VẠN LƯU QUY TÔNG
Hồi 1 Thần môn
Bà đạo đột ngột chấm dứt. Thay và o đó lòng bà đạo mở rộng ra thà nh một thạch thất âm u trầm lặng.
Vá»›i sắc mặt ngưng Ä‘á»ng như má»i ngưá»i vị trưởng lão cao niên nhất trong Tam lão chợt tiến nhanh đến phÃa tả cá»§a thạch thất.
Lão xốc rá»™ng hữu thá»§ áp và o vách đá đúng và o vị trà mà ở đó đã lưu sẵn má»™t dấu chưởng tay to bằng dấu tay má»™t ngưá»i bình thưá»ng. Và không hiểu đã có ở vách đá từ bao giá».
Hữu thá»§ sau khi lá»t thá»m và o dấu chưởng tay có sẵn, vị trưởng lão dồn lá»±c đến độ diện mạo bá»—ng đỠgay, đồng thá»i toà n thân cÅ©ng rung lên bần báºt.
Khi toà n bá»™ chân nguyên ná»™i lá»±c đã váºn dụng đến tá»™t độ, bầu không khà trầm lắng và ngưng Ä‘á»ng Ä‘ang ngá»± trị ở gian thạch thất vụt bị phá vỡ do tiếng thét cá»§a vị trưởng lão bá»—ng vang lên :
- Khai!
Ngay khi tiếng thét vang lên nếu ai ai cÅ©ng giữ nguyên sắc mặt ngưng Ä‘á»ng không há» thay đổi cho dù cảnh quang trước mặt Ä‘ang có dấu hiệu chuyển đổi thì gã nho sinh duy nhất có mặt ở đây phải thất thần ra mặt và cứ trố mắt nhìn và o những chuyển biến những tưởng không thể nà o có được nhưng vẫn cứ diá»…n ra.
Gã cà ng nhìn cà ng kinh ngạc, cà ng hoang mang. Và sau cùng gã phải ngưỡng má»™ khi nháºn thấy vách đá mà vị trưởng lão vừa áp tay và o Ä‘ang từ từ phân khai, dịch chuyển vá» hai phÃa, để lá»™ ra má»™t thông đạo bà ẩn khác nằm ngay sau vách đá kia.
Vách đá dịch chuyển không má»™t tiếng động. Có chăng chỉ là những tiếng rà o rà o nho nhá» cho thấy vách đá vì quá lâu không có dịp khai thông khiến lá»›p cát bụi thá»i gian thưá»ng vẫn tồn Ä‘á»ng ở dưới chân vách đá, giá» do vách đá dịch chuyển, lá»›p cát bụi đó bị vách đá nặng ná» nghiá»n nát.
Vách đá ngừng dịch chuyển, những âm thanh rà o rà o cũng biến mất, vị trưởng lão cao niên đến lúc nà y mới lùi lại, dứng cạnh hai vị trưởng lão còn lại, hợp thà nh tam lão.
Hai vị trưởng lão kia vốn đứng ở hai bên vị trưởng lão ná», má»™t ngưá»i má»™t bên hữu má»™t ngưá»i bên tả, cả hai nhẹ nhà ng áp má»—i ngưá»i má»™t tay và o háºu tâm vị trưởng lão cao niên.
Cứ thế tam lão đứng thà nh hà ng ngang cùng cúi đầu hướng và o má»™t mỹ phụ trung niên - là nhân váºt duy nhất ở đây luôn che kÃn diện mạo bằng má»™t lá»›p sa má»ng.
Cả tam lão cùng phát thá»ai :
- Thần đà n đã khai thông. KÃnh thỉnh Môn chá»§ nháºp đà n.
Mỹ phụ trung niên gáºt đầu, như đã biết phải là m gì, như chỉ chá» Tam Lão theo đúng nghi lá»… nói lá»i kÃnh thỉnh như thế.
Sau đó, mỹ phụ trung niên đưa mắt nhìn gã nho sinh :
- Ngoà i Bạch Quan Nháºt, tất cả hãy lưu lại chá» ta.
Và mỹ phụ trung niên ung dung tiến thẳng và o thông đạo bà ẩn.
Gã nho sinh Bạch Quan Nháºt thoáng bối rối.
Chợt ở phÃa sau gã có tiếng nhắc khẽ :
- Thiếu hiệp và o Ä‘i. Äã đến phần thiếu hiệp phải láºp trá»ng thệ trước linh vị tổ sư bản môn rồi.
