Hồi 13
Tri diện bất tri kiến
Tống Thừa Ân chậm rãi tiến theo con đường rãi sỏi. Ánh đèn lồng xa xa trong gian phòng xá đập vào mắt Thừa Ân. Cùng với ánh đèn lung linh từ gian phòng xá đó, là những âm vực vi vu từ những tán cây dương hai bên đường vọng đến, rì rì trút vào thính nhĩ.
Thừa Ân dừng bước khi trước mặt có một người đứng dạng chân chặn ngang đường mình.
Nhìn người đó, Thừa Ân ôm quyền thử lễ từ tốn nói :
- Tại hạ đến gặp Tôn Thi Nhã phu nhân.
Người nọ áp hai tay vào hai bên hông, hơi khom người xuống, rồi ngẩng lên. Y từ tốn nói :
- Nếu túc hạ đúng là Tống Thừa Ân, đệ nhất cao thủ đại nội, thì phải vượt qua được Đông Ngạt.
Tống Thừa Ân nhìn Đông Ngạt, ôn nhu hỏi :
- Nghe giọng nói của Đông Ngạt túc hạ, tại hạ đoán túc hạ không phải người Trung Thổ.
- Đông Ngạt là ai không quan trọng. Chỉ có điều nếu túc hạ đúng là Tống Thừa Ân thì phải vượt qua cửa ải của Đông Ngạt, không chỉ có Đông Ngạt, mà còn có nhiều cửa ải nữa đang chờ túc hạ phía trước.
Tống Thừa Ân mím hai cánh môi rồi gật đầu :
- Tại hạ đồng ý.
Thừa Ân vừa dứt lời thì trường kiếm cũng được Đông Ngạt rút ra. Y thủ kiếm bằng hai tay, nâng qua khỏi bờ vai mình.
Y nhìn Tống Thừa Ân :
- Động Ngạt đã sẵn sàng.
- Rất mong Đông Ngạt túc hạ nương tay cho Tống Thừa Ân.
- Kiếm của Đông Ngạt rất vô tình.
- Kiếm vô tình tất buộc Thừa Ân phải vô tình.
Thừa Ân chăm chăm nhìn vào mắt Đông Ngạt nói tiếp :
- Đông Ngạt túc hạ có thể xuất thủ trước.
- Cung kính không bằng phụng mạng.
Y nói dứt câu rống lên một tiếng :
- Dạ.
Tiếng rống của Đông Ngạt làm náo động cả một vùng không gian tĩnh lặng. Liền theo tiếng rống dó, chớp kiếm sáng ngời cắt một đường vòng cung bổ thẳng tới Tống Thừa Ân. Thừa Ân không đón thẳng đờ thẳng lấy kiếm chiêu của Đông Ngạt mà lách bộ né tránh.
Tiếng rít gió của lưỡi liếm lướt vụt qua hông Thừa Ân. Thừa Ân cảm nhận sát liếm đó ngập tràn sát khí, đan tua tủa xuyên qua trang phục mình. Công hụt Thừa Ân một chiêu kiếm, Đông Ngạt tráng bộ biến chiêu, phạt ngang lưỡi kiếm chực cắt qua thắt lưng, nhưng một lần nữa lưỡi kiếm của y vẫn không thể đạt được mục đích. Lưỡi kiếm lướt sát qua bên ngực. Khi Thừa Ân ngã ngược người về sau, lưỡi kiếm vừa lướt qua ngực thì Thừa Ân bật người như một cánh cung nhanh không thể tưởng. Cùng với cái bật người đó, chỉ pháp như một mũi dùi điểm tới tay kiếm của Đông Ngạt.
- Chát...
Đông Ngạt thối liền hai bộ. Y thả trường kiếm buông thõng thân người rồi cúi gập lưng, ôn nhu nói :
- Túc hạ đã thắng... đã vượt qua Đông Ngạt.
Thừa Ân ôm quyền :
- Đa tạ Đông Ngạt kiếm thủ đã nhường đường.
Thừa Ân bước qua mặt Đông Ngạt, y vẫn giữ thái độ tôn kính với chàng. Thừa Ân đi được năm trượng, chợt dừng bước.
Trực giác báo cho chàng biết có cái gì đang rình rập phía trước.
Đôi uy nhãn của Thừa Ân sáng hẳn lên.
Từ một gốc cây dương, một người lừng lửng bước ra. Y cung khép hai tay theo hai bên hông, hơi khom người xuống, rồi ôn nhu nói :
- Vũ Liệt đã chờ Tống Thừa Ân túc hạ.
- Vũ túc hạ cũng buộc Tống Thừa Ân hành xử như đối với Đông Ngạt túc hạ.
- Vũ Liệt rất mong Tống túc hạ chỉ giáo cao chiêu.
Miệng thì nói, Vũ Liệt vừa vung hữu thủ, ba ánh chớp sáng ngời lướt tới Thừa Ân như ba ánh tinh sa. Cả ba ánh chớp đó đều vào những tử huyệt của Thừa Ân.
Lần này Thừa Ân không né tránh mà phát dựng chưởng kình đón lấy ba ánh chớp sáng ngơi đó.
- Chát...
Chưởng kình của Thừa Ân đánh bạt cả ba ánh chớp lệch hướng, ghim vào một cây dương.
Một tiếng nổ như hỏa pháo vang ra ngay cho Vũ Liệt đứng, tạo ra một màn khói trắng. Khi màn khói trắng đó tan mất thì chẳng còn thấy nhân dạng của Vũ Liệt đâu nữa cả.
Đôi chân mày của Tống Thừa Ân nhíu lại. Sự biến hóa của Vũ Liệt khiến cho Thừa Ân cũng phải ngạo nhiên. Đối với Thừa Ân, tất cả những môn công phu trên giang hồ, thay đều đã kinh qua nhưng với sự biến hóa của công phu do Vũ Liệt thi triển thì đúng là lần đầu tiên Thừa Ân chiêm nghiệm.
Thừa Ân nghĩ thầm :
- “Tống phu nhân đà tìm ra những cao thủ này ở đâu?”.
Vừa nghĩ Thừa Ân vừa rít một, luồng chân khí căng phồng lồng ngực, rồi thả bước chậm rãi về phía trước, vừa đi được ba bộ, thì bất thình lình Vũ Liệt như từ trong một gốc cây dương bước ra. Y vừa bước ra liền phóng một ngọn ám tiêu công vào yết hầu của Thừa Ân.
Tiếng rít gió của chiếc ám tiêu nghe buốt cả cột sống, Thừa Ân chỉ kịp lạng người qua trái tránh ngọn ám tiêu đó. Vừa tránh ngọn ám tiêu, Thừa Ân toan phát động chỉ khí phản kích, nhưng nhân dạng của Vũ liệt nhanh chóng tan biến vào tán cây dương. Hiện tượng đó khiến Thừa Ân phải sững sờ.
Thừa Ân miễn cưỡng hỏi :
- Tại sao cắc hạ không xuất đầu lộ diện giao thủ trực diện với Tống Thừa Ân.
Một giọng nói vi vu khởi phát từ cõi hư vô rót vào thính nhĩ :
- Công phu của tại hạ là ẩn thuật, túc hạ có bản lĩnh mới hóa giới được ẩn thuật của tại hạ.
Thừa Ân cau mày, lia mắt nhìn qua bốn hướng, nhưng tuyệt nhiên Thừa Ân không phát hiện ra hành tung của Vũ Liệt Thừa Ân nghĩ thầm :
- “Những cao thủ này quả lợi hại”
Ý niệm đá còn đọng trong đầu Thừa Ân thì bất thình lình Vũ Liệt xuất hiện từ sau lưng. Y vừa xuất hiện vừa liệng thủ phóng ra hai chiếc ám tiêu hình cánh sao vào hai đại huyệt Vĩ Lư và Thiện Linh của Thừa Ân.
Cũng vẫn âm thanh xé gió của những ám tiêu đập vào thính nhĩ của Thừa Ân. Mũi giày Thừa Ân điểm mạnh xuống đất, nhấc mình lên cao ba trượng với thế Hoài Long quá bộ, lộn ngược trở lại, đồng thời vươn trảo bắt lấy hai chiếc ám tiêu.
Vừa bắt được hai chiếc ám tiêu thì nhân dạng của Vũ Liệt cũng biến mất vào một cây tán dương trước khi Thừa Ân kịp phản kích.
Thừa Ân trụ bộ lại.
Rít một luồng chân khí, Thừa Ân nhạt nhẽo nói :
- Vũ Liệt các hạ dụng ẩn thuật chỉ để đánh lừa đối phương sao?
Không có ai đáp lời Thừa Ân.
Tinh nhãn của Tống Thừa Ân lại lia qua bốn hướng đề tìm tung tích của đối phương, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng người nào, Thừa Ân nghĩ thầm :
- “Tôn Thi Nhã phu nhân đã tìm đâu ra những hảo thủ kỳ tuyệt này nhỉ?”
Vừa nghĩ Thừa Ân vừa từ từ nhắm mắt lại. Thính nhĩ của Thừa Ân khẽ khích động thì ngay lập tức hai chiếc ám tiêu hình cánh sao vừa đoạt được của Vũ Liệt cắt thẳng về phía một tán dương.
Vừa phát triển hai chiếc ám tiêu hình sao, Thừa Ân vừa lạng bộ vươn tráo chụp vào tán cây thứ hai bên phải mình. Thủ pháp lẫn bộ pháp của Thừa Ân nhanh ngoài một cái chớp mắt.
Vũ Liệt đứng thừ ra trước mặt Thừa Ân. Hữu trảo của Thừa Ân đã hướng đúng vào đại huyệt chân tâm gã.
Vũ Liệt nhìn Thừa Ân gần như không chớp mắt. Y từ từ cúi đầu nhìn xuống đất từ tốn nói :
- Túc hạ đã hóa giải được ẩn thuật.
Thừa Ân mỉm cười.
Vũ Liệt nói tiếp :
- Tống Thừa Ân tức hạ đã dụng võ công gì mà phát hiện được ẩn tích của Vũ Liệt, rất mong túc hạ chỉ giáo.
- Thính nhĩ của tại hạ linh nghiệm hơn nhãn quang.
Nói rồi Thừa Ân ôm quyền :
- Đa tạ túc hạ đã nhường đường. Rất mong gặp lại.
Nồi rồi Thừa Ân ôm quyền xá, tiếp tục rảo bước đi.
Đi gần tới tòa phong xá trên đỉnh đồi vây bọc là những thảm cỏ xanh mượt thì Thừa Ân gặp người thứ ba. Người này có một nhân dạng rất kỳ quặc. Đầu chẳng có tóc, cũng chẳng có lông mày hay một sợi râu nào cả. Thủ cấp của y chẳng khác nào một quả dừa khô bị gọt sạch chẳng còn chừa một cọng sơ. Y ngồi chồm hổm chặn ngang đường Thừa Ân.
Nhìn Thừa Ân, y nói :
- Tại hạ là Sư Viễn.
Thừa Ân nhìn Sư Viễn.
- Sư Viễn túc hạ không cần phân giải cứ thực hiện võ công kỳ tuyệt của mình.
- Sư Viễn Ngưỡng mộ Tống Thừa Ân.
