì cá»§a cô váºy?
− Dạ, không là gì cả.
− Không là gì mà có quyá»n bắt cô bé à ? Anh ta có vẻ thÃch xâm phạm tá»± do cá»§a ngưá»i khác quá hả?
− Còn hơn thế nữa. Em rất sợ anh ta, sợ khủng khiếp.
− Váºy sao cô bé không sợ tôi?
Thùy Dương quay lại nhìn ngưá»i thanh niên, yên lặng ngẫm nghÄ©. Lúc nãy sợ Quảng quá nên cô không có thá»i giá» nghÄ© gì khác ngoà i việc chạy trốn. Nhưng bây giá» nghe anh ta nói, cô đâm ra lo lo. Nếu anh ta là ngưá»i không đứng đắn thì cô sẽ ra sao đây?
Thùy Dương rầu rỉ cụp mắt nhìn xuống. Cô ná»a muốn xuống xe, ná»a lại sợ gặp Quảng. Tâm trạng phân vân là m cô rối bá»i, vẻ mặt cà ng á»§ dá»™t đưa đám.
Ngưá»i thanh niên liếc nhìn cô, rồi mỉm cưá»i:
− Yên tâm Ä‘i, tôi không đến ná»—i thô bạo như ngưá»i đó đâu. Má»™t cô bé con thế nà y, chẳng ai muốn bạo lá»±c bao giá».
Chỉ cần nghe giá»ng nói nghiêm chỉnh là Thùy Dương trở lại cảm giác an toà n. Cô ngoái nhìn ra phÃa sau như kiểm tra Ä‘oạn đưá»ng đã Ä‘i qua. Cảm thấy yên lòng, cô khẽ thở nhẹ má»™t mình.
Thùy Dương lặng lẽ nhìn theo bên đưá»ng. Xe Ä‘ang chạy dá»c bá» biển. Nước trong veo, xanh biếc len lõi giữa những phiến đá xám chán ngắt. Bình thưá»ng, Thùy Dương rất mê ngắm mà u nước biển. Nhưng hôm nà y, ấn tượng kinh hoà ng khi gặp Quảng là m cô thấy Ä‘á»i tháºt tăm tối.
Thùy Dương gục đầu và o cá»a, mắt khép lại đầy mệt má»i. Äầu óc cô lang thang trong những ý nghÄ© phiá»n muá»™n, cuối cùng chìm nghỉm và o cÆ¡n mê đầy nặng ná».
Xe đã ra khá»i khu vá»±c biển. Ngưá»i thanh niên lên tiếng:
− Bây giỠcô bé vỠđâu?
Không nghe Thùy Dương lên tiếng, anh quay lại nhìn, rồi lắc đầu mỉm cưá»i. Thùy Dương ngá»§ mê mệt như thế, có gá»i dáºy cÅ©ng không dá»…. Cô bé Ä‘ang cần chạy trốn thì có lẽ cà ng xa nÆ¡i nà y cà ng tốt.
Ngưá»i thanh niên hÆ¡i nghiêng ngưá»i mở nhạc. Trong xe im lặng, bản nhạc Gipsy River vang lên nhè nhẹ, vui vui. Trưá»ng khẽ nhịp tay theo Ä‘iệu nhạc. Thỉnh thoảng, anh lại cưá»i má»™t mình.
Anh sá»a lại kÃnh chiếu háºu, rồi quan sát Thùy Dương khá kỹ. Cô bé nà y khoảng hai mươi chứ không thể lá»›n hÆ¡n. Gương mặt khi ngá»§ trong sáng như thiên thần. Äôi mà y cong thanh tú. Mà u da sáng, hồng hồng chứ không trắng xanh như lúc cô ta má»›i lên xe. Chỉ nhìn thoáng qua cÅ©ng Ä‘oán được đây là má»™t thiên kim tiểu thư, nếu không thì cÅ©ng được mẹ chăm sóc chu đáo quá mức. Con gái nếu không được chăm sóc, thì không thể có được vẻ mịn mà ng thiên thần như thế.
Nhìn Thùy Dương, Trưá»ng nhá»› lại âm thanh cá»§a cô bé khi nói chuyện lúc nãy. Giá»ng nói thanh, nhá» nhẹ và nÅ©ng nịu dù cô ta Ä‘ang trong cÆ¡n hoảng sợ. Chắc là rất hay nhõng nhẽo vá»›i mẹ. Giá»ng nhõng nhẽo bẩm sinh nên cứ thể hiện trong bất cứ hoà n cảnh nà o.
Tóm lại, hôm nay anh đã gặp má»™t cô khách bé con thuá»™c loại tiểu thư con nhà . Nhưng cô ta gặp chuyện gì mà phải hoảng sợ như váºy?
Xe và o thà nh phố, Thùy Dương vẫn ngá»§ mê mệt. Trưá»ng buá»™c lòng lên tiếng:
− Dáºy Ä‘i Thùy Dương!
Không nghe tiếng trả lá»i. Anh vặn nhặc lá»›n hÆ¡n, hy vá»ng Thùy Dương giáºt mình. Nhưng cô vẫn không há» mở mắt. Trưá»ng nhún vai chịu thua. Cuối cùng, anh quyết định đưa Thùy Dương vá» nhà mình.
Xe chạy và o trong sân và ngừng lại hẳn mà Thùy Dương vẫn không hay. Trưá»ng xoay hẳn ngưá»i lại nhìn cô. Cô bé ngá»§ như thể cả năm chưa há» nhắm mắt. Lần đầu tiên anh thấy má»™t ngưá»i ngá»§ say như váºy. Chẳng lẽ bế cô ta và o nhà như trẻ con. Nếu trẻ con thì anh là m được, nhưng cô khách nhá» xa lạ nà y thì không thể.
Cuối cùng, Trưá»ng xuống xe, Ä‘i má»™t mình và o nhà . Lát nữa anh sẽ thá» gá»i má»™t lần nữa xem sao.
Thùy Dương ngá»§ má»™t mình trong xe. Mãi đến lúc nghe má»™t tiếng kèn chói tai, cô má»›i giáºt mình mở mắt.
Chợt cô báºt ngồi dáºy, hốt hoảng nhìn quanh như thể có Quảng ở bên cạnh. Và khi không thấy ai, cô trấn tỉnh lại, đưa tay chặn ngá»±c và thở nhẹ yên tâm.
Thùy Dương mở cá»a bước xuống sân. Cô dáo dác nhìn quanh. Ngôi nhà lạ không má»™t bóng ngưá»i. Váºy ngưá»i thanh niên lúc sáng Ä‘i đâu?
Thùy Dương Ä‘ang ngẩn ngÆ¡ nhìn và o nhà , thì giá»ng Trưá»ng vang lên phÃa sau:
− Dáºy rồi à ?
Thùy Dương giáºt bắn mình, đưa tay chặn ngá»±c. Cá» chỉ cá»§a cô là m Trưá»ng mỉm cưá»i:
− Xin lá»—i, không ngá» cô bé dể giáºt mình như váºy?
− Dạ, không sao.
Thùy Dương ngó Trưá»ng chăm chăm, rồi dè dặt:
− Xin lỗi, đây có phải là nhà anh không ạ?
Trưá»ng lặng lẽ gáºt đầu. Äôi mắt vẫn không ngừng quan sát Thùy Dương. ChÃnh anh cÅ©ng không biết phải là m gì vá»›i cô khách trước mặt.
Thấy cô có vẻ lúng túng, anh lên tiếng:
− Cô bé và o nhà đi!
Rồi anh Ä‘i trước, Thùy Dương lững thững Ä‘i phÃa sau. Và o phòng khách, Trưá»ng khoát tay vá» phÃa salon:
− Cô bé ngồi đi. Có đói không?
Thùy Dương rụt rè gáºt đầu:
− Em đói ghê gớm, từ sáng giỠem chưa ăn gì cả. Anh cho em xin bánh mì cũng được.
Thái độ tháºt thà cá»§a cô là m Trưá»ng hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng hà i lòng. Anh gáºt đầu:
− ChỠmột chút!
Anh Ä‘i và o nhà . Thùy Dương vẫn ngồi má»™t chá»—, cô đưa mắt nhìn quanh phòng khách, rồi nghiêng ngưá»i nhìn phÃa trong. Từ nãy giá» cô chẳng thấy ai ngoà i Trưá»ng. Hình như trong nhà nà y không còn ai.
Má»™t lát, Trưá»ng mang lên bánh qui và sữa. Anh đặt trước mặt Thùy Dương.
− Ăn đỡ đi nhé, lát nữa sẽ đi ăn trưa.
Anh ngồi yên, vừa hút thuốc vừa nhìn Thùy Dương ăn. Cô bé có vẻ đói tháºt. Anh thấy tay cô hÆ¡i run. Chắc cô bé vừa trải qua má»™t cú sốc không nhá».
Thùy Dương ăn xong có vẻ tươi tỉnh hơn. Cô nhỠnhẹ:
− Cám ơn anh.
− Không có gì, có cần nằm nghĩ chút nữa không?
− Dạ không, thế nà y cÅ©ng là phiá»n anh lắm rồi.
Trưá»ng há»i thẳng thắn:
− Bây giỠcô định sẽ là m gì?
Thùy Dương lắc đầu, mắt hơi nhìn xuống:
− Em cũng không biết nữa! Em không biết là m gì ngoà i việc trốn. Nhà em ở gần đây, nhưng em không dám vỠnhà .
Trưá»ng nhướng mắt ngạc nhiên:
− Nhà cô bé ở đây à ? Sá»± trùng hợp tháºt lạ, nếu không cô sẽ phải trở ra ngoà i đó.
Anh im lặng má»™t lát, rồi há»i tiếp:
− Ngưá»i lúc sáng là ai? Vì sao cô sợ anh ta như váºy?
Thấy mình há»i hÆ¡i xa, anh nói thêm:
− Cô có thể không trả lá»i, tôi không phiá»n đâu.
Thùy Dương lắc đầu như bảo không có gì. Cô nói thà nh tháºt:
− Anh ta là cháu của dì em. Anh ta muốn cưới em, nhưng em sợ anh ta kinh khủng.
Trưá»ng kinh ngạc:
− Trong dòng hỠmà muốn cưới à ?
Thùy Dương vội lắc đầu:
− Dạ không! Dì ấy là mẹ kế chứ không phải trong dòng há».
− Thì ra là váºy.
Anh nhìn Thùy Dương hÆ¡i lâu, rồi buông má»™t nháºn xét:
− Cô còn bé quá, lấy chồng ở tuổi nà y là hơi sớm đó.
Từ "lấy chồng" của anh là m Thùy Dương khẽ rùng mình. Cô lắc nhanh đầu:
− Không phải, không hỠcó chuyện đó. Em chỉ thấy sợ và ghét anh ta.
Trưá»ng gáºt đầu:
− Ghét thì còn hiểu được, nhưng tại sao sợ? Và sợ đến mức trốn như váºy, chắc anh ta có gì đó ghê gá»›m lắm?
Thùy Dương rất dữ và ngang ngược. Cái gì anh ta thÃch là quyết Ä‘oạt cho bằng được. Anh ta biết em không thÃch nên tìm má»i cách chiếm...
Nói đến đó cô ngừng lại, im bặt, đỠbừng mặt xấu hổ. Cô muốn tìm cách nà o đó nói tránh đi, nhưng không tìm được từ, thế là ngồi im lúng túng.
Trưá»ng hiểu ngay câu chuyện. Anh tế nhị nói qua chuyện khác:
− Chuyện đó xảy ra lâu chưa? Chẳng lẽ cô bé cứ chạy trốn hoà i? Tháºt lạ, không ai bảo vệ cô à ? Ba cô không có ý kiến gì sao?
Thùy Dương nhìn xuống tay mình, lắc đầu vô vá»ng:
− Ba em rất sợ dì, ba luôn muốn là m vui lòng dì. Còn dì thì rất chiá»u ý anh ta. Trong số những ngưá»i cháu, dì thương anh ta nhất.
− Váºy à !
− Khi ba cưới dì, dì đưa anh ta vá» nhà nuôi cho Ä‘i há»c, nhưng anh ta chẳng há»c hà nh gì, chỉ thÃch chÆ¡i bá»i và bồ bịch. Không hiểu sao đột nhiên anh ta lại bảo yêu em. Em năn nỉ anh ta đừng quan tâm đến em, nhưng không thể được.
− Khi ai đó thÃch mình, thì chỉ có thể đáp lại hoặc từ chối, ngoà i ra không thể bảo ngưá»i ta quên mình được.
Thùy Dương nÃn lặng, vẻ mặt á»§ dá»™t. Hình như cô bị Quảng ám ảnh đến ná»—i, chỉ cần nhắc tá»›i tên anh ta, là cô bị khá»§ng hoảng ngay.
Trưá»ng há»i khéo:
− Nhà cô ở đây, tại sao cô phải trốn ra đó?
Thùy Dương phân vân má»™t thoáng, rồi nói tháºt:
− Không phải chỉ lần nà y, mà đã nhiá»u lần rồi.
Trưá»ng nhướng mắt:
− Nhiá»u lần?
− Vâng, em gần như phải bá» há»c vì chạy trốn anh ta. Giá» thì em không còn tâm trà để há»c nữa.
− Nghiêm trá»ng đến mức váºy sao?
− Em không thể ở trong nhà , vì anh ta cứ tìm cách lại gần em, muốn em cư xá» như má»™t ngưá»i yêu, và xa hÆ¡n nữa, nhưng em không thể. Có lần anh ta đã nhốt em trong phòng, tháºt khá»§ng khiếp.
Trưá»ng cau mặt:
− Äến mức như váºy láºn sao?
− Vâng, anh ta rất ngang ngược. Dù là nhà mình, nhưng em không có chút tự do nà o cả.
Trưá»ng gáºt đầu như hiểu, nhưng không nói gì, Thùy Dương nói tiếp:
− Ban đầu, em bá» nhà đến ở nhà bạn em, nhưng anh ta tìm đến nhà đó. Em ngại phiá»n gia đình bạn em nên đến nhà cô, nhưng cứ má»—i lần em Ä‘i đâu là anh ta tìm đến la lối, giá» thì em không còn chá»— để Ä‘i nữa rồi.
Trưá»ng im lặng nhìn Thùy Dương. Cà ng nghe cô nói, anh cà ng hiểu hết hoà n cảnh cá»§a cô. Äó là cả má»™t bi kịch, chứ không phải chỉ là chuyện từ chối tình cảm.
Anh cảm thấy bất mãn:
− Ba em không là m gì để bảo vệ em sao?
Thùy Dương lắc đầu:
− ChÃnh ba còn khuyên em chịu anh ta, không ai có thể đứng ra giúp em được.
− Lạ tháºt! Tôi không thể hiểu ná»—i, má»™t ngưá»i cha lại có thể gán con gái mình cho má»™t ngưá»i mà cô ta không thÃch.
− Ba bảo rằng sẽ không dá»… có ai thương em được như anh ta. Gả em cho ngưá»i thương yêu em là ba yên tâm nhất.
Trưá»ng lắc đầu ngán ngẩm giùm Thùy Dương:
− Ngưá»i lá»›n có suy nghÄ© cá»§a ngưá»i lá»›n mà .
Anh im lặng một lát, rồi lên tiếng:
− Em không nghÄ© được cách gì để tá»± bảo vệ mình sao? Không lẽ cứ trốn hoà i à ? Có thể trốn được suốt Ä‘á»i sao? Em còn phải lo tương lai cá»§a em nữa chứ.
Thùy Dương lắc đầu:
− Em chỉ có thể hy vá»ng đến lúc nà o đó anh ta thÃch ngưá»i khác, và buông tha em.
Trưá»ng khoát tay phản đối:
− Cách đó thụ động quá, em phải mạnh mẽ lên. Phải để cho anh ta thấy em có bản lĩnh, chứ không phải chỉ là cô bé nhút nhát.
Thùy Dương mở to mắt như suy nghĩ, nhưng rồi lắc đầu:
− Em không biết là m sao để anh ta sợ cả.
Trưá»ng lặng thinh, đến lượt anh thấy bối rồi. Hôm nay anh vô tình tham gia khá sâu và o chuyện rắc rối cá»§a má»™t cô gái lạ. Bây giỠđứng ra giúp cô bé thì không được, và cÅ©ng không thể. Còn bá» mặc cô ta thì cà ng không. Anh là ngưá»i thế nà o mà có thể quăng má»™t cô bé yếu Ä‘uối ra khá»i nhà mình, dù cô ta là ngưá»i lạ.
Hình như đoán được ý nghĩ của anh, Thùy Dương rụt rè:
− Em không là m phiá»n anh đâu. Sáng nay, gấp quá nên em liá»u lÄ©nh lên xe anh. Lúc đó em không định vá» nhà , nhưng giá» thì em sẽ vá», giá» nà y anh Quảng chưa vá» nhà đâu.
− Váºy rồi sau đó? Sau đó thì sao?
Thùy Dương im lặng. ChÃnh cô cÅ©ng không biết sau đó cô sẽ là m thế nà o. Nhưng chuyện trước mắt là cô cần tiá»n và má»™t nÆ¡i ở.
Thấy cô không nói được, Trưá»ng lên tiếng:
− Tạm thá»i cô cứ ở lại đây. Ở đây an toà n lắm, anh ta không tìm được cô đâu.
Thùy Dương lắc đầu:
− Là m sao anh phải chịu phiá»n vì má»™t ngưá»i lạ như em chứ.
− Äối vá»›i tôi, chuyện đó không quan trá»ng. Cứ yên tâm ở lại, sau đó tôi sẽ tìm cách giúp cô bé.
Thùy Dương khoát tay:
− á»’ không! Em không thể là m phiá»n ngưá»i khác mãi được đâu.
Trưá»ng khoanh tay trước ngá»±c, trầm tÄ©nh:
− Nếu bây giỠgặp anh ta ở nhà , anh ta có thể dùng bạo lực với cô, chẳng hạn nhốt trong phòng như lần đó, cô sẽ là m thế nà o đây?
Thùy Dương hơi do dự, nhưng rồi lại lắc đầu cương quyết:
− Em không tin anh ta trở vỠvà o lúc nà y.
Cô đứng lên, nhìn Trưá»ng má»™t cách tin cáºy:
− Em cám Æ¡n anh rất nhiá»u. Bây giá» em vá» nhà . Nếu có dịp, em sẽ tìm cách trả Æ¡n anh.
Trưá»ng báºt cưá»i, rồi khoát tay:
− Äừng nghÄ© xa xôi như váºy, cÅ©ng không có gì phải cám Æ¡n cả. Nhưng tôi khuyên cô bé, tạm thá»i cứ nghÄ© ở lại đây, tôi bảo đảm cô sẽ được an toà n.
Thùy Dương cưá»i nhẹ:
− Em tin anh lắm, nhưng lại không thể là m phiá»n anh. Em Ä‘i nha!
Thấy Thùy Dương có vẻ cương quyết, Trưá»ng không giữ lại nữa. Anh sợ cô bé quay ra hiểu lầm mình. Và anh đưa tấm danh thiếp cho cô:
− Khi nà o cần cô bé cứ gá»i cho tôi, đừng sợ là m phiá»n tôi, chắc chắn tôi sẽ không bá» mặc khi em gá»i đâu.
− Em biết. Cám ơn anh.
Trưá»ng đứng lên đưa Thùy Dương ra sân. Anh đỠnghị:
− Lên xe Ä‘i, tôi đưa cô bé vá».
Thấy Thùy Dương định từ chối, anh nói cứng rắn:
− Không được ngại tôi, lên xe đi.
− Vâng.
Thùy Dương ngồi và o xe, cô có vẻ bất ổn bồn chồn, dù chẳng nói gì. Trưá»ng liếc nhìn...
Thùy Dương ngồi và o xe, cô có vẻ bất ổn bồn chồn, dù chẳng nói gì. Trưá»ng liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng cá»§a cô, anh thấy tá»™i nghiệp. Nhưng biết bây giá» không giúp gì được cho cô, anh chỉ nói ngắn gá»n:
− Có chuyện gì xảy ra thì cứ gá»i Ä‘iện cho tôi, tôi sẽ giúp cô bé.
Anh ngừng lại một chút, rồi nói thêm:
− Tất nhiên là trong khả năng của tôi.
Thùy Dương nói tháºt lòng:
− Em cám Æ¡n anh nhiá»u lắm. Anh tốt quá.
Trưá»ng nhún vai:
− Không có gì.
Thùy Dương nhìn tá»›i phÃa trước, rồi quay lại Trưá»ng:
− Tới nhà em rồi, nhà có cổng mà u xanh ấy.
Trưá»ng ngừng lại. Việc đầu tiên cá»§a anh là nhìn và o trong quan sát. Äó là ngôi biệt thá»± yên tÄ©nh nằm lẫn giữa cây xanh. Äúng như anh nghÄ©, Thùy Dương là má»™t tiểu thư thá»±c sá»±. Má»™t cô bé lá»›n lên trong môi trưá»ng thế nà y mà gặp phải sóng gió thì tá»™i quá.
Thùy Dương bước xuống đưá»ng, vẻ mặt như vô cùng tiếc nuối. Cô buồn buồn:
− Ước gì em được gặp lại anh lần nữa, nhưng vui vẻ chứ không phải là m phiá»n anh.
− Cô bé có thể tìm tôi bất cứ lúc nà o mà . Thôi nhé! Hẹn gặp lại.
− Vâng.
Thùy Dương quay lưng Ä‘i tá»›i phÃa cổng, cô bấm chuông mà đầu cứ ngoái lại nhìn Trưá»ng, cho đến khi chiếc xe mất hút ở cuối đưá»ng.
Dì Thuáºn là ngưá»i mở cổng. Hình như đã biết chuyện sáng nay, nên bà nhìn Thùy Dương vá»›i vẻ pháºt lòng:
− Rốt cuộc con cũng trở vỠà ?
− Ba con có nhà không dì?
− Khuya nay má»›i vá»! Ông ấy gá»i Ä‘iện bảo con ra sân bay đón đó, đừng có bá» nhà đi lung tung nữa.
Thùy Dương thở dà i Ä‘i và o nhà . Nghe cách nói cá»§a dì, chắc ngưá»i lạ sẽ nghÄ© cô hư há»ng lắm. Dì dùng cách đó để nói vá» cô trước mặt ba, bảo sao ba không nhìn cô má»™t cách lệch lạc.
Sống trong nhà , ngoà i Quảng là ngưá»i ám ảnh cuá»™c Ä‘á»i, dì Thuáºn là nhân váºt thứ hai là m cho cô ghét khổ sở.
Mà chỉ má»™t ngưá»i áp bức cÅ©ng đủ là m cuá»™c sống nặng ná» thêm, trong nhà lại có đến hai ngưá»i bảo cô chịu đựng sao nổi.
Thùy Dương lẳng lặng Ä‘i lên phòng. Cô ngồi xuống giưá»ng, bấm số máy gá»i ra cô Ba. Nháºn ra giá»ng cô, cô Ba thở phà o má»™t tiếng nghe rõ mồn má»™t:
− Sao con vá» mà không nói vá»›i cô? Từ sáng giá» cô không biết con ở đâu mà gá»i. Äiện thoại cá»§a con còn ở đây nè.
Thùy Dương thở dà i:
− Con xin lỗi cô, vì sáng nay gặp anh ta ngoà i biển, con đã chạy trốn anh ta, và quá giang xe vỠthà nh phố, anh ta còn ở đó không cô?
− Nó đi rồi. Có thể vỠnhà con đó.
− Chắc anh ta quáºy cô lắm phải không?
Giá»ng cô Ba giáºn dữ:
− Thằng mất dạy, nó doa. nếu cô còn chứa con, nó sẽ phá nhà cô. Má»™t thằng như váºy mà ba con còn muốn gã con cho nó, cô sẽ không im lặng đâu.
Thùy Dương nói nhá»:
− Cô đừng tức nữa, mà cô cÅ©ng không can được ba con đâu. Mai mốt con sẽ không đến ở nhà cô, con không muốn anh ta quáºy phá cả cô nữa.
Giá»ng cô Ba giáºn dữ:
− Thá»i buổi nà y mà có má»™t thằng ngang ngược coi thưá»ng pháp luáºt như váºy à ? Phải Ä‘i thưa nó, không lẽ không ai là m gì được nó sao?
Thùy Dương bặm môi, bắt đầu rớt nước mắt:
− Nếu nhá» tá»›i pháp luáºt, sợ trước khi ngưá»i ta xá» thì con đã chết rồi, vá»›i má»™t ngưá»i ngang ngược thì tránh vẫn hay hÆ¡n là đối đầu cô ạ.
Chợt thấy dì Thuáºn Ä‘i và o, cô nói nhanh:
− Äể hôm nà o con gá»i lại cô nhé, con cúp máy đây.
Thùy Dương vá»™i vã gác máy, quẹt nhanh nước mắt. Nhưng cá» chỉ cá»§a cô không thoát khá»i mắt dì Thuáºn. Bà đến ngồi xuống phÃa cuối giưá»ng, vẻ mặt pháºt ý:
− Mấy hôm nay con Ä‘i đâu váºy?
− Con đến nhà cô Ba chơi.
− Äi chÆ¡i sao không nói má»™t tiếng? Là m dì phải bảo thằng Quảng Ä‘i tìm con.
Bà cau mặt:
− Tại sao con là m như váºy? Tháºt coi thưá»ng nó quá mức, là m nó quê vá»›i ngưá»i ta, con cư xá» như nó là há»§i không bằng.
Thùy Dương là m thinh. Cô đã quá kinh nghiệm, và chá»n cách nà y để ngưá»i khác không biết mình nghÄ© gì. Vì nếu được nói, cô sẽ nói thẳng rằng cô ghê tởm, khinh ghét và coi thưá»ng Quảng. Chỉ cần thấy mặt anh ta ở xa cÅ©ng đủ là m cô kinh sợ, nói gì là đến gần.
Bà Thuáºn thừa biết ý nghÄ© cá»§a Thùy Dương, nhưng vẫn là m như không há» có gì nghiêm trá»ng. Cái đêm Quảng xông và o phòng Thùy Dương, bà thấy hết. Và nghe cả tiếng kêu cứu cá»§a cô, nhưng vẫn là m như không hay. Äêm đó, chị bếp đã lên vá»›i Thùy Dương. Bà không tiện ra mặt trách chị ta nhưng bá»±c bá»™i rõ rệt. Äến ná»—i chị ta chịu không nổi phải xin nghÄ© việc.
Thấy Thùy Dương lặng thinh, bà nói tiếp:
− Nó đã lặn lá»™i ra đó tìm con, chứng tá» là thương con biết bao nhiêu, váºy mà lại cư xá» như váºy.
" Nếu dì Thuáºn đã biết rồi, thì mình không còn gì để sợ nữa". Thùy Dương nghÄ© thầm, nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
Bà Thuáºn thấy ghét nhất cái cách im lìm bướng bỉnh cá»§a cô. Thùy Dương vốn dịu dà ng, nhút nhát. Khi má»›i vá» nhà nà y, bà hoà n toà n không e dè cô. Và vì cô nà ng quá hiá»n nên dần dần bà đâm ra lấn lướt.
Khi Quảng thÃch Thùy Dương và đòi cưới, bà cứ nghÄ© chuyện đó dá»… như cắm má»™t Ä‘oá hoa và o cháºu. Không ngá» cô nà ng phản ứng rất quyết liệt, đến ná»—i bà đâm ra khó xá» vá»›i Quảng.
Nói mãi mà không nghe Thùy Dương trả lá»i, bà bá»±c bá»™i đứng dáºy, bá» Ä‘i ra ngoà i.
Thùy Dương mệt má»i nằm xuống giưá»ng. Mấy đêm ở nhà cô Ba, cô bị mất ngá»§ thưá»ng xuyên. Sáng nay ngá»§ thẳng giấc, cô tỉnh táo được má»™t đôi chút, nhưng bây giá» cÆ¡n mệt má»i lại xâm chiếm.
Thùy Dương khoá cá»a phòng định ngá»§ má»™t chút. Nhưng không yên tâm, cô cứ cháºp chá»n âu lo và pháºp phồng. Cuối cùng cô ngồi hẳn lên, bước qua tá»§ sá»an và i bá»™ đồ.
