Một luồng ánh sáng loá mắt đột nhiên xuất hiện khiến cho hai mắt Á Văn nhức nhối, chàng không chịu nổi bèn nhắm mắt lại.
Một lát sau bỗng có từng đợt từng đợt những tiếng gọi dồn dập từ phía trước truyền đến.
Á Văn cảm thấy có người cầm một thứ giống như tấm thảm khoác lên người chàng .
Á Văn không nén nổi tò mò bèn mở mắt ra, thì ra đó là Cái Xích.
Khi Á Văn mở mắt ra, Cái Xích không nén nổi thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc:
-“Á Văn!Mắt của con?”
Trong mắt Cái Xích đồng tử của Á Văn lúc này hoàn toàn là một màu bạc, hơn nữa còn phát ra một ánh mắt khiến người khác không thể trốn tránh, làm cho tâm thần của một đoàn trưởng t như Cái Xích cũng nhất thời không nén nổi thốt lên một tiếng kêu kinh hãi.
Á Văn ngẩn ra một lát rồi nói:
-“Bá phụ!Sao đột nhiên mọi người lại phá cửa xông vào như vậy?”
Trong tình trạng đã nhiều ngày thiếu nước, lúc này giọng nói của Á Văn vô cùng yếu ớt và khó nghe.
Cái Xích không chịu nổi đành phải nhắm mắt lại vì ông không dám để mục quang đối diện trực tiếp với đôi mắt màu bạc của Á Văn nhưng ông vẫn trả lời chàng:
-“Con đã ở đây gần mười tám ngày rồi, hoàn toàn đã vượt xa thời hạn mười lăm ngày.
Chúng ta vốn định xuống giúp con mở cửa từ hai ngày trước rồi nhưng kết quả là khi chúng ta đến gần con hoan thú đó của con thì nó không thèm phân biệt thân sơ, liền lập tức lao vào tấn công chúng ta và còn đả thương vài người của ta nữa đấy.”
“Sau đó ta nghĩ, có thể bây giờ con đang gặp phải một chuyện nào đó nên bất đắc dĩ mới phải dùng mọi cách để chế ngự con hoan thú của con.”
Tiếp đó , Cái Xích cười khổ nói:
“Không ngờ con hoan thú đó của con không biết là quái vật phương nào, nó cứ đứng lì ở hành lang bên ngoài chặn chúng ta lại đến tròn ba ngày, khiến chúng ta không có cách nào tiến vào được, hại chúng ta thê thảm quá nhưng chúng ta lại không thể mạnh tay vì sợ làm tổn thương đến hoan thú của con thì sau này không biết ăn nói ra sao.”
Á Văn áy náy nói:
-“Con xin lỗi bá phụ!Có lẽ là vì Tiểu Tinh cảm ứng được việc con đang nhập định, nó sợ mọi người sẽ gây ảnh hưởng đến con nên mới ngăn cản mọi người vào phòng. Đã gây ra không ít phiền phức cho bá phụ rồi, con thành thật xin lỗi.”
Cái Xích cười khổ nói:
-“Bây giờ trước tiên đừng nói những chuyện này, vừa rồi phó đoàn trưởng Đặc Cách đột nhiên cảm nhận được năng lượng đáng sợ của nguyên tố thuỷ tập trung nhiều đến kinh người trong Nại Hà Chi Thất, chúng ta sợ con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho nên bất đắc dĩ phải mạnh tay khiến cho Tiểu Tinh bị thương nặng nhưng ai mà ngờ được Tiểu Tinh của con thà chết cũng không bỏ cuộc, cứ bám lấy bọn ta.
Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ đó bọ ta đành dùng Thiết Luyện khống chế nó và cử người trông giữ.Bây giờ chúng ta hãy mau ra ngăn chặn nó thôi.”
Phó đoàn trưởng Đặc Cách đứng bên cạnh nói thêm vào:
-“Á Văn!Hay là ngươi hãy phân tán nguồn năng lượng trong tay ngươi trước đi đã, nếu không e rằng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó.”
Vừa nói Đặc Cách vừa cẩn thận theo dõi quả cầu quang được hội tụ bởi năng lượng nguyên tố thuỷ trong tay chàng.
Á Văn hơi ngẩn người và nụ cười cũng theo đó mà vụt tắt. Đặc Cách không nói thì chàng cũng quên mất quả quang cầu đang trong tay mình.
Nhìn một lượt mọi người thì thấy ngoài Cái Xích ra tất cả những người khác đều mang dáng vẻ như đang đối đầu với kẻ địch hùng mạnh, chằm chằm nhìn vào quả quang cầu trên tay Á Văn.
Á Văn hít một hơi thật sâu , đôi mắt lấp lánh ánh sáng bạc, cánh tay phải cũng theo đó phát sáng, quả quang cầu màu xanh dưới sức ép của luồng ánh sáng màu bạc dần dần nhập vào lồng ngực của Á Văn, trong chốc lát đã không còn dấu vết nơi lòng bàn tay Á Văn nữa.
Nhìn thấy cảnh này, những người có mặt mà đã học qua ma pháp đều vô cùng kinh ngạc .