Sư Viễn nói dứt câu thì đất chung quanh y chẳng khác nào đống bùn nhùn trồi lên.
Thân ảnh của Sư Viễn mất hút ngay vào lòng đất.
Thừa Ân cau mày :
- Người này dụng thuật độn thổ.
Ý niệm đó vừa lướt qua thì Sư Viễn từ dưới đất vươn tay lên thộp lấy đôi cước pháp của Thừa Ân. Thừa Ân đâu để cho y thộp được vào chân mình mà liên tục di bước tránh né những cái thộp không ngừng của Sư Viễn.
Mặt đất sôi sùng sục, cứ như muốn nhào ra thành bùn.
Sau khi thộp Thừa Ân nhưng không trúng, Sư Viễn lại mất hút vào lòng đất. Thừa Ân nhíu mày.
Tịnh nhãn chú ý xuống lòng đất, chính vào lúc Thừa Ân chú tâm quan sát dưới chân thì một sợi tơ óng ánh với vòng thòng lọng từ trên cao chụp xuống đầu.
Chiếc vòng thòng lọng được tạo ra bằng những sợi tơ nhuyễn như tơ tầm chẳng hề tạo ra một âm thanh nào. Khi Thừa Ân phát hiện được điều đó thì vòng thòng lọng chết chóc đã ở ngay đỉnh đầu chàng chụp xuống. Sự xuất hiện bất ngờ của chiếc vòng thòng lọng chết người, khiến Thừa Ân vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Thừa Ân vừa phát hiện ra sự biến đổi thì đôi trảo của Sư Viễn từ trong lòn đất lại trôi lên chụp vào cước pháp chàng.
Ngờ đâu Thừa Ân đã thất thủ trong tình huống này, nhưng bằng một thủ pháp cực kỳ ảo diệu, thân ảnh Thừa Ân quay tròn như chiếc bông vụ, lướt vụt qua vòng thòng lọng kéo theo cả Sử Viễn dưới chân mình. Chiếc vòng thòng lọng thắt lại là Sư Viễn chứ không phải Thừa Ân.
Sư Viễn rơi huỵch xuống đất, còn Tống Thừa Ân thì phát động trảo công thộp tới người sử dụng sợi tơ.
Trảo của Thừa Ân bổ vào đúng yết hầu gã thứ tư, nhưng không giết gã.
Người thứ tư không biểu lộ một chút gì gọi là sợ hãi trước cái chết, nếu như trảo công của Thừa Ân giật đứt yết hầu y. Y chắp hai tay theo hai bờ hông, cúi mặt nhìn xuống từ tốn nói :
- Tại hạ Nhân Chữ.
Thừa Ân rút trảo công lại.
- Công phu của túc hạ quả là lợi hại khó lường.
- Vẫn không thể bằng Tống Thừa Ân, để nhất cao thủ đại nội.
- Vậy Thừa Ân có thể có thể đi được rồi chứ?.
Nhân Chữ bước lùi lại một bộ.
- Môn chủ Tôn Thi Nhã đang ở trong chờ Tống túc hạ.
Thừa Ân ôm quyền :
- Đa tạ.
Chàng rảo bước chậm rãi tiến về phía gian phòng xá. Trong gian phòng xá Tôn Thi Nhã trong bộ cánh trắng toát được điểm xuyến bằng những viên ngọc dạ minh châu, óng ánh phản chiếu ánh sáng từ dãy hoa đăng bao quanh mái hiên.
Thi Nhã đứng ngay trong gian phòng xá nhìn Thừa Ân. Nhân dạng nhỏ nhắn đài các yếu đuối của Thi Nhã lọt vào hai con ngươi Thừa Ân. Nàng nhỏ nhẹ nhẹ nói :
- Thi Nhã chỉ sợ Tống Thừa Ân không đến.
Thừa Ân bước vào gian phòng xá, nhìn Thi Nhã, Thừa Ân từ tốn nói :
- Tại hạ sẽ không gặp Tôn phu nhân, nếu như không vượt qua những hảo thủ kỳ tuyệt trên dốc đạo dẫn vào tòa phong xá này.
- Thi Nhã nghĩ không ai có thể ngăn được bước chân của Tống Thừa Ân một khi Thừa Ân muốn đến.
- Phu nhân quá khen.
Thi Nhã mỉm cười. Nụ cười rất đôn hậu, pha trộn trong đó là những nét ủ mị của một người an phận.
Thi Nhã nhỏ nhẹ nói :
- Tống túc hạ... Mời ngồi.
Thừa Ân ngồi xuống chiếc đôn.
Thi Nhã trịnh trọng chuốc rượu chén, rỗi bưng lên đưa đến tận tay Tống Thừa Ân.
- Thi Nhã dùng chén rượu này tạ lỗi với Tống túc hạ. Chén rượu này mong túc hạ miễn thứ cho Thi Nhã vì đã buộc túc hạ phải nhọc sức mới đến được tới phong xá này.
Thừa Ân đón lấy chén rượu, nhìn Thi Nhã.
- Đa tạ Tôn phu nhân.
Thừa Ân dốc chén rượu uống cạn.
Rượu ấm lan nhanh khắp cơ thể chàng.
Đặt chén rượu xuống bàn, Thừa Ân từ tốn hỏi :
- Những hảo thủ mà Tôn phu nhân có là ai vậy?
- Họ là những bằng hữu của tướng công, họ đến để giúp Thi Nhã.
Thừa Ân gật đầu :
- Hóa ra là vậy.
Thừa Ân vừa nói vừa lấy trong ngực áo ra chiếc tráp đặt lên bàn. Đẩy chiếc tráp về phía Tôn Thi Nhã, Thừa Ân hỏi :
- Tôn phu nhân gởi cho tại hạ những thứ trong chiếc tráp này với ý nghĩa gì?
Thi Nhã từ từ đứng lên, bất ngờ buông một tiếng thở dài, nhìn Thừa Ân Thi Nhã từ tốn nói :
- Một đóa hoa huệ trắng, một nén bạc. Những thứ đó Thi Nhã đã lấy được trên thi thể của tướng công Chung Tử Kiến.
Nàng ngưng lời một lúc rồi nhìn Thừa Ân nói tiếp :
- Hẳn tân nương của Tống cũng chết bởi những thứ mà Thi Nhã gởi cho Tống túc hạ.
- Tại hạ cũng nhận được cánh hoa huệ và một nén bạc trên xác Dương Đình Tuyết Anh.
Thi Nhã buông tiếng thở dài. Nàng từ tốn nói :
- Tướng công Chung Tử Kiến chết bởi Sát thủ vô điện. Tân nương của Tống túc hạ cũng bị chết bởi Sát Thủ Vô Diện. Cả Thi Nhã lẫn Tống Thừa Ân đều không biết Sát Thủ Vô Diện là ai...
Thừa Ân cướp lời Tôn Thi Nhã :
- Tại hạ không biết Sát Thủ Vô Diện, phu nhân cũng không biết, thậm chí cả võ lâm cũng chẳng hề biết y là ai. Sát Thủ Vô Diện chỉ để lại mỗi cành hoa huệ trắng và một nén bạc sau khi giết người.
- Phu nhân hẹn tại hạ đến đây có ý chỉ giáo gì?
Thi Nhã ngồi xuống đối mặt Thừa Ân. Nàng bưng tịnh rượu chuốc đầy chén rượu của Thừa Ân.
- Tống túc hạ có nghi đến chuyện báo thù cho Dương Đình Tuyết Anh không?
- Ân có chủ, nợ có người. Tại hạ đi tìm Sát Thủ Vô Diện, buộc y phải trả nợ và còn muốn biết vì cái gì y lại sát thủ một người con gái yếu đuối, không biết võ công như Dương Đình Tuyết Anh.
Thừa Ân ôm quyền thủ lễ :
- Thế còn Tôn phu nhân.
- Mạng của Tôn Thi Nhã giờ đây như chỉ mành trẻo sợi tóc. Không biết lúc nào Sát Thủ Vô Diện sẽ tìm đến mình.
- Chính vì vậy mà phu nhân mới nhờ đến những hảo thủ Đông Đảo kia.
- Họ là những bằng hữu cửa tướng công, được tướng công nhờ đến giúp Thi Nhã một khi Đường Lang môn có sự biến.
- Họ đúng là những hảo thủ khó tìm.
Thi Nhã cười gật đầu, nàng ôn nhu nói :
- Khi phu tướng bị sát tử, người đã trao lại chức quyền chủ Môn chủ Đường Lang môn cho Thi Nhã. Để đảm đương được chức vị Môn chủ Đường Lang môn Thi Nhã phải có võ công. Nhưng rất tiếc từ trước đến nay Thi Nhã chưa từng thụ học võ công Đường Lang. Chính vì thế mới có nhiều sự biến xảy ra. Không chỉ ngoài Đường Lang môn, mà ngay trong Đường Lang môn cũng có xảy ra sự biến không ngừng. Ai cũng muốn đoạt quyền chủ Môn chủ Đường Lang môn từ tay Thi Nhã nên những vị bằng hữu đó mới có mặt ở đây.
- Thừa Ân hiểu cho tình cảnh của phu nhân. Một mình phu nhân khó gánh vác được trọng trách Môn chủ Đường Lang môn.
Thừa Ân bưng chén rượu đứng lên xoay chén rượu một vòng trong lòng bàn tay mình, Thừa Ân nhìn Thi Nhã từ tốn hỏi :
- Thừa Ân giúp được gì cho Tôn phu nhân?.
Thi Nhã cũng đứng lên. Một làn gió thổi qua người Thi Nhã xua làn xạ hương thoang thoảng hướng vào mũi Thừa Ân.
Nàng nhìn Thừa Ân bằng đôi mắt với hai con ngươi đen láy, long lanh nét mơ hồ, huyền hoặc. Tôn Thi Nhã nhỏ nhẹ nói :
- Trước khi Phu tướng gặp kiếp họa diệt vong, dẫn đến cái chết oan nghiệt có nói lại với Thi Nhã.
Thừa Ân nghiêm mặt.
- Chung Tử Kiến Môn chủ nói gì?
- Sát Thủ Vô Diện là một người thần bí. Y có thể là một người cũng có thể là mọi người. Không một ai biết được chân tướng của y.
Thừa Ân dốc chén rượu lên miệng uống cạn, rồi nói :
- Tại hạ biết điều đó.
Thi Nhã nhìn vào mắt Tống Thừa Ân.
- Không ai biết Sát Thủ Vô Diện nhưng trong giang hồ thì lại có một người có thể biết Sát Thủ Vô Diện.
Thừa Ân nghiêm hẳn mặt lại.
- Phu nhân nói người đó là ai?
- Phu tướng nói lại... Người duy nhất biết được Sát Thủ Vô Diện chỉ có thể là Đạo Soái Dương Châu.
- Đạo Soái Dương Châu?
Tôn Thi Nhã gật đầu :
- Phu tướng nói chỉ có Đạo Soái Dương Châu mới biết Sát Thủ Vô Diện là ai. Nhưng ngay cả Đạo Soái Dương Châu thì cũng không một ai biết ngoại trừ một người.
Thừa Ân chau mày nhìn Tôn Thi Nhã :
- Lại thêm một người nữa à?
- Người biết Đạo soái Châu Dương không phải ai xa lạ mà chính là Tống Thừa Ân túc hạ.
