Á Văn ngồi ở lương đình giữa tiểu viện,vừa mới cùng phó đoàn trưởng một phen luận võ, làm đấu pháp của hắn phải thay đổi theo hướng mới.
Từ cuộc tỉ thí, Á Văn cảm giác được năng lượng phát ra kỳ thật rất ít, loan nguyệt năng lượng trong Thiên Nguyệt Phi Vũ đại bộ phận đều do hấp thu năng lượng bên ngoài mà có, trong đó chỉ chứa một phần năng lượng của hắn làm hạch tâm, dùng tinh thần khống chế.
Nhưng cái này đúng là với Á Văn có chỗ chưa nghĩ ra, như cách nào để hắn phát ra năng lượng đồng thời cũng thu nạp năng lượng bên ngoài, nhưng lại có khả năng khống chế, thậm chí Á Văn đến bây giờ hoàn toàn không rõ năng lượng lạ chung quanh được thu nạp như thế nào.
Hắn trước mắt biết rằng tinh thần dị lực của hắn có thể hấp thu năng lượng kỳ lạ xung quanh, nhưng hắn rốt cuộc như thế nào làm được? Á Văn mơ hồ cảm giác được nếu hắn nghĩ thông suốt điểm này hắn có thể nắm được cách khống chế năng lượng đó. Hướng tu luyện hiện tại đều là nhằm đạt được một phần mục đích khống chế này.
Á Văn đột nhiên bừng tỉnh, đáp án như rõ ràng, một cảm giác vui sướng xuất hiện trong lòng, đột nhiên hắn có cảm ứng mãnh liệt có người đang quan sát hắn.
Trong lòng cảnh giác cao độ, Á Văn cảm thấy ánh mắt theo dõi này dường như không có ác cảm tỏ vẻ đối phương cũng không có ác ý, nhưng bị soi mói hắn cũng cảm thấy bất an, hai mắt Á Văn nhắm lại, trong nháy mắt cảm thấy năng lượng tinh thần băng lãnh tràn ngập toàn thân, lúc này thân thể Á Văn giống như một máy thăm dò năng lượng tinh thần, cảm giác toàn bộ cơ thể dưới tác dụng kỳ diệu của năng lượng tinh thần chuyển hóa thành một loại cảm giác mẫn cảm chuyên ứng phó với cảm giác năng lượng.
Đây là Á Văn trong một năm trốn tránh, đối với năng lượng tinh thần đã có phát hiện này,không quản là dụng phương thức nào,khi nhân tướng tập trung lực chú ý lên vật gì thì tự nhiên năng lượng tinh thần cũng tập trung lên vật đó, Á Văn chính là lợi dụng nguyên lý này đưa tinh thần dị lực cường đại dị thường phân bố toàn thân, thay thế xúc giác chung bên ngoài cơ thể, hòan toàn dung nhập năng lượng tinh thần vào cảm giác đó khiến hắn cảm thấy sức mạnh tinh thần như bình thường với cảm giác nóng lạnh, bên nào nóng, bên nào lạnh, hắn đều cảm nhận rõ ràng.
Trải qua phương thức như vậy, Á Văn rất nhanh phát hiện cảm giác dò xét từ phía sau hắn,hai mắt hé ra,đồng tử màu bạc lóe lên tia lạnh lùng trong ánh mắt.
Một cái chuyển thân, Á Văn thuận theo cảm giác của hắn,lướt về hướng phía sau.
Dọc theo đường đi Á Văn “ngộ tường phiên tường, kiến thủy khiêu thủy”(gặp tường vượt tường,gặp nước lặn qua), tựa hồ là di chuyển theo một hướng duy nhất,tốc độ nhanh dị thường, hắn là dùng tới thân pháp mới lĩnh ngộ được, người trên đường như gặp phải cảm giác có trận gió lướt qua, ngay cả thân hình của Á Văn cũng chưa kịp nhìn thấy Á Văn đã vượt ra ngoài phạm vi tầm mắt của họ, bất tri bất giác Á Văn đã xuyên ra ngoài tòa nhà của đoàn bộ Thiết Huyết đoàn, đi trên đường lớn của Phong Nguyên thành.