Gã quay lại, cố nặn ra nụ cưá»i cảm kÃch cho dù rất gượng gạo :
- Äa tạ thất chuyên sứ chỉ Ä‘iểm. Sau nà y khi võ công tá»±u thà nh, mối gia thù được báo phục Bạch Quan Nháºt quyết không quên đại ân cá»§a thất chuyên sứ.
Nhân váºt được gá»i là chuyên sứ chợt tá» vẻ khẩn trương :
- Hãy khoan nói đến đại ân, chỉ cần thiếu hiệp đừng quên những gì đã hứa vá»›i ta, đừng tá» ra nhát đảm trước hữu sá»±, giúp bổn môn thá»±c hiện hoà i bão sau ba mươi năm chỠđợi, chÃnh bổn môn má»›i phải cảm kÃch thiếu hiệp.
Äể chứng tá» bản thân sẽ không bị nhát đảm, Bạch Quan Nháºt vụt hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i.
Äúng lúc nà y, vị trưởng lão cao niên bá»—ng lên tiếng bằng giá»ng nói không hiểu sao đã trở nên khà n Ä‘i.
- Äừng để phà thá»i gian nữa, Bạch thiếu hiệp xin nháºp đà n cho.
Nhuệ khà cá»§a gã có phần nà o vÆ¡i Ä‘i khi nghe lá»i hối thúc nà y. Tuy váºy gã vẫn dịch chân bước và o nÆ¡i mà lát nữa thôi chỉ có gã và vị Môn chá»§ Thần môn.
Thông đạo thẳng và dà i chừng mươi mưá»i lăm trượng.
CÅ©ng như bà đạo lúc nãy ở bên ngoà i, thông đạo đột ngá»™t chấm dứt và cho gã nhìn thấy má»™t thạch động vụt mở rá»™ng vá»›i má»™t khoảng tròn sáng lá»™ thiên ở tÃt trên cao cho gã biết rằng đó chỉ là đủ là m cho toà n bá»™ thạch động thông thoáng chứ không phải là bà đạo mà theo đó xuất hoặc là nháºp và o Thần đà n.
Mỹ phụ trung niên đã đứng lại và chỠgã.
Gã cũng đứng lại, Và để giữ lễ gã dừng lại ngay sau mỹ phụ độ một tầm tay.
Gã nà o dám đứng ngang hà ng với mỹ phụ vốn là Môn chủ Thần đà n.
Hiểu ý gã, mỹ phụ lên tiếng :
- Phà m những ai được phép đặt chân và o Thần đà n Ä‘á»u được đối xá» ngang hà ng trước linh vị tổ sư. Thiếu hiệp chá»› ngần ngại hãy tiến đến đứng ngay bên hữu cá»§a ta.
Gã thở dà i, tỠý biết lỗi :
- Phải đợi Môn chá»§ nhắc nhở, vãn sinh tháºt thấy áy náy. Vì những chuyện nà y vãn sinh đã được thất chuyên sứ chỉ Ä‘iểm cả rồi.
Äợi gã bước lên ngang hà ng, mỹ phụ trung niên má»›i tiếp tục lên tiếng :
- Dù đã được chỉ Ä‘iểm tưá»ng táºn từng nghi tiết nhưng nà o có ai vẫn đủ bình tâm để thá»±c hiện má»™t khi lâm và o tình cảnh quá nghiêm trá»ng nà y? Ta hoà n toà n cảm thông và không há» chê trách thiếu hiệp.
Gã hÃt và o má»™t hÆ¡i, có cảm nháºn lá»i nói cá»§a mỹ phụ là m gã tăng thêm nhiá»u, tháºt nhiá»u đởm lược.
NhỠđó gã chợt đủ bình tâm để cùng mỹ phụ đối đáp.
Mỹ phụ há»i :
- Trước mặt thiếu hiệp chÃnh là linh vị tổ sư, thiếu hiệp hãy thà nh tâm đáp lại những lá»i ta sắp há»i. Thiếu hiệp hoà n toà n nguyện ý gia nháºp bổn môn?
Bạch Quan Nháºt đáp má»™t cách nghiêm trá»ng :
- Äể báo phục gia thù mà thù nhân lại là kẻ có bản lãnh tuyệt luân, vãn sinh biết chỉ có Thần môn má»›i giúp vãn sinh hoà n thà nh ý nguyện. Do váºy, Bạch Quan Nháºt nà y toà n tâm toà n ý, nguyện đầu nháºp Thần môn.