Thừa Ân phá lên cười khanh khách.
Vừa cười Thừa ăn vừa đặt chén rượu xuống bàn. Nhìn Tôn Thi Nhã, Thừa Ân hỏi :
- Sao phu nhân khẳng định tại hạ biết Đạo Soái Dương Châu.
- Phu tướng nói với Thi Nhã như vậy.
Thừa Ân mỉm cười :
- Có lẽ tướng công của Tôn phu nhân võ đoán thôi. Không chừng Đạo soái Châu Dương cũng là Sát Thủ Vô Diện.
- Cũng có thể đúng như Tống túc hạ nghĩ, Đạo soát Chậu Dương có thể là Sát Thủ Vô Diện.
Thừa Ân nheo mày suy nghĩ rồi nói :
- Tôn phu nhân nói với tại hạ điều đó với dụng ý gì?
- Thi Nhã muốn cùng Tống túc hạ đi tìm Đạo Soái Dương Châu.
Thừa Ân mỉm cười :
- Phu nhân cũng có ý trả thù cho phu tướng của mình à?
- Nếu như Thi Nhã cùng mục đích với Tống túc hạ. Tống túc hạ có cho Thi Nhã đi cùng không?
Thừa Ân lơ đễnh nhìn ra ngoài khoảng không thinh lặng bên ngoài gian phòng xá.
- Điều thỉnh cầu của Tôn phu nhân, Thừa Ân phải suy nghĩ lại :
Tống túc hạ sợ Tôn Thi Nhã sẽ là gánh nặng cho túc hạ.
Thừa Ân mỉm cười :
- Có thể Tôn phu nhân là một gánh nặng cho tại hạ, nhưng còn một lý do khác Tôn phu nhân đang trong thời gian tang chế, không tiện đi cùng với Tống Thừa Ân.
Huống chi đi tìm Sát Thủ Vô Diện không phải là một cuộc du lãm.
Tôn Thi Nhã buông tiếng thở dài, nàng nhìn Thừa Ân :
- Nếu Tống túc hạ thấy bất tiện, Thi Nhã không theo chân túc hạ nữa.
Thừa Ân nhìn Thi Nhã gượng cười.
- Nếu biết Sát Thủ Vô Diện là ai, Tống Thừa Ân sẽ báo lại cho phu nhân.
Thi Nhã ôm quyền :
- Đa tạ Tống túc hạ.
Thi Nhã bưng tịnh rượu chuốc ra chén thì Thừa Ân ngăn lại.
- Tôn phu nhân, tại hạ không uống nữa đâu.
Nhìn Thi Nhã, Thừa Ân nói tiếp :
- Tôn phu nhân còn điều gì muốn nói với Thừa Ân không?
- Chỉ có một điều duy nhất, Thi Nhã muốn nói với Tống Thừa Ân.
Thừa Ân gượng cười :
- Phu nhân chỉ giáo.
- Tống công tử bảo trọng.
Thừa Ân thở ra từ từ, nhìn Thi Nhã nhỏ nhẹ nói :
- Tại hạ cũng mong Tôn phu nhân bảo trọng. Hy vọng những vị bằng hữu kia có thể bảo vệ cho Tôn phu nhân khỏi cảnh giới tử vong trùng điệp.
- Thi Nhã không quan tâm đến cái sống và cái chết.
Thừa Ân khẽ gật đầu ôm quyền thủ lễ Thừa Ân nói :
- Tôn phu nhân tại hạ cáo từ.
Thi Nhã gật đầu. Thừa Ân nhìn lại Thi Nhã một lần nữa rồi mới quay bước rời gian phòng xá. Thi Nhã tiễn Thừa Ân ra tận cửa gian phòng xá. Thừa Ân quay lại nói với Thi Nhã :
- Tôn phu nhân đừng tiễn tại hạ.
Thi Nhã mỉm cười :
- Thi Nhã rất mong gặp lại Tống công tử.
- Có cơ hội Thừa Ân sẽ đến vấn an Tôn phu nhân. Nhưng nếu có lần sau, Tống Thừa Ân không muốn phải đi qua những cửa ải cực nhọc như lần này.
Thi Nhã gật đầu :
- Lần sau Tống công tử đến sẽ không cực nhọc như lần này đâu.
Thừa Ân mỉm cười :
- Cáo từ.
Chàng quay bước theo lối cũ rời gian phòng xá tọa lạc trên ngọn đồi trải thảm cỏ.
Thi Nhã đứng trong gian phòng xá nhìn Thừa Ân cho đến khuất dạng hẳn. Mặc dù Thừa Ân vừa khuất dạng, đôi thu nhãn của nàng với ánh nhìn mơ hồ, mông lung dõi về một cõi không thực nào đó.
Tống Thừa Ân đã đi rồi, phu nhân vẫn còn nhìn theo sau.
Giọng nói thật trầm ấm rót vào tai Thi Nhã, nhưng Thi Nhã lại giật mình. Nàng giật mình bởi giọng nói trầm ấm khi thoát rả khỏi những ý niệm viễn vông mà quay lại Với thực tại.
Thi Nhã quay lại.
Đôi chân mày vòng nguyệt nhướng cao hết cỡ với đôi thu nhãn to tròn nhìn chăm chăm vào người đối diện. Thi Nhã không tin vào mắt mình mà buột miệng hỏi :
- Thi Nhã có bi hoa mắt không?
Nàng phải buộc ra câu nói đó bởi đập vào mắt Thi Nhã là nhân dạng của Môn chủ Chung Tử Kiến. Nàng nhìn Chung Tử Kiến vừa hồi hộp vừa lo lắng với nỗi bất an.
Chung Tử Kiến mỉm cười.
Nụ cười của y hiện trên hai cánh môi, Thi Nhã nghiệm ra ngay y không phải là Chung Tử Kiến.
Chung Tử Kiến từ tốn nói :
- Phu nhân đừng quá ngạc nhiên như vậy. Ta mang nhân dạng của Chung Tử Kiến nhưng Tôn phu nhân biết ta là ai.
- Chủ nhân Tử Vong bài.
- Sao phu nhân có thể nhận ra được ta nhỉ. Trong nhân dạng của Chung Tử Kiến, ta có gì khác biệt không?
- Tôn giá không có gì khác biệt cả nếu không muốn nói là giống Chung Tử Kiến như hai giọt nước, mà không một người nào phân biệt được. Nhưng Chung Tử Kiến thì không có nụ cười như tôn giá. Tử Kiến cười bằng tất cả sự kiêu hãnh của mình.
- Dù sao thì Chung Tử Kiến đã chết rồi.
Thi Nhã cúi mặt nhìn xuống :
- Tử Kiến chết bởi Thi Nhã.
- Phu nhân không được vui à?
Thi Nhã nhìn lên, Thi Nhã làm sao vui được.
Nụ cười mỉm lại nở trên miệng chủ nhân Tử Vong bài.
- Phu nhân, hay phu tướng chẳng qua cũng chỉ là một khuôn mặt mà thôi. Ta cũng có thể làm Chung Tử Kiến kia mà. Nếu nàng nhớ đến Chung Tử Kiến thì hãy xem ta là Chung Tử Kiến có sao đâu.
Vừa nói chủ nhân Tử Vong bài vừa nắm lấy tay Thi Nhã.
Thi Nhã vội rút tay lại.
Gương mặt của Chung Tử Kiến hơi sa sầm lại.
Thi Nhã miễn cưỡng nói :
- Thi Nhã nói về nghĩa phu thê với Chung Tử Kiến nhưng tình của Thi Nhã với Tử Kiến đã không còn từ lâu rồi.
- Ta biết điều đó.
Thi Nhã buông tiếng thở dài rồi nhìn lên ôn nhu nói :
- Tôn giá phải chăng chính là Sát Thủ Vô Diện.
- Nếu ta làm Sát Thủ Vô Diện thì sao nào?
- Tôn giá có thể cho Tôn Thi Nhã thấy chân diện của tôn giá được chứ?
Chủ nhân Tử Vong bài chắp tay sau lưng, quay mặt nhìn ra ngoài gian phòng xá nhạt nhẽo nói :
- Tôn phu nhân nên biết điều này...
Y ngưng lời suy nghĩ một lúc rồi quay lại đối nhãn với Tôn Thi Nhã trang trọng nói tiếp :
- Bất cứ ai biết được chân diện của ta đều phải chết.
Nụ cười mỉm lại nở trên hai cánh môi của Vô diện chủ nhân Tử Vong bài :
- Nàng còn muốn chứng nghiệm chân diện của ta không?
Thi Nhã im lặng không đáp lời y.
Chủ nhân Tử Vong bài nói tiếp :
- Nếu như nàng không thích bộ mặt này, ta sẽ mang bộ mặt khác.
Nói dứt lời, chủ nhân Tử Vong bài đưa tay lên từ từ vuốt râu xuống rất chậm. Thao tác của y thật chậm như nắn khuôn mặt mình. Khi tay y rời khỏi chân diện thì một bộ mặt khác hiện ra đập vào mắt Tôn Thi Nhã, nhưng đó là khuôn mặt Tống Thừa Ân.
Thi Nhã há hốc miệng :
- Thi Nhã không tin vào mắt mình.
- Phu nhân thích bộ mặt này chứ?
Thi Nhã im lặng.
Y đặt tay lên vai Thi Nhã :
- Thừa Ân có cho nàng biết Đạo Soái Dương Châu là ai không?
Thi Nhã nhìn lên. Nàng cố tìm nét khác biệt trên khuôn mặt Tống Thừa Ân của chủ nhân Tử Vong bài, nhưng chẳng tìm ra được nét khác biệt nào.
Thi Nhã lắc đầu :
- Thừa Ân cũng đang đi tìm Đạo Soái Dương Châu.
- Y có bao giờ nhắc đến Ngạn Kim Tiêu.
Thi Nhã lắc đầu :
- Không.
- Lạ thật..
Vừa nói chủ nhân Tử Vong bài rút tay khỏi bờ vai Tôn Thi Nhã. Y nhìn nàng.
- Nàng hãy đặt mình vào cương vị Môn chủ Đường Lang môn.
Vừa nói Tử Vong bài chủ nhân vừa để vào tay Tôn Thi Nhã một chiếc túi gấm. Y mỉm cười :
- Nàng sẽ hiểu ý của ta khi mở túi gấm này.
Y nói rồi quay bước bỏ đi thẳng không quay đầu nhìn lại.
Cầm chiếc túi gấm trong tay, Tôn Thi Nhã dõi mắt nhìn theo cho đến khi nhân dạng của con người thần bí này mất hút. Nhìn lại chiếc túi gấm, Thi Nhã lưỡng lự một lúc rồi mới mở ra xem trong đó có gì.
Trong túi gấm của Tử Vong nhân để lại là một con bọ ngựa cái với cái xác của một con bọ ngựa đực.
Con bọ ngựa cái chui ra khỏi túi gấm, bò lên tay Thi Nhã.
Nàng ngắm nhìn con bọ ngựa cái vương hai chiếc đao đưa qua đưa lại, như tỏ thị uy trước nàng.
Thi Nhã nhìn con bọ ngựa cái một lúc và chẳng biết tự bao giờ nó cuốn lấy những suy nghĩ của mình.
