Hồi 35 Kinh hồn một đêm
Bây giờ thì kẻ tàn phế này không có gì khác người nữa cả, bởi lão đã chết.
Ai rồi cũng phải chết, người chết đều giống nhau, bất luận là anh hùng, mỹ nhân cũng thế, chết rồi cũng chẳng có gì khác nhau cả. Điểm duy nhất khác biệt của người chết này là đôi tay lão vẫn còn nắm chặt vào nhau, như một người hà tiện đang cố giữ túi tiền của mình. Trong tay lão có gì?
Mã Như Long kéo những ngón tay lão gù ra, sắc mặt càng sững sờ hơn. Trong tay kẻ chết đang cầm một cục đá, loại đá tròn bóng đen láy chỉ có tại Tử cốc mà thôi.
Tạ Ngọc Luân kêu thất thanh :
- Vô Thập Tam!
Nếu Vô Thập Tam quả thật đã đến đây, thì Đại Uyển đã bị mang đi đâu? Câu hỏi này Mã Như Long và Tạ Ngọc Luân đều không đáp được, thậm chí không dám nghĩ đến hậu quả.
Còn một nghi vấn nữa : kế hoạch của Du Lục tuyệt đối bí mật, Vô Thập Tam dùng cách gì mà tìm đến đây được?
Thiết Chấn Thiên đang ngủ. Một người đầy kinh nghiệm giang hồ như y, chỉ cần có cơ hội ngủ được là sẽ ngủ, y cho rằng kế hoạch của Du Lục rất kín, nơi này rất an toàn.
Chỉ có điều, vì y nhiều kinh nghiệm giang hồ nên cũng rất dễ tỉnh giấc. Y bị một thứ tiếng động kỳ lạ đánh thức, lúc tỉnh dậy đã không thấy Vương Vạn Võ đâu cả, đến chiếc chiếu y nằm cũng không có ở đấy.
Trong phòng, cánh cửa ra vào duy nhất cùng hai bên cửa sổ vẫn còn đóng kín, Thiết Chấn Thiên cũng không nghe tiếng Vương Vạn Võ mở cửa, vả lại cửa được cài then từ phía trong phòng, nếu họ Vương có ra ngoài cũng chẳng thể nào cài then cửa từ phía trong được.
Thế nhưng Vương Vạn Võ đã biến mất, y làm thế nào ra khỏi gian phòng này?
Cách giải thích duy nhất là căn phòng có ngõ ra bí mật. Các căn biệt thự thường có địa đạo dắt đến mật thất, hơn thế nữa căn nhà này là do Du Lục thiết kế.
Thế nhưng Thiết Chấn Thiên không tìm thấy ngõ ra nào khác. Y cảm thấy kỳ quái, Vương Vạn Võ cũng giống như y, lần đầu đến đây, y không tìm thấy ngõ ra, họ Vương làm sao tìm thấy? Họ Vương tại sao không chịu ngủ, lại len lén bỏ đi đâu? Nếu cần đi ra ngoài, cũng đâu cần phải dùng địa đạo mà đi?
Thiết Chấn Thiên không nghĩ thêm, chuyện nghĩ không thông, y không nghĩ nhiều. Y mở cửa bước ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Tạ Ngọc Luân đến ra dấu cho Mã Như Long đi theo cô. Y không lên tiếng gọi họ, vì chuyện thanh niên thiếu nữ tư tình trong đêm khuya chẳng liên hệ gì đến y. Vả lại y cũng không muốn làm chuyện vô duyên gây mất hứng cho người khác, y chỉ muốn đi tìm Vương Vạn Võ.
Phía sau khu phòng ngủ là một hậu viên cực lớn, chưa được sửa sang sắp xếp, nên trông quang cảnh rất âm u hoang vắng giữa đêm khuya tĩnh lặng. Thiết Chấn Thiên bước qua một bờ đê xếp bằng đá, bỗng nghe có tiếng thở từ phía sau hòn giả sơn.
Phía sau giả sơn là một hồ nước trồng sen, tuy chưa có hoa nhưng có nước đầy hồ.
Có một người đang trần mình từ dưới hồ bước lên, ngã mình trên bờ đất, thở hồng hộc.
Y không phải Vương Vạn Võ, mà là Tuyệt đại sư.
Thiết Chấn Thiên chưng hửng. Y chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy Tuyệt đại sư như thế này, nhưng chợt hiểu ra. Tuyệt đại sư cũng là người, cũng có dục vọng, cũng có lúc bị dục vọng thiêu đốt, nhưng ông không thể phát tiết giống như những kẻ khác, chỉ có chờ đến nửa đêm không người, mới ra hồ dùng nước lạnh để khống chế chính mình. Thiết Chấn Thiên bỗng cảm thấy Tuyệt đại sư thật đáng thương hại!
Lúc này Tuyệt đại sư giật mình, vội ngồi dậy mặc áo vào, kinh ngạc nhìn Thiết Chấn Thiên.
Thiết Chấn Thiên thở dài :
- Ngươi không phải sợ ta nói cho ai khác biết, chuyện ta nhìn thấy đêm nay, sẽ chẳng có kẻ thứ ba biết đâu.
Tuyệt đại sư hoang mang hỏi :
- Ngươi có biết Thiết Toàn Nghĩa đã chết chăng?
Thiết Chấn Thiên nắm chặt tay :
- Ngươi giết Nghĩa đệ?
- Là ai giết cũng vậy, nếu ngươi muốn báo thù cho y, bây giờ có thể ra tay.
Thiết Chấn Thiên nhìn Tuyệt đại sư, chẳng những không xuất thủ, mà ngược lại thở ra :
- Bây giờ ta không thể giết ngươi.