Vừa xếp chiếc áo, cô vừa quẹt nước mắt. Cuá»™c sống lưu vong nà y rồi kéo dà i đến bao giá»? Ước gì có thể Ä‘i là m để không phải dá»±a và o gia đình, Ä‘i đâu đó tháºt xa để trốn chạy.
Buổi tối, Thùy Dương Ä‘i qua phòng bà Thuáºn, cô thò đầu qua cá»a há»i vá»ng và o:
− Ba con nói chuyến bay mấy giỠhả dì?
− Khoảng mưá»i má»™t giá» ra đó là vừa. Tối nay dì có ngá»§ quên thì nhá»› gá»i dì nghe.
Thùy Dương dạ má»™t tiếng rồi láºp tức trở vá» phòng. Cô không thÃch ở lại rồi phải nói chuyện vá»›i dì Thuáºn, dù là má»™t câu.
Cô trở vá» phòng, cẩn tháºn khoá cá»a lại, quyết định sẽ thức đợi giá» ra sân bây.
Chợt nhá»› tá»›i Quảng, Thùy Dương đâm ra run rẩy cả ngưá»i. Sáng nay anh ta đã gá»i Ä‘iện cho dì Thuáºn, có nghÄ©a là anh ta biết cô Ä‘ang ở đây. Lẽ nà o anh ta không vá»?
Tại sao anh ta vắng mặt má»™t cách đáng ngại như váºy? Có khi nà o dì Thuáºn cố ý...
Thùy Dương bồn chồn Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng. Nhưng cô cố trấn áp ná»—i sợ. Tối nay có ba cô ở nhà , nhất định Quảng không dám là m gì cô. Dù muốn dù không thì cô cÅ©ng phải ở lại đón ba, rồi sau đó sẽ tÃnh sau.
Thùy Dương ngước nhìn đồng hồ. Còn những má»™t tiếng. Nhưng cô chá» không nổi, cô bước xuống giưá»ng, định thay đồ Ä‘i trước, thì cánh cá»a báºt mở, rồi Quảng hiện ra, anh ta thoắt nhanh và o phòng, dáng Ä‘iệu đầy vẻ sinh sá»±.
Thùy Dương sợ đến tắc nghẽn cả cổ. Không kêu lên được má»™t tiếng. Cô lùi lại sát tưá»ng, mở to mắt nhìn anh ta, khiếp đảm như nhìn thấy thần chết.
Quảng lừ đừ bước lại gần cô, giá»ng cáu kỉnh:
− Lúc sáng em là m như anh là tên giết ngưá»i không bằng. Tại sao em bá» chạy kiểu đó, định là m xấu mặt anh hả?
Giá»ng Thùy Dương khà n Ä‘i vì sợ.
− GiỠnà y khuya rồi, không được và o phòng tôi. Ra mau!
− Anh phải há»i tá»™i em, cái thằng Ä‘i vá»›i em lúc sáng là ai, nói mau!
− Anh không có quyá»n gì chất vấn tôi.
Quảng lắc tay cô một cái:
− Thằng đó là bồ em phải không? Anh sẽ giết nó.
Thùy Dương kinh sợ nhìn Quảng:
− Anh không là gì cá»§a tôi cả, lấy quyá»n gì gây hấn vá»›i ngưá»i ta?
− Trước sau gì em cũng là vợ anh, em mà cư xỠvới anh kiểu nà y hoà i thì đừng trách anh bạo lực.
Vừa nói, Quảng vừa ghì Thùy Dương và o ngưá»i. Cô láºp tức đẩy ra:
− Buông ra, tôi ghê tởm anh lắm!
− Cũng chẳng sao, nếu em cà ng quyết liệt thì anh cà ng phải ra tay thôi, thỠxem em có thoát được không.
Hắn cúi xuống định tìm môi Thùy Dương nhưng cô lắc đầu cố tránh cho bằng được. Ghê tởm không để đâu cho hết. Cô vùng vẫy với tất cả sức lực để thoát ra.
Cà ng bị chống cự, Quảng cà ng trở nên thô bạo, hắn nghiến răng:
− Em phải thuá»™c vá» anh, có váºy em má»›i trở thà nh vợ anh được.
Thùy Dương cố sức đẩy Quảng ra. Má»™t tay cô mò mẫm trên bà n tìm má»™t thứ gì đó. Cô chợt chụp dược khung chặn giấy bằng sắt. Không còn thá»i gian gì để suy nghÄ©, trong cÆ¡n hoảng sợ thoát thân, cô ném mạnh và o ngưá»i Quảng vá»›i tất cả sá»± giáºn dữ.
Quảng buông phắt cô ra. Anh ta lảo đảo rồi ngã ụp xuống giưá»ng. Thùy Dương thoáng thấy tấm drap đỠmáu. Cô kinh hoà ng đến run rẩy, và lao ra cá»a, chạy như Ä‘iên xuống dưới nhà .
Cô hối hả mở cá»a phòng khách, rồi mở cổng, chạy quáng quà ng trên vỉa hè. Äến khi không còn sức để bước Ä‘i, cô ngừng lại, lảo đảo tá»±a và o má»™t góc cây để thở.
Má»™t chiếc taxi trá» tá»›i. Thấy xe, Thùy Dương như tỉnh ngưá»i ra. Cô vẫy lại, nói nhanh địa chỉ vá»›i ngưá»i tà i xế. Trước khi xe chạy, cô còn ngoáy lại phÃa sau như sợ bị Ä‘uổi theo.
Mưá»i má»™t giỠđêm, Thùy Dương đứng trước cổng nhà mà lúc sáng cô đã tá»›i, run rẩy đưa tay bấm chuông. Mưá»i phút sau, Trưá»ng hiện ra ở ban công, cúi ngưá»i nhìn xuống đưá»ng. Thấy bóng dáng cô đứng gục đầu và o trụ xi măng, anh vá»™i Ä‘i nhanh xuống sân.
Thùy Dương hiện ra trước mắt anh trong Ä‘iệu bá»™ tả tÆ¡i. Còn thất thần hÆ¡n cả lúc sáng. Lúc sáng cô chỉ có vẻ hoảng sợ, còn bây giá»... gần như má»™t ngưá»i quá tuyệt vá»ng. Cô như không còn sức để nói lá»›n:
− Anh có thể cho em ở lại đây không?
Trưá»ng gáºt đầu, rồi nhìn ra đưá»ng. Thấy chiếc taxi còn Ä‘áºu phÃa trước, anh định há»i thì Thùy Dương lên tiếng:
− Anh trả tiá»n taxi giùm em, giá» em không có tiá»n, không có gì cả.
Trưá»ng mở rá»™ng cá»a:
− Cô bé và o nhà đi, cứ để đó tôi.
Thùy Dương đứng tá»±a và o gốc cây chá» Trưá»ng. Anh đóng cổng rồi tá»›i đứng trước mặt cô:
− Cô bé lại có chuyện gì nữa phải không?
Thùy Dương nói với một vẻ hoảng loạn:
− Em đã là m chết anh ta rồi, anh ta cưỡng bức em, và em đã ném má»™t cái gì đó và o ngưá»i anh ta. Trá»i Æ¡i! Em thấy anh ta gục xuống giưá»ng, thế là em chạy mà không biết mình phải là m gì nữa.
Ãnh mắt Trưá»ng loé lên, sá»ng sốt. Anh nhìn Thùy Dương má»™t cách kinh ngạc. ChÃnh anh cÅ©ng bối rối không biết phải là m gì.
Phản ứng cá»§a Trưá»ng là m Thùy Dương cà ng thêm sợ hãi. Cô oà lên khóc:
− Anh có sợ bị liên luỵ không?
Trưá»ng lắc đầu, cố trấn tÄ©nh:
− Em và o nhà đi, muốn biết chuyện gì xảy ra với anh ta thì sáng nay sẽ tìm hiểu.
− Anh có sợ bị liên luỵ không?
− Cho dù có thế nà o thì tôi cÅ©ng không Ä‘uổi em ra đưá»ng đâu. Em và o nhà đi!
Anh đưa Thùy Dương lên lầu, và mở cá»a má»™t căn phòng trống ngay sát bên phòng anh. Thấy Thùy Dương cứ đứng giữa phòng như không hiểu mình Ä‘ang ở đâu, anh nói như trấn an:
− Äây là phòng cá»§a em, tạm thá»i cứ ở đây đêm nay, má»i việc sáng mai sẽ tÃnh sau.
− Vâng.
Trưá»ng đẩy nhẹ cho Thùy Dương ngồi xuống ghế, rồi há»i má»™t cách quan tâm:
− Chuyện gì xảy ra vá»›i cô bé váºy?
Vừa há»i, anh vừa đưa mắt nhìn xuống tay cô. Thùy Dương bám chặt tay và o thà nh ghế, những ngón tay run rẩy. Anh nhìn mặt cô. Rõ rà ng là Thùy Dương Ä‘ang bị khá»§ng hoảng ghê gá»›m. Anh nói nhẹ nhà ng:
− Chắc anh ta chỉ bị thương chút thôi. Em yếu đuối thế nà y, là m sao là m chết được một thanh niên mạnh mẽ như anh ta.
Giá»ng Thùy Dương run run:
− Nhưng em thấy anh ta ngã gục xuống giưá»ng em, em thấy cả máu chảy.
Trưá»ng gáºt đầu Ä‘iá»m tÄ©nh:
− Có thể anh ta chỉ bị ngất do chấn thương, má»™t ngưá»i như anh ta không dá»… chết đâu. Nhưng có chuyện gì váºy?
Thùy Dương cố trấn tÄ©nh để kể, nhưng giá»ng cứ đứt quãng, lá»™n xá»™n:
− Em đã hiểu ý định cá»§a dì Thuáºn, bà ấy gạt em, để em phải ở nhà chá» ba, nhưng em biết chắc là ba em không vá».
Trưá»ng không hiểu rõ lắm, nhưng cÅ©ng Ä‘oán được lá» má» câu chuyện, anh gáºt đầu:
− Rồi sao nữa?
− Mãi đến khi anh ta xông và o phòng em, em má»›i hiểu ra, nhưng không là m sao tránh được. Em không hiểu là m cách nà o anh ta có thể và o phòng, dù em đã khoá cá»a rất kỹ.
− Có thể anh ta có chìa khoá riêng.
Giá»ng Thùy Dương phẫn ná»™:
− Rõ rà ng dì Thuáºn cố ý giúp anh ta.
Trưá»ng có vẻ quan tâm khÃa cạnh khác:
− Sau đó thế nà o? Có phải anh ta ức hiếp em không?
Thùy Dương không còn lòng nà o để xấu hổ nữa, cô nói má»™t cách giáºn dữ:
− Anh ta muốn chiếm đoạt để em phải chịu là m vợ anh ta. Em chưa từng ghê tởm ai như thế.
Trưá»ng há»i tiếp:
− Và lúc chống cự, em đã là m anh ta bị thương?
Thùy Dương gáºt đầu mệt má»i:
− Em đã là m như váºy. Lúc đó em chỉ muốn thoát thân, và không thể nghÄ© tá»›i háºu quả cá»§a nó.
Trưá»ng gáºt đầu:
− Ở và o trưá»ng hợp em, ai cÅ©ng nghÄ© như váºy thôi.
Thùy Dương ngồi im, rồi chợt khóc nức nở:
− Nếu anh ta chết thì em phải là m sao đây? Em sợ lắm, em không muốn là m chết anh tạ.. Ôi! Em biết là m sao bây giỠđây? Cứu em với!
Trưá»ng lắc đầu:
− Em bình tĩnh lại đi, chưa có gì để khẳng định được cả.
− Nhưng nếu nhự..
Trưá»ng khoát tay:
− Bây giá» hay nhất là em ngá»§ má»™t giấc đến sáng. Sau đó tỉnh táo lại, em sẽ thấy má»i chuyện đơn giản hÆ¡n rất nhiá»u.
Thùy Dương mở to mắt, im lặng. Lúc nà y mà Trưá»ng bảo cô ngá»§? Anh có hiểu hết tình cảnh cá»§a cô không?
Nhưng cô còn đủ sáng suốt để biết dừng lại. Không muốn là m phiá»n nhiá»u, cô nói khẽ:
− Xin lá»—i, anh Ä‘i ngá»§ Ä‘i, em không là m phiá»n anh nữa.
Trưá»ng khoát tay:
− Tôi thì không phiá»n gì, nhưng cô bé nên ngá»§ để lấy sức, không nên suy sụp quá như thế.
Anh nói thêm để trấn an cô:
− Ngà y mai tôi sẽ đến nhà cô xem tình hình thế nà o. Cứ yên tâm đi!
Thùy Dương thở dà i:
− Vâng.
Trưá»ng Ä‘i ra rồi. Cô bước qua giưá»ng, ngồi gục đầu xuống gối, tâm trà ngáºp chìm trong hoảng loạn không lối thoát. NghÄ© đến việc mình có thể là m má»™t ngưá»i, cô cÅ©ng đủ rùng mình, huống gì mình có thể là m chết má»™t ai đó.
Chỉ một ý nghĩ đó cũng đủ là m cô muốn phát điên.
Thùy Dương không biết mình đã ngồi như váºy bao lâu. Äến lúc nghe tiếng gõ cữa tháºt mạnh, cô giáºt bắn mình ngẩng phắt lên. Trong má»™t phút, cô không hiểu mình Ä‘ang ở đâu. Äến lúc tiếng Trưá»ng vá»ng và o cô má»›i trở lại thá»±c tế.
Giá»ng anh khá lá»›n, nhưng có vẻ nhẹ nhà ng:
− Mở cá»a Ä‘i Thùy Dương!
Thùy Dương bước ra mở cá»a. Cô thấy Trưá»ng cầm ly nước và viên thuốc. Cô ngÆ¡ ngác định há»i thì anh lên tiếng:
− Äây là thuốc an thần, nó sẽ giúp cô bé ngá»§ được.
Trưá»ng mÄ©m cưá»i:
− Không có gì nghiêm trá»ng lắm đâu, ngá»§ Ä‘i nhé!
Anh khép cá»a lại cho cô, rồi Ä‘i vá» phòng mình.
Thùy Dương uống thuốc xong, cô lên giưá»ng nằm, chong mắt nhìn lên trần nhà . Cho đến khi thuốc ngấm, đưa cô và o giấc ngá»§ từ từ nhưng đầy má»™ng mị.
Sáng hôm sau Thùy Dương dáºy rất muá»™n. Cô mở mắt nhìn ra phÃa cá»a sổ. Ãnh nằng là m cô chói mắt, ý thức dần dần khôi phục. Cô thấy ngá»±c pháºp phồng, và chống tay gượng ngồi lên.
Thùy Dương bước xuống giưá»ng. Bây giá» má»›i thấy má»™t cô gái Ä‘ang ở trong phòng. Cô ta ngồi quay mặt ra cá»a sổ, Ä‘ang Ä‘á»c sách nhưng có vẻ lÆ¡ đãng. Thỉnh thoảng, cô đưa mắt nhìn qua giưá»ng.
Thùy Dương ngồi im ngó cô gái. Äó là má»™t thiếu nữ gầy gò mảnh mai, mái tóc đổ dà i xuống lưng. Cô mặc chiếc đầm trắng, đôi vai gầy nhô lên dưới lá»›p áo. Nhìn cô ta, tá»± nhiên Thùy Dương liên tưởng đến nhân váºt Hà n Ni trong tiểu thuyết mà cô đã xem. Trông cô tháºt thanh tú, trong suốt.
Thùy Dương biết chắc đó là chá»§ nhà . Nhưng cô chưa biết giải thÃch thÃch thế nà o vá» sá»± có cá»§a mình, nên cứ phân vân chưa lên tiếng.
Cô gái chợt quay lại. Thấy Thùy Dương đã thức, cô mỉm cưá»i là m quen. Giá»ng cô rất ngá»t:
− Ngủ ngon không em?
− Dạ ngon. Xin lỗi, chị là ...
Cô gái buông tỠbáo xuống, bước qua ngồi gần Thùy Dương, nhìn cô như quan sát:
− Äừng ngại, anh Trưá»ng bảo chị đến đây chÆ¡i vá»›i em. Anh ấy có việc phải Ä‘i từ sá»›m rồi.
− Dạ.
− Anh Trưá»ng kể chuyện cá»§a em vá»›i chị rồi. Tá»™i nghiệp em tháºt, vướng và o chuyện như váºy, khổ cả Ä‘á»i.
Thùy Dương không biết nói gì, cô nhìn xuống tay mình, lặng lẽ thở dà i.
Cô gái nói như giới thiệu:
− Chị tên Oanh, Kiá»u Oanh.
− Dạ, chị Oanh. Còn em tên Thùy Dương.
Kiá»u Oanh gáºt đầu:
− Chị biết rồi, anh Trưá»ng nói.
Cô ngừng lại nhìn Thùy Dương hÆ¡i lâu, rồi nháºn xét:
− Tên em giống như ngưá»i váºy.
− Dạ.
Kiá»u Oanh đứng lên:
− Chị xuống chuẩn bị bữa sáng, em xuống sau nhé. Toa-lét cạnh phòng em đấy.
− Vâng.
Thùy Dương rá»a mặt, chải lại tóc cho gá»n, rồi Ä‘i xuống nhà . Cô còn đứng phân vân thì tiếng Kiá»u Oanh vá»ng ra:
− Chị Ở đây, và o đây đi Dương!
Thùy Dương Ä‘i và o bếp. Kiá»u Oanh Ä‘ang loay hoay pha sữa. Trên bà n đã có sẵn bánh mì và thịt nguá»™i. Thùy Dương nhìn lướt qua, rồi lên tiếng:
− Chị để em là m cho.
− Thôi, chị xong rồi.
Kiá»u Oanh kéo Thùy Dương ngồi xuống bên cạnh, đẩy dÄ©a thịt vá» phÃa cô:
− Sáng giá» chị chá» em cùng ăn cho vui, ăn Ä‘i nhá».
Phong cách dịu dà ng và thân máºt cá»§a cô khiến Thùy Dương thấy dá»… chịu rất nhiá»u. Cô ngồi xuống, cháºm rãi xé bánh mì cho và o miệng. Kiá»u Oanh không ăn mà cứ nhìn cô, rồi mỉm cưá»i:
− Em mảnh mai, yểu điệu nhưng trông khoẻ mạnh. Em có là n da đẹp lắm.
Thùy Dương ngước lên, nhìn Kiá»u Oanh hÆ¡i lâu, rồi ngáºp ngừng:
− Sao chị lại để ý chuyện đó ạ? Em thấy em cÅ©ng bình thưá»ng, rất nhiá»u ngưá»i như váºy, chị cÅ©ng váºy.
Kiá»u Oanh há»i vá»›i vẻ chăm chú:
− Em thấy chị bình thưá»ng lắm à ? Có tháºt là váºy không?
Thùy Dương hÆ¡i lạ, nhưng cÅ©ng gáºt đầu:
− Chị chẳng có gì khác lạ cả.
Kiá»u Oanh vẽ ngón tay lên bà n. Thùy Dương tò mò nhìn xuống bà n tay cô quan sát. Vì Kiá»u Oanh có vẻ chăm chút đến vẻ ngoà i cá»§a mình, nên cô phải tò mò. Cô thấy chưa ai có bà n tay mảnh mai gầy guá»™c như thế. Nó trắng xanh, đến thấy cả những đưá»ng gân nhá»... nhưng như váºy thì có gì bất thưá»ng đâu.
Kiá»u Oanh chợt ngước lên, giá»ng nhá» nhẹ:
− Dương nói váºy chị cÅ©ng mừng, có nghÄ©a là chị cÅ©ng có bá» ngoà i bình thưá»ng.
− Vâng, rất bình thưá»ng.
− Chắc tại ánh sáng trong nhà nên Dương không thấy, chứ tháºt ra mặt chị rất xanh, khi ra ngoà i chị luôn phải đánh phấn hồng.
Thùy Dương há»i lạ lùng:
− Sao váºy à ?
− Chị bị bệnh tim, nặng lắm, cũng không biết còn mất lúc nà o.
− Sao kia?
Thùy Dương thốt lên má»™t cách kinh ngạc. Má»™t ngưá»i có thể nói chuyện sống chết như bà n chuyện thá»i trang, tháºt là lạ lùng. Và cô không không hay mình cứ mở lá»›n mắt nhìn Kiá»u Oanh.
Cá» chỉ cá»§a cô là m Kiá»u Oanh lại cưá»i:
− Em không tin phải không?
Thùy Dương lắc đầu:
− Má»™t ngưá»i bệnh nặng mà có thể bình thưá»ng như váºy sao? Em cứ nghÄ©...
Nháºn ra mình ăn nói vô duyên, cô láºp tức nÃn bặt. Nhưng Kiá»u Oanh nói tiếp:
− Em nghÄ© bệnh sắp chết là phải nằm liệt giưá»ng phải không?
Thùy Dương lúng túng:
− Xin lá»—i, em không cố ý nói như váºy.
Kiá»u Oanh cưá»i nhẹ:
− Có gì đâu em, nhiá»u ngưá»i cÅ©ng nghÄ© như em thôi.
Thùy Dương ngước lên nhìn với vẻ thắc mắc:
− Có phải chị là bạn gái anh Trưá»ng không ạ?
− Ừ.
− Chắc chị là ngưá»i duy nhất chia sẻ vá»›i anh ấy má»i chuyện.
− Gần như váºy.
Thùy Dương rụt rè:
− Em đến đây có là m phiá»n chị không ạ?
Kiá»u Oanh lắc đầu:
− Không đâu nhá», đừng nghỉ váºy. Chuyện cá»§a em ai nghe lại không động lòng. Anh Trưá»ng tốt lắm, em có thể tin cáºy anh ấy đó.
Kiá»u Oanh chợt nói qua chuyện khác:
− Em chắc con Ä‘i há»c hả Dương?
− Vâng, em há»c ở nhạc viện, chưa ra trưá»ng chị ạ.
− Em đúng là dân nhạc viện, nhìn em rất thanh tao.
Thùy Dương ngáºp ngừng:
− Em thấy chị cÅ©ng váºy, chị là m em liên tưởng đến má»™t nhân váºt...
Kiá»u Oanh ngắt lá»i:
− Hà n Ni phải không? Nhiá»u ngưá»i cÅ©ng nói vá»›i chị như váºy.
Cô khẽ thở dà i:
− Nhiá»u lúc chị có cảm tưởng mình có số pháºn giống như váºy. Chị cÅ©ng bệnh tim từ nhá» như nhân váºt đó, cÅ©ng bá» há»c giữa chừng và tách rá»i thế giá»›i bên ngoà i. Không biết rồi chị có chết như cô tạ..
Thùy Dương mở to mắt, khẽ rùng mình:
− Không thể nà o có hai số pháºn giống nhau như váºy, không thể nà o.
Kiá»u Oanh chống cằm nhìn xuống bà n, đăm chiêu:
− Chị bị ám ảnh Ä‘iá»u đó mãi. Mà nếu không chết thì chị cÅ©ng không thể Ä‘em hạnh phúc tá»›i cho anh Trưá»ng được, không thể nà o có má»™t gia đình được.
Thùy Dương ngồi im suy nghĩ, rồi tư lự:
− Anh Trưá»ng biết chị như váºy mà vẫn không chia tay, có nghÄ©a là yêu thương chị hết lòng.
− Anh ấy lúc nà o cÅ©ng nâng niu chị, nhẹ nhà ng vá»›i chị, nhưng Ä‘iá»u đó là m chị ray rứt thêm. Chị muốn anh ấy gặp và yêu thương má»™t ngưá»i khác.
Thùy Dương mỉm cưá»i:
− Tình yêu thì không thể khuyên được đâu.
Kiá»u Oanh ngước cặp mắt đẹp nhưng buồn bả, nhìn xa xăm:
− Chị có ngưá»i bạn rất dá»… thương, chị muốn anh Trưá»ng láºp gia đình vá»›i nó, như váºy má»›i có hạnh phúc.
Thùy Dương lạ lùng:
− Không ai nhưá»ng ngưá»i yêu cho ngưá»i khác bao giá», chị là m thế là xúc phạm anh Trưá»ng, tháºt đấy.
Kiá»u Oanh chợt nói qua chuyện khác:
− Ngà y trước chị cÅ©ng thÃch há»c piano như em, cho nên biết em theo há»c nhạc viện, chị thÃch lắm.
Thùy Dương thở dà i:
− Nhưng giỠthì em nghĩ rồi chị à .
Kiá»u Oanh nói vá»›i vẻ thông cảm:
− Bị săn Ä‘uổi như váºy, khổ quá phải không? ÄÆ°á»£c ngưá»i ta yêu tưởng như là phúc, nhưng có trưá»ng hợp đó là hoạ. Váºy rồi em sẽ sống thế nà o đây?
− Hôm qua anh Trưá»ng có há»i như váºy, em cÅ©ng không biết em sẽ thế nà o nữa. Cách đây hai năm, em mÆ¡ ước lên cao há»c, nhưng bây giá» chỉ muốn được yên ổn mà thôi.
− Vì má»™t ngưá»i đà n ông mà phải chịu từ bá» mÆ¡ ước cá»§a mình, tiếc tháºt. Chị nghÄ© ngưá»i đó chắc thô lá»— lắm, đến mức em ghê sợ chạy trốn.
Thùy Dương cưá»i nhẹ:
− Dùng từ thô lá»— là còn rất nhẹ chị ạ. Anh ta không há» biết tá»± trá»ng.
Kiá»u Oanh chưa kịp nói thì nghe tiếng xe ngoà i sân. Cô nhìn ra:
− Anh Trưá»ng vỠđó.
Thấy Thùy Dương định đứng lên, Kiá»u Oanh cản lại:
− Em cứ ăn cho xong đi.
− Dạ.
Lúc đó Trưá»ng Ä‘i và o. Anh nhìn hai ngưá»i má»™t cách ngạc nhiên:
− Hai cô đang ăn sáng à ?
Kiá»u Oanh mỉm cưá»i dịu dà ng:
− Thùy Dương dáºy trể quá nên em chá» cho vui. Anh uống cà phê nghe.
Trưá»ng khoát tay:
− Không, anh vừa ghé quán cà phê xong.
Anh cúi xuống vịn vai Kiá»u Oanh, giá»ng nhẹ nhà ng như nói vá»›i má»™t đứa trẻ:
− Sáng nay em có mệt không? Em ăn được nhiá»u không?
− Nhiá»u lắm, có Thùy Dương cÅ©ng vui, nên em ăn hết cả phần ăn bằng cá»§a Thùy Dương.
Trưá»ng vuốt tóc cô:
− Ráng ăn nhiá»u thêm Ä‘i, hôm nay, nhìn em có vẻ hồng hà o lên rất nhiá»u.
Kiá»u Oanh mỉm cưá»i:
− NhỠThùy Dương mà em có bạn, em vui lắm.
Thùy Dương hÆ¡i ngạc nhiên nhìn hai ngưá»i. Lạ tháºt, Trưá»ng nói chuyện vá»›i Kiá»u Oanh bằng giá»ng ngá»t ngà o, như nói vá»›i đứa bé. Không biết những ngưá»i yêu nhau thì dùng cách nói ngá»t ngà o như váºy, hay là chỉ có hai ngưá»i nà y?
Anh quay qua Thùy Dương:
− Ngưá»i mà em sợ chết không có nghiêm trá»ng đâu, anh ta chỉ bị thương nhẹ thôi. Sáng nay anh đã thấy anh ta Ä‘i ra ngoà i. Có thể yên tâm nhé!
Thùy Dương tưởng như trút được một tảng đá đè nặng lên ngực. Bất giác, cô chấp tay trước ngực:
− Lạy chúa, ngưá»i đã cứu con.
Trưá»ng và Kiá»u Oanh đưa mắt nhìn nhau. Kiá»u Oanh nói như nhắc nhở:
− Nhưng giỠthì em không thể trở vỠnữa bé ạ. Anh ta sẽ cà ng hung bạo với em hơn.
Thùy Dương chấp chới mắt nhìn xuống:
− Em biết. Em đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Trưá»ng Ä‘iá»m đạm:
− Nếu không thể trở vá» nhà thì em phải trốn hẳn. Nếu váºy thì em phải sống tá»± láºp cô bé ạ.