Thi Nhã đưa con bọ ngựa cái đến gần rồi buột miệng nói :
- Đây là Môn chủ Đường Lang môn ư?
Con bọ ngựa cái xòe cánh bay vụt ra khỏi gian phòng xá.
Thi Nhã cảm nhận một sự phấn khích đang lan tỏa khắp trong tâm tưởng vì nhìn thấy sự tự do của con bọ ngựa cái kia.
Nàng trút cái xác con bọ ngựa đực ra khỏi túi gấm để nó rơi xuống ngay trước mũi hài nàng.
Thi Nhã bất giác nhớ đến cái chết lõa lồ của Chung Tử Kiến. Sự liên tưởng đó thôi thúc nàng làm một điều gì đó và cuối cùng Thi Nhã dí mũi hài đè lên xác con bọ ngựa đực.
- Chung Tử Kiến cũng như ngươi mà thôi.
Hồi 14
Hoạt náo Đổng gia
Nằm cách Trường An hai mươi dặm về hướng Đông, tọa lạc trên một khu đất với phong thủy tựa một bức tranh thủy mặc. Bao bọc quanh Đổng phủ là một con kênh với những hàng liễu soi mình xuống dòng nước trong vắt tựa như một tấm gương. Ngay cả những tầng mây bềnh bồng trôi trên trời cũng được dòng kênh in bóng.
Một khung cảnh thật thơ mộng và hữu tình.
Bốn chiếc cầu kiệu, với những trụ đá khắc họa văn tinh tế được qua con kênh theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Qua con kênh là một khu trang viên với những hòn non bộ khổng lồ nối tiếp, cùng với những khóm hoa bạt ngàn.
Tòa dịch lầu nguy nga tráng lệ được dựng ngay bên ngoài “Đổng phủ”. Để vào trong Đổng phủ còn phải đi qua một vòng tường cực kỳ kiên cố, nếu không phải là người của Đổng gia thì chẳng ai được vào. Người vào được “Đổng phủ” nhất định phải là người của Đổng gia, hoặc là những thượng môn khách thân tín của “Đổng gia”.
Trong tòa dịch lầu của “Đổng gia”, Ngạn Kim Tiêu đứng bên cửa sổ chắp tay sau lưng, ngắm cảnh trí bên ngoài.
Chàng nhủ thầm trong đầu :
- “Cơ nghiệp của “Đổng gia” đồ sộ thế này, hỏi sao người thiên hạ lại không muốn trở thành môn khách của Đổng gia. Được làm môn khách của Đổng gia đã là vinh dự lắm rồi. Thảo nào mà Đổng Ngọc Lan không kiêu kỳ, tự mãn với bản thân mình. Ngọc Lan xem ra cũng tốt phúc hơn người”.
Một cánh bướm với sắc màu sắc sở đậu trên một cánh hoa hồng. Ngạn Kim Tiêu ngắm nhìn cánh bướm, thỉnh thoảng nó lại đập cánh. Chàng bất giác cười thành tiếng bởi ý niệm mông lung, vừa chảy qua tâm tưởng. Tiếng tằng hắng cất lên.
Nghe tiếng tằng hắng, Ngạn Kim Tiêu quay lại. Đứng ngay ngưỡng cửa dịch lầu là một lão nhân chạc ngoài ngũ tuần, vận phục trang quản gia. Lão bước đến trước mặt Ngạn Kim Tiêu.
- Ngạn công tử muốn làm môn khách của Đổng gia?
Kim Tiêu ôm quyền.
Chàng điểm nụ cười cầu tình rồi giả lã nói :
- Nếu nói vãn sinh muốn làm môn khách của “Đổng gia” thì quá thất lễ với Đổng gia. Bởi vãn sinh chỉ là một người vô danh tiểu tốt, không có danh phận gì. Càng không có được những báu vật, hay thi tứ, hoặc bất cứ thứ gì để tỏ lòng muốn làm môn khách với Đổng gia. Còn nói vãn sinh không muốn cũng không được. Ai cũng muốn trở thành môn khách của Đổng gia.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Kim Tiêu lại rất gần với Đổng gia.
- Rất gần với Đổng gia?
Kim Tiểu gật đầu.
- Điều đó thì Đồng Ngọc Lan tiểu thư biết à. Vãn sinh là bằng hữu của Đổng Ngọc Lan tiểu thư. Vậy có được xem là môn khách của Đổng gia không?
- Công tử là bằng hữu của tiểu thư ư?
Lão tổng quản Đổng gia vừa nói vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu bằng ánh mắt lạ lẫm pha trộn những nét hoài nghi.
Kim Tiêu nhận ra ánh mắt của lão.
Chàng giã la nói :
- Tiền bối hoài nghi vãn bối à?
- Lão Tử Quảng nào dám hoài nghi công tử.
Kim Tiêu bặm môi nhướng mày :
- Hây... vãn bối nhìn thấy sự hoài nghi trong ánh mắt lẫn lời nói của Từ tiền bối.
Lão Từ Quảng vuốt râu :
- Lão phu phải nói với công tử rằng chưa bao giờ lão phu nghe tiểu thư Ngọc Lan nói về Ngạn công tử. Phàm những mối quan hệ của Ngọc Lan, lão phu đều biết. Bất cứ chuyện gì Ngọc Lan tiểu thư cũng đều tâm sự với lão phu.
Kim Tiêu vuốt cằm, mỉm cười nhìn lão Từ Quảng :
- Vậy vãn bối hỏi tiền bối, có bao giờ Ngọc Lan tiểu thư thế lộ với tiền bối về những chuyện thầm kín của tiểu thư không?
Lão Từ Quảng nhìn Kim Tiêu. Lão ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Ý công tử nói chuyện thầm kín là gì?
- Thí dụ như nàng yêu ai đó.
- Ơ... chuyện này thì lão phu không tiện hỏi tiểu thư Ngọc Lan.
Kim Tiêu nhún vai.
- Từ tiền bối hiểu ra rồi đó. Đối với nữ nhân không phải chuyện gì người ta cũng thổ lộ với mình. Có những chuyện thầm kín mà nữ nhân không bao giờ thể lộ ra. Ví như chuyện của vãn bối và Ngọc Lan tiểu thư vậy.
Lão Từ Quảng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt bán tín bán ngờ.
Kim Tiêu chắp tay sau lưng.
- Chỉ cần tiền bối hỏi Ngọc Lan tiểu thư sẽ biết ngay vãn bối là ai. Nhưng có điều này, vãn bối không hề có ý làm phiền Đổng gia, hay trở thành môn khách gánh nặng cho Đổng gia. Vãn bối chỉ lưu lại “Đổng gia” một thời gian ngắn. để thăm thú tiêu khiển ở Trường An.
Khi nào vãn bối không còn hứng thú gì ở Trường An sẽ rời khỏi đây ngay.
- Ngạn công tử... “Đổng gia” không tiếc gì với Ngạn công tử, nhưng để được trở thành môn khách của Đổng gia không phải người nào cũng có thể là môn khách của Đổng gia.
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Vãn bối có muốn trở thành môn khách của Đổng gia đâu.
Kim Tiêu mỉm cười nói tiếp :
- Danh tiếng của Đổng gia lẫy lừng khắp Trung Thổ, chẳng lẽ không có một chỗ cho vãn bối trú ngụ sao. Nếu như vãn bối rời khỏi đây, đi ra ngoài nói với mọi người, ngay cả một chỗ dừng chân, Đổng gia cũng không lo được cho vãn bối. E rằng điều đó sẽ khiến uy danh của Đổng gia suy giảm phần nào đó.
Lão Từ Quảng nhìn chàng.
Kim Tiêu giả lả cười nói tiếp :
- Từ tiền bối hẳn không muốn danh tiếng tăm của Đổng gia bị suy giảm chứ?
- Ơ.. thôi được rồi... lão phu sẽ sắp xếp cho Ngạn công tử một chỗ trong dịch quán này. Nhưng công tử đừng bao giờ mạo nhận mình là bằng hữu của tiểu thư Ngọc Lan.
Kim Tiêu nhướng này :
- Tại sao vậy.
Lão Từ nhìn chàng, miễn cưỡng nói :
- Thân phận của Ngạn công tử không rõ ràng, nếu công tử cho mình là bằng hữu của tiểu thư Ngọc Lan, chẳng khác nào mạo phạm đến tiểu thư.
Kim Tiêu gật đầu :
- Ý của tiền bối cũng rất hay. Được rồi... Ngọc Lan tiểu thư là trang anh thư lá ngọc cành vàng, đâu phải ai cũng có thể nhận làm bằng hữu được.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Vãn bối sẽ nghe theo chỉ huấn của tiền bối.
Lão Từ Quảng gật. đầu :
- Mời Ngạn công tử theo lão phu.
- Tại hạ không lưu bước trong tòa dịch lầu này à?
Lão Từ vuốt râu :
- Tòa dịch lầu này chỉ để dùng tiếp những môn khách của Đổng gia. Công tử chưa phải là môn khách của Đổng gia sao lưu lại đây được.
- Thế thì vãn bối ở đâu?
- Mời công tử theo lão phu.
Kim Tiêu gật đầu.
Lão Từ Quảng đưa chàng đến ngôi mộc xá tọa lạc tận sau hậu viên của Đổng phủ.
Lão Từ Quảng nói :
- Ngạn công tử sẽ lưu lại đây trong những ngày lưu bước tại Trường An.
- Xem ra không có danh phận gì cũng khiến người ta xem thường, nhưng khó cáo từ.
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :
- Đa tạ Từ tiền bối đã cho vãn bối lưu ngụ trong mộc xá này. Nếu như vãn bối muốn rời khôi đổng gia thì nói với ai?
Lão Từ quảng nhìn chàng ôn nhu nói :
- Gian mộc xá này dùng để dành cho những kẻ không chỗ nương thân: Khi nào Ngạn công tử không thích thì cứ bỏ đi, không cần thiết phản báo với ai cả.
- Vãn bối đã hiểu rồi.
Lão Từ Quảng vuốt râu cười khẩy :
- Công tử, lão phu cáo từ.
- Kẻ vô danh tiểu tốt không chốn nương thân, không dám giữ chân tiền bối. Nếu như tiền bối có gặp tiểu thư Ngọc Lan thì nói với tiểu thư rằng bằng hữu của tiểu thư không được người của Đổng gia coi trọng lắm.
Lão Từ Quảng sa sẫm mặt nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời Kim Tiêu :
- Được rồi, có cơ hội, lão phu sẽ nói với Ngọc Lan tiểu thư, cáo từ.
Lão Từ Quảng bước thẳng ra khỏi cửa mộc xá.
Lão Từ Quảng đi rồi, Ngạn Kim Tiêu đi quẩn quanh gian mộc xá. Mặc dù chỉ là gian mộc xá dành cho những kẻ thất cơ lỡ vận nhưng cũng không thiếu bất cứ thứ gì, trên kệ vẫn có những vò rượu đầy ắp dành cho những con sâu rượu.
Kim Tiêu nhíu mày dừng bước khi nghe tiếng ngáy ò ò từ dưới sàn giường phát ra.
Chàng nhủ thầm :
- “Không ngờ có một người chung nhà với ta”.
Chàng vỗ tay xuống giường.
Bốp... bốp... bốp...