- Tại sao?
Bởi vì bây giờ Thiết Chấn Thiên đã nảy sinh lòng thương hại cho Tuyệt đại sư, nên y không còn sát cơ. Y không nói ra điều này, bởi ngay lúc ấy y nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, là tiếng của Tạ Ngọc Luân lúc nhìn thấy thi thể của lão gù tàn phế.
Thi thể lão gù không có một vết máu, cũng không thấy vết thương chỗ nào, đòn trí mạng là do lão bị người dùng nội gia chưởng lực ép đứt tâm mạch. Đó là một loại nội gia chưởng lực cực kỳ âm nhu, sau khi chấn đoạn tâm mạch vẫn không lưu lại chút dấu ấn nào cả. Lúc Thiết Chấn Thiên vội chạy đến xem, Du Lục cũng đến, hiển nhiên y vừa sợ vừa giận.
Du Lục hỏi :
- Ai giết lão gù? Tại sao lại giết một kẻ tàn phế tội nghiệp thế này?
Thiết Chấn Thiên cũng rất phẫn nộ :
- Gã hung thủ ấy muốn giết là giết, chẳng cần có lý do gì cả.
- Thiết huynh muốn nói đến Vô Thập Tam?
- Trừ tên điên ấy còn ai nữa?
Du Lục càng kinh ngạc hơn :
- Làm sao y tìm đến đây được? Chẳng lẽ kế hoạch của tôi có chỗ sơ hở?
Câu hỏi này mọi người cũng có nghĩ đến.
Tạ Ngọc Luân vụt lên tiếng :
- Ta hiểu rồi.
- Hiểu cái gì?
- Tên ác ma ấy đến tiếng rùa đẻ trứng còn nghe được, làm sao không nghe ra tiếng ngươi đào hầm chứ? Nhất định là hắn đã chờ sẵn ở ngõ ra của địa đạo, rồi bám sát theo chúng ta.
Du Lục lắc đầu quả quyết :
- Không đúng, y không thể nào nghe được tiếng tôi đào hầm. Nếu y kê tai sát mặt đất, cố hết sức lắng nghe thì may ra có thể nghe được, hẳn đấy là cách y đã nghe được tiếng rùa đẻ trứng.
Vả lại “tiếng rùa đẻ trứng” chỉ là một cách hình dung, thật sự rùa đẻ có tiếng động chăng? Chưa ai nghe qua nên cũng chẳng ai biết rõ.
Du Lục nói tiếp :
- Lúc tôi đào đường hầm, thì Vô Thập Tam chỉ chú ý đến tiếng động bên trong tiệm tạp hóa, làm sao nghe được tiếng xa văng vẳng dưới lòng đất? Mà chúng tôi rất cẩn thận, hầu như chẳng hề gây nên tiếng động nhỏ nữa.
Du Lục rất tự tin, mọi người không thể không tin y, do đó nghi vấn lại hoàn nghi vấn.
- Nếu Vô Thập Tam không nghe được tiếng đào đường hầm dưới lòng đất, và kế hoạch này không chỗ sơ hở, thì làm thế nào trong một buổi y đã tìm đến chỗ này?
Thiết Chấn Thiên bỗng nói :
- Kế hoạch này có một chỗ sơ hở.
- Hở chỗ nào?
- Trên mình Vương Vạn Võ.
Du Lục lập tức nói :
- Thiết huynh cho rằng hắn là kẻ gian? Hay là dọc đường hắn đã để lại ám ký cho Vô Thập Tam truy tầm đến đây?
Nghi vấn đã có giải đáp. Trừ Vương Vạn Võ ra, trong nhóm không có người nào khác khả dĩ là gian tế, nếu không có kẻ nội gian, Vô Thập Tam chẳng thể nào tìm đến đây được.
- Vương Vạn Võ đâu rồi?
Thiết Chấn Thiên nói :
- Hắn đã biến đâu mất, lúc ta tỉnh giấc đã không thấy hắn đâu cả.
- Làm sao huynh thức giấc?
- Ta bị một thứ tiếng động kỳ lạ làm tỉnh giấc, ta vốn không nhận ra được đó là thứ âm thanh gì, nhưng bây giờ mới nghĩ đến, rất có thể là tiếng mở địa đạo.
Du Lục lập tức xác nhận :
- Căn phòng ấy vốn định làm thư phòng cho chủ nhân, y đặc biệt yêu cầu làm thêm địa đạo trổ từ căn phòng ấy, có lẽ khi còn tại chức y đã gây thù oán với một số người nên muốn đề phòng có ngõ thoát.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Nhưng ta tìm mãi không thấy gì cả.
Địa đạo bí mật do Du Lục thiết kế, người khác đương nhiên khó lòng tìm ra, nhưng chính y thì chắc chắn tìm được.
Căn phòng định dùng làm thư phòng do đó cũng không hẹp lắm, Vương Vạn Võ vốn nằm tại góc sát cửa sổ. Ngõ vào địa đạo bí mật nằm ngay phía dưới chỗ họ Vương nằm ngủ, chỉ cần cho mở cơ quan là chỗ y nằm sẽ mở lên, hiện ra ngõ xuống phía dưới.
Thiết Chấn Thiên không tìm ra chỗ điều khiển cơ quan, vì chỗ ấy chỉ là một hoa văn khắc nổi trên khung cửa sổ.
Du Lục bấm vào hình hoa, cánh cửa ngầm mở bật lên, ngõ vào địa đạo hiện ra.
Bên trong u ám ẩm ướt, địa đạo trổ ngõ ra tại một lòng giếng. Cái giếng này đương nhiên là một giếng không nước.
