Lúc bấy giờ, Hải Âu Quái Khách như người trong cơn mộng, chập lâu mới lấy được sự bình tĩnh của tâm thần, Quái Khách lẩm bẩm :
- Chiếc vòng Long Khuyết, có lẽ nào...
Hải Âu Quái Khách bỗng ngẩng mặt lên nhìn ánh bình minh đã rựng sáng khắp chân trời sau vuông lụa điều che phủ mặt dường đang hiện về một dĩ vãng xa xôi...
Chốc lát, hai giọt lệ từ trong chiếc khăn lụa đỏ của Quái Khách chợt ngại ngùng chảy xuống, Quái Khách đã khóc, thực là một chuyện không ngờ!
Lâu lắm, Hải Âu Quái Khách mới trở xuống bên cạnh thiếu niên, lấy tay se sẽ phất trên mặt gã mấy cái, như một người cha hiền từ trong những phút âu yếm, vỗ về một đứa con thơ.
Từ trong cửa miệng Quái Khách, theo đó lẩm nhẩm những câu vô cùng thống thiết :
- Dương Chí Tôn! Nó gọi là Dương Chí Tôn! Tại sao vậy? Nó không nên là họ Dương được.
Thiếu niên đẹp trai giả trang Chủ nhân Lệnh xé xác, vừa giết chết Thái Nhất Tinh trong đã bị Huyết Hồn Kiếm Quỷ ám hại bằng thanh kiếm mê hồn chính là Chí Tôn đang mang trong mình một thân thế mơ hồ, không rõ cha mẹ là ai, lại gánh nặng một mối sư cừu phải trả.
Thuở còn ấu thơ, Chí Tôn đã từng chen chúc trong bọn trẻ ăn mày, học được một ngón võ tuyệt truyền của lão hành khất, rồi sau đấy dùng danh nghĩa của sư môn là Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn mà xuất hiện trên chốn võ lâm.
Trên con đường cừu hận, chàng may mắn nuốt được nội đơn Ngưu Long Giao và ăn nhằm Thiên Bằng Thái Noãn, trở nên công lực một trăm năm muơi năm, kế đó, lại gặp hai độ kỳ duyên Bắc Phong hòa thượng và Lão Quái Ngư mỗi người truyền cho chàng ngón võ tuyệt học của mình, khiến cho chàng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà con người đã thay đổi như hai thái cực khác nhau, thấy mình có thể nối theo cái di chí của sư môn, nên đêm tại phòng trọ thành Quế Lâm chàng đã lật cuốn “Huyết Nan” “Huyết Hải Thâm Cừu” lần thứ hai.
Thái Nhất Tinh bị chàng hạ sát, đấy là người thù thứ hai chết dưới tay chàng, còn người thứ nhất là Liêu Xương, lúc chàng vừa rời núi Võ Lăng dấn mình trên con đường huyết hận.
Hải Âu Quái Khách tiếp tục phất nhẹ tay áo trên mặt Chí Tôn trợ chân khí cho chàng chẳng mấy chốc, chàng dần dần tỉnh lại mở mắt ra.
Đầu tiên, Chí Tôn bị đập chát vào mắt là chiếc khăn đỏ chói trùm kín trên khuôn mặt Hải Âu Quái Khách. Một màn thảm sát tại cánh rừng già vụt hiện nhanh trong trí nhớ của Chí Tôn, chàng hiểu ngay Hải Âu Quái Khách đã cứu chàng khỏi chết dưới ngọn kiếm kỳ quặc của Huyết Hồn Kiếm Quỷ, liền nhớm người dậy.
Chí Tôn nhìn chỗ đứng, nhận ra đó là một phiến đá không to lắm, treo leo trên đỉnh núi cao ngất trùng mây, phía dưới là vực sâu ngàn trượng, làm chàng bắt sởn gáy.
Bấy giờ, Hải Âu Quái Khách không thốt ra một lời nào cả, chỉ ngồi im lặng nhìn Chí Tôn.
Trong khi Chí Tôn vì vội vàng quên cả râu tóc của mình đã bị Hải Âu Quái Khách lột bỏ lúc nãy, chàng ấp úng :
- Lão phu xin đa tạ...
Nhưng đến đây, sực nhìn dưới chân có một đống râu tóc, Chí Tôn im lặng đi, chàng đỏ bừng gương mặt vì hổ thẹn.