− Em rất muốn, nhưng em chẳng biết là m gì cả. Nếu như có việc gì kiếm được tiá»n, thì cái gì em cÅ©ng là m hết.
Trưá»ng nhìn cô chăm chú:
− Hôm qua tôi quên há»i, em bảo Ä‘ang Ä‘i há»c nhưng há»c ngà nh nà o?
Kiá»u Oanh lên tiếng:
− Dương há»c nhạc, không thể là m những việc nặng nhá»c đâu anh.
Trưá»ng gáºt đầu:
− Nhìn cô bé là anh biết, Dương không thể là m việc nặng nhá»c được đâu. Nhưng anh không biết cô bé thÃch hợp việc gì. Em có biết đà n hát gì không Dương?
− Em biết đà n piano, hát thì cũng biết, nhưng không thể là m ca sĩ.
Cô ngáºp ngừng má»™t lát, rồi nói dè dặt:
− Anh có thể tìm giúp em một việc không ạ? Nếu là công ty thì em sẽ là m tạp vụ, hoặc tiếp viên cho một quán cà phê nà o đó.
Kiá»u Oanh lắc đầu phản đối:
− Trá»i Æ¡i! Em không thể là m những việc đó được đâu.
Trưá»ng cÅ©ng cưá»i nói:
− Má»™t tiểu thư như em không thÃch hợp vá»›i những việc đó đâu.
Thùy Dương lắc đầu:
− Em gặp hoà n cảnh nà y rồi, không thể sống như ngà y trước nữa đâu, em chấp nháºn tất cả, miá»…n là tá»± láºp được.
Trưá»ng suy nghÄ© má»™t lát, rồi khoác tay:
− Tạm thá»i em cứ nghÄ© ngÆ¡i, sau đó tôi sẽ tìm việc là m cho em.
Kiá»u Oanh vịn nhẹ lên vai Thùy Dương:
− Chị vá»›i anh Trưá»ng đã bà n rồi, Dương sẽ đến ở vá»›i chị cho vui, như váºy em sẽ tá»± nhiên hÆ¡n. Nhà chị chỉ có hai mẹ con, mẹ chị thoải mái lắm, em không phải ngại.
Thùy Dương nhìn Kiá»u Oanh má»™t cách biết Æ¡n, rồi thở dà i má»™t mình. Chỉ má»›i cách đây má»™t ngà y, cô còn chưa biết mình sẽ ở đâu. CÅ©ng không hình dung nổi mình sẽ nhá» má»™t ngưá»i xa lạ.
Váºy mà chẳng những chỉ nhá», cô còn gần như dá»±a hẳn và o ngưá»i ta.
Chuyện đưa đẩy như một giấc mơ, khiến cô không thể không bà ng hoà ng.
Thùy Dương ngồi trước máy tÃnh, vẻ mặt đầy căng thẳng. Dù đã cố nhá»› những thao tác Trưá»ng chỉ, cô vẫn không nhá»› nổi tất cả. Má»™t tuần nay táºp là m quen vá»›i bà n phÃm mà vẫn không nhá»› nổi mặt chữ. Cô thấy mình tệ và ngu dốt không để đâu cho hết. Tại sao cô nhá»› những phÃm nhạc trên đà n dương cầm quá dá»… dà ng, mà lại không nhá»› nổi vị trà những chữ số trên bà n phÃm, dù nó hiện ra sá» sá» ngay trước mắt. Cả tuần rồi mà vẫn không nhá»› ná»—i các thao tác sá» dụng máy. Cô biết nói vá»›i Trưá»ng thế nà o đây?
Thùy Dương buồn rầu nhìn mà n hình. Äầu óc nhá»› mông lung vá» những buổi há»c nhạc, những buổi chiá»u má»™t mình trong phòng, căn phòng ngáºp đầy tiếng dương cầm. Những dòng nhạc chảy trà n ra từ những phÃm nhạc. Cô tá»± bằng lòng vá»›i âm thanh mình tạo ra, ngây ngất vá»›i nó. Lúc đó sao cuá»™c Ä‘á»i sung sướng quá.
Thùy Dương không để ý Trưá»ng Ä‘ang ngưng công việc ở phÃa bà n vuông góc. Anh mi lặng quan sát Thùy Dương. Thấy cô vẫn không dứt ra khá»i trạng thái bất động, anh đà nh phải lên tiếng:
− Em chán công việc nà y lắm phải không?
Thùy Dương giáºt bắn mình, cô quay phắt lại. Bắt gặp cái nhìn không hà i lòng cá»§a Trưá»ng, cô chuyển từ tâm lý hoảng sợ sang xấu hổ. Mặt cô đỠbừng lên, nói nhá» gần như không nghe được:
− Em xin lá»—i, em sẽ há»c đây.
Cô ngồi thẳng lên, môi bặm lại, tay nhấp chuá»™t và o chữ W. Nhưng cô chỉ mở được word rồi sau đó không biết là m gì tiếp theo. Bị cặp mắt cá»§a Trưá»ng giám sát, cô cúi xuống, căng thẳng nhá»› xem mình phải là m gì tiếp theo. Trong tâm lý bị ức chế tá»™t cùng đó, nhìn cô khổ sở như con mèo bị trói trong chiếc há»™p.
Trưá»ng im lặng suy nghÄ© má»™t lát, rồi lên tiếng:
− Em không há»c nổi phải không? Em thấy nó khô khan quá phải không?
Thùy Dương vẫn cúi gằm mặt mình xuống bà n phÃm:
− Xin lỗi, em sẽ cố gắng.
Trưá»ng chợt đứng dáºy, bước qua bà n cô. Anh tá»±a và o cạnh bà n, nhìn và o mà n hình. Thấy những chữ số loạn xạ trong đó, anh khẽ lắc đầu:
− Có lẽ tôi đã bắt em là m má»™t việc không phù hợp vá»›i em, mà cái gì không thÃc thì ngưá»i ta khó tiếp thu lắm.
Thùy Dương nhắc lại một cách máy móc:
− Em xin lỗi.
Trưá»ng lại lắc đầu:
− Em cứ nói xin lỗi hoà i, nhìn em khổ sở quá.
Anh cúi xuống tắt máy, rồi quay qua nhìn Thùy Dương, nói như quyết định:
− Em nên chấm dứt công việc nà y. Cà ng bắt mình cố gắng em cà ng rối thôi.
Thùy Dương ngước lên, vẻ mặt buồng bả:
− Em là m anh thất vá»ng lắm phải không? Thú tháºt là em không há»c nổi môn nà y, em đã ráng hết sức, nhưng vẫn không sao nhá»› được.
Cô rưng rưng nước mắt:
− Äến giá» em má»›i biết mình kém thông minh.
Trưá»ng nói nhẹ nhà ng:
− Có lẽ tôi đã sai, cô bé không nên mặc cảm như váºy.
Anh khoát tay, nói dứt khoát:
− Cái gì không là m được thì nên chấm dứt ngay, để kéo dà i chỉ là m em mệt thêm, mà cÅ©ng không Ãch lợi gì cả.
− Em xin lỗi.
− Lẽ ra ngưá»i xin lá»—i phải là tôi.
Anh hơi nhún vai như tự không bằng lòng mình:
− Muốn giúp cô bé việc gì thì cÅ©ng phải biết tùy sức cô bé. Có lẽ tÃnh tôi hÆ¡i độc Ä‘oán, cho tôi xin lá»—i váºy.
Thùy Dương định nói thì anh cháºn lại:
− Em cứ mạnh dạn bỠviệc nà y, tôi sẽ cố gắng tìm việc khác cho em.
Thùy Dương nói nhá»:
− Em lại là m anh vá»›i chị Oanh thất vá»ng nữa phải không? Lát nữa vá» em không biết nói thế nà o vá»›i chị ấy. Có lẽ em...
Trưá»ng ngắt lá»i:
− Oanh không thất vá»ng như em nghÄ© đâu, cô ấy biết trước nữa kìa. Cô ấy đã cản nhưng tôi không nghe. Có lẽ tôi cứng nhắc tháºt.
Thùy Dương nói khẽ:
− Anh không cứng nhắc đâu, tại em không thông minh thôi.
Trưá»ng mỉm cưá»i:
− Tôi không cho như váºy là kém thông mình, ngưá»i ta có thể giá»i lÄ©nh vá»±c nà y, nhưng không thể tiếp thu lÄ©nh vá»±c khác. Kiá»u Oanh cÅ©ng giống cô bé váºy.
Thùy Dương giương mắt nhìn Trưá»ng:
− Giống em à ?
Trưá»ng gáºt đầu:
− Cô ấy rất nhạy cảm vá»›i âm nhạc, nhưng kiến thức vá» khoa há»c thì hầu như không tiếp thu được.
− Váºy sao! Tháºt thú vị khi có ngưá»i giống mình, thế mà em không biết. Như váºy em cà ng thÃch chị Oanh.
− ChÃnh vì em có Ä‘iểm giống Kiá»u Oanh, nên cô ấy thÃch em ngay khi nghe tôi kể vá» em.
Chợt có tiếng chuông reo, Trưá»ng bước qua nhấc máy nói chuyện. Má»™t lát sau, anh quay qua Thùy Dương:
− Bây giỠtôi phải đi ra ngoà i, em cũng nên vỠđi, ở lại em cũng không là m được việc gì đâu.
Thùy Dương không dám phản đối, cô dá»n dẹp các thứ trên bà n rồi định Ä‘i ra thì Trưá»ng lên tiếng:
− Äể tôi đưa cô bé vá». Tôi phải ghé thăm Oanh má»™t lát.
− Nhưng anh có hẹn kia mà .
Trưá»ng khoát tay:
− Cũng chưa tới giỠhẹn đâu.
Thùy Dương yên tâm theo Trưá»ng ra sân. Ngồi phÃa sau xe, cô chợt nhá»› lần đầu gặp Trưá»ng ngoà i bãi biển, cô thắc mắc:
− Lần đó anh Trưá»ng Ä‘i đâu váºy?
Há»i tối nghÄ©a váºy mà Trưá»ng cÅ©ng hiểu, anh trả lá»i ngắn gá»n:
− Äi công việc.
Im lặng một lát, anh nói thêm:
− Có lẽ cô bé gặp may. Buổi sáng đó tôi chưa định vá», nhưng ở thà nh phố gá»i ra bảo có việc gấp, thế là tôi phải bá» dở công việc, hai hôm sau tôi lại trở ra đó.
− Anh lái xe rất giá»i. Nếu hôm đó anh không tránh thì chắc anh ta đã bị thương.
Nói xong, Thùy Dương im lặng. Nhắc tá»›i Quảng là cô thấy cảm giác khó chịu lạ kỳ. Tá»± nhiên cô nhéo miệng mình má»™t cái như tá»± phạt vá» cái tá»™i nói năng hÆ¡ há»ng.
Như hiểu ý nghÄ© cá»§a cô, Trưá»ng nói qua chuyện khác:
− Äêm qua Oanh ngá»§ được không?
− Dạ được, nhưng Ãt hÆ¡n hôm qua. Nữa đêm dáºy em thấy chị ấy lăn qua lại và thở rất khó.
− Sáng nay cô ấy uống thuốc chưa?
− Dạ rồi. Dì Kiá»u bảo hôm nay sẽ cho chị ấy ăn gà hầm vá»›i thuốc bắc.
Trưá»ng nheo mắt đăm chiêu:
− Dương thấy Oanh có buồn không?
− Dạ, hình như buồn. Chị ấy cứ ngồi ngoà i sân má»™t mình, nhưng em há»i thì bảo không có gì.
Lúc đó tá»›i nhà nên Trưá»ng không há»i nữa, anh thắng xe trước cổng. Thùy Dương bước tá»›i mở cá»a. Cô thấy Kiá»u Oanh ngồi trong sân, trong bá»™ đầm trắng, khuôn mặt cô có vẻ xanh xao hÆ¡n. Nhìn hình ảnh đó, tá»± nhiên Thùy Dương lại liên tưởng đến nhân váºt Hà n Ni. Cô chưa thấy cô gái nà o yếu Ä‘uối bệnh hoạn như thế. Nhưng trong vẻ yếu Ä‘uối đó, Kiá»u Oanh rất đẹp. Vẻ đẹp má»ng manh mà cô rất thÃch nhìn.
Trưá»ng đến ngồi xuống cạnh Kiá»u Oanh. CÅ©ng như má»—i lần nói chuyện vá»›i cô, giá»ng anh trở nên ngá»t lịm:
− Sao em không và o phòng nằm nghĩ, ngồi ngoà i nà y gió lắm.
− Nằm trong phòng hoà i buồn quá, em muốn ra đây chơi. Với lại, em muốn chỠThùy Dương.
Thùy Dương lên tiếng:
− Rất may là hôm nay em vá» sá»›m. Mai mốt em không há»c vi tÃnh nữa chị ạ.
Kiá»u Oanh cưá»i nhẹ, như Ä‘oán ra:
− Em há»c không nổi phải không?
− Dạ.
Kiá»u Oanh quay qua Trưá»ng:
− Em nói trước rồi mà anh không tin. Chẳng lẽ em không hiểu Thùy Dương bằng anh sao.
Trưá»ng cưá»i:
− Chắc anh hết dám chủ quan. Anh sẽ tìm việc khác giới thiệu với cô ấy.
Thùy Dương đứng dáºy Ä‘i và o nhà , để hai ngưá»i tá»± do nói chuyện. Cô và o phòng, vén mà n nhìn ra sân. Kiá»u Oanh Ä‘ang nép và o Trưá»ng. Dáng Ä‘iệu tháºt nhá» bé, yếu Ä‘uối.
Thùy Dương khép mà n lại, Ä‘i và o thay đồ. Nhìn dáng ngồi vững chãi cá»§a Trưá»ng bên Kiá»u Oanh, cô bá»—ng ước ao mình có má»™t ngưá»i nà o đó mạnh mẽ, má»™t ngưá»i che chở mình tránh khá»i bão táp cuá»™c Ä‘á»i. Má»™t ngưá»i có thể không sợ Quảng mà bảo vệ cô.
Nhưng ngưá»i đó ở đâu? Giữa dòng Ä‘á»i tấp náºp ngưá»i, sao cô tìm hoà i mà không thấy?
Cô nhìn quanh căn phòng. Váºy mà đã ở đây hai tháng. Không thể nà o ngá» cuá»™c Ä‘á»i đưa đẩy cô và o sống trong má»™t gia đình xa lạ, mà chỉ muốn coi đó là tổ ấm cá»§a mình.
Rồi má»™t ngà y nà o đó cô cÅ©ng phải rá»i khá»i đây, đây đâu phải là ngôi nhà mà cô có thể sống vÄ©nh viá»…n.
Kiá»u Oanh chợt đẩy cá»a Ä‘i và o:
− NghÄ© gì mà buồn váºy Dương?
Thùy Dương ngước lên, cưá»i gượng:
− Em nghĩ đủ thứ chuyện chị ạ.
− Không há»c được công việc cá»§a anh Trưá»ng nên buồn phải không? Chẳng có gì buồn cả nhỠạ. Lá»—i là cá»§a ảnh chứ đâu phải cá»§a em. Ảnh cứ nghÄ© ai cÅ©ng như ảnh thôi.
Thùy Dương tư lự:
− Nhưng rồi em sẽ là m gì? Chẳng lẽ cứ phải thế nà y hoà i. Ôi trá»i! Sống thế nà y em chịu không nổi chị ạ.
− Äừng ngại là m phiá»n chị. Dương không biết chứ có em là m bạn chị vui lắm.
Thùy Dương lặng lẽ gáºt đầu:
− Em hiểu, nhưng cuá»™c sống thế nà y há» tạm quá. Em nhá»› trưá»ng em, nhá»› bạn, đủ thứ hết. Cà ng nghÄ©, em cà ng ghét con ngưá»i đó cùng táºn.
Kiá»u Oanh bá»—ng thở mệt nhá»c:
− Chị mệt quá.
Thùy Dương hốt hoảng:
− Chị có sao không?
Cô hối hả chạy ra ngoà i gá»i bà Kiá»u. Bà chạy nhanh và o phòng. Kiá»u Oanh Ä‘ang nằm trên giưá»ng, thở má»™t cách khó khăn. Bà Kiá»u kê thêm gối cho cô, rồi lấy thuốc cho cô uống. Mãi khá lâu mà hÆ¡i thở cá»§a cô vẫn chưa Ä‘iá»u hoà lại.
Thùy Dương kéo tay bà Kiá»u, nói nhá»:
− Con muốn nói chuyện với dì một chút ạ.
Cả hai đi ra ngoà i, Thùy Dương nói một cách lo ngại:
− Con thấy chị ấy mệt quá, hay là đưa và o bệnh viện đi dì.
Bà Kiá»u gáºt đầu:
− Dì cÅ©ng định như váºy, hôm qua thấy nó mệt dì muốn Ä‘i nhưng cứ do dá»±. Có lẽ phải cho nó nháºp viện thôi con ạ.
Bà suy nghÄ© má»™t lát, rồi há»i Thùy Dương:
− Con có biết Ä‘iện thoại cá»§a thằng Trưá»ng không?
− Dạ biế, để con gá»i cho ảnh.
Thùy Dương đến bà n, bấm số máy cá»§a Trưá»ng. Hình như nhìn số máy cá»§a nhà Kiá»u Oanh, Trưá»ng thấy lo, giá»ng anh có vẻ căng thẳng:
− Alô.
− Em đây anh Trưá»ng ạ.
− Có chuyện gì váºy Dương? Kiá»u Oanh có sao không?
− Lúc nảy anh vá» má»™t lát thì chị Oanh mệt. Dì Kiá»u định đưa chị ấy và o bệnh viện anh Trưá»ng ạ.
Giá»ng Trưá»ng gấp rút:
− Váºy hả! Anh sẽ tá»›i ngay.
Thùy Dương gác máy. Cô định và o phòng Kiá»u Oanh thì má»™t giá»ng nói vang lên phÃa sau là m cô lạnh ngưá»i:
− Chà o em, em khoẻ chứ?
Thùy Dương quay ngoắt lại. Tai chân bá»§n rá»§n khi nháºn ra ngưá»i vừa xuất hiện, gương mặt cô tái hẳn Ä‘i. Cô lắp bắp:
− Là m sao... là m sao...
Quảng ngang nhiên đến ngồi xuống ghế, anh ta ngá»a ngưá»i ra sau má»™t cách khoái trá:
− Rốt cuá»™c cÅ©ng tìm được em, vất vả tháºt.
Tay chân Thùy Dương run bắn, cô láºp cáºp:
− Äây là nhà ngưá»i ta, trong nhà có ngưá»i bệnh, anh là m Æ¡n vá» Ä‘i.
Quảng cưá»i trÆ¡ tráo:
− Anh phải gặp chủ nhà cám ơn và i câu mới vỠđược.
Thùy Dương chưa kịp nói thì giá»ng dì Kiá»u đã vang lên phÃa sau cô:
− Tôi là chá»§ nhà đây, cáºu muốn gặp tôi à ?
Thùy Dương hốt hoảng cháºn dì Kiá»u lại:
− Dì và o nhà đi, đừng ra đây, con sẽ bảo anh ta vỠmà .
Bà Kiá»u nghiêm nghị:
− Dì cÅ©ng muốn biết xem cáºu ta ngang ngược đến mức nà o.
− á»’ không, đừng để anh ta quáºy ở đây, con sẽ...
Quảng ngắt lá»i cô:
− Bà già nà y muốn nói chuyện thì được thôi, ra đây đi bà già .
− Cáºu là ngưá»i kém văn hoá đến váºy à ? Nói chuyện vá»›i ngưá»i lá»›n mà vô phép váºy sao? Má»i cáºu ra khá»i nhà tôi, nếu không tôi sẽ gá»i công an đấy.
Quảng nhún vai thản nhiên:
− Tôi không thưa bà thì thôi, bà dám láºt ngược lại à ? Cái tá»™i chứa vợ tôi, tôi chưa nói chứ không phải là không nói nhé.
Thùy Dương thấy ghê tởm mênh mông, cô nhìn anh ta như nhìn má»™t quái váºt:
− Không được dùng từ đó với tôi!
Quảng chợt Ä‘áºp mạnh tay và o thà nh ghế:
− Ê, cái bà kia! Bà xúi giục vợ tôi bỠtôi phải không? Tại sao bà chứa chấp cô ấy? Bà có xin phép tôi chưa?
Cả bà Kiá»u và Thùy Dương Ä‘á»u tức run, vừa tức vừa ghét cay đắng loại ngưá»i ngang ngược trước mặt. Lúc trước nghe Kiá»u Oanh kể, bà không hình dung hết mức độ ghê tởm. Nhưng bây giá» thấy mặt Quảng, bà má»›i hiểu cụ thể sá»± lưu manh cá»§a anh ta, và bà thấy tá»™i nghiệp Thùy Dương. Nếu Kiá»u Oanh gặp phải má»™t ngưá»i như váºy thì bà đau khổ biết chừng nà o.
Thùy Dương quắc mắc nhìn anh ta:
− Tôi căm ghét anh, anh ra khá»i nhà ngưá»i ta ngay.
Lúc đó Kiá»u Oanh chợt Ä‘i ra, ngưá»i cô xanh xao và nhợt nhạt. Cô thở nặng nhá»c:
− Anh kia, ra khá»i nhà tôi ngay!
Bà Kiá»u hốt hoảng:
− Sao con không nằm trong phòng, ra đây là m gì. Vô nhà đi con!
Thùy Dương cÅ©ng lo sợ run cả ngưá»i. Cô quay phắt lại, quắc mắc nhìn Quảng:
− Chị ấy bệnh tim, nếu anh la lối là m ảnh hưởng tới chị ấy, tôi sẽ không bỠqua cho anh đâu. Anh vỠđi!
Quảng khoanh tay trước ngá»±c, nghiêng đầu nhìn Kiá»u Oanh:
− Bệnh hoạn mà còn hung dữ hả? Ê! Nếu muốn tôi không tá»›i thì đừng có chứa chấp vợ tôi. Mấy ngưá»i muốn ly tán vợ chồng tôi phải không?
Thùy Dương không còn sức đâu để tức. Cô lo sợ nhìn Kiá»u Oanh, rồi quát nhá»:
− Anh có biết chị ấy Ä‘ang Ä‘au nặng không? Sắp và o bệnh viện đó, coi chừng anh gây ra nguy hiểm cho ngưá»i ta đó.
Quảng cưá»i nhÆ¡n nhÆ¡n và ra Ä‘iá»u kiện ngay:
− Nếu muốn anh vỠthì em cũng phải vỠvới anh.
Thùy Dương quá tuyệt vá»ng, cô chỉ còn biết gáºt đầu:
− Muốn gì ở tôi cÅ©ng được, nhưng là m Æ¡n ra khá»i nÆ¡i đây ngay Ä‘i.
Quảng lấn tới;
− Còn nữa, em phải hứa vá» là đám cưới vá»›i anh, hứa liá»n, tại chá»— nà y.
Thùy Dương tức run:
− Anh tháºt là quá đáng.
− Có nghĩa là em không chịu chứ gì?
Lúc đó Trưá»ng tá»›i. Vừa thấy Trưá»ng, Quảng chợt hùng hổ lên:
− À! Thì ra em sống với thằng nà y.
Trưá»ng cÅ©ng thấy Quảng. Anh chưa kịp phản ứng thì Quảng đã nhà o tá»›i, túm ngá»±c áo anh, lắc mạnh:
− Tao nháºn ra mà y rồi, mà y là thằng hôm đó là m bẽ mặt tao ngoà i bãi biển. Mà y vá»›i Thùy Dương lén lút hẹn hò ở đây, thảo nà o...
Trưá»ng nổi nóng quát lên:
− Buông ra!
− Tao không buông, mà y là m gì tao!
− Anh có biết tôi là gì trong nhà nà y không? Äừng có nói năng hồ đồ!
Quảng siết cổ áo Trưá»ng chặt hÆ¡n, mắt anh ta long lên:
− Mà y dám giáºt bồ cá»§a tao thì mầy tá»›i số, tao giết mà y!
− Buông ra, đồ lưu manh!
Không nhịn được nữa, Trưá»ng vung tay lên. Má»™t cái đấm mạnh mẽ tạt và o mặt Quảng. CÆ¡n Ä‘au là m Quảng tức giáºn hết sức thú tÃnh, anh ta gầm lên và nắm chặt áo Trưá»ng, đẩy anh tháºt mạnh:
− Chết mà y nè!
Không kịp đỠphòng, Trưá»ng bị văng và o gầm bà n. Má»™t dòng máu chảy ra từ mÅ©i. Bà Kiá»u và Thùy Dương kêu lên má»™t cách hoảng hốt. Thùy Dương gần như khuỵu xuống vì sợ. Cô thở mạnh, quắc mắc nhìn Quảng:
− Äi ra khá»i nhà nà y ngay!
Má»i ngưá»i chưa kịp phản ứng thì thấy Kiá»u Oanh ôm ngá»±c, lảo đảo khuỵu xuống. Bà Kiá»u vá»™i chụp lấy cô:
− Oanh sao váºy con? Oanh...
Bà hoảng loạn cúi xuống, áp mặt lên ngá»±c Kiá»u Oanh.
− Oanh sao váºy con, Oanh...
Trưá»ng quên cả Ä‘au, vá»™i báºt dáºy lao đến bên Kiá»u Oanh:
− Em là m sao váºy Oanh?
Bà Kiá»u hoảng loạn cúi xuống, áp mặt lên ngá»±c Kiá»u Oanh, rồi hét lên:
− Tim nó ngừng Ä‘áºp rồi.
Trưá»ng lắc mạnh cô, không tin và o cái Ä‘iá»u thấy trước mắt. Anh định vạch mắt Kiá»u Oanh thì bà Kiá»u đã gà o lên:
− Nó chết rồi!
Thùy Dương chấn động cả ngưá»i. Cô quay phắt vá» phÃa Quảng, hét lên:
− Tại anh, tất cả là tại anh. Anh phải chịu trách nhiệm vỠcái chết nà y.
Hình như tiếng thét cá»§a cô là m Quảng thấy sợ. Anh ta nhìn Kiá»u Oanh vá»›i vẻ kiểm tra. Còn Thùy Dương thì như Ä‘iên lên, cô hét tiếp:
− Anh là đồ giết ngưá»i. Anh...
Cô im bặt, rồi khuỵ xuống sà n gạch, ngất đi.
Quảng nhìn nhìn má»i ngưá»i, rồi hoảng sợ bá» chạy ra cá»a, chạy quáng quà ng như trốn trách nhiệm. Trong cÆ¡n hoảng hốt, anh ta không còn ý thức mình Ä‘ang ở đâu, cÅ©ng không thấy má»™t chiếc xe tải trá» tá»›i. Chiếc xe thắng không kịp. Nhiá»u tiếng la kinh dị vang lên. Sau đó má»™t góc đưá»ng trở nên nhốn nháo.
Trong nhà , bà Kiá»u và Trưá»ng gục đầu trên ngưá»i Kiá»u Oanh, không ai hay biết Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra ngoà i đưá»ng.
Thùy Dương ngồi một mình ở góc sân, mắt nhìn mông lung không cố định, ánh mắt vô hồn, cả khuôn mặt thanh tú xưa kà giỠcũng dại đỠvô thức.
Trong sân, và i bệnh nhân tâm thần khác Ä‘i thÆ¡ thẩn. Há» lẩn quẩn trong sân, gần như đụng phải nhau mà như không ai thấy ai. Má»—i ngưá»i chìm trong má»™t thế giá»›i riêng cá»§a há». Ai cÅ©ng có Ä‘iểm giống nhau, đó là trạng thái xa rá»i ý thức.
Thùy Dương ngồi nhìn đăm đăm má»™t cô đứng dưới gốc cây. Rồi bất chợt cô đứng dáºy, Ä‘i và o phòng.
Cô loay hoay lấy chiếc khăn dà i, tá»± vòng chiếc khăn qua cổ. Và cố sức siết tháºt chặt. Äến mức mặt đỠbừng lên và tá»± mình giãy giụa.
Má»™t cô y tá hối hả chạy tá»›i, cố sức gỡ tay Thùy Dương ra khá»i chiếc khăn. Nhưng cô bấu chặt khiến cô y tá không cách nà o gỡ được. Cô ta kêu lá»›n:
− Chị Ly ơi! Tới giúp em!