Lúc này tuy giếng không có nước, nhưng lại có một người, một người chết được bó lại bằng chiếu, chính là loại chiếu mọi người nằm ngủ. Người ấy là Vương Vạn Võ.
Xem tiếp hồi ba mươi sáu
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 35
Kinh hồn một đêm
Bây giờ thì kẻ tàn phế này không có gì khác người nữa cả, bởi lão đã chết.
Ai rồi cũng phải chết, người chết đều giống nhau, bất luận là anh hùng, mỹ nhân cũng thế, chết rồi cũng chẳng có gì khác nhau cả. Điểm duy nhất khác biệt của người chết này là đôi tay lão vẫn còn nắm chặt vào nhau, như một người hà tiện đang cố giữ túi tiền của mình. Trong tay lão có gì?
Mã Như Long kéo những ngón tay lão gù ra, sắc mặt càng sững sờ hơn. Trong tay kẻ chết đang cầm một cục đá, loại đá tròn bóng đen láy chỉ có tại Tử cốc mà thôi.
Tạ Ngọc Luân kêu thất thanh :
- Vô Thập Tam!
Nếu Vô Thập Tam quả thật đã đến đây, thì Đại Uyển đã bị mang đi đâu? Câu hỏi này Mã Như Long và Tạ Ngọc Luân đều không đáp được, thậm chí không dám nghĩ đến hậu quả.
Còn một nghi vấn nữa : kế hoạch của Du Lục tuyệt đối bí mật, Vô Thập Tam dùng cách gì mà tìm đến đây được?
Thiết Chấn Thiên đang ngủ. Một người đầy kinh nghiệm giang hồ như y, chỉ cần có cơ hội ngủ được là sẽ ngủ, y cho rằng kế hoạch của Du Lục rất kín, nơi này rất an toàn.
Chỉ có điều, vì y nhiều kinh nghiệm giang hồ nên cũng rất dễ tỉnh giấc. Y bị một thứ tiếng động kỳ lạ đánh thức, lúc tỉnh dậy đã không thấy Vương Vạn Võ đâu cả, đến chiếc chiếu y nằm cũng không có ở đấy.
Trong phòng, cánh cửa ra vào duy nhất cùng hai bên cửa sổ vẫn còn đóng kín, Thiết Chấn Thiên cũng không nghe tiếng Vương Vạn Võ mở cửa, vả lại cửa được cài then từ phía trong phòng, nếu họ Vương có ra ngoài cũng chẳng thể nào cài then cửa từ phía trong được.
Thế nhưng Vương Vạn Võ đã biến mất, y làm thế nào ra khỏi gian phòng này?
Cách giải thích duy nhất là căn phòng có ngõ ra bí mật. Các căn biệt thự thường có địa đạo dắt đến mật thất, hơn thế nữa căn nhà này là do Du Lục thiết kế.
Thế nhưng Thiết Chấn Thiên không tìm thấy ngõ ra nào khác. Y cảm thấy kỳ quái, Vương Vạn Võ cũng giống như y, lần đầu đến đây, y không tìm thấy ngõ ra, họ Vương làm sao tìm thấy? Họ Vương tại sao không chịu ngủ, lại len lén bỏ đi đâu? Nếu cần đi ra ngoài, cũng đâu cần phải dùng địa đạo mà đi?
Thiết Chấn Thiên không nghĩ thêm, chuyện nghĩ không thông, y không nghĩ nhiều. Y mở cửa bước ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Tạ Ngọc Luân đến ra dấu cho Mã Như Long đi theo cô. Y không lên tiếng gọi họ, vì chuyện thanh niên thiếu nữ tư tình trong đêm khuya chẳng liên hệ gì đến y. Vả lại y cũng không muốn làm chuyện vô duyên gây mất hứng cho người khác, y chỉ muốn đi tìm Vương Vạn Võ.
Phía sau khu phòng ngủ là một hậu viên cực lớn, chưa được sửa sang sắp xếp, nên trông quang cảnh rất âm u hoang vắng giữa đêm khuya tĩnh lặng. Thiết Chấn Thiên bước qua một bờ đê xếp bằng đá, bỗng nghe có tiếng thở từ phía sau hòn giả sơn.
Phía sau giả sơn là một hồ nước trồng sen, tuy chưa có hoa nhưng có nước đầy hồ.
Có một người đang trần mình từ dưới hồ bước lên, ngã mình trên bờ đất, thở hồng hộc.
Y không phải Vương Vạn Võ, mà là Tuyệt đại sư.
Thiết Chấn Thiên chưng hửng. Y chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy Tuyệt đại sư như thế này, nhưng chợt hiểu ra. Tuyệt đại sư cũng là người, cũng có dục vọng, cũng có lúc bị dục vọng thiêu đốt, nhưng ông không thể phát tiết giống như những kẻ khác, chỉ có chờ đến nửa đêm không người, mới ra hồ dùng nước lạnh để khống chế chính mình. Thiết Chấn Thiên bỗng cảm thấy Tuyệt đại sư thật đáng thương hại!
Lúc này Tuyệt đại sư giật mình, vội ngồi dậy mặc áo vào, kinh ngạc nhìn Thiết Chấn Thiên.
Thiết Chấn Thiên thở dài :
- Ngươi không phải sợ ta nói cho ai khác biết, chuyện ta nhìn thấy đêm nay, sẽ chẳng có kẻ thứ ba biết đâu.
Tuyệt đại sư hoang mang hỏi :
- Ngươi có biết Thiết Toàn Nghĩa đã chết chăng?
Thiết Chấn Thiên nắm chặt tay :
- Ngươi giết Nghĩa đệ?
- Là ai giết cũng vậy, nếu ngươi muốn báo thù cho y, bây giờ có thể ra tay.