Mỹ phụ gáºt đầu :
- Và thiếu hiệp đã được biết bổn môn có hai phương cách luyện công, má»™t nhanh má»™t cháºm và má»™t đạt má»±c tối thượng thừa trong khi má»™t kia chỉ đủ đà o tạo thiếu hiệp thà nh báºc cao thá»§ Ä‘áºt nhất lưu?
Bạch Quan Nháºt minh định :
- Vá» Ä‘iá»u nà y, bẩm Môn chá»§, vãn sinh đã minh bạch.
Mỹ phụ khẽ hÃt và o má»™t hÆ¡i :
- Tốt lắm! Vá»›i phương cách thứ nhất nếu thiếu hiệp có cÆ¡ trÃ, có đởm lược và do thiên ý an bà i, sá»›m thì ná»a năm, cháºm là má»™t năm thiếu hiệp sẽ đạt bản lãnh tá»™i thượng thừa. Lúc đó, theo di ý cá»§a tổ sư và vẫn được bổn môn bao Ä‘á»i nay tuân thá»§, thiếu hiệp nghiá»…m nhiên sẽ là Môn chá»§ bổn môn. Và khi đã là Môn chá»§ không cần nói có lẽ thiếu hiệp cÅ©ng hiểu, ta đương nhiên sẽ giao quyá»n chấp chưởng môn há»™ cho thiếu hiệp. Khi đó, ta hoà n toà n không có tư cách đứng ngang hà ng vá»›i thiếu hiệp như bây giá».
Bạch Quan Nháºt nhún mình :
- Tâm nguyện của vãn sinh chỉ là muốn báo phục gia thù. Sau khi đạt tâm nguyện thiển nghĩ, nếu vãn sinh cứ là thuộc hạ cho Môn chủ như bây giỠthì hay hơn. Vãn sinh đâu dám nghĩ đến ngà y chấp chưởng môn hộ?
- Tá»± khiêm là điá»u tốt nhưng má»™t khi đó đã là nghiêm huấn cá»§a tổ sư. Không má»™t ai trong chúng ta được quyá»n thay đổi. Huống chi...
Mỹ phụ đột nhiên buông lững câu nói khiến Bạch Quan Nháºt lo ngại :
- Sao ư Môn chủ?
Mỹ phụ nghiêng ná»a mặt, nhìn và o mắt Bạch Quan Nháºt. Và khi mỹ phụ lên tiếng giải thÃch, Bạch Quan Nháºt có cảm nháºn phÃa sau tấm sa che kÃn mặt kia, mỹ phụ Ä‘ang mỉm cưá»i. Mỹ phụ bảo :
- Có lẽ đến lúc ta phải giải thÃch cho thiếu hiệp hiểu đôi chút ẩn tình vá» những việc có liên quan đến bổn môn.
Lại hÃt má»™t hÆ¡i dà i, sau đó mỹ phụ giải thÃch :
- Ba mươi năm trước, Môn chá»§ Ä‘á»i thứ tám cá»§a bổn môn đã đột nhiên thất tung. Và suốt thá»i gian đó bổn môn không ngừng tiến hà nh cùng má»™t lúc hai việc hệ trá»ng quan hệ đến sá»± tồn vong cá»§a bổn môn. Thứ nhất, cho ngưá»i truy tìm tung tÃch cá»§a Môn chá»§, và kết quả cho đến giá» chỉ vẫn là sá»± tìm kiếm vô vá»ng.
Ngừng một lúc, mỹ phụ tiếp :
- Thứ hai, tìm ngưá»i đủ tư chất đạt đủ má»i Ä‘iá»u kiện để đặt là m Môn chá»§ Ä‘á»i thứ chÃn cá»§a bổn môn. Kết quả cứ ba năm má»™t lần và bây giỠđến lượt thiếu hiệp là lần thứ mưá»i, chÃn lần qua vẫn không có lần nà o giúp bổn môn có vị Môn chá»§ kế truyá»n. Há» Ä‘á»u thất bại.
Bạch Quan Nháºt hoang mang :
- ChÃn nhân váºt trước vãn sinh Ä‘á»u kém tư chất?
Mỹ phụ lắc đầu :
- Trái lại là khác, há» Ä‘á»u có tư chất hÆ¡n ngưá»i.
- Váºy Ä‘iá»u gì khiến há» thất bại?
