Cầm đầu đám người đột nhập là một nhân ảnh màu đen, trong giọng nói lạnh lùng lộ rõ vẻ tàn khốc:
"Mấy lần trước ngươi may mắn trốn thoát, lần này khẳng định không có được vận khí tốt như vậy nữa đâu."
"Nga? Khẩu khí thật lớn. Chỉ dựa vào mấy người các ngươi?" Lý Nhĩ liếc nhìn đám người xung quanh, trong mắt tràn ngập tự tin. Hắn đích xác đã từng vài lần đánh lui đám người bịt mặt, tự nhiên tin rằng lần này cũng nhất định thành công.
Tên áo đen cầm đầu cũng cười lạnh nói:
"Dựa vào sức của chúng ta thôi, đúng là không xong. Bất quá, lần này đã có một vài cao thủ được phái tới đây để đối phó với ngươi, ta thấy Áo Đặc gia tộc hôm nay ắt phải bị tận diệt."
Hắn vừa nói xong, một đạo nhân ảnh màu đên đột nhiên lướt qua nóc phòng đáp xuống sân viện. Lý Nhĩ không khỏi biến sắc, hắn nhận ra được thực lực của đối phương tuyệt không dưới mình, hơn nữa xung quanh còn có nhiều nhân thủ, xem ra lần này thực sự là lành ít dữ nhiều.
Vốn tâm tình Lý Nhĩ đang thoải mái, nay cũng thập phần lo âu.
"Ngươi là ai?" Lý Nhĩ hai mắt dán chặt vào bóng đen mới đến, trên người tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, khiến Tiêu Kiến đang trốn ở một bên phải trợn mắt há hốc mồm.
Hắn chưa từng chứng kiến loại tình huống này, trong lòng tự nhủ:
"Chẳng lẽ đây chính là dị lực? Nếu vậy, tại sao trước giờ phụ thân chưa từng dạy cho ta?"
Tuy rằng Tiêu Kiến chưa từng được chỉ bảo về dị lực, nhưng từ nhỏ hắn đã đọc quá nhiều sách về các dị năng giả, tự nhiên đối với tình huống trước mắt có thể nhận biết, hắn hiểu được dị lực cơ bản chính là một loại năng lượng đặc biệt trong cơ thể.
Người bình thường dẫu có được, cũng phải trải qua một quá trình tu luyện không ngừng, dị lực mới có thể càng ngày càng nhiều.
Sử dụng dị lực cũng có thể phát ra uy lực cường đại phi thường.
Bất quá, hắn tịnh không thể hiểu được, một khi phụ thân hắn đã là một dị năng giả, tại sao không đem năng lực đó ra ngoài kiếm chút tiền. Phải biết rằng dị năng giả được hoan nghênh phi thường, chỉ cần liên tục cố gắng, đạt được nhiều kim tệ cũng là chuyện hoàn toàn trong tầm tay. Mà Lý Nhĩ lại không làm vậy, thậm chí còn cố tình che giấu, khiến Tiêu Kiến thật sự không thể lí giải nổi nguyên nhân, rốt cuộc là vì cái gì.
Trong lúc Tiêu Kiến đang suy nghĩ, ở bên ngoài nhóm người đột nhập đã cùng Lý Nhĩ động thủ, tất cả thân thể đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lại thêm những tiếng xé gió, khiến Tiêu Kiến không khỏi biến sắc. Lão Thiên a! Toàn bộ đều là dị năng giả, rốt cuộc là thế lực nào có thể điều động nhiều dị năng giả như vậy, hơn nữa tại sao lại đối phó với gia đình hắn?
Bóng đen bí ẩn đến cuối cùng, lúc này hai tay vẫn khoanh trước ngực, hoàn toàn chưa có động thủ.
Tiếng đánh nhau đã kinh động đến những người khác trong gia tộc, trong thoáng chốc có hai bóng người bay ra đứng cạnh Lý Nhĩ, thuận tay đem một vài tên áo đen đánh bay ra ngoài.
Lý Nhĩ nhìn không được, thở phào nhẹ nhõm:
"Ngọc Lâm, Cách Lý Mạn, các ngươi đến rồi?"
Ngọc Lâm chính là tên mẫu thân của Tiêu Kiến, lúc này trên người nàng cũng tản mát nhiều điểm quang mang. Cách Lỹ Mạnh lão quản gia ngược lại, trên người không phát ra ánh sáng, trông có vẻ yếu ớt, nhưng thân thể bất chợt căng lên, trở nên cường tráng lạ thường, khí thế bạo phát làm mấy bóng đen xung quanh đều run sợ.
"Chúng ta đã như vậy, các ngươi vẫn còn không buông tha, lẽ nào thực sự muốn đuổi cùng giết tận mới vừa lòng?" Lý Nhĩ thanh âm trầm thấp vang vang cả trang viện. Nhờ ánh trăng chiếu sáng mà Tiêu Kiến thấy rõ thần tình Lý Nhĩ thập phần dữ tợn, khí thế khủng bố này cùng dáng vẻ hòa ái bình thường thật sự trái ngược.
Lúc này, bóng đen đang đứng yên bỗng buông hai tay, chậm rãi tiến lại, giọng lạnh lùng:
"Một đám phế vật, ngay cả một gã bát cấp dị tâm cũng không thu thập được, xem ra ta phải đích thân xuất thủ!"
"Đại nhân." Đám người bóng đen bị giáo huấn không dám ngẩng đầu lên.
Lý Nhĩ nhìn thấy ánh mắt người nọ, trong lòng không khỏi run lên, ngay lập tức có một dự cảm bất hảo. Hắn hiểu được nhân vật này tuyệt đối không dễ đụng vào, hôm nay tại đây hắn có thể bị đánh bại, nhưng dòng dõi Áo Đặc gia tộc không thể bị tận diệt.
Nghĩ đến đây Lý Nhĩ không khỏi liếc mắt nhìn về căn phòng Tiêu Kiến cùng Túc Cách đang ở, quay đầu về phía Cách Lý Mạn thấp giọng nói vài câu. Cách Lý Mạn nghe xong không khỏi kinh dị kêu lên: "Đại nhân! Việc này không được!"
"Ngươi phải nghe lời ta. Hôm nay có thể chúng ta sẽ không thoát được, nếu ngươi không làm theo, ta có chết cũng không tha cho ngươi." Thanh âm Lý Nhĩ thập phần kiên quyết, làm Cách Lý Mạn cúi đầu thật sâu.
"Tốt lắm, các ngươi cáo biệt xong hết rồi chứ? Như vậy bây giờ ta bắt đầu đưa các ngươi xuống địa ngục!" Bóng đen lạnh lùng nói, thân thể mãnh liệt tản mát ra hồng sắc quang mang, hơn nữa còn truyền đến độ nóng cháy phi thường.
Lý Nhĩ không khỏi kinh hãi: "Cái gì? Ngươi là dị năng giả cấp bậc Dị vân?"
"Đúng, ta không chỉ là Dị vân cấp bậc, hơn nữa còn là nhị giai Dị vân dị năng giả, hôm nay các ngươi một người cũng không thoát, chết đi!" Nói xong người này dùng tốc độ tuyệt luân vọt lên, trong lòng bàn tay hiện rõ sắc hồng.
"Các ngươi chạy mau!" Lý Nhĩ cảm giác được cỗ áp lực cường đại, đột nhiên quát lớn, hơn nữa lại dùng sức đẩy Ngọc Lâm cùng Cách Lý Mạn lão quản gia sang một bên, còn chính mình lại trực tiếp vọt lên, cùng bóng đen kia đối chưởng.
Oanh~~~
Trong khoảnh khắc chỉ nghe một tiếng nổ lớn, thân thể Lý Nhĩ nhất thời giống như chuỗi hạt châu bị chặt đứt bay ra ngoài.
Cách Lý Mạn lão quản gia cùng Ngọc Lâm khiếp sợ nhìn, động tác không khỏi có chút bối rối.
"Mau. . . đi!" Lý Nhĩ cố hết sức hét lớn.
Cách Lý Mạn cùng Ngọc Lâm lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới phòng Tiêu Kiến cùng Túc Cách, vừa mở cửa phòng đã thấy hơn Tiêu Kiến đang trợn mắt há mồm. Giờ phút này bọn họ cũng không có thời gian giải thích, Cách Lý Mạn lão quản gia vội kéo Tiêu Kiến nói: "Cái gì cũng đừng hỏi, mau theo ta!"
Mà Ngọc Lâm cũng ôm lấy Túc Cách đang ngủ say,nhanh chóng chạy ra ngoài.
Những bóng đen bên ngoài cũng không khinh địch như vậy, thấy Cách Lý Mạn lão quản gia cùng Ngọc Lâm muốn rời đi, đều xông tới cản đường.
"Cách Lý Mạn, Túc Cách cùng Tiêu Kiến giao cho ngươi, ta ở lại cản bọn chúng." Ngọc Lâm đột nhiên đưa Túc Cách đang ngủ say trong ngực mình cho Cách Lý Mạn, kiên quyết nói.
"Phu nhân. . ." Cách Lý Mạn lão quản gia chần chừ nói.
Ngọc Lâm ngữ khí thập phần kiên quyết;
"Các ngươi đi mau, Lý Nhĩ nếu chết đi, ta cũng không thể sống một mình."
Nhìn Tiêu Kiến, ánh mắt của nàng trở nên hòa nhã, nhưng giọng điệu vẫn tràn ngập bi thương:
"Tiêu Kiến, con là con trai cả của Áo Đặc gia tộc, hãy nhớ kỹ, về sau nhất định phải thay gia tộc báo thù!"
Nói xong xoay người xông vào giữa đám người áo đen.
"Mẫu thân!" Tiêu Kiến hoảng sợ hét lớn. Hắn kiếp trước không có cha mẹ, tại Thiên Tàm Đại Lục này tuy rằng cuộc sống kham khổ, nhưng lại có cha mẹ yêu thương, gia đình ấm áp. Nhưng lúc này mới vẻn vẹn qua mười một năm, hắn sẽ lại gặp phải tình huống mất đi cha mẹ, hắn như thế nào có thể cam tâm?
"Cách Lý Mạn gia gia, người nhanh nhanh cứu mẫu thân ta đi, ta cầu xin người!" Trong mắt Tiêu Kiến chậm rãi chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt, hắn chưa bao giờ nghĩ, cũng không cam tâm lại mất đi song thân.
"Ô ô ô, Cách Lý Mạn gia gia, bọn họ tại sao lại muốn giết phụ thân cùng mẫu thân a?" Túc Cách không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang bị tình huống trước mắt dọa đến sợ ngây người.
Cách Lý Mạn lão quản gia khó xử nhìn Tiêu Kiến cùng Túc Cách, trong lòng thật sự không biết nên quyết định như thế nào.
Oanh~~~
Một tiếng nổ truyền đến, cách đó không xa sáng lên một ánh sáng đỏ, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Lý Nhĩ.
"Phụ thân!" Tiêu Kiến gào lên.
Bóng đen cả người phát ra hào quang màu đỏ đang cười lạnh nói:
"Hừ! Các ngươi hôm nay một người cũng đừng mong chạy thoát! Giết hết cho ta!"
Khoảnh khắc đó ngoại trừ hai gã đang vây công Ngọc Lâm, tất cả đều vọt tới chỗ Tiêu Kiến. Túc Cách đã sợ đến khóc ré lên, Tiêu Kiến tuy rằng tâm chí sớm đã trưởng thành, nhưng trước giờ cũng chưa từng đối mặt với cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
"Các ngươi chết đi!" Đột nhiên Lý Nhĩ hét lớn một tiếng, dùng hết sức vọt tới, trong chớp mắt đem hai gã không phòng bị chém thành hai nửa.
Máu tươi cùng nội tạng tràn ngập, Tiêu Kiến ghê sợ nhìn, nhất thời liền có cảm giác buồn nôn.
"Hừ! Đừng nghĩ có thể chạy thoát!" Bóng người màu đỏ kia lập tức đuổi theo, cười lạnh "Ngươi đã yêu quí hài tử như vậy, tốt lắm, ta sẽ giết chúng trước tiên."
Nói xong liền thi triển một quyền hướng tới Tiêu Kiến, làm Tiêu Kiến bị dọa đến mức không thể động đậy.
"Không! Mau dừng tay!" Lý Nhĩ điên cuồng hét lớn, bộc phát toàn bộ dị lực trong cơ thể, nháy mắt vọt đến phía trước quyền đầu, dùng thân thể che đỡ cho Tiêu Kiến.
"Phốc!"
Chỉ thấy Lý Nhĩ trong giây lát phun ra một ngụm tiên huyết lên mặt Tiêu Kiến trên mặt, Tiêu Kiến chậm rãi nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực phụ thân hắn in rõ một nắm tay màu đỏ.
"Không... phụ thân!" Tiếng hét thê thảm của Tiêu Kiến vang lên không ngừng trong đêm tối.
"Lý Nhĩ!" Ngọc Lâm bên cạnh cũng hoảng sợ kêu lên.
"Đại nhân!" Cách Lý Mạn lão quản gia không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Khi nắm tay màu đỏ rút ra ngoài, Lý Nhĩ lại phun ra một ngụm máu tươi. Tiêu Kiến kích động ôm lấy phụ thân đang ngã xuống, hét lên:
"Phụ thân, người đừng chết, xin người đừng chết a!"
"Hài tử, còn không chạy mau?" Ánh mắt Lý Nhĩ dần tối lại.
"Dát dát, ta đã nói rồi, hôm nay ai cũng đừng mong chạy thoát." Nắm đấm màu đỏ lại chợt động, hiển nhiên là muốn giết chết Tiêu Kiến. Lúc này Ngọc Lâm cũng vội vã vọt lên, dùng thân thể của mình ngạnh kháng một đòn trí mạng, phun ra một ngụm tiên huyết, âm thanh đã bắt đầu suy yếu: "Tiêu Kiến, đi mau!"
Tiêu Kiến thống khổ nhìn song thân ngã xuống, trong lòng muốn nổi điên, hét lên: "Con không muốn........."
"Tiêu Kiến, ngươi mau mang theo Túc Cách đi, để ta ở lại cản bọn chúng một lát." Cách Lý Mạn lão quản gia kiên định nhìn Tiêu Kiến.
Tiêu Kiến vội vàng lau nước mắt, ôm lấy Túc Cách chạy trốn vào trong bóng đêm, hắn hiểu được nếu mình ở lại cũng vô dụng, hiện tại chỉ có thể làm theo lời cha mẹ, chạy trốn cho nhanh, sau này sống sót nhất định sẽ có cơ hội báo thù. Nếu hắn cũng chết ở chỗ này, như vậy hắn Áo Đặc gia tộc toàn bộ đã bị tận diệt.