Thiết Chấn Thiên nhìn Tuyệt đại sư, chẳng những không xuất thủ, mà ngược lại thở ra :
- Bây giờ ta không thể giết ngươi.
- Tại sao?
Bởi vì bây giờ Thiết Chấn Thiên đã nảy sinh lòng thương hại cho Tuyệt đại sư, nên y không còn sát cơ. Y không nói ra điều này, bởi ngay lúc ấy y nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, là tiếng của Tạ Ngọc Luân lúc nhìn thấy thi thể của lão gù tàn phế.
Thi thể lão gù không có một vết máu, cũng không thấy vết thương chỗ nào, đòn trí mạng là do lão bị người dùng nội gia chưởng lực ép đứt tâm mạch. Đó là một loại nội gia chưởng lực cực kỳ âm nhu, sau khi chấn đoạn tâm mạch vẫn không lưu lại chút dấu ấn nào cả. Lúc Thiết Chấn Thiên vội chạy đến xem, Du Lục cũng đến, hiển nhiên y vừa sợ vừa giận.
Du Lục hỏi :
- Ai giết lão gù? Tại sao lại giết một kẻ tàn phế tội nghiệp thế này?
Thiết Chấn Thiên cũng rất phẫn nộ :
- Gã hung thủ ấy muốn giết là giết, chẳng cần có lý do gì cả.
- Thiết huynh muốn nói đến Vô Thập Tam?
- Trừ tên điên ấy còn ai nữa?
Du Lục càng kinh ngạc hơn :
- Làm sao y tìm đến đây được? Chẳng lẽ kế hoạch của tôi có chỗ sơ hở?
Câu hỏi này mọi người cũng có nghĩ đến.
Tạ Ngọc Luân vụt lên tiếng :
- Ta hiểu rồi.
- Hiểu cái gì?
- Tên ác ma ấy đến tiếng rùa đẻ trứng còn nghe được, làm sao không nghe ra tiếng ngươi đào hầm chứ? Nhất định là hắn đã chờ sẵn ở ngõ ra của địa đạo, rồi bám sát theo chúng ta.
Du Lục lắc đầu quả quyết :
- Không đúng, y không thể nào nghe được tiếng tôi đào hầm. Nếu y kê tai sát mặt đất, cố hết sức lắng nghe thì may ra có thể nghe được, hẳn đấy là cách y đã nghe được tiếng rùa đẻ trứng.
Vả lại “tiếng rùa đẻ trứng” chỉ là một cách hình dung, thật sự rùa đẻ có tiếng động chăng? Chưa ai nghe qua nên cũng chẳng ai biết rõ.
Du Lục nói tiếp :
- Lúc tôi đào đường hầm, thì Vô Thập Tam chỉ chú ý đến tiếng động bên trong tiệm tạp hóa, làm sao nghe được tiếng xa văng vẳng dưới lòng đất? Mà chúng tôi rất cẩn thận, hầu như chẳng hề gây nên tiếng động nhỏ nữa.
Du Lục rất tự tin, mọi người không thể không tin y, do đó nghi vấn lại hoàn nghi vấn.
- Nếu Vô Thập Tam không nghe được tiếng đào đường hầm dưới lòng đất, và kế hoạch này không chỗ sơ hở, thì làm thế nào trong một buổi y đã tìm đến chỗ này?
Thiết Chấn Thiên bỗng nói :
- Kế hoạch này có một chỗ sơ hở.
- Hở chỗ nào?
- Trên mình Vương Vạn Võ.
Du Lục lập tức nói :
- Thiết huynh cho rằng hắn là kẻ gian? Hay là dọc đường hắn đã để lại ám ký cho Vô Thập Tam truy tầm đến đây?
Nghi vấn đã có giải đáp. Trừ Vương Vạn Võ ra, trong nhóm không có người nào khác khả dĩ là gian tế, nếu không có kẻ nội gian, Vô Thập Tam chẳng thể nào tìm đến đây được.
- Vương Vạn Võ đâu rồi?
Thiết Chấn Thiên nói :
- Hắn đã biến đâu mất, lúc ta tỉnh giấc đã không thấy hắn đâu cả.
- Làm sao huynh thức giấc?
- Ta bị một thứ tiếng động kỳ lạ làm tỉnh giấc, ta vốn không nhận ra được đó là thứ âm thanh gì, nhưng bây giờ mới nghĩ đến, rất có thể là tiếng mở địa đạo.
Du Lục lập tức xác nhận :
- Căn phòng ấy vốn định làm thư phòng cho chủ nhân, y đặc biệt yêu cầu làm thêm địa đạo trổ từ căn phòng ấy, có lẽ khi còn tại chức y đã gây thù oán với một số người nên muốn đề phòng có ngõ thoát.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Nhưng ta tìm mãi không thấy gì cả.
Địa đạo bí mật do Du Lục thiết kế, người khác đương nhiên khó lòng tìm ra, nhưng chính y thì chắc chắn tìm được.
Căn phòng định dùng làm thư phòng do đó cũng không hẹp lắm, Vương Vạn Võ vốn nằm tại góc sát cửa sổ. Ngõ vào địa đạo bí mật nằm ngay phía dưới chỗ họ Vương nằm ngủ, chỉ cần cho mở cơ quan là chỗ y nằm sẽ mở lên, hiện ra ngõ xuống phía dưới.
Thiết Chấn Thiên không tìm ra chỗ điều khiển cơ quan, vì chỗ ấy chỉ là một hoa văn khắc nổi trên khung cửa sổ.
Du Lục bấm vào hình hoa, cánh cửa ngầm mở bật lên, ngõ vào địa đạo hiện ra.
