"Vì cái gì? Ngươi vì cái gì muốn là m như váºy?" Má»™t thanh niên kÃch động đứng trước mặt má»™t nữ tá» trẻ tuổi rống lá»›n, có lẽ do quá kÃch động mà thanh âm cá»§a hắn có chút khà n khà .
Tóc tai rối tung, mắt đầy tÆ¡ máu, có thể nói trạng thái tinh thần cá»§a thanh niên nà y đã đến Ä‘iểm tá»›i hạn, có lẽ chỉ cần má»™t chút tức giáºn cÅ©ng có thể là m hắn bùng nổ.
Äối mặt vá»›i thanh niên Ä‘ang kÃch động gầm rú, đổi lại dưá»ng như nữ tá» trẻ tuổi chỉ có thái độ thá» Æ¡, ánh mắt lá»™ ra má»™t tia khinh thưá»ng, nà ng khinh miệt nhìn ngưá»i thanh niên trước mặt cưá»i lạnh nói: "Vì cái gì? Ngươi nói đây là vì cái gì?"
"Cho ta má»™t lý do! Nói cho ta biết!" Thanh niên kÃch động giữ hai vai nữ tá», Ä‘iên cuồng hét lá»›n.
Có lẽ do có chút dùng sức nên trên khuôn mặt cá»§a nữ tá» kia hiện lên vẻ thống khổ, láºp tức hung hăng dùng hai tay nắm lấy tay nam tỠđó gạt ra, hÆ¡n nữa tháºp phần chán ghét khinh bỉ nói: "ÄÆ°á»£c, ngươi đã muốn lý do, váºy ta sẽ cho ngươi má»™t lý do! Là do ngươi không có tiá»n, không có thá»±c lá»±c! Ngươi nuôi không nổi ta!"
"Tiá»n? Chỉ má»™t lý do đơn giản như váºy sao?" Nam tá» kia cưá»i khanh khách nói, ánh mắt có chút má» mịt, không thể tin được, sau đó lui lại mấy bước thân thể cÅ©ng run nhè nhẹ.
Nà ng kia không thèm để ý tiếp tục đả kÃch: "Äúng! ChÃnh là tiá»n! Ngươi cuối cùng chỉ là má»™t tên sinh viên mà thôi, chẳng lẽ khi ta tốt nghiệp sẽ cùng chịu khổ vá»›i ngươi sao? Ngươi có thể cho ta hạnh phúc sao?"
"Nhưng là lúc trước ngươi không phải đã nói..." Nam tá» không thể tin há»i.
Nhưng lá»i chưa kịp nói hết thì đã bị nà ng kia là m ngắt giữa chừng, nà ng nghiêm mặt nói: "Äúng, đúng là lúc trước ta có nói như váºy, đó là bởi vì ta không biết tiá»n mang đến cho ta nhiá»u chá»— tốt đến như váºy, ngươi xem ta hiện tại, tùy tiện đưa ra má»™t thứ trên ngưá»i còn có giá trị hÆ¡n so vá»›i các thứ trên ngưá»i ngươi, ngươi lấy cái gì để nuôi sống ta?"
Nam tá» ngẩng đầu nhìn thoáng qua những thứ trên ngưá»i nữ tá», không khá»i toát ra má»™t tia cưá»i khổ, Ä‘Ãch xác, cùng so sánh vá»›i nữ tá» trẻ tuổi, hắn tháºt sá»± kém nhiá»u lắm, hÆ¡n nữa nà ng cÅ©ng đánh giá hắn quá cao, không chỉ nói trên ngưá»i, chÃnh là gia sản cá»§a hắn, cÅ©ng không thể so vá»›i má»™t món đồ nà o trên ngưá»i nữ tá» trẻ tuổi.
"Ha ha ha, nói xong chưa?" Äá»™t nhiên má»™t tiếng cưá»i cá»§a má»™t nam tá» lạ mặt truyá»n tá»›i, là m thanh niên mắt trà n ngáºp tÆ¡ máu không khá»i có chút mở lá»›n, gắt gao nhìn chằm chằm nam tá» lạ lẫm Ä‘ang Ä‘i tá»›i.
Nữ tá» trẻ tuổi sau khi nhìn thấy nam tá» lạ lẫm kia liá»n trá»±c tiếp nhà o và o trong lòng hắn, hÆ¡n nữa lại tháºp phần thân thiết nói: "Anh yêu, em đã nói xong vá»›i hắn, chúng ta có thể Ä‘i rồi."
"Rất tốt, má»™t khi đã như váºy chúng ta Ä‘i thôi." Nam tá» lạ lẫm kia ôm nữ tá» trẻ tuổi xoay ngưá»i tÃnh rá»i Ä‘i, có lẽ cảm thấy thương hại ngưá»i thanh niên bị bá» rÆ¡i Ä‘ang ná»a quỳ trên đất, nên thuáºn tay từ trong ngá»±c lấy ra má»™t nắm tiá»n, tùy ý ném ra, dùng ngữ khà tháºp phần khinh miệt nói: "Chút tiá»n nà y coi như là phà tổn chia tay Ä‘i! Ha ha!"
Nói xong cưá»i lá»›n rồi ly khai.
Hai mắt thanh niên kia nhìn đám tiá»n Ä‘ang bay đầy trá»i, hai tay nắm chặt, dùng sức đánh đấm lên trên mặt đất, máu tươi cháºm rãi chảy ra, chÃnh là hắn lại phảng phất không cảm giác được chút Ä‘au đớn nà o. Bởi vì trong lòng hắn trà n ngáºp oán háºn, khiến cho hắn quên Ä‘i cảm giác Ä‘au đớn nà y.
Hắn rất muốn Ä‘i trả thù, nhưng là hắn cÅ©ng không có là m như váºy, bởi vì hắn hiểu hắn không có tiá»n đấu không lại ngưá»i ta.
"Tiá»n! Tiá»n! A... " Ngưá»i thanh niên tháºp phần thống khổ rống lá»›n, nà ng là bạn gái cá»§a hắn nhiá»u năm rồi, lúc trước còn muốn cùng nhau phấn đấu, nhưng hôm nay lại bởi vì hắn không có tiá»n, cuối cùng rá»i bá» hắn, Ä‘iá»u nà y sao có thể là m hắn không phẫn háºn?
Äá»™t nhiên trước mặt thanh niên nam tá» sáng lên, má»™t mảnh kim quang chói mắt khiến hắn không thể không lấy tay chắn mà n hà o quang nà y.
"Ngươi chÃnh là Tiêu Kiến?" Má»™t thanh âm tháºp phần lạ lẫm vang lên, là m Tiêu Kiến Ä‘ang ná»a quỳ trên mặt đất cháºm rãi mở mắt, nhìn bóng ngưá»i mà u và ng trước mắt, trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn khẽ gáºt đầu.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Kiến thừa nháºn, bóng ngưá»i mà u và ng mỉm cưá»i má»™t chút, hÆ¡n nữa dùng ngữ khà tháºp phần ôn hòa nói: "Ngươi Ä‘i theo ta." Nói xong vươn cánh tay phải ra, quang mang mà u và ng từ lòng bà n tay hắn tá»a ra, trong khoảng khắc bao quanh ngưá»i Tiêu Kiến.
Tiêu Kiến hoảng sợ rống lớn: "Từ từ! Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Nhưng thanh âm hắn còn chưa chấm dứt, bóng ngưá»i mà u và ng kia đã mang hắn Ä‘i, nÆ¡i đây là má»™t vùng hoang vắng, cÅ©ng không có ai phát hiện hiện tượng dị thưá»ng nà y, chỉ có những tá» giấy bạc trên mặt đất kia, chứng minh nÆ¡i nà y vừa có ngưá»i ở đây.
Thiên Tà m Äại Lục Ô SÆ¡n Äế Quốc Huyết Äồ trấn, giá» phút nà y trong má»™t phòng lá»›n có và i bóng ngưá»i lo lắng không ngừng Ä‘i qua Ä‘i lại, phòng bên thỉnh thoảng truyá»n đến thanh âm thống khổ cá»§a ná» tá» khi sinh nở.
Lý NhÄ© Ão Äặc, hắn là m tá»™c trưởng Ão Äặc gia tá»™c, Ä‘ang lo lắng chỠđợi đứa con cá»§a hắn xuất thế, hắn cÅ©ng giống như bao ngưá»i cha khác, tâm tình tháºp phần kÃch động.
Nhưng là thê tá» hắn lá»›n tiếng kêu to ná»a ngà y, vẫn như cÅ© không có nghe oa oa tiếng trẻ con khóc, Ä‘iá»u nà y sao có thể là m hắn không nóng lòng?
Chỉ có Ä‘iá»u gian phòng bên đột nhiên xuất hiện má»™t mảnh kim quang, là m hắn và những ngưá»i xung quanh không nhịn được Ä‘á»u nhắm mắt lại, lại còn dùng tay chắn mà n hà o quang chói mắt nà y.
Trong kim quang có má»™t bóng ngưá»i, hắn nhìn Tiêu Kiến trong tay, miệng khẽ toát ra vẻ tươi cưá»i, lầm bẩm nói: "ChÃnh là nÆ¡i nà y, hy vá»ng ngươi đừng là m ta thất vá»ng."
Nói xong má»™t mảnh kim quang truyá»n tá»›i phòng nữ tá» Ä‘ang sinh, thanh âm thống khổ cá»§a nữ tá» rốt cục ngừng lại.
Ngay sau đó má»™t bà mụ đầy hưng phấn ôm má»™t đứa trẻ Ä‘i ra, kÃch động la lá»›n: "Äại nhân, đã sinh! Äã sinh! Là má»™t vị thiếu gia!"
Lý NhÄ© lúc nà y má»›i Ä‘i tá»›i, vui sướng tiếp nháºn đứa trẻ trong tay bà mụ, cẩn tháºn đỡ lấy hÆ¡n nữa hưng phấn la lá»›n: " Ão Äặc gia tá»™c chúng ta có háºu sinh rồi!"
Äồng thá»i mảng quang mang mà u và ng trên bầu trá»i cÅ©ng nhanh chóng biến mất, dưá»ng như chưa từng xuất hiện.
Lúc nà y má»™t lão giả đứng quanh đó đầy kÃch động hướng Lý NhÄ© nói: "Äại nhân, khẳng định là thần trợ giúp chúng ta, chúng ta phải cám Æ¡n thần minh a!"
"Äúng đúng, mau mau, tất cả má»i ngưá»i quỳ xuống, hướng trá»i lá»… bái!" Nói xong Lý NhÄ© kÃch động Ä‘ang ôm đứa bé trong lông ngá»±c cÅ©ng quỳ xuống, hướng bầu trá»i xanh thẳm nhất thá»i bái và i cái, tuy rằng kim quang kia đã biến mất.
Lúc nà y lão giả bên cạnh còn nói thêm: "Äại nhân, ngươi mau xem, tiểu thiếu gia dưá»ng như có chút không thÃch hợp!"
Lý NhÄ© nhất thá»i cúi đầu nhìn, chỉ thấy đứa bé trong lòng ngá»±c Ä‘ang giương đôi mắt Ä‘en thui Ä‘ang kỳ quái nhìn hắn, trong ánh mắt lá»™ má»™t chút vẻ khó hiểu.
Äiá»u nà y là m cho trong lòng Lý NhÄ© không khá»i kỳ quái, theo đạo lý mà nói đứa trẻ vừa má»›i sinh hạ Ä‘á»u gà o khóc, nhưng đứa nhá» nà y lại không khóc, ngược lại còn mở to đôi mắt nhá» nhìn xung quanh.
"Äại nhân, có phải Ä‘iá»u nà y cÅ©ng là do thần minh là m a?" Lão giả kia đột nhiên nói.
Lý NhÄ© không khá»i cúi đầu trầm tư, tuy rằng đứa bé trước mắt không giống như tưởng tượng cá»§a hắn, nhưng là vô luáºn nói như thế nà o, đứa nhá» nà y cÅ©ng là m hắn nở nụ cưá»i nói: "Cách Lý Mạn, không cần biết thần minh có là m gì hay không, nó quả tháºt là hà i tá» cá»§a ta."
"Kìa đại nhân nhanh đặt cho thiếu gia má»™t cái tên Ä‘i." Cách Lý Mạn cÅ©ng tháºp phần vui mừng nói.
Lý NhÄ© cưá»i cưá»i đạo: "Äúng, đặt tên gì thì tốt nhất đây?"
"Tiêu... Kiến!" Äứa bé trong lồng ngá»±c phát ra má»™t lá»i vô nghÄ©a, nhất thá»i là m bá»n ngưá»i Lý NhÄ© lắp bắp kinh hãi, bá»n há» không thể tin má»™t đứa bé vừa má»›i sinh đã hiểu lá»i bá»n há» nói.
Chẳng qua lá»i nà y nhất thá»i cÅ©ng là m cho bá»n há» lâm và o trầm tư, Lý NhÄ© láºp tức cưá»i nói: “Má»™t khi đã như váºy thì đặt tên nó là Tiêu Kiến Ão Äặc Ä‘i.â€