Mấy người nhóm Tiếu lão đầu thấy Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân đánh nhau kịch liệt đều không thể không đứng dậy, Tiếu lão đầu đưa mắt nhìn mấy người kia một cái cười khổ nói:
- Ài, đàn bà quả là đáng sợ!
Túy đạo nhân cười hì hì tiếp lời:
- Ngày đó trong số các cao thủ liệt vào Thiên – Địa nhị bảng cũng chỉ có Như Ý thần kiếm Phương Huỳnh Huỳnh là nữ nhân mà thôi, hôm nay trong số các cao thủ thiếu niên lại có thể đồng thời xuất hiện đến mấy người, xem ra đây là phúc phận của Võ lâm mới đúng! Tiếu lão đầu ngươi còn than thở cái gì!
Tiếu lão đầu trợn mắt phản bác:
- Không phải ta không biết điều này, ta chỉ e các nàng võ công đã cao như vậy lại thêm dung mạo khuynh quốc khuynh thánh thế kia… Đáng tiếc, nếu như ta sinh muộn chừng một trăm năm thì sẽ không tiếc hết thẩy mà truy cầu các nàng cho bằng được!
Túy đạo nhân phì cười mắng:
- Lão bất tử ngươi nghĩ thật là hay, cho dù ngươi có trở thành một thiếu niên tuấn tú cũng vô pháp chiếm được phương tâm của người ta. Mấy tiểu cô nương này chính là loại người vô cùng kiêu ngạo, không dễ gì lay động tâm tư; không tin ngươi cứ bảo Phương tiểu tử làm thử thì biết, xem hắn có thể thu phục được mấy tiểu cô nương này không, ta nghĩ là không thể đâu!
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi cười ha hả, Phương Kiếm Minh chỉ có thể tỏ ra chưa nghe thấy gì, chăm chú quan sát một tràng đối chiến luận võ của hai cô nương ở giữa tràng.
Tây Môn tiên sinh nghe xong cũng cười nói:
- Ta rất có lòng tin với Minh nhi, bất luận là chuyện gì hắn cũng có thể hoàn thành. Túy lão quỷ, ngươi thật uống rượu đến mờ mắt rồi, thực lực chân chính của Minh nhi cũng nhìn không ra!
Túy đạo nhân trợn trừng đôi tửu nhãn, cặp lông mày rậm rì dựng ngược lên kêu lớn:
- Tây Môn, ngươi thấy ta uống rượu say lúc nào chưa? Nếu Phương tiểu tử có thể thu phục được mấy cô bé này lão tửu quỷ ta cam tâm tình nguyện gọi hắn là đại ka. Chỉ sợ là hắn không có loại bản lãnh này, đừng nói là mấy lão bà, dù chỉ một lão bà hắn cũng khó lòng kiếm nổi! Lão tửu quỷ ta từ trước tới nay chưa từng nhìn lầm ai bao giờ, ngày cả chuyện của lão Bệnh quỷ và Tuyết Nhi năm đó cũng bị ta đoán ra!
Bệnh thư sinh nghe đến đây hai mắt chợt bắn ra hai luồng tinh quang, trong đó hàm chứa một chút hối hận, một chút phẫn nộ lại còn có cả bi thương lạc lõng; ông ta khẽ phủi phủi vai áo rồi ho khan vài tiếng, trầm giọng nói:
- Lão tửu quỷ, các ngươi nói gì thì nói nhưng đừng đả động đến ta!
Tây Môn tiên sinh cười ha hả, nói:
- Lão tửu quỷ, miệng của ngươi thật đúng là miệng của quạ đen. Ngươi nói Minh nhi sau này đến một lão bà cũng khó kiếm thì ngược lại, trong tương lai hồng phấn tri kỉ của nó tuyệt đối không ít. Ta nhất định phải sống chờ đến một ngày ngươi cung kính gọi ta một tiếng Tây Môn sư phụ; ha ha ha!
Túy đạo nhân “phì” một tiếng mắng:
- Lão bất tử ngươi sao lại muốn ta gọi ngươi là Tây Môn sư phụ?
Tây Môn tiên sinh cười đáp:
- Minh nhi gọi ta là Tây Môn sư phụ, tương lai ngươi tôn Minh nhi làm đại ka vậy không phải quan hệ lúc đó cũng sẽ phải thay đổi, ngươi cũng sẽ phải theo nó gọi ta một tiếng “Tây Môn sư phụ”. Lão tửu quỷ, ta thật mong chờ được nghe bốn tiếng Tây Môn sư phụ từ miệng ngươi đó!
Túy đạo nhân nghe xong liền phì một tiếng rồi quay đầu sang nhìn chiến trường ở giữa bãi, lúc này Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân đã hai tay áp chặt vào nhau đứng yên một chỗ. Một đôi ngọc thủ trắng muốt của Bạch Y Nhân lúc này cũng đã chuyển thành màu lục, chân khí màu xanh biếc quỷ dị lưu chuyển quanh thân nàng ta một cách cực kì quỷ dị. Đồng thời, khuôn mặt tươi sáng của Đông Phương Thiên Kiều cũng trở nên đỏ rực tựa như đang say rượu vậy, quang mang đỏ tươi từ chân nàng ta từ từ tỏa ra bao bọc lấy toàn thân thoạt nhìn giống như một tiên nữ đang say hơi men vậy. Ánh mắt tha thướt thỉnh thoảng lại đong đưa tựa như đang muốn câu hồn nhiếp phách người khác vậy; ngay cả người có nội công thâm hậu như Tiếu lão đầu thấy vậy cũng không khỏi âm thầm nuốt nước bọt, ông ta vội vàng vận nội lực trấn định tâm thần, hai mắt bắn ra một luồng tinh quang chiếu xuống giữa trường, đồng thời than thầm trong lòng:
“Công phu trong Thiên La sách quả thật quá tà môn, chẳng trách được liệt vào một trong Tứ đại tà thư!”
Nhìn lại một vòng thì thấy có không ít người đang vô thức tiến ra giữa trường, không ngờ trong số này cũng có cả Vũ Văn Kiên. Vũ Văn Kiên vừa ngơ ngác đi ra được vài bước thì lập tức bị thiếu niên tuấn tú vỗ lên vai một chưởng đồng thời gọi lớn:
- Vũ Văn huynh, mau trở về đi!
Vũ Văn Kiên giật mình tỉnh lại mới biết mình bất tri bất giác tiến lên vài bước chân, mặt mày đỏ bừng vội vàng lui lại sau. Nhìn lại trên sân cũng đã có không ít người tiến ra, phần lớn đều là những thanh thiếu niên tuổi đời còn rất trẻ, ngay cả Sử Đan Phong cũng không phải là ngoại lệ. Trong số những người cùng lứa tuổi với hắn cũng chỉ còn Địch Hướng Thu và thiếu niên mang kiếm là vẫn còn giữ được tỉnh táo đứng yên tại chỗ mà thôi, ngoài ra còn một người nữa không bị tác động gì, chính là tiểu tử họ Phương đó!
Phương Kiếm Minh gặp phải ánh mắt kiều mị của Đông Phương Thiên Kiều không khỏi có chút mê mẩn tâm thần, ý thức trở nên mơ hồ… hắn lập tức nhắm mắt loại trừ tạp niệm, nghĩ thầm trong đầu:
“Đông Phương Thiên Kiều bất quá cũng chỉ là một nữ tử có chút xinh đẹp mà thôi!”
Thế nhưng hắn cũng có chút không hiểu cảm giác chân thực của bản thân lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhìn lại giữa sân thấy tình cảnh kì dị như vậy không khỏi giật mình:
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?? Chẳng lẽ mị lực của Đông Phương Thiên Kiều lại lớn đến như vậy hay sao?”
Quay sang bên cạnh thì thấy Ngô Thế Minh tuy không bước chân ra ngoài nhưng hít thở có vẻ không được tự nhiên, lại nhìn sang Hoa đại ca thì thấy hắn ta đang nắm chặt lấy Ngô Thế Minh không để cho hắn thất thố. Vẻ mặt của Hoa đại ca vẫn rất tự nhiên, nhìn thấy Phương Kiếm Minh đang nhìn mình liền mỉm cười dùng công phu thượng đẳng Truyền âm nhập mật nói chuyện với hắn:
- Phương lão đệ, ngươi không sao chứ?!
Phương Kiếm Minh cũng dùng công phu “truyền âm nhập mật” đáp lời:
- Đệ không sao, bọn họ bị làm sao vậy?
Hoa đại ca đánh mắt một cái đầy ngụ ý, Phương Kiếm Minh vội quay sang quan sát thì thấy số người bước ra giữa sân càng lúc càng đông. Tiếu lão đầu cũng không dám chần chờ hơn nữa vội ngửa cổ cười lớn một tràng, thanh âm tựa như sấm sét đột nhiên vang lên giữa trời xanh vọng thẳng vào bên tai từng người khiến người ta phải giật mình bừng tỉnh. Ông ta cũng bất chấp bối phận động thân lao ra giữa trường định tách hai tiểu cô nương đang đấu đến người sống ta chết ra thì chợt nghe một thanh âm vô cùng quyến rũ vang lên:
- Tiếu tiền bối, việc nhỏ này đâu cần phiền đến đại giá của tiền bối!
-
Một thân ảnh nhỏ nhắn nhoáng lên đã tiến ra giữa trường, nhìn hai người Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân ra, cười nói:
- Hai vị muội muội cần gì phải giận dữ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một cuốn Thiên Hà bảo lục mà thôi. Tỷ tỷ ngăn cản hai người hai người không được oán giận ta đó!
Nói xong vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, miệng quát lớn:
- Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết!
Nàng ta thuận miệng đọc một câu thơ, từ “tuyết” vừa ra khỏi khóe miệng thì đã thấy một thân bạch y loáng lên phiêu bồng tựa như hoa tuyết trong gió đông vậy, cả người từ từ nổi lên khỏi mặt đất chừng một thước đồng thời hai tay phân ra. Lập tức chúng nhân cảm thấy một cơn lạnh lẽo tràn ngập không gian, tựa như cả một vùng không khí rộng lớn đã trở thành biển băng vậy. Nhân sĩ võ lâm nhiều người không nhịn được rùng mình run lên cầm cập, bọn họ chợt giật mình thanh tỉnh thấy mình đã tiến ra giữa trường không ít trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ liền vội vàng lui lại sau. Lúc này nhìn lại mới thấy Long Bích Vân vẫn đang lơ lửng cách mặt đất chừng một thước, đưa hai tay ra nắm lấy hai tiểu cô nương kéo ra, một chiêu kinh thế hãi tục! Một chiêu này của Long Bích Vân sử ra bất kể là mấy người nhóm Tiếu lão đầu hay là Phi Long Tử đều không khỏi giật mình đứng bật dậy, hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng, trên mặt còn hiện rõ vẻ bất khả tư nghị…
Trong số những nữ tử ở đây lại mặc áo trắng ngoại trừ Bạch Y Nhân và nữ tử che mặt ở bên kia thì chỉ còn lại một người, đó chính là Phiêu Miễu tiên tử Long Bích Vân, nữ đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Từ Hàng Hiên!
Long Bích Vân nhẹ nhàng chen vào giữa hai người rồi thản nhiên cười nói:
- Hai vị muội muội. Không biết công phu của ta thế nào? Các ngươi còn muốn tranh đoạt Thiên Hà bảo lục nữa không!
Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy ra, hai người lập tức cảm thấy một cỗ nội lực cực kì mạnh mẽ đẩy tới, không tự chủ bị đẩy lui chừng hơn một trượng. Đôi mắt đẹp của Đông Phương Thiên Kiều trừng lên kinh ngạc nhìn Long Bích Vân, khuôn mặt ửng đỏ cũng biến mất, thay vào đó là vẻ nhợt nhạt của người vừa bị mất sức quá nhiều. Bạch Y Nhân cũng yên lặng đứng về một phía, thần tình có vẻ rúng động vì chuyện vừa rồi.
Đông Phương Thiên Kiều đột nhiên mở miệng cười hi hi vài tiếng rồi nói:
- Công phu của Long tỷ tỷ thật lợi hại, tiểu muội cam bái hạ phong. Không biết chiêu Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết này có phải là công phu trong “Xuân – Hạ - Thu – Đông cấp” không?
Long Bích Vân mỉm cười đáp:
- Không sai, không biết Đông Phương muội muội thấy thế nào?
Đông Phương Thiên Kiều tươi cười trả lời”
- “Xuân – Hạ - Thu – Đông cấp” là một trong Tứ đại thánh thư, tiểu muội đâu có thể là đối thủ của Long tỷ tỷ. Xem ra Thiên Hà bảo lục này đã thuộc về Từ Hàng Hiên rồi!
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng nghĩ thầm:
“Nếu Thiên La tiêu hồn chỉ của ta mà luyện tới tầng mười ba thì hôm nay người phải mất mặt là ngươi!”
Long Bích Vân cũng không quản xem lời nàng ta có thật tâm hay không, cũng mặc kệ ngữ khí khiêu khích của nàng ta liền quay đầu sang Bạch Y Nhân, Bạch Y Nhân trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng mở miệng:
- Long Bích Vân, mong ngươi đừng gọi ta là muội muội. Ta là Thánh nữ Ma môn, chỉ có tỷ muội huynh đệ Ma môn mới là bằng hữu của ta. Cho dù hôm nay có đoạt được Thiên Hà bảo lục thì Ma môn chúng ta cũng tuyệt đối không buông bỏ!
Nói rồi phi thân tới bên cạnh nữ tử che mặt, hai người chụm đầu thì thầm trao đổi vài câu, chỉ thấy nữ tử che mặt lắc đầu hình như không đáp ứng chuyện gì đó; Bạch Y Nhân di chân trên mặt đất tựa như có chút không hài lòng.
Nữ tử che mặt quay sang nhìn Long Bích Vân, Long Bích Vân cũng đối nhãn với nàng ta, lập tức hai luồng ám kình của hai người phát ra giao tranh giữa không trung tạo thành một cơn dao động kịch liệt khiến cho không gian tựa như bị ép chặt đến nỗi sắp bị bùng nổ vậy; tình thế đương trường có vẻ rất quỷ dị.