Bên trong u ám ẩm ướt, địa đạo trổ ngõ ra tại một lòng giếng. Cái giếng này đương nhiên là một giếng không nước.
Lúc này tuy giếng không có nước, nhưng lại có một người, một người chết được bó lại bằng chiếu, chính là loại chiếu mọi người nằm ngủ. Người ấy là Vương Vạn Võ.
Hồi 36 Sau canh ba
Thi thể Vương Vạn Võ cũng không một vết thương hay vết máu, y cũng bị cùng một loại chưởng lực cực kỳ âm nhu gây chấn đoạn tâm mạch mà chết.
- Tại sao y phải chết?
Người hỏi là Tạ Ngọc Luân, người đáp là Thiết Chấn Thiên :
- Dĩ nhiên y phải chết, kẻ làm nội gian thế nào cũng bị hậu quả này.
- Ngươi cho rằng Vô Thập Tam giết hắn diệt khẩu ư?
Hẳn là thế. Câu hỏi này cũng đã có câu giải đáp, chỉ có một cách giải đáp duy nhất.
Nhưng còn một câu hỏi không ai trả lời được :
“Vô Thập Tam đang ở đâu? Đại Uyển ở đâu? Vô Thập Tam sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó Đại Uyển?”
Mọi người không dám nghĩ xa hơn nữa.
Xa xa có tiếng trống chuyển canh đang gõ ba tiếng, canh ba thường là lúc dễ mất mạng nhất. Mọi người bỗng nghĩ đến Tuyệt đại sư.
Lúc nãy vừa nghe tiếng Tạ Ngọc Luân kêu thét, Thiết Chấn Thiên vội chạy đến đây, song Tuyệt đại sư vẫn còn ở lại bên hồ nước. Ông và Thiết Chấn Thiên cùng nghe thấy tiếng la ấy, đều phải biết đã xảy ra chuyện lớn, đúng lý phải cũng phải đến đây.
Nhưng ông không đến.
Không lẽ ông cũng như Vương Vạn Võ, bị người âm thầm dùng âm chưởng đánh chết tại một góc tối nào đó của căn nhà này, mà trong tay cũng cầm một viên đá đen?
Không khí nơi đây giờ bao trùm một bóng tối của tử thần, bất kỳ ai đều có thể bị ám sát bất cứ lúc nào. Kẻ đầu tiên là lão tàn phế, kế đến là Vương Vạn Võ, người tiếp theo có thể là Tuyệt đại sư, tiếp theo sau đó sẽ đến phiên ai?
Canh ba đã qua, đêm càng khuya, người chết càng nhiều. Hung thủ giết người như một bóng ma vờn qua lại, bây giờ rất có thể đang ở trong bóng tối lựa chọn đối tượng kế tiếp. Mã Như Long biết đã đến lúc phải có quyết định.
- Mọi người hãy đi đi.
Tạ Ngọc Luân hỏi :
- Đi à? Đi đâu?
Mã Như Long đáp :
- Đi đâu cũng được, miễn sao rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
- Chúng ta đi cả, còn ngươi thì sao?
- Tôi...
Tạ Ngọc Luân bỗng nói lớn :
- Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi định ở lại để tìm Đại Uyển, nếu tìm không được Đại Uyển nhất định ngươi sẽ không bỏ đi.
Mã Như Long thừa nhận :
- Chẳng lẽ tôi không nên tìm cô ấy sao?
Tạ Ngọc Luân cười nhạt :
- Dĩ nhiên ngươi nên tìm Đại Uyển, nhưng tại sao ngươi không nghĩ thử xem mình có thể tìm được người chăng? Tìm được rồi thì ra sao? Chẳng lẽ ngươi thừa sức cứu Đại Uyển thoát khỏi tay Vô Thập Tam à? Ngươi tưởng Vô Thập Tam không dám giết ngươi sao?
Cô càng nói càng kích động :
- Ngươi một lòng một dạ muốn tìm Đại Uyển, trừ cô ấy ra, người khác bộ không phải là người sao? Sao ngươi không nghĩ đến người khác, hay nghĩ cho chính ngươi nữa?
Tạ Ngọc Luân nói đến hai câu sau cùng, mắt rươm rướm lệ như chực rơi xuống.
Mọi người đều biết tại sao cô rơi lệ, Mã Như Long đương nhiên cũng biết điều này.
Nhưng y không nói câu nào, vì những gì muốn nói y đã nói hết, bất luận người khác nói sao, y cũng sẽ lưu lại đây.
Tạ Ngọc Luân cắn môi, dậm chân nói :
- Được rồi, ngươi muốn chết thì một mình ngươi chết đi, chúng ta đi thôi.
Miệng nói quyết ý đi, nhưng chân cô chẳng bước được một bước, như thể bị một sợi tơ mềm vô hình trói chặt.
Mã Như Long cuối cùng thở dài, dịu giọng nói :
- Thật ra cô cũng biết, nếu người mất tích không phải Đại Uyển mà là cô, tôi cũng sẽ quyết ý lưu lại đi tìm.
Mã Như Long chưa nói hết câu, lệ đã lăn xuống trên má Tạ Ngọc Luân.
Thiết Chấn Thiên đột nhiên ngững đầu lên trời cất tiếng cười :
- Ta cũng hiểu rồi. Ta cứ tưởng những kẻ không sợ chết đều là người vô tình, bây giờ mới biết mình lầm. Thì ra kẻ hữu tình càng không sợ chết, bởi trong lòng hữu tình, nên không còn sợ thứ gì khác nữa.
Y vỗ mạnh vào vai Mã Như Long, nói tiếp :
- Lão đệ không đi, chúng ta cũng không đi, nếu không tìm được Đại Uyển, thì không ai đi cả.