Nhưng Á Văn bây giờ không ý thức việc này, hắn bây giờ chỉ muốn biết rốt cục là ai đã quan sát hắn?
Nhất lộ phi tường vượt ngói, Á Văn đi tới một tòa tháp cao, ngay trước đại môn có hai đại hán khôi vũ lực lưỡng đứng bảo vệ.
Ngay khi thấy Á Văn đột ngột xuất hiện trước mặt, hai đại hán không sợ hãi, một tên quát lớn: “ Kẻ nào? Đứng lại, nơi này là tư nhân…..”
Á Văn căn bản không vừa mắt cách cư xử của đại hán,không để hắn nói hết câu đã hai tay phân tả hữu đánh cho mỗi tên một quyền, thoáng chốc hai uy vũ đại hán thét lên đau đớn, mắt trợn ngược, ngã sấp xuống.
Giải quyết xong hai đại hán,Á Văn dụng lực mở đại môn tiến vào,nghênh diện hắn là một cầu thang sắt dài hình xoắn ốc dẫn lên tầng trên, nơi này xung quanh đều trống không,theo thang lầu phù điêu mà lên, ước chừng lên đến tầng năm Á Văn đứng trước một cánh cửa lớn.
Dụng lực đẩy cửa mở ra, trước mắt hắn là tiểu bình đài(ban công) hình bán nguyệt rộng khoảng năm trượng, gần bờ tường thấp của bình đài là một thân ảnh mảnh mai.
Á Văn nhìn bóng lưng trước mặt âm thầm bình phẩm, thân cao khoảng 1m7, từ sau lưng nhìn lại xem ra thập phần mỹ lệ, trên người khoác chiếc áo bó sát bằng lụa cùng một bộ váy áo liền thân màu bích lục; đây là một trong những trang phục mà thiếu nữ hiện giờ rất ưa thích, vì phong cách của nó được thiết kế cho những cánh áo rực rỡ có thể cùng bản thân tạo nên phong cách riêng, phần eo trở xuống là chiếc váy dài với lớp ngoài là một tầng lụa mỏng rất thuận tiện cho hành động, ngoại tầng của quần sa còn làm tăng vẻ cho thanh xuân phong tình thiếu nữ, hơn nữa có thể biểu hiện ra thân mình mảnh mai của thiếu nữ một cách mỹ cảm,kết hợp với ngoại quan xinh đẹp như trang phục và nữ trang thì đối với vóc dáng chính mình nữ tử càng có thêm điểm tự tin đây cũng là chỗ các nàng yêu thích nhất.
Á Văn nhìn từ phía sau thầm đánh giá nàng ta quả là mười phân vẹn mười,dưới làn gió nhẹ váy lụa lay động bám sát hạ thân làm hiện ra đường nét đội chân thon dài,cơ hồ chiếm hơn nửa chiều cao với những đường cong mềm mại lả lướt, Á Văn nhận thấy y phục này dường như được thiết kế đặc biệt cho nữ tử trước mặt,y phục toát lên sự linh lung hoàn mỹ của nàng còn thân thể nàng như lại làm bật lên nét đặc sắc của y phục,kết hợp lại tôn thêm nét đặc sắc của cả hai.
Thiếu nữ như nhận ra sau lưng có ánh mặt nóng rực đang nhìn vào mình liền quay người lại, Á Văn khẽ than một tiếng, khuôn mặt trái xoan, mắt tròn xoe như ánh trăng rằm phía trên là hàng mi dài càng tôn thêm nét linh động của đôi mắt, cái mũi xinh xinh, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn,đôi môi đỏ thắm với làn da như tuyết trắng không chút tì vết, thật sự là nữ tử xinh đẹp vô cùng, đặc biệt thân hình nàng càng làm Á Văn càng hoa mắt không thôi, duy nhất khuyết điểm là khuôn mặt lại phủ màn sương lãnh đạm tuy nhiên cũng không tổn hại đến nét xinh đẹp của nàng, Á Văn như bị đóng kết trong hàn băng nay gặp phải hỏa diễm, trong lòng xuất hiện một cảm giác phong tình đặc biệt.