Chập sau, Chí Tôn mới bỡ ngỡ đáp :
- Lần thứ hai tiểu đồ được lão tiền bối cứu thoát khỏi vòng nguy hiểm, thật cảm kích vô cùng. Công ơn ấy nguyện suốt đời ghi tạc, Hải Âu Quái Khách nhìn Chí Tôn một chập lâu rồi trầm giọng bảo :
- Tiểu tử, tại sao ngươi lại giả trang thành Chủ nhân Lệnh xé xác, hoành hành khắp chốn giang hồ?
Chí Tôn bất giác thốt :
- Tiểu đồ giả dạng Chủ nhân Lệnh xé xác?
Hải Âu Quái Khách khẽ gật đầu :
- Phải đấy, ta muốn hiểu rõ nguyên nhân tái sao ngươi phải hành động như thế?
Trên vẻ mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng muôn đời của Chí Tôn, chợt hiện lên một luồng sát khí, chàng cười nhạt :
- Tiểu đồ chẳng hề giả dạng ai cả.
- Thế tại sao Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn đã chết cách đây hơn hai mươi năm về trước, mà bây giờ ngươi lại dùng diện mạo của y xuất hiện trong chốn võ lâm và tự xưng là Chủ nhân Lệnh xé xác?
Biết không thể giấu giếm được con người thần bí này nữa, Chí Tôn đáp qua cơn xúc động :
- Thưa lão tiền bối, Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn chính là sư môn của tiểu đồ.
Hải Âu Quái Khách kinh dị :
- Ồ, sao lại có chuyện lạ thế? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Thưa lão tiền bối, tiểu đồ độ chừng mười bảy mười tám tuổi.
Hải Âu Quái Khách càng thêm kinh dị :
- Ngươi nói sao lạ vậy, Cam Lộ bang chủ đã chết trong cuộc thảm sát kể tới nay đã hơn hai mươi năm, ngươi mới chừng ấy tuổi, thì làm sao người chết có thể nhận môn đệ được.
Chí Tôn bỗng rớm lệ :
- Không phải thế đâu lão tiền bối ạ, sự thực, sư môn của tiểu đồ mới chết cách đây chừng hai tháng.
Cặp mắt soi qua vuông lụa điều của Hải Âu Quái Khách sáng rực :
- Ngươi bảo sao? Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn mới chết cách đây độ hai tháng?
Chí Tôn ngậm ngùi :
- Vâng, trước đây hai tháng, sư phụ của tiểu đồ bị sát hại lần thứ nhì và lần này chết hẳn.
Ngỡ mình đã nghe lầm câu chuyện, Quái Khách phóng xạ nhỡn tuyến :
- Lần thứ nhì?
Chí Tôn đau đớn :
- Quả thật như vậy lão tiền bối ạ!
Hai mươi năm về trước, sư phụ của tiểu đồ bị hai đạo Hắc Bạch kéo tới thảm sát Cam Lộ bang, các cao thủ thẩy đều bị nạn, riêng sư phụ tiểu đồ thì trúng mười mấy vết thương và cánh tay trái đứt tiện, ngất đi trong đám tử thi. May sao gặp được lão dị khách Hoa Đà Ngô Tế Nhân tới núi Võ Lăng hái thuốc, thấy thế cảm thương mà cứu sống lại...
Hải Âu Quái Khách dường như trải qua một cơn ác mộng, buông tiếng thở dài :
- Rồi chuyện xảy ra như thế nào?
Chí Tôn chua xót tiếp :
- Còn có thêm hai người thoát nạn là Kỳ Văn Quân và Châu Lập Đạo, một người bị tàn phế hai chân và một người thì cụt hẳn hai tay.
Hải Âu Quái Khách khích động :
- Lão Quái Kỳ Văn Quân trứ danh giang nhờ bộ khinh công độc nhất vô nhị trên chốn giang hồ.
- Lão tiền bối bảo không sai, sư môn và nhị vị sư thúc tiểu đồ đã ẩn nấp trong núi Võ Lăng trải hai mươi năm trời đằng đẵng, ngầm nuôi ý chí phục thù...
- Rồi sao nữa?
Chí Tôn đánh rơi hai giọt nước mắt, bùi ngùi đáp :
- Thưa lão tiền bối, sư môn tiểu đồ vì mối huyết thù Cam Lộ, mà đã luyện thành một món vũ khí Tàn Chi lệnh và một chưởng pháp Tàn Chi Đoạt Hồn, hai tháng trước đây xuất hiện trên chốn giang hồ tìm kẻ tử thù báo oán, chẳng may có một lần sơ ý để bọn chúng theo dõi đến núi Võ Lăng, nên sư môn cùng hai vị sư thúc đều thảm tử, còn tiểu đồ nhờ xuống núi kiếm mua lương thực nên thoát chết...
Nói tới đây, trên vẻ mặt lạnh lẽo muôn đời của Chí Tôn ngùn ngụt bốc khí căm hờn, chàng lau sạch nước mắt, lộ hẳn hung quang.
Hải Âu Quái Khách càng thêm kích cảm lặng người đi một lúc thật lâu, rồi mới hỏi :
- Như vậy, thì có thể bảo Lệnh xé xác xuất hiện trên chốn giang hồ trong mấy tháng nay, bảy lần do Lệnh sư, còn lần này là chính tay tiểu tử thay thế lệnh hành hình?
- Sư môn tái hiện chốn giang hồ phục thù cho hai trăm nhân mạng trong Cam Lộ bang, chỉ mới sáu lần là bị hại, hai lần thứ bảy và thứ tám: chính tay tiểu đồ thay thế.
Hải Âu Quái Khách ngập ngời ánh mắt, lẩm bẩm trong mồm những gì không hiểu rồi im bặt luôn.
Chợt nhớ đến một việc, Chí Tôn hỏi Hải Âu Quái Khách :
- Có phải Hắc Phụng Hoàng Triệu Lệ Trân là môn đồ của lão tiền bối chăng?
Hải Âu Quái Khách khe khẽ đáp :
- Phải đấy!
- Triệu cô nương đòi nằng nặc kiếm cho được Chủ nhân Lệnh xé xác để trả mối phụ cừu, lão tiền bối nghĩ thế nào về việc ấy?
Trầm lặng một lúc thật lâu, Hải Âu Quái Khách mới chậm rãi nói :
- Việc môn đồ ta muốn trả thù cho gia phụ, đó là chuyện dĩ nhiên, không thể nào cản được, cha nàng có dự vào cuộc thảm sát hai trăm mạng người Cam Lộ bang, đó là hiểm họa họ tự tạo cũng phải đến. Chỉ có điều ta mong ngươi hãy vì chút tình ta, thứ tha những sự lỗi lầm cho Trân nhi, ta sẽ hết sức làm sao diệt tan mối thâm thù độc địa này.
Chí Tôn lắng nghe những lời Hải Âu Quái Khách vừa thốt, chàng vô cùng thán phục liền nói :
- Lão tiền bối ân oán quả thực rõ ràng, tiểu đồ xin vâng theo lời vừa dạy bảo.
Hải Âu Quái Khách bỗng xạ cặp mắt ngời lên tựa chớp ngay mắt Chí Tôn đột ngột hỏi :
- Có phải tiểu tử họ Dương chăng?
Chí Tôn hơi ngập ngừng :
- Vâng, chính tiểu đồ người họ Dương.
- Ta có hơi tò mò hỏi ngươi một chút chuyện.
- Xin lão tiền bối cứ chỉ dạy.
- Ngươi có thể tường thuật qua cái thân thế của ngươi chăng?
Chí Tôn càng thêm kinh ngạc, chàng không hiểu Hải Âu Quái Khách hỏi thế có dụng ý gì không.
Hai mắt chàng đăm đăm vào cặp mắt huyền bí của Hải Âu Quái Khách ẩn trong hai lỗ hổng vuông lụa đỏ.
Cặp mắt huyền bí đó, tiết ra tia sáng hiền từ ủ kín một tình thương bao la, có một sức mạnh nhiệm mầu, khiến Chí Tôn không thể nào cưỡng lại nổi; sự lạnh lùng, kiêu căng vụt biến mất trên gương mặt chàng, mà chỉ ngoan ngoãn như đứa bé thơ.
Dĩ vãng cô độc đau thương, chầm chậm hiện về trong trí nhớ Chí Tôn, chàng buông tiếng thở dài, rồi nói :
- Thưa Lão tiền bôi, thân thế tiểu đồ thật ra hãy còn mơ hồ lắm, tiểu đồ chỉ hiểu lờ mờ mình là một đứa bé bỏ hoang từ thuở nhỏ, lớn lên sống lẫn lộn giữa đám ăn mày, rồi được sư môn thương sót đem về nuôi dưỡng. Vì vậy, từ lúc lớn lên tiểu đồ không hề biết tên họ mình là gì, cha mẹ còn sống hay đã chết, hiện giờ ở chân mây góc biển nào.
Những câu nói sau cùng của Chí Tôn như hàng loạt gươm bén nhọn đâm thốc mạnh vào lòng Hải Âu Quái Khách khiến cho Quái Khách cảm giác đến quả tim như đang rướm máu, tự nhiên thân hình lại rúng động lên.
Vô tình, Chí Tôn không để ý tới hành động lạ lùng của Hải Âu Quái Khách, nước mắt ngập tràn xuống má, rồi nói tiếp :
- Còn về việc tiểu đồ lấy họ Dương, là vì cách đây năm năm về trước, sư môn Dương Chấn Hoàn thu nhận tiểu đồ làm môn đệ, truyền cho võ công tuyệt bực, lại coi như con ruột của người nên tiểu tử xin theo họ Dương, chứ thực ra tiểu tử không có họ tên chi cả.
Tới đây, Chí Tôn dừng lại, cảnh tượng đẫm máu trong hang núi Võ Lăng, sư môn chàng và hai người nữa đang giẫy chết rần rật trên mặt đất chợt hiện trong trí óc chàng.
Sát khí bỗng ngùn ngụt trên mặt Chí Tôn, chàng xạ mắt lên không, rít căm hờn qua hai hàm răng nghiến chặt :
- Giết! Ta phải giết sạch bọn ma đầu này!
Bấy giờ, Hải Âu Quái Khách như đang đắm mình trong một dĩ vãng hãi hùng thảm khốc, sau vuông lụa điều, cặp mắt Hải Âu Quái Khách long lên sáng rực như ánh đèn trời. Bấy nhiêu lần, Quái Khách toan gọi Chí Tôn để tỏ rõ một bầu tâm huyết cùng chàng, nhưng chẳng hiểu sao đó, Quái Khách lại thôi, cố dập tan ngọn sóng tình thương cuồn cuộn chảy trong tâm hồn!
Bao năm nay, Quái Khách giẫm chân khắp chốn giang hồ hằng mong ước một ngày nào đó câu chuyện kỳ bí sẽ được hiện ra chẳng hiểu ở nơi đâu, chừng ấy, Quái Khách sẽ dốc hết niềm tâm sự u uất trong lòng nhưng nay đã gặp rồi, không biết tại sao Quái Khách lại do dự, phân vân sau cùng để chìm lặng trong hai mắt vừa mờ ánh sáng.
Quái Khách có một niềm u uẩn nào ai rõ thấu! Chỉ lờ mờ hiểu Quái Khách nói ra câu chuyện ngày xưa sẽ nhận ngay cái hậu quả vô cùng thảm khốc, thế thôi.
Hai vai của Hải Âu Quái Khách chợt hơi rúng động, tự nhiên sau lớp lụa mỏng che kín gương mặt thần bí, hai dòng lệ âm thầm chảy xuống.
Quái Khách đã khóc, nhưng nào ai rõ Quái Khách khóc chuyện gì?
Trong lúc Chí Tôn mang một tâm sự khác, chàng khóc cho cái chết khủng khiếp của sư môn và ý tưởng cứ đuổi theo sự oán thù.
Im lặng nặng nề giữa hai người!
Chập lâu, Chí Tôn lên tiếng trước :
- Thưa lão tiền bối, tiểu đồ có một điểm yêu cầu, chắc lão tiền bối không nỡ chối từ?
Hải Âu Quái Khách chợt giật mình, bừng tỉnh cơn ác mộng, liền đáp câu hỏi của Chí Tôn :
- Tiểu tử có điều gì cần đến ta, hãy nói nghe thử?
Chí Tôn khẩn thiết :
- Tiểu đồ rất mong cái thân thế của tiểu đồ vừa bị bại lộ, xin tiền bối giữ kín dùm, nếu không trên mặt giang hồ tiểu đồ sẽ gặp nhiều tai vạ không sao đo lường.
Hải Âu Quái Khách khe khẽ gật đầu :
- Ta hứa với ngươi điều đó!
Chí Tôn sáng rực ánh mắt, biểu lộ một nỗi mừng vô hạn, chàng hỏi Quái Khách :
- Thưa lão tiền bối, không hiểu bọn Âm Ma thuộc về môn phái nào, sao lại sai những cao thủ theo dõi tiểu đồ và quả quyết rằng tiểu đồ không phải là Chủ nhân Lệnh xé xác. Lão tiền bối có rõ việc này không?
Hải Âu Quái Khách suy nghĩ một chập rồi đáp :
- Câu chuyện này hãy còn rắc rối và dài dòng lắm, bây giờ chỉ có thể tìm dần dần thôi.
Chí Tôn lại hỏi :
- Trong bọn Âm Ma có một thiếu niên tên Huyết Hồn Kiếm Quỷ, chẳng hiểu hắn đã dùng ám độc gì, khiến cho tiểu đồ hít nhằm nghe thấy mùi xạ lẫn mùi hôi tanh nồng nặc, đến nỗi phải ngã ngất đi từ bao giờ mà tiểu tử không hề hay biết chi cả.
Quái Khách trầm ngâm, giây lâu đáp :
- Huyết Hồn Kiếm Quỷ tự phụ có cây Huyết Hồn thần kiếm, từ mấy tháng nay kể từ khi đạo Âm Ma xuất hiện trên chốn giang hồ hắn đã tiêu diệt biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, ta nghe đồn thanh kiếm ấy ở thời chiến quốc trong tay một bạo chúa cực kỳ tàn ác, không hiểu sao giờ lại lọt vào tay hắn, thực cũng là điều quái gở.
Quái Khách ngừng lại và tiếp :
- Cái uy vũ của thanh Quỷ kiếm ấy, chủ đích ở nơi hạt “Huyết Châu” trên cán. Hạt Huyết Châu này, có thể toát ra một mùi xạ lẫn mùi máu tanh, nhẹ như làn sương khói phát đi ngoài một trượng. Kẻ địch hít nhằm làn sương ấy, sẽ phải ngất đi luôn cả hai ngày đêm mới có thể tỉnh lại được.
Người cầm Quỷ kiếm hạ kẻ địch phải vận dụng khí chân nguyên trong tận huyệt Đan Điền mà phóng hạt Huyết Châu, phát ra những tia chói lọi ửng hồng thanh kiếm trông tựa màu máu, dĩ nhiên, công lực càng cao thâm bao nhiêu, thì uy vũ lại càng tàn khốc bấy nhiêu.
Chí Tôn nghe lão Hải Âu Quái Khách nói hết câu, chàng ngầm phục sự hiểu biết sâu xa của lão ta, đồng thời cũng kinh dị về sự huyền bí của thanh Quỷ kiếm đó.
Chàng lộ vẻ lo âu :
- Nếu thế, thì trong chốn giang hồ đâu còn một vũ pháp nào chống lại nổi Huyết Hồn thần kiếm nữa?
Hải Âu Quái Khách khẽ lắc đầu :
- Không phải thế đâu, có một công lực có thể trấn áp chất xạ Quỷ kiếm được, nhưng rất là khó khăn.
Chí Tôn hỏi phăng :
- Lão tiền bối có thể nói cho tiểu đồ biết cái công lực đó hay không?
Hải Âu Quái Khách liền giảng giải :
- Được chứ, giá mà tiểu tử luyện được lối công lực “Càn Ngươn Chân Cang” trong lúc vừa thấy Quỷ kiếm lóe lên một màu đỏ rực, thì liền vận ngay “Cang khí” đó, vây bọc toàn thân, ngăn chặn những tia sáng phóng xạ có thể ngấm vào thân mình, lọt qua cửu khiếu, kế đó liên tiếp bủa sang đối phương vài luồng chưởng cực bạo, khiến họ không thể ngưng tụ nguyên khí trong huyệt đạo bàn tay cầm kiếm. Tự nhiên, chất xạ không phương thoát được, thế nhưng, người mà luyện được chân lực như ta vừa nói, thì ngót một trăm năm nay chưa hề nghe nói tới.
Chí Tôn rúng động cả tâm thần, chàng tự nhủ :
- Thật là hổ thẹn!
Thực ra, Chí Tôn đã được Lão Quái Ngư truyền dạy cho ngón võ bí tuyệt “Càn Ngươn Chân Cang” để có thể dùng nó chống lại chất phóng xạ của thanh Huyết Hồn Kiếm Quỷ, nhưng vì chàng chưa hiểu sự lợi hại của Quỷ kiếm, nên mới chịu lấy sự thảm bại nhục nhã vừa qua và suýt nữa còn bỏ mạng là đằng khác.
Tuy vậy, Chí Tôn không hề dám để lộ sự hoan hỉ trong lòng, chàng lặng lẽ không hỏi thêm gì nữa cả.
Bất giác, Hải Âu Quái Khách buông tiếng thở dài, giòng run run như tiếng gió ngập ngừng bảo Chí Tôn :
- Bây giờ, chúng ta hãy chia tay, hẹn gặp nhau trong bất ngờ tiểu tử ạ.
Chí Tôn giật mình, ngơ ngác một chút, chàng buồn buồn đáp :
- Vâng, tiểu đồ xin bái biệt lão tiền bối, hẹn gặp lại.
Chàng chắp tay trước ngực cúi chào Hải Âu Quái Khách, chực nhấc mình lên không thì Quái Khách gọi giật chàng lại :
- Tiểu tử hãy dừng chân lại ta bảo một điều này.
Chí Tôn nghe gọi đứng lại :
- Lão tiền bối dạy điều gì xin cứ nói.
Quái Khách trầm giọng hẳn :
- Ta muốn truyền cho ngươi một ngón võ độc nhất của đời ta, có lẽ ngươi không chối từ.
Nghe Quái Khách nói thế, Chí Tôn nhớ tới hai quái nhân Bắc Phong hòa thượng và Lão Quái Ngư, đã từng truyền cho chàng ngón võ bí tuyệt, mục đích thay thế một cuộc tranh hùng, Đệ nhất Thiên Hạ tại ngọn núi Vũ Sơn trong năm năm tới đây, bất giác chàng nghĩ thầm :
- Ồ, có lẽ Lão Quái Khách này cũng có những kỷ niệm tương tự với hai quái nhân kia, nghĩa là truyền cho ta một tuyệt học, để mưu một điều gì đây, chứ chẳng không đâu.
Chàng đáp với giọng cảm khái :
- Lão tiền bối với tiểu đồ đã có ân hai lần cứu tử, tiểu đồ tâm nguyện suốt đời chẳng dám quên ơn, nếu có điều gì sai khiến, dù khó khăn nguy hiểm đến đâu, tiểu đồ cũng xin sẵn sàng vâng lệnh của lão tiền bối.
Hải Âu Quái Khách nghiêm nghị thốt :
- Ồ, tiểu tử, lời ngươi vừa nói có nghĩa làm sao?
Chí Tôn khiếp sợ :
- Thưa lão tiền bối, đấy là lòng thành thật của tiểu đồ, chứ chẳng có ý gì lạ cả.
Hải Âu Quái Khách cũng cười khàn :
- Ngươi đã lầm mất rồi! Ngươi cứ ngỡ ta truyền cho ngươi một thế võ độc nhất ấy, rồi cậy nhờ người một việc để đánh đổi cái giá trị của nó sao?
Chí Tôn đỏ bừng mặt vì thẹn, chàng cúi lặng không nói gì nữa cả.
Hải Âu Quái Khách tiếp :
- Ta truyền ngón võ độc nhất này có nghĩa là muốn lưu lại cho ngươi một kỷ niệm.
Chí Tôn ngẩng mặt :
- Một kỷ niệm?
- Phải đấy, một kỷ niệm sau này ngươi sẽ rõ.
Chí Tôn không hiểu ý nghĩa câu nói lờ mờ của Hải Âu Quái Khách, nhưng chàng cũng chẳng muốn tìm biết làm gì, chỉ im lặng như ngầm nhận sự truyền dạy của Quái Khách.
Thực ra lúc ấy, giá Chí Tôn chú ý cái cử chỉ khác thường của Hải Âu Quái Khách, mà hỏi nguyên nhân, có thể sự bí mật thân thế chàng từ bấy lâu nay sẽ được lóe ra trước ánh sáng, thế nhưng chàng không hề nghĩ việc đó, nên mọi sự chìm trong bóng tối lặng lẽ.
Hải Âu Quái Khách thấy Chí Tôn ngầm nhận sự truyền dạy của mình, liền bắt đâu giảng cái sự thần bí của ngón khinh công “Di Ảnh Kỳ Hình” cho chàng nghe một cách rõ ràng.