Mặc dù Ngạn Kim Tiêu vỗ ba cái, nhưng người nằm dưới sàn vẫn cứ ngáy đều không đáp lời chàng.
Kim Tiêu tàng hắng, tiếng ngáy của người nằm dưới sàn giường vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
Kim Tiêu cúi xuống, nhưng nhăn mặt nhỏm hẳn người lên bởi mùi xú khí nồng nồng phát ra từ dưới gần giường.
Kim Tiêu quay lại bàn, chàng nghĩ thầm :
- “Người của Đổng gia coi khinh Ngạn Kim Tiêu này quá. Lão Từ đã xếp ta vào ngủ chung với một lão Cái Bang mà hình như trăm năm nay chưa hề tắm gội, nên mới bốc mùi xú uế như thế này”.
Kim Tiêu lấy vò rượu, mở nắp chực chuốc ra chén thì nghe giọng nói nhừa nhựa.
- Tiểu tử... Rượu của ta sao ngươi uống?
Kim Tiêu quay lại. Đập vào mắt chàng là một lão Cái Bang, đầu tóc rối bời, mà đúng là một đôi hài bám bụi lâu ngày, khô cứng.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Vãn bối không biết đây là rượu của tiền bối mà cứ ngỡ là rượu của Đổng gia.
- Đổng gia cái con khỉ. Rượu của lão hũ đó.
- Vậy gian mộc xá này là của tiền bối ư?
Lão ăn mày vuốt chòm râu bệu dạt khô cứng. Lão giả lã nói :
- Căn mộc xá này là của Đổng gia.
- Vậy còn rượu.
- Cũng của Đổng gia.
- Vậy cái gì của tiền bối.
- Ơ... lão phu đã ở đây trên năm năm rồi, nên tất cả mọi thú đều là của lão chủ cả đó. Tiểu tử hẳn biết câu sống lâu lên lão làng chứ?
- Câu này thì vãn bối biết rành à.
Nói rồi Kim Tiêu ôm quyền, giả lả nói tiếp :
- Kính gia chủ. Kính gia chủ.
Lão ăn mày vuốt râu nhìn chàng :
- Tốt tốt, biết trước biết sau là tốt, biết kẻ trên người dưới càng tốt hơn.
Lão bước đến bên Ngạn Kim Tiêu. Mặc dù lão đứng cách Kim Tiêu hơn một bộ nhưng chàng vẫn ngửi mùi xú khí từ người lão phả ra xông vào mũi.
Lão ăn mày phủi trang phục mình.
Một lớp bụi tuôn ra từ quần áo lão.
Lão nhìn Ngạn Kim Tiêu giả lả cười :
- Tục danh của tiểu tử là gì?
Kim Tiêu ôm quyền :
- Vãn bối là Ngạn Kim Tiêu, còn tiền bối.
- Lão chẳng có tên họ gì cả, nhưng bọn cái bang thì gọi lão là Ngoan Đồng Nhi.
- Cái tên nghe cũng hay đó.
- Lão hủ cũng thích cái tên này.
Lão Ngoan Đồng Nhi vừa nói vừa chùi hai tay vào quần.
Lão nhìn Kim Tiêu nói :
- Tiểu tử, ngươi cũng muốn làm môn khách của Đổng gia à?
- Ai mà chẳng muốn trở thành môn khách của Đổng gia, nhưng vãn bối thì chỉ quá vãng qua đây mà thôi.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu bện cứng, nhướng mày nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Hê... ngươi nói thật đó chứ?
- Thật là như. Vậy Vãn bối chỉ quá vãng qua mà thôi.
Lão Ngoan Đồng Nhi khẽ gật đầu :
- Thế thì được. Nếu như tiểu tử có ý muốn trở thành môn khách của “Đổng gia”, lão khuyên ngươi bỏ ý niệm đó.
- Tại sao tiền bối lại có ý khuyên vãn bối bỏ ý niệm trở thành môn khách của “Đổng gia”. Ai cũng muốn trở thành môn khách của Đổng gia mà.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu, nhìn Kim Tiêu nói tiếp :
- Tiểu từ nhìn lão phu nè, lão hủ đã ở gian mộc xá này suốt năm năm trời nhưng có người nào của Đổng gia để mắt đến lão đâu.
- Chính vì vậy mà đâu phải ai cũng có thể làm môn khách của Đổng gia.
Lão Ngoan Đồng Nhi bước đến bên bàn, lão bưng vò rượu khui niệm, chuốc ra hai chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
- Lão hủ xem phong thái của tiểu tử đâu phải hạng người bần cùng như lão mà lão Từ Quảng lại đưa ngươi vào đây ngụ cùng với lão.
Lão nhìn lại Kim Tiêu :
- Xem chừng lão Từ Quảng có ý muốn đuổi ngươi rồi đó nên mới sắp tiểu tử vào ở chung với lão hủ.
- Vãn bối ở đâu cũng được mà. Nếu tiền bối có thể ở trong gian mộc xá này năm năm, thì Ngạn Kim Tiêu cũng có thể lưu bước năm con trăng, đâu có gì chứ.
Kim Tiêu bưng chén rượu :
- Ma mới mời ma cũ.
Nghe chàng thốt ra câu này Lão Ngoan Đồng Nhi phấn khích phá lên cười sang sảng. Tiếng cười của lão rất đắc ý, và thích thú với lời nói của Kim Tiêu.
Lão bưng chén :
- Ma cũ kính lại ma mới.
Cả hai người cùng cạn chén.
Lão Ngoan Đồng Nhi đặt chén xuống bàn nhìn Kim Tiêu nói :
- ở khu vực mộc xá của lão và tiểu tử mặc dù không sánh bằng với khu dành cho những gã môn khách có danh có phận, nhưng chẳng thiếu gì đâu. Chúng ta đã không thiếu gì ngược lại tránh được những kẻ vờn giỡn khó chịu nữa.
Lão nới rồi bưng vò rượu chuốc ra chén.
- Uống thêm một chén nữa nào.
- Cung kính không bằng tuân lệnh.
Hai người lại cạn chén.
Kim Tiêu uống xong chén rượu, vừa đặt chén xuống bàn, chàng vừa hỏi lão ăn mày Ngoan Đồng nhi :
- Tiền bối lưu ngụ ở “Đổng gia” năm năm trời hẳn biết rành về “Đổng gia” và những vị môn khách của Đổng gia.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu bện đất cứng ngắt.
- Hê... tiểu tử hỏi ta câu này có ý gì?
- Ngạn Kim Tiêu chỉ tò mò thôi.
- Tò mò thôi ư. Nếu tiểu tử tò mò thì Lão Ngoan Đồng Nhi sẽ nói cho tiểu tử biết.
Mặc dù lão chỉ là kẻ bần hàn được lưu chân trong mộc xá này nhưng với bọn môn khách của “Đổng gia” lão biết rành cả đó.
Lão Ngoan Đồng Nhi xòe bàn tay phải.
- Lão rành như chính chỉ tay của mình vậy. Có thể mới gọi là sống lâu lên lão làng chứ.
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :
- Lão tiền bối đúng là _ sống lâu lên lão làng. Chí lý, chí lý. Thế vãn bối hỏi tiền bối nhé.
- Tiểu tử hỏi gì?
- Tiền bối sống lâu ở khu vực này, vậy có biết chỗ nào chứa nước không?
- Nước? Ngươi hỏi đến nước để làm gì?
- Hỏi cho biết đó mà.
- Đi theo lão Lão Ngoan Đồng Nhi dẫn Kim Tiêu đến một hồ nước. Lão chỉ xuống nước rồi nói :
- Đấy nước đó. Tiểu tử muốn uống bao nhiêu thì uống.
- Vãn bối không uống, mà chỉ muốn tắm thôi.
Nói rồi Kim Tiêu bất ngờ nắm tay Lão Ngoan Đồng Nhi cùng kéo lão nhảy vào trong hồ.
Lão Ngoan Đồng Nhi giẫy nẩy lên :
- Tiểu tử, ngươi làm cái con khỉ gì vậy?
Kim Tiêu giả lả cười rồi ghì vai Lão Ngoan Đồng Nhi nhấn xuống nước.
Lão Ngoan Đồng Nhi đập chân trồi lên, lão trợn mắt gắt giọng nói :
- Tiểu tử ngươi định sát tử lão ăn mày này à. Ngươi định chiếm mộc xá một mình à.
Ma mới ăn hiếp ma cũ à?
Kim Tiêu chồm mặt tới.
- Vãn bối phải tắm cho tiền bối. Không dễ gì được Ngạn Kim Tiêu tắm rửa đâu.
Vãn bối muốn ở chung với tiền bối trước tiên thì phải dọn dẹp sạch cái mùi xú khí tỏa ra từ người của tiền bối, may ra mới ở được. Còn để cái mùi xú khí nồng nặc này làm sao mà ở.
Lão Ngoan Đồng Nhi giẫy nẩy lên.
Lão vừa giẫy nẩy vừa nói :
- Lão dơ thì mặc xác lão... cớ gì tiểu tử lại bắt ta tắm chứ.
Kim Tiêu nhăn mặt.
- Tiền bối hổng tắm thì sao Ngạn công tử ở chung với tiền bối được. Bộ muốn Ngạn công tử tắm là dễ lắm ư. Đừng có giẫy nấy lên nữa, đứng yên nào, bằng không Kim Tiêu lại trấn nước lão đó.
Lão Ngoan Đồng Nhi rống lên :
- Lão muốn ở dơ mà?
- Nhưng vãn bối thì lại không muốn.
Tắm cho Lão Ngoan Đồng Nhi xong, Kim Tiêu dẫn lão quay về mộc xá.
Lão Ngoan Đồng Nhi xụ mặt nhỏ nhẹ nói :
- Tắm rồi, trang phục lão ướt sủng, lấy gì mà thay.
- Vậy trong mộc xá không có phục trang.
- Rượu thì có, gạo cũng có, nhưng trang phục thì không, mộc xá này dành cho những kẻ cơ hàn như lão và tiểu tử thì ai đoái hoài đến chứ.
- Không sao, không có trang phục thì cởi đồ ra phơi cho khô.
- Vậy trong lúc lão và tiểu tử phơi đồ, lão và ngươi vận cái gì?
- Vận trang phục gì à?
Lão Ngoan Đồng Nhi gật đầu.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Cởi truồng.
Lão tròn mắt nhìn chàng :
- Cởi truồng.
- Đúng... không sai. ở đây chẳng ai để mắt đến kẻ hàn vi bần khổ thì sợ gì chứ.
Bọn môn khách có trang phục bằng gấm, bằng lụa khi cởi ra thì cũng truồng như vãn bối và tiền bối thôi.
Chàng chồm tới trước :
- Nếu như có người tò mò thì tiền bỏi cứ nghĩ như vãn bối.
- Nghì gì?
- Tốt thì khoe, xấu thì che, có gì mà ngại.
Lão Ngoan Đồng Nhi lườm chàng.
Lão bất chợt phá lên cười sang sảng.
- Hảo hảo... tốt khoe xấu che.
Kim Tiêu và Lão Ngoan Đồng Nhi cùng cất tràng tiếu ngạo thích thú với những ý nghĩ của hai người.