Á Văn ước tính nàng ta tuổi khoảng hai mươi.
Thiếu nữ thấy Á Văn đứng phía sau mình thì ánh mặt tựa hồ rất kinh hoảng, vẻ kinh ngạc xuất hiện trên nét mặt nhưng lập tức khôi phục lại vẻ băng sương,nàng cả giận nói: “ người là ai, sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẻ không biết nơi đây là tư nhân sản nghiệp sao?
Á Văn mặc dù tán thưởng không ngừng vẻ đẹp của thiếu nữ,nhưng nhãn tình vẫn lưu lại một phần chú ý vật trong tay thiếu nữ, nữ nhân này tựa hồ có gì đó không đúng bởi vì trong tay nàng là một viễn kính bằng ống tre, mà từ phương hướng trước mặt hắn nhìn ra ngoài, lại có thể nhìn thấy toàn cảnh thiết huyết đoàn bộ.
Thiếu nữ thấy Á Văn không trả lời lại từ từ đi tới bên cạnh nàng nhìn ra bên ngoài,ánh mắt như hư vô không thấy nàng liền như phát hỏa trong lòng, ấn tượng ban đầu Á Văn như nam tử với ánh mắt kỳ dị đầy mị lực sớm đã bị nộ hỏa thiêu sạch.
Thiếu nữ tức giận nói: ”ngươi có bị câm hay điếc không?Bổn tiểu thư hỏi, ngươi không nghe thấy sao?”
Á Văn không khỏi cau mày,hắn không nghĩ một nữ tử xinh đẹp lại có thể xuất ngôn như vậy,hình tượng xinh đẹp sứt mẻ mảng lớn trong lòng, Á Văn chính là không muốn trả lời câu hỏi chẳng chút lễ nghĩa như vậy.
Thiếu nữ thấy Á Văn vẫn không trả lời, lửa giận càng bùng lên,tức giận bừng bừng nói: “ngươi là người chết à, hay súc sanh, mà nghe không hiểu tiếng người? Bổn tiểu thư đang hỏi ngươi sao lại có thể ở đây?
Thấy thiếu nữ nhục mạ càng lúc càng khó nghe, Á Văn càng thấy xem thường nàng,nhận định đây là nữ nhân cực kỳ ngu ngốc, thầm than xui xẻo, như thế nào mà tự mình tìm phiền toái, rước lấy sự nhục mạ, thở dài một tiếng rồi xoay người đi xuống lầu,không muốn cùng nữ nhân chỉ có vẻ ngoài này có quan hệ gì.
Thấy Á Văn đi xuống lầu,thiếu nữ tức giận đến run người, vốn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp giờ chuyển qua đỏ ửng vì tức giận, cho tới bây giờ không ai dám đối với nàng như vậy, trước từng có nhiều người dùng nhiều thủ đọan để theo đuổi nàng, nhưng vẫn làm nàng cảm thấy một chút yêu thích, nhưng người trước mặt lại không giống vậy, giác quan thứ sáu của nữ nhân mách bảo nàng rằng Á Văn thực sự không hề để ý đến nàng, thần sắc xem thường trong mắt như thể muốn đả thương người,
hắn không muốn cùng nàng ở chung một chỗ, hắn tuyệt đối không giống những người đã theo đuổi trước đây, nhưng như vậy đã vượt qua khả năng tiếp nhận của nàng, thiếu nữ càng giận đến nghiến chặt răng lại,thân phận của nàng, ngoại mạo của nàng cho tới bây giờ luôn được ở vị trí trên cao,ai cũng không dám bất kính, hôm nay bị Á Văn xem thường như vậy có thể nào không làm cho nàng cảm thấy lòng tự tôn bị xúc phạm nghiêm trọng.