Hai cô y tá váºt lá»™n rất khó khăn để lấy chiếc khăn ra khá»i cổ Thùy Dương. Còn cô thì tức giáºn hét lên:
− Buông tôi ra, tôi muốn chết! Chị ấy gá»i tôi đấy, tôi phải Ä‘i theo chị ấy.
Cô y tá tên Ly ngá»t ngà o:
− Äâu có ai gá»i đâu. Xem kìa, chị ấy Ä‘ang chÆ¡i ngoà i sân kìa, ra đó chÆ¡i Ä‘i nà o, trả chiếc khăn đây nà o.
Nhưng Thùy Dương vẫn lắc đầu giãy giụa quyết liệt. Äúng lúc đó thì Trưá»ng xuất hiện ở cá»a. Anh Ä‘i nhanh tá»›i, quát lá»›n:
− Là m gì váºy Thùy Dương, không ngoan hả? Ngồi im, buông khăn ra!
Nghe giá»ng nói quen thuá»™c ấy, Thùy Dương chợt trở nên ngoan ngoãn hẳn. Cô buông tay ra, đứng im. Cô y tá láºp tức lấy chiếc khăn xếp lại, lẩm bẩm:
− Tháºt là sÆ¡ sẩy mà .
Cô y tá tên Ly thở phà o nhẹ nhõm, cô nhìn Trưá»ng vá»›i vẻ có lá»—i:
− Tôi không ngá» cổ tìm được cách nà y. Xin lá»—i, mai mốt chúng tôi sẽ cẩn tháºn hÆ¡n.
Trưá»ng khoát tay:
− Không sao, nhưng hy vá»ng mai mốt các cô để mắt tá»›i cô ấy nhiá»u hÆ¡n. Cô ấy hay la hét váºy lắm à ?
− Dạ không. Bình thưá»ng thì rất hiá»n, suốt ngà y chỉ ngồi yên, thỉnh thoảng má»›i đòi chết. Hôm qua cô ấy đâm đầu và o tưá»ng, chúng tôi không cho cô ấy ở trong phòng, nà o ngá»...
Trưá»ng lịch sá»±:
− Tôi có thể đưa cô ta ra ngoà i không?
− Dạ được. Anh Ä‘i lối nà y. Anh hãy nói chuyện dịu dà ng và đừng thừa nháºn những gì cô ấy nói, như váºy tốt hÆ¡n.
Trưá»ng gáºt đầu:
− Tôi hiểu.
Anh đưa mắt nhìn Thùy Dương, giá»ng nhẹ nhà ng:
− Äi theo tôi nà o, cô bé!
Thùy Dương rụt rè Ä‘i theo sau Trưá»ng. Anh đưa cô ra sân, chỉ vá» phÃa băng đá:
− Ngồi đây chơi nhé!
− Vâng.
− Hôm nay cô bé không ngoan phải không?
Thùy Dương nhìn Trưá»ng má»™t cách sợ sệt, giống như đứa trẻ chá» bị phạt. Trưá»ng nói ngá»t ngà o:
− Mai mốt không được đòi chết nữa nghe chưa?
Thùy Dương chợt thẫn thá» hẳn Ä‘i, cô đưa cặp mắt vô hồn nhìn anh. Trưá»ng nhắc lại:
− Không được đòi chết nữa nghe!
− Em phải chết để gặp chị Oanh, em phải xin lỗi, phải xin lỗi.
− Nhưng Oanh đâu có thÃch gặp em. Em mà đòi gặp Oanh là Oanh giáºn, có sợ không?
− Sợ, rất sợ.
− Nà o, bây giỠnói đi, em là ai?
Thùy Dương nhÃu mà y cố suy nghÄ©. Nhưng trà óc mù má» không giúp cô bắt được má»™t ý nghÄ© nà o. Tuy váºy, cá» chỉ đó là m gương mặt cô có thần hÆ¡n.
Chợt giá»ng ai đó vang lên:
− Quảng à ! Và o đây!
Vừa nghe tên Quảng, Thùy Dương láºp tức quay phắt lại nhìn. Cô trở nên hung hăng lạ thưá»ng:
− Äáng ghét, đáng ghét, đánh nó Ä‘i, đánh tháºt mạnh, đó là tên giết ngưá»i, đáng ghét.
Cô đứng phắt dáºy, nhà o tá»›i túm má»™t ngưá»i vừa Ä‘i qua, đấm túi bụi và o anh ta:
− Tên giết ngưá»i, đáng ghét, đáng ghét!
Bị đánh bất ngá», ngưá»i thanh niên tâm thần la hét ầm lên. Anh ta không đánh trả mà vùng vẫy như vô cùng kinh hòang, là m náo loạn cả má»™t khoảng sân.
Trưá»ng cố giữ Thùy Dương lại. Các cô y tá chạy ra, dịu dà ng bảo ngưá»i thanh niên Ä‘i và o. Khá vất vả má»i ngưá»i má»›i là m chịu được không khà nóng bá»ng trong góc bệnh viện.
Trưá»ng ấn Thùy Dương ngồi xuống, nghiêm khắc nhìn cô:
− Không ngoan phải không? Sao lại đánh ngưá»i ta?
Thùy Dương lẩm bẩm:
− Vì hắn mà chị ấy chết. Äáng ghét. Hắn cứ Ä‘i theo em hoà i, phải Ä‘áºp cho hắn sợ.
Trưá»ng nói như Ä‘inh đóng cá»™t:
− Hắn bị trói bỠvà o hộp rồi, không ra ngoà i được đâu, hắn không đi theo em nữa đâu.
− Bị trói à ? Äáng Ä‘á»i!
− Ừ, hắn bị đòn đau lắm, và bị trói nhốt vô hộp, không đi đâu được cả.
Thùy Dương vỗ tay reo lên:
− A, thÃch quá! Hắn bị trừng phạt rồi, bị đòn rồi, đáng Ä‘á»i...
Cô nhảy nhót ca hát như má»™t đứa trẻ, rồi ngồi xuống bồn cá», những ngón tay lướt nhanh trên băng đá như Ä‘ang chÆ¡i piano. Dáng Ä‘iệu say sưa không có vẻ gì là má»™t ngưá»i tâm thần.
Trưá»ng ngồi quỳ má»™t chân trước mặt Thùy Dương, lặng lẽ quan sát cô. Thùy Dương không biết ngượng, cÅ©ng không nháºn ra mình bị quan sát như má»™t ngưá»i tâm thần. Cô mải mê chÆ¡i trong thế giá»›i riêng cá»§a mình, gương mặt sáng bừng hẳn lên chứ không đỠđẫn như lúc nãy.
Chợt cô y tá đưa má»™t ngưá»i Ä‘i ra chá»— Thùy Dương. Cô ta nói như giá»›i thiệu vá»›i Trưá»ng:
− Bác nà y là ba Thùy Dương đó anh.
Trưá»ng đứng dáºy, hÆ¡i cúi đầu chà o nhưng vẫn không nói gì.
Ông Kha nhìn Thùy Dương má»™t cách buồn rầu, rồi quay qua nói vá»›i Trưá»ng:
− Bác nghe cô y tá nói cháu hay đến thăm nó, cám Æ¡n cháu nhiá»u lắm. Tuần nà y bác giải quyết xong công việc sẽ đưa nó vá» nhà , ở đây bác không tiện săn sóc nó.
Trưá»ng định nói thì Thùy Dương chợt đứng dáºy, bá» Ä‘i chá»— khác. Anh còn chưa kịp hiểu thì ông Kha thở dà i:
− Nó luôn tránh bác như váºy, mấy lần trước và o thăm nó, hầu như không khi nà o bác tá»›i gần nó được.
" Chẳng lẽ Thùy Dương cư xá» vá»›i ba mình như váºy" - Trưá»ng nghÄ© thầm má»™t cách khó hiểu. Anh không nén được tò mò:
− Xin lá»—i, Thùy Dương luôn đối vá»›i bác như váºy à ?
− Không, trước kia nó không như váºy. Lúc nhá» nó hay quấn quýt bên bác. Từ khi có thêm mẹ kế, nó trở nên lặng lẽ vá»›i bác, nhất là lúc bác ép nó lấy chồng, nhưng lúc đó nó không bá»™c lá»™ như bây giá».
Trưá»ng gáºt đầu, bây giỠý thức đã không còn được kiểm soát, Thùy Dương sống mạnh mẽ theo bản năng. Trưá»ng hiểu rằng khi còn tỉnh táo, trong sâu thẳm cá»§a tâm hồn, Thùy Dương rất háºn cha. Nhưng vì quá ngoan nên cô không để lá»™ nó ra. Bây giá» lý trà mất khả năng kiá»m chế, nên cô bá»™c lá»™ tá»± nhiên và hết sức dứt khoát.
Trưá»ng ngoái lại nhìn phÃa Thùy Dương, rồi trầm ngâm:
− Như váºy bác không nên đưa Thùy Dương vá» nhà , ở đó không có gì thân thiện vá»›i cô ấy cả. Quảng sống như phế nhân, mẹ kế thì đầy ác cảm, ngay cả bác là cha cÅ©ng là m cô ấy sợ, môi trưá»ng như váºy cổ khó trở lại bình thưá»ng lắm.
Ông Kha thở dà i:
− Không lẽ bác cứ để nó ở đây, bệnh viện là m sao bằng gia đình.
− Cháu thấy bác nên để cổ trở lại nhà Kiá»u Oanh, dì Kiá»u sống má»™t mình rất buồn, mà cổ cÅ©ng thÃch ở đó.
Anh lặng thinh một lát, rồi nói thêm:
− Cháu sẽ cố giúp Thùy Dương bình thưá»ng lại, nếu như cháu có Ä‘iá»u kiện.
Ông Kha nhìn anh khá lâu:
− Suy cho cùng thì con gái tôi Ä‘em tai hoa. tá»›i cho cháu, cháu không giáºn nó sao?
Trưá»ng cưá»i Ä‘iá»m đạm:
− Cháu không suy diá»…n hẹp hòi như váºy, mà chỉ thấy tá»™i nghiệp Thùy Dương. Má»™t cô công chúa như cổ mà gặp phải hoà n cảnh như váºy, lại không có ai bảo vệ, tá»™i tháºt.
− Cháu đang lên án tôi phải không?
Trưá»ng lắc đầu:
− Nếu lên án thì cháu đã không nói ra, chỉ nói những gì cần thiết cho Thùy Dương thôi.
− Ước gì con gái tôi gặp được những ngưá»i như cháu.
Ông ngừng lại, thở dà i nặng ná»:
− Trước đây tôi cứ nghe bà ấy nói mà không chịu tìm hiểu xem con gái tôi muốn gì, đợi tá»›i xảy ra chuyện nà y má»›i giáºt mình. Nếu tôi can thiệp sá»›m thì nó đã không ra nông ná»—i nà y.
− Chắc chắn là như váºy.
− Tôi ân háºn thì đã muá»™n rồi.
Trưá»ng lắc đầu:
− Không muộn lắm, nếu bác biết cách cứu vãn, Thùy Dương chỉ bị chấn động tinh thần, từ từ rồi cũng tỉnh táo lại thôi.
Ông Kha quay đầu nhìn vá» phÃa Thùy Dương rồi thở dà i:
− Có lẽ tôi phải nghe lá»i cháu thôi, tháºt không thể nà o ngá» tôi phải để con gái mình cho má»™t ngưá»i lạ giúp đỡ. Cám Æ¡n cháu nhiá»u lắm.
Trưá»ng cưá»i khẽ, không trả lá»i. Trước đây anh nhìn hoà n cảnh Thùy Dương, anh không thÃch cách độc Ä‘oán cá»§a ông Kha, nhưng bây giá» tiếp xúc, anh thấy tá»™i.
Từ nãy giỠông ta cứ thở dà i buồn rầu, và có vẻ ân háºn khổ tâm. Chỉ tiếc là nếu ông ta đừng nghe lá»i bà vợ thì tốt hÆ¡n.
Suy cho cùng, ông ta là nguyên nhân xa tÃt dẫn đến cái chết cá»§a Kiá»u Oanh. Nhưng anh không há» thù háºn cả ông ta lẫn Thùy Dương.
TÃnh rất mạnh mẽ, trước đây anh không há» tin số pháºn. Nhưng cái chết cá»§a ngưá»i yêu quý nhất là m anh không còn vững tin ở mình. Äâu đó trong thâm tâm, anh bắt đầu thừa nháºn những gì bà Kiá»u nói: Tất cả là do số pháºn.
Buổi trưa. Góc sân nhá» nắng nhảy nhót lung linh qua những kẽ lá. Căn phòng yên tÄ©nh vang lên tiếng dương cầm thánh thót. Tiếng đà n vá»ng ra ngoà i hiên, khuấy động má»™t cách dịu dà ng sá»± yên lặng.
Những ngón tay mảnh mai cá»§a Thùy Dương lướt nhanh trên phÃm. Trong cái nhìn cá»§a cô có gì đó không bình thưá»ng. Cô chÆ¡i đà n trong thế giá»›i riêng cá»§a mình, hoà n toà n không nháºn thức được xung quanh.
Hoà ng Yến trong nhà đi ra, vẻ mặt hãy còn ngáy ngá»§. Cô vươn vai ngáp tháºt dà i rồi tò mò nhìn vá» phÃa góc phòng. Cô nhón gót Ä‘i tá»›i phÃa sau, chụp vai Thùy Dương:
− Hù!
Thùy Dương quay lại nhìn Hoà ng Yến nhưng không cưá»i, cÅ©ng không nhăn mặt. Cô nhìn như nhìn má»™t ngưá»i lạ, rồi cúi xuống tiếp tục chÆ¡i đà n.
Hoà ng Yến nhăn mÅ©i cụt hứng. Cô thÃch là m Thùy Dương giáºt mình la um sùm lên. Nhưng rõ rà ng cô nà ng chẳng bị tác động gì hết. Rõ chán.
Hòang Yến bước vòng qua phÃa trước, chống cằm tá»±a và o thùng đà n, mắt đăm đăm nhìn Thùy Dương, chép miệng:
− Công nháºn chị đà n hay tháºt, tôi chẳng hiểu gì vá» nhạc, nhưng nghe cÅ©ng thấy hay hay.
Cô ngó xuống tay Thùy Dương, nháºn xét tiếp:
− Bà n tay chị đúng là tay của nữ nghệ sĩ, đẹp quá.
Cô xoè tay mình ra ngắm, rồi chép miệng:
− Tay tôi không đẹp được váºy, chán tháºt. Có là m gì đâu mà ngón to đùng.
Không biết Thùy Dương có hiểu gì không, chỉ thấy cô nhìn chứ không trả lá»i. Cái nhìn cá»§a ngưá»i vô tâm kiểu đó không là m ngưá»i ta mếch lòng, nhưng cÅ©ng hÆ¡i cụt hứng.
Hoà ng Yến cắn cắn ngón tay, im lặng nghe. Nhưng chỉ được một lát, cô lại lên tiếng:
− Bản nhạc gì váºy?
Thùy Dương nhìn cô như hiểu, rồi lên tiếng cháºm rãi:
− Sonate ánh trăng.
Hoà ng Yến chẳng hiểu cô nói gì, nhưng được trả lá»i thì cô chịu lắm. Cô reo lên:
− A! Chị nói được rồi hả?
Thùy Dương nhìn Hoà ng Yến như lạ lùng. Cô nhÃu mà y cố suy nghÄ©, rồi nói ngáºp ngừng:
− Tôi biết nói mà .
− Hị.. hị.. nhưng chị nói chuyện không bình thưá»ng như ngưá»i ta.
Thùy Dương nghiêng đầu tiếp tục suy nghĩ. Cô nói chạm chạp:
− Không bình thưá»ng... không bình thưá»ng...
− Äúng, chị bị tâm thần, gia đình chị đưa chị và o bệnh viện, sau đó anh Trưá»ng và dì tôi đưa vỠđây. Chị nhá»› không?
Thùy Dương ngÆ¡ ngẩn nhìn Yến. Câu nói phức tạp quá nên cô không nắm bắt hết ý. Cô cau trán cố nghÄ©, nhưng rồi lại lặng thinh nhìn xuống phÃm đà n và lại bắt đầu chÆ¡i nhạc.
Hoà ng Yến đứng nghe một lúc. Nhưng thấy chán, cô định và o phòng thì nghe tiếng mở cổng. Cô nhìn ra sân, rồi reo lên:
− Anh Trưá»ng tá»›i kìa!
Nghe tên Trưá»ng, Thùy Dương ngẩng đầu lên:
− Anh Trưá»ng hả?
− Ừ, lát nữa bắt anh ấy dẫn đi ăn kem nhé, có OK không?
Thùy Dương không trả lá»i, cô đưa mắt nhìn ra ngoà i. Lúc đó Trưá»ng và o tá»›i. Anh nhìn Thùy Dương, rồi nhìn Hoà ng Yến. Chưa kịp há»i thì cô đã nói như thông báo:
− Nãy giá» Thùy Dương nói chuyện vá»›i em đó anh Trưá»ng.
Trưá»ng nhướng mắt:
− Cổ nói chuyện à ?
− Tháºt mà , khi há»i cổ đà n bản gì, thì cổ trả lá»i tên bản nhạc, chắc hết Ä‘iên rồi đó anh Trưá»ng.
Cách nói quá thẳng cá»§a cô là m Trưá»ng hÆ¡i không bằng lòng, nhưng vẫn mỉm cưá»i:
− Mai mốt đừng dùng lại từ đó nghe Yến, Thùy Dương hiểu thì sẽ buồn đó.
− Chắc Dương không hiểu đâu.
− Hiểu không Thùy Dương?
Vừa há»i Trưá»ng vừa cúi xuống nhìn cô. Nhưng Thùy Dương không trả lá»i. Nãy giá» cô nhìn Trưá»ng rất lâu và cưá»i vá»›i anh. Bao giá» thấy Trưá»ng và dì Kiá»u, cô Ä‘á»u cưá»i trìu mến như váºy. Ngoà i ra, những ngưá»i khác đối vá»›i cô Ä‘á»u có vẻ xa lạ, kể cả bạn bè.
Trưá»ng nhìn và o nhà :
− Có dì Kiá»u ở nhà không Yến?
− Dì em vỠquê rồi, mốt mới lên.
Trưá»ng khoát tay:
− Äể anh nói chuyện vá»›i Thùy Dương má»™t chút, em Ä‘i và o Ä‘i.
Äợi Hoà ng Yến Ä‘i rồi, anh cúi xuống bảo Thùy Dương:
− Nãy giá» cô bé chÆ¡i bà i gì váºy?
Thùy Dương láºp lại:
− Bản Sonate ánh trăng.
Trưá»ng nhìn Thùy Dương chăm chú. Cách trả lá»i cá»§a cô chứng tá» cô bắt đầu nháºn thức được. Nhất là cá» chỉ lúng túng khi cô biết bị nhìn. Tá»± nhiên anh thở nhẹ. Rõ rà ng là Thùy Dương hồi phục rất nhiá»u.
Thùy Dương chợt ngước lên:
− Anh Trưá»ng có muốn nghe nữa không?
− Muốn chứ, cô bé đà n tiếp đi!
Thùy Dương ngoan ngoãn chÆ¡i ná»a bản nhạc, rồi ngừng lại. Trưá»ng ngạc nhiên:
− Sao em không chơi nữa?
− ThÃch nói chuyện vá»›i anh hÆ¡n.
Trưá»ng nhướng mắt:
− Em muốn nói chuyện với tôi?
Thùy Dương gáºt đầu:
− Vâng.
Cô im lặng má»™t lát, rồi nói cháºm rãi:
− Chị Oanh rất thÃch bà i nà y.
Trong má»™t phút, Trưá»ng quên hẵn bản nhạc Thùy Dương vừa nói, anh buá»™t miệng:
− Bà i gì?
− Bản Sonate.
− À, tôi nhớ rồi! Cô bé còn nhớ gì nữa không?
− Chị Oanh đã chết, do lỗi của em.
Trưá»ng lại chỉnh nhẹ nhà ng:
− Em không có lá»—i, dứt khoát là váºy. Kiá»u Oanh mất vì bệnh tim trở nặng, không phải là do ai hết.
Thùy Dương lắc đầu:
− ChÃnh Quảng đã là m cho chị ấy xúc động chết.
− Không hẳn là váºy! Em nhá»› không, lúc đó Oanh chuẩn bị và o bệnh viện, bệnh cô ấy rất nặng.
Anh vô tình nắm chặt tay Thùy Dương, bóp mạnh:
− Cô ấy chết vì bệnh, em hoà n toà n không có lỗi, đừng tự đổ lỗi cho mình nữa.
Bị Ä‘au, Thùy Dương chỉ biết cúi xuống nhìn tay mình, chứ hông biết cách phản ứng. Nhưng cá» chỉ cá»§a cô là m Trưá»ng nháºn ra mình vừa hà nh động quá khÃch. ChÃnh anh cÅ©ng bị xúc động má»—i khi nghÄ© vá» buổi sáng đó. Váºy thì là m sao anh xoa dịu được sá»± căng thẳng cá»§a Thùy Dương.
Thấy anh im lặng, Thùy Dương rụt rè:
− Anh ghét em lắm phải không?
− Không! Sao em nghÄ© váºy?
− Tại em là m anh mất chị Oanh.
Lại như váºy! Nếu còn bị ám ảnh ý nghÄ© nà y, Thùy Dương sẽ khó mà bình thưá»ng trở lại. Trưá»ng quyết định không nói chuyện nà y nữa. Anh chuyển qua chuyện khác.
− Em có muốn Ä‘i há»c trở lại không?
− Há»c à ?
− Äúng, sẽ trở lại nhạc viện như trước kia.
Nhắc đến nhạc viện, láºp tức Thùy Dương lại liên tưởng đến ná»—i ám ảnh nặng ná», cô lắc đầu giáºn dữ:
− Anh ta sẽ đến trưá»ng tìm em, em xấu hổ vá»›i bạn bè. Äến đó là sẽ bị anh ta bắt.
Cô chợt Ä‘áºp tay mạnh lên bà n phÃm:
− Em ghét con ngưá»i đó.
Thấy cô sắp bị khÃch động, Trưá»ng nói nhẹ nhà ng:
− Thùy Dương quên là anh ta bị nhốt vô hộp rồi sao?
Thùy Dương mở to mắt như ngạc nhiên, rồi lặp lại:
− Bị nhốt à ?
− Äúng, không cách gì anh ta tìm được em nữa, đừng sợ anh ta.
Láºp tức Thùy Dương tin ngay, cô chợt cưá»i sung sướng:
− Em thoát nạn rồi.
Trưá»ng cố ý chá» Thùy Dương có nhảy nhót như lần trước ở bệnh viện không, cô chỉ ngồi im, cưá»i má»™t cách tư lá»± nhưng rõ rà ng là rất vui.
Trưá»ng biết Thùy Dương Ä‘ang dần dần khôi phục ý thức. Những biểu hiện cá»§a cô có vẻ trầm tỉnh hÆ¡n, nói chuyện dù không trôi chảy, nhưng vẫn biết cách trả lá»i và thể hiện ý nghÄ© cá»§a mình.
Và có má»™t Ä‘iá»u anh biết chắc chắn, là Thùy Dương rất tin cáºy anh. Gần như xem là chá»— dá»±a duy nhất cá»§a cô. Äiá»u đó vô tình là m anh thấy có trách nhiệm vá»›i cô hÆ¡n.
Hoà ng Yến chợt Ä‘i ra, cô nói khẽ vá»›i Trưá»ng:
− Anh Trưá»ng! Em có chuyện muốn nói, ra đây Ä‘i anh!
Trưá»ng bảo Thùy Dương chÆ¡i đà n tiếp, rồi Ä‘i ra sân. Anh ngồi xuống băng đá, cạnh Hoà ng Yến, mỉm cưá»i tò mò:
− Chuyện gì nghiêm trá»ng váºy Yến?
Khuôn mặt Hoà ng Yến có vẻ quan trá»ng tháºt sá»±:
− Anh thấy lúc nà y Thùy Dương tỉnh táo nhiá»u hÆ¡n không?
Trưá»ng gáºt đầu chứ không nói. Anh tiếp tục nhìn Hoà ng Yến, ánh mắt như muốn há»i " có chuyện gì?"
Hoà ng Yến ngắt chiếc lá, vò vò trong tay:
− Váºy anh tÃnh sao?
− Anh không hiểu.
− à em muốn nói là Thùy Dương còn ở đây đến chừng nà o?
− À, thì ra là chuyện đó! Anh không biết cái đó tùy dì Kiá»u quyết định, dì ấy muốn Thùy Dương ở đây mà .
Hoà ng Yến khoát tay:
− Lúc trước em chưa vá», dì Kiá»u sợ cô đơn, nhưng bây giá» có em rồi, buồn ná»—i gì nữa.
Trưá»ng đăm đăm nhìn cô:
− à em là không muốn Thùy Dương ở đây?
Hoà ng Yến gáºt đầu:
− Cô ta có gia đình nhà cá»a đà ng hoà ng, mà nhà cao cá»a rá»™ng hÆ¡n ở đây nữa, mắc gì phải ở nhà nà y chứ, đâu có há» hà ng quen biết gì đâu.
Cô im lặng một lát, rồi nói với vẻ bực mình:
− Lạ tháºt đó, không biết dì em thương cô ta ở Ä‘iểm nà o.
Trưá»ng ngồi im. ChÃnh anh cÅ©ng không biết dì Kiá»u thương Thùy Dương ở Ä‘iểm nà o. Nhưng rõ rà ng đó không phải là sá»± thương hại bố thÃ. Hình như có má»™t cái gì đó sâu sắc hÆ¡n mà anh không giải thÃch được.
Hoà ng Yến lên tiếng:
− Anh có biết tại sao không, anh Trưá»ng?
Trưá»ng hÆ¡i nhún vai:
− Anh không biết, ý nghÄ© cá»§a dì Kiá»u là m sao anh biết được.
Hoà ng Yến há»i đột ngá»™t:
− Váºy còn anh? Anh thì sao?
− Em muốn há»i vá» khÃa cạnh nà o?
− Em thấy anh tốt vá»›i Thùy Dương đến mức ngạc nhiên. Nếu là anh em thì không có gì đáng nói. Äà ng nà y cô ta là ngưá»i hoà n toà n xa lạ. Sao anh tốt phi thưá»ng như váºy?
Trưá»ng nheo mắt đắm chiêu:
− ChÃnh anh cÅ©ng không hiểu được tại sao.
Hoà ng Yến hỉnh mũi:
− Nếu ai không biết nhìn và o sẽ tưởng anh yêu cô ta đó.
Trưá»ng rất bị xúc phạm, nhưng chỉ phản ứng nhẹ nhà ng:
− Äừng nói báºy, em thừa biết tình cảm cá»§a anh đối vá»›i Oanh mà .
Anh nghiêm mặt lại:
− Từ đây vá» sau, anh yêu cầu em đừng nói năng như váºy nữa.
Biết mình đi quá trớn, Hoà ng Yến vội stop đúng lúc:
− Em xin lá»—i, không nói chuyện nà y nữa. Nhưng tháºt tình là em vẫn thấy lạ, em đã lý giải đủ cách nhưng vẫn không hiểu được.
Trưá»ng nghiêng đầu suy nghÄ© lặng lẽ. Bảo là anh không hiểu được thì cÅ©ng không đúng. Có lẽ anh quan tâm số pháºn cá»§a Thùy Dương vì thấy cô yếu Ä‘uối má»ng manh. Cô rất giống Kiá»u Oanh ở Ä‘iểm nà y. TÃnh cách cá»§a cô là m gợi lòng hà o hiệp quân tá» trong anh. Bất chấp đó là ngưá»i hoà n toà n không cùng dòng há».
Trưá»ng ngồi má»™t mình trong phòng là m việc. Ngoà i kia, chiá»u đã xuống. Hết giá» là m việc đã lâu mà anh vẫn ở lại phòng. Ngồi má»™t mình, buồn thầm lặng vá»›i mình. Những buổi chiá»u thế nà y anh thưá»ng hay nhá»› Kiá»u Oanh. Vì thưá»ng anh chỉ ở bên cô và o buổi chiá»u. Anh vá»›i Kiá»u Oanh có rất Ãt thá»i gian ở bên nhau. Ká»· niệm vá» cô không có gì nhiá»u, ngoà i những buổi chiá»u ngồi bên thá»m ngắm hoà ng hôn, có khi là nhìn lá rÆ¡i hoặc ngắm những tia nắng lung linh trên mặt sân đầy lá.