* * * * *
Vầng trăng tròn trên cao hắt ánh sáng nhàn nhạt xuống Đổng phủ, kiến tạo nên một không gian thật thơ mộng và hữu tình. Cảnh trí đẹp nhất thơ mộng nhất lại thuộc về khu “Đào Hoa viên”.
Cả một khu vườn đào bạt ngàn với những khóm hoa đào, cùng với nhưng quả đào nặng trĩu, bao bọc chung quanh tòa biệt lầu “Nghinh Vân Vọng Nguyệt”. Ngoài tòa khu vườn đào xinh tươi bạt ngàn, bao bọc chung quanh tòa biệt lầu Nghinh Vân Vọng nguyệt, còn là những dãy hoa đăng kết thành chùm treo khắp mọi nơi quanh tòa lầu, kiến tạo nên một bức tranh tráng lệ mà chẳng tòa lầu nào trong Đổng phủ sánh bằng.
Chỉ nhìn tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu người ta phải nghĩ đến đây là nơi ngụ của Đổng chủ nhân, hoặc của Đổng Ngọc Lan, nhưng không, tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu lại thuộc về người khác. Đó là một trang mỹ nhân với sắc đẹp khuynh nước khuynh thành mà bất cứ môn khách nào của “Đổng gia” gặp thảy đều mơ mộng, có lẽ nhan sắc siêu phàm bất tuyệt của nàng, nên mới được “Đổng gia” ưu ái cho ở trong tòa biệt lầu này như một thượng môn khách độc nhất vô nhị.
Trong không cảnh đêm trăng huyền hoặc và thơ mộng đó, Ngạn Kim Tiêu từ sau một khóm hoa đào bước ra. Chàng hoàn toàn khác hẳn trong bộ trang phục thư sinh bằng gấm, với vẻ phong lưu của một trang nam tử.
Kim Tiêu chắp tay sau lưng ung dung tiến về phía tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu.
Chàng dừng bước khi nghe tiếng nhạc du dương từ trong tòa lầu đó vọng ra. Những khúc nhạc vừa êm ái, vừa réo rắt, mà Kim Tiêu nghe phải nghĩ đến một khúc nghê thường dành cho những bậc vương hầu thưởng lãm.
Những âm vực réo rắt kia ngưng bặt, Kim Tiêu mới thả bước tiếp về phía tòa Nghinh Vân Vọng nguyệt. Phủi hai ống tay áo, Kim Tiêu mới quyết định bước vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu.
Sự hiện diện đột ngột của Ngạn Kim Tiêu khiến tám nàng vũ công đang múa đồng loạt đứng lại hướng mắt nhìn.
Ngay chính diện đại sảnh, chăng ngang một tấm rèm lụa màu hồng nhạt, sau bức rèm đó có người nằm trên tràng kỷ trong tư thế nửa nằm nửa ngồi. Ánh sáng từ hai hàng chân đèn rọi xuyên qua tấm màn lụa. Kim Tiêu thấy lờ lờ một chiếc bóng với những đường cong mỹ nhân. Mặc dù chỉ là một chiếc bóng, những đường cũng kia vẫn toát ra một hấp lực quyến rũ lạ thường.
Kim Tiêu nặn một nụ cười sởi lởi tiếp bước về phía tấm rèm lụa chăng ngang.
Tám ả vũ công người nào cũng có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn nhìn chàng bằng ánh mắt tò mò. Với họ, đây là lần đầu tiên có một người xa lạ bước vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu.
Người ngồi sau bức rèm hơi chỏi tay ngồi lên.
Ngạn Kim Tiêu dừng bước trước tấm rèm lụa.
Mỹ nhân ngồi sau tấm rèm cất tiếng nhỏ nhẹ, một giọng nói mà người nghe phải mê hoặc bởi chất giọng nhu nhã đó.
- Công tử là ai?
Kim Tiêu ôm quyền từ tốn nói :
- Tại hạ là ngưỡng mộ quí nương. Một kẻ ngưỡng mộ nhất trong những người ngưỡng mộ quí nương.
- Công tử biết Mộng Di Hoa à?
- Nếu nói tại hại biết cũng không đúng, không biết cũng không đúng. Tại hạ nghe tiếng quí nương, nên mới mạo muội đến viếng quí nương.
- Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu chỉ có người của Đổng gia mới được phép đến thôi, ngay cả những thượng môn khách được Đổng gia ưu ái kia cũng không được đến, chỉ khi nào có sự cho phép của Mộng Di Hoa. Sao công tử lại có thể đến được?
Kim Tiêu ôm quyền từ tốn nói :
- Có những người ngưỡng mộ quí nương, nhưng tại bị ngăn cản bởi những vòng rào nên họ có ngưỡng mộ cũng không được. Sự ngưỡng mộ đó tại hạ cho rằng chưa phải là ngưỡng mộ. Còn với tại hạ, sự ngưỡng mộ mó đã vượt quà hàng rào ngăn cản vô hình, đó mới là sự ngưỡng mộ đích thực của một người biết ngưỡng mộ.
- Công tử nói hay lắm.
Mộng Di Hoa nói dứt câu bật ra tiếng cười nghe như ngọc lưu ly va vào nhau.
Nàng vừa cười vừa nói tiếp :
- Công tử có biết đâu, nếu không có sự cho phép của Mộng Di Hoa, hoặc của “Đổng gia” thì hành vi của công tử là sự mạo phạm, hành vi mạo phạm này có thể khiến cho người của “Đổng gia” phẫn nộ, và cả những môn khách cũng phẫn nộ. Sự phẫn nộ của Đổng gia và những vị môn khách kia sẽ gây ra hậu quả khó lường với công tử đó.
- Tại hạ biết điều đó nhưng vẫn vượt qua hàng rào cản vô hình. Bởi sự ngưỡng mộ của tại hạ là sự ngưỡng mộ duy nhất mà những người kia không có.
Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm rồi nói :
- Nếu chỉ được nghe thôi mà đã ngưỡng mộ thì thấy hẳn càng ngưỡng mộ hơn.
Nếu chỉ nghe mà đã biểu thị lòng ngưỡng mộ nhưng lại không dám tìm đến người mình ngưỡng mộ, quí tiểu thư hiểu sự ngưỡng mộ đó rằng có cái gì đó khiếm khuyết và không thật.
- Nghe công tử nói, Mộng Di Hoa cảm thấy cởi mở và cởi cả cõi lòng đó, nhưng Mộng Di Hoa có gì mà công tử ngưỡng mộ?
- Tại hạ chỉ nghe các môn khách nói về quí tiểu thư đã ngưỡng mộ rồi. Nghethì không đủ nên tại hạ mới mạo muộivượt qua những ngăn cách vô hình mà tìm đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu để được tận mục sở thị người mà mình ngưỡng mộ.
- Công tử không sợ hậu quả à?
- Tại hạ thể hiện sự ngưỡng mộ của mình thì có gì mà sợ chứ.
- Mộng Di Họa thích thú với lời nói này của công tử.
Kim Tiêu mỉm cười nhìn vào tấm rèm lụa :
- Phàm hoa đẹp thì muốn cho người chiêm ngưỡng, tại hạ tin quí tiểu thư cũng là đóa hoa đẹp nhất trong nhưng đóa hoa đẹp. Chính vì thế tại hạ phải chiêm ngưỡng. Quí tiểu thư hẳn cũng muốn cho người ta thấy vẻ đẹp kiêu sa của mình, cho Kim Tiêu ngắm nhìn. Quí tiểu thư chắc không để tại hạ thất vọng với lần tao ngộ này.
- Công tử có khi nào nghĩ đến cái chết không?
Kim Tiêu chau mày, lưỡng lự rồi gật đầu :
- Ai cũng nghĩ đến cái chết. Tại hạ không phải là thần thánh, hay kẻ bất tử tất cũng có nghĩ đến cái chết.
- Nếu vậy Mộng Di Hoa nói cho công tử biết có những người gặp mặt MộngDi Hoa thảy đều nhận lấy những cái chết bí ẩn kỳ lạ đó.
- Nhưng vẫn có người muốn diện kiến Mộng Di Hoa, để chiêm ngưỡng dungnhan của Mộng Di Hoa mà không nghĩ đến cái chết. Họ chỉ bị ngăn cản bằng những qui lệ của Đổng gia và tiểu thư.
- Nếu như công tử không muốn chết thì cứ đến “Mỹ Nhân các”, nơi đó có những bức tranh họa chân dung của Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu chỉ ngắm thì cũng là vật là tranh. Nếu tìm một bức tranh mỹ nữ xinh đẹp như hằng nga giáng thế tại hạ có thể ra ngoài chợ Dương Châu tìm, không thiếu. Chiêm ngưỡng một trang mỹ nhân bằng da bằng thịt mới cảm được hết vẻ đẹp của tạo hóa ban cho nhi nữ.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Tại hạ cũng nghĩ đến cái chết, nhưng tuyệt nhiên không màng đến nó nếu như mình có được sự may mắn thỏa mãn sự tưởng tượng và lòng ngưỡng mộ của mình.
Mộng Di Hoa bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của nàng khắc tạo thành một thứ âm vực nghe vừa ngọt ngào, vừa khiến người ta phải mơ mộng và hoang tưởng đến một cái gì đó vượt ra ngoài trí tưởng tưởng.
Di Hoa nói :
- Công tử lạ lắm.
Cùng với lời nói đó, ngọc thủ của Mộng Di Hoa thò ra khỏi tấm rèm lụa.
Chỉ với đôi ngọc thủ với những ngón tay thanh mảnh, một làn da trắng mềm mại mà người ta không thề dùng thứ gìcó trên thế gian này so sánh được cho dù đó là bông bưởi, hay gấm nhung.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Đôi ngọc thủ của nàng đẹp quá.
- Công tử thấy bao nhiêu đó đủ rồi chứ?
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu quí tiểu thư chỉ có một bàn tay đẹp, thì chả thế là một trang mỹ nữ vẹn toàn.
Mỹ nữ vẹn toàn tất phải có được tất cả sự ưu ái của tạo hóa ban phát cho mình.
- Công tử tham lam quá.
- Quí tiểu thư miễn thứ cho tại hạ. Đã sinh ra làm một con người thì ai cũngcó lòng tham cả, tại hạ cũng có lòng tham... Nếu như tại hạ đã vượt qua rào cản vô hình.
đến được Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu mà chỉ để ngắm được đôi ngọc thủ của quí tiểu thư thôi, quá thiệt thòi cho tại hạ đó. Có thể tại hạ nhận một sự trừng phạt của Đổng gia, hoặc những môn khách thanh danh trong võ lâm giết chết bởi sự mạo phạm này chỉ vì thấy đôi ngọc thủ của quí tiểu thư.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Tại hạ chắc không đầu thai được quá.
Mộng Di Hoa phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nói :
- Những lời phân trần của công tử khiến Mộng Di Hoa phải chạnh lòng đó. Mộng Di Hoa không nỡ để công tử thiệt thòi đâu.
Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng rồi ôm quyền :
- Tại hạ được tạo ban phước lành... được tạo ban phước lành.
Chàng nội dứt câu thì Mộng Di Hoa dùng hai bàn tay vén cao tấm rèm lụa màu hồng nguyệt.