Lửa giận át đi lý trí, thiếu nữ nhất thời không nghĩ ra sao Á Văn có thể đối với nàng như vậy, nàng tức giận chỉ vào Á Văn nói:”ngươi tốt lắm…ngươi tốt lắm …ngươi tốt lắm..”
lửa giận bùng lên làm nàng tức giận nói không nên lời, nhìn thấy Á Văn một cước đạp mở cánh cửa, thiếu nữ liền ném luôn cái viễn kính về phía đầu Á Văn,tiếng gió rít lên đủ thấy nàng dùng hết sức cho cú ném này,cũng không kịp nghĩ tới vạn nhất thật sự ném trúng Á Văn có thể làm y chấn thương.
Không may cho thiếu nữ là Á Văn không phải kẻ bình thường,nàng vô tình đã phạm vào nguyên tắc đối địch giết không tha của y,ngay lúc viễn kính sắp trúng đầu Á Văn thì bóng dáng Á Văn đột nhiên tiêu thất,
sau đó là một cỗ đại lực truyền đến,thiếu nữ chưa kịp nhận ra chuyện gì thì vai phải đã bị đánh trúng đồng thời cổ họng đã bị người ta áp chế, mọi việc chỉ xảy ra trong tích tắc khi viễn kính sắp chạm trúng Á Văn.
Á Văn tay phải hơi nhích lên cao một chút khiến cho mũi chân nữ tử không chạm đến mặt đất,âm trầm nói :
”ta thấy ta không cần phải để ý đến nha đầu chuyên rình mò người khác, ngươi xuất ngôn khiếm nhã, làm việc không dùng đến não.
Đừng tưởng dựa vào cái vẻ bề ngoài này mà cho mình là cao cao tại thượng, trên đời này còn rất nhiều kẻ giống ta không xem nữ sắc ra gì,ngàn vạn lần cũng tưởng ta là kẻ đại độ nhân từ,vừa rồi chẳng qua không muốn so đo vì nha đầu ngươi chưa đủ tư cách để ta so đo,cũng đừng cho rằng ta không dám giết ngươi,
dù ngươi là nữ nhi của hoàng đế nếu đụng đến ta ngươi tuyệt đối sẽ hối hận, nhớ kỹ chuyện này,đừng bao giờ sĩ nhục người mà ngươi tuyệt đối không dây vào được nếu không tự ngươi sẽ chuốc lấy khổ sở.
Không cần Á Văn làm gì đặc biệt, cánh tay phải tăng thêm lực đạo, nâng thiếu nữ cao lên cơ hồ khiến nàng không hít thở nổi, nàng từ khi ra đời cho đến nay đây là lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc về sát khí nặng nề, nàng tuyệt đối tin rằng nếu Á Văn dụng thêm chút lực lên tay thì có thể bóp nát cổ mình, đối với những lời Á Văn nói nàng tuyệt không dám hoài nghi.
May mắn là Á Văn nói xong thì cũng đồng thời buông tay ra,lấy lại sự tự do thiếu nữ hô hấp liền mấy hơi,nàng đã phần nào hiểu được khó chịu của sự hít thở không thông, Á Văn lẳng lặng nhìn nàng khôi phục lại bình thường, thấy nàng vì hành động thiếu suy nghĩ vừa rồi mà bây giờ có bộ dạng thống khổ, khóe mắt rưng rưng, vẻ mặt đỏ bừng,
không còn thần thái kiêu căng như vừa rồi, ngược lại còn mang bộ dạng đau đớn thương cảm, Á Văn không biết làm sao làm sao thoát khỏi tình trạng hiện giờ, trong lòng dĩ nhiên cũng sinh ra cảm giác kỳ lạ khó hiểu, hắn cũng hơi hối hận lúc nãy đã xuống tay hơi nặng.
Hơn nữa sự việc xảy ra cũng có hơi bất ngờ, tay hắn bỗng như có ý thức riêng nó, tự động đưa tay giúp đỡ thiếu nữ mà hắn tin rằng không đáng một xu này, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ nàng vận xuyên thiên tâm chân khí, ứ huyết trên cổ nàng được hắn hóa tan đi, chỉ còn lại vết mờ mờ nếu không nhìn kỹ tuyệt không nhận ra, sau đó để lại mình nàng tự đứng lên hắn mới xoay lưng rời đi,
việc diễn ra phảng phất như tự nhiên vừa lại vô cùng đột ngột, hắn cơ hồ tưởng rằng trong cơ thể có một người khác đã điều khiển cánh tay này chứ hắn tuyệt đối không thể làm việc vừa rồi, hắn gần như nghĩ rằng mình bị tâm thần phân liệt, hắn không tự giác quay lại tay phải đưa ra giúp nàng trị thương, chạm vào cổ của thiếu nữ hắn cẩn thận cảm nhận một cảm giác đặc biệt,ấm áp, mềm mại đến kỳ lạ, một loại cảm giác mà hắn không thấy chán ghét mà thậm chí có điểm cảm thấy thích thú.