Mỹ phụ bảo :
- CÅ©ng theo nghiêm huấn cá»§a tổ sư, có lúc nà o đó vì nguyên nhân nà o đó xảy ra chuyện cho Môn chá»§, toà n thể môn nhân Ä‘á»u phải láºp tức thoái ẩn giang hồ, không được xuất đầu lá»™ diện. Và cấm Ä‘iá»u đó chỉ được giải trừ nếu bổn môn sau đó lại có má»™t vị Môn chá»§ Ä‘Ãch thá»±c. Do đó ba mươi năm qua chỉ có thất vị chuyên sứ cá»§a bổn môn là được quyá»n qua lại trên giang hồ. Trách nhiệm cá»§a thất vị chuyên sứ như ta đã nói lúc nãy, vì thế khi hỠđã tìm thấy má»™t kẻ nà o đó có đủ tư chất, như trưá»ng hợp cá»§a thiếu hiệp bây giá» chẳng hạn ngưá»i như thiếu hiệp nà o ai dám bảo không đủ tư chất?
Bạch Quan Nháºt phổng mÅ©i :
- Môn chá»§ quá khen. Kỳ thá»±c cÅ©ng là do phúc pháºn, vãn sinh má»›i được cả bảy vị chuyên sứ lần lượt chấm và chấp thuáºn.
Mỹ phụ khẽ lắc đầu :
- Không phải ta khen bừa đâu vì đó là sá»± tháºt. Vả lại chÃnh nhá» sá»± lá»±a chá»n nghiêm ngặt nà y, cho dù bản môn không biết đến lúc nà o má»›i có cÆ¡ há»™i tái xuất giang hồ nhưng vá»›i thá»±c lá»±c hiện nay cá»§a bổn môn, bất kỳ môn nhân nà o cÅ©ng là báºc kỳ tà i, có thể nói đó là thá»±c lá»±c cá»±c kỳ tinh nhuệ có thừa năng lá»±c khuynh đảo võ lâm. Chỉ Ä‘ang tiếc, cÅ©ng do nghiêm huấn quá khắt khe cá»§a bổn môn chỉ có thể xuất hiện nếu tháºt sá»± có má»™t Môn chá»§.
Bạch Quan nháºt mÆ¡ hồ hiểu :
- Nói như váºy, môn nhân bổn môn hiện giá» từ vị Äại trưởng lão cao niên nhất cho đến kẻ lần đầu tiên gia nháºp bổn môn là vãn sinh, tất cả Ä‘á»u được tuyển lá»±a ba năm má»™t lần và má»—i lần chỉ có má»™t ngưá»i?
- Không sai. Äại trưởng lão là nhân váºt được tuyển chá»n cách đây gần sáu mươi năm đó là lúc bổn môn cần tìm vị Chưởng môn nhân Ä‘á»i thứ bảy. CÅ©ng như vị Tam trưởng lão sau đó, tam vị trưởng lão Ä‘á»u không đạt ý nguyện, thiếu má»™t chút may mắn để được chá»n là m Môn chá»§, cả ba Ä‘á»u tuân phục trong cương vị môn nhân.
Bạch Quan Nháºt thở ra :
- Những môn nhân còn lại cá»§a bổn môn Ä‘á»u như váºy sao?
Mỹ phụ thở ra :
- Há» cÅ©ng thế, và cả ta cÅ©ng kém may mắn như há».
Bạch Nháºt Quan tá» ra quan tâm :
- Môn chá»§ được chá»n và o đây từ lúc nà o?
Mỹ phụ phì cưá»i :
- Thiếu hiệp đoán thỠxem?
- Mưá»i năm?
- Không Ãt thế đâu.
- Mưá»i lăm năm?
Mỹ phụ xua tay :
- Äể thiếu hiệp dá»… Ä‘oán ra có lẽ ta phải nói thêm và i Ä‘iá»u nữa. Vị Môn chá»§ Ä‘á»i thứ bảy rốt cuá»™c được chá»n và đã chá»n cách đây bốn mươi tám năm. Sau đúng ba năm tại vị do má»™t chút sÆ¡ suất trong lúc luyện công, vị Môn chá»§ nà y đã vong mạng. Váºy là sau tám lần tuyển ba năm má»™t lần, cách đây bốn mươi năm năm, bổn môn lại phải bá» công tìm vị Môn chá»§ Ä‘á»i thứ tám. Sau đó cÅ©ng may mắn là chỉ sau năm lần tuyển chá»n, vị Môn chá»§ thứ tám đã xác láºp.
Nhẳm tÃnh theo lá»i mỹ phụ nói, Quan Nháºt vụt kêu lên :
- Nói như váºy, vị Môn chá»§ Ä‘á»i thứ tám ngay khi chấp chưởng môn há»™ đã thất tung?