Vừa nói xong câu nói, Thiết Chấn Thiên đột nhiên băng mình ra ngoài, Mã Như Long và Tạ Ngọc Luân cũng phóng theo, bởi vì họ cùng nghe thấy một tiếng kêu, chẳng phải tiếng người kêu mà là tiếng ngựa hí.
Cửa lớn đã mở toang. Vừa nghe tiếng ngựa kêu, tiếng bánh xe chuyển động, cả ba vội chạy ra xem, thì xe ngựa đã chạy xa mất hút. Người đánh xe thì nằm chết trên nền đá, chân tay đã lạnh ngắt, bàn tay cũng nắm chặt một viên đá đen. Ai đã đánh xe đi? Đem ai đi?
Trong tiếng gió đêm còn vọng lại tiếng xe lăn bánh cùng tiếng ngựa hí, muốn đuổi theo cũng không khó.
- Đuổi mau!
Thiết Chấn Thiên vung hai cánh tay, thi triển khinh công “Bát Bộ Cản Thuyền”, nhắm hướng có tiếng xe ngựa vọng lại mà đuổi theo.
Người trong giang hồ đều biết loại khinh công này, mỗi người đều đã nghe đến cái tên Bát Bộ Cản Thuyền. Nhưng người có thể luyện thành thân pháp này thì rất ít.
Cũng may khinh công Thiên Mã Hành Không của Mã Như Long cũng là một môn tuyệt kỹ khinh công nổi tiếng, nên y đuổi kịp Thiết Chấn Thiên. Có thể sánh vai một Thiết Chấn Thiên nổi tiếng để thi triển khinh công chắc chắn là một điều đáng tự hào.
Thiết Chấn Thiên cũng vỗ vai Mã Như Long tỏ ý tán dương. Tuy nhiên chẳng bao lâu cả hai đều cảm thấy mình cũng không có gì đáng tự hào cả.
Đó là vì Tạ Ngọc Luân cũng đã bắt kịp hai người, cô nhẹ nhàng lướt cạnh cả hai, chẳng chút phí sức. Được Linh Lung Ngọc Thủ chữa trị xong, công lực của cô đã hồi phục hoàn toàn.
Cả ba người hợp sức lại, phải chăng đã đủ sức đối phó cùng Vô Thập Tam và tên hầu Ba Tư với đường đao sấm sét?
Chỗ công hiệu nhất của khinh công chẳng phải thế công, mà là “thủ”, hay “thoái”.
Trong bất cứ trận đấu nào, tác dụng của “thoái thủ” cũng thấp hơn thế “công kích”, nhiều lúc tốn công lực nhiều hơn. Thi triển khinh công cũng hao tốn chân lực không kém môn võ nào khác.
Tuy vậy Tạ Ngọc Luân vẫn ung dung cười nói được.
Cô lên tiếng :
- Chúng ta chẳng thể nào đuổi kịp đâu, bốn con ngựa kéo xe đều là giống tốt, khi nãy ngồi trên xe tôi đã ước tính xem chúng chạy nhanh cỡ nào.
Ngừng lấy hơi một chút, Tạ Ngọc Luân nói tiếp :
- Mới ban đầu so ra chúng ta có phần nhanh hơn ngựa, nên có vẻ như chúng ta có thể đuổi kịp, nhưng thêm vài dặm nữa thì chúng ta sẽ dần dần chậm lại, mà ngựa lại chạy mau hơn.
Mã Như Long cũng biết Tạ Ngọc Luân đoán đúng, nhưng y vẫn phải đuổi theo, đuổi không kịp cũng phải cố theo. Cũng nhờ nhân loại có những quyết tâm không hối tiếc, lắm lúc biết không thể mà vẫn cố gắng, nên nhân loại mới sinh tồn được.
Quả nhiên họ đuổi theo chẳng kịp. Xe ngựa phía trước mỗi lúc một phóng xa, dần dần không nghe thấy gì cả. Lúc này phía sau lại có tiếng xe ngựa vang lên, mỗi lúc một gần, người đánh xe là Du Lục. Ban đầu y chậm hơn, nhưng lúc này y đã đuổi kịp ba người, chiếc xe ngựa y đem đến có bốn con ngựa kéo. Du Lục cho mọi người lên xe.
Y nói quả quyết :
- Chúng ta nhất định sẽ đuổi kịp, vì con đường này chỉ có một đường thẳng, chiếc xe kia cũng chỉ đi có một đường.
- Con đường này dẫn đi đâu?
- Đến Tử cốc.
Đuổi đến Tư Cốc rồi sẽ ra sao? Nếu tất cả mọi người đều không phải đối thủ của Vô Thập Tam, đuổi theo phải chăng chỉ là đi tìm cái chết? Câu hỏi này chẳng ai nghĩ đến.
Lúc này dường như ai cũng bị nhiễm tính Mã Như Long, làm việc theo nguyên tắc bất chấp hậu quả. Thái độ của mọi người trong lúc này có thể được diễn tả bằng một câu nói của Tạ Ngọc Luân :
- Dù gì đi nữa, Tử cốc chẳng phải là chỗ ai ai cũng có thể đến, chúng ta đi đến được cũng chẳng phải là dễ.
Chưa có ai trong nhóm đã đến Tử cốc, nên chẳng ai biết nơi ấy ra sao. Nhưng mọi người có thể tưởng tượng ra nơi ấy chắc không còn hoang vắng không người như ngày xưa nữa. Bởi nơi ấy đã có vàng, một lượng hoàng kim rất lớn không ai tưởng tượng được.
Hoàng kim chắc chắn có thể thay đổi mọi thứ, chắc đã có không ít các thanh niên ưu tú bị hấp dẫn đến nơi ấy để xây dựng nên lầu đài nguy nga. Mọi người đều nghĩ như thế trong đầu, rất tiếc mọi người cũng lầm cả.
Xem tiếp hồi ba mươi bảy
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 36
Sau canh ba
Thi thể Vương Vạn Võ cũng không một vết thương hay vết máu, y cũng bị cùng một loại chưởng lực cực kỳ âm nhu gây chấn đoạn tâm mạch mà chết.
- Tại sao y phải chết?
Người hỏi là Tạ Ngọc Luân, người đáp là Thiết Chấn Thiên :
- Dĩ nhiên y phải chết, kẻ làm nội gian thế nào cũng bị hậu quả này.
- Ngươi cho rằng Vô Thập Tam giết hắn diệt khẩu ư?
Hẳn là thế. Câu hỏi này cũng đã có câu giải đáp, chỉ có một cách giải đáp duy nhất.
Nhưng còn một câu hỏi không ai trả lời được :
“Vô Thập Tam đang ở đâu? Đại Uyển ở đâu? Vô Thập Tam sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó Đại Uyển?”
Mọi người không dám nghĩ xa hơn nữa.
Xa xa có tiếng trống chuyển canh đang gõ ba tiếng, canh ba thường là lúc dễ mất mạng nhất. Mọi người bỗng nghĩ đến Tuyệt đại sư.
Lúc nãy vừa nghe tiếng Tạ Ngọc Luân kêu thét, Thiết Chấn Thiên vội chạy đến đây, song Tuyệt đại sư vẫn còn ở lại bên hồ nước. Ông và Thiết Chấn Thiên cùng nghe thấy tiếng la ấy, đều phải biết đã xảy ra chuyện lớn, đúng lý phải cũng phải đến đây.
Nhưng ông không đến.
Không lẽ ông cũng như Vương Vạn Võ, bị người âm thầm dùng âm chưởng đánh chết tại một góc tối nào đó của căn nhà này, mà trong tay cũng cầm một viên đá đen?
Không khí nơi đây giờ bao trùm một bóng tối của tử thần, bất kỳ ai đều có thể bị ám sát bất cứ lúc nào. Kẻ đầu tiên là lão tàn phế, kế đến là Vương Vạn Võ, người tiếp theo có thể là Tuyệt đại sư, tiếp theo sau đó sẽ đến phiên ai?
Canh ba đã qua, đêm càng khuya, người chết càng nhiều. Hung thủ giết người như một bóng ma vờn qua lại, bây giờ rất có thể đang ở trong bóng tối lựa chọn đối tượng kế tiếp. Mã Như Long biết đã đến lúc phải có quyết định.
- Mọi người hãy đi đi.
Tạ Ngọc Luân hỏi :
- Đi à? Đi đâu?
Mã Như Long đáp :
- Đi đâu cũng được, miễn sao rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
- Chúng ta đi cả, còn ngươi thì sao?
- Tôi...
Tạ Ngọc Luân bỗng nói lớn :
- Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi định ở lại để tìm Đại Uyển, nếu tìm không được Đại Uyển nhất định ngươi sẽ không bỏ đi.
Mã Như Long thừa nhận :
- Chẳng lẽ tôi không nên tìm cô ấy sao?
Tạ Ngọc Luân cười nhạt :
- Dĩ nhiên ngươi nên tìm Đại Uyển, nhưng tại sao ngươi không nghĩ thử xem mình có thể tìm được người chăng? Tìm được rồi thì ra sao? Chẳng lẽ ngươi thừa sức cứu Đại Uyển thoát khỏi tay Vô Thập Tam à? Ngươi tưởng Vô Thập Tam không dám giết ngươi sao?
Cô càng nói càng kích động :
- Ngươi một lòng một dạ muốn tìm Đại Uyển, trừ cô ấy ra, người khác bộ không phải là người sao? Sao ngươi không nghĩ đến người khác, hay nghĩ cho chính ngươi nữa?
Tạ Ngọc Luân nói đến hai câu sau cùng, mắt rươm rướm lệ như chực rơi xuống.
Mọi người đều biết tại sao cô rơi lệ, Mã Như Long đương nhiên cũng biết điều này.
Nhưng y không nói câu nào, vì những gì muốn nói y đã nói hết, bất luận người khác nói sao, y cũng sẽ lưu lại đây.
Tạ Ngọc Luân cắn môi, dậm chân nói :
- Được rồi, ngươi muốn chết thì một mình ngươi chết đi, chúng ta đi thôi.
Miệng nói quyết ý đi, nhưng chân cô chẳng bước được một bước, như thể bị một sợi tơ mềm vô hình trói chặt.
Mã Như Long cuối cùng thở dài, dịu giọng nói :
- Thật ra cô cũng biết, nếu người mất tích không phải Đại Uyển mà là cô, tôi cũng sẽ quyết ý lưu lại đi tìm.
Mã Như Long chưa nói hết câu, lệ đã lăn xuống trên má Tạ Ngọc Luân.
Thiết Chấn Thiên đột nhiên ngững đầu lên trời cất tiếng cười :
- Ta cũng hiểu rồi. Ta cứ tưởng những kẻ không sợ chết đều là người vô tình, bây giờ mới biết mình lầm. Thì ra kẻ hữu tình càng không sợ chết, bởi trong lòng hữu tình, nên không còn sợ thứ gì khác nữa.
Y vỗ mạnh vào vai Mã Như Long, nói tiếp :
- Lão đệ không đi, chúng ta cũng không đi, nếu không tìm được Đại Uyển, thì không ai đi cả.
Vừa nói xong câu nói, Thiết Chấn Thiên đột nhiên băng mình ra ngoài, Mã Như Long và Tạ Ngọc Luân cũng phóng theo, bởi vì họ cùng nghe thấy một tiếng kêu, chẳng phải tiếng người kêu mà là tiếng ngựa hí.