Đi xuống thang lầu, Á Văn trong lòng âm thầm cười khổ,xem ra nữ hài tử xinh đẹp này thật là đã chiếm được tiện nghi lớn, hơn nữa nữ tử càng xinh đẹp càng có ma lực làm cho nam nhân như đánh mất bản thân mà có những hành động ngu ngốc, hắn dù sao cũng là một nam nhân chân chính đương nhiên cũng không thoát khỏi ảnh hưởng của ma lực kỳ diệu này.
Khi Á Văn làm nàng bị thương vừa lại nhẹ nhàng giúp nàng liệu thương thì trong lòng thiếu nữ dường như sinh ra cảm giác kỳ lạ, nàng phát hiện nàng tựa hồ không trách hắn đối với mình bất kính, cũng không hề hận hắn đã đả thương mình, đồng thời nghĩ tới khi gặp hắn kỳ lạ là lại có cảm giác rung động, chẳng biết lấy đâu dũng khí, thiếu nữ lao đến bên đấu cầu thang, nhìn về hướng bóng lưng của Á Văn hô lớn:”
Bạch đầu phát kia,nhớ kỹ tên ta là Phi Nhã Lan ny, ta phát hiện ta hình như rất thích khí phách bá đạo của ngươi, nam nhân quái dị, một ngày nào đó ta phải làm cho ngươi cũng thích ta nên ngươi nhất định phải nhớ kỹ tên ta.”
Tựa hồ cảm giác thấy bóng lưng Á Văn dừng lại một chút, thiếu nữ Phi Nhã Lan ny phát ra một trận tiếng cười thanh thúy thỏa mãn, rồi quay trở lại bình đài, đột nhiên Phi Nhã không tự chủ được trên má phủ lên một tầng hồng sắc, hai tay ôm lấy mặt kêu lên:”
ai nha, ta thế nào mà lại xuất ra những lời như thế này, thực sự mắc cỡ chết đi được, đều do bạch đầu phát kia, không có hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt, làm ta giật mình, ta cũng sẽ không thất thố mà mở miệng nói thích với một người mà mới gặp lần đầu như hắn, lại còn nói muốn cho nười ta thích mình thật sư là xấu hổ chết đi được, việc này truyền ra làm sao còn dám nhìn người?”
Đồng thời Phi Nhã cũng suy nghĩ về một chuyện, nàng bất quá bởi vì nhất thời tò mò muốn nhìn xem ngân nguyệt ác ma trong truyền thuyết đã trưởng thành có hình dạng thế nào? Mới tìm một chỗ như vậy rồi dùng viễn kính tìm xem có thể thấy hắn hay không.
Ai ngờ ngân nguyệt ác ma thì không thấy ngược lại còn chứng kiến một người phát ra lam sắc quang thải (lúc ấy Á Văn đang thử luyện tập ma pháp) chính là quái nhân tóc trắng, chỉ hiếu kỳ nhìn một chút không ngờ hắn đột ngột biến mất, một lúc sau lại xuất hiện phía sau lưng, làm thế nào hắn tìm được nàng?
Nghĩ về điều này, Phi Nhã lại nhớ đến bộ dạng Á Văn, thầm nói:”bạch đầu phát kia cũng thực sự hấp dẫn, một điểm cũng không thua kém biểu ca, nhưng so với biểu ca lại hơn hẳn một loại khí chất kỳ lạ, làm nhân gia vừa nghĩ đến hắn đã tim đập không ngừng, hơn nữa bộ dạng hắn lúc giáo huấn ta cũng thật uy phong tràn ngập bổn sắc cương ngạnh của nam nhân .