Mỹ phụ thoáng lặng ngưá»i rồi đáp :
- Äúng váºy, và nếu nói cho tháºt chÃnh xác như ta còn nhá»› thì Môn chá»§ Ä‘á»i thứ tám chỉ tại vị vá»n vẹn đúng má»™t tuần trăng.
- Một tuần trăng? Chỉ khoảng ba mươi ngà y? Chuyện gì đã xảy ra khiến cho vị Môn chủ đó thất tung?
Mỹ phụ bảo :
- Nếu giải thÃch được nguyên do thì dá»… biết bao. Rất tiếc, đó vẫn chỉ là điá»u bà ẩn.
Äoạn mỹ phụ cưá»i :
- Mà thôi, hãy trở lại chuyện lúc nãy thiếu hiệp không cần Ä‘oán nữa. Ta là ngưá»i cuối cùng được chá»n cho lần chá»n Môn chá»§ Ä‘á»i thứ bảy.
- Váºy là đã bốn mươi tám năm?
- Sai rồi. Ta là ngưá»i cuối cùng trong những ngưá»i thất bại. Do đó ta được chá»n cách đây năm mươi má»™t năm. Sau ta, ba năm sau đó, nghÄ©a là đúng vá»›i vá» trước, vị Môn chá»§ Ä‘á»i thứ bảy má»›i được chá»n.
Bạch Quan Nháºt ngẩn ngưá»i lên lên liếc nhìn vóc dáng hãy còn thon thả cá»§a mỹ phụ, nhất là mái tóc vẫn còn óng mượt mà cá»§a mỹ phụ. Sau đó, Bạch Quan Nháºt lắp bắp :
- Hóa ra... hóa ra niên kỷ của Môn chủ là ... là ...
Mỹ phụ gáºt đầu :
- Ngoà i lục tuần rồi, và thiếu hiệp sẽ hết kinh ngạc nếu biết ta nhá» kỹ thuáºt trụ nhan má»›i vượt thắng sá»± tà n phá cá»§a thá»i gian. Và cÅ©ng nhá» kỹ thuáºt nà y, nhá» võ công cá»§a ta nhỉnh hÆ¡n má»™t chút so vá»›i ba vị trưởng lão nên ba mươi năm qua công thêm mưá»i lăm năm trước đó dà nh cho việc tuyển chá»n Môn chá»§ Ä‘á»i thứ tám, ta luôn được chá»n là ngưá»i tạm thá»i thay quyá»n chấp chưởng môn há»™.
Ngừng lá»i má»™t lúc, sau đó mỹ phụ chợt thở ra :
- Không phải ngẫu nhiên ta đỠcáºp chuyện ta cho thiếu hiệp nghe. Kỳ thá»±c, ta mệt má»i lắm rồi cho việc chỠđợi má»™t Môn chá»§ Ä‘Ãch thá»±c. Và nếu lần nà y thiếu hiệp là nhân váºt thừ mưá»i được chá»n, giả như thiếu hiệp có phúc pháºn hÆ¡n ngưá»i vượt qua được Phong Thần liên hoà n động, trở thà nh Môn chá»§ Ä‘á»i thứ chÃn cá»§a bổn môn, ta sẽ là ngưá»i sung sướng nhất khi giao quyá»n chấp chưởng Thần môn cho thiếu hiệp.
Bạch Quan Nháºt ưu tư :
- Äể giúp Môn chá»§ trút bá» gánh nặng nhất là qua thá»i gian quá dà i chỉ là ngưá»i tạm thá»i chấp chưởng môn há»™, vãn sinh nà o ngại ngần từ nan. Vãn sinh chỉ lo bản thân không đủ phúc pháºn không đủ tư cách hoặc tư chất như Môn chá»§ mong đợi.
Mỹ phụ đưa tay chỉ vá» phÃa trước mặt :
- PhÃa sau Thần đà n nÆ¡i đặt linh vị tồ sư là lối và o duy nhất, Phong Thần liên hoà n động. Gá»i là Liên hoà n động vì trong đó có tất cả chÃn thạch động, tuần tá»± gá»i là đệ nhất, đệ nhị, đến đệ cá»u động. Muốn và o đệ nhất động phải qua đệ nhất quan. Äây là quan ải cần thiết để kiểm nghiệm đởm lược cá»§a nhân váºt sắp được chá»n là m Môn chá»§. Quan ải đó sẽ như thế nà o, lúc và o đó thiếu hiệp sẽ tá»± biết. Tuần tá»± như thế thiếu hiệp sẽ tiếp nhân sở há»c cá»§a bổn môn ở từng thạch động. Và vượt qua động thứ nhất thiếu hiệp má»›i đủ bản lÄ©nh và o động thứ hai, tương tá»± như váºy cho đến hết. Và há»… ai qua được đệ cá»u động sẽ nghiá»…m nhiên là Môn chá»§ bổn môn và được môn nhân bổn môn nghinh đón ở ngay Thần đà n nà y.
Bạch Quan Nháºt báºt há» i :
- Còn như không vượt qua đệ cá»u động!
Bằng ánh mắt thẫn thỠmỹ phụ đáp :
- Ngoại trừ lối xuất động ở đệ cá»u động là đưa đến Thần đà n nà y, tám động còn lại sẽ đưa thiếu hiệp đến các vị thế khác nhau trong bổn môn. Ở đệ nhất động, lối xuất động là đệ cá»u phân đà n. Nếu thiếu hiệp vì lý do gì đó buá»™c phải xuất động ở ngay quan ải thứ nhất, thiếu hiệp sẽ mãi mãi là môn nhân báºc thứ chÃn, là báºc thấp nhất ở bổn môn. Ngược lại nếu thiếu hiệp xuất động ở đệ cá»u động ta nói rồi thiếu hiệp sẽ là Môn chá»§.
- Như bản thân Môn chủ lúc trước Môn chủ đã qua bao nhiêu ải?
- Bảy. Ta xuất động ngang bằng vá»›i tam lão hiện giá».
- Váºy chưa có ai qua được tám quan ải?
- Có, và vì ngưá»i đó lại tiếp tục qua quan ải thứ chÃn nên từ bao Ä‘á»i nay chỉ có ngưá»i qua đủ chÃn quan ải nên được là m Môn chá»§. Không có ai chỉ qua má»›i tám quan ải đã quay lại.
- Váºy giả như vãn sinh chỉ qua má»™t hoặc là hai ải đầu...
Mỹ phụ ngắt lá»i :
- Thiếu hiệp sẽ như má»i ngưá»i, sẽ vÄ©nh viá»…n lưu lại đây, không được xuất đầu lá»™ diện cho đến khi tá»± hoà n thiện võ công có bản lÄ©nh ngang bằng ngưá»i đã qua năm quan ải.
Bạch Quan Nháºt lo ngại :
- Như váºy chỉ khi nà o vãn sinh có bản lÄ©nh ngang bằng vá»›i ngưá»i đã vượt qua năm quan ải má»›i có thể xuất giang hồ và tìm thù nhân trả thù?
- Äúng váºy. Và đó chÃnh là động lá»±c thôi thúc thiếu hiệp phải cố gắng bằng má»i giá để vượt qua chà Ãt là năm ải. Nhưng cÅ©ng phải nói thêm...
Bạch Quan Nháºt nôn nóng :
- Vãn sinh hiểu rồi. Äiá»u Môn chá»§ muốn nói thêm là bổn môn cần phải có Môn chá»§? Bởi nếu không có Môn chá»§, vãn sinh dù vượt qua năm hoặc sáu ải vẫn không được phép xuất hiện giang hồ?
Mỹ phụ thừa nháºn :
- Không sai. Nghiêm lệnh của bổn môn là thế.
Bạch Quan Nháºt chợt hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i nói :
- ÄÆ°á»£c vãn sinh sẽ táºn tâm táºn lá»±c cho việc nà y. Không phải vì muốn được là m Chưởng môn nhân mà là không thể để thù nhân cứ ung dung tá»± do tá»± tại do không có ai tìm đến báo thù.
Mỹ phụ bảo :
- Äó cà ng là động lá»±c giúp nhiá»u cho thiếu hiệp, còn bây giá» trước khi thiếu hiệp tiến và o Phong Thần liên hoà n động ta cho rằng đã đến lúc tiến hà nh nghi thức láºp thệ, thiếu hiệp sẽ chÃnh thức là môn nhân bổn môn...
Nghi thức tiến hà nh trước linh vị tổ sư, Bạch Quan Nháºt mãi mãi là môn nhân Thần môn sống là ngưá»i cá»§a Thần môn, chết cho Thần môn.
Sau đó, bằng lối duy nhất ở phÃa sau Thần đà n, Bạch Nháºt Quan dấn bước tiến và o Liên hoà n động...