Ba chương vừa qua hơi nhạt, chủ yếu là phiếm đàm, quá ít tình tiết và sự kiện. Giống như trong tuồng cổ vậy. Ngã xuống, lấy nước cà chua bôi vào cổ, gân cổ trương hàm hát mấy câu "Từ nay ta không được ra trận nữa... Trời xanh thăm thẳm hận này biết bao giờ nguôi..." rồi mới lăn đùng ra chết. Thất vọng a thất vọng!
Chẳng lẽ VN đang thử thách lòng kiên nhẫn của đọc giả(?). Không phải. Đây là một thí nghiêm không thành công! Đáng tiếc a đáng tiếc...
|