Anh thÃch sá»± tÄ©nh lặng ở Kiá»u Oanh, thÃch cả ná»—i buồn dịu dà ng, và cÅ©ng đã từng Ä‘au khổ khi nghÄ© vá» tương lai mù mịt. Nhưng trên hết là tình yêu bao dung không có gì là m chùn bước.
GiỠđây, nhá»› lại buổi sáng Ä‘au buồn đó, anh không thể nà o ngăn được cảm giác cô đơn yếu Ä‘uối, và anh gục đầu xuống bà n, như không còn đủ nghị lá»±c chống chá»i vá»›i ná»—i buồn day dứt trong lòng.
Cánh cá»a báºt mở toang, rồi Hoà ng Yến đứng ở cá»a, cô ngó và o phòng tìm Trưá»ng, miệng liến thoắng:
− Anh Trưá»ng Æ¡i, trốn đâu rồi?
Phát hiện ra anh ngồi phÃa sau máy, cô Ä‘i nhanh tá»›i bên anh, nhún nhún chân:
− Sao tá»›i giá» mà chưa vá», ở đây má»™t mình là m gì? Äi chÆ¡i vá»›i em Ä‘i. Hôm nay em lãnh lương, tháng lương đầu tiên đấy nhé, em sẽ khao anh linh đình luôn.
Trưá»ng ngồi thẳng ngưá»i, gạt tóc qua má»™t bên:
− Sao không vá» nhà má»i dì Kiá»u, anh có gì đâu mà phải khao?
− Má»i dì Kiá»u thì có gì đặc biệt đâu, anh má»›i đặc biệt chứ.
Trưá»ng lắc đầu lừng khừng:
− Anh mệt lắm! Hôm nay anh muốn nghỉ sớm.
Hoà ng Yến nắm tay Trưá»ng, ngúng nguẩy:
− Anh không đi thì em sẽ ở đây hoà i, chừng nà o anh đi thì thôi.
Trưá»ng nhìn cô hÆ¡i lâu, rồi mỉm cưá»i:
− Thôi được, anh chiá»u em. Nhưng Ä‘i vá»›i má»™t khuôn mặt cau có em sẽ bá»±c lắm đó, chịu được không?
Hoà ng Yến phì cưá»i:
− Không sao, cau có mấy đi nữa thì nhìn anh vẫn đẹp trai mà .
Trưá»ng buông má»™t tiếng cưá»i:
− Cám ơn.
Hoà ng Yến chúm chúm môi, nhướng nhướng mắt, ná»a đùa ná»a tháºt:
− Em nói tháºt chứ bá»™.
− Thì anh đã cám ơn em rồi đó.
Trưá»ng đứng dáºy, Ä‘i đến phÃa tá»§ cất hồ sÆ¡. Hoà ng Yến vẫn còn đứng bên bà n. Cô cầm bức ảnh Kiá»u Oanh lên ngắm nghÃa rồi lại bá» xuống. Lúc nà o cÅ©ng chìm đắm trong những hồi ức thế nà y thì sống có vui vẻ gì.
TÃnh cô vốn ghét cái gì má»m yếu, Ä‘a sầu, Ä‘a cảm, nên cô không hiểu được ná»—i buồn trong lòng Trưá»ng. Tất nhiên mất ngưá»i yêu thì không ai thanh thản nổi. Nhưng phải tìm cách quên Ä‘i chứ. Äi chÆ¡i, hoặc quáºy tung lên vá»›i ngưá»i nà o đó, chứ giam mình má»™t chá»— mà đau khổ thì chịu sao nổi.
Trưá»ng quay lại. Thấy Hoà ng Yến nhìn khung ảnh, anh cất nó và o tá»§, rồi đưa mắt nhìn cô:
− Äi chứ?
Hoà ng Yến gáºt đầu mạnh mẽ:
− Yes.
Cả hai đi xuống sân, Hoà ng Yến chủ động đỠnghị:
− Äi ăn tối nhé anh Trưá»ng, sau đó sẽ Ä‘i nhảy, OK?
Trưá»ng lắc đầu:
− Anh không biết nhảy, cÅ©ng không thÃch chá»— ồn à o. "Tăng má»™t" thì được, nhưng "tăng hai" thì không.
Hoà ng Yến nhăn mặt:
− Chán anh dễ sợ, có ông anh như anh thà đi chơi với nhà sư sướng hơn.
Trưá»ng thản nhiên:
− Äừng báng bổ chứ cô bé! Em phải há»i xem ngưá»i ta có dám Ä‘i vá»›i em không.
− Hứ! Thì Ä‘i ăn váºy. Nhưng chẳng lẽ anh không chiá»u ý em được hả?
− Chiá»u trong khả năng cá»§a anh. Tối nay anh định ghé thăm dì Kiá»u và Thùy Dương. Mấy hôm nay Thùy Dương thế nà o?
− Ngoà i anh và dì Kiá»u ra, cô ta chẳng thÃch nói chuyện vá»›i ai, nhất là vá»›i em. Em có cảm giác cô ta dị ứng vá»›i tÃnh cách cá»§a em.
− Có lẽ em Ãt tiếp xúc vá»›i Thùy Dương nên cổ ngại. Em cÅ©ng biết là Thùy Dương rất sợ ngưá»i lạ mà .
− Hứ! Là m như anh sợ em ăn hiếp Thùy Dương váºy. Thùy Dương cá»§a anh hiá»n quá à .
Trưá»ng chỉnh lại ngay:
− Äá» nghị em nói năng nghiêm chỉnh! Nếu em cứ tiếp tục như váºy, anh sẽ đưa em vá» ngay đó.
Hoà ng Yến xụ mặt là m thinh. Nhưng chỉ được một lát, cô lại liến thoắng nói sang chuyện khác:
− Công nháºn là m ở đây vui tháºt. Trong phòng em toà n là trang lứa nhau, Ä‘i chÆ¡i chung vui lắm.
− Tháºt lạ! Váºy sao em không dà nh buổi tối nà y cho bạn em? Äi vá»›i anh là m gì, anh lá»›n rồi, đâu có thÃch hợp vá»›i mấy cô nhá» nhá» như em.
Hoà ng Yến xà một tiếng dà i thượt:
− Là m như anh ta là ông cụ không bằng, lá»›n hÆ¡n có mấy tuổi mà lúc nà o cÅ©ng coi ngưá»i ta là con nÃt.
Trưá»ng không trả lá»i. Anh dừng xe trước má»™t quán ăn mà trước đây thỉnh thoảng anh đưa Kiá»u Oanh tá»›i. Hoà ng Yến bước xuống xe, nhìn quanh:
− Chỗ nà y lạ quá, em không quen.
− Trước đây anh với chị Oanh hay tới chỗ nà y, ở đây tương đối yên tĩnh hơn mấy chỗ khác.
Hoà ng Yến là u bà u:
− Không hiểu ná»—i tại sao em thÃch Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh. Nhiá»u lúc em cÅ©ng không hiểu nổi mình nữa, chẳng có Ä‘iểm gì giống nhau cả.
Nói xong, cô nÃu tay Trưá»ng, nhún nhảy Ä‘i và o trong. Cô há»i má»™t cách săn sóc:
− Anh ăn gì?
Trưá»ng khoát tay:
− Em cứ gá»i trước Ä‘i.
Hoà ng Yến quay qua đặt món vá»›i ngưá»i tiếp viên. Anh ta nghe xong rồi nhìn Trưá»ng:
− Anh vẫn gá»i món cÅ© ạ?
Hoà ng Yến quay qua nhìn Trưá»ng. Thấy anh gáºt đầu, cô le lưỡi:
− Chung thuá»· tháºt.
− Cái gì chung thuỷ?
− Äến quán nà o thì ăn cố định món đó. Những ngưá»i như váºy có tÃnh chung thuá»· lắm, yêu ai rồi thì yêu mãi má»™t ngưá»i. Ai mà gặp anh sau nà y vừa có phước vừa vô phước.
Trưá»ng nhướng mắt như há»i nhưng không lên tiếng. Cá» chỉ đó là m HOà ng Yến phì cưá»i, rồi nói luôn:
− Có ngưá»i yêu chung thuá»· thì tốt, nhưng anh cứ chung thuá»· vá»›i chị Oanh kiểu đó, ai chịu cho nổi.
Trưá»ng chỉ cưá»i chứ không trả lá»i. Vá»›i Hoà ng Yến, anh chỉ có thể nói chuyện lan man, còn những chuyện nghiêm chỉnh thì không.
Ä‚n xong, anh bảo ngưá»i tiếp viên lấy thêm hai phần bánh mang vá». Hoà ng Yến gáºt gù:
− Cho dì Kiá»u vá»›i Thùy Dương phải không? Anh chu đáo dá»… sợ. Không biết nếu Ä‘i vá»›i Thùy Dương anh có mua quà cho em không?
Trưá»ng nhún vai:
− Tất nhiên là có, em cÅ©ng là thà nh viên trong gia đình dì Kiá»u mà .
Hoà ng Yến hếch mặt lên:
− Có thế chứ, tưởng anh chỉ biết có Thùy Dương chứ.
Cô chợt nheo nheo mắt, cưá»i má»™t mình:
− Mà lạ tháºt, sao em cứ phân bì vá»›i Thùy Dương hoà i thế, giống con nÃt quá.
Trưá»ng báºt cưá»i, rồi cưá»i lá»›n. Hoà ng Yến nhướng mắt:
− Anh cưá»i cái gì?
− Tá»± em khó chịu rồi cÅ©ng tá»± em thấy kỳ. Em buồn cưá»i lắm.
Hoà ng Yến cÅ©ng cưá»i theo:
− Ừ chắc tÃnh emk khó chịu tháºt.
− Bây giỠvỠđược chưa?
− Không đi nhảy hả?
− Anh không thÃch. Nếu em muốn, anh sẽ đưa em tá»›i đó.
Hoà ng Yến là u bà u:
− Váºy còn gì vui, chán anh ghê.
Nói váºy nhưng cô vẫn vui vẻ đứng dáºy, rÃu rÃt theo Trưá»ng ra ngoà i. Hình như chuyện bá»±c mình chỉ thoáng qua má»™t chút rồi thôi. TÃnh cô vốn không quen giữ lại cảm giác khó chịu cho mình.
Khi hai ngưá»i vá» nhà thì thấy Thùy Dương ngồi má»™t mình trước thá»m. Äèn trong nhà tắt. Hoà ng Yến Ä‘i tá»›i ngồi xuống bên cạnh Thùy Dương:
− Sao Dương không báºt đèn?
− Tại Dương thÃch nhìn bóng tối.
− Dì Kiá»u ngá»§ rồi hả?
− Không có, dì Kiá»u Ä‘i công việc.
Hoà ng Yến đưa Thùy Dương hộp bánh:
− Của Dương nè.
Thùy Dương cầm hộp ngắm nghiá:
− Ở đâu váºy Yến?
− Mình vá»›i anh Trưá»ng Ä‘i ăn tối, ảnh mua vá» cho dì Kiá»u vá»›i Dương đó.
− Cám ơn nha.
− Hì... hì... Có gì mà cám ơn.
Trưá»ng đến ngồi bên cạnh Thùy Dương:
− Sao em ngồi má»™t mình ngoà i nà y váºy?
− Tại em thÃch.
Hoà ng Yến đứng dáºy:
− Anh Trưá»ng ở đây chÆ¡i nha, em và o nghÄ© má»™t chút, mệt quá trá»i.
Trưá»ng khoát tay:
− Chúc em ngủ ngon.
Anh im lặng một chút, rồi quay qua nhìn Thùy Dương:
− Em có vẻ buồn quá váºy?
Thùy Dương đưa tay hất má»› tóc ra phÃa sau cho khá»i vướng. Nhá» váºy mà Trưá»ng nhìn thấy được nụ cưá»i lặng lẽ cá»§a cô. Anh nói tiếp:
− Em có muốn ra ngoà i chơi không?
Thùy Dương lắc đầu:
− Thôi.
− Sao váºy?
− Em không muốn ra đưá»ng.
− Ở nhà hoà i thế nà y buồn lắm.
Thùy Dương tư lự:
− Không hiểu sao bây giá» em rất sợ ra đưá»ng, sợ thế giá»›i ồn à o, em có cảm giác nó có gì đó Ä‘e doạ.
Trưá»ng quay lại nhìn cô má»™t cái, xem cô có bình thưá»ng không. Nhưng khuôn mặt Thùy Dương rất tỉnh lặng, không có nét gì là cá»§a má»™t ngưá»i vừa trải qua giai Ä‘oạn tâm. Äiá»u đó là m anh vừa yên tâm, vừa lo ngại theo kiểu khác. Có nghÄ©a là Thùy Dương Ä‘ang bị trầm uất. Như váºy không biết cái nà o tệ hại hÆ¡n.
Anh nói như gợi ý:
− Sao em không trở lại trưá»ng há»c, phải hoà nháºp vá»›i cuá»™c sống chứ, như thế nà y hoà i em chịu không nổi đâu.
Thùy Dương ngồi im lặng. Cô chợt chống cằm, mắt ngước nhìn lên trá»i:
− Không biết chị Oanh có ở trên đó nhìn xuống mình không?
Cô thở dà i, nói một mình:
− biết đâu chị ấy đang ngồi cạnh em.
− em lại nghĩ quẩn quanh nữa rồi. Nếu cứ thế nà y, em sẽ trở lại như trước đó.
Thùy Dương không để ý lá»i cảnh báo đó, cô chá»›p mắt, trầm ngâm:
− Lạ tháºt! Không hiểu sao em cứ có cảm giác mình mất má»™t ngưá»i chị. Sau nà y em hay nhá»› những lúc chị ấy còn sống, rồi em mÆ¡ hồ như mình mất Ä‘i má»™t ngưá»i chị, vì váºy mà em thấy rất cô đơn.
Trưá»ng nhìn Thùy Dương chăm chú, sợ cô không bình thưá»ng. Nhưng liá»n sau đó anh cảm thấy mình lo thừa. Vì Thùy Dương cưá»i khẽ khi thấy cái nhìn cá»§a anh.
− Äừng nhìn em như váºy anh Trưá»ng. Em có cảm giác mình là má»™t ngưá»i Ä‘iên trong mắt anh, em không thÃch đâu.
Trưá»ng nhìn Ä‘i chá»— khác. Tá»± nhiên anh thấy mình mÆ¡ hồ lẫn lá»™n giữa Kiá»u Oanh và Thùy Dương. Chưa bao giá» anh có cảm giác thế nà y vá»›i Thùy Dương. Như ngưá»i ngồi bên cạnh mình là Kiá»u Oanh, chứ không phải là cô gái xa lạ mà anh và cô đã từng cưu mang.
Trưá»ng đứng lên, nói má»™t cách dá»ng dưng:
− Anh vỠnghe, Dương và o nhà đi. Khuya rồi đó.
Và không đợi Thùy Dương có phản ứng, anh lẳng lặng đến dắt xe ra đưá»ng, như má»™t ngưá»i tránh né sá»± tháºt có thể là m mình buồn và là m tổn thương ngưá»i khác.
Thùy Dương đứng trước cổng nhà . Cô nhón ngưá»i lên bấm chuông, rồi đứng nép qua má»™t bên đợi. CHỉ má»™t lát sau cá»a được mở ra, rồi khuôn mặt quen thuá»™c cá»§a chị bếp xuất hiện sau cá»a. Thấy Thùy Dương, chị kêu lên thảng thốt:
− Ủa, cô Dương!
Thùy Dương bước và o sân:
− Chị có khoẻ không?
− Khoẻ cô ạ. Lâu nay cô ở đâu hả cô?
− Em ở nhà ngưá»i bạn. Hôm nay ba em có ở nhà không chị?
− Cô may tháºt, ông chá»§ má»›i vá» hôm kia. Ông Ä‘ang ở trên phòng, thấy cô vá» chắc ông vui lắm.
Chị chợt liếc vô nhà , rồi hạ giá»ng:
− Cô đừng sợ gì hết, ngưá»i ta bây giá» không là m gì được cô đâu.
Thùy Dương hiểu chị bếp muốn ám chỉ ai, cÅ©ng không hình dung ngưá»i mà chị nói đã thay đổi tá»›i mức nà o. Trưá»ng đã nói vá»›i cô, anh ta tà n phế, nhưng cô không hình dung nó như thế nà o, mà cÅ©ng không muốn thấy táºn mắt là m gì.
Cô há»i má»™t cách thá» Æ¡:
− Có dì ở nhà không chị?
− Có đó cô.
Thùy Dương Ä‘i và o nhà , định lên thẳng phòng ông Kha. Nhưng lúc Ä‘i ngang hồ bÆ¡i, cô chợt đứng lại, quay phắt ngó vá» bên phải như má»™t linh tÃnh khó chịu.
Cách chá»— cô không xa, bên cạnh gốc kiểng hình con rồng, má»™t hình ngưá»i Ä‘ang ngồi trên xe lăn. Cái đầu ngoẹo qua má»™t bên, khuôn mặt lỠđỠnữa ngưá»i nữa ma. Tháºt quá mức kinh khá»§ng so vá»›i tưởng tượng cá»§a cô.
Trong má»™t phút bất ngá», Thùy Dương kêu lên má»™t tiếng kinh sợ. Cô che kÃn mắt như gặp quá»·, rồi bá» chạy nháo nhà o và o nhà .
Cô chợt đâm sầm và o má»™t ngưá»i Ä‘ang Ä‘i ra, khiến bà ta nổi cáu quát lên:
− Äi đâu mà dữ váºy?
Thùy Dương định thần lại nhìn. Bà Thuáºn cÅ©ng nháºn ra cô, vẻ cau có biến mất. Bà nhìn ra sân và hiểu ra nguyên nhân cÆ¡n hoảng sợ đó. Bà cưá»i nhạt:
− Gặp nó rồi phải không? Chắc cô thÃch như váºy lắm phải không?
Thùy Dương im lìm nhìn bà Thuáºn, rồi quay ngoắt ngưá»i chạy lên lầu. Cô Ä‘ang quá hoảng hốt, nên không định thần nổi mình, chỉ muốn chạy Ä‘i tìm ông Kha, vì ông là ngưá»i không là m cô phải sợ như hai ngưá»i kia.
Nghe tiếng ồn dưới nhà , ông Kha bước ra hà nh lang nhìn xuống. Thấy Thùy Dương vá», ông Ä‘i xuống đón cô:
− Dương vỠđó hả con?
Thùy Dương theo ông lên phòng riêng, cô đến cá»a sổ nhìn xuống sân, rồi quay lại, lắp bắp:
− Tháºt đáng sợ, kinh khá»§ng quá ba Æ¡i!
− Lẽ ra đừng để con gặp thì hay hơn.
Thùy Dương vẫn chưa trấn tỉnh nỗi, cô lẩm bẩm:
− Tháºt quá sức tưởng tượng, sao có thể ra hình thù như váºy được. Anh ta có nháºn thức được gì không ba?
− Có lẽ đầu óc nó vẫn tỉnh táo, nhưng không nói năng được, đó má»›i là điá»u đáng sợ.
Ông khoát tay:
− Äừng để ý nó nữa con. Hôm nay con vá» nhà váºy là tốt, ba mừng lắm.
Thùy Dương lắc đầu:
− Con chỉ vỠthăm ba rồi đi, con không thể vỠnữa ba ạ.
Ông Kha buồn rầu:
− Nhà mình không ở lại, lại chá»n ngưá»i dưng là m gia đình, con là m ba Ä‘au lòng quá.
− Con xin lỗi ba, nhưng ở đó con thấy dễ chịu lắm ba ạ. Ở đó, con luôn thấy an toà n. Ở đây chỉ gợi cho con ký ức đau buồn, con không muốn nhớ.
− Ba hiểu, tại ba tất cả. Ba chỉ mong thá»i gian là m con quên từ từ, rồi bà ấy cÅ©ng phải đưa nó vá» nhà cha mẹ nó thôi, chÃnh bà ấy cÅ©ng chịu đựng không nổi đâu.
Thùy Dương không nói gì. Những chuyện xảy ra trong gia đình không là m cô quan tâm. Vì cho dù Quảng có Ä‘i, cô cÅ©ng không muốn sống vá»›i dì Thuáºn. Bây giá» cô đã có má»™t gia đình má»›i, cả tình thương vá»›i ba cÅ©ng không đủ sức bắt cô trở vá». Suy cho cùng, ba cô có dì Thuáºn rồi.
Thùy Dương ngồi lại má»™t lát rồi Ä‘i. Ngồi trong taxi nhìn ra đưá»ng, cô có cảm giác mình vừa bá» má»™t thế giá»›i đầy há»—n loạn. Rất may là cô có thế giá»›i khác bình yên hÆ¡n để mà trở vá».
Khi cô vá» nhà dì Kiá»u thì trá»i đã tối, cổng còn bá» ngõ. Có lẽ Hoà ng Yến quên đóng cổng. Cô nà ng có táºt đểnh Ä‘oảng, rất hay quên. Có lần Hoà ng Yến vá» khuya quên cá»a, đến lúc Thùy Dương vô tình ra sân má»›i phát hiện, nhưng chẳng bao giá» cô nhắc HY, chỉ lặng lẽ tá»± là m má»™t mình.
Thùy Dương khoá cá»a rồi Ä‘i và o nhà . Cô tắt đèn phòng khách, định vá» phòng mình thì nghe tiếng nói khá lá»›n cá»§a HY trong phòng dì Kiá»u, cái giá»ng gay gắt là m Thùy Dương phải chú ý nghe.
Rõ rà ng Hoà ng Yến Ä‘ang nói vá» Thùy Dương, giá»ng cô cáu kỉnh:
− Mà con chưa thấy ai lạ như dì, là m như dì thương ngưá»i dưng hÆ¡n cháu trong nhà váºy.
− Nói báºy nà o! DÄ© nhiên ngưá»i trong nhà phải quan trá»ng hÆ¡n chứ con.
− Mẹ con nói cho ngưá»i lạ và o nhà thì dá»…, nhưng lúc muốn há» Ä‘i ra là phải nhá» tá»›i pháp luáºt. Dì không sợ chuyện đó sao?
− Thùy Dương nó có nhà cá»a đà ng hoà ng, mà má»™t ngưá»i như nó cÅ©ng không ngang ngược được đâu. Có nó ở đây, dì thấy nhà cá»a ấm cúng, nó chịu ở thì dì mừng rồi.
− Thế có con thì nhà không ấm cúng chắc?
− Con vá»›i Thùy Dương má»—i đứa má»—i tÃnh nết, không thể nà o so sánh được.
− Lúc trước dì cứ năn nỉ mẹ con cho con lên ở, tưởng sao, bây giỠcon thừa ra.
− Con không thừa thãi gì cả, cứ coi đây là nhà con đi.
− Nhà mình mà không thoải mái thì ở là m gì.
− Thùy Dương nó là m gì mà con không thoải mái.
− Con chả biết, lúc nà o cÅ©ng á»§ dá»™t, là m ra vẻ yếu Ä‘uối để anh Trưá»ng chăm sóc.
Bà Kiá»u cưá»i má»™t tiếng:
− Sao mà phân bì như con nÃt váºy, con tháºt là ... Không nói mấy chuyện nà y nữa nghe.
Giá»ng Hoà ng Yến ấm ức:
− Con không sao hiểu được, tại sao dì thương nó váºy chứ, giống như ngưá»i trong gia đình váºy.
Bà Kiá»u nói dá»… dãi:
− Dì cũng không hiểu được, nhưng lúc nó còn sống, con Oanh rất quyến luyến nó.
− Lạ tháºt, dì vá»›i anh Trưá»ng không ai hiểu được, nhưng mà ai cÅ©ng là m như nó là ruá»™t thịt không bằng.
Cô chợt oà lên khóc:
− Thà dì đừng để con thay chị Oanh, thà chị Oanh đừng là m cho con hy vá»ng, như váºy con cứ vô tư mà sống. Bây giá» con không thể nà o coi anh Trưá»ng như ngưá»i bình thưá»ng, con khổ lắm đó dì biết không?
Thùy Dương nghe như tim thót lại. Cô đứng lặng ngưá»i, bà ng hoà ng vì lá»i thú nháºn bất ngá» cá»§a HY.
Có lẽ bà Kiá»u cÅ©ng bất ngá» choáng ngưá»i. Giá»ng bà sá»ng sốt:
− Con nói gì váºy Yến?
− Hồi đó chị Oanh cứ gieo vô đầu con ý nghÄ©, khi chị ấy chết, con sẽ thay thế chị ấy là m vợ anh Trưá»ng. Chị ấy bảo má»™t ngưá»i lý tưởng như váºy chị ấy không muốn thuá»™c vá» ngưá»i khác ngoà i con, đó, như váºy là m sao con vô tư được.
− Nó đã từng nói như váºy à ?
Bà Kiá»u chợt báºt khóc:
− Nó biết trước là sẽ chết à ? Khổ cho con gái tôi.
Hoà ng Yến cà ng khóc lớn hơn:
− Con không há» muốn chị Oanh chết, con thá» như váºy. Nhưng không còn chị ấy, con chỉ muốn anh Trưá»ng là cá»§a con thôi, thế mà anh ấy chỉ nhìn Thùy Dương, là m sao con chịu nổi.
Giá»ng bà Kiá»u nghẹn ngà o:
− Trưá»ng nó không nhìn Thùy Dương theo cách nghÄ© cá»§a con đâu, nó chỉ quan tâm vì tá»™i nghiệp thôi. Nó không thể thương ai như chị Oanh con được, con đừng có nghi kỵ Thùy Dương, tá»™i nghiệp nó.
− Con không muốn nghi kỵ vô lý, rõ rà ng là Thùy Dương cứ muốn lôi cuốn chú ý cá»§a anh Trưá»ng.
Bà Kiá»u thở hắt má»™t tiếng:
− Dì không thấy như váºy.
Giá»ng Hoà ng Yến ấm ức:
− Nó biết tÃnh anh Trưá»ng thương ngưá»i nên lúc nà o cÅ©ng là m ra vẻ yếu Ä‘uối sầu khổ, rõ rà ng là muốn anh ấy phải quan tâm đến nó.
− Thùy Dương gặp hoà n cảnh như váºy, là m sao nó vô tư như con được. Con sống trong gia đình êm ấm, không bị bức bách gì cả, đáng lẽ con phải thương con Dương má»›i phải.
− Nhưng không phải vì hoà n cảnh mà nó lợi dụng tình cảm cá»§a ngưá»i khác.
− Äừng nói chuyện đó nữa Yến, dì không muốn nghe, con phải hiểu là thằng Trưá»ng không yêu Thùy Dương, cÅ©ng không thÃch con giống như cách nó thÃch chị Oanh con.
Bà ngừng lại như dằn bớt sự xúc động, rồi nói nghiêm khắc:
− Con với Thùy Dương, không đứa nà o là đối tượng của nó cả, con đừng ảo tưởng rồi nghi kỵ Thùy Dương, dì khổ tâm lắm.
Hoà ng Yến kêu lên:
− Tại sao con ghét Thùy Dương mà dì khổ? Nó có phải là con dì đâu.
− Äúng, nó không phải là con gái dì, nhưng dì cảm thấy nó giống con Oanh, hai đứa Ä‘á»u có số khổ. Con không hiểu được đâu, khi nà o trưởng thà nh con sẽ hiểu.
Trong phòng chợt im lặng hẳn, khá lâu, bà Kiá»u nói qua chuyện khác, như muốn xoá bá» không khà nặng ná» lúc nãy:
− Tuần nà y vá» thăm mẹ con Ä‘i, dì thấy con Ãt gá»i Ä‘iện cho mẹ con quá. Con gái ra khá»i nhà là quên nhà quên cá»a luôn.
Giá»ng HY miá»…n cưỡng:
− Tại con mắc đi là m chứ bộ.
Thùy Dương thấy câu chuyện không liên quan đến mình nữa, nên bỠđi vỠphòng.
