Hoa Lam hồn nhiên khen :
- Bác thật là quân tử ! Anh Vân thật có phước khi có một người cha như bác .
Nhưng đôi mắt Hoa Lam bỗng tắt hẳn niềm vui khi nhớ đến ba mình . Cô không biết mặt mũi ba ra sao . Ba có giống như bác đây không , hay ba là một người đàn ông không tốt ?
Nói chuyện với Hoa Lam , ông Sĩ Nguyên cảm thấy rất thích thú , rất hợp với ông . Mọi vui buồn của cô , ông đều nắm bắt . Ông hỏi cô :
- Có chuyện gì mà bỗng nhiên cháu buồn vậy ?
Hoa Lam thật tình , cô tâm sự :
- Nói chuyện với bác , bỗng nhiên cháu nhớ đến ba cháu . Không biết ba cháu có được như bác đây không ? Vì vậy nên cháu cảm thấy buồn .
Được dịp , ông Nguyên hỏi tiếp :
- Từ nhỏ đến lớn , cháu không biết mặt ba à ?
Hoa Lam buồn bã gật đầu :
- Nghe mẹ kể lại , vừa sinh cháu ra là ba cháu đã qua đời .
Ông Sĩ Nguyên đã ngờ vực , nhưng ông vẫn giữ trong lòng :
- Tội nghiệp cháu lắm - rồi ông hỏi chân tình - Bác có thể bù đắp gì cho cháu , ha ? Hoa Lam ?
Hoa Lam nhìn ông với đôi mắt biết ơn :
- Bác giúp chi . Bích Ngân như vậy là bác đã bù đắp cho cháu nhiều rồi , cháu không cần gì nữa cả .
Thanh Vân nãy giờ vào trong để cho ba anh và Hoa Lam được tự nhiên . Giờ anh đi ra , thấy vẻ mặt hai người rất hân hoan , anh cũng mừng thầm . Anh hiểu là mọi việc sẽ tốt đẹp khi đã có ba anh nhúng tay vào . Anh nhìn Hoa Lam thân mật :
- Chắc là em không còn lo lắng cho Bích Ngân nữa chớ ?
Hoa Lam gật đầu , rồi cô trả miếng :
- Nhưng anh phải lo đó .
Thanh Vân ngạc nhiên , anh hỏi ba :
- Ba xắp xếp thế nào , vậy ba ?
Ông Sĩ Nguyên khẽ đáp :
- Con và Bích Ngân sẽ đám cưới .
Thanh Vân bắt bẻ :
- Nếu muốn như vậy , ba phải bàn với con trước chứ . Chuyện tương lai của con , sao ba lại quyết định một mình ? Trong khi đó , ba chưa gặp mặt Bích Ngân một lần .
- Ba đã nhìn thấy cô ấy những buổi chiều ngồi trên ghế đá thật là đáng thương . Ba sẽ cứu vớt đời Bích Ngân như tình cha con vậy .
Thanh Vân vẫn bảo vệ mình :
- Ba có nghĩ là đám cưới kia sẽ chẳng có hạnh phúc . Ba có nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra không ?
Giờ đây , ông Sĩ Nguyên mới giải thích rõ ràng :
- Ba chỉ cần con đám cưới với Bích Ngân thôi . Nếu con không thích Bích Ngân thì ba sẽ nhận cô ấy làm con nuôi . Khi sang Úc rồi , hai đứa sẽ ly dị . Ba sẽ tìm cho cô ấy một tấm chồng thật xứng đáng .
Với lý do chặt chẽ của ba , Thanh Vân đành phải chấp nhận , anh không thể nào từ chối được .
Đã có mặt Thanh Vân , coi như anh đã bằng lòng , Hoa Lam mừng lắm . Cô khỏe khoắn :
- Nếu chi . Bích Ngân biết bác thương chị như vậy , chắc chị sẽ mừng lắm và chỉ sẽ không buồn bã nữa đâu .
Chuyện đã vậy rồi dù muốn hay không , Thanh Vân vẫn phải chấp nhận . Với ý nghĩ làm chú rể bên cạnh Bích Ngân , Thanh Vân nghe hụt hẫng , dù chỉ là một đám cưới hình thức mà thôi . Nghĩ đến đó , anh buồn bực đứng lên , đi vào trong .
Hoa Lam nhìn theo , cô cũng thông cảm cho anh . Và cô lại nghĩ thầm : " Đâu còn con đường nào khác , hả anh Vân ? Bác muốn như vậy , nghĩ kỹ ra anh cũng đâu có mất mát gì " .
Hiểu được ý con , ông Sĩ Nguyên trầm tĩnh :
- Nó là vậy đó , nhưng bên trong nó có một tấm chân tình . Bác nghĩ là nó sẽ không bo ? Bích Ngân đâu . Bác tin chắc như vậy đó .
- Được như vậy thì tốt quá . Đêm nào cháu cũng cầu nguyện cho hai người yêu nhau và sống bên nhau mãi mãi .
Trở lại mục đích của mình , ông Sĩ Nguyên dò hỏi :
- Bác muốn lên Tây Nguyên chơi , cháu có thể làm hướng dẫn viên cho bác không ?
Hoa Lam lẹ làng gật đầu :
- Cháu sẵn sàng bằng lòng . Nếu tiện đường , cháu sẽ mời bác ghé qua nhà cháu chơi , được không bác ?
Ông Sĩ Nguyên cười khà :
- Nếu cháu tốt bụng như vậy thì làm sao bác từ chối được chứ . - Rồi ông nôn nao nói tiếp - Có thể hai ngày nữa , bác cháu mình đi , được không ?
Hoa Lam gật đầu :
- Dạ , được ạ . Bác chỉ đi một mình à ?
Ông Sĩ Nguyên tính toán :
- Nhật Nam sẽ đi với bác . Còn Thanh Vân ở nhà lo công việc .
Nghe ông Sĩ Nguyên nói có Nhật Nam cùng đi , Hoa Lam bỗng nghe tim mình đập mạnh . Cô vẫn không hiểu vì sao cô thường nhớ đến đôi mắt của anh dành cho cô như gửi gấm điều gì . Cô lo lắng khi gần bên anh . Cô sợ những lời nói thật của anh sẽ làm cho cô tan biến . Rồi cô tự hỏi lòng : "Cô lo lắng như vậy có đúng không ? Hay ngược lại , lời của anh nói ra sẽ làm cho đời cô thay đổi . Dưới chân cô , muôn hoa đua nở . Chung quanh cô toàn một màu hồng" .
Nghĩ đến đây , đôi má Hoa Lam ửng hồng . Không cần nói gì , ông Sĩ Nguyên cũng đã hiểu được . Ông mừng thầm vì mọi việc không rắc rối như ông đã nghĩ . Ông lại nở nụ cười .
*
* *
Gần đến nhà , Hoa Lam càng thắc mắc hơn bởi ông Sĩ Nguyên đề nghị đưa ông đến nhà cô trước , còn đi đâu thì kế hoạch sẽ tính sau .
Nhà vẫn khóa cửa im lìm . Hoa Lam nghĩ , vậy là mẹ vẫn đi dạy chưa về . Cô mở cánh cửa , mời :
- Mời bác và anh Nam vào nhà . Có lẽ mẹ cháu đi dạy chưa về .
Ông Sĩ Nguyên nhìn ngôi nhà đơn sơ giản dị . Nếu đúng là Hoài Thu ở đây thì cô thật đáng thương . Đưa mắt tìm kiếm một vật gì đó để lòng ông khỏi nôn nao khi đợi Hoài Thu về . Nhìn sang nơi vách ván , ông thấy những tấm bằng khen treo thẳng tắp . Ông đi đến đọc thật nhanh và vắn tắt :
"Giấy Khen : Tặng cho bà Nhạn Hoài Thu . Đã có thành tích xuất sắc trong năm học . . ."
Mừng muốn ngất xỉu , vì Sĩ Nguyên chắc chắn , ông sẽ gặp lại người xưa qua những tháng năm tìm kiếm .
Bỗng có tiếng chân người đi vào , ông ngoảnh mắt ra nhìn . Ông muốn chạy đến ôm ngay , nhưng chân ông lại chôn tại chỗ .
Còn Hoài Thu cứ ngỡ là chỉ mình Hoa Lam về thôi , nên bà thật tự nhiên .
Bước vào nhà nhìn người đàn ông lạ , tất cả sách vở trên tay bà rơi xuống . Bà cũng đứng đó như ông .
Nhật Nam và Hoa Lam đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên . Cuối cùng ông Sĩ Nguyên lên tiếng :
- Hoài Thu đó , phải không ?
Hoài Thu cũng ngập ngừng :
- Sĩ Nguyên . . Có phải là anh ?
Sĩ Nguyên gật đầu rồi ông chạy đến bên bà Hoài Thu . Ông nắm lấy cánh tay bà :
- Hoài Thu ! Em vẫn như xưa .
Hoài Thu gỡ tay Sĩ Nguyên ra , bà điềm tĩnh :
- Sao anh lại lên đây ? Anh đi với Hoa Lam à ? - Rồi bà chỉ bộ bàn ghế đơn sơ - Anh ngồi đi , anh Nguyên .
Khi mọi người ngồi quanh bàn , Hoa Lam thắc mắc :
- Mẹ có quen với bác Nguyên hả mẹ ?
Nghe con hỏi , đôi mắt bà Hoài Thu ửng đỏ . Chuyện đã gần 20 mấy năm rồi . Sau đêm mưa gió đó thì bà đã trở thành một người mẹ . Bà đã dời đi một nơi thật xa để chôn vùi quá khứ và giấu kín mọi chuyện .
Rồi bỗng nhiên hôm nay người cũ lại trở về . Chắc là ông không biết gì đâu , về giọt máu của ông ngày xưa sau đêm mưa gió đó . Chỉ có một mình Lệ Hằng biết rõ sự thật mà thôi . Vậy là bà cần phải giấu hết mọi chuyện , bà từ tốn trả lời Hoa Lam :
- Ừ . Khi xưa bác Nguyên đây có ghé trường học mẹ một lần .
Hoa Lam lại thắc mắc :
- Vậy sao đến đây , bác Nguyên không nhớ ?
Hoài Thu giải thích :
- Trường ngày xưa mẹ mới lên dạy cách đây xa lắm , làm sao bác Nguyên biết được khi bác Nguyên chưa đến đây lần nào .
- Vậy mà con cứ tưởng là trường này .
Giờ đây Hoa Lam mới để y 'đến gương mặt tái xanh của mẹ , cô lo lắng :
- Mẹ có khỏe không ? Sao gương mặt mẹ xanh quá ?
Hoài Thu cười gượng :
- Mẹ chỉ mệt chút thôi , uống nước vào là mẹ sẽ khỏe ngay .
Riêng Nhật Nam nãy giờ anh đã để ý bác Sĩ Nguyên và dì Hoài Thu . Hai người như muốn nói rất nhiều điều . Anh có cảm nghĩ là họ không chỉ là đôi bạn bình thường đâu , mà hình như họ có cái gì đó rất gắn bó . Cho ý nghĩ của mình là đúng , Nhật Nam rủ rê :
- Hoa Lam à ! Dẫn anh ra tham quan khu vườn của em đi . Anh rất thích ăn những loại trái cây do chính tay em trồng đó .
Vừa nói , Nhật Nam vừa nhìn Hoa Lam với cặp mắt như ra lệnh , cô đừng nên cãi lời anh .
Hoa Lam đồng ý ngay :
- Nếu anh muốn , em sẽ sẵn sàng đi . Nào ! Anh em mình cùng đi .
Vừa nói xong , Hoa Lam và Nhật Nam đã đi ngay ra sau vườn . Chỉ còn lại hai người , ông Sĩ Nguyên thân mật :
- Hoài Thu ! Sau đêm mưa gió đó . Một năm sau , anh có đến tìm em , nhưng người ta chỉ nói em nghỉ dạy và đã về thành phố sống . Anh buồn bã trở về , chẳng biết tìm em ở đâu . Cho đến khi Thanh Vân gửi hình Hoa Lam về , bảo anh cưới Hoa Lam cho nó . Lúc đầu nhìn tấm hình , anh nghĩ ngay nó là con của em , vì nó giống em như đúc .
Hoài Thu càng biến sắc hơn khi nghĩ rằng Sĩ Nguyên là ba của Thanh Vân . Nếu vậy thì không thể nào cho hai đứa nó cưới nhau được . Bởi vì nó là hai anh em cùng cha khác mẹ . Nghi ngờ sự suy nghĩ của mình , Hoài Thu hỏi lại :
- Anh là gì của Thanh Vân ?
Ông Sĩ Nguyên mỉm cười :
- Anh là ba của Thanh Vân .
Hoài Thu hỏi tiếp :
- Anh lên đây làm gì ? Có phải để cưới Hoa Lam cho Thanh Vân không ?
Nghe Hoài Thu hỏi , ông Sĩ Nguyên buồn hiu :
- Nếu được như vậy thì tốt quá . - rồi ông giải thích thêm - Đàng này , mọi chuyện đã đổi khác , không phải cưới Hoa Lam mà cưới Bích Ngân . Chắc em cũng biết cô gái đó chứ ?
Nghe nhẹ như vứt được gánh nặng ngàn cân , Hoài Thu gật đầu :
- Vâng , em biết - rồi bà hỏi tiếp - Hình như anh đang sống ở nước ngoài và vợ anh làm gì ?
Đôi mắt ông Sĩ Nguyên buồn bã :
- Vợ anh đã mất khi Thanh Vân vừa tròn một tuổi .
Hoài Thu hỏi thêm :
- Em hỏi còn vợ của anh bây giờ đang làm gì ?
Ông Sĩ Nguyên đáp nhạnh :
- Anh vẫn sống một mình - rồi ông hỏi lại - Còn ông xã em sao lại mất sớm vậy , Hoài Thu ?
- Hoa Lam nói với anh à ?
- Đúng vậy . Anh đã hỏi Hoa Lam . - Nhìn quanh ngôi nhà có vẻ đơn chiếc , ông Sĩ Nguyên nói tiếp - Em sống như vầy rồi ai đỡ đần cho em , lúc em bệnh hoạn ? Sao em không bước thêm bước nữa ?
Hoài Thu nói , giọng buồn buồn :
- Đã hai mươi mấy năm trôi qua , em có sao đâu . Em nghĩ chắc là duyên nợ đến đó thôi , nên em chấp nhận sống lẻ loi một mình - rồi Hoài Thu hỏi ngược lại ông - Còn anh , sao anh không bước thêm bước nữa để có người bầu bạn ?
Đôi mắt ông Sĩ Nguyên xa vời :
- Từ đêm hôm đó , anh luôn bị lương tâm cắn rứt . Khi vợ anh mất đi , anh chỉ nhớ đến em . Anh chỉ muốn gặp em làm một việc gì đó để bù đắp cho em , nhưng em hoàn toàn biệt tăm . Cho đến khi anh gặp Hoa Lam , anh cũng không nói gì về chuyện của chúng ta ngày xưa . Anh chỉ nói là anh muốn đi du lịch trên Tây Nguyên , nhờ nó làm hướng dẫn viên cho anh . Nhưng thật ra , lòng anh nôn nao muốn lên đây tìm em xem cuộc sống em thế nào . Anh có thê/ giúp đỡ gì cho em không ?
Ngừng giây lâu , ông nói tiếp :
- Anh có thê/ giúp đỡ gì cho em , ha ? Hoài Thu ?
Hoài Thu nhìn xuống chân bàn , lòng nặng trĩu . Con gái anh đó , anh có biết không ? Mộ .t mình em đã gồng gánh để nuôi con . Em thường mong được gặp anh một lần để em nói sự thật . Nhưng giờ đây , thấy anh sang trọng như vậy , mọi niềm tin của em ở nơi anh đều biến mất , chỉ còn lại một nỗi sầu .
Thấy Hoài Thu vẫn lặng thinh , ông Sĩ Nguyên nhắc lại :
- Nếu cần gì , em đừng ngại . Hãy nói thật đi , anh sẽ giúp đỡ cho em .
Giờ đây , Hoài Thu ngẩng cao đầu :
- Em không thiếu thốn gì đâu , cuộc sống em như vậy đã quen rồi .
Ông Sĩ Nguyên thành thật :
- Còn Hoa Lam ? Nhà nội nó ở đâu mà em phải gửi nó ở nhà bạn vậy ? Chẳng lẽ bên nội không còn ai sao ? Anh hỏi như vậy , em đừng nghĩ anh tò mò nhé . Thật tình anh chỉ muốn giúp đỡ em và Hoa Lam thôi .
Hoài Thu nói thật tâm trạng của mình :
- Em không biết ai , ngoài mình anh ấy .
- Chẳng lẽ em không quan tâm tới bên chồng ? - Sĩ Nguyên vừa nói , vừa có vẻ suy nghĩ .