Cho tới bây giờ không ai dám như vậy với ta, còn có tay hắn rất ấm áp, còn có….còn có.. a! ta đang nghĩ cái gì vậy? thật sự mắc cỡ chết đi được!”. Hai má Phi Nha lại ửng đỏ lên.
Ai! Thiếu nữ tình hoài tổng thị thi (thiếu nữ thường hay mơ mộng khi yêu), khuyết điểm biến thành ưu điểm, chẳng biết Á Văn nếu biết được suy nghĩ trong lòng Phi Nhã rốt cuộc là thấy vinh hạnh hay là dở khóc dở cười đây.
Bất quá Phi Nhã đột ngột nói ra những lời tỏ tình như vậy cũng khiến nam nhân như Á Văn cảm thấy cao hứng một chút, nhìn hắn bây giờ thực thập phần khoái trá tiếp nhận cảm giác được người khác yêu thích.
Á Văn dọc theo đường cũ trở lại thiết huyết đoàn trong chỗ ở của mình,hắn mời thấy Cái Xích,Đặc Cách, thậm chí cả thất đại thống lĩnh,Khải Đặc Đẳng Nhân, nhóm mười hai người từng hộ tống hắn ở tiểu ốc tử chật hẹp.
Liếc thấy nhiều người tập trung tại đây Á Văn không khỏi sửng sốt, nhạc nhiên nói:”bá phụ, mọi người cùng lúc tập trung ở đây là có chuyện gì vậy?”
Cái Xích tức giận đáp:”cùng lúc ? chúng ta đã tìm ngươi cả buổi trưa, ngươi đã ở đâu vậy?”
Á Văn ngẩn ra,lúc này nhớ lại lúc hắn là băng qua tường đi ra ngoài tuy nơi này đề phòng sâm nghiêm nhưng với năng lực của hắn hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn không ai nghĩ được có người từ bên trong đi ra như vậy, các sự trùng hợp cùng xảy ra căn bản khiến cho không ai biết Á Văn đã đi ra ngoài.
Cái Xích thở dài nói:”Á Văn sau này nếu ngươi muốn ra ngoài cũng nên báo trước với chúng ta một tiếng ,nếu không chúng ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì!”
Á Văn xấu hổ nói: “ bá phụ thật xin lỗi, lấn sau con sẽ chú ý một một chút.”
Cái Xích gật đầu:”quên đi, lần sau đừng làm cho chúng ta lo lắng là được.” rồi nói tiếp :”thời gian sắp tơi, chú yếu là theo như kế hoạch trước đây,kiến tập binh đội đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại nên chờ chọn ra năm mươi người, là ngươi có thể tiếp tục ba khảo nghiệm thiết huyết.”
Á Văn nói:”vậy bọn họ giờ ở đâu?”.
Khải Đặc đáp:” Long tiên sinh, thiết huyết đoàn kiến tệp binh đội một ngàn bốn trăm người, hiện đang luyện võ ở sân tập, chỉ chờ ngươi đích thân đến chọn ra thôi, ngươi có muốn đi bây giờ không?”
Á Văn suy nghĩ một chút rồi nói:”Không được! ta muốn chờ đến tối sẽ đi.”
Việc làm thế nào để tuyển người cùng huấn luyện, Á Văn tự có định kiến, hơn nữa Cái Xích đã nói với hắn một chuyện, khiến Á Văn trong lòng càng thập phần nắm chắc.
Nghe thế, Khải Đặc vội nói:”vậy ta trước lệnh cho binh đội giải tán, đợi đêm sẽ cho tập hợp lại.”
Á Văn vừa nghe xong liền ngăn lại:”không nên, cứ để bọn họ tập hợp như vậy, không cần giải tán.”
Tuy không biết Á Văn nói vậy có mục đích gì, nhưng Khải Đặc vẫn gật đầu làm theo.
Cái Xích tựa hồ biết dụng ý của Á Văn khẽ mỉm cười khen ngợi.
