- Quả nhiên lại là kế điệu hồ ly sơn, hừm, bây giờ chúng ta sẽ truy tìm Chung Li Nguyệt.
Bạch Vũ Tinh nói xong liền nhẹ huýt sáo, thanh âm vừa vang lên thì từ bụi hoa gần đó đột nhiên xuất hiện một con thú.
Phong Diêu tròn xoe mắt nhìn, trong khóm hoa lao ra một con linh hồ chỉ có to bằng cỡ nắm tay, toàn thân màu ngân bạch (trắng bạc) lông mềm mại, tai nhọn, mắt đen và trong như ngọc, cái mũi nhỏ cũng màu đen, lúc nó lười nhác ngoác mồm ra lộ hai hàm răng bé xíu trắng toát.
- Đây là Tiểu Thủy.
Bạch Vũ Tinh đưa tay trái luồn xuống dưới hông còn tay phải khẽ đặt nhẹ lên mình nó, con linh hồ lập tức trèo lên tay nàng. Bạch Vũ Tinh dịu dàng vuốt ve lớp lông mềm mại nói:
- Ngươi đã nghỉ ngơi khỏe rồi, còn Tiểu Tịch đêm qua có lẽ đã khá bận rộn đấy.
Nói xong liền đặt tiểu linh hồ xuống dưới đất.
Linh hồ chạy tới gần cái bát bằng sứ trắng chỉ còn một nửa nước thuốc, đưa một móng chân khẽ nhúng vào trong dược thủy rồi đưa lên mũi ngửi, vừa hít nhẹ một cái nó đã lập tức chạy ra xa.
Bạch Vũ Tinh cầm cái bát sứ lên đổ những dược thủy còn sót đó đi rồi nói:
- Cái bát thuốc này đã bị hạ độc.
Phong Diêu ngạc nhiên nói:
- Nó có thể ngửi phân biệt được độc dược ư?
- Ừm!
Bạch Vũ Tinh không nói gì nhiều, ngẩng đầu nhìn trời.
Không khí lúc này chợt có chút ẩm thấp lạ thường, có lẽ sẽ có mưa to gió lớn.
Bạch Vũ Tinh ôm lấy linh hồ vuốt ve rồi đặt xuống đất nói:
- Chúng ta muốn mau chóng tìm ra được Chung Li Nguyệt, nếu trời mưa sẽ rất khó khăn truy tìm dấu vết.
Chỉ thấy tiểu linh hồ ngửi xung quanh, sau khi đánh hơi một lúc trên mặt đất thì đột nhiên nó lao thẳng về phía trước.
- Mau đi theo.
Tiểu linh hồ thân hình nhỏ bé linh hoạt luồn lách lao đi rất nhanh. Thỉnh thoảng nó dừng lại giây lát để đánh hơi dò tìm rồi tiếp tục lao đi.
Hai người đuổi theo tiểu linh hồ rời khỏi Tô Châu thành tiến nhập vùng đất hoang vu phía tây. Đất đai nơi đây đã bị bỏ hoang lâu ngày, cỏ dại mọc tùm lum. Từ xa có thể nhìn thấy một ngôi miếu cổ to lớn nhưng hoang sơ tàn tạ khiến người ta cảm giác có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Phong Diêu định tung mình vào kiểm tra thì Bạch Vũ Tinh chợt giữ hắn lại, đưa tay ra dấu rồi đặt ngón chỏ lên miệng ám chỉ đừng lên tiếng, hai người vội nấp sau một bụi cây um tùm.
Tiểu linh hồ chạy luồn vào trong miếu, một lát sau chạy ra, bên cạnh xuất hiện một con linh hồ khác to hơn nó nhiều. Con đại linh hồ này toàn thân cũng mang màu ngân bạch, điểm duy nhất khác biệt là trên trán có một nhúm lông màu đen.
Phong Diêu lập tức minh bạch, tối hôm qua Bạch Vũ Tinh đã thả con linh hồ Tiểu Tịch lùng tìm dấu vết của Chung Li Nguyệt cả đêm, sau đó để cho linh hồ Tiểu Thủy đánh hơi mùi của nó, chỉ cần tìm được Tiểu Tịch thì cũng coi như là đã tìm được tung tích của Chung Li Nguyệt. Thế nên Bạch Vũ Tinh rất ngại trời mưa, nước mưa sẽ làm loãng đi mùi vị mà linh hồ Tiểu Tịch để lại.
Hai con linh hồ lao về hai bên của Bạch Vũ Tinh, nũng nịu gại đầu vào hai bên chân của nàng. Đang kiên nhẫn chờ đợi thì đột nhiên hai người phát hiện có hai nhân ảnh đang từ phía xa lao vút tới.
Khi hai nhân ảnh tới gần, có thể nhận thấy người đi trước toàn thân mặc hắc y, mặt đeo mặt nạ quỷ, ở phía sau người đó chính là thiếu nữ tại Phong Hoa sơn trang đã giả dạng Bạch Vũ Tinh ám toán Phong Diêu.
Quỷ diện nhân chợt nói:
- Yến Nô, ngươi lưu lại ở bên ngoài.
Nói xong liền bước thẳng vào trong miếu.
Ngay lúc này, từ trong cổ miếu vang lên một thanh âm:
- A Nguyệt, ngươi bị thụ thương ư?
Người luyện võ công chủ yếu là luyện nhãn lực và thính lực, nên minh mẫn hơn người thường rất nhiều. Vì vậy, dù xa nhưng Phong Diêu và Bạch Vũ Tinh vẫn miễn cưỡng nghe được lõm bõm tiếng người nói chuyện trong cổ miếu.
Chỉ nghe thấy thanh âm của một nữ tử vang lên:
- Kiếm chiêu của hắn quá nhanh.
Đúng là thanh âm của Chung Li Nguyệt.
Quỷ diện nhân nói:
- Đây là năm vạn lượng ngân phiếu, ngươi hãy lấy dùng tạm trước đã.
- Ta không muốn, ngươi hãy nói với phụ thân, đây là lần cuối cùng, từ sau ta không muốn lưu lại tổ chức này nữa.
- Ngươi không muốn làm thì phụ thân chắc cũng không ép ngươi. Nhưng trước hết ngươi hãy tránh mặt để trị thương, đừng để cho Phong Diêu tìm thấy, điều này đối với ngươi hay đối với phụ thân đều tốt cả.
Thanh âm của Chung Li Nguyệt đột nhiên trở nên sắc sảo lạ thường:
- Tại sao ta phải lẩn trốn? Ta không giống như ngươi và phụ thân, ngày ngày lo sợ, dấu đầu hở đuôi, như quá xấu hổ điều gì đó mà không dám lộ diện.
Quỷ diện nhân đó giận dữ quát:
- Ngươi!
- Phong Diêu mà truy tìm đến thì ta một mình làm một mình chịu, không liên lụy tới ngươi và phụ thân là được!
Lời vừa dứt, một nhân ảnh trong cổ miếu bay ra, chính là Chung Li Nguyệt, nàng ta khẽ liếc Yến Nô một cái, thân ảnh nhanh như chớp biến mất trong cỏ dại um tùm.
Phong Diêu chăm chú nhìn vào phía cửa miếu, mắt lóe lên hung quang, hữu thủ nắm chặt chuôi kiếm. Thân ảnh của Quỷ diện nhân lúc này đã xuất hiện trước cửa miếu. “Sang” một cái, kiếm đã rời khỏi bao, Phong Diêu lập tức xuất thủ, Bạch Vũ Tinh cũng nhún mình vung bảo đao chém thẳng về phía Yến Nô.
Quỷ diện nhân thất kinh rút kiếm đánh bạt chiêu đó, đồng thời cùng một lúc, hắn và Yến nô song song tung mình bay vào trong cổ miếu, Bạch Vũ Tinh và Phong Diêu lập tức lao theo.
Trong miếu, Quỷ diện nhân và Yến Nô tăm tích chợt biến mất, chỉ thấy mạng nhện giăng kín góc tường, Phật tượng bắt đầy bụi, các nét vẽ cũng đã mờ nhạt rất nhiều.
Phong Diêu bên phải, Bạch Vũ Tinh bên trái cùng dò tìm dấu vết, tất cả các chỗ có thể nhìn thấy tại cổ miếu đều được kiểm tra kỹ nhưng vẫn chưa tìm được gì.
Cuối cùng, gần ngay tượng Phật lớn nhất trong miếu phát hiện được một cánh cửa nhỏ. Phong Diêu định tiến vào thì Bạch Vũ Tinh giữ tay hắn kéo lại. Nàng cúi xuống chỗ hai con linh hồ đang luẩn quẩn quanh chân, ôm lấy Tiểu Tịch lên trao cho hắn rồi nói:
- Nếu ở đâu có độc dược, nó sẽ cảnh tỉnh cho ngươi.
Nàng cẩn thận đặt Tiểu Thủy vào trong một cái túi nhỏ bên người, Phong Diêu chăm chú nhìn động tác của nàng rồi cũng tìm một chỗ thích hợp đặt Tiểu Tịnh rồi mới bước qua cửa.
Trong phòng, bốn bức tường đều khắc tứ phúc phật đồ, trên mặt đất được lát bằng những phiến đá to khoảng năm thước vuông.
Không một thanh âm lạ, không biết Quỷ diện nhân đang ở đâu?
Bạch Vũ Tinh chăm chú nhìn lên những bức phù diêu trên tường, các vị Phật mỗi người có một tư thế khác nhau, người thì nằm nghỉ, người ngồi tụng kinh, người đứng dưới mái hiên ngẩng mặt nhìn trời. Trực giác cho nàng biết qua nhận xét các bức phù điêu rằng cơ quan có thể nằm tại bức phù diêu ở giữa liền đưa tay lên ấn nhẹ vào những nét khắc trên đó.
Bỗng nàng chợt cảm thấy hụt hẫng, toàn thân như bị rơi xuống dưới, phiến đá dưới chân nàng đứng đột nhiên như biến mất, lộ ra một hố sâu đen ngòm.
Bạch Vũ Tinh thất kinh hô lên một tiếng, hai tay theo bản năng túm vội lấy phiến đá bên cạnh, Phong Diêu nghe tiếng kêu quay người bay tới. Nhưng đã trễ một bước, phiến đá bị Bạch Vũ Tinh bám vào lật tung khiến nàng trượt thẳng, mất hút trong hố.
Phong Diêu thất thanh hét:
- Bạch Vũ Tinh!
Vừa nói đến đây thì phiến đá dưới chân hắn cũng bất ngờ chuyển động rồi biến mất, song thủ vội tung ra định mượn lực đập vào phiến đá gần đó để bay lên. Nào ngờ chỉ nghe thấy “siu siu” hai tiếng, từ trong mắt của vị Phật đang ngưng thần tụng kinh trên tường bắn ra hai mũi tên. Nếu hắn mượn lực bay lên thì chắc chắn sẽ bị trúng hai mũi tên đó.
Bỏ ý định, hai tay hắn không mượn lực bám vào phiến đá ở bên cạnh nên thân hình cứ thế rơi xuống dưới.
Cái hố này không nông như tưởng tượng, Phong Diêu vội vận khinh công, cố gắng vận lực sao cho không bị rơi nhanh.
Tiểu linh hồ đột nhiên kêu ti tỉ loạn lên, không ngừng ngọ nguậy trong lồng ngực của hắn, Phong Diêu chưa kịp phản ứng gì thì cảm thấy có một mùi hương thơm đang lan tỏa.
Nơi này làm sao có thể có độc dược được nhỉ?
Phong Diêu trong lòng chợt se lại, cảm thấy bất ổn, hiểu ra rằng tiểu linh hồ đang ra hiệu hương thơm đó có độc, nhưng đã muộn, chưa đầy giây khắc sau hắn đã bị hôn mê.
Tỉnh lại vì những tiếng sấm chớp phía ngoài vọng vào, sau đó là tiếng mưa rào rào trên trời xối xuống.
Khi mở mắt ra, phát hiện mình hiện đã quay trở lại gian phòng bốn mặt phù diêu, gian phòng mà nền lát là các phiến đá to, xung quanh ẩn chứa cơ quan ám khí lúc trước. Hắn không thể nào cử động được thân hình, tất cả các huyệt đạo đã bị phong bế.
Quỷ diện nhân đang đứng trước mặt hắn, còn Bạch Vũ Tinh thì hôn mê bất tỉnh nằm úp xuống đất tại góc nhà đối diện, trán bị sưng một cục to tím bầm, chắc là hậu quả của vụ rơi xuống hố vừa rồi. Yến Nô đang đứng cạnh nàng, mắt lộ vẻ oán hận, bất ngờ vung chân đá một cước thật mạnh vào eo của Bạch Vũ Tinh.
Phong Diêu thất thanh kêu lên:
- Ngừng lại!
Yến Nô không thèm liếc mắt tới hắn vẫn tung cước đá. Cú đá này dụng lực quả thật tàn nhẫn với một kẻ không kháng cự nằm trên đất như Bạch Vũ Tinh.
Quỷ Diện Nhân chợt nói:
- Ngươi chớ đừng có quên cô ta đối với Mộ Dung gia còn có một chút hữu dụng!
Trong mắt Yến Nô lúc này oán hận vẫn chưa dứt, lại đá tiếp một cước nữa.
Quỷ diện nhân lãnh đạm nói:
- Đủ rồi.
Yến Nô thu cước lại, những mắt vẫn hằm hằm nhìn vào Bạch Vũ Tinh.
Phong Diêu thở nhẹ an tâm, mục quang chuyển về phía Quỷ diện nhân nói:
- Phong Hoa sơn trang huyết án phải chăng là do ngươi gây ra?
- Phải.
Quỷ diện nhân không phủ nhận trả lời.
Phong Diêu nghiến răng nói:
- Phong Hoa sơn trang ta thù oán gì với ngươi mà ngươi lại hạ độc thủ tàn ác đến như thế?
Quỷ diện nhân không trả lời câu hỏi mà nói:
- Ngươi nếu không muốn Bạch Vũ Tinh bị chết thì khôn hồn giao vật đó ra đây.
Phong Diêu chưa kịp hỏi lả vật gì thì Quỷ diện nhân nói tiếp:
- Phong Trường Thiên chắc cũng để lại kiếm phổ cho ngươi?
Phong Diêu lập tức liền nhớ tới cảnh toàn bộ Phong Hoa bị lật tung, đặc biệt là phòng của phụ thân hắn, gần như chỗ nào trong phòng cũng bị đập, dỡ ra hay đất bị đào lên, thậm chí gạch lát tường cũng bị dỡ xuống. Hắn đột nhiên bừng tỉnh, phẫn nộ nói:
- Ngươi huyết tẩy toàn bộ Phong Hoa sơn trang chỉ vì mỗi quyển kiếm phổ đó thôi ư?
Quỷ Diện Nhân nói:
- Không sai.
Hắn vừa nói xong Yên Nô rút kiếm chĩa mũi nhọn vào yết hầu của Bạch Vũ Tinh.
Quỷ diện nhân ôn nhu nói tiếp:
- Kiếm phổ ở đâu!
Lúc này, lẫn trong tiếng mưa rơi bỗng vang lên tiếng ngựa hí.
Quỷ diện nhân nhanh như chớp xuất thủ điểm á huyệt của Phong Diêu, rồi nhẹ nhàng bước tới bên cửa miếu, khẽ rút kiếm, cả người đứng áp sát vào tường.
Sau một lúc, phía ngoài vang lên tiếng chân người lẫn tiếng chân ngựa, đến phía trước miếu thì thanh âm đó dừng lại. Chỉ có nghe tiếng một người như đang tự nói với mình vậy:
- Mưa lớn quá, chỉ sợ ta sẽ chậm trễ một vài ngày mất.
Thì ra một người qua đường muốn vào tạm tránh cơn mưa lớn.
Bỗng tiểu linh hồ Tiểu Tịch vẫy vùng chui ra khỏi lồng ngực Phong Diêu, thoăn thoắt lao xuống rồi chạy thẳng ra ngoài. Qủy diện nhân không muốn đánh động tới nên đành bất lực ngó con linh hồ lao ra.
Người ở phía ngoài chợt kêu “Ô” một tiếng, chắc nhìn thấy con tiểu linh hồ xuất hiện nên cảm thấy bất ngờ.
Sau một lúc thì lại nhe thấy người đó cười nói:
- Sao ngươi cứ cắn loạn vào quần áo ta thế? Chủ nhân ngươi không dạy cho ngươi phép lịch sự hay sao?
Nói xong thì đã thấy linh hồ xuất hiện trước cửa cổ miếu, nó dừng lại giây lát rồi như chớp lao ra ngoài, được một lúc lại xuất hiện trở lại, ngừng một chút lại quay đầu chạy ra, cứ thế vài lần liên tục.
Quỷ diện nhân nhìn như chỉ muốn ăn tươi nuốt sông tiểu linh hồ, mắt như tóe lửa.
Phong Diêu đột nhiên hiểu ra, tiểu linh hồ làm như vậy là muốn dẫn dụ người đó vào trong miếu.
Người khách qua đường quả nhiên bị thu hút, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Quỷ diện nhân nín thở, lạnh lùng dương kiếm lên thủ thế.
Trong đầu Phong Diêu muốn hét to lên một tiếng cảnh báo, tiểu linh hồ tuy có thông minh nhưng sợ rằng người kia không chú tâm khi chủ quan bước vào sẽ thành quỷ hồ đồ dưới kiếm của Quỷ diện nhân.
Chỉ còn khoảng một bước rưỡi nữa là người đó bước qua của miếu. Con ngươi mắt của Quỷ diện nhân đột nhiên thu nhỏ lại, một kiếm chém ra như chớp giật. Chiêu kiếm này của hắn từ góc độ, tốc độ và thời gian hoàn toàn tính toán chính xác. Nhưng hắn lại quên mất một điều, đó chính là con tiểu linh hồ, vì trong lúc ấy nó lại đột nhiên sợ hãi lùi lại quấn lấy chân của người bên ngoài như linh cảm thấy tử khí tới gần.
Cũng chình vì thế mà người đó bất chợt dừng lại thoát khỏi thế chém.
Quỷ diện nhân chém hụt một chiêu liền mượn lực biến chiêu một kiếm phá không xiên thẳng tới.
Người lạ mặt chỉ kêu nhẹ một tiếng, “Sang”, kiếm đã rời khỏi bao chém ngang lên.
Qủy diện nhân lập tức thu chiêu bắn mình ngược lại vào trong miếu, còn thân ảnh người khách loáng một cái lao theo.
Người khách lạ là một thanh niên nam tử tuấn tú, mắt sáng như sao, toàn thân vận thanh y. Chàng ta liếc mắt sang tứ phía rồi quát khẽ:
- Ngươi là ai?
Quỷ diện nhân nói:
- Ngươi không phải là đống đảng của chúng chứ?
Thanh y nhân hỏi:
- Đồng đảng của ai?
Quỷ diện nhân đáp:
- Tại hạ là bộ khoái của Lục Phiến Môn, vừa mới bắt được cặp nam nữ đạo tặc bị truy nã, chuẩn bị áp giải chúng cùng tang vật đi. Nghe tiếng người tới tưởng nhầm là đồng đảng của chúng đến cứu, cho nên có chỗ không phải, nhưng thấy diện mục của các hạ, ta có thể yên tâm rồi.
Thanh y nhân nhíu mày hỏi lại:
- Tại sao mà các hạ lại vẫn đeo mặt nạ che dấu diện mục, chẳng lẽ làm bộ khoái của Lục Phiến Môn đáng xấu hổ lắm sao?
Phong Diêu đột nhiên để ý Yến Nô đang đưa tay, lần mò bức tường phía sau lưng. Sau khi lần tới hình một vị tiếu diện phật cầm tràng hạt thì lập tức vận công khẽ đặt hờ lên chuỗi tràng hạt đó. Có thể khi cô ta nhấn vào tràng hạt thì phiến đá dưới chân Thanh y nhân sẽ biến mất hoặc ám tiến từ trong tường sẽ bất ngờ bay ra.
Phong Diêu hiểu rằng Quỷ diện nhân cố tình nói lung tung chỉ cốt gây sự chú ý của Thanh y nhân, tạo cơ hội cho Yến Nô dễ bề hành động. Hắn rất muốn lên tiếng cảnh tỉnh thanh y nhân, nhắc hắn cẩn thận, nhưng quả thực không thốt nổi một tiếng nào.
Quỷ diện nhân nói:
- Bởi vì lúc ta còn bé bị tai nạn hỏa hoạn tại nhà, toàn nộ khuôn mặt lúc đó bị cháy bỏng thành sẹo loang lổ.
Yến Nô đã để tay lên trên chuỗi tràng hạt. Tâm trạng Phong Diêu chợt trùng xuống.
Đúng vào sát na này, Bạch Vũ Tinh đang nằm trên mặt đất đột nhiên cử động, chân trái xuất liên tục ba cước nhanh như chớp đá vào các yếu huyệt trên thân Yến Nô khiến cho cô ta không thể nào củ động được nữa, các huyệt đạo đã bị phong bế.
Bạch Vũ Tinh đúng thẳng dậy, tay khẽ xoa hai bên eo, nói:
- Hai chân của ngươi đá ta quả thật mạnh bạo hung hiểm!
Yến Nô đáp lời:
Ta đã điểm huyệt người rồi mà!
- Khi ta từ trên này rơi xuống, do biết được độc hương trong không khí nên đã sớm phong bế hô hấp, không vận công sử dụng khinh công.
Bạch Vũ Tinh khẽ xoa xoa cục bươu tím xanh trên trán nói tiếp
- Chính vì thế ta mới có bộ dạng kiểu này. Khi ngươi điểm huyệt ta, ta đã âm thầm vận công giải phá, sau một tuần hương, tất cả các huyệt đạo đã được giải khai.
Nàng vừa nói vừa hóa giải các huyệt đạo của Phong Diêu.
Do độc tính của mê vụ vẫn còn nên Phong Diêu tuy có thể cử động chút ít nhưng vẫn cảm thấy mình uể oải như vô lực.
Quỷ diện nhân bất chợt lao thẳng vào bức tường phía trước, tả thủ đánh thẳng vào hình Phật tổ. Bức tường đột nhiên tách ra đủ cho Quỷ diện nhân lách vào.
Bạch Vũ Tinh vừa định lao đuổi theo thì bức bức tường đó đã đóng lại, sắc mặt nàng ta lập tức biến chuyển, hét lớn:
- Mau ra ngoài, cẩn thận ám khí!
Nói xong đã túm lấy Phong Diêu tung mình ra phía ngoài cửa phòng.
Lúc này từ trong hai con mắt của các vị phật trên các bức phù diêu bắn ra liên tục các ám tiến, đầu các mũi tên ánh lên màu xanh lè, hiển nhiên là được tẩm qua kịch độc.
Bạch Vũ Tinh phất tay áo đánh bạt hai mũi tên phía sau, thoát ra ngoài cửa.
Thanh y nhân múa trường kiếm quanh thân đánh bạt ám tiễn bốn phía, định tiện tay giải huyệt cho Yến Nô thì cảm thấy phiến đá dưới chân di chuyển. Không kịp nghĩ ngợi liền đạp mạnh vào phiến đá kế bên mượn lực tung mình bay ra ngoài. Chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết vang lên, hai mũi tên tẩm độc đã ghim Yến Nô lên vách tường.
Thanh y nhân biến sắc nói:
- Thật là một kẻ thâm độc, không ngờ hắn không thèm quan tâm một chút nào đến sinh tử của đồng bọn!
Bạch Vũ Tinh nói:
- Hắn dùng ám tiễn tẩm độc phần nhiều là muốn giết Yến Nô thôi.
Thanh y nhân không minh bạch lắm hỏi:
- Người hắn muốn giết không phải bọn ta ư?
Bạch Vũ Tinh trả lời:
- Yến Nô bị thương và bị điểm huyệt, Quỷ diện nhân sợ cô ta sau này tiết lộ thân phận thực của mình nên muốn giết người diệt khẩu.
Thanh y nhân nhíu mày hỏi tiếp:
- Thân phận thực nào?
Phong Diêu nói:
- Hắn chính là hung thủ gây ra huyết án tại Phong Hoa sơn trang.
Thanh y nhân nói:
- Phong Hoa sơn trang ư? Vậy các hạ là ai?
Phong Diêu cười khẽ nói
- Tại hạ là Phong Diêu
Thanh y nhân mắt sáng lên:
Vân Tiêu thành, Phong Diêu ư?
Phong Diêu nói tiếp:
- Trông bộ dạng tiêu sái cùng với kiếm pháp tinh túy của các hạ chắc chắn là được danh sư chân truyền dạy bảo, không biết các hạ là ai?
Thanh y nhân trả lời:
- Tại hạ là Vũ Văn Lãng.
Phong Diêu mắt khẽ chớp một cái thốt lên:
- Cổ Ảnh Kiếm Tông , Vũ Văn Lăng ư?
- Chính thị.
Vũ Văn Lăng chuyển mục quang sang phía Bạch Vũ Tinh rồi hỏi:
- Còn cô nương là ai?
Bạch Vũ Tinh cười nói:
- Tôi tên Bạch Vũ Tinh
Vũ Văn Lăng ngạc nhiên nói:
- Lục Phiến Môn, Thiên Lí Phi Tinh?
Bạch Vũ Tinh đáp:
- Phải.
Vũ Văn Lăng nhìn con tiểu linh hồ gần chân nàng ta, chính là con linh hồ Tiểu Tịch đã khiến cho hắn đi vào trong miếu, rồi nói:
- Vậy đây chính là linh hồ của cô ư?
Bạch Vũ Tinh nói:
- Phải.
Vũ Văn Lăng thốt lên:
- Không ngờ lại có động vật khôn ngoan như thế!
Nói xong liền chuyển đề tài:
- Hai vị chắc chưa nhận được thiệp mời, phải không?
Phong Diêu hỏi lại:
- Thiệp mời gì cơ?
Vũ Văn Lăng trả lời:
- Ngày rằm tháng sau chính là ngày mừng đại thọ năm mươi tuổi của gia sư, thân mời nhị vị vào ngày đó qua kiếm tông chung vui.
Phong Diêu cười nói:
- Nhất định rồi.
Lúc này bên ngoài miếu mưa đã rơi nhẹ hạt, Vũ Văn Lăng vẫy tay chào tạm biệt hai người, nắm lấy cương ngựa tung mình, khẽ thúc chiến mã bước đi.
Phong Diêu nhìn Bạch Vũ Tinh hỏi:
- Cô có biết Mộ Dung Kì là kẻ nào không?
Bạch Vũ Tinh đáp:
Hắn là độc hành đại đạo trứ danh, nhưng dường như không liên quan đến huyết án tại Phong Hoa sơn trang, vì bốn tháng trước tôi đã tóm bắt được hắn giải về giam tại hình bộ đại lao.
Huyết án tại Phong Hoa sơn trang cũng chỉ mới xảy ra được khoảng hơn một tháng.