Tác phẩm Hoàng Hạc Lâu này là má»™t trong những tuyệt phẩm được bình luáºn, há»c há»i, à kiến, nhiá»u nhất trong má»i thá»i đại. Nó là má»™t trong những đại biểu cá»§a thÆ¡ ÄÆ°á»ng bên cạnh Tỳ Bà Hành (Bạch Cư Dị), Giai Nhân (Äá»— Phá»§), Tương Tiến Tá»u (Lý Bạch), Phong Kiá»u Dạ Bạc (Trương Kế), Äào Hoa Khê (Trương Húc), Giang Tuyết (Liá»…u Tông Nguyên), vân vân. 
Tháºt ra, không phải dá»… gì nhìn thấy nổi cái “đã được nói hết†trong bài thÆ¡, như Lý Bạch. Năm mươi sáu chữ trong bài cá»§a Thôi Hiệu làm sao tả hết nổi cảnh váºt vô cùng phức tạp và Ä‘a dạng quanh lầu Hoàng Hạc ? Làm sao quả quyết được rằng bài thÆ¡ “đã nói hết ?†Nếu chỉ chấp ở cảnh váºt, thì Ä‘iá»u này quả thá»±c là không thể hiểu nổi. Kẻ phàm phu chỉ biết đến cảnh, nên vẫn nghÄ© Thôi Hiệu làm thÆ¡ vì mến má»™ cảnh lầu Hoàng Hạc, vì say mê trước vẻ đẹp cá»§a bãi Anh VÅ©, đất Hán Dương, chứ nào có biết đâu cái ý cá»§a ông là khinh rẻ lầu Hoàng Hạc, là chẳng há» rung động trước những cảnh đẹp kia ?
Và cÅ©ng vì chỉ biết đến cảnh, nên há» có thể không ngần ngại khổ công mài má»±c chấp bút, đỠthêm hàng triệu bài thÆ¡ tán dương cảnh váºt kia dưới má»i khÃa cạnh, những tưởng được đứng ká» bên Thôi Hiệu! Hê hê, đúng là lÅ© khá» dại. Adam sẽ nói tại sao như thế, sau khi quà dzị thưởng thức xong bài thÆ¡:
崔顥
黃鶴樓
昔人已乘黃鶴去, æ¤åœ°ç©ºé¤˜é»ƒé¶´æ¨“。
黃鶴一去ä¸å¾©è¿”, 白雲åƒè¼‰ç©ºæ‚ æ‚ ã€‚
æ™´å·æ·æ·æ¼¢é™½æ¨¹ï¼Œ 芳è‰è‹è‹é¸šéµ¡æ´²ã€‚
日暮鄉關何處是? 煙波江上使人æ„。
Thôi Hiệu
Hoàng Hạc Lâu
TÃch nhân dÄ© thừa hoàng hạc khứ,
ThỠđịa không dư Hoàng Hạc Lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nháºt má»™ hương quan hà xứ thị ?
Yên ba giang thượng sỠnhân sầu
Bản dịch, theo tá»› hay nhât, cá»§a Tản Äà
Thôi Hiệu
Lầu Hoàng Hạc
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giỠcòn bay
Hán Dương sông tạnh cây bày
Bãi xa Anh Vũ xanh dầy cỠnon
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn, cũng hay:
Thôi Hiệu
Lầu Hoàng Hạc
Hạc đã xa bay
Ngưá»i tiên không trở lại
Lầu cũ còn đây
Năm tháng đứng trông ai
Vỗ cánh biệt tăm hạc vàng không vỠnữa
Ngàn năm bàng bạc chỉ mây trắng lưng trá»i
Cây chốn Hán Dương
lạnh lùng soi bóng nước
Bãi xa Anh Vũ
CỠngày tháng xanh tươi
Quê hương giỠđâu …
bóng chiá»u dần phá»§ xuống
Sương khói mỠsông
tâm trÄ©u nặng… tÆ¡i bá»i. 
Bạn thấy không, trên lầu Hoàng Hạc, có thể bao quát hết những cảnh đẹp xung quanh, như là mây trắng lững lá», sông xanh nghìn con sóng, nước biếc, bãi cá» Anh VÅ© ... Tuy nhiên, ở hai câu kết bài thÆ¡, tác giả lại mượn cảnh khói sóng trên sông để mô tả ná»—i nhá»› nhà. Từ lầu nhìn ra, xa mãi, đến nÆ¡i mặt trá»i lặn, đó là quê ta. Äã lâu không vá», sao nhá»› đến thế. Chỉ háºn không thể xuống thuyá»n ngay, Ä‘i vá» cố hương.
Trong tám câu, Thôi Hiệu chỉ nói đến Lầu Hoàng Hạc có má»™t lần, ở câu thứ hai. Äối vá»›i ông, Lầu Hoàng Hạc chỉ là cái dư thừa cá»§a cổ nhân, còn để lại sau khi đã khuất bóng. Ngưá»i xưa đã cưỡi hạc bay Ä‘i, ngôi lầu này bất quá chỉ là cái thừa thãi còn lưu lại, cho bá»n “rởmâ€, bá»n “làm dángâ€, tụ táºp ở đó, để cùng nhau gáºt gù suýt soa, cho ra cái vẻ trà thức, sành Ä‘iệu mà thôi ! Khinh Lầu Hoàng Hạc, cÅ©ng là khinh cái bá»n “rởm†này váºy.
Kim Thánh Thán, khi phá» bình hai câu đầu cá»§a bài Hoàng Hạc Lâu, có cho là Thôi Hiệu đã lấy ý nghÄ©a cá»§a má»™t Ä‘oạn trong sách Trang Tá», như sau:
“Cái tôn quý chẳng thể truyá»n lại được cá»§a cổ nhân, thì đã mất rồi, còn những Ä‘iá»u mà ngài Ä‘ang Ä‘á»c đây, chỉ là những cặn bã cá»§a cổ nhân đấy thôi !â€
(TrÃch: Thiên Äạo, lá»i Luân Biện nói vá»›i Tá» Hoàn Công)
Hoàng Hạc Lâu khi vừa bình minh