Cửa lớn đã mở toang. Vừa nghe tiếng ngựa kêu, tiếng bánh xe chuyển động, cả ba vội chạy ra xem, thì xe ngựa đã chạy xa mất hút. Người đánh xe thì nằm chết trên nền đá, chân tay đã lạnh ngắt, bàn tay cũng nắm chặt một viên đá đen. Ai đã đánh xe đi? Đem ai đi?
Trong tiếng gió đêm còn vọng lại tiếng xe lăn bánh cùng tiếng ngựa hí, muốn đuổi theo cũng không khó.
- Đuổi mau!
Thiết Chấn Thiên vung hai cánh tay, thi triển khinh công “Bát Bộ Cản Thuyền”, nhắm hướng có tiếng xe ngựa vọng lại mà đuổi theo.
Người trong giang hồ đều biết loại khinh công này, mỗi người đều đã nghe đến cái tên Bát Bộ Cản Thuyền. Nhưng người có thể luyện thành thân pháp này thì rất ít.
Cũng may khinh công Thiên Mã Hành Không của Mã Như Long cũng là một môn tuyệt kỹ khinh công nổi tiếng, nên y đuổi kịp Thiết Chấn Thiên. Có thể sánh vai một Thiết Chấn Thiên nổi tiếng để thi triển khinh công chắc chắn là một điều đáng tự hào.
Thiết Chấn Thiên cũng vỗ vai Mã Như Long tỏ ý tán dương. Tuy nhiên chẳng bao lâu cả hai đều cảm thấy mình cũng không có gì đáng tự hào cả.
Đó là vì Tạ Ngọc Luân cũng đã bắt kịp hai người, cô nhẹ nhàng lướt cạnh cả hai, chẳng chút phí sức. Được Linh Lung Ngọc Thủ chữa trị xong, công lực của cô đã hồi phục hoàn toàn.
Cả ba người hợp sức lại, phải chăng đã đủ sức đối phó cùng Vô Thập Tam và tên hầu Ba Tư với đường đao sấm sét?
Chỗ công hiệu nhất của khinh công chẳng phải thế công, mà là “thủ”, hay “thoái”.
Trong bất cứ trận đấu nào, tác dụng của “thoái thủ” cũng thấp hơn thế “công kích”, nhiều lúc tốn công lực nhiều hơn. Thi triển khinh công cũng hao tốn chân lực không kém môn võ nào khác.
Tuy vậy Tạ Ngọc Luân vẫn ung dung cười nói được.
Cô lên tiếng :
- Chúng ta chẳng thể nào đuổi kịp đâu, bốn con ngựa kéo xe đều là giống tốt, khi nãy ngồi trên xe tôi đã ước tính xem chúng chạy nhanh cỡ nào.
Ngừng lấy hơi một chút, Tạ Ngọc Luân nói tiếp :
- Mới ban đầu so ra chúng ta có phần nhanh hơn ngựa, nên có vẻ như chúng ta có thể đuổi kịp, nhưng thêm vài dặm nữa thì chúng ta sẽ dần dần chậm lại, mà ngựa lại chạy mau hơn.
Mã Như Long cũng biết Tạ Ngọc Luân đoán đúng, nhưng y vẫn phải đuổi theo, đuổi không kịp cũng phải cố theo. Cũng nhờ nhân loại có những quyết tâm không hối tiếc, lắm lúc biết không thể mà vẫn cố gắng, nên nhân loại mới sinh tồn được.
Quả nhiên họ đuổi theo chẳng kịp. Xe ngựa phía trước mỗi lúc một phóng xa, dần dần không nghe thấy gì cả. Lúc này phía sau lại có tiếng xe ngựa vang lên, mỗi lúc một gần, người đánh xe là Du Lục. Ban đầu y chậm hơn, nhưng lúc này y đã đuổi kịp ba người, chiếc xe ngựa y đem đến có bốn con ngựa kéo. Du Lục cho mọi người lên xe.
Y nói quả quyết :
- Chúng ta nhất định sẽ đuổi kịp, vì con đường này chỉ có một đường thẳng, chiếc xe kia cũng chỉ đi có một đường.
- Con đường này dẫn đi đâu?
- Đến Tử cốc.
Đuổi đến Tư Cốc rồi sẽ ra sao? Nếu tất cả mọi người đều không phải đối thủ của Vô Thập Tam, đuổi theo phải chăng chỉ là đi tìm cái chết? Câu hỏi này chẳng ai nghĩ đến.
Lúc này dường như ai cũng bị nhiễm tính Mã Như Long, làm việc theo nguyên tắc bất chấp hậu quả. Thái độ của mọi người trong lúc này có thể được diễn tả bằng một câu nói của Tạ Ngọc Luân :
- Dù gì đi nữa, Tử cốc chẳng phải là chỗ ai ai cũng có thể đến, chúng ta đi đến được cũng chẳng phải là dễ.
Chưa có ai trong nhóm đã đến Tử cốc, nên chẳng ai biết nơi ấy ra sao. Nhưng mọi người có thể tưởng tượng ra nơi ấy chắc không còn hoang vắng không người như ngày xưa nữa. Bởi nơi ấy đã có vàng, một lượng hoàng kim rất lớn không ai tưởng tượng được.
Hoàng kim chắc chắn có thể thay đổi mọi thứ, chắc đã có không ít các thanh niên ưu tú bị hấp dẫn đến nơi ấy để xây dựng nên lầu đài nguy nga. Mọi người đều nghĩ như thế trong đầu, rất tiếc mọi người cũng lầm cả.