Nàng nằm trên tràng kỷ trọng tư thế nửa nằm nửa ngồi, bộ cánh trắng toát được may bằng những đường chỉ tinh tế sắc xảo phối hợp với chiếc vương miện đội trên đầu có đính những hạt dạ minh châu, tô điểm tôn tạo thêm dung diện vốn đã là một mỹ nữ có một không hai trong thế gian này. Kim Tiêu đã từng được biết đến nhan sắc của Tiêu Dao Mẫn, chủ nhân Đại hí viện Dương Châu, nhưng nếu đem so sánh Dao Mẫn với Mộng Di Hoa, chỉ có thề nói rằng Di Hoa là vầng trăng đầy trên cao còn Dao Mẫn chỉ là ánh đom đóm lập lòe.
Xiêm y Mộng Di Hoa được chẻ dọc một đường dài từ dưới lên cao, trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, chân phải nàng phơi ra, kết tinh hoàn hảo của tạo hóa được đúc thành qua chiếc chân đó. Có lẽ nàng sinh ra đã được ưu ái hay đúng hơn là sự phô diễn của tạo hóa qua cái đẹp của nàng.
Ngạn Kim Tiêu ngơ ngẩn cả người khi tận mục sở thị nhân dạng của Mộng Di Hoa.
Nàng như hiểu được ánh mắt của Kim Tiêu mà điểm nụ cười mỉm :
- Công tử thỏa mãn rỗi chứ?
- Tại hạ chỉ có thể nói với quí tiểu thư... đêm nay tại hạ chắc không thể nào ngủ được.
- Tại sao?
- Tại hạ sẽ nằm mộng, và giấc mộng từng đêm không ngoài nhân dạng của Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu bước đến bên tràng kỷ.
Mặc dù Ngạn Kim Tiêu bước đến gần bên tràng kỷ, nhưng Mộng Di Hoa vẫn không biểu lộ chút gì ngượng ngùng, và cũng không thay đổi thế nằm của mình.
Một tư thế vừa khêu gợi vừa khinh động nam nhân khi chiêm ngưỡng nàng.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Tại hạ mạo phạm vượt qua những rào cản vô hình, thế mà may mắn được diễm phúc kỳ tuyệt này.
- Nếu có chết công tử cũng không hối hận chứ?
- Đã được thỏa mãn thì còn gì hối hận nữa.
Nàng liếc mắt qua Kim Tiêu. Một cái liếc mắt biểu thị tất cả những tơ tình mà nàng muốn ban phát cho Kim Tiêu. Cái liếc mắt của Mộng Di Hoa, tạo ra vẻ phấn khích trên khuôn mặt ngây ngô của Ngạn Kim Tiêu.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Lời nói của công tử khiến Di Hoa hoan hỷ vô cùng.
Mộng Di Hoa vừa nói vừa rút chiếc khăn đặt vào tay Kim Tiêu.
- Di Hoa tặng cho Kim Tiêu đó.
Cầm lấy chiếc khăn của Mộng Di Hoa, Kim Tiêu đưa lên mũi ngửi, mùi xạ hương thoang thoảng phả ra từ chiếc khăn khỏa lấp khứu giác chàng.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Đêm nay Ngạn Kim Tiêu sẽ đắp chiếc khăn lên mặt để tương tư về Mộng Di Hoa.
Nàng mỉm cười với câu nói này của chàng.
Nụ cười trên miệng nàng vụt tắt cùng với lời nói :
- Lão Từ Quảng đang đến đó.
Nàng vừa nói dứt câu thì Ngạn Kim Tiêu đã nhảy thót qua người nàng, rồi nấp vào sau lưng Di Hoa.
Di Hoa lên cười khanh khách bởi hành động của Kim Tiêu. Nàng giả lả nói :
- Công tử lợi dụng tình huống này để chung chạ với Mộng Di Hoa à?
Kim Kim nhỏ nhẹ nói :
- Tại hạ nào dám nghi đến điều đó. Tại hạ chỉ buộc phải nhớ đến Mộng Di Hoa tiểu thư thôi. Di Hoa tiểu thư hẳn không muốn một người ngưởng mộ mình bị chết oan uống. Huống chi tại hạ còn chưa qua được một đêm mộng mị với chiếc khăn của tiểu thư.
- Công tử khôn lắm.
Nàng nói rồi cười khẩy một tiếng.
Lão Từ Quảng bước vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu, ôm quyền cúi khom người xuống từ tốn nói :
- Quí nương... đại yến đã chuẩn bị xong rồi, mời quí nương thưởng lãm.
Di Hoa khoát tay :
- Hôm nay ta đổi ý, không dụng đại yến. Lão có thể lui ra.
Lão Từ có vẻ ngơ ngác bởi câu nói của Mộng Di Hoa, nhưng rồi lẳng lặng lui ra khỏi Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu.
Di Hoa nhìn lại Kim Tiêu.
- Công tử có thể ra được rồi.
Kim Tiêu rời khỏi chỗ ẩn nấp sau lưng nàng, bước xuống tràng kỷ, chàng ôm quyền :
- Đa tạ tiểu thư đã bao che cho tại hạ, phải cho cái lão Từ Quảng đó ở lâu một chút thì hay biết mấy.
Mộng Di Hoa lại lườm Kim Tiêu.
- Công tử đúng là kẻ tham lam.
- Nếu kẻ khác được như tại hạ có lẽ còn tham lam hơn.
Kim Tiêu nhìn Mộng Di Hoa nhỏ nhẹ :
- Tại hạ vô cùng cảm kích, rất mong được gặp lại nàng, cáo từ.
Kim Tiêu dợm bước ra cửa, Mộng Di Hoa gọi lại :
- Công tử khoan đi.
Kim Tiêu dừng bước.
Di Hoa thả chân xuống tràng kỷ, đi đến trước mặt chàng, một bước đi của Di Hoa, Kim Tiêu ngỡ như gạch trong Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu biến thành những cánh hóa vô tình đỡ lấy hài của nàng.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ hỏi :
- Di Hoa có điều gì muốn nói với tại hạ?
- Công tử ở tòa lầu môn khách nào?
Kim Tiêu vuốt cằm, bối rối, chàng nhìn lại nàng giả lả cười rồi nói :
- Nếu Kim Tiêu nói ra sợ nàng sẽ bất ngờ và ngạc nhiên lắm đó.
- Công tử hắn là thượng môn khách của Đổng gia?
Kim Tiêu nhăn mặt, vuốt cằm :
- Nếu tại hạ được vậy thì chẳng nói làm gì.
- Vậy công tử thuộc môn khách nào.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi nói :
- Tại hạ được lão Từ Quảng xếp ở trong một mộc xá, phía sau hoa viên dịch lầu Đổng gia.
Di Hoa trố mắt nhìn chàng :
- Nơi đó...
Kim Tiêu giả lả cười :
- Tại hạ lưu bước ở đâu cũng được. Nếu ở khu mộc xá dành cho kẻ hàn vi mà được diễm phúc như hôm này. Tại hạ nghĩ các thượng môn khách của Đổng gia có nằm mơ cũng không tưởng tượng được.
Mộng Di Hoa mỉm cười. Nụ cười của nàng đẹp như một, đóa hoa hàm tiếu trong ngày đầu xuân, nụ cười mà bấtcứ chứng nghiệm cũng phải say đắm cả cõi lòng.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Một người ở mộc xá mà có thể đến được Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu, chuyện khó tin thật.
- Bởi vì lòng ngưỡng mộ của tại hạ vượt qua những bức tường ngăn cáchngoài kia.
Nếu có dịp tại hạ sẽ quay lại.
Kim Tiêu nói rồi thò tay vào trong ống tay áo thư sinh. Chàng lấy ra một chiếc tráp đặt vào tay Mộng Di Hoa.
- Rất mong tiểu thư nhận món quà mọn này của Ngạn Kim Tiêu.
Nàng liếc mắt qua chàng.
- Di Hoa chỉ mong công tử quay lại thôi.
Kim Tiêu nhìn nàng một lần nữa rồi mới quay bước.
Rời khỏi tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu, trong tâm thức Kim Tiêu vẫn còn đọng nhân dạng của Mộng Di Hoa.
Chàng nghĩ thầm :
- “Mộng Di Hoa không tự thố lộ thân phận của nàng là tài nhân trong nội cung. Nàng đâu biết được, mình tìm đến nàng là có chủ đích. Buổi sơ kiến hôm nay... Kim Tiêu... ngươi đã có hy vọng rồi.”
Ý niệm kia còn đọng trong tâm tưởng chàng thì một tiếng chim đêm vút trên không trung. Trong cánh đêm trăng tĩnh lặng của khu Đào Viên, tiếng chim đêm nghe thật lạc lõng, nhưng nó lại kết tạo trong trực giác của Ngạn Kim Tiêu một điểm gì đó rất mơ hồ, nhưng lại cảm nhận rõ cái chết đang khởi nguồn từ đâu đó qua tiếng chim lạ thường đó.
Chàng dừng bước nhìn lên bầu trời.
Trời có vầng trăng đêm đập vào mắt chàng cùng với không gian tĩnh lặng êm đềm.
Kim Tiêu nhìn lại tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu rồi mới lẫn vào khu vườn đào.
Tiếng chiến đêm lại rít lên một lần nữa. Tiếng chim đêm lạ thường đó nghe tựa tiếng kêu ai oán của một oan hồn nào đó. Kim Tiêu dừng bước nấp vào một tán đào khi thấy có người đang vác một người. Dưới ánh trăng sanh, Kim Tiêu nhận ra người đang vác xác chết chính là lão Từ Quảng.
Khác hẳn với tuổi tác của lão Từ, nhưng bước chân của lão bước đi thoăn thoắt mà chẳng gây ra tiếng động nào. Thậm chí những nhánh đào chẳng thể chạm được vào người lão. Chứng tỏ lão Từ là một cao thủ khinh công thượng thừa.
Lão từ vác xác chết đến một gốc đào, bỏ xuống lỗ huyệt đào sẵn rối lắp đất lại. Lão lấp đất rồi lại bỏ đi, như đây là việc làm hàng ngày quá quen với lão.
Lão Từ đi rồi, Kim Tiêu bước đến gốc đào. Đất đã được lão Từ phả lại phẳng lì như cũ, không có dấu tích để gọi là có hố huyệt chôn người. Kim Tiêu suy nghĩ một lúc rồi quyết định bới đất để xem xác chết là ai. Người bị giết là một đạo đồng thuộc Võ Đang phái chỉ trạc ngoài đôi mươi. Trên cổ gã còn dấu trảo công tím bầm.
Kim Tiêu nheo mày.
Chàng nghĩ thầm :
- “Tại sao lão Từ lại giết gã đạo đồng Võ Đang này nhỉ. Chẳng lẽ gã đạo đồng Võ Đang cũng vì ngưỡng mộ Mộng Di Hoa mà phá vỡ những giới hạn mà Đổng gia đặt ra, đến diện kiến Mộng Di Hoa, cuội cùng phải chịu cái chết này”.
Ngạn Kim Tiêu lắp đất, phả lại như cũ.
Chàng nhìn qua khu vườn đào.
Chàng nhẩm nói :
- “Nếu gã đạo đồng Võ Đang này bị bón phân cho tán đào này thì những tán đào kia dám cũng có xác người để bón phân.”
Chàng lắc đầu nghĩ thầm :
- “Đổng gia nổi tiếng trên Trung Thổ, vang danh kháp nơi, ai ai cũng muốn làm môn khách, chẳng lẽ lại dung túng chỗ một lão quản gia giết người không gớm tay sao?”
Kim Tiêu nheo mày :
- Không biết chuyện này Đổng Ngọc Lan tiểu thư có biết không. Nếu Ngọc Lan biết mà nàng không ngăn tay lão Từ... nàng ta đúng là một tiểu ma ghê tởm. Mình phải gặp Ngọc Lan nói mới được. Nếu nàng ta là một ma nữ thì Đổng gia cũng là một ổ tà nhân bá đạo, Tống Thừa Ân huynh đã lầm Ngọc Lan rồi.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài khi nghĩ đến điều đó.
Chàng còn đang bâng khuâng bồi hồi với những ý niệm trong đầu mình, bất ngờ giọng nói khàn khàn của lão Từ cất lên sau lưng Kim Tiêu.
- Ngươi là ai?
Nghe giọng nói của lão Từ Quảng, Kim Tiêu không quay mặt nhìn lại vì sợ lão sẽ nhận ra mình. Chàng giả lả và sửa giọng the thé :
- Lão không biết ta, nhưng ta thì biết lão.
Chàng nói rồi lắc vai thi triển “Bách Bộ Hư Tướng” lướt đi.
Lão Từ rít giọng nói :
- Ngươi không thoát khỏi tay lão Từ đâu.
Kim Tiêu không màng đến lời nói của lão Từ mà vận công thi triển “Bách Bộ Hư Tướng” lướt đi. Chàng hoàn toàn bất ngờ khi lão Từ vẫn có thể bám theo sau lưng mình, cho dù chàng dã dụng đến tuyệt học sở trường di thân của Giác Chấn đại sư.
Người chạy, kẻ đuổi trong khu vườn đào thế mà tuyệt nhiên lại chẳng tạo ra một tiếng động nào. Cả hai như những bóng ma quỷ dị, lúc hiện lúc mất, mà ngay cả những nhánh đào cũng không chạm được vào trang phục của hai người.
Nhận ra lão Từ Quàng có khinh công cao siêu như vậy, Kim Tiêu không khỏi giật mình, bồn chồn mặc dù lão Từ Quảng không rút ngắn được khoảng cách giữa Kim Tiêu với lão, nhưng với khinh thuật phi thường lão cũng không để cho Ngạn Kim Tiêu đào thoát khỏi sự truy đuổi của mình.
Kim Tiêu băng ra khỏi vườn đào, chàng nghĩ thầm :
- “Ta không thể nào quay về chỗ cũ được. Nếu tìm về mộc xá chẳng khác nào lạy Từ Quảng, Ngạn Kim Tiêu đang ở bụi này”.
Một vòng tường chắn ngang trước mặt Kim Tiêu.
Chàng chẳng chút ngần ngại lướt vụt qua bờ tường cao đó.
Trong bờ tường cao đó là một ngôi biệt lầu, không nguy nga như Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu của Mộng Di Hoa, nhưng cũng thật đồ sộ với kiến trúc tinh xảo.
Kim Tiêu liếc nhìn sau lưng, lão Từ Quảng đã băng lên bờ tường và đứng lại trên bờ tường đó như ngần ngại điều gì.
Kim Tiêu lướt nhanh thân ảnh lên mái vòm.
Kim Tiêu chợt nghe lão Từ thét lớn :
- Thích khách...
Tiếng thét của lão như đánh động sự tĩnh lặng của khung cảnh nơi này.
Tiếng thét của lão Từ, buộc Kim Tiêu phải có sự lựa chọn, chàng không còn sự lựa chọn nào khác phải băng vào tòa biệt lầu. Bởi chỉ có tòa biệt lầu kia mới là chỗ ẩn nấp duy nhất còn chung quanh là những thảm cỏ chẳng có lấy một chỗ nào để chàng dụng thuật “Túc Hóa Cốt”. Kim Tiêu vừa lướt vào biệt lầu vừa nghĩ thầm :
- “Ông trời không nỡ hại Ngạn Kim Tiêu mà”.
Hồi 15
Giải câu thừa tế hội
Kim Tiêu mở cửa số lẻn vào, chàng hoàn toàn bất ngừ khi nhận ra gian phòng mình lẻn vào lại là gian hoàng thi sảnh. Ngay giữa gian hoàng thi sảnh là một bể nước bằng cây, trong bể nước có một nữ nhân đang ngâm mình phơi bờ lưng trần ra trước mắtKim Tiêu.
Nàng không phát hiện ra Kim Tiêu và đang mải mê vớt những cánh hoa bềnh bồng trên mặt nước.
Kim Tiêu bối rối toan quay trở lại cửa sổ, nhưng bên ngoài đã có vô số những ánh đuốc đang hướng về phía tòa biệt lầu. Kim Tiêu nghĩ thầm :
- “Mình phải làm gì bây giờ?”
Trong lúc bối rối, vô hình Ngạn Kim Tiêu tạo ra tiếng động.
Thiếu nữ đang ngâm mình trong bể nước quay mặt nhìn lại.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Kim Tiêu quá đỗi sừng sờ khi nhận ra Đổng Ngọc Lan.
Ngọc Lan cũng mở to mắt hết cỡ nhìn chàng.
Hai cánh môi nàng lắp bắp nhưng không thốt được ra lời.
Kim Tiêu bối rối ôm quyền nói :
- Kim Tiêu không cố ý... quả thật Kim Tiêu không cố ý.
Ngọc Lan dùng tay ôm vùng thượng đẳng.
- Sao lại là... sao. lại là... sao Ngạn Kim Tiêu lại vào đây?
Kim Tiêu khoát tay :
- Kim Tiêu sẽ nói sau... nhưng lúc này Kim Tiêu phải có một chỗ trốn.
- Kim Tiêu trốn...
Kim Tiêu gật đầu :
- Đúng rồi... phải trốn.
Sắc diện Ngọc Lan đỏ ửng. Nàng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu trốn... làm sao phải trốn. Sao Kim Tiêu có thể vào gian hoàng thi sảnh của Ngọc Lan... và lại phải trốn.
- Hây.... Nâng phải giúp ta. Nếu như nàng không giúp Ngạn Kim Tiêu, thì không chỉ ta mất mạng mà ngay của Đổng Ngọc Lan cũng không có được một tấm chồng nâng khăn sửa túi.
Ngọc Lan lắc đầu :
- Ngọc Lan không hiểu ý của ngươi.
- Tự dưng ngươi vào gian hoàng thi sảnh của Ngọc Lan, rồi nhờ Ngọc Lan giúp ngươi trốn. Ngươi định bỡn cợt Ngọc Lan. Kim Tiêu đã bỡn cợt Ngọc Lan rồi chưa đủ hay sao giờ định trêu chọc ta nữa chứ. Ngươi ác lắm.
Kim Tiêu nhăn mặt khoát tay :
- Hây. Đừng có nổi nóng như vậy... Kim Tiêu sẽ giải thích cho nàng biết sau... Bây giờ thì phải giúp ta trốn mới được kẻo một lũ mèo kéo đến cào cấu Ngạn Kim Tiêu. Ta làm sao mà chống đỡ nổi.
- Lũ mèo là sao?
Kim Tiêu chắc lưỡi.
- Tại vì cái chuyện ở kỹ lầu Dương Châu đó.
Mặt Ngọc Lan nóng bừng thẹn thùng. Nàng gắt giọng nói :
- Chuyện kỹ lâu thì có liên can gì đến chuyện này?
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Hây... khi nào qua tình cảnh này rồi, Ngạn Kim Tiêu sẽ cho nàng biết mà. Bây giờ lửa cháy đến chân rồi, còn giải trình cái gì nữa chứ. Giúp Ngạn Kim Tiêu đi nào.
- Ngọc Lan giúp ngươi ư... giúp thế nào đây?
- Một chỗ trốn.
Nàng trố mắt nhìn Kim Tiêu.
- Sao Kim Tiêu không tìm chỗ nào trốn mà lại chui vào đây?
- Nếu có chỗ trốn thì Kim Tiêu đã không chui vào trong này đâu. Nếu nàng không giúp Kim Tiêu một chỗ trốn, thì càng khó sứ cho nàng và cho cả Kim Tiêu. Thiên hạ đã biết Ngạn Kim Tiêu và Ngọc Lan đã vào kỹ lầu, nếu như họ bắt gặp cược Ngọc Lan và Kim Tiêu ngay trong gian phòng này thì chẳng còn gì để nói, để giải thích với họ nữa.
Tình ngay lý gian khó nói vô cùng... khó nói vô cùng.
- Nhưng ở đây trống hoác thế này, Kim Tiêu trốn ở đâu, Kim Tiêu độn thổ hay thăng thiên được chứ.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Nếu ta biết thuật độn thổ hay thăng thiên thì Ngạn Kim Tiêu đâu cần đến nàng.
Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe có tiếng động ngoài cửa.
Khi tiếng động vừa dứt thì một, giọng nói cất lên :
- Ngọc Lan xá muội... có thích khách vừa đột nhập, vào biệt lầu của muội.
Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu rồi quay mặt ra cửa :
- Muội đang tắm. Muội có thấy gã thích khách nào đâu.
- Từ Quảng lão nói có thích khách vào biệt lầu muội mà.
- Đại ca thử tìm bên ngoài coi.
- Mọi người đã sục sạo bên ngoài này rồi nhưng không thấy ai.
- Không thấy tất lão Từ trông gà hóa cuốc, chứ tuyệt nhiên trong phòng tắm của muội chẳng có ai cả.
Nàng nói ra câu đó mà sắc diện ửng hồng nóng bừng lên.
Giọng nói bên ngoài lại vọng vào :
- Lạ thật. Từ Quảng khẳng định y vào trong sảnh phòng của muội mà.
- Trong này chỉ có một mình muội thôi.
- Xá muội có thể cho huynh vào xem qua được không.
Ngọc Lan nhìn Kim Tiểu nhăn mặt. Nàng quay lại phía cửa lúc đầu, gắt giọng nói :
- Không được... không được. Lúc này muội đang tắm đâu thể ai vào được.
- Khi nào muội tắm xong, huynh sẽ vào trong đó vậy.
Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan, rồi bất ngờ bước vào bồn tắm của nàng.
Ngọc Lan khoanh tay che ngực, trừng mắt nhìn chàng :
- Ngươi...
Nàng định la toáng lên nhưng Kim Tiêu đã ôm chặt lấy nàng :
- Đừng la. Nếu nàng la lớn, người ta xông vào đây sẽ thấy cảnh này đó. Lúc bấy giờ Kim Tiêu chỉ còn mỗi một lần giải thích nàng là cục mỡ của ta mà thôi.
Ngọc Lan chau mày nhìn Kim Tiêu :
- Sao ngươi... Bước vào đây... Nam nữ thọ thọ bất thân kia mà.
- Vạn bất đắc dĩ ta phải làm như vậy.
Ngọc Lan mím môi nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Kim Tiêu sẽ trốn trong này cùng với nàng. Cứ để cho đại ca của nàng vào thẩm tra. Huynh trưởng của nàng không thấy sẽ cho mọi người rút lui. Còn như nàng tấm xong, thì Kim Tiêu coi như không còn chỗ để trốn rồi.
Chàng nắn vai Ngọc Lