Một ngày nóng bức trong tháng 8 năm 778 Đế quốc lịch, Tư Đặc Lâm hai mươi ba tuổi, Đế Lâm hai mươi bốn tuổi, Tử Xuyên Tú mười tám tuổi. Tam kiệt của Tử Xuyên gia tộc vẫn còn không tự chủ được lăn lộn trong dòng xoáy triều đại hiện thời, họ giãy giụa, tranh đấu, nhưng không thể làm chủ được bước tiến và phương hướng của triều đại. Chỉ có điều, cự ly cách ngày đó không còn xa nữa, càng lúc càng gần...
"Các hạ tự xưng là Tú Xuyên phó xứ trưởng mới đến?" Cảnh vệ gác cửa dường như vừa nghe đến chuyện khôi hài đáng cười nhất từ trước đến giờ.
"Đúng vậy." Tử Xuyên Tú tự biết đuối lý, hạ giọng yếu xìu hồi đáp.
Tối hôm qua cùng Tư Đặc Lâm say cuồng một phen, không biết vì lý do gì mà cùng đánh nhau với đoạn lưu manh. Kinh qua chuyện này, Tử Xuyên Tú phát hiện ra được hai chân lý: Một, hai cao thủ nhất lưu say mèm kết hợp lại với nhau có lực chiến đấu chẳng khác gì một con heo; Hai, nước hào của đế đô quá thối, đặc biệt là khi đánh nhau thua rồi bị người ta quẳng xuống nằm rúc dưới đó suốt đêm.
Kết quả sáng nay sau khi bị các công nhân thu thi đánh thức dậy, Tử Xuyên Tú không kịp về nhà hoán đổi y phục, vội chạy thẳng tới hành chánh xứ, kết quả....
"Chứng kiện đâu?"
"Không mang, để ở nhà rồi." Có khả năng là nó đã bị những tên lưu manh kia sau khi móc tìm túi tiền đã lấy đi luôn rồi.
"Ha ha, lại quẳng ở nhà rồi." Cảnh vệ làm ra vẻ rất hiểu chuyện, chiếc dùi cui to lớn xoay xoay, "Tiểu đệ, mỗi tháng đều có ba đến năm người đến chỗ chúng ta đảo loạn, nhưng mà với tạo hình của ngươi thế này quả thật là làm ta đây đại khai nhãn giới rồi!"
Y nhíu nhíu mày: "Sao mùi rượu nồng nặc thế! Trời, cái vàng vàng trên người ngươi là thứ gì? Phân hay là bùn vậy? Sao lại để người ta đánh mắt mũi giống như gấu trúc vậy?"
"Xin làm ơn đi," Tử Xuyên Tú thấp giọng cầu xin, "Ta cần phải báo cáo đã đến với Ca San xứ trưởng của các anh, thời gian đã qua mất rồi!"
"Ừ ừ, ngày hôm qua Tổng trưởng còn đến đây báo cáo có mặt với ta này, ta còn không gấp, ngươi gấp nổi gì?" Cảnh vệ lộ rỏ dáng vẻ không tin, đương nhiên, Tử Xuyên Tú không thể không bi ai mà thừa nhận rằng: Y không tin là hoàn toàn có đạo lý!
Tử Xuyên Tú nhìn quanh nhìn quất, thấy mọi người không chú ý đến nơi này, gã liền hít sâu một hơi: "Đắc tội rồi, huynh đệ!"
Gã khẽ vỗ vai của cảnh vệ, cảnh vệ lập tức chẳng phát ra được tiếng nào mềm nhũn ngã lăn quay, Tử Xuyên Tú nhanh chóng đỡ lấy y, sửa tư thế cho y làm ra vẻ dựa vào tường ngủ gục.
"Phòng làm việc của xứ trưởng ở đâu?"
Nhân viên công tác bị hỏi không ai không cả kinh thất sắc, chỉ biết đưa tay chỉ loạn lên, phương hướng thì lại rất khác nhau, do đó có thể nói Tử Xuyên Tú tìm được địa điểm chính xác quả thật là kỳ tích rồi.
Nữ thư ký ở cửa bị dã nhân đột nhiên xông vào làm cho mặt hoa thất sắc, cố sức ngăn chặn gã lại: "Ngươi không thể tiến vào! Ngươi không có hẹn trước... người đâu a, mau lên, cảnh vệ a!"
Tử Xuyên Tú đã xông vào trong.