Hoài Thu cười buồn :
- Không phải tại em như vậy , mà tại vì em không có điều kiện .
Sĩ Nguyên như hiểu ra :
- Vậy à .
Sơ . Sĩ Nguyên hỏi tới rồi mình sẽ nói lỡ ra sự thật , nên bà chuyển sang chuyện khác :
- Anh về bên này chơi bao giờ anh đi vậy , anh Nguyên ?
- Khi nào lo xong mọi chuyện , anh mới trở về bên ấy - Không muốn bỏ qua chuyện của Hoa Lam , ông đề nghị - Anh có đề nghị này , em đừng tự ái thì anh sẽ nói ra .
Hoài Thu tỏ vẻ suy nghĩ :
- Được , nếu không súc phạm đến danh dự của em .
- Không đâu , em hãy an tâm - rồi đôi mắt ông đầy sự thông cảm - Anh tự thấy Hoa Lam ở bên nhà bạn em không được thoải mái lắm . Hay là em cho nó sang nhà anh ở . Vừa rộng rãi , vừa tiện cho việc học hành .
Hoài Thu lắc đầu :
- Không được đâu , làm như vậy , Lệ Hằng sẽ buồn em .
Ông Sĩ Nguyên năn nỉ :
- Em hãy để anh sắp xếp .
Câu nói này của ông làm cho Hoài Thu lo lắng hơn . Nếu Lệ Hằng mà biết rõ Sĩ Nguyên là người đàn ông ngày xưa , Lệ Hằng sẽ nói thật tất cả với Sĩ Nguyên thì sao ? Bà rất sợ điều này sẽ xảy đến . Khi biết được như vậy , Hoa Lam có còn tôn sùng bà không ? Có hận bà không ? Bà không muốn thế . Bà muốn mọi việc được khép lại như cũ . Nghĩ vậy , bà đề nghị :
- Chuyện của Lệ Hằng , để em gặp cô ấy rồi sắp xếp . Nếu cô ấy đồng ý thì em sẽ cho Hoa Lam sang nhà anh ở .
Ông Sĩ Nguyên đồng ý với một đề nghị :
- Nếu em nói mà Lệ Hằng không đồng ý , thì đến lượt anh sẽ thuyết phục cô ấy nhé .
Bắt buộc Hoài Thu phải gật đầu :
- Được .
Ông Sĩ Nguyên lại tự nhiên :
- Vậy , vài ngày nữa , em về thành phố với tụi anh luôn chứ ?
Hoài Thu đắn đo :
- Để em xin phép thử xem .
- Anh nghĩ , xin phép năm chắc sẽ được thôi .
Hoài Thu nói lên nỗi khó khăn :
- Được thì được , nhưng phải nhờ người dạy thế .
Sĩ Nguyên cười an ủi :
- Anh nghĩ bạn bè em sẽ giúp đỡ em thôi . Họ không dại gì từ chối một người đàng hoàng như em vậy .
Từ lúc nói chuyện đến giờ , ông mới nhìn thấy được nụ cười của Hoài Thu . Nụ cười vẫn đẹp và e ấp như ngày nào , làm cho ông nhìn mãi .
Hoài Thu chợt lo lắng khi bắt gặp đôi mắt Sĩ Nguyên nhìn mình . Cặp mắt nhìn cô vẫn giống như cặp mắt của buổi sáng hôm nào . . .
Như muốn cắt đứt sự suy nghĩ về câu chuyện ngày xưa , Hoài Thu đứng lên :
- Anh Nguyên nằm đây nghỉ ngơi đi nhe , em đi nấu cơm .
Sĩ Nguyên muốn cản Hoài Thu lại , nhưng bà đã mất hút sau cánh cửa .
Ngoài vườn , dưới gốc ổi sum suê trái , Hoa Lam đang đùng đưa trên một nhánh cây bóng loáng vì mòn . Chứng tỏ nơi đây là nơi ẩn náo của cô thường xuyên lắm .
Cắn mạnh trái ổi vừa chua vừa ngọt , Hoa Lam hồn nhiên kể :
- Anh Nam biết không ? Cây ổi này là chỗ trú ngụ của em đó . Mỗi buổi trưa buồn , em ra đây với chén muối ớt thật cay thì mọi chuyện đều tan biến hết .
Vừa nói xong , cô bé đưa cho Nhật Nam một trái ổi vàng mọng .
- Anh ăn thử xem có ngon không ?
Nhật Nam cũng thích ăn ổi và nhất là loại ổi sẽ như thế này . Anh liền đưa lên môi cắn làm hai , vừa nhai vừa thưởng thưc . Anh nhận xét :
- Ừ . Ổi này ngon thật đó . Vì chua chua , ngọt ngọt mà hạt thì ít , ngon thật đó . Bẻ thêm cho anh vài trái nữa đi , Hoa Lam .
Không biết do vô ý , hay là do ông trời sắp đặt , Hoa Lam đưa tay để bẻ những trái ổi ngon ngoài xa . Vì trèo lên hơi cao mà nhánh ổi thì nhỏ . . Một tiếng "rắc" vang lên , Hoa Lam đã rớt xuống ngay chỗ Nhật Nam đang ngồi .
Khi vừa nghe tiếng động mạnh , đột nhiên Nhật Nam nhìn lên . Thật nhanh , anh đã đón cô rất gọn trong vòng tay mình .
Vẫn đê ? Hoa Lam trong vòng tay , Nhật Nam nhìn cô với cặp mắt thiết tha , giọng anh lo lắng :
- Em có sao không ?
Hoa Lam nghe rõ nhịp đập của tim anh . Trong vòng tay anh , cô cảm thấy bình yên . Cô cũng nhìn anh với ánh mắt long lanh , dịu dàng . Cô đáp :
- Anh lo cho em thật ư ?
- Tại sao em hỏi vậy ? Em không hiểu lòng anh , hay là em không muốn hiểu ?
Không nhìn vào đôi mắt anh nữa , cô e thẹn :
- Anh có nói gì với em đâu , làm sao em hiểu được .
Nhật Nam ngọt ngào :
- Có cần phải nói thành lời không , khi con tim anh đã dành trọn cho em rồi ? - Anh lại thì thầm - Hoa Lam ! Anh yêu em từ lâu lắm .
Nói xong , đôi môi anh nhẹ nhàng tìm đôi môi cô với sự thiết tha và rung động của tim mình .
Hoa Lam với đôi má ửng hồng , cô đẩy nhẹ anh ra :
- Anh khôn quá đi . Anh xấu quá đi . Yêu em từ lâu mà đến bây giờ mới nói , để cho người ta mãi mong chờ .
Vẫn đê ? Hoa Lam ngồi trong lòng mình , anh nói :
- Em cũng yêu anh lắm , phải không Hoa Lam ?
Hoa Lam ngây thơ :
- Em cũng không biết nữa . Em chỉ biết khi vắng anh thì em rất nhớ anh và em rất buồn khi không được gặp anh - rồi cô nũng nịu - Nhưng em vẫn còn giận anh một việc .
Nghe qua , Nhật Nam lo lắng :
- Việc gì , em nói cho anh biết đi ?
Hoa Lam cựa quậy như trẻ con :
- Em không nói đâu .
Nhật Nam năn nỉ :
- Nếu em không nói , thì làm sao anh biết lỗi mà sửa chửa . Nói đi em yêu .
Hoa Lam ấp úng :
- Anh có nhớ buổi chiều . . ở vườn hồng không ?
- Anh nhớ . Buổi chiều đó là một buổi chiều quan trọng nhất đời anh . Anh sẽ nhớ mãi , bởi vì anh đã trao cho em một nụ hôn đầu tiên .
- Nhưng là "nụ hôn không lời" , đúng không anh ? Không một lời tỏ tình , không một lời hò hẹn , làm cho em vừa bất ngờ , vừa ôm ấp - Rồi Hoa Lam như hờn giận - Em thật là ghét anh .
Nhật Nam nở nụ cười hạnh phúc :
- Em biết không ? Anh muốn nói lời tỏ tình với em lắm , nhưng anh sợ em sẽ từ chối , vì lúc đó em quá ngây thơ .
Hoa Lam chu môi hỏi :
- Còn bây giờ ?
Nhật Nam vuốt nhẹ chóp mũi cô :
- Còn bây giờ thì em vừa ngây thơ , vừa trong sáng . Em làm cho anh quên hết mọi việc trên đời , chỉ nhớ mình em mà thôi .
Nhìn đôi mắt thiết tha của Nhật Nam và đôi môi anh như muốn nhận chìm cô lần nữa . Cô vội vã đứng lên với lời thì thầm thật dễ thương :
- Mình vào nhà đi anh , trời cũng sắp mưa rồi .
Nói xong , Hoa Lam nắm lấy tay anh dắt đi . Đôi mắt cô nhìn anh đầy sự hứa hẹn của mai sau .
Lần nào cũng vậy , khi Hoài Thu về đây chơi thì Lệ Hằng và Hoài Thu tâm sự như đôi bạn trẻ .
Hôm nay , ông Hoàng đã đi công tác xa . Nằm chung với bạn trong phòng , Hoài Thu đang tìm cách để nói chuyện với Lệ Hằng .
Chỉ nhìn vào đôi mắt bạn , Lệ Hằng đã đoán ra :
- Có chuyện gì vậy , ha ? Thu ?
Hoài Thu ấp úng :
- Mình không biết nói thế nào để cho bạn hiểu .
Lệ Hằng hỏi gặn lại :
- Nhưng về chuyện gì mới được ?
Hoài Thu quanh co :
- Hoa Lam ở đây hoc cũng tốt .
- Điều đó mình hiểu , mình sẽ tạo cho nó có điều kiện hơn .
Lệ Hằng cứ ngỡ là Hoài Thu lo lắngcho việc học của Hoa Lam nên bà hứa thêm như vậy .
Hoài Thu lắc đầu :
- Ý mình không phải nghĩ vậy đâu , mình biết bạn rất tốt . Nhưng vừa qua , ba của Thanh Vân có đề nghị là mình cho Hoa Lam sang ở bên đó , bạn thấy thế nào ?
Không giận bạn , nhưng bà Lệ Hằng lại có suy nghĩ . Thứ nhất là ông ta là người có tốt hay không ? Có thể ông muốn lợi dụng điều gì đó . Thứ hai là phải có lý do gì nên ông mới có đề nghị như thế . Quan sát bạn lần nữa , bà Hằng hỏi :
- Bạn có đặt vấn đề tại sao ông ta lại tốt như vậy không ? Và bạn có tin tưởng ông ta hơn mình không ? Chắc chắn là không rồi . Chỉ trừ một điều là , ông ấy có quen với bạn .
Hoài Thu đành phải xác nhận :
- Mình có quen với ông ta , nhưng từ lâu lắm rồi .
Lệ Hằng cố nhớ lại và hỏi :
- Ai vậy , mình có biết không ?
Hoài Thu lấp lửng :
- Bạn không biết đâu . Mình quen ông ta cũng chỉ tình cờ thôi , và không thân cho lắm .
Nhìn đôi mắt tròn trạnh của bạn , bỗng nhiên Lệ Hằng có sự ngờ vực . Có thể nào là người đàn ông đó không ? Nhưng chẳng lẽ là người đàn ông đó mà Hoài Thu lại giấu mình . Giấu mình cũng đúng . Nếu người đàn ông kia sẽ biết Hoa Lam là con của ông ta , chắc ông ta sẽ đau khổ lắm . Thà rằng ông ấy đừng biết thì hơn . Lệ Hằng hiểu bạn , chẳng qua là Hoài Thu lại muốn hy sinh một lần nữa , ôm những đau khổ chỉ một mình . Được . Nếu thật đúng như vậy , thì mình sẽ tìm hiểu và biết ngay .
Để cho Hoài Thu đừng nghi ngờ ý nghĩ của mình , Lệ Hằng tỏ vẻ dễ dãi , nhưng kèm theo một đề nghị thật thực tế :
- Trước khi Hoa Lam sang ở bên đó , mình muốn gặp ông ta . Có như vậy mình mới an tâm được , bạn thấy có được không ?
Hoài Thu có vẻ suy nghĩ và hứa với bạn :
- Được . Ngày mai , mình sẽ mời ông ấy sang đây .
Lệ Hằng mỉm cười thỏa mãn :
- Vậy bạn có lo lắng gì nữa không ?
Hoài Thu cười gượng :
- Mọi việc mình đều nhờ bạn quyết định . Nhiều lúc , mình cảm thấy mình thật là tệ .
Lệ Hằng nhìn bạn yêu thương :
- Bạn chẳng tệ gì đâu . Bạn là người chỉ biết hy sinh cho người khác , thật là đáng quý .
Hoài Thu cũng mỉm cười , vì Lệ Hằng đã hiểu bà . Bà khiêm tốn :
- Bạn chỉ biết khen mình thôi . Còn bạn , bạn cũng thật đáng quý .
Như đôi bạn trẻ , Lệ Hằng tung chăn ra trùm kín hai người . Bà tắt đèn , nói :
- Khuya rồi ! Mình ngủ nhé Thu . Chuyện gì nó đến , nó sẽ đến .
Ngày hôm qua , ông Sĩ Nguyên sang nhà bà Lệ Hằng . Theo dõi từng cử chỉ , từng lời nói cộng với ánh mắt mà ông dành cho Hoài Thu , Lệ Hằng ngầm hiểu : Không chỉ hai người là tình bạn đơn thuần như Hoài Thu đã nói . Vì vậy hôm nay , bà cố tình hẹn ông Sĩ Nguyên để bà hỏi về những vấn đề bà nghi vấn .
Nhìn quanh , thấy Sĩ Nguyên ngồi ở góc bàn sau cùng , bà Lệ Hằng đi vào . Bà mỉm cười :
- Chắc là anh Nguyên mới đến ?
Ông Sĩ Nguyên cũng vui vẻ :
- Vâng , tôi cũng vừa đến . Lệ Hằng uống gì ?
- Cho em ly cam vắt .
Gọi nước xong , ông vào vấn đề ngay :
- Chắc là có chuyện gì quan trọng nên Lệ Hằng mới hẹn anh ra đây ?
Bà Lệ Hằng gật đầu :
- Vâng . Nhưng câu chuyện em sắp nói ra , nó sẽ ảnh hưởng đến đời tư của anh , anh thấy có tiện không ?
Sĩ Nguyên cười thoải mái :
- Lệ Hằng cứ tự nhiên , anh không nghĩ gì đâu .
Lệ Hằng có vẻ thích thú với sự phóng khoáng của Sĩ Nguyên , bà hỏi :
- Em muốn nói thật với anh về tình cảm của anh và Hoài Thu . Có phải chỉ đơn thuần là tình bạn , hay là . . .
Lệ Hằng ngập ngừng thì Sĩ Nguyên tiếp lời :
- Anh nói thật nhé . Tình cảm của anh và Hoài Thu rất khó diễn tả . Nếu bảo là yêu nhau thì cũng không đúng , còn nói lừa dối nhau thì cũng sai . Bởi vì đêm hôm đó , hai người đều tình nguyện .
Nghe qua , bà Lệ Hằng bàng hoàng . Vậy Hoa Lam là con của người đàn ông này sao ? Nếu như vậy thì ông ta chẳng biết gì . Lệ Hằng suy nghĩ : "Mình có nên nói cho ông ta biết hay không ?"
Thấy bà Lệ Hằng là lạ , ông Sĩ Nguyên quan tâm :
- Hình như em bất ngờ với một chuyện gì , phải không ?
Chưa vội trả lời ông Sĩ Nguyên , bà Lệ Hằng vẫn suy nghĩ , trước khi nói sự thật cho Sĩ Nguyên biết . Nếu ông không có vợ thì thật là đơn giản . Còn nếu ông có vợ thì chuyện càng phức tạp thêm . Nghĩ vậy , bà hỏi thăm :
- Anh Nguyên về Việt Nam , sao không dẫn bà xã về đây chơi ?
Ngồi nói chuyện với bà Lệ Hằng nãy giờ , Sĩ Nguyên cảm thấy rất lạ , bởi vì không có chuyện rõ ràng . Vừa nói chuyện này lại bắt sang chuyện khác , còn câu hỏi của mình thì coi như chẳng nghe , nhưng ông vẫn trả lời lịch sự :
- Từ khi mẹ của Thanh Vân mất đi , anh chỉ sống có một mình . Vì vậy , đâu có ai mà dẫn về đây chơi , ha ? Lệ Hằng ?
- Vậy mà em cứ tưởng , phía sau anh là một người đàn bà rất khéo léo cho nên anh mới thành đạt như vậy - Rồi bà lại hỏi thêm - Có khi nào anh nhớ đến Hoài Thu không ?
Như tâm sự , ông Sĩ Nguyên nói :
- Sau đó một năm , anh có lên Tây Nguyên để tìm Hoài Thu , nhưng mọi người nói cô ấy đã về thành phố sống . Cho đến khi nhận được tấm hình của Hoa Lam giống Hoài Thu như hai giọt nước , anh liền trở về đây mới gặp được cô ấy .
Lệ Hằng lại hỏi :
- Anh có biết ba của Hoa Lam là ai không ?
- Làm sao anh biết được . Ông ấy mất lúc Hoa Lam còn nhỏ mà .
Giờ đây , Lệ Hằng nói thật rõ ràng :
- Tất cả mọi chuyện về ba của Hoa Lam đều là bịa đặt .
Chợt hiểu , Sĩ Nguyên thoáng ngỡ ngàng . Ông ngập ngừng :
- Chẳng lẽ Hoa Lam là . . là . . .
- Đúng . Hoa Lam chính là con ruột của anh . Trong chuyện này , chỉ có một mình em và Hoài Thu biết thôi , anh Nguyên à .
Sĩ Nguyên lại lấp lửng :
- Vậy tại sao Hoài Thu lại giấu anh , không cho anh nhìn con gái của anh chớ ?
Lệ Hằng nhỏ giọng :
- Bởi vì cô ấy muốn hy sinh . Cô ấy không muốn anh bị hối hận , không muốn anh bị vướng bận mà thôi .
Ông Sĩ Nguyên lớn tiếng :
- Em nghĩ xem , Hoài Thu hy sinh như vậy có đáng không ? Dù gì thì Hoa Lam vẫn là con ruột của anh mà . Bởi vậy anh thấy rất dễ gần gũi với Hoa Lam - rồi ông âu sầu - Hoa Lam ơi ! Hãy tha lỗi cho ba . Còn Hoài Thu , anh không trách em đâu . Anh chỉ trách em sao ôm bao nhiêu thiệt thòi về mình , không để anh san sẻ cùng em .
Bà Lệ Hằng khều cánh tay ông , bà nhắc nhở :
- Anh Nguyên ! Đừng buồn rầu như thế , mọi người nhìn mình kìa . Anh Nguyên ! Anh đã biết rõ sự thật rồi , thì bổn phận làm chồng , làm cha , anh phải có trách nhiệm .
Như tỉnh lại sau cơn mơ , ông Sĩ Nguyên gật đầu .
- Anh hiểu . Anh phải gặp Hoài Thu và Hoa Lam ngay . Anh không thể ép lòng mình được nữa .
Nói xong , ông gọi tính tiền và cùng bà Lệ Hằng rời khỏi quán một cách vội vã .
Hoài Thu một mình ngồi trên ghế đá nhìn bầu trời đầy sao . Bà cảm thấy an tâm khi mọi việc đã giấu kín .
Chợt có tiếng chân người từ ngoài cổng đi vào . À ! Thì ra là Sĩ Nguyên , bà đã nhận ra ông .
Ông đến bên bà như có hẹn trước với đóa hồng trên tay , giọng ông thật êm :
- Hoài Thu ! Hãy tha lỗi cho anh ! - Và ông trao cho bà đóa hồng nhung thật rực rỡ .
Hoài Thu có vẻ ngơ ngác . Xong , bà bình tĩnh hỏi :
- Anh Nguyên ! Sao hôm nay anh lạ quá vậy ?
Sĩ Nguyên năn nỉ :
- Em hãy nhận đóa hồng này , kèm theo lời xin lỗi của anh . Anh đã để em đau khổ hai mươi mấy năm nay , anh thật là đáng nguyền rủa .
Vậy là Sĩ Nguyên đã biết sự thật . Chẳng lẽ Lệ Hằng đã nói với Sĩ Nguyên ? Nhớ lại cử chỉ của Lệ Hằng từ ngày hôm qua cho đến hôm nay , thật đáng nghi vấn lắm . Nhưng Hoài Thu cố tình hỏi lại :
- Anh nói gì , em không hiểu ?
Sĩ Nguyên nói với cặp mắt cầu xin :
- Lệ Hằng đã nói tất cả sự thật với anh rồi . Hoài Thu ơi ! Em đừng nên giấu nữa . Em hãy cho anh một cơ hội để anh lo lắng , chăm sóc cho em và con , nghe em ?
Nhìn dáng ông đứng đó với đóa hồng trên tay , Hoài Thu cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót , vừa cảm thấy ông thật gần gũi vừa cảm thấy ông thật xa vời . Biết nói gì đây khi hai người có một mắc xích quá rõ rệt . Đó là Hoa Lam bằng xương và bằng thịt và đang hiện diện trên đời này .
Thấy ông vẫn đứng mãi , bà Hoài Thu dịu dàng :
- Anh ngồi xuống đi , anh Nguyên .
Sĩ Nguyên vẫn đứng , nhưng ông nói rất nghiêm chỉnh :
- Bao giờ em bằng lòng tha lỗi cho anh , thì anh mới cảm thấy xứng đáng ngồi với em . Còn bằng không , anh sẽ đứng đây mãi .
Hoài Thu khó chịu :
- Mình đã lớn rồi , còn gây khó dễ cho nhau làm gì nữa . Anh cũng chẳng có lỗi gì , anh đâu có muốn thế , đúng không ?
Sĩ Nguyên gật đầu :
- Em đã hiểu anh . Dù anh không muốn , anh vẫn có phần trách nhiệm - rồi ông nói như ru - Hoài Thu ! Hãy tha lỗi cho anh nhe .
- Em đã nói rồi , anh nào có lỗi gì đâu .
Nhìn gương mặt dịu hiền của bà Hoài Thu , ông ngầm hiểu là bà đã không còn giận ông nữa , nên ông đưa đóa hồng cho bà :
- Nếu em nói vậy thì em nhận đóa hồng này , gọi là em đã tha thứ cho anh .
Không thể từ chối được ánh mắt cũng lời nói của Sĩ Nguyên , Hoài Thu đành đưa tay đón nhận đóa hồng một cách trân trọng .
Nhìn Hoài Thu ôm đóa hồng trong tay , Sĩ Nguyên mừng rỡ . Ông ngồi xuống với lời đề nghị chân thật :
- Hoài Thu ! Chúng ta xây dựng lại từ đầu nhé ?
Hoài Thu từ chối :
- Gần 20 mấy năm qua , em đã quen sống một mình rồi . Vả lại , anh và em cũng đã lớn tuổi , mình nên xem nhau là bạn thì tốt hơn .
- Còn con của chúng ta ? Chúng ta phải ở bên nhau để nó có đủ cha và mẹ . Chẳng lẽ em đành lòng để cho nó sống thiếu anh hoặc thiếu em sao ?
Sĩ Nguyên nói xong , gương mặt ông thật buồn . Rồi ông lại năn nỉ :
- Hoài Thu ! Giờ đây biết rõ mọi chuyện , anh không thể nào sống thiếu em hoặc thiếu Hoa Lam được . Em hãy suy nghĩ lại đi Hoài Thu .
Nghe Sĩ Nguyên nhắc đến Hoa Lam , Hoài Thu cảm thấy mình có lỗi với con , vì mình không nói thật với nó . Nó cứ nghĩ là cha mình đã mất rồi . Giờ đây , sự thật đã an bài , nó có thể chấp nhận được hay không ? Đó là điều mà bà đang lo lắng .
Nhìn nét mặt của Hoài Thu , ông Sĩ Nguyên đã hiểu . Ông nói :
- Em sợ sự thật sẽ làm cho Hoa Lam khó mà chấp nhận được , phải không ?
Hoài Thu nhẹ nhàng gật đầu :
- Em sơ . Hoa Lam sẽ không chịu nổi cú sóc này .
Ông Sĩ Nguyên mỉm cười :
- Em hãy an tâm , anh đã gặp Hoa Lam lúc nó rời khỏi trường . - Ông nhớ lại . . . .
Lúc chiều , ông đứng ở cổng trường đợi Hoa Lam tan học . Hai người đi đến một quán nước gần đó . Ông nói :
- Hoa Lam ! Bác sẽ nói với cháu một sự thật mà nó có liên quan đến ba người .
Hoa Lam vẫn vô tư :
- Bác cứ nói , cháu nghe đây .
Ông Sĩ Nguyên hỏi thêm :
- Cháu không muốn biết ba người đó là ai à ? Ba người đó kết hợp lại thành một gia đình đó cháu . Nếu họ biết được và họ hiểu nhau , chắc sẽ hạnh phúc lắm .
Hoa Lam thắc mắc :
- Nếu cùng chung một gia đình , sao họ không biết nhau , hả bác ?
Khuấy đều ly cà phê , ông nói :
- Vì hoàn cảnh mà họ phải xa nhau - rồi ông hỏi - Thật sự , cháu không muốn biết họ là ai sao ?
Hoa Lam vẫn không nghĩ trong ba người kia lại có mình , cô an phận :
- Bác nói đi , cháu nghe đây .
Ông nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu :
- Ba người đó , người thứ nhất là cháu , rồi Hoài Thu , rồi bác .
Nói xong ông nhìn cử chỉ của Hoa Lam . Cô ngồi đó bất động , đôi mắt nhìn ông chăm chú . Thật lâu , cô mới nói nên lời :
- Bác nói gì hả bác Nguyên ?
Ông lập lại rất rõ ràng :
- Ba người đó chính là bác đây , rồi mẹ cháu , và đến cháu . Có nghĩa là . . - giọng ông nghẹn ngào - Hoa Lam ! Con chính là con ruột của ba đây .
Hoa Lam vụt hét lớn :
- Tôi không tin đâu . Không thể nào sự thật như vậy được . Mẹ tôi nói , cha tôi đã mất lâu rồi .
Sĩ Nguyên lại thổn thức :
- Nhưng đó là sự thật . Hoa Lam ! Những gì đã xảy ra một cách vô tình , chính ba đây mới biết được ngày hôm qua thôi . Ba cảm thấy mình không xứng đáng làm ba của con . Hoa Lam ơi ! Con nói đi , ba phải làm sao đây ? - Ông nói xong , nhìn gương mặt ông tối sầm .
Hoa Lam vẫn ngồi đó lặng lẽ . Nhìn gương mặt đau buồn của ông , Hoa Lam nghe tim mình thắt lại . Cô cảm nhận được tình phụ tử đang vây lấy cô . Cô muốn ôm lấy ông ngay để gọi tiếng "ba" mà cô hằng mong ước .
Nhưng không . Cô dằn lòng với đôi mắt thật sáng , cô hỏi :
- Ai đã nói với . . . ông điều này ? - Ngập ngừng , Hoa Lam đành phải dùng tiếng ông dù trong lòng cô không muốn .
Ông Sĩ Nguyên cam chịu , ông giải thích :
- Chính dì Lệ Hằng mới nói với ba ngày hôm qua . Hôm nay , ba đến tìm con ngay , con gái ạ . Nếu con muốn biết rõ , con hỏi lại dì Hằng , dì Hằng sẽ giải thích thêm . Đến bao giờ con cảm thấy tha thứ lỗi cho ba thì ba cũng phải chờ đợi , nhưng ba vẫn tin tưởng là con sẽ hiểu ba hon .
Thật thế , lòng Hoa Lam đã khác sau vẻ đức tính tốt của Sĩ Nguyên . Lần đầu tiên gặp ông , cô đã có ấn tượng tốt về ông . Từ chuyện của Thanh Vân và Bích Ngân , ông xử lý đạo lý lắm .
Hoa Lam nhìn ông với ánh mắt đầy kính trọng . Dù rằng chuyện ngày xưa cô chưa rõ lắm , nhưng cô không thể làm cho ông đau khổ , bởi vì ông là người rất tốt cô tin tưởng như vậy .
Bắt gặp ánh mắt của Hoa Lam nhìn ông , Sĩ Nguyên đã hiểu hết . Ông mừng rỡ đứng lên , dang hai tay , miệng nở nụ cười :
- Con gái ! Hãy đến đây con . Con đã hiểu ba rồi , đúng không ? Ba đã đọc được điều đó trong mắt con .
Với lời nói ngọt ngào của ông , Hoa Lam ùa vào lòng ông , giọng nghẹn ngào :
- Ba ! Ba . . .
- Con gái yêu quý của ba .
Ông vuốt tóc cô với một tình cảm dạt dào .
Hoa Lam ngước nhìn ông bằng cặp mắt đầy vẻ tôn thờ .
- Ba ơi ! Mẹ con đã biết chuyện này chưa ba ?
Ông vẫn nhẹ nhàng vuốt mái tóc suông mướt của Hoa lam :
- Mẹ con vẫn chưa biết . Tối nay , ba sẽ qua nhà dì Hằng để nói chuyện với mẹ con . Con đừng lo lắng quá , mẹ con sẽ hiểu ba như con vậy .
Hoa Lam trở lại nét hồn nhiên :
- Ba ơi ! Tối nay , con sẽ ủng hộ ba . Mẹ sẽ tha thứ cho ba thôi .
Nhớ đến đây , ông Sĩ Nguyên nói tiếp :
- Lúc con vừa tan học , anh đã nói chuyện với con . Và con đã hiểu anh rồi , em ạ .
Ông vừa nói dứt lời thì Hoa Lam cũng ra tới . Cô sà vào lòng mẹ :
- Mẹ ơi ! Hãy bỏ qua mọi việc đi mẹ , ba cũng đâu có muốn như vậy . Mọi việc chỉ xảy ra một cách vô tình thôi . Dì Hằng đã kể con nghe hết , mẹ đừng gánh hết đau khổ một mình nữa . Mẹ hãy chia sẽ với ba nghe mẹ .
Giọt nước mắt hạnh phúc nhẹ nhàng rơi xuống má , Hoài Thu vẫn lặng im để cảm nhận được hạnh phúc tràn về . Bà đưa mắt nhìn Sĩ Nguyên , roi nhìn sang Hoa Lam bằng ánh mắt yêu thương .
Ông Sĩ Nguyên cũng nghe lòng dâng lên một sự ngọt ngào dịu êm mà ông không tưởng tượng đến . Ông nhẹ nắm tay bà :
- Hoài Thu ! Ta xây dựng lại từ đầu , nhé em . Em gật đầu đi Hoài Thu !
Hoa Lam tiếp lời :
- Mẹ gật đầu đi mẹ . Gật đầu cho con và ba được vui .
Bà Hoài Thu lặng lẽ gật đầu , đôi mắt bà nhìn xuống để giấu đi những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi .
Sĩ Nguyên đã nhìn thấy , ông âu yếm :
- Đừng khóc nữa em . Anh sẽ không để cho em đau khổ nữa đâu . Hãy quên hết những đau khổ đi em , gia đình mình đang sum họp hạnh phúc mà .
Hoa Lam lau khô những giọt nước mắt trên má mẹ . Cô nũng nịu :
- Mẹ ơi ! Hãy vui lên mẹ . Ba nói rằng , đã lâu lắm rồi ba không thấy mẹ cười . Chỉ một nụ cười của mẹ là ba có tất cả những gì quý giá nhất trên đời này .
Nghe câu nói ví von của con gái , Hoài Thu nở ngay một nụ cười thật dịu dàng . Bà cốc yêu con , giọng đe dọa :
- Con đã phản bội mẹ từ lúc nào vậy , hả con gái yêu quý ?
Hoa Lam reo lên :
- Ba ơi ! Mẹ đã tha thứ cho ba và quên hết mọi việc rồi - cô dài giọng - Cho dù con có phản bội mẹ để gia đình ta hạnh phúc , thì con không có lỗi gì .
Ông Sĩ Nguyên cũng mỉm cười hạnh phúc , tay ông vẫn nắm chặt tay bà , giọng ông âu yếm :
- Hoài Thu ! Giờ đây em là tất cả của đời anh . Bất ngờ này đã đem đến cho anh một hạnh phúc thật lớn , em yêu ạ .
*
* *
Chiều xuống dần .
Hoa Lam ngồi một mình ở phòng khách . Cô nhớ lúc sáng , mẹ với chiếc soiree màu trắng , một lớp phấn hồng và một chút son mà mẹ như con gái 30 thật xinh đẹp và dịu dàng . Còn ba thì thật phong độ với bộ veston màu đen . Nhìn hai người , Hoa Lam cảm nhận được hạnh phúc len nhẹ trong đôi mắt họ .
Cô nhớ lại khi ba nói với mẹ bằng giọng nghiêm chỉnh :
- Chúng mình tổ chức đám cưới nhe em ?
Lúc đó , mẹ cô với đôi mắt bất ngờ và lo lắng . Bà hỏi lại :
- Anh nói gì , hả anh Nguyên ?
- Anh muốn chúng ta làm đám cưới . Anh đã đặt tiệc rồi , làm rất đơn giản thôi , chỉ mời những người thân quen . Anh muốn nhìn thâ"y em là cô dâu của anh dù rằng đã muộn màng - Ngừng giây lát ông nói tiếp - Chiều nay , chúng ta đi mua áo cưới . Em thấy thế nào , ha ? Hoài Thu ?
Hoa Lam nhớ gương mặt mẹ lúc đó đỏ hồng nhìn sang cô , cô liền góp ý :
- Ba nói đúng lắm . Tuy mẹ là một cô dâu muộn màng , nhưng dễ gì ba tìm được , phải không ba ? Con nghĩ mẹ nên nghe lời ba thì mẹ sẽ mãi mãi hạnh phúc .
Hoài Thu không thể nói gì hơn ngoài những câu hờn giận đầy yêu thương :
- Cha con ông lúc nào cũng là đồng minh của nhau . Tôi đây chỉ còn biết đồng ý mà thôi .
Giờ đây mẹ cô đã về nhà với ba cô . Tuy qua một ngày mệt mỏi nhưng cô mừng cho hạnh phúc của hai người .
Chợt giọng Thanh Vân vang lên :
- Suy nghĩ gì mà trông em vui quá vậy , em gái ?
Hoa Lam nói thật :
- Em đang nhớ đến mẹ .
Thanh Vân ngọt ngào hỏi tiếp :
- Có nhớ đến ba của tụi mình không ?
Biết là Thanh Vân trêu mình , Hoa Lam trả miếng :
- Em chỉ nhớ ba em thôi . Còn ba anh , em đâu có biết .
Thanh Vân vẫn dịu ngọt :
- Đừng có xa lạ với anh như vậy mà . Từ lúc anh nghe ba kể lại sự thật , anh cảm thấy thương em và thương dì Thu vô cùng . Ngoài ra , anh không có ý nghĩ nào khác cả , dù sao chúng ta cũng là anh em cùng cha mà . Nếu anh có sai gì thì em cứ góp ý , anh hứa sẽ sửa đổi .
Vừa nói xong , anh lấy trong túi áo ra một hộp đồ , đưa cho Hoa Lam , anh nói :
- Khi đi mua tặng dì Thu một món quà để làm kỷ niệm , anh cũng đã mua cho em một món . Em hãy mở ra xem đi .
Hoa Lam với đôi mắt vẫn tinh nghịch , cô cầm lấy liền mở ra xem . Một chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh , trông thật đơn giản . Cô liền trả lại cho Thanh Vân :
- Anh mua làm chi thứ đắt giá này , em không nhận đâu .
Thanh Vân cởi mở :
- Từ lúc biết em là em gái của anh , anh càng yêu mến em hơn . Món quà này có đáng là bao nhiêu so với tình ruột thịt của anh và em - rồi anh cầm tay Hoa Lam , đeo nhanh vào ngón giữa , giọng anh rất hiền - Em nhận đi , coi đây là món quà anh trai ra mắt em gái vậy , có được không ?
- Được chứ , nếu anh thật lòng với em gái anh - Muốn nhắc lại câu chuyện lúc nãy , cô hỏi - Vừa rồi anh nói gì , anh có nhớ không ?
Thanh Vân gật đầu :
- Nhớ chứ .
- Anh nhắc lại thử xem .
Hoa Lam vừa nói vừa ngắm chiếc nhẫn . Cô có vẻ thích lắm , vì nó vừa khít ngón tay của cô .
Thanh Vân nói ngay :
- Anh hứa lúc nào cũng yêu quý em .
Đôi mắt Hoa Lam lại tinh nghịch , cô nhắc lại :
- Anh còn nói rằng , nếu anh có gì sai thì em góp ý , anh sẽ sửa đổi , có đúng không ?
Thanh Vân mạnh dạn :
- Không sai .
Hoa Lam nhấn mạnh :
- Vậy thì anh nghe đây . Chi . Bích Ngân có gì không tốt mà anh không bằng lòng cưới chị ấy ?
Thanh Vân phùng má :
- Ai nói với em như vậy , oan cho anh quá đi . Anh nói cho em mừng nè . Với sự phân tích của ba và sự suy nghĩ của anh , anh ra quyết định là sẽ cưới Bích Ngân trong năm nay . - Như người anh cả , Thanh Vân phê phán - Em thật vô ý quá . Em không thấy anh và Bích Ngân chụp hình chung với ba và dì Thu một tấm hình thật là tuyệt vời sao ?
Nghe qua , Hoa Lam mừng lắm . Cô đấm nhẹ vào vai anh :
- Vui như vậy mà không nói cho em biết , thật xấu quá đi .
Thanh Vân cốc yêu lên đầu Hoa Lam :
- Em thật là tài khôn , báo hại cho anh phải cưới vợ giống hệt như ý anh mong muốn .
- Nhờ vậy mà anh cám ơn em bằng chiếc nhẫn này , đúng không ?
Thanh Vân giả vờ nói :
- Muốn nghĩ sao cũng được . Anh qua đây còn một lý do chính nữa là : tuân lời của ba qua đây triệu em về nhà - rồi anh kề tai Hoa Lam nói thật nhỏ - Đừng ở đây hoài , tốn cơm nhà vợ tương lai của anh , hiểu chưa cô nương ?
Nghe xong , Hoa Lam đấm thình thịch vào lưng Thanh Vân . Mặt cô ánh lên niềm tự hào về người anh cùng cha với mình .
Lấy lại nét mặt nghiêm nghị , Thanh Vân nói tiếp :
- Còn một việc quan trọng hơn , anh cần nói cho em biết .
Gương mặt Hoa Lam nghênh chiến :
- Nói đi , em sẵn sàng nghe đây .
Thanh Vân nói rõ ràng từng tiếng một :
- Có một người đang chờ em ở nhà . Người đó nói là có rất nhiều kỷ niệm với em . Trong những kỷ niệm đó , có một điều làm cho anh ấy không thể quên được . - Nói đến đây , Thanh Vân ngập ngừng không nói tiếp .
Hoa Lam có vẻ suy nghĩ :
- Chuyện gì mà không thể quên được vậy ta ? - Như không nhớ ra , Hoa Lam nhìn sang Thanh Vân năn nỉ - Anh nhắc cho em đi , anh Vân .
Thanh Vân tỏ vẻ cao thượng :
- Được , anh sẽ nhắc em . Nhưng em hứa phải nghe lời anh , và không được giận anh đó .
Hoa Lam gật đầu :
- Được , em hứa .
- Vậy thì em nghe đây - Giọng anh trêu cô - Người ấy nói là trong kỷ niệm kia , có một nụ hôn . . Nụ hôn . . . không lời . . . làm cho anh ấy nhớ em hằng đêm .
Biết mình đã thua cuộc , cô liền đứng lên , hờn dỗi định bỏ đi thì Thanh Vân đã kéo cô ngồi xuống :
- Hứa với anh rồi mà quên sao em gái ? Giờ hãy nghe lời anh đi về nhà , ba , dì Thu và có ca ? Nhật Nam đang đợi em về dùng cơm đó .
Không thể làm gì khác hơn được , Hoa Lam đứng lên , nói yếu xìu :
- Anh phải chờ em lấy một vài vật dụng cần thiết chứ .
Thanh Vân gật gật đầu :
- Lấy đi , anh ngồi đây đợi em .
Thanh Vân nói xong , Hoa Lam đã mất hút sau cánh cửa .
Tiễn Thanh Vân và Bích Ngân ra tận sân bay , mọi người đều bịn rịn . Bà Lệ Hằng nhìn con gái âu yếm :
- Qua bên đó , nhớ điện về cho mẹ ngay nhé , Bích Ngân .
Bích Ngân nắm lấy tay mẹ :
- Vâng . Mẹ ở lại ráng giữ gìn sức khỏe - rồi cô nhìn sang ông Hoàng , nói - Ba hãy chăm sóc cho mẹ nhe ba - cô nắm lấy hai tay Hoa Lam gửi gấm - Hoa Lam ! Hãy chăm sóc ba mẹ hộ chị nhe em .
Hoa Lam không kềm được lòng , những giọt nước mắt lại rơi rơi :
- Vâng , chị hãy an tâm . Em sẽ chăm sóc dượng Hoàng và dì Hằng như chị vậy .
Bà Hằng đi đến Thanh Vân , nghẹn ngào nói :
- Thanh Vân à ! Bích Ngân từ nhỏ đến lớn , nó rất được nuông chiều . Giờ đây , mẹ gửi gấm nó cho con . Con hãy thương yêu nó và tha thứ những lỗi lầm nếu nó có sai phạm . Thanh Vân ! Mẹ chỉ có một mình Bích Ngân thôi .
Thanh Vân nói với vẻ kính trọng :
- Mẹ đừng lo lắng như vậy . Con hứa sẽ che chở cho Bích Ngân suốt cuộc đời này . Thỉnh thoảng , con sẽ cùng cô ấy về đây thăm ba mẹ .
Nhìn con trai giờ đã chững chạc , lớn khôn , ông Sĩ Nguyên căn dặn thêm :
- Con nhớ về bên đó quản lý công ty cho tốt . Nếu có gì vướng mắc thì điện về cho ba hay . Nhớ rút số tiền ở ngân hàng gửi về đây cho ba ngay .
Thanh Vân gật đầu :
- Vâng , con nhớ .
Hoa Lam nhìn đồng hồ . Thấy gần hết thời gian , cô dặn thêm :
- Anh Vân nhớ chăm sóc chi . Ngân cẩn thận .
Thanh Vân mỉm cười :
- Anh biết rồi , em gái ơi - Và anh nhìn sang Nhật Nam , nói - Bao giờ làm em rể , nhớ cho tôi hay trước đó nghe , ông tướng .
Nhật Nam bắt tay bạn thân thương :
- Đi nhớ giữ gìn sức khỏe . Còn chuyện đó sẽ đến với một ngày không xa .
Mọi người đã lần lượt vào trong , Thanh Vân và Bích Ngân cũng đi theo họ .
Giờ đây , bà Hoài Thu dặn dò :
- Hai con nhớ bảo trọng .
Bà nói xong , cánh cửa đã khép lại .
Khi xe quẹo vào trong sân , ông Sĩ Nguyên mời mọc :
- Mời anh , chi . Hoàng vào uống nước rồi về .
Vì tình sui gia càng khắng khít hơn , ông Hoàng nói với vợ :
- Mình vào nhà anh sui rồi về nhe , bà xã .
Bà Hằng gật đầu với vẻ mặt buồn hiu vì xa con gái .
Trong phòng khách , ông Sĩ Nguyên ngồi cạnh bà Thu , ông Hoàng ngồi cạnh bà Lệ Hằng . Còn Nhật Nam thì ngồi kế bên Hoa Lam . Mọi người uống nước trò chuyện , bỗng có tiếng xe đổ ngoài cổng . Ông bà Nghĩa đi vào rất tự nhiên . Thấy ba me , Nhật Nam nói với mọi người :
- Ba mẹ của con hôm nay đến đây chơi cho biết hai bác .
Ông Sĩ Nguyên cười khà :
- Vậy thì tốt quá .
Ông vừa nói xong thì ông bà Nghĩa vừa vào tới . Hoa Lam cùng Nhật Nam ra sau . Ông Sĩ Nguyên lịch sự đứng lên , bắt tay ông Nghĩa và mời :
- Mời anh chị ngồi .
Ông Nghĩa đáp :
- Vâng , cám ơn anh - ông thân mật hỏi - Hình như mọi người vừa đi đâu về ?
Ông Sĩ Nguyên cười ồ :
- Gia đình chúng tôi vừa đưa con trai , con dâu sang Úc .
Ông bà Nghĩa nói chuyện vòng vo một lúc rồi vào vấn đề chính :
- Hôm nay , tôi và bà xã tôi qua đây , với mong muốn là được kết thông gia với anh chị .
Đã quen với lối sống văn minh , ông Sĩ Nguyên rất dễ tính về vấn đề này . Với lại , ông đã nghe Nhật Nam thưa chuyện trước nên đối với ông , đó là chuyện tốt đẹp . Ông cười , nói :
- Chuyện kết thông gia với anh chẳng có gì trở ngại , hay khó dễ gì . Bao giờ hai đứa nó định ngày , thì anh và tôi cho đám cưới là xong .
Ông bà Nghĩa mừng rỡ :
- Vậy là mọi chuyện tốt đẹp rồi . Vậy mà trên đường đi , bà xã tôi cứ nơm nớp lo sợ .
Họ nói chuyện càng lúc càng hợp tánh nhau , nét mặt ai cũng hân hoan . Khi họ cáo từ ra về , Nhật Nam và Hoa Lam tiễn ông bà Nghĩa ra đến tận cổng . Bà Nghĩa nhìn Hoa Lam , nói thân thương :
- Bác về nhé . Bác đã dặn Nhật Nam rồi , ngày mai nó có trách nhiệm chở con đến nhà bác chơi cho biết .
Hoa Lam gật đầu :
- Dạ , con nhớ ạ .
Nói xong , hai ông bà bước lên xe đã chờ sẵn .
Chiếc xe đã mất hút sâu , Hoa Lam và Nhật Nam đi vào phòng khách . Không thấy ba mẹ đâu , biết ba mẹ đã về phòng nghỉ . Cô vừa ngồi xuống thì Nhật Nam đã đến ngồi kế bên cô . Anh răn đe với đôi mắt âu yếm :
- Em đã nghe ba mẹ hứa chưa ? "Bao giờ hai đứa nó định ngày thì mình sẽ tổ chức cưới" - có vẻ suy nghĩ , Nhật Nam nói gọn - Vậy anh định một tuần lễ sau , có được không em yêu ? - Vừa nói anh vừa vòng tay ôm nhẹ bờ vai của Hoa Lam .
Hoa Lam ngại ngùng :
- Ba mẹ thấy bây giờ .
Nhật Nam vuốt chóp mũi cô , anh nói :
- Có gì đâu mà em ngại ngùng như vậy . Văn minh một chút đi em ơi .
Vừa nói , anh vừa kéo Hoa Lam vào lòng và đặt lên đôi môi kia một nụ hôn thật dài và âu yếm .
Không dám nhìn thẳng vào mặt anh với nụ hôn còn ngây ngất , Hoa Lam vẽ những đường cong cong trên bàn bằng ngón tay của mình .
Nắm tay cô lại , Nhật Nam tiếp tục trêu :
- Em càng mắc cỡ lại càng xinh xắn và càng thấy tội nghiệp . Đâu có ông xã tương lai nào để bà xã tương lai của mình như vậy mãi , phải không em ?
Hoa Lam hờn dỗi :
- Anh nói thì nghe hay lắm , nhưng toàn là ức hiếp em không .
- Sao em lại vu khống anh như vậy ? - nháy nháy nhìn Hoa Lam , anh nói - Nếu không nhờ nụ hôn thì anh và em chưa chắc được yêu nhau như ngày hôm nay .
- Anh đừng nhắc đến nụ hôn nữa , em mắc cỡ lắm , anh yêu ạ .
Lại ôm Hoa Lam vào lòng , Nhật Nam khen :
- Một câu thật tuyệt vời . Anh hứa với em , từ đây cho đến ngày cưới , anh sẽ không nhắc nữa . Nhưng đêm tân hôn , em không được cấm anh nhắc đó nghe . Vì có nụ hôn đó mới có ngày hạnh phúc của chúng ta , đúng không em ?
Hoa Lam lẳng lặng gật đầu .
Nhật Nam nắm nhẹ từng ngón tay thon nhỏ của cô , anh hỏi :
- Bao giờ chúng ta làm đám cưới , hả em yêu ?
Nhớ lại lời ba nói hôm qua , Hoa Lam hỏi Nhật Nam :
- Anh có thể cùng em lên Tây Nguyên sống , được không ?
Nhật Nam thắc mắc :
- Vì sao ?
Hoa Lam mơ màng :
- Ba em có dự định khi anh Thanh Vân gửi tiền về đây , ba sẽ xây dựng một trường dân lập thật lớn ở gần trường mà mẹ đang dạy bây giờ . Để cho dân cư ở đó có đủ điều kiện học hành hơn . Ba má em cũng sẽ lên đó ở luôn , thỉnh thoảng mới về đây thôi .
Làm như vẻ khó xử , Nhật Nam ấp úng :
- Nếu vậy thì . . .
Hoa Lam buồn thiu :
- Em biết trước khi nói ra , em nghĩ anh sẽ từ chối mà .
Đưa tay nâng nhẹ cằm Hoa Lam , anh nói :
- Hãy vui lên đi , em yêu ạ . Làm sao anh có thể từ chối một việc làm có ý nghĩa như vậy . Anh sẽ ủng hộ luôn cả hai tay .
Hoa Lam cong môi , nói :
- Còn ba me anh thì sao ?
Nhật Nam thẳng thắn :
- Ba mẹ anh sẽ ủng hộ như anh , vì ba anh là nhà giáo . Từ khi bước chân vào đời , ông rất thích làm những việc có ý nghĩa như vậy .
Nói xong , anh nhìn gương mặt Hoa Lam thật lâu cho đến đôi môi cô nở nụ cười . Ánh mắt cô trao cho anh tình yêu thương ngọt ngào . Cô đã tặng anh một nụ hôn nhẹ nhàng và êm ái .
Hết