Đồng thời, Hải Âu Quái Khách cũng quần luyện cho chàng thật tỉ mỉ.
Sẵn có một bộ óc thông minh tuyệt vời, lại gặp hai độ kỳ duyên, trong người chứa đựng một trăm năm mươi năm thành công lực, Chí Tôn học ngón võ “Di Ảnh Kỳ Hình” của Hải Âu Quái Khách không mấy khó khăn, vì vậy, chỉ độ nửa giờ sau thì chàng đã thuộc rồi.
Hải Âu Quái Khách nói giọng khích động :
- Tiểu tử ạ! Ngón võ công về ảo hình này là sở tuyệt của ta, nhờ nó mà ta đã di động hiện ẩn lờ mờ như ma quái, những tay tầm thường không thể hiểu ra sao cả, từ đây, ngươi có thể tới lui trên chốn giang hồ một cách vô lường, mà hành tung không còn bị lộ như trước nữa.
Chí Tôn say đắm với lối võ công thần bí ấy rồi, chàng tập trung hết tinh thần vào việc luyện tập, không còn nghe thấy những lời nói vừa rồi của Hải Âu Quái Khách nữa.
Càng tập, chàng nhận thấy nó kỳ ảo vô ngần, tuy với thân xác con người, nhưng biến hiện chẳng khác gì loài ma quái.
Lúc nãy, Hải Âu Quái Khách đứng trong rừng già phóng một mũi “Huỳnh kim” trúng huyệt tay Huyết Hồn Kiếm Quỷ cứu thoát Chí Tôn chính nhờ ngón võ công “Di Ảnh Kỳ Hình” này.
Công lực cao thâm như Huyết Hồn Kiếm Quỷ mà còn không thể khám phá ra con người thần bí Quái Khách thay, đừng nói tới những tay tầm thường khác.
Bây giờ, Chí Tôn được thêm ngón võ công kỳ bí này, thì kể từ nay về sau, hành tung của chàng thật là quỷ thần không lường nổi.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu chói lọi đến thâm sơn cùng cốc, Chí Tôn sử dụng ngón khinh công “Di Ảnh Kỳ Hình” một cách thần tình, chàng chắp tay trước ngực :
- Tiểu đồ hết lòng cảm tạ cái ơn đức cao dầy của lão tiền bối, đã hai lần cứu tử mà lại còn truyền dạy cho một ngón võ sở tuyệt của mình thực không biết đến bao giờ đền đáp cho được.
Hải Âu Quái Khách khoát tay :
- Đừng băn khoăn tiểu tử ạ, đó chẳng qua định mệnh đã an bài.
Chí Tôn rất lạ lùng về câu nói vừa rồi của Hải Âu Quái Khách, nhưng chàng không hỏi mà chỉ bảo :
- Hiện tiểu đồ còn nhiều việc cần kíp, vậy xin bái biệt lão tiền bối!
Quái Khách như lưu luyến :
- Tiểu tử cứ tự tiện, ở trên thế gian này không có một bữa tiệc nào mà không có tàn cả, có quyến luyến nhau cho lắm rồi cũng đến lúc chia tay.
Chí Tôn hết sức ngạc nhiên, tự nhủ :
- Lạ thật, tại sao một nhân vật uy danh sấm động trong giới võ lâm như lão tiền bối mà trong giây phút này lại thốt ra những câu nói thường tình như thế?
Chàng bùi ngùi nói :
- Thưa lão tiền bối, tung tích chúng ta trong chốn giang hồ không khác gì những cánh phù dung bình nổi trên mặt hồ hải, chẳng lẽ không còn một ngày nào đó tái ngộ sao?
Hải Âu Quái Khách chớp lòe hai mắt :
- Phải đấy, nhưng thôi tiểu tử hãy lên đường cho sớm, ta mong sao ngoài việc phục thù báo oán, ngươi cũng nên tránh bớt cái kiếp vận sát con người, để mang tội trời không thể nào cứu vãn được.
Chí Tôn ghi mấy lời tâm huyết cuối cùng của Quái Khách, chàng vô cùng xúc động, cúi mặt :
- Tiểu đồ xin vâng theo lời lão tiền bối vừa dạy bảo.
Lời vừa dứt, hai người một trước, một sau nhấc bổng lên không như cặp diều hâu chớp cánh vế phía Đông.
Xem tiếp hồi 14 Miêu Cương ngũ độc