Đằng sau bàn làm việc rộng lớn, một nữ tử trẻ tuổi đang cúi đầu đọc duyệt văn kiện, không vì Tử Xuyên Tú đột nhiên xông vào mà kinh hải ngẩng đầu.
Dựa vào bản năng của nam tính, Tử Xuyên Tú lập tức cho điểm 85 cho nàng ta.
"Mời ngồi, Tú Xuyên phó thống lĩnh, ngài đã chậm mất mười lăm phút rồi." Ca San phó thống lĩnh ngẩng đầu, Tử Xuyên Tú lúc này mới nhìn rõ hình dáng của nàng ta. Đại khái nàng này khoảng ba chục tuổi, ngũ quan thanh tú, chỉ có điều chẳng hề hiện biểu tình gì, lạnh lùng như băng, lại mang một cái kính cận thị thô kệch, thanh âm thì bình bình chẳng hề lộ chút hỉ nộ ai lạc gì cả.
Ca San phát tay cho thư ký ra ngoài.
"A, đại nhân, thật xin lỗi, nguyên nhân là như thế này ạ...."
"Ta không có ý can thiệp sinh hoạt tư nhân của ngươi, nhưng nếu như người là người ở chỗ ta, hi vọng ngươi có thể tuân thủ chế độ và lề thói ở đây, cần phải xét lại và tự tiết chế, hiểu rõ không?"
Điểm số tự động hạ xuống ba mươi lăm, Tử Xuyên Tú lập tức đem nàng ta quy nhập vào loại các bà cô còn trinh ế chồng tràn đầy khát vọng được yêu nhưng trường kỳ không được đáp ứng thỏa mãn cho nên tâm lý bị biến dạng, cho nên đối với hạnh phúc của người khác tràn đầy sự cừu hận.
"Đại nhân, thật xin lỗi, lần sau..."
"Cảm tạ ngươi xin lỗi, nó đối với chúng ta tương đương hữu dụng a, nói không chừng có thể lấy lại thời gian ngươi chậm trễ và lãng phí nữa."
Ca San trào phúng nói: "Ngoài ra, còn có một chuyện mà ta cần phải báo cho ngươi, phẩm cấp của chúng ta tương đồng, đều là phó thống lĩnh, do đó ngươi không cần phải gọi ta là đại nhân."
"Dạ, đại nhân, a, không, Ca xứ trưởng. Tử Xuyên Tú hiện giờ hướng đến ngài báo cáo có mặt, phục tùng sự điều khiển của ngài."
"Tú Xuyên phó thống lĩnh, có chuyệnnày... ngươi có thể tự nguyện giúp cho ta hay không?"
"Xin nghe lời chỉ dạy của ngài, nguyện vì đại nhân làm hết sức."
"Lập tức cút khỏi đây, trở về nhà tắm cho thật sạch, chải răng cho kỹ, đổi một bộ y phục mới rồi tới làm việc!" Ca San nhếch nhếch đôi môi mỏng lét trắng bệch: "Vì sự xuất hiện của ngươi, chúng ta sẽ cần phải dùng hết ba bình làm sạch không khí rồi!"
※
※
Tử Xuyên Tú ngồi trên ghế xô pha, đối diện là Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ, Tử Xuyên Trữ và Tạp Đan mấy người. Thần sắc ai cũng trang trọng, biểu tình nghiêm túc, mặt căn ra, miệng mím lại, dường như hễ mở miệng ra là từ trong đó nhảy ra một con ếch xanh vậy.
Tử Xuyên Tú thở dài, phẫy tay: "Không có gì, các vị, thỉnh cười đi a."
"Hả hả hả", "Hắc hắc hắc", "Hi hi hi", "Ha ha ha"....
Chỉ có mình Tạp Đan là còn bảo trì vẻ nghiêm trang của công chúa ma tộc, chỉ nhoẽn miệng cười.
"Đại nhân, trên mắt ngài có hai vòng tròn đen đen.... ha ha ha, thật giống một con gấu trúc."
Bạch Xuyên mở tờ "Đế đô vãn báo" (Báo chiều đế đô) lớn giọng đọc: "Tin nóng hôm nay, hôm nay có một bệnh nhân thần kinh, tự xưng là Tú Xuyên phó thống lĩnh vừa điều từ Viễn đông trở về, đột nhiên đả thương cảnh vệ trực ban, tiến vào hành chánh xứ làm loạn, lại xông vào phòng làm việc của Ca San xứ trưởng, bị Ca San xứ trưởng trục xuất. Một trong những người tận mắt chứng kiến chuyện này là nữ viên chức phòng hành chính kiêm tiểu thư mỹ lệ kể (Ở chỗ này xuất hiện một gương mặt nữ nhân ung thũng, mặt mũi xấu xí vô cùng, và đang làm ra vẻ thật đáng thương): "Thật dễ sợ thật dễ sợ đó nghe, hắn còn muốn phi lễ với tôi nữa đó! Còn đối với tôi.... ai nha, kêu người ta làm sao mà dám nói ra chứ hả..." trong khi đó đương sự chủ yếu của chuyện này là Ca San xứ trưởng chẳng hề phát biểu hay là bình luận bất cứ điều gì.