Sau đó Cái Xích nói:” Á Văn nếu phải chờ đến ban đêm sẵn có dư chút thời gian ta có một số việc cần bàn với ngươi một chút.”
Á Văn gật đầu, bộ dạng tập trung lắng nghe.
Cái Xích mỉm cười nói:”cũng không có gì là đại sự, chỉ là muốn nói với ngươi để ngươi sẵn tâm lý mà chuẩn bị.”
Nhận thấy thâm ý của Cái Xích,những người khác kể cả phó đoàn trưởng Đặc Cách tất cả đều khéo léo cáo lui.
Xác định tất cả đều đã rời đi, Cái xích mới nói:”Á Văn ngươi còn nhớ chi ước trăm năm giữa hai chúng ta chứ?”
Á Văn gật đầu , liên quan đến tứ thánh huyễn thú, hắn thế nào có thể quên?
Cái Xích nói tiếp:” bởi vì quan hệ đến sức mạnh của chúng, tám thủ lãnh vẫn luôn luôn tranh đấu, năm trăm năm qua tám thế lực đã dần hình thành nên bốn chiến tuyến.
Á Văn vừa nghe đã nắm được vấn đề, thấy vẻ mặt Á Văn như đã hiểu, Cái Xích mỉm cười nói:”
Á Văn ngươi suy nghĩ đúng đấy, tứ đại thành thị phân biệt là tứ đại tập đoàn dong binh ở lân cận nhau hình thành nên chiến tuyến thống nhất,chúng ta thiết huyết đoàn theo phong nguyên thành chủ chính là một trong những người đứng đầu chiến tuyến.
Ta từng đi theo thành chủ và có một ước định giữa hai chúng ta,chính lá lúc này trứng của bạch hổ thú như đã qua trăm năm ấp, chúng ta đồng tâm hiệp lực trước đoạt lấy quả trứng này sau mới quyết định xem ai có thể sỡ hữu nó, như vậy ít nhất có một nửa cơ hội thành công, chỉ là thành chủ tiền nhiệm đã ra đi từ ba năm trước,
ta không biết thành chủ hiện giờ có biết hay không, bời vì giữ gìn bí mật, chúng ta tại trăm năm trước đã từng thề với trời rằng cả đời này tuyệt đối không cùng đối phương tái thảo luận, liên quan đến việc này để tránh bị phát giác ta muốn nhờ ngươi giúp ta tiếp xúc với thành chủ hiện nay,
xác nhận xem hắn có biết hay không chân thực tình huống của trăm năm ước định, cùng với mật ước có còn hữu hiệu nữa không? Dù sao thành chủ tiền nhiệm dò xét lại sản nghiệp bên trong, để tránh xảy ra chuyện bất ngờ nên ta cũng không thể không xác định tâm ý cũa tân thành chủ thế nào.
Á Văn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, hỏi: ”vậy tân thành chủ hiện nay là người như thế nào?”
Cái Xích mỉm cười nói:”hiện thành chủ hiện tại là đệ nhất mỹ nữ tại phong nguyên thành chúng ta, năm nay cũng mười chín tuổi rồi, so ra ít hơn ngươi một tuổi, là một thiên tài hiếm thấy trong thương nghiệp, tuy tuổi còn trẻ nhưng tiếp chưởng thành chủ cho tới nay được ba năm,
cũng đã làm cho hoạt động thương nghiệp ở phong nguyên thành tăng trưởng không ít, vậy nên rất nhiều người thèm muốn nàng ta, đặc biệt là bọn người cùng gia tộc đối với ngôi vị thành chủ đó càng không phải nói gì hơn, tên nàng ta là Phi Nhã, Phi Nhã Lan ny, là một thiếu nữ đủ cả tài và sắc nhưng cũng ngang bướng khó gần.”
Á Văn càng nghe càng thấy không đúng, lòng thầm kêu trời, chuyện này đúng là xảo hợp, từ miệng Cái Xích người thiên tài thiếu nữ tài mạo song toàn vừa mới bị hắn giáo huấn, hơn nữa nàng với hắn còn công nhiên bày tỏ tình cảm, Á Văn trong lòng không khỏi rên rỉ một trận.