Cô có cảm tưởng mình lại bị hụt chân lần thứ hai. Rốt cuộc đây cũng không thể là tổ ấm yên ổn như cô tưởng.
Cô gần như thức trắng đêm để suy nghÄ©, cuối cùng cÅ©ng phải quyết định. Dù có buồn mấy cÅ©ng phải Ä‘i khá»i đây. Cô sẽ trở vá» nhà , sẽ trở lại nhạc viện, và o ký túc xá hay ở nhà tro.... chưa biết được, nhưng chắc chắn cô sẽ không ở nhà mình.
Hôm sau đợi Hoà ng Yến Ä‘i là m, Thùy Dương qua phòng bà Kiá»u. Cô ngồi xuống cạnh giưá»ng, nói như thông báo:
− Hôm qua con vỠnhà , ba con bảo con vỠvới ba, con đã hứa với ba rồi.
Bà Kiá»u ngạc nhiên:
− Sao đột ngá»™t váºy con?
Thùy Dương vén mấy sợi tóc trước trán, giấu đi vẻ bối rối:
− Dạ, con cÅ©ng thấy bất ngá». Nhưng ba con muốn con vá» dì ạ.
Bà Kiá»u nhìn Thùy Dương má»™t cách nghi ngá»:
− Có tháºt con muốn vá» vì ba con, hay con muốn né tránh con Yến?
Thùy Dương vội lắc đầu:
− Con đâu có né tránh. Với lại, dù sao con cũng phải vỠnhà , đó mới là nhà con mà .
Bà Kiá»u lắc đầu:
− Tại sao con không thể coi đây cũng là nhà con? Có con ở đây dì đỡ buồn lắm, con hiểu lòng dì mà .
− Con vỠnhà , nhưng thỉnh thoảng sẽ chạy qua đây, con cũng nhớ dì lắm.
− Trưá»ng nó có ý kiến gì không?
Thùy Dương lắc đầu:
− Con chưa nói vá»›i anh Trưá»ng.
− Con không chỠnó vỠrồi hãy quyết định sau, được không con?
− Dạ thôi dì ạ. Bao giỠảnh vỠdì nói lại giùm. Chắc ổn định rồi con sẽ đến gặp ảnh, lúc đó con sẽ xin lỗi sau.
− Dì nghÄ© Trưá»ng nó cÅ©ng không muốn con vá» nhà đâu. Con không thấy sợ căn nhà đó sao Dương?
NghÄ© tá»›i Quảng, Thùy Dương khẽ rùng mình. Nhưng cô láºp tức gạt bá» hình ảnh đó. Cô cố mỉm cưá»i:
− Bây giá» anh ta không còn là m phiá»n con được nữa, con không ngại chuyện đó.
Bà Kiá»u buồn buồn:
− Dù sao ba con cũng đã có bà ấy, còn dì thì chỉ có con.
Thùy Dương mở lá»›n mắt nhìn bà Kiá»u. Cô tin bà nói tháºt lòng, mà chÃnh vì nó tháºt lòng quá nên cô kinh ngạc. Là m sao bà có thể quyến luyến cô đến váºy được, hÆ¡n cả Hoà ng Yến. Tháºt không lý giải được.
Tá»± nhiên cô má»§i lòng muốn khóc. Nhưng cô ráng là m ra vẻ bình thưá»ng. Nếu yếu lòng, cô sẽ tiếp tục ở lại và rồi sẽ trở nên mâu thuẫn vá»›i Hoà ng Yến. Trước sau gì rồi cÅ©ng phải Ä‘i, váºy thì Ä‘i sá»›m má»i việc sẽ tốt đẹp hÆ¡n.
Bà Kiá»u còn thuyết phục cô rất lâu, nhưng cô cố từ chối và dứt khoát. Cô vá» phòng mình dá»n đồ mà nước mắt chảy lã chã trên mặt.
Sau nà y cô sẽ không tìm cách gặp Trưá»ng nữa, những gì xảy ra trước đây coi như chuyện quá khứ, không nên nhắc, không nên tiếp tục mối quan hệ ngà y cà ng trở nên đáng buồn. Cô đã là m đổ vỡ gia đình dì Kiá»u má»™t lần, không thể tiếp tục là m dì Kiá»u mất Hoà ng Yến. Cô ta là cháu dì Kiá»u, là ngưá»i trong gia đình. Còn cô chỉ là ngưá»i ngoà i, không lý do gì để cô tiếp tục ở lại, gây thêm buồn khổ cho ngưá»i khác.
Thùy Dương ngước lên, cố gạt cảm giác yếu đuối, nhưng rồi cô lại khóc nức nở. Hoà ng Yến có biết cô ta sướng hơn cô trăm nghìn lần không? Tại sao còn nghi kỵ với cô?
Mong là sau nà y cô sẽ không còn gặp lại những ngưá»i trong gia đình dì Kiá»u, nó chỉ gợi cho cô buồn khổ mà thôi.
Chiá»u thứ bảy, khu ký túc xá nữ trở nên ồn à o. Bá»n con gái trong phòng chá»™n rá»™n hẳn lên, chỉ việc tranh phòng tắm cÅ©ng đủ lau nhau chà choé.
Thùy Dương nằm trên giưá»ng vô tư Ä‘á»c sách. Cô chẳng có ngưá»i yêu, cÅ©ng chẳng hẹn hò vá»›i ai, nên chiá»u thứ bảy cÅ©ng giống như những buổi chiá»u bình thưá»ng khác.
Buổi chiá»u qua Ä‘i, bóng tối dần dần lan và o phòng. Thùy Dương buông quyá»…n sách, ngồi dáºy báºt đèn. Bây giá» cô má»›i để ý trong phòng vắng hoe, chỉ còn mình cô. Cả phòng Ä‘i lúc nà o không hay, chỉ còn má»™t mình cÅ©ng hay.
Thùy Dương thấy đói, nhưng lại lưá»i Ä‘i ăn. Cô lại nằm trở lại giưá»ng, mở sách ra Ä‘á»c tiếp.
Chợt có tiếng gõ cữa. Thùy Dương miá»…n cưỡng ngồi lên, bước ra mở. Trước mặt cô là má»™t thanh niên đẹp như con gái, môi đỠrất đẹp, đến ná»—i Thùy Dương không nÃn được cưá»i. Nhưng cô ráng mÃm môi, há»i lịch sá»±:
− Xin lỗi, anh tìm ai?
− Äây có phải là phòng Diệp Hoa không c6?
− Dạ phải.
− Xin lỗi, tôi muốn gặp Hoa.
Thùy Dương lắc đầu:
− Hoa đi ra ngoà i rồi anh ạ.
Nói xong, Thùy Dương cưá»i rất nhã nhặn, chá» anh ta vá». Nhưng anh chà ng lừng khừng như không muốn Ä‘i, mà cố há»i vá»›t vát:
− Xin lỗi, Hoa có nói đi đâu không?
Thùy Dương thừa biết Diệp Hoa Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngưá»i yêu. Nhưng nghÄ© anh ta sẽ buồn, nên cô tế nhị:
− Cũng không biết là đi đâu, nó không nói anh ạ.
Anh ta vuốt sống mÅ©i như có chút bối rối, rồi há»i tiếp:
− Xin lá»—i, tôi có thể ở đây chá» cô ấy không? Tôi vừa ở xa vá», không có chá»— nà o để Ä‘i cả.
" Trá»i Æ¡i! Lại phải tiếp khách giùm nữa sao, khổ vô cùng" - Thùy Dương rên thầm trong bụng, nhưng vẫn lịch sá»± cưá»i:
− Má»i anh và o.
Ngưá»i thanh niên bước và o phòng. Ngồi xuống ghế và kÃn đáo đưa mắt quan sát căn phòng nhưng không có thái độ gì.
Thùy Dương đặt ly nước trước mặt anh ta:
− Má»i anh.
− Cám ơn Thùy Dương.
Trong má»™t thoáng, Thùy Dương ngạc nhiên kêu lên má»™t tiếng, cô định há»i nhưng lại
thôi.
Có lẽ anh ta cÅ©ng nháºn ra vẻ ngạc nhiên cá»§a cô, và anh ta cÅ©ng hối háºn vì sá»± vô tình cá»§a mình. Thế là anh ta im lặng.
Thùy Dương kÃn đáo nhìn đồng hồ trên giưá»ng. Diệp Hoa Ä‘i chÆ¡i má»›i hÆ¡n má»™t tiếng. Ãt nhất má»™t tiếng nữa nó má»›i vá». Trá»i Æ¡i! Trong má»™t tiếng đồng hồ đó, cô biết nói gì vá»›i ngưá»i khách không má»i nà y đây?
Thùy Dương lấy cá»› Ä‘i ra ngoà i, rồi ra hà nh lang đứng gá»i Ä‘iện cho Diệp Hoa. Cô nói má»™t cách khổ sở:
− Có khách tới tìm Hoa nà y, có thể vỠđược không?
− Khách nà o váºy?
− Mình không biết, anh ta đang ở đây chỠHoa, bảo là từ xa tới.
− Ai váºy kìa, ngưá»i đó thế nà o?
− Cao, trắng, môi đỠnhư con gái, đẹp lắm.
− A, biết rồi!
Hoa chợt cưá»i khanh khách trong máy, rồi phán má»™t câu ngắn ngá»§n:
− Chịu khó tiếp đi!
Rồi cô nà ng tắt máy. Thùy Dương cáu kỉnh gá»i lại ngay:
− Váºy là sao? Bắt mình tiếp anh ta đến lúc Hoa vá», chắc mình dà i cổ ra mất. Mình Ä‘ang ghiá»n truyện lắm, không muốn nói chuyện vá»›i ngưá»i lạ đâu.
− Chịu khó Ä‘i, bây giá» mình vá» không được. Thôi nha, đừng gá»i lại nữa đấy. Và o tiếp khách Ä‘i!
Rồi cô nà ng lại tắt máy. Thùy Dương trở và o phòng mà thấy tức mình. Bạn cá»§a nó mà là m như cá»§a mình váºy. Cô lưá»i nói chuyện muốn chết được. Thứ bảy nà o cÅ©ng gặp kiểu nà y chắc phải trốn ra đưá»ng thôi.
Khi cô và o phòng, vị khách không má»i là m như không biết chá»§ nà đang rất phiá»n mình, anh ta há»i thản nhiên:
− Hoa thưá»ng Ä‘i chÆ¡i tối thứ bảy hả cô bé?
− Vâng, cả chúa nháºt nữa. Nói chung là đi đến táºn giỠđóng cá»a má»›i vá».
Khách thừa biết Thùy Dương muốn đuổi khéo nhưng vẫn tỉnh bơ:
− Dữ váºy sao?
Rồi anh ta nói như há»i thăm:
− Cô bé há»c cùng trưá»ng vá»›i Hoa à ?
− Không! Tôi há»c trưá»ng khác.
− Khác trưá»ng mà ở cùng phòng à ? Kể cÅ©ng lạ.
− Vâng. Tại vì có một nhỠbạn ra ngoà i, Hoa đã rủ tôi và o thế chỗ nhỠbạn đó.
− Váºy à !
Thùy Dương chưa kịp nói thì đúng lúc đó có tiếng chuông reo. Cô vội đứng lên:
− Xin lỗi, anh ngồi chơi nha.
Cô đi ra ngoà i hà nh lang mở máy:
− Alô.
Tiếng Minh Khánh vang lên trong veo:
− Ê, ngủ chưa?
− Ngủ rồi.
Minh Khánh cưá»i khúc khÃch:
− Thế thì dáºy Ä‘i. Nà y, có má»™t chuyện cần há»i, phải trả lá»i ngay để ngưá»i ta còn đăng ký, thứ bảy tuần sau Ä‘i biển nhé?
− Äi vá»›i ai? Bao giá» vá»?
− Công ty chị Loan tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát, chị ấy rủ ta đi. Nhưng ta đâu có bạn bè gì, nên rủ theo mi cho vui.
− Äể ta nghÄ© lại xem.
− Ê, đừng nghĩ! Mi không đi thì ta cũng không đi. Nhưng mà đi đi, công ty nà y vui lắm.
− Sao mi biết?
− Thì năm ngoái ta đi một lần đó.
Cô nói hăng hái như thuyết phục:
− Mấy anh chị đó thân nhau mà dễ hoà đồng, vui lắm. Giám đốc công ty cũng còn trẻ mà đẹp trai hết ý, ảnh cũng dễ hoà đồng lắm.
Thùy Dương khá»u nhẹ:
− Tại giám đốc đẹp trai nên mi mới đi chứ gì?
− Hứ, vớ vẩn!
Thùy Dương còn đang ngần ngừ thì Minh Khánh nói như quyết định:
− Váºy nhé, ta nói cho chị Loan đăng ký nghe, đã đăng ký rồi thì không được thay đổi đó.
Rồi cô tắt máy như không để Thùy Dương có thá»i giá» từ chối. Mà Thùy Dương cÅ©ng không quyết liệt lắm, Ä‘i cÅ©ng được mà không cÅ©ng được. Cô không thÃch Ä‘i chÆ¡i biển, nhưng biết mình không Ä‘i thì Minh Khánh mất hứng, nên cô không nỡ từ chối.
Chợt nhá»› mình còn nhiệm vụ tiếp khách giùm, Thùy Dương lững thững Ä‘i và o phòng. Cô thấy ngưá»i thanh niên Ä‘ang đứng giữa phòng, nhưng Ä‘ang ngắm bức ảnh cô rất chăm chú. Äể ở tầng trên váºy mà anh ta cÅ©ng thấy. Chắc nãy giá» ngắm nghÃa phòng cá»§a ngưá»i ta đã thèm luôn. Tá»± nhiên cô thấy mất cảm tình vá»›i anh ta.
Äã không biết ngượng, anh ta còn nói hết sức tá»± nhiên:
− Cô bé có đủ tiêu chuẩn là m ngưá»i mẫu đó.
Äó là má»™t cách khen không quá sống sượng. Dù sao anh ta cÅ©ng không đến ná»—i khó ưa. Thùy Dương đà nh phải lịch sá»± đến cùng:
− Cám ơn anh.
− Tôi nói tháºt.
− Dạ, tôi cÅ©ng cám Æ¡n rất tháºt.
Anh ta chợt cưá»i:
− Cô bé khôi hà i lắm.
Thùy Dương rất muốn ngắm mình trong gương lúc nà y, để kiểm tra xem mình non đến đâu. Anh ta là m cô nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i thưá»ng gá»i cô là cô bé. Nhưng ngưá»i ấy xem cô là cô bé tháºt, chứ không phải gá»i vì không biết tên cô như anh ta.
Nhớ tới đó, tự dưng Thùy Dương thở dà i một mình.
Anh ta há»i ngay:
− Hình như được khen là m cô buồn lắm phải không? Thấy cô thở dà i có vẻ buồn quá.
Tá»± nhiên Thùy Dương phì cưá»i:
− Không có đâu, tại tÃnh tôi hay váºy đó.
− Äừng thở dà i nữa, mà cÅ©ng đừng hay á»§ dá»™t. Phải cưá»i lên thì Ä‘á»i má»›i vui. Như tôi đây nà y, ngay cả những lúc Ä‘iên đầu nhất, tôi cÅ©ng ráng cưá»i.
− Anh lạc quan quá nhỉ?
− Ừ.
Thùy Dương không nói gì nữa. Cô kÃn đáo liếc mắt ra cá»a, sau đó lại liếc nhìn lên đồng hồ. Tháºt khổ, nãy giá» chỉ má»›i hÆ¡n ná»a tiếng. Nếu có thể được, cô sẽ thổi má»™t hÆ¡i cho kim đồng hồ chạy vun vút.
Dù Thùy Dương rất kÃn đáo, nhưng anh ta vẫn thấy được cá» chỉ cá»§a cô. Thế là anh ta là m má»™t việc hết sức lịch sá»±, là đứng lên từ giã cô:
− Tôi không chá» Hoa nữa. Bao giá» cô ấy vá», nhá» cô bé nói lại là có tôi đến nhé.
Thùy Dương thấy hối háºn vì thái độ thiếu nhiệt tình cá»§a mình. Cô bèn hồ hởi:
− Anh cứ chỠthêm, không sao đâu ạ.
− Thôi được rồi, không là m phiá»n cô bé nữa, tôi vá» nhé.
Thùy Dương đà nh gáºt đầu:
− Dạ.
Anh ta chợt giới thiệu:
− Tên tên Quang.
− Dạ, anh Quang.
− Tôi nói tên, có nghĩa là muốn biết tên cô bé đó.
− Dạ, Thùy Dương ạ.
Anh ta gáºt gáºt đầu:
− Thùy Dương, Thùy Dương. Cô bé có biết bà i hát của Nga không?
Anh ta nói thế mà Thùy Dương vẫn hiểu, cô gáºt đầu:
− Dạ, bà i “Cây thùy dương†phải không?
− Ừ, tôi rất thÃch cả tên lẫn bà i hát, không ngá» gặp má»™t ngưá»i có tên đó.
− Dạ.
− Tôi vỠnhé.
− Dạ, chà o anh.
Thùy Dương lịch sá»± tiá»…n khách ra cá»a, rồi quay và o định Ä‘á»c tiếp quyển truyện, nhưng đúng lúc đó Diệp Hoa vỠđến. Thấy cô nà ng, Thùy Dương nổi sùng lên:
− Hứ! Äợi tá»›i giá» má»›i vá».
Diệp Hoa cưá»i cưá»i:
− Sao, Dương thấy anh ấy thế nà o?
Thùy Dương nhÃu mà y:
− Thế nà o là sao? Nà y, mình không thÃch tÃnh như váºy đâu nhé. Hoa có ngưá»i rồi, dù anh ta có hay mấy Ä‘i nữa thì cÅ©ng mặc anh ta, đừng có bắt cá hai tay đó.
Diệp Hoa háy cô một cái:
− Hứ! Chẳng hiểu gì cả.
Rồi cô nà ng cưá»i vang má»™t mình như thÃch thú lắm. Thùy Dương không phê bình nữa. Nhưng tá»± nhiên cô đâm ra có ác cảm vá»›i Diệp Hoa. Cô rất ghét bá»n con gái tham lam kiểu đó. Cho nên vá»›i những ngưá»i theo Ä‘uổi mình, cô Ä‘á»u thẳng thắn từ chối. Có lẽ vì váºy mà cả phòng chỉ có cô là chẳng bao giá» có cái hẹn và o chiá»u thứ bảy, dù cô là ngưá»i nổi báºt vượt xa bạn bè trong phòng.
Buổi sáng, ký túc xá còn chìm trong yên lặng. Trong phòng má»i ngưá»i còn ngá»§ say. Chỉ có mình Thùy Dương là thức sá»›m. Cô Ä‘ang loay hoay thay đồ thì có tiếng chuông reo. Thùy Dương vá»™i mở máy. Giá»ng Minh Khánh vang lên hối thúc:
− Xong chưa mi, ta Ä‘ang chá» dưới đưá»ng nè.
− ChỠchút, ta xuống ngay!
Thùy Dương tắt máy, hối hả quà ng chiếc balô trên vai. Vừa Ä‘i ra hà nh lang, cô vừa vá»™i vã gà i nắp ngăn bên hông. Trong đó chả có gì quan trá»ng ngoà i bánh kẹo, nhưng đó là thứ tối cần thiết cho cả cô và Minh Khánh.
Chiếc taxi Ä‘ang Ä‘áºu dưới đưá»ng. Minh Khánh mở cá»a sẵn cho Thùy Dương. Cô lên ngồi bên cạnh cô nà ng. Chị Trúc Minh ngồi phÃa trước. Thấy chiếc ba lô to đùng cá»§a Thùy Dương, chị nhướng mắt:
− Äi chỉ có hai ngà y mà em mang đồ nhiá»u thế?
Thùy Dương vỗ vỗ ngăn bên hông:
− Trong nà y toà n là bánh kẹo và mì, chứ em mang đồ Ãt lắm chị ạ.
− Úi trá»i! Sao hai đứa hợp nhau thế không biết. Hôm qua nhá» Khánh mang vỠđến ná»a cá»a hà ng bánh kẹo trong siêu thị, có đến cả công ty ăn cÅ©ng không hết.
Minh Khánh cưá»i khì:
− Phải chuẩn bị cho buổi tối nữa chứ.
Thùy Dương nhìn đồng hồ:
− Mình đi thế nà y có trễ hông chị? Hẹn năm giỠmà giỠnà y còn ở đây.
− Yên trà đi, mấy ngưá»i trong công ty hay xà i giá» dây thun lắm, bảo đảm bảy giá» xe má»›i chạy.
Thùy Dương lưá»m Minh Khánh:
− Thế mà hối ta chạy không kịp.
− Không hối cho mi cháºm như rùa hả?
Thùy Dương không cãi nữa. Cô ngó ra bên đưá»ng. Giá» nà y đưá»ng phố hãy còn đèn, và i ngưá»i gánh hà ng rong Ä‘i bên lá». Những quán cà phê cÅ©ng chỉ bắt đầu mở cá»a.
Xe ngừng trước công ty. Má»i ngưá»i xuống xe. Thùy Dương tò mò nhìn chiếc xe Ä‘áºu phÃa trước, rồi nhìn những ngưá»i đứng trong sân. Cô bấm tay Minh Khánh:
− Chưa được 10 ngưá»i, chá» chắc thà nh tượng đá mất thôi.
− Coi váºy chứ không lâu đâu.
Chị Trúc quay lại bảo Minh Khánh:
− Hai đứa lên xe trước đi. Chị lại đây một chút. À khoan! Mấy đứa có muốn uống cà phê hông?
Thùy Dương lắc đầu:
− Không chị ạ.
Chị Trúc đến nháºp bá»n vá»›i mấy ngưá»i trong công ty. Minh Khánh và Thùy Dương lên xe đầu tiên. Cả hai chá»n má»™t băng phÃa trước, quăng balô lên tầng trên, rồi ngồi duá»—i chân má»™t cách thoải mái.
Chỉ má»™t lát sau, má»i ngưá»i đã lên đầy xe, nhanh hÆ¡n Thùy Dương nghÄ©. Minh Khánh quay qua nói nhá» vá»›i cô:
− Công ty toà n là còn trẻ, mấy anh chị đó vui lắm, lần trước Ä‘i giỡn cưá»i muốn chết luôn. Có 1 anh ngồi bên cạnh chá»c ta cưá»i Ä‘iên luôn. Lát nữa mi nhá»› nhìn nghe.
Thùy Dương hiểu ngay:
− Ra là váºy, váºy nên má»›i thấy vui chứ gì? Có phải ngưá»i đó là sếp cá»§a công ty không?
− Không phải, sếp nghiêm lắm, còn anh ấy rất vui tÃnh.
− Hôm trước mi nói với ta sếp còn trẻ, vui vẻ, dễ hoà đồng, tưởng mi phải lòng rồi chứ, khen đến nỗi ta chóng mặt luôn.
− Thì bây giỠta có chê đâu. Anh ấy dễ mến lắm, lát nữa mi nhớ nhìn nghe.
− Nhìn ai?
− Thì nhìn sếp.
− Nhìn gì hai ba ngưá»i váºy? Váºy ai má»›i là nhân váºt mà ngươi muốn ta biết đây?
− Cháºc, thì cứ nhìn Ä‘i!
Thùy Dương nhìn Minh Khánh gưá»m gưá»m, rồi thì thà o:
− Nói tháºt Ä‘i, có phải mi phải lòng ông ấy rồi không? Chị Trúc có biết không?
Minh Khánh giãy nãy:
− Nói báºy, nói báºy!
Cô khẽ nhăn mũi:
− Sếp cá»§a chị Trúc chưa có ngưá»i yêu nhưng rất kÃn đáo, Ãt giao thiệp vá»›i phái nữ. Äẹp như chị Nga mà sếp còn không nhìn tá»›i, nói gì đến ta. Mà ta có tiếp xúc thưá»ng đâu mà để ý.
Thùy Dương thở hắt ra:
− Mi nói chuyện ta chẳng hiểu gì cả, khen hai ba ngưá»i, rốt cuá»™c chẳng biết mi thÃch ai.
Minh Khánh không trả lá»i, vì báºn lo nhìn má»™t ngưá»i vừa bước lên xe. Cô nà ng bấm tay Thùy Dương:
− Anh ấy đó, nhìn đi!
Thùy Dương ngước lên quan sát phÃa trước. Chẳng biết phải nhìn kỹ ai vì có đến ba ngưá»i lần lượt Ä‘i lên, cô quay lại ngó Minh Khánh. Mặt cô nà ng vừa vui vừa thiếu tá»± nhiên. Rõ rồi, thÃch ngưá»i ta rồi chứ gì nữa!
Tá»± nhiên cô cÅ©ng thấy tò mò. Nhá» Khánh nà y mà thÃch ai thì bổn pháºn cá»§a cô là phải nhìn để nháºn xét, không thì không yên được vá»›i nó.
Minh Khánh há»i nhá»:
− Mi thấy thế nà o?
Thùy Dương nói bừa:
− Äó là má»™t ngưá»i cao ráo.
− Mi thấy anh ấy có đẹp trai không?
Thùy Dương ngắc ngứ gáºt đầu bừa:
− Không đến ná»—i xấu xÃ.
Minh Khánh cưá»i há»›n ha há»›n hở. Cô nà ng kể má»™t cách say sưa cái lần gặp cách đây má»™t năm, khiến Thùy Dương nghe mà ngạc nhiên. Thỉnh thoảng, cô nà ng có nhắc nhưng đâu có say sưa như thế nà y.
Thùy Dương tranh thá»§ lúc Minh Khánh ngồi im, cô cúi xuống lấy há»™p kẹo. Äang gỡ lá»›p giấy thì Minh Khánh chợt bấm tay cô, nói nhanh:
− Sếp kìa mi, quay lại nhìn phÃa sau ấy!
Thùy Dương nhón ngưá»i lên, quay ra phÃa sau nhìn. Nhưng cô chẳng thấy ai vì có lẽ ngưá»i đó đã quay xuống đưá»ng. Vá»›i lại, ngưá»i ta đứng lao xao nên khó mà nhìn được má»™t ngưá»i.
Minh Khánh há»i vá»›i vẻ háo hức:
− Mi thấy thế nà o?
Thùy Dương không trả lá»i. Quên mất ý định khui há»™p bánh, cô há»i nghiêm chỉnh:
− Mi phải nói tháºt, trong hai ngưá»i đó mi thÃch ai?
Minh Khánh há»i yếu á»›t:
− ThÃch ai là sao kia? Ta có thÃch gì đâu?
− Nhìn mặt là biết mi có tình cảm vá»›i hai ngưá»i đó. Lạ tháºt, chẳng lẽ thÃch má»™t lúc hai ngưá»i, mà y Ä‘iên tháºt rồi.
Minh Khánh ngồi nhÃch và o Thùy Dương, nói nhá» rÃ:
− Äừng nói vá»›i chị Trúc nha mi, chị ấy mắng chết luôn.
− Có nghÄ©a là thÃch hai ngưá»i?
Minh Khánh bối rối gáºt đầu:
− Lúc đó ta thÃch sếp trước, vừa gặp là thÃch ngay. Nhưng sếp không để ý ta, mà anh ấy thì ngồi gần, nói chuyện trong cả suốt chuyến Ä‘i, nên tạ..
Thùy Dương mở to mắt nhìn Minh Khánh, rồi thì thà o:
− Lạy chúa! Äiên tháºt rồi!
− Ta cÅ©ng không biết là m sao nữa, tháºt khổ chết được.
− Lãng mạn đến độ lảng nhách, không chấp nháºn được.
Minh Khánh vội đặt ngón tay lên miệng Thùy Dương:
− Trá»i Æ¡i! Äừng có nói lá»›n!
Thùy Dương đẩy tay cô nà ng ra:
− Tối nay rảnh sẽ nói tiếp, bây giỠkhông nói gì nữa.
Cô nghiêng đầu nói và o tai Minh Khánh:
− Nhưng ta hứa sẽ nhìn hai ngưá»i đó, và sẽ cố vấn cho mi chá»n 1 ngưá»i mà thÃch. ÄÆ°á»£c không đấy?
− ÄÆ°á»£c quá Ä‘i chứ.