"Căn cứ vào kết luận điều tra sơ bộ của trị bộ thiếu, thì điều này có khả năng là kết quả của một vụ vượt tường trốn khỏi bệnh viện tâm thần của một bệnh nhân. Hiện giờ đã triển khai điều tra, nhất định phải bắt trở lại bệnh nhân tinh thần có tâm lý mang tính công kích cực kỳ nguy hiểm này, khiến cho quảng đại thị dân tại đế đô an tâm. Kiến nghị các bộ môn hữu quan cần phải tăng cường sự bảo hộ và chú ý sự việc dân chính này. Địa chỉ báo cáo: "Đế đô trị bộ thiếu - Trị an duy hộ khoa - Phòng làm việc số 3."
Một trận cười điên cuồng không hề kiêng kỵ gì lại cất lên.
Tử Xuyên Trử: 'Ca, huynh trở thành nhân vật nổi cộm rồi, ký tên tặng cho muội đi nào!"
La Kiệt cười đễu: 'Đại nhân, phẩm vị của ngài quá tệ! Thứ nữ nhân như thế này mà cũng không chịu bỏ qua sao?"
Minh Vũ len lén hỏi Tử Xuyên Trữ: "Đi tới Trị bộ thiếu theo hướng nào?"
Tử Xuyên Tú hỏi Bạch Xuyên: "Tin đăng ở chỗ nào? Ở trang nhất hay là ở trang ruột?"
Bạch Xuyên nhìn lại tờ báo rồi đáp: "Vị trí ở dưới chỗ dành cho chuyên gia chẩn trị các bệnh hoa liễu lây lan qua đường tình dục, và trên chỗ giới thiệu các thuốc làm cho "kim thương" không ngã gục ấy"
Lại một trận cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Tạp Đan nhất mực không nói, hiện giờ mở lời: "Tú Xuyên các hạ, vết thương trên mắt ngài có thể ta sẽ giúp được."
Tử Xuyên Tú đã sớm nghe nói hoàng tộc của ma tộc có những bản lĩnh không thể ngờ, liền hưng phấn hỏi: "Cô là mục sư trị liệu?"
Tạp Đan lắc đầu.
"Cô có công năng trị liệu đặc dị?"
Tạp Đan lại lắc đầu.
"Cô biết ma pháp trị liệu?"
Tạp Đan tiếp tục lắc.
"Vậy cô giúp được gì cho ta?"
Tạp Đan lấy từ sau người ra một cái hộp: "Thứ này nhất định sẽ rất hữu dụng cho các hạ, nó có thể khiến người khác 'lập tức' nhìn không thấy vết thương trên mắt ngài, nhưng mà thứ này rất quý giá, chỉ sợ...."
Tử Xuyên Tú cả kinh hỏi: "Ngay lập tức?"
Tạp Đan khẳng định: "Ngay lập tức!"
Là cái gì vậy cà? Ma pháp dược hoàn? Linh đan thần kỳ? Nước thánh khôi phục? Chẳng cần quản nữa, Tử Xuyên Tú chỉ cần lập tức xóa bỏ hai vòng tròn bầm tím trên mắt, nếu không hắn thật chẳng còn mặt mũi nào gặp thiên hạ nữa.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, móc sấp tiền giấy mấy ngàn nguyên cuối cùng đưa cho Tạp Đan, nhưng Tạp Đan lắc đầu: "Không đủ."
Tử Xuyên Tú bèn đi mượn chỗ Tử Xuyên Trữ thêm một vạn nữa, đưa hết luôn cho Tạp Đan.
Tạp Đan ra vẻ rất tiếc rẻ nói: "Ai, tiện nghi cho ngài rồi, nếu không phải là giao tình của ta với muội muội Tử Xuyên Trữ của ngài quá tốt thì...."
Tử Xuyên Tú đoạt lấy cái hộp, mở ra xem....
Đó là một cái kính mát, giá trị một trăm nguyên, hàng đại hạ giá ở vỉa hè!