Họ vừa tận mắt nhìn thấy Á Văn hấp thụ số năng lượng đó vào trong cơ thể nhưng điều đó làm sao có thể cơ chứ?
Chỉ nhìn ánh sáng xanh lấp lánh do đã trải qua sự ngưng tụ vô hạn của quả cầu năng lượng đó và uy lực mạnh mẽ mà lúc trước bọn họ đứng ngoài cửa đã có thể cảm ứng được là có thể biết năng lượng hàm chứa trong quả cầu năng lượng nguyên tố thuỷ đó chắc chắn không hề nhỏ.
Ai mà biết được Á Văn lại có thể hấp thụ nó vào trong cơ thể trong chốc lát như người ta uống một cốc nước như vậy cơ chứ? Trong chốc lát có thể hấp thụ nhiều năng lượng chưa được chuyển hoá như vậy sẽ không sao chứ?
Vậy nhưng dưới sự giúp đỡ của đoàn trưởng Cái Xích Á Văn từ từ đứng dậy.Ngoài việc cơ thể vô cùng yếu ớt và suy nhược do nhiều ngày không ăn uống ra thì căn bản không thấy Á Văn có điểm gì không bình thường.Một lát sau, ý kiến bình luận về thực lực của Á Văn của tất cả mọi người lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Vậy nhưng bọ họ căn bản không biết rằng, do đã bao ngày nay Á Văn liên tục không ngừng vận hành năng lượng của Tinh Thần Dị Lực nên lúc này cứ cho rằng chàng đã dừng lại,
trở về ngạch tâm nhưng đó cũng chỉ là năng lượng vốn có của chàng mà thôi, những năng lượng khác của Tinh Thần Dị Lực đã tăng lên trong thời gian này toàn bộ vẫn còn tiềm tàng trong kinh mạch toàn thân của chàng, tuy không tiếp tục hoạt động nữa nhưng chỉ cần Á Văn muốn thì lập tức có thể phát huy tác dụng,
hơn nữa toàn thân Á Văn lúc này tràn ngập sung mãn năng lượng của nguyên tố thuỷ vừa mới hấp thụ được, do đó lúc này chàng hấp thụ số năng lượng kia thì cũng chỉ hoà hợp lại với nguồn năng lượng vố có trong người chàng thôi chứ hoàn toàn không có bất cứ một ảnh hưởng gì đối với chàng.
Huống hồ toàn bộ kinh mạch vốn đã mệt mỏi quá độ của Á Văn vẫn chưa phục hồi trở lại, những năng lượng nguyên tố thuỷ vốn ẩn chứa tác dụng hồi phục kia vừa vặn để giúp chàng giải quyết vấn đề.Vậy thì làm sao có thể có chuyện gì được cơ chứ ?
Nhờ Cái Xích nâng bước dìu đi mà Á Văn có thể chamf chậm bước ra khỏi căn Nại Hà Chi Thất trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Sau khi đi ra khỏi hành lang dài hun hút, nghe thấy từng đợt từng đợt những tiếng sóng của hồ nước, Á Văn cảm thấy như được trở về nhân gian rồi vậy.
Sau khi chàng bắt đầu chấp nhận thử thách, cuối cùng thì chàng cũng thể nghiệm được vì sao có người không chịu nổi quá ba ngày đã phải đầu hàng , cũng hiểu được vì sao có cái quy định kì quái là người tham gia thử thách không được mặc y phục.
Trong thế giới tất cả đều là đen tối và tĩnh mịch, cái tồn tại duy nhất chỉ có âm thanh nhịp tim đập và tiếng hít thở của bản thân mà thôi.
Âm thanh dồn dập của nhịp tim có thể khiến người ta vô tình bị chính nhịp đập con tim mình làm cho phát điên, không liên quan gì đến ý chí, kháng cự của bản năng đã đủ cho ta không chịu nổi rồi.
Hơn nữa, trong tình trạng không mặc y phục, ở trong bóng tối, tự nhiên con người sẽ nảy sinh một cảm giác không an toàn, lúc mới bắt đầu thì còn tạm được nhưng trong tâm trạng khủng hoảng vì không biết bản thân còn phải ở trong bóng tối bao lâu nữa khiến cho cảm giác không an toàn đó sẽ biến thành cảm giác nguy cơ, dần dần làm cho con người ta càng ngày càng thất vọng và đau khổ, thêm vào đó là nhịp đập của trái tim và hoàn cảnh khốc liệt, cơ quan để mở cửa lại nằm ngay ở nơi mình chỉ với tay là tới.
Tất cả thiết kế đều để đối diện với điểm yếu của lòng người, khiến con người ta bất giác rơi vào nơi mềm yếu nhất trong tâm hồn con người cho đến khi không chịu đựng nổi nữa mới thôi.
Á Văn thầm chúc mừng bản thân mình may mắn, may mà trong giờ phút sinh tử đó cháng đã có một nghị lực ý chí kiên cường.