Thùy Dương không nói nữa. Cô loay hoay lo khui há»™p bánh. Hai nà ng vừa nhâm nhi bánh, vừa nói chuyện rù rì, đúng hÆ¡n là Minh Khánh thì thà o kể vá» cuá»™c gặp ấn tượng vá»›i hai ngưá»i mà cô nà ng phải lòng.
Trong xe, tiếng ồn chợt lắng xuống khi anh chà ng hướng dẫn bắt đầu nói chuyện. Thùy Dương và Minh Khánh cũng im lặng theo dõi.
Sau khi hát và i bà i, anh ta lại đỠnghị chơi trò chơi. Trong xe chia hai đội xong, anh ta bắt đầu ra đỠtà i:
− Bây giá» hai đội chúng ta sẽ nói tên má»™t bá»™ pháºn trên cÆ¡ thể con ngưá»i, dá»™i nà o thắng sẽ nháºn quà cá»§a công ty. Äá»™i A bắt đầu.
Không khà bắt đầu sôi động hẳn lên. Minh Khánh hăng lắm, cô nà ng ngóng ngưá»i lên phÃa trước, la lá»›n:
− Mắt.
Äá»™i bên kia láºp tức đáp lại:
− Mũi.
Thế là kể má»™t lô ra, đầu mình tay chân đến ná»™i tạng Ä‘á»u có đủ. Hai bên không bên nà o chịu để thua. Thế là suốt ná»a giá», cả hai đội tìm cho hết tên ra kể. Cuối cùng không còn gì để kể. Anh chà ng hướng dẫn quyết định:
− Äá»™i A không kể được, váºy là đội A chịu thua phải không các bạn?
Äúng lúc anh ta định tuyên bố đội B thắng cuá»™c, thì Thùy Dương buá»™t miệng kêu lên:
− Sữa.
Trong xe cưá»i ầm lên. Minh Khánh ngó Thùy Dương thán phục:
− Công nháºn mi nghÄ© ra hay tháºt, cứu má»™t bà n thua trông thấy.
Thùy Dương bặm môi là m thinh. Bây giá» nói xong má»›i thấy xấu hổ. Lúc nãy quýnh quá nói bừa, lạy trá»i cho đừng ai biết mình là tác giả cá»§a từ kinh dị đó.
Hướng dẫn viên mỉm miệng cố nÃn cưá»i, rồi nói hà i hước:
− Äá»™i A có sữa. Äá»™i B có gì các anh chị?
− Móng tay.
− Äá»™i B trả lá»i được, váºy đội A chịu thua không ạ?
Thùy Dương nói nhỠvà o tai Minh Khánh một câu, cô nà ng hét to lên:
− Bình đựng sữa!
Má»i ngưá»i lại cưá»i rần lên. Äến mức nà y thì đội B chịu thua. Hướng dẫn viên tuyên bố:
− Äá»™i A đã thắng, xin má»i đội A lên nháºn quà .
Thấy ai cÅ©ng ngồi im, anh chà ng bèn đưa mắt nhìn Thùy Dương, cưá»i tá»§m tỉm:
− Xin má»i tác giả phụ trách bá»™ pháºn sữa lên nháºn quà .
Má»i ngưá»i trong xe lại cưá»i ồn à o lên. PhÃa sau, mấy anh chà ng nhắc lại:
− Äá» nghị tác giả lên nháºn quà đi!
Minh Khánh hÃch tay Thùy Dương:
− Lên đi mi!
− Thôi, ta không dám. Mi lên đi!
Hình như chị Trúc nói gì đó, nên một thanh niên lên tiếng:
− Äá» nghị bạn Thùy Dương lên nháºn quà .
− Lên đi bạn Thùy Dương.
− Lên cho má»i ngưá»i biết mặt Ä‘i Thùy Dương.
Thùy Dương nghiêng qua Minh Khánh:
− Lên giùm ta Ä‘i mi, để ngưá»i ta chá» kỳ lắm.
Minh Khánh lắc đầu nguầy nguáºy:
− Gá»i tên mi thì mi lên Ä‘i.
Hai cô nà ng đùn qua đẩy lại, anh chà ng hướng dẫn nhìn Thùy Dương, khiến cô không thể từ chối được. Cô đứng lên, bước ra khá»i chá»—, mặt đỠnhừ vì ngượng
Anh chà ng hướng dẫn lên tiếng:
− Bạn Thùy Dương xinh đẹp cá»§a chúng ta đã cứu má»™t bà n thua trông thấy, đây là quà tặng cho ngưá»i có câu nói hay nhất. Bạn có muốn phát biểu gì không ạ?
Thùy Dương lắc đầu:
− Dạ không.
PhÃa sau có ai đó lên tiếng:
− Äá» nghị bạn Thùy Dương phát biểu ý kiến vá» câu nói hay nhất cá»§a bạn.
Thùy Dương khổ sở cầm micro, cô không biết rằng cá» chỉ cá»§a mình gây ấn tượng rất tốt cho má»i ngưá»i, nên ai cÅ©ng muốn chá»c cho cô nói.
Thấy Thùy Dương cứ cưá»i, anh chà ng hướng dẫn bèn gợi ý.
− Bạn có thể giới thiệu một chút vỠmình chẳng hạn.
− Dạ em chẳng có gì đặc biệt để giá»›i thiệu. Thú tháºt, em rất xấu hổ vì đã cứu má»™t bà n thua, lúc nãy quýnh quá nên em nói đại thôi.
− Nhưng dù sao bạn cũng đã có một sản phẩm rất là đặc biệt, bạn không có gì phải xấu hổ.
PhÃa dưới có ai đó nói lá»›n:
− Äá» nghị ngưá»i nháºn quà hát má»™t bà i Ä‘i.
Thùy Dương nhìn xuống phÃa dưới xem ai đã nói, nhưng cô không thấy khuôn mặt nà o đặc biệt vì ai cÅ©ng nhìn cô cưá»i. Cô định từ chối thì anh chà ng hướng dẫn cháºn lại:
− Có phải bạn định từ chối không? Bạn đừng nên phụ lòng má»i ngưá»i. Bạn sẽ hát bà i gì ạ?
Thùy Dương tinh quái nhìn anh chà ng:
− Vâng, em xin nhưá»ng anh hát má»™t bà i mà em nghÄ© là anh rất thÃch, đó là bà i " Khi xưa ta bé"
Nói xong cô ấn micro và o tay anh ta, rồi lá»§i Ä‘i. Giữa tiếng cưá»i rầm rá»™ cá»§a má»i ngưá»i:
− Trá»i Æ¡i! Ä‚n gian dá»… sợ.
− Cho nợ đó nghen, tối nay phải trả đó.
Thùy Dương là m như không nghe, cô vá»™i vã vá» chá»— mình. Cô chợt vấp dây Ä‘iện, ngã và o má»™t ngưá»i ngồi ở băng ghế gần đó. Anh ta đỡ cô lại và má»™t giá»ng nói trầm ấm rất quen vang lên bên tai cô:
− Chà o em!
Thùy Dương ngẫng đầu lên nhìn, rồi hai mắt cô mở lá»›n đầy vẻ sá»ng sốt:
− Anh Trưá»ng.
Trưá»ng không có vẻ gì ngạc nhiên như cô, anh cưá»i Ä‘iá»m đạm:
− Em vá» chá»— Ä‘i, lát nữa sẽ gặp nhau. Äi cẫn tháºn, coi chừng té!
Và anh đỡ cho Thùy Dương đứng lên. Cô vá»™i nhìn xung quanh, rồi bước vá» chá»— cá»§a mình. Tháºt là bà ng hoà ng cả ngưá»i, đến độ không để ý nghe nổi anh chà ng hướng dẫn hát bà i mình yêu cầu.
Minh Khánh chợt hÃch tay Thùy Dương:
− Lúc nãy mi té và o ngưá»i sếp đó. Sếp nói gì vá»›i mi váºy?
− Chẳng nói gì cả, chỉ bảo Ä‘i cẩn tháºn.
Cô chợt quay qua, nhìn đăm đăm Minh Khánh, đến nỗi cô nà ng ngơ ngác:
− Mặt ta bị dÃnh lá» Ã ?
− Không! Nà y, có phải sếp là ngưá»i mà mi hay nói không? Có phải mi thÃch sếp không?
Minh Khánh ngượng nghịu:
− Äừng có nói lá»›n chứ mi, tối nay nói.
− Nà y, bỠý định đó Ä‘i, anh ấy có ngưá»i yêu rồi.
− Sao mi biết?
− Äừng há»i, chỉ biết là ta biết, thế thôi.
− Phải nói chứ, nói năng ná»a vá»i kiểu đó, tò mò chết được.
− Không nói nhiá»u nữa, chỉ biết là nên thÃch ngưá»i kia thôi.
Minh Khánh thở hắt một cái, là u bà u:
− Khó chịu như con gấu.
Thùy Dương khẽ nhăn mặt:
− Ta nói váºy vì lo cho mi đó, hiểu không?
Sợ Minh Khánh lại há»i lôi thôi, cô nói tiếp:
− Khép má» lại, không há»i nữa!
Minh Khánh là m thinh, nhưng rất ấm ức. Cô nà ng tức đến ná»—i không thèm ăn bánh. Cô đã đợi cả năm để gặp Trưá»ng, thế mà Thùy Dương cản ngang ngược, tháºt không thế nà o chịu nổi.
Thùy Dương cÅ©ng không còn tâm trà để quan tâm đến Minh Khánh. Gặp lại Trưá»ng, cô mừng vô cùng, và xúc động hÆ¡n cô tưởng. Giống như gặp lại ngưá»i thân yêu cá»§a mình, trong khi cuá»™c Ä‘á»i mình là chuá»—i ngà y cô đơn.
Buổi chiá»u, Thùy Dương cÅ©ng không tắm, cô ngồi má»™t mình dưới bóng mát cá»§a dù che, đưa mắt nhìn xuống bãi cát, cố ý tìm xem Trưá»ng ở đâu trong nhóm ngưá»i đó.
Thùy Dương định đứng dáºy thì thấy Trưá»ng Ä‘i tá»›i, anh ngồi xuống bên cô, mỉm cưá»i thân máºt:
− Sao em không tắm?
− Em cố ý tìm anh, từ sáng giá» em không biết phải há»i ai.
Trưá»ng im lặng má»™t lát, rồi quay lại nhìn Thùy Dương:
− Em có vẻ vui hơn trước kia, em có khoẻ không?
− Hình như em thấy mình vui hơn lúc trước.
Trưá»ng gáºt đầu:
− Tôi cÅ©ng thấy váºy. Lúc lên xe nghe tiếng em cưá»i tôi má»›i nháºn ra em.
− Anh Trưá»ng có gì thay đổi không?
− Vẫn váºy.
Tá»± nhiên cả hai im lặng, Thùy Dương cảm thấy không muốn nói chuyện xã giao như ngưá»i lạ. Giữa cô và Trưá»ng không thể xã giao như thế nà y được. Nhưng cô không biết bắt đầu từ chuyện gì.
Cô khẽ quay lại nhìn Trưá»ng. Nhưng cặp kÃnh trên mắt anh che khuất Ä‘i những gì cô muốn khám phá từ đôi mắt. Khi không cưá»i, anh có vẻ bà ẩn quá, Thùy Dương không biết trong thá»i gian qua, anh có gì thay đổi khi nghÄ© vá» cô, thế nên cô dè dặt.
Trưá»ng chợt lên tiếng:
− Sao lúc vá» nhà , em không nói vá»›i tôi hả Thùy Dương? CÅ©ng không nhắn gì cả, biến mất như váºy không hay chút nà o, tôi cứ tá»± há»i tại sao em cư xá» vá»›i tôi như váºy.
Thùy Dương ngỡ ngà ng ngồi im. Cô không ngá» Trưá»ng pháºt lòng vì chuyện đó. Nhưng dù sao cô cÅ©ng không thể nói lý do.
Cô há»i dè dặt:
− Lúc nà y HY có khoẻ không anh? Anh và cô ấy có gì thay đổi không?
− Không, tất cả vẫn váºy.
− Vẫn váºy à .
Trưá»ng quay lại nhìn cô:
− Có gì là m em ngạc nhiên váºy?
− Vì em cứ nghĩ anh sẽ thân thiết với HY hơn.
− Chuyện đó là tất nhiên váºy?
− Vì em cứ nghĩ anh sẽ thân thiết với HY hơn.
− Chuyện đó là tất nhiên. Còn em, bây giỠlà m gì?
− Em trở lại nhạc viện. Phải tụt lại sau bạn bè một năm, nhưng có ngay bạn mới nên không thấy buồn.
− Em quen vá»›i ai trong công ty tôi váºy?
− Chị Trúc là chị của bạn em. Lúc đi theo nó, em không biết đây là công ty của anh.
− Lúc em vá» nhà , tôi có tá»›i tìm, nhưng dì em bảo không biết chá»— ở má»›i cá»§a em. Lẽ ra em phải cho dì Kiá»u và tôi biết vá» em chứ, sao biến mất má»™t cách im lặng như váºy?
− Em xin lỗi.
− Tôi thì không sao, nhưng dì Kiá»u lo cho em lắm.
Thùy Dương hơi nao núng:
− Em không ngá» anh và dì Kiá»u quan tâm tá»›i em như váºy, cho em xin lá»—i. Tháºt ra nhiá»u lúc em cÅ©ng muốn trở lại thăm, nhưng rồi em nghÄ©, cứ như váºy hay hÆ¡n.
Cô im lặng má»™t chút, rồi nói thà nh tháºt:
− Em hay Ä‘i ngang nhà anh lắm. Nhiá»u lúc em rất nhá»› anh, nhưng rồi em nghÄ©...
Trưá»ng nói tiếp:
− Em nghÄ© im lặng hay hÆ¡n chứ gì. Vá»›i những ngưá»i đã từng thương em mà lại cư xá» như váºy, em vô tâm lắm.
− Em xin lỗi.
− Dù sao thì em cÅ©ng nên trở lại thăm dì Kiá»u Ä‘i.
− Vâng, em sẽ trở lại.
Trưá»ng nói qua chuyện khác:
− Anh ta không còn là m gì em được nữa, sao em không ở nhà mà phải bỠra ngoà i ở? Có chuyện gì khác nữa sao?
− Vâng, cũng vẫn tiếp tục có.
− Khoan! Bây giỠem ở đâu?
− Em ở ký túc xá với nhỠbạn, vui lắm.
Trưá»ng nhướng mắt nhìn cô:
− Em có thể ở đó được à ?
− Tuy hÆ¡i vất vả, nhưng bù lại là có nhiá»u bạn bè vui lắm.
− Không còn chá»— nà o tốt hÆ¡n sao? Lạ tháºt! Ba em bằng lòng để em sống như váºy à ?
Thùy Dương lặng thinh như cân nhắc, rồi nói tháºt:
− Em xin ba là đừng quan tâm đến em. Em muốn hoà n toà n tự do. Em đã bị săn đuổi nên rất quý tự do, có lẽ ba hiểu nên bằng lòng.
Trưá»ng lại nhìn cô, cái nhìn như thấy lạ lùng. Nhưng rồi anh gáºt đầu:
− Tôi hiểu! Váºy là bây giá» em hoà n toà n bằng lòng phải không?
Thùy Dương nói khẽ:
− Không hẳn là váºy, em rất nhá»› anh và dì Kiá»u.
Trưá»ng cưá»i nhá» má»™t tiếng:
− Nhá»› mà cư xá» như váºy, tháºt không hiểu ná»—i em. Em không muốn nói lý do thì thôi, tôi không ép.
Anh há»i vá»›i vẻ quan tâm:
− Em định sống ở ngoà i đến chừng nà o?
− Em không biết nữa, nhưng em nghĩ đến lúc nà o đó em sẽ có chồng, và theo chồng, không trở vỠnhà nữa.
− Váºy bây giỠđã có ai chưa?
Thùy Dương lắc đầu:
− Hiện giỠthì chưa có, nhưng em nghĩ trước sau gì thì cũng đến chuyện đó.
Trưá»ng cưá»i thà nh tiếng:
− Mãi đến giá» mà em vẫn chưa có ngưá»i yêu, con trai để yên cho em thì tháºt lạ.
Thùy Dương cÅ©ng báºt cưá»i:
− Äúng là em không bị bá» quên, nhưng em không tìm được tÃnh cách hợp vá»›i mình. Em nghÄ© cÅ©ng không cần phải vá»™i.
− Tại sao em không chịu ở nhà ?
Thùy Dương chợt rùng mình:
− Em đã thấy anh ta, tháºt kinh khá»§ng khi phải sống cùng nhà vá»›i má»™t ngưá»i như váºy. Thấy anh ta là em như thấy lại chuyện cÅ©, em chịu không nổi.
Trưá»ng trầm ngâm:
− Ba em phải chịu cảnh sống vá»›i ngưá»i lạ, còn con gái mình thì ra ngoà i, không dá»… dà ng gì đâu. Rất vô lý!
− Nhưng ba còn có dì, mà nếu không có anh ta, em cÅ©ng không thÃch ở cùng nhà vá»›i dì. Em có cảm tưởng nhà đó không phải là nhà cá»§a mình.
− Nhưng con gái sống lang thang ở ngoà i không tốt đâu.
− Em chẳng thấy gì là bất tiện, chỉ thấy như váºy vui hÆ¡n thôi.
− Em bướng lắm. Tháºt ra không dá»… ai khống chế được em, kể cả ba em.
− Nếu là anh, anh cÅ©ng là m váºy thôi.
Trưá»ng chợt cưá»i:
− Nhìn ngưá»i mảnh mai thế nhưng lại vô cùng bướng, em khác vá»›i Kiá»u Oanh ở Ä‘iểm đó.
Thùy Dương nheo nheo mắt, tư lự:
− Anh đã thấy... bình tĩnh lại chưa?
Trưá»ng trở lại vẻ trầm lặng:
− Tôi không còn thấy mình sụp đổ, nhưng mỗi lần nhớ lại thì không thể không đau khổ. Tôi nghĩ sẽ lâu lắm.
− Em cÅ©ng váºy. Tháºt lạ, không hiểu sao em có cảm giác mất má»™t ngưá»i thân chứ không chỉ là bạn bè, nên em bị Ä‘au khổ.
Cô nói thà nh tháºt:
− Hình như em thấy anh là ngưá»i thân vì anh là cá»§a chị Oanh.
− Em thấy váºy tháºt à ?
− Vâng.
− Váºy mà trong hai năm qua, chưa khi nà o em trở lại tìm tôi, dù đã từng Ä‘i ngang qua nhà tôi, tháºt khó lý giải.
Thùy Dương không trả lá»i anh. Cô chống cằm nhìn ra biển, im lặng má»™t cách dá»… chịu. Chợt cô khám phá ra má»™t Ä‘iá»u. Trưá»ng không còn gá»i cô là cô bé như ngà y nà o. Sao váºy?
Cô quay lại nhìn Trưá»ng, cùng lúc anh cÅ©ng định nói. Cô phì cưá»i khoát tay:
− Anh Trưá»ng nói trước Ä‘i.
− Em nói trước Ä‘i, chuyện gì váºy?
− Em nháºn ra là anh không còn gá»i em là cô bé nữa.
Trưá»ng nheo mắt:
− Váºy sao! Có lẽ vì bây giá» Thùy Dương lá»›n rồi, em không còn nhá» nhoi như trước nữa. Tôi không thể nhìn em như má»™t cô bé con được nữa.
Thùy Dương đưa tay ra phÃa sau giữ cho tóc đừng bay, cô nói má»™t cách hãnh diện.
− Bây giỠem trưởng thà nh rồi phải không?
Trưá»ng im lặng gáºt đầu như xác nháºn, rồi nói thêm:
− Và rất vui vẻ. Lúc ở trên xe nghe tiếng cưá»i cá»§a em, tôi không tin đó là Thùy Dương mà tôi biết trước kia, nhưng dù sao thay đổi cÅ©ng hay hÆ¡n.
− Có nghÄ©a là anh không thÃch má»™t ngưá»i suốt ngà y cứ á»§ dá»™t như con mèo đói?
− Tất nhiên rồi, ai cÅ©ng váºy cả.
Thùy Dương tinh nghịch:
− Váºy sao anh cứ dà u dà u hoà i váºy? Chẳng khi nà o thấy anh vui vẻ cả.
Trưá»ng nhướng mắt:
− Váºy à ! Mặt mÅ©i tôi khó coi lắm sao?
− Không! Anh Trưá»ng rất đẹp trai, nhưng chẳng khi nà o thấy cưá»i đùa.
− Cám ơn vỠý thứ nhất. Nhưng ý thứ hai thì tôi sẽ nghiên cứu lại.
Minh Khánh chợt từ dưới biển chạy lên. Cô nà ng quay chà o Trưá»ng má»™t cách bẽn lẽn, rồi quay qua Thùy Dương:
− Anh Trưá»ng quen vá»›i Thùy Dương à ?
− Ảnh là anh bà con của ta.
Vừa nói, Thùy Dương vừa kéo Minh Khánh ngồi xuống bên cạnh. Cô nà ng nghiêng đầu qua nhìn Trưá»ng:
− Anh Trưá»ng không tắm hả?
Trưá»ng lắc đầu:
− KHông, anh lưá»i lắm.
− Không tắm biển mà anh tổ chức đi biển.
− Anh tổ chức theo yêu cầu cá»§a ngưá»i khác, chứ không phải cho anh.
Thùy Dương nhìn mặt Minh Khánh, rồi thở dà i một mình. Gương mặt cô nà ng háo hức không dấu được ai, đôi mắt lấp lánh tình cảm say mê và trẻ con, cứ như nó đang ở trước mặt thần tượng của mình. Thế nà y thì giấu được ai.
Trưá»ng nói chuyện vá»›i Minh Khánh má»™t chút rồi đứng lên trở và o khách sạn. Có vẻ như anh chưa há» biết mình đã gây cho cô nà ng cảm xúc thế nà o. Cá» chỉ anh thân máºt nhưng rất bình thản. Không biết Minh Khánh có nháºn ra không?
Trưá»ng Ä‘i rồi, Minh Khánh vẫn nhìn theo má»™t cách náo nức. Thùy Dương bèn kéo tay cô nà ng:
− Có xuống tắm nữa không?
Minh Khánh lắc đầu:
− Thôi, lên thay đồ, sau đó nói chuyện.
Thùy Dương biết cô nà ng muốn nhắc lại chuyện lúc sáng, nên cÅ©ng chiá»u ý. Cả hai trở vá» khách sạn. Lúc Ä‘i ngang qua căn phòng đầu dãy, Minh Khánh bấm tay Thùy Dương nói nhá»:
− Phòng của sếp đây nè.
Thùy Dương ngó cô nà ng, kinh ngạc:
− Sao mi biết?
− Ta để ý.
Tá»± nhiên Thùy Dương báºt cưá»i, khiến Minh Khánh ngượng nghịu:
− Hứ cưá»i gì?
Thùy Dương không trả lá»i. Cô mở cá»a và o phòng, quăng đôi già y và o góc và đến cá»a sổ kéo mà n nhìn xuống vưá»n. Trong phòng tắm, tiếng hát véo von cá»§a Minh Khánh vá»ng ra, Thùy Dương lắng nghe, rồi cưá»i má»™t mình. Không biết khi mình thÃch ai đó, mình có bồn chồn hưng phấn váºy không?
Từ sáng giá» cô cÅ©ng có tâm trạng vui lâng lâng khi gặp lại Trưá»ng, nhưng không đến ná»—i muốn hát hay bồn chồn như Minh Khánh. Hình như niá»m vui cá»§a cô sâu lắng hÆ¡n nhiá»u.
Minh Khánh Ä‘i ra. Cô nà ng phóng mình xuống giưá»ng, tay ôm chiếc gối và o lòng, vẻ mặt vừa hồi hợp, vừa vui vẻ:
− Mi nói anh ấy là bà con, sao lại không biết công ty cá»§a anh ấy? Váºy là sao?
Thùy Dương quay lại, ngồi xuống ghế:
− Lúc nãy ta giá»›i thiệu váºy thôi, chứ tháºt ra không phải.
Rồi cô kể chuyện gặp Trưá»ng lần đầu như thế nà o. Minh Khánh im lặng nghe, đôi mắt mở lá»›n:
− Ảnh tốt váºy sao?
− Ừ, má»™t ngưá»i rất nhân háºu.
− Nhưng ngưá»i yêu ảnh chết rồi mà , sao mi cấm ta thÃch chứ?
Thùy Dương im lặng má»™t cách tư lá»±. Mãi tháºt lâu, cô má»›i nói má»™t cách kém vui.
− Chị ấy không còn, nhưng còn ngưá»i khác. Lúc còn sống, chị ấy muốn sau nà y anh Trưá»ng sẽ cưới cô em há» cá»§a chị ấy.
− Có chuyện đó nữa hả, lạ váºy?
Thùy Dương cưá»i buồn:
− Lúc đó ta bá» Ä‘i là vì váºy, cô ta rất ghét ta. Cô ta chướng mắt khi thấy anh Trưá»ng quan tâm đến ta.
Minh Khánh kêu lên:
− VẬy là cô ta cÅ©ng thÃch anh Trưá»ng?
− Ừ, rất yêu.
Minh Khánh bướng bỉnh:
− VẤn đỠlà anh Trưá»ng có yêu lại cô ta không?
Thùy Dương lắc đầu:
− yêu hay không ta không biết, nhưng mi đừng có thÃch ảnh nữa, mai mốt sẽ thất vá»ng đó, ta nói tháºt.
Thấy Minh Khánh xụ mặt như đưa đám, cô nói thêm:
− Mi thÃch ngưá»i kia sao không thÃch hẳn luôn, tá»± nhiên lại chuyển qua anh Trưá»ng. Mi trẻ con lắm và bồng bá»™t lắm:
Minh Khánh lắc đầu:
− Tháºt ra, tại ngưá»i đó tấn công nên ta thÃch, chứ tá»± ta thì đâu có tình cảm. Mà cÅ©ng không phải là thÃch kiểu lãng mạn đâu.
− Chứ là kiểu gì?
− Ta không biết.
Thùy Dương nghiêm mặt:
− Tình cảm cá»§a mình mà cÅ©ng không biết, mi như váºy là không được đâu. Váºy trong hai ngưá»i, mi thÃch ai hÆ¡n?
Minh Khánh tháºt thà :
− Không hiểu sao má»›i thấy anh Trưá»ng lần đầu là ta thÃch liá»n. Suốt cả năm nay ta chẳng có cách nà o gặp, và o công ty tìm chị Trúc hoà i thì bị la, mà cÅ©ng đâu có gặp được anh ấy, chỉ có dịp nà y thôi.
Cô nhìn Thùy Dương một cách cầu khẩn:
− Mi nói với ảnh giùm ta đi
− Nói gì?
− Thì nói tình cảm của ta.
Thùy Dương tròn mắt:
− Äiên, tháºt là con nÃt.
− Không nói thì ta không có cách nà o hết. Cứ để ảnh biết Ä‘i, rồi ảnh sẽ để ý lại ta, ta nghÄ© váºy đó.
Thùy Dương ngồi im, không biết phải nói thế nà o. Sá»± trẻ con cá»§a Minh Khánh là m cô kinh ngạc. ChÆ¡i vá»›i nhau cô biết cô nà ng có tÃnh lau chau, nhưng tình cảm mà lau nhau thế nà y thì không cách gì chấp nháºn được.
Chợt có tiếng chuông gá»i, rồi tiếng chị Trúc gá»i vá»ng và o:
− Äến giỠăn rồi nghe hai đứa, xuống nhanh lên.
Thùy Dương dạ má»™t tiếng, rồi bước qua bà n phấn chải lại mái tóc rối tung vì gió biển. Minh Khánh cÅ©ng đến đứng bên cạnh cô, chăm chút kẻ đôi mắt và vẽ tháºt kỹ đưá»ng cong cá»§a môi. Thùy Dương khoanh tay đứng nhìn. Cô cảm thấy tá»™i nghiệp hÆ¡n là buồn cưá»i. Trưá»ng chẳng bao giá» cảm được mẫu ngưá»i như Minh Khánh. Nhưng anh có biét anh là m ngưá»i khác xôn xao vì mình không?
Thùy Dương và Minh Khánh Ä‘i qua nhà hà ng. Cô đưa mắt cố ý tìm Trưá»ng, nhưng chẳng thấy anh đâu. Hình như Trưá»ng hÆ¡i cách biệt vá»›i nhân viên cá»§a mình. Từ sáng giá» cô chẳng thấy anh Ä‘i chung vá»›i ai cả. Có lẽ giá» nà y anh vẫn ở má»™t mình trong phòng. Sống khép kÃn như váºy buồn lắm.
Buổi tối khi cả Ä‘oà n quay quần bên lá»a trại, Trưá»ng đưa Thùy Dương Ä‘i dá»c bá» cát. Cả hai im lặng nhiá»u hÆ¡n nói chuyện. Thỉnh thoảng, Thùy Dương lại lên tiếng nhưng là những mẫu chuyện lan man. Và TRưá»ng chỉ yên lặng nghe cô nói hÆ¡n là tham gia.
Cả hai Ä‘i cà ng lúc cà ng xa Ä‘oà n. Dá»c bá» biển cà ng xa cà ng vắng ngưá»i. Biển đêm không ồn à o, chỉ có tiếng sóng và tiếng gió. Trưá»ng chỉ vá» phÃa cụm đá chÆ¡ vÆ¡ ngoà i mặt nước:
− Em dám ra đó không?
− Dám, nhưng em không biết nước có lớn nữa không?
− Không sao đâu! Nếu có đi nữa thì cũng không quá ngực, em biết lội mà .
− Nhưng ai lại lá»™i lúc nà y bao giá».
TRưá»ng chỉ cưá»i chứ không trả lá»i. Anh bước lên từng phiến đá và quay lại vịn cho Thùy Dương Ä‘i lên. Cả hai chá»n má»™t vị trà khá rá»™ng. Bá» sau lưng má»i sinh hoạt bên bá» biển, chỉ thấy trước mắt là mênh mông nước.
Thùy Dương nhìn những chiếc thuyá»n câu xa xa. Má»™t ý nghÄ© thoáng qua, cô nói khẽ:
− Có khi nà o sóng nổi lên tháºt lá»›n và cuốn tất cả ra tháºt xa không nhỉ? Lúc đó mình sẽ thế nà o đây anh Trưá»ng?
Giá»ng TRưá»ng ná»a đùa ná»a tháºt:
− Sẽ chết.
Thùy Dương cÅ©ng ná»a đùa ná»a tháºt:
− Thế anh có sợ chết không?
− Thỉnh thoảng.
− Äó là lúc nà o?
− Lúc thấy yêu cuộc sống.
− Váºy anh thưá»ng có tâm trạng chán sống lắm à ?
− Thỉnh thoảng.
− Váºy đó là lúc nà o?
Trưá»ng cưá»i cưá»i:
− Lúc Thùy Dương bỠđi mà không thèm chà o tôi một tiếng.
− Hứ! Em nói tháºt mà anh lại đùa.
− Tôi Ä‘ang nói tháºt đó thôi.
Thùy Dương há»i nghiêm chỉnh:
− Thế lúc em Ä‘i anh buồn tháºt à ? Có tháºt không?
Trưá»ng gáºt đầu:
− Tháºt! Vì lúc đó em chưa hoà n toà n bình thưá»ng, tôi lo cho em.
− Chỉ có váºy thôi sao?
− Còn nữa, khi gặp em tôi có cảm giác Kiá»u Oanh còn phảng phất đâu đó quanh em. Không có em rồi tôi cÅ©ng không thấy Kiá»u Oanh đâu nữa, Ä‘iá»u đó là m tôi thấy Ä‘au khổ hÆ¡n.
Thùy Dương lặng lẽ ngước lên nhìn Trưá»ng. Không ngá» cô và Kiá»u Oanh có duyên nợ nhiá»u như váºy.
Cô há»i khẽ:
− Anh thấy em giống chị Oanh lắm à ?
− Hai cô có những nét chung rất giống nhau, đến ná»—i có lúc tôi nghÄ© đó là chị em tháºt sá»±.
− Trước kia dì Kiá»u cÅ©ng bảo nhìn em dì ấy có cảm giác nhìn thấy chị Oanh.
− Dì Kiá»u cÅ©ng thấy váºy à ?
− Vâng.
Trưá»ng chợt quay lại nhìn cô:
− Em có thấy mệt không? Hay là vỠnghỉ nhé.
Thùy Dương khoát tay:
− Giá» nà y còn sá»›m mà , ở ký túc xá tụi em thức đến mưá»i hai giá».
− Sao em thức khuya như váºy?
− Em cÅ©ng không biết, thưá»ng là giỡn vá»›i nhau, hoặc là m việc tẩn mẩn, hoặc Ä‘á»c sách, nói chung là thức khuya.
− Từ đây vá» sau đừng nên như váºy, em phải biết giữ sức chứ.
Thùy Dương báºt cưá»i:
− Thức khuya một chút đâu có sao.
− Nhưng em phải biết Ä‘iá»u độ, em không biết giữ mình gì cả.
Thùy Dương hÆ¡i ngạc nhiên. Không hiểu sao Trưá»ng quá quan tâm tá»›i sức khoẻ cá»§a cô. Chẳng lẽ nhìn cô ẻo lả lắm sao?
Trưá»ng chợt lên tiếng:
− Lúc nà y em còn hay đà n không?
Thùy Dương lắc đầu:
− Phòng cháºt quá, không có chá»— nên em không mang đà n theo, chá»§ yếu là em táºp ở trưá»ng.
− Tôi tháºt ngạc nhiên, là m sao má»™t ngưá»i như em lại sống nổi cuá»™c sống kham khổ đến váºy.
− Không có gì là khổ cả, ở đó em vui lắm.
Trưá»ng không nói gì nữa. Thùy Dương cÅ©ng im lặng nhìn mặt nước. Trăng đã khuất trong đám mây từ lúc nà o. Mặt biển trở nên bà hiểm hÆ¡n. Xa xa chỉ còn thấy nhấp nháy những ngá»n đèn nhấp nháy cá»§a Ä‘oà n thuyá»n câu. Cô nhìn ra xung quanh.
Trong phút lãng đãng đó, cô chợt phát hiện còn có má»™t cặp tình nhân phÃa bên kia phiến đá. Há» không xa lắm, nhưng nói chuyện thì không nghe được.
Vì không có gì ngắm nên Thùy Dương đâm ra tò mò nhìn cặp tình nhân. Há» Ä‘ang hôn nhau đầy lãng mạn. Thùy Dương bặm môi, cố nhìn Ä‘i nÆ¡i khác. Nhưng rồi không thể cưỡng lại tò mò, cô lại liếc nhìn há». Như chợt phát hiện má»™t Ä‘iá»u lạ lùng bà ẩn mà mình chỉ nhìn thấy trên phim ảnh.
Trưá»ng chợt lên tiếng:
− Em lạnh không?
Vừa nói, anh vừa nhìn qua Thùy Dương. Bắt gặp cái nhìn lặng lẽ cá»§a cô, anh cÅ©ng đưa mắt nhìn theo, rồi quay mặt chá»— khác, như sợ Thùy Dương ngượng vì bị anh phát hiện. Tá»± nhiên anh cưá»i má»™t mình. Có lẽ cô chưa bao giá» trải qua Ä‘iá»u đó. Äôi mắt mở to cá»§a cô có gì đó vừa lạ lùng vừa xấu ổ… nhưng chẳng lẽ cứ để cô nhìn hoà i.
Trưá»ng định lên tiếng nói má»™t câu gì đó, thì Thùy Dương chợt quay lại. Thấy cái nhìn cá»§a anh, cô ngượng nghịu ngó chá»— khác:
− Ở đây vắng quá.
Trưá»ng há»i má»™t cách tế nhị, như không nháºn ra vẻ ngượng ngùng cá»§a cô:
− Em lạnh không ? Nếu lạnh thì vô trong kia.
− Cũng hơi lạnh.
− Váºy thì vá».
Vừa nói, anh vừa đứng dáºy, đưa tay cho Thùy Dương vịn:
− Bước xuống từ từ thôi, đá trơn lắm đó.
Thùy Dương tháo già y, nhẹ nhà ng nhảy xuống phiến đá thấp hÆ¡n. Cô và anh và o bá» mà không há» bị ướt. PhÃa xa xa, ánh lá»a trại đã tà n, chỉ thấy than đỠnhư đốm lá»a nhá».
Hình như má»i ngưá»i đã vá» khách sạn. Bãi biển vắng tênh. Trá»i âm u và gió thổi lồng lá»™ng. Thùy Dương có cảm giác như cả khu du lịch chỉ còn mình cô và Trưá»ng là còn thức. Vắng đến lạnh ngưá»i.
Thùy Dương nói nhá»:
− Khuya quá rồi!
Trưá»ng không nói gì. Anh cứ im lặng suốt từ lúc quay vá». Vẻ im lặng đó là m anh trở nên kÃn đáo và xa cách, nó là m Thùy Dương thấy hÆ¡i sợ.
Cô lặng lẽ Ä‘i bên Trưá»ng, đầu óc cứ lan man nhá»› hình ảnh lãng mạn lúc nãy. Trong mắt cô bây giá», Trưá»ng không phải là ngưá»i anh. Và cô không thể ngăn mình mÆ¡ má»™ng vá» những cảm xúc cá»§a tuổi thanh xuân. Ước gì cô cÅ©ng nháºn những cá» chỉ giống như cô gái kia, những cá» chỉ từ Trưá»ng Ä‘em đến.
Trưá»ng chợt giữ tay Thùy Dương lại. Cá» chỉ đột ngá»™t đó là m cô hồi há»™p đến nghẹt thở. Nhưng cô không há» có ý định phản đối, chỉ có thể chỠđợi.
Và rồi Ä‘iá»u mÆ¡ má»™ng đó đã tá»›i, cÅ©ng giống như cô gái ngoà i kia. Ãp mặt và o ngá»±c Trưá»ng, cô nghe được tim anh Ä‘áºp rất mạnh. Và rồi cái hôn kéo dà i đầy lãng mạn. Cuối cùng anh ngá»a mặt cô lên, nhìn như dò há»i.
Thùy Dương cụp mắt nhìn xuống. Xấu hổ đến ná»—i không dám nhìn và o mặt Trưá»ng. Nhung anh lại kéo mặt cô lên:
− Anh có áp đặt em quá không?
Giá»ng Thùy Dương nhẹ như gió thoảng:
− Không có.
− Anh có vội vả quá không?
− Em không biết.
Cô bạo dạn ngước lên nhìn Trưá»ng:
− Tại sao anh là m như váºy?
− Anh cÅ©ng Ä‘ang tá»± há»i anh. Tháºt tình anh không hiểu được anh bây giá», nhưng đó là tháºt.
Thùy Dương thu hết can đảm há»i:
− Anh có yêu em không?
Trưá»ng không trả lá»i. Anh chỉ cúi xuống, môi không rá»i môi cô. Bóng tối là m Thùy Dương dạn dÄ© hÆ¡n, cô nhón chân lên, tay choà ng qua cổ anh. Cô không biết hôn như thế nà o, nhưng thiệt tình và trà n đầy nồng nà n. Hình như cả Trưá»ng cÅ©ng không còn tá»± chá»§ ná»—i mình.
Rồi Trưá»ng buông cô ra, giá»ng có vẻ gì đó hối háºn:
− Anh xin lỗi, khuya rồi, giỠnà y lẽ ra em không nên ở đây.
− Như váºy là sao? Em không hiểu? Có phải em hư há»ng quá không?
− Em không bao giá» như váºy cả. Nhưng em có mệt không?
− Không, em cÅ©ng bình thưá»ng thức như váºy lắm.
− Äi xa cả ngà y, anh lại để em thức khuya, anh báºy tháºt.
Thùy Dương vô tư:
− Anh là m như em yếu Ä‘uối lắm váºy.
Tá»± nhiên Trưá»ng im lặng, thái độ trở nên khó hiểu lạ kỳ. Hình như anh Ä‘ang nghÄ© má»™t chuyện gì đó mà Thùy Dương không hiểu được.
Cả hai Ä‘i lên báºc đá. Äến chá»— căn chòi, Thùy Dương chợt phát hiện ra má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng tá»±a và o cá»™t. Trá»i tối quá nên cô không nháºn ra ngay được. Nhưng cô có cảm giác cô nà ng là Minh Khánh. Thế là cô đứng lại nhìn cho kỹ.
Trưá»ng cÅ©ng có vẻ ngạc nhiên vì cá» chỉ cá»§a cô. Nhưng cÅ©ng đứng lại chá», anh há»i nhá»:
− Em nhìn ai váºy?
Thùy Dương không trả lá»i, cô kêu lên:
− Khánh hả? Sao ở ngoà i nà y má»™t mình váºy?
Minh Khánh gằn giá»ng:
− Äi chÆ¡i vui không? Ta đã thấy hết rồi.
Nói xong, cô nà ng đùng đùng bá» Ä‘i. Thùy Dương chỉ biết đứng nhìn theo. Trưá»ng há»i má»™t cách ngạc nhiên:
− Chuyện gì váºy Dương?
− Nó giáºn em rồi- Thùy Dương trả lá»i má»™t cách khổ sở.
− Tại sao giáºn?
− Tại anh đó.
Nói xong, cô định chạy theo Minh Khánh. Nhưng Trưá»ng đã giữ cô lại:
− Anh là m gì? Em giải thÃch Ä‘i.
Thùy Dương buột miệng:
− Nó rất thÃch anh, anh hiểu không?
Trưá»ng sững sá» buông tay cô ra, vẻ mặt hoà n toà n không tin. Là m sao anh tin được má»™t cô gái anh không há» quen biết lại có thể thÃch đến mức ghen giáºn kiểu đó.
Trưá»ng nghiêm giá»ng:
− Anh không thÃch đùa. Sau khi đã trải qua những giây phút đó vá»›i anh, em có thể Ä‘em chuyện nà y ra đùa được thì anh không chấp nháºn.
Thùy Dương kêu lên:
− Em không đùa.
− Không đùa mà lại nói má»™t câu như váºy, vừa coi thưá»ng anh, vừa coi thưá»ng cả bạn em, em là m sao váºy Dương?
Thùy Dương hÆ¡i bị hụt hẫng vì cá» chỉ nghiêm khắc cá»§a anh, cô nói có vẻ giáºn:
− Nghe cách anh nói, em thấy mình láu táu quá. Có lẽ vì lúc nãy em dá»… dãi, nên anh đâm ra coi thưá»ng em.
Trưá»ng lắc tay cô má»™t cái:
− Sao lại có thể nói năng như váºy vá»›i nhau? Em nghÄ© anh là gì váºy?
Thùy Dương thở dà i:
− Em cÅ©ng không ngá» tá»± nhiên mình lại gay gắt vá»›i nhau như váºy, cho em xin lá»—i.
− Từ đây vá» sau, đừng bao giỠđùa như váºy nữa.
− Em không đùa. Ngay bây giá» em không nói được, nhưng tháºt tình em thấy căng thẳng quá. Khánh nó giáºn em rồi, anh không hiểu gì cả.
Trưá»ng buông tay cô ra:
− Thôi được, em lên nói chuyện với bạn em đi.
Nói xong, anh quay ngưá»i bá» Ä‘i trở ra phÃa bá» cát. Thùy Dương đứng tần ngần má»™t lát, rồi lững thững Ä‘i và o khách sạn.
Chuyện xảy ra đột ngá»™t quá, khiến cô không biết là m thế nà o cho đúng. Minh Khánh giáºn thì cô còn hiểu được, chứ Trưá»ng mà giáºn thì không cách gì lý giải nổi. Anh phản ứng khác lạ vá»›i tÃnh cách cá»§a anh, cô biết hiểu sao bây giá».
Khi Thùy Dương lên phòng thì Minh Khánh Ä‘ang ngồi ở ghế. Thấy Thùy Dương, cô nà ng nguẩy đầu qua má»™t bên, đùng đùng bá» qua giưá»ng nằm, kéo gối che kÃn đầu. Nhìn con nÃt không thể tưởng.
Thùy Dương lặng lẽ thay đồ, rồi ngồi bó gối bên giưá»ng mình. Cô chưa kịp mở miệng thì Minh Khánh ngồi báºt dáºy:
− Mình thấy hết rồi. Nếu không thấy thì chắc còn bị gạt dà i dà i. Nếu hai ngưá»i thÃch nhau thì cứ nói tháºt vá»›i mình, bạn bè mà quanh co như váºy sao, hay ho gì chứ.
Thùy Dương nói một cách bình tĩnh:
− Chuyện xảy ra lúc nãy chÃnh mình cÅ©ng không ngá». Mà nếu đã xảy ra trước đó thì cÅ©ng không thể gá»i là gạt, vì nhá»ng gì mình kể toà n là tháºt, bạn không được trách mình.
Minh Khánh ngồi báºt dáºy:
− Nói váºy hai ngưá»i chỉ má»›i thÃch nhau thôi à ? Trước đó không há» có à ?
− Chuyện đó chÃnh mình cÅ©ng không hiểu được mình. Nên mình không giải thÃch được.
Cô cau mặt nhìn Minh Khánh:
− Nhưng mình không đồng ý cách phản ứng của bạn.
− Chả lẽ không cho mình được tức nữa sao ?
− Bạn có thể buồn, nhưng không được giáºn hay trách là mình gạt gẫm, vì mình đã nói từ đầu, ảnh không biết bạn thÃch ảnh mà .
Minh Khánh định định nói thì cô nói thêm:
− Nếu hai ngưá»i quen biết rồi, mình xen và o thì mình có lá»—i. Äà ng nà y tình cảm chỉ là phÃa bạn, mình biết trước là bạn sẽ thất bại nên đã nói tháºt lòng, bạn cứ bình tÄ©nh suy nghÄ© cho kỹ Ä‘i.
Nói xong, cô với tay tắt đèn, rồi nằm xuống như ngủ.
Minh Khánh ngồi bó gối ngẫm nghÄ©. Thùy Dương ngá»§ đã lâu mà cô vẫn còn thức. Phản ứng cá»§a Thùy Dương là m cô rất ngạc nhiên. Nó rất đưá»ng hoà ng chứ không có vẻ gì là lén lút, nên cô không thể nổi giáºn được.
Tháºt tình, nếu Thùy Dương năn nỉ rồi nháºn lá»—i, có lẽ cô sẽ thấy bị xúc phạm. ChÃnh vì Thùy Dương vạch rõ sá»± vô lý cá»§a cô, nên cô đâm ra hoang mang, không biết mình giáºn thế có đúng không.
Tháºt ra thì Thùy Dương không có lá»—i. Nhưng vì thất vá»ng và ghen giáºn, nên cô vẫn thấy ấm ức:
Cô nói nhấm nhẳng:
− Nếu mình không thấy hai ngưá»i lúc nãy, thì Dương có nói tháºt vá»›i mình không?
Thùy Dương nghe hết, nhưng không trả lá»i. Bây giá» giải quyết xong chuyện cá»§a Minh Khánh rồi, cô lại suy nghÄ© vá» phản ứng cá»§a Trưá»ng lúc nãy.
Minh Khánh là m cô buồn chỉ chút Ãt. Nhưng vá»›i Trưá»ng thì ná»—i buồn đó lại nhân lên gấp mấy lần. Tại sao vừa má»›i tá» tình vá»›i nhau mà đã quay ra lạnh lùng kỳ cục như váºy. Nó là m cô có cảm giác Trưá»ng không tháºt lòng.
Chẳng lẽ má»™t ngưá»i như anh có thể đùa giỡn hay hà nh động thiếu suy nghÄ© như váºy.
Thùy Dương Ä‘ang căng thẳng thì Minh Khánh nhảy qua giưá»ng cô, giá»ng ấm ức:
− Dương không muốn nói chuyện với mình phải không?
Thùy Dương ngóc đầu dáºy:
− Äể cho mình yên!
Rồi cô lại nằm xuống, rúc đầu và o gối như không muốn nói chuyện.
Thái độ của cô là m Minh Khánh vừa tức vừa hoang mang, cô dằn dỗi.
− Biết váºy mình đã không rá»§ Dương Ä‘i chuyến nà y, giống như "gáºy ông Ä‘áºp lưng ông" váºy. Nếu không có chuyến Ä‘i nà y thì hai ngưá»i có gặp lại nhau không? Sao lại cư xá» vá»›i mình như váºy?
Thùy Dương mÃm môi im lặng. Bây giá» cô thấy giáºn chứ không thông cảm vá»›i Minh Khánh nữa.
Sá»± im lặng cá»§a cô chẳng khác nà o coi thưá»ng Minh Khánh, nên cô dằn dá»—i bá» qua giưá»ng mình. Cô trằn trá»c mãi vì tức, cuối cùng ngá»§ thiếp Ä‘i.
Minh Khánh ngá»§ đến mức có tiếng chuông gá»i cá»a cÅ©ng không hay. Äến lúc chị Trúc gá»i lá»›n cô má»›i nghe. Cô choà ng ngồi dáºy, định ra mở cá»a, nhưng lúc đó thấy mảnh giấy trên giưá»ng Thùy Dương nên cô nhoà i ngưá»i qua mở ra Ä‘á»c. Thùy Dương viết rất vắn tắt: “Mình vá» trước, hẹn gặp lại ở trưá»ngâ€.
Minh Khánh tỉnh ngá»§ hẳn. Cô ngồi thừ suy nghÄ©. Bên ngoà i tiếng chị Trúc gá»i lá»›n hÆ¡n:
− Hai đứa dáºy chưa? Xuống ăn sáng nà y!
Minh Khánh vội nói lớn:
− Em nghe rồi. Chị xuống trước đi!
− Xuống ngay đó, đừng lâu quá nghe!
− Dạ.
Minh Khánh vá»™i thay đồ. Cô cố ý mở tá»§ xem có tháºt là Thùy Dương vá» hay chỉ doạ. Nhưng quả tháºt ngăn tá»§ trống trÆ¡n. Thùy Dương vá» tháºt rồi. Tá»± nhiên cô tức muốn khóc. Thà ở lại gây nhau cÅ©ng được, chứ vá» kiểu nà y cô đâm ra sợ bị giáºn.
Minh Khánh lững thững Ä‘i xuống nhà hà ng. Cô đến ngồi cạnh chị Trúc mà mắt cứ ngó dáo dác tìm Trưá»ng. Anh Ä‘ang uống và phê cùng và i ngưá»i trong công ty. Cô ná»a muốn tá»›i nói chuyện ná»a thấy ngại vì đông ngưá»i quá. Thế là cô chỉ biết ngồi im.
Má»™t lát má»i ngưá»i đứng lên. Minh Khánh liếc nhìn bà n Trưá»ng. Thấy anh định Ä‘i, cô vá»™i bước tá»›i phÃa anh, gá»i má»™t cách rụt rè:
− Anh Trưá»ng!
Trưá»ng quay lại, hÆ¡i ngạc nhiên khi thấy cô gá»i nhưng cÅ©ng cưá»i nhã nhặn:
− Chà o em.
Minh Khánh thoáng lúng túng:
− Em… có thể nói chuyện với anh một lát không?
− ÄÆ°á»£c chứ.
Anh đưa mắt tìm một bà n trống ngoà i sân, rồi khoát tay:
− Lại đằng kia đi!
Cả hai ngồi đối diện qua chiếc bà n tròn. Minh Khánh lúng túng giấu tay dưới gầm bà n. Lúc nãy cô rất muốn gặp riêng Trưá»ng, cô nghÄ© là có nhiá»u chuyện để nói, nhưng bây giá» thì đâm ra chẳng biết nói gì. Tháºt ra giữa anh vá»›i cô đâu có chuyện gì để nói. Nhất là anh cứ im lặng như chá», là m cho cô thấy cà ng lúng túng.
Trưá»ng yên lặng nhìn Minh Khánh, nụ cưá»i rất thân ái. Như khuyến khÃch cô dạn dÄ© lên. Nhưng thấy cô cứ ấp a ấp úng, anh tế nhị há»i trước:
− Cô bé có chuyện gì váºy?
− Em… à , em muốn nói là Thùy Dương vá» rồi. Lúc em dáºy thì chẳng thấy nó đâu, nên em thấy phải nói vá»›i anh.
Trưá»ng nhÃu mà y nhìn Khánh nhưng không nói gì. Cá» chỉ đó cà ng là m cô thấy bối rối. Cô liếm môi như có lá»—i:
− Hôm qua em vá»›i Thùy Dương nói chuyện rất… rất căng thẳng, em không ngá» là nó giáºn, sáng nay bá» vá» luôn.
Trưá»ng có vẻ quan tâm:
− Hai cô có chuyện không vui phải không?
− Dạ đúng, nhưng ơ… cÅ©ng không đến ná»—i phải giáºn. Trước giá» tụi em rất hay cãi nhau, nhưng chỉ má»™t lát là bá» qua, chẳng bao giá» nó giáºn dữ như váºy. Em xin lá»—i anh?
Trưá»ng nhướng mắt:
− Tại sao phải xin lỗi tôi?
− Em chá»c Thùy Dương bá» vá», chắc anh buồn lắm phải không?
− Buồn ai?
− à em nói là không có Thùy Dương, anh sẽ buồn, mà lỗi là tại em.
− Nếu hai cô giáºn nhau vì tôi thì chắc tôi sẽ buồn. Nhưng nếu là chuyện riêng cá»§a các cô thì tôi là m sao can thiệp được, sao lại thấy có lá»—i vá»›i tôi?
Minh Khánh lấm lét nhìn Trưá»ng. Không biết anh có Ä‘oán ra chuyện gì không. Nếu anh mà biết cô vá»›i Thùy Dương gay cấn nhau vì anh, thì sẽ xấu hổ không biết trốn và o đâu.
Cô há»i dè dặt:
− Thùy Dương bá» vá» má»™t mình, anh có giáºn em không?
− Các cô xÃch mÃch vá»›i nhau, tôi lấy lý do gì để giáºn cô bé nhỉ? Nhưng tôi muốn biết tại sao Thùy Dương vá» mà không nói vá»›i tôi.
− Em cũng không biết, chắc nó ngại.
− Ngại tôi cản à ?
− Không phải, không phải! Em nghĩ là …
Cô lúng túng một lát, rỗi nói khẽ:
− Em biết là em vô lý. Dù sao thì tình cảm không thể già nh nhau được. Với lại, anh với nó tới với nhau trước em. Thùy Dương rất thẳng thắn chứ không giấu giếm gì cả, lỗi là tại em vô lý.
Trưá»ng không hiểu Minh Khánh muốn nói gì, lại cà ng không hiểu được tại sao cô nà ng cứ má»™t má»±c bảo có lá»—i. Anh không hiểu nổi cô có lá»—i gì nhưng không tiện há»i, đợi cô tá»± nói ra.
Nhưng Minh Khánh nháºn ra nãy giá» mình lố bịch quá, nên cà ng thấy lúng túng. Chẳng lẽ kể hết vá»›i anh những gì cô và Thùy Dương đã nói đêm qua. Nhưng chá»§ động gặp anh mà không có chuyện gì thì cà ng vô duyên hÆ¡n. Thế là cô cứ đưa mắt ngó ra ngoà i má»™t cách bồn chồn.
Trưá»ng tưởng Minh Khánh có chuyện gì quan trá»ng nên ngồi kiên nhẫn chá». Nhưng chá» hoà i không thấy cô nói gì, anh cưá»i nhã nhặn:
− Cô bé không ra tắm sao? Không đi cùng với bạn bè à ?
− Dạ, em chỉ có bạn là Thùy Dương, nhưng nó vỠmất rồi.
Trưá»ng ngạc nhiên:
− Váºy cô bé quen vá»›i ai trong Ä‘oà n?
− Em là em chị Trúc đó.
− À, hiểu rồi!
Anh khoát tay như muốn chấm dứt câu chuyện:
− Thôi nhé, chúc buổi sáng vui vẻ, hẹn gặp sau nhé!
Minh Khánh không còn cách nà o hÆ¡n là đứng dáºy. Cô hÆ¡i quê vì cách Ä‘uổi khéo cá»§a Trưá»ng, nhưng không thấy bị coi thưá»ng. ChÃnh vì anh nói chuyện ngá»™t quá, lịch sá»± và ân cần quá nên cô không bị cảm giác bẽ mặt, nhưng bảo không quê thì không thể nà o phá»›t lỠđược.