Sự thống khổ của cái nóng như thiêu như đốt do luyện công quá độ khiến cho kinh mạch mệt mỏi hết mức đã khiến chàng không còn thời gian nghĩ đến âm thanh rộn rã của trái tim đang đồn dập bên tai, sự chú tâm nghiên cứu những mật kĩ trong trí nhớ khiến chàng quên đi sự ghê sợ, bất an của bóng đêm, cuối cùng là sự phát hiện cách dùng Tinh Thần Dị Lực khiến chàng cảm nhận một cách sâu sắc rằng không có gì là không thể.
Á Văn dường như đã thu hoạch được rất nhiều từ thử thách lần này.
Đi đến bên hồ, Á Văn đang định cất tiếng gọi Tham Lang Tinh thì chợt nghe thấy một âm thanh kinh thiên động địa vang vọng trong thế giới dưới lòng đất này, tiếp đó là một chuỗi những tiếng kêu than đau đớn.
Cái Xích mặt mày biến sắc, nơi mà âm thanh đó truyền tới chính chỗ ông ta nhốt Tham Lang Tinh. Cái Xích vội vàng kéo Á Văn vòng qua một mỏm đá, đến một nơi khá rộng rãi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt Á Văn chăm chú nhìn vẻ mặt Cái Xích đã bất giác thay đổi.Toàn thân Tham Lang Tinh bị hơn mười sợi xích sắt quấn chặt trên người, đứng trước mặt nó ba người mặc đồ đen đang ngã gục dưới đất,
không ngừng kêu gào thảm thiết, xem ra thương tích không hề nhẹ còn Tham Lang Tinh lúc này trên miệng vẫn phát ra những tia sáng lấp lánh, hai mắt đầy tức giận nhìn ba người đó.
Xem ra nó vừa phun ra một luồng xung kích bào và đang định phun tiếp lần hai. Á Văn vội vàng ngăn chặn nói:
-“Tiểu Tinh không được làm tổn thương người khác!”
Tham Lang Tinh vừa nghe thấy giọng nói của Á Văn bèn lập tức quay đầu nhìn về phía chàng, Chàng lập tức cảm ứng tâm linh được sự mừng rỡ vô hạn của Tham Lang Tinh và Á Văn cũng vô cùng vui mừng vì từ khi thuần phục được Tham Lang Tinh đến nay chàng và nó luông như hình với bóng không rời nhau nửa bước, đây là lân đầu tiên cả hai xa nhau lâu như vậỵ do đó vừa nhìn thấy đối phương , Á Văn và Tham Lang Tinh đều cảm nhận được sự vui mừng của đối phương nhờ vào tâm linh cảm ứng.
Sau khi nỗi vui mừng tạm thời qua đi, Á Văn vội vàng hỏi:
-“Tiểu Tinh !Sao ngươi lại vô cớ làm tổn thương người khác như vậy?”
Tham Lang Tinh khẽ hừ một tiếng rồi truyền đến một luồng tâm linh cảm ứng , lúc này Á Văn mới biết thì ra sau khi Cái Xích hạ lệnh bắt trói lấy Tham Lang Tinh và sai ba người này đến trông coi chăm sóc nó nhưng không ngờ ba tên chỉ vì trong khi đối diện chiến đấu với Tham Lang Tinh đã bị nó đả thương cho nên bây giờ khi nó đã bị trói lại không có cách nào cử động được nữa thì bọn chúng muốn nhân cơ hội “dạy dỗ” cho nó một trận.Vậy nhưng bọn chúng lại quên mất rằng Tham Lang Tinh là hoan thú mà mỗi con hoan thú đều biết một chiêu thức xung kích bào.
Vừa đúng lúc bọn chúng đứng trước mặt Tham Lang Tinh nên nó không hề khách khí phun ngay cho bọn chúng một luồng xung kích bào, nếu không phải do nó vừa mới bị thương thì e rằng luồng xung kích bào đó đã lấy đi tính mạng nhỏ nhoi của bọn chúng rồi chứ nào có thể còn ở đây mà kêu khóc rên rỉ được.
Á Văn nghe thấy vậy vừa thấy tức giận vừa buồn cười.Ba người đó trông thì toàn thân đen sì, xem ra đang vô cùng sợ hãi nhưng những vết thương đó chỉ ở ngoài da thịt nên chắc cũng không sao.
Lúc này Cái Xích cũng đã hỏi ra đầu đuôi sự tình từ phía ba người kia, ông cũng không nén nổi một trận cười rồi nhắc nhở :
-“Các người thật là!Ma Lang của Ngân Nguyệt Ác Ma có dễ bị bắt nạt hay không chứ?
Các ngươi không thấy vừa rồi phải huy động bốn vị thống lĩnh mới khống chế được nó sao?Dựa vào các ngươi mà dám dạy dỗ nó ư?Thật không biết ai dạy dỗ ai nữa.”
Ba người này vốn là đoàn viên bình thường của Thiết Huyết Đoàn , bình thường tuy cũng có chút thực lực nhưng đem so với các vị thống lĩnh thì còn thua xa nên vừa nghe thấy lời Cái Xích thì thực sự cảm thấy rùng mình, không dám nói gì nữa vội vàng bẩm với Cái Xích xin phép cáo lui rồi dìu đỡ nhau đi trị thương.
Cái Xích lúc này mới quay đầu lại, vẫy tay trái một cái lập tức một chưởng lực màu đỏ phun ra, cởi bỏ toàn bộ xích sắt trên người Tham Lang Tinh.Kĩ thuật này Á Văn chưa từng nhìn thấy chàng bèn thầm thán phục trong lòng, danh tiếng của Thiết Huyết Đoàn quả là danh bất hư truyền.
Cái Xích đưa tay dìu Á Văn và nói:
-“Á Văn đi thôi!Cơ thể con hiện nay vẫn rất suy nhược, cần phải điều dưỡng nghỉ ngơi vài ngày.”
Á Văn gật đầu và dưới sự giúp đỡ của Cái Xích , chàng đã trở về đến mặt đất.
Trải qua năm ngày nghỉ ngơi, Á Văn coi như đã hoàn toàn hồi phục từ trạng thái suy nhược vô cùng lúc trước.Cơ thể chàng cũng đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Vừa qua buổi trưa hôm đó không lâu, Cái Xích lại đến nơi ở của Á Văn .Theo sau ông còn có phó đoàn trưởng Đặc Cách, hai người bước vào phòng của Á Văn đúng lúc chàng đang nghỉ ngơi.
Vừa nhìn thấy họ đến chàng vội hỏi:
-“Bá phụ!Sao hôm nay người lại rảnh rỗi đến thăm con như vậy?”
Cái Xích cười nói:
-“Chúng ta đến để xem cơ thể con đã hồi phục đến đâu rồi.”
Á Văn cười nói:
-“Đại khái là cũng khá lên nhiều rồi.Sao vậy?Các vị thống lĩnh không đợi nổi muốn thách thức con phải không?”
Á Văn không hề quên chuyện trước khi chàng bước vào cửa ải thử thách thứ hai bảy vị thống lĩnh đã muốn xác định lại một lần nữa tư cách của chàng.
Đặc Cách đứng bên cạnh cười lớn nói:
-“Mấy người bọn họ hôm trước nhìn thấy quả cầu năng lượng nguyên tố thuỷ trong tay ngươi thì đã hài lòng rồi, biết ngươi không dễ tha thứ nên hôm nay mới nhờ chúng ta đến đây lấy lời gan ruột mà nói hộ bọn họ một tiếng.Chỗ đứng của ngươi đã nhận được sự đồng ý của bọn họ rồi.Ha ha…”
Á Văn hơi ngẩn người ra, Bọn họ có thể công nhận thực lực của chàng dễ dàng như vậy hay sao? Điều này thực sự khiến chàng không dám tin.
Chàng lại nghe Đặc Cách nói:
-“Đương nhiên, đây chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi.Nguyên nhân chủ yếu là vì ta nói với bọn họ là ta rất có hứng thú với ngươi cho nên muốn so tài với ngươi một chút.Vì vậy bọn họ mới không nói với ngươi những chuyện thử thách nữa đấy.”
Á Văn lại càng ngẩn người ra, tại sao đường đường là một phó đoàn trưởng của Thiết Huyết Đoàn mà lại muốn so tài với chàng ư?Sự việc sao lại trở thành như thế này chứ?
Cái Xích cười mỉm nói:
-“Phó đoàn trưởng đã có đến mười năm không thể hiện thực lực trước mắt người khác người khác rồi, khó mà có được cơ hội quý báu như thế này đấy.
Á Văn con hãy so tài với phó đoàn trưởng thử xem sao, cũng là để thỉnh giáo một chút kinh nghiệm của phó đoàn trưởng. Điều này cũng rất tốt đấy.”
Đặc Cách cũng nói:
-“Á Văn ngươi yên tâm đi, lần so tài này chỉ tuần tuý là giao lưu giữa bạn hữu với nhau thôi, đến thời điêmt thì phải dừng lại.Những người xem bên cạnh cũng chỉ có cấp đội trưởng trở lên.
Ngươi có thể nhân cơ hội này mà thể hiện thực lực của ngươi một chút, để các bạn nhỏ có thể thấy được chân tướng thực sự của ngươi, khiến cho bọn họ không còn chuyện gì có thể nói lung tung được nữa mà nói thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
Cái Xích và Đặc Cách cũng đã nghe nói bên ngoài có những chuyện không đúng đắn về Á Văn , họ đã tra đến nguồn gốc thì biết vẫn là do lần đầu tiên Á Văn đã biểu hiện khiến cho người khác xem thường cho nên vừa đúng lợi dụng cơ hội này để Á Văn thể hiện một chút, bịt miệng thế gian, cũng coi như là dụng tâm công phu một chút.
Vừa nghe thấy vậy, Á Văn ben gật đầu nói:
-“Được thôi!Vậy xin phó đoàn trưởng hạ thủ lưu tình.”
Đặc Cách cười lớn nói:
-“Ta mới cần xin ngươi phải hạ thủ lưu tình đấy. Đến lúc đó chớ đánh nát nắm xương già của ta đấy!ha ha…”
Nghe thấy Đặc Cách nói vậy, Á Văn và Cái Xích cũng không nén nổi bật cười.
Rất lâu sau Cái Xích mới nói:
“Vậy được, chúng ta hãy quyết định là sáng mai nhé. Á Văn con hãy luyện tập dùi mài với phó đoàn trưởng một chút.”
Á Văn gật đầu và Cái Xích cũng đứng dậy cùng Đặc Cách nói với chàng một tiếng hẹn mai gặp lại.
Hai người rời khỏi căn phòng của Á Văn .
Á Văn nhìn theo bóng dáng của hai người, trong lòng chợt dâng lên một nỗi hưng phấn khó tả.Phó đoàn trưởng năm nay đã tám mươi tuổi rồi nên võ công nhất định vô cùng thâm hậu.
Chàng cũng muốn biết bản thân rốt cuộc có thể chịu được bao nhiêu chương dưới tay ông ấy, đặc biệt là chàng sẽ sử dụng tuyệt chiêu Ngộ Thông, hơn nữa những gì chàng đã học được trong Nại Hà Chi Thất khiến chàng tự thấy thực lực của mình đã tăng lên khá nhiều.Vừa may có cơ hội lần này, chàng muốn xem xem rốt cuộc thực lực của bản thân đã tăng lên được bao nhiêu.
Chàng bất giác mong đợi đến cuộc thi đấu ngày mai.
Buổi sáng ngày thứ hai, Á Văn không đợi có người gọi mà chàng đã đến thao trường luyện võ trước.Lúc chàng đến võ trường thì mặt trời vừa mọc lên từ phía đông nhưng trên võ trường đã có gần một trăm người ở đó rồi. Á Văn nhìn thấy ba người Khải Đặc cũng đang ở đó với vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía chàng.
Á Văn biết những người này chính là những thủ lĩnh cấp đội trưởng trở lên của Thất Đại Đoàn, chỉ là ngoài ba người bọn Khải Đặc ra thì chàng không quen ai cả.
Á Văn chầm chậm bước vào trong sân đấu, trong chốc lát tất cả mọi người đều im lặng, dừng lại tất cả mọi câu chuyện riêng tư, chăm chú nhìn chàng.
Bọn họ sớm đã biết trong cửa ải Nại Hà Chi Thất Á Văn đã vượt qua được thời hạn mười lăm ngày đạt đến mười tám ngày , hơn nữa những người bước vào căn phòng lúc đó còn tận mắt nhìn thấy trong tay chàng có một quả cầu ma pháp đan với sức mạnh vô cùng to lớn khiến cho những người có mặt đều phải giật mình hoảng hốt.
Tất cả mọi người ở đây đều không dám khinh nhẹ thực lực của chàng.
Á Văn lặng lẽ đứng vào trung tâm sân đấu, đối mặt với vô vàn ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, chàng xem như không thấy mà chỉ chuyên tâm điều chỉnh tình trạng của cơ thể mình lúc này.
Hiện tại toàn bộ hệ thống kinh mạch đã mệt mỏi quá độ của chàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục cho nên thực sự lúc này sức mạnh chàng chỉ có thể phát huy được bảy thành công lực, nhiều nhất là chín thành mà thôi.
Vậy nhưng cái mà chàng phải đối mặt lại là một phó trưởng đoàn đã có ít nhất bảy mươi năm tu luyện võ công, luận về công lực hay kinh nghiệm chiến đấu thì chỉ có hơn chàng chứ không hề thua kém.
Với trạng thái chưa hoàn toàn hồi phục của chàng hiện nay, Á Văn không dám sơ xuất, chuyên tâm điều động Thiên Tâm Chân Khí để cơ thể chàng được ở vào trạng thái tốt nhất.
Rất nhanh sau đó, Á Văn không cần phải đợi lâu, không đầy mười phút sau Cái Xích và Đặc Cách đã vào trong sân đấu trong sự cổ vũ của các nhân vật quan trọng khác.
Á Văn nhìn thấy trong mục quang Đặc Cách loé lên một tia lấp lánh, Cái Xích sớm đã khoác lên cho hoan thú của Đặc Cách một chiếc áo giáp rất dày và nặng màu bạc, trước ngực có hình vẽ một con rắn vô cùng linh động, trên tay còn cầm một thanh đoản đao dài chừng tám mươi phân, rộng chừng ba thốn.Xem ra không chỉ có Á Văn không dám khinh xuất mà ngay cả Đặc Cách cũng không dám xem nhẹ chàng.
Đặc Cách thấy Á Văn sớm đã đứng trong sân đấu đợi ông, bất giác ông cười lớn nói:
-“Quả nhiên là tinh lực của thanh niên thật sung mãn, vừa sáng sớm đã đến rồi.”
Á Văn thi lễ với Đặc Cách rồi cũng cười nói:
-“Phó đoàn trưởng người cũng còn tráng kiện lắm mà.Chỉ nhìn phong cách của ngày hôm nay cũng đủ tưởng tượng ra thời trẻ ngài uy phong hùng dũng đến thế nào rồi.”
Cái Xích cười ngắt đoạn cuộc nói chuyện của Á Văn và Đặc Cách đoạn nói:
-“Haha…Được rồi!Hai người một già một trẻ cứ cung kính khen ngợi nhau như vậy, hai người có biết là hai người không vội nhưng mọi người thì đã nóng lòng lám rồi không?”
Á Văn và Đặc Cách nghe vậy bèn đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ mong muốn hai người hãy mau mau đánh đi.
Đặc Cách cười ha hả nói:
-“Thật là, thanh niên bây giờ không hề có chút nhẫn nại nào cả, cũng không chịu hiểu ta tuổi tác đã lớn như vậy rồi còn phải biểu diễn vở kịch này cho bọn họ xem, đã đủ mệt lắm rồi vậy mà còn giục ta.Thôi cũng được, đoàn trưởng, chúng ta bắt đầu đánh thôi!”
Cái Xích cười nói:
-“Hãy đợi một chút đã! Để người làm chứng như ta đây tuyên bố quy tắc một chút đã nào!”
Nói đoạn Cái Xích lập tức lớn giọng nói:
-“Ta!Trưởng đoàn của Thiết Huyết Đoàn bây giờ tuyên bố, trận đấu này thuần tuý là một cuộc tỉ võ kết bạn, đến giới hạn phải dừng, hai bên bên nào khiíen đối phương không thể phản kích nữa sẽ lập tức chiến thắng, không được phép sử dụng vũ khí, thời gian là ba mươi phút, khi thời gian đến mà hai bên vẫn chưa thể khiến đối phương mất sức phản công thì coi như hoà.Bây giờ trận đấu chính thức bắt đầu!”
Nói rồi Cái Xích và những người khác lập tức lui ra ngoài phạm vi năm mươi mét quan sát.Trong sân đấu chỉ còn một vòng tròn lớn rộng mười lăm mét, Á Văn và Đặc Cách đứng đối mặt cách xa nhau chừng năm mét.
Hai người vừa nghe Cái Xích tuyện bố bắt đầu thì toàn bộ tinh thần đều tập trung trên cơ thể đối phương.
Đối diện với một lão tướng trên sa trường, Á Văn phát hiện ra rằng tìm một điểm yếu trên người ông ta quả là một chuyện vô vọng phí công vô ích.
Chỉ nhìn ông ta đứng một cách rất tự nhiên, khuôn mặt hiẹn lên nét cười nhưng toàn thân lại không thể tìm ra một sơ hở, Á Văn tìm không ra và ông ta dứt khoát cũng không tìm mà chỉ hét lớn một tiếng:
-“Khải hoá!”
Lập tức toàn thân Á Văn xuất hiện một vầng sáng màu vàng, Á Văn không giống với những người khác toàn thân đã được giáp hoá đồng thời những hoan thú ma thú được mặc giáp cũng xuất hiện chỉ khác là lần này, dưới ánh sáng của mặt trời sớm mai,
bộ áo giáp trên thân Á Văn vốn do Tham Lang Tinh hoá thân thành liền biến thành một màu bạc rực rỡ, thì ra khi giáp hoá Tham Lang Tinh đã đồng thời đã lấy một phần của bạch kim giác biến ra một lớp phân bố đều khắp mặt ngoài của chiếc áo giáp, tăng thêm cho sự phòng hộ một sức mạnh vô cùng to lớn.
Chính trong khoảnh khắc giáp hoá, Á Văn đồng thời lao về phía Đặc Cách , trong tay cũng lập tức xuất hiện một thanh kiếm bạch kim, chém thẳng xuống đầu Đặc Cách.
Đặc Cách cười khẽ một tiếng, chỉ một cái xoay người là thanh đoản đao trong tay ông đã thuận thế chém vào lưng Á Văn .
Chàng không ngờ động tác của Đặc Cách lại nhanh như vậy, song nhát kiếm của chàng cũng chỉ có tác dụng thăm dò thôi nên trong đường kiếm cũng hàm chứa không nhiều lực đạo.
Chàng nhanh chóng đưa kiếm đỡ lấy thanh đoản đao của Đặc Cách .
Một tiếng “keng” vang lên, hai người lập tức nhận được một chiêu thức vô cùng mạnh mẽ.
Á Văn hét lên một tiếng :
“Toàn Phong” rồi thanh kiếm bạch kim vừa va chạm với đoản đao của Đặc Cách lập tức trở về bên thân người chàng đồng thời vẽ ra trong không trung một vòng cung lớn, cơ thể liền cùng kiếm xoay một vòng, tiếng kiếm rít lên từng đợt trong tiếng gió, hướng về phía Đặc Cách chém tới.
Đặc Cách cười nói:
“Hay!”
Rồi thanh đoản đao trong tay cũng không hề lui bước mà còn tiến tới, trực tiếp va chạm mạnh mẽ với thanh bạch kim kiếm của Á Văn đang hùng hổ tiến tới.
Ai mà ngờ được chiêu này của Á Văn chính là phong chiêu, thuận theo gió mà hành động, thanh bạch kim kiếm trong tay chỉ hơi lay động rồi dựa vào sức gió mạnh mẽ mà thanh đoản đao của Đặc Cách gây ra , hướng theo chiều gió đâm thẳng vào lòng Đặc Cách để lại trên cánh tay phải của ông ta một vết kiếm.
Đương nhiên Á Văn cũng không tránh khỏi bị trúng một đao của Đặc Cách vào ngay trước ngực.
Chỉ là do Á Văn có sự bảo hộ của Bạch Kim Giác nên không có bất cứ tổn hại nào.Sau khi đôi bên đều tấn công, Á Văn và Đặc Cách lại lùi ra xa, trở lại vị trí ban đầu.
Đặc Cách nhìn vết thương trên cánh tay phải của mình, tuy nhiên cũng Á Văn hạ thủ lưu tình , trên áo giáp chỉ có một vệt nhỏ, căn bản không gây tổn hại đến cơ thể của Đặc Cách hơn nữa vết thương nhỏ đó nhờ vào sức mạnh tự phục hồi của hoan thú thì chỉ chưa đầy mười phút sau đã có thể hoàn toàn bình phục.
Vậy nhưng nụ cười trên mặt Đặc Cách đột nhiên biến mất rồi trầm giọng nói:
-“Á Văn !Ngươi quả không hổ là người mang danh Ngân Nguyệt Ác Ma, ngay cả chiêu thức của ngươi cũng mang đầy sát khí, cho dù ngươi đã cố gắng hết sức khắc chế bản thân nhưng vẫn không thể tự chủ được mà đả thương người khác, song đó mới thực sự là tính cách dụng binh.Ta rất thích!Chú ý, lần này đến lượt ta xuất chiêu rồi”
Sau khi nói xong nét mặt Đặc Cách lại trở về với nụ cười hào sảng vốn có của ông.
Á Văn ẩn mình dưới lớp mặt nạ nên người ngoài căn bản không ai biết trong lòng chàng đang nghĩ những gì nhưng từ hành động nhấc thanh bạch kim kiếm lên nhè nhẹ phát ra những tia hào quang hộ thể là có thể biết trong lòng Á Văn cũng rất cảnh giác với chiêu thức mà Đặc Cách sắp đưa ra lần này.
Đặc Cách nâng thanh đoản đao lên mỉm cười nói:
-“Có biết vì sao ta được gọi là Thuỷ Nguyệt Đao hay không? Đáp án chính nằm thanh đao trong tay ta đây.”
Nói đoạn, thanh đoản đao trong tay Đặc Cách chợt phát ra ánh sáng bạc và quay tròn một vòng lớn, một quầng khí màu bạc theo đường đao của Đặc Cách bay về phía Á Văn .
Sau khi luồng khí bay ra, Đặc Cách lại phát ra một đạo đao pháp theo hình tròn đó, hét to một tiếng nói:
-“Á Văn !Tiếp chiêu Toái Nguyệt của ta đây.”
Đao khí hình tròn đó đến trước mặt Á Văn chàng còn chưa kịp đỡ thì đạo đao pháp phía sau đã xông đến cận kề, Từng đợt từng đợt Toái Loạn đao khí cũng cùng với đầy trời đao pháp chụp lấy khoảng không trên đầu Á Văn .
Á Văn hét to nói:
-“Khen cho chiêu Toái Nguyệt, ngài cũng thử một chiêu Nghịch Phong của ta đây!”
Thanh bạch kim kiếm trong tay chàng chợt như nặng tựa ngàn cân, giơ thẳng lên cao, một trận cuồng phong thổi từ trên xuống theo thế của thanh bạch kim kiếm trong tay Á Văn tạo nên trước mặt chàng một bức tường gió khiến cho tất cả đao pháp xông đến tấn công đều bị thổi bạt đi cả.
Đặc Cách khen ngợi nói:
-“Khen cho chiêu điều khiển gió này, Toái Phong, có thể gió của tự nhiên hoá vào chiêu thức của mình, Á Văn ngươi quả là không tồi đâu, nhưng Thuỷ Nguyệt Đao Pháp của ta cũng không yếu đâu.
Á Văn ngươi chú ý đấy, Thuỷ Nguyệt Đao Pháp là do ta kết hợp ma pháp và đao pháp mà thành, vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, bây giờ mới chính thức bắt đầu đây.”
Nói đoạn Đặc Cách lập tức nâng thanh đoản đao trong tay lên trước ngực, trong miệng lẩm bẩm gì đó, điều kì lạ lập tức xuất hiện trên thanh đoản đao của Đặc Cách .
Á Văn chỉ thấy đoản đao trong tay Đặc Cách phát ra một luồng hào quang rực rỡ, dần dần, Á Văn cũng cảm thấy vô số năng lượng đang tập trung trên người Đặc Cách .
Đột nhiên Đặc Cách quát lớn:
-“Thiên Nguyệt Phi Vũ”
Thanh đoản đao trong tay chỉ về phía Á Văn , vô số những năng lượng kết hợp thành từng lớp năng lượng hình vòng cung bay thẳng về phía Á Văn .
Nhìn cảnh tượng này thật giống với cảnh vô số những mảnh trăng vỡ đang lao đến tấn công Á Văn .
Chàng thầm khen trong lòng nhưng không dám chậm trễ vội nói:
-“Lôi Nhạn Chi Qua”
Thanh bạch kim kiếm trong tay hoá ra vô số kiếm ảnh, lần lượt tấn công lại những vầng trăng năng lượng kia.
Vậy nhưng có một số năng lượng vẫn xuyên được qua chiêu thức của Á Văn và hỏi thăm cơ thể chàng, may mà áo giáp trên người Á Văn có một lớp Bạch Kim Giác bảo vệ nên không tạo nên tổn hại gì, vậy nhưng năng lượng đao cũng khiíen cho mạch máu trong cơ thể chàng chấn động dữ dội.
Khó khăn lắm mới có thể công tán được toàn bộ số năng lương kia, Á Văn còn đang thở dốc thì Đặc Cách đã lại hét lên:
-“Còn nữa đây!”
Đợt sóng Thiên Nguyệt Phi vũ lần thứ hai lại đến rồi, Á Văn vô cùng kinh ngạc rồi tiếp tục thi triển chiêu thức Lôi Nhạn Chi Qua công tán tất cả năng lượng sắc nhọn kia.
Sau khi công tán loạt năng lượng thứ hai , Á Văn lại cảm thấy quanh người Đặc Cách lại hội tụ rất nhiều năng lượng, trong lòng chàng thầm thấy lo lắng, nếu lại đến một lần nữa e rằng chàng không thể chịu nổi.
Đồng thời chàng cũng nghĩ đến, Đặc Cách đã dùng ma pháp, vậy tại sao chàng lại không dùng kia chứ?
Nghĩ là làm, Á Văn lập tức hội tụ kiếm khí, hội tụ sức mạnh tinh thần vào lòng bàn tay phải, một quả cầu năng lượng màu xanh hình thành trong tay chàng.
Lúc này đợt sóng Thiên Nguyệt Phi Vũ lần thứ ba của Đặc Cách được phát ra, ngẩng đầu nhìn về phía Á Văn thì thấy quả quang cầu màu xanh trong tay chàng,tiếp đó lại nhìn thấy thanh kiếm màu đen của Á Văn đã biến thành màu bạc, quả cầu trong tay đã lập tức bay đi biến thành một luồng sáng màu xanh bay thẳng về phía Đặc Cách .
Luồng năng lượng sắc nhọn của Thiên Nguyệt Phi Vũ gặp phải quả cầu quang thì toàn bộ đều như hàn băng gặp lửa, bị tiêu tán hết không còn dấu vết, hơn nữa luồng ánh sáng xanh còn không dừng lại mà bay thẳng về phia Đặc Cách , may mà tốc đọ của nó không nhanh lắm nên Đặc Cách vội vàng thi triển thân pháp tránh được luồng ánh sáng đó.
Nhưng sau khi Đặc Cách tránh được thì ánh sáng xanh đó cũng dần dần tiêu tan.Những người đã học qua ma pháp đều biết đó là vì Á Văn đã từ bỏ khống chế những năng lượng ma pháp đó cho nên mới có thể khiến nó biến mất như vậy trong không trung.
Vậy nhưng kì thực không phải Á Văn tử bỏ khống chế nó mà là Á Văn căn bản chưa từng khống chế.
Tuy chàng có thể khiến cho năng lượng nguyên tố thuỷ trong cơ thể hội tụ thành quả cầu năng lượng và phát ra nhưng dù sao chàng cũng chưa từng học ma pháp , căn bản không biết làm thế nào để khống chế nguồn năng lượng đó, chỉ là vì chàng đã phát ra quá nhiều nguyên tố năng lượng cho nên sau khi ép cho Thiên Nguyệt Phi Vũ của Đặc Cách tiêu biến nó mới biến mất.
Trong khi Á Văn và Đặc Cách định tiếp tục xuất chiêu thì Cái Xích lên tiếng ngăn chặn nói:
-“Haha…Được rồi bỏ đi.hai người đừng đánh nữa, bảo các người tỉ thí võ công cuối cùng các ngươi lại đi tit thí ma pháp . Được rồi, dù sao đôi bên đều biết được thực lực của đối phương là được rồi, còn so gì nữa chứ?”
Á Văn và Đặc Cách nghe vậy cũng lập tức cởi bỏ áo giáp trên người, nhìn nhau cười.Hôm nay tuy chưa được vô cùng vui vẻ nhưng đúng như Cái Xích nói, đều đã biết thực lực của đối phương như thế nào , vậy cũng đã đủ rồi.
Lúc này những người xem bên ngoài mới ầm lên những tiếng vỗ tay vui vẻ chúc mừng.Tuy trận đấu của Á Văn và Đặc Cách chỉ vẻn vẹn diễn ra trong chưa đầy mười phút nhưng những võ công, ma pháp, uy lực mà họ đã thi triển khiến cho tất cả mọi người đều tự hỏi bọn họ đã thi triển hết chưa.
Đặc Cách thì khỏi phải nói vì bảy tám mươi năm tu luyện đạt được đến cảnh giới đó cũng không lấy gì làm lạ nhưng Á Văn mới có vài ba tuổi, nhiều nhất là ba mươi
(ngoài Cái Xích ra không ai biết thân phận và tuổi tác thực sự của Á Văn )
mà lại có biểu hiện được như vậy , đối với chuyện Á Văn đảm nhận chức vụ Khác Liêu tất cả mọi người coi như đều đã tâm phục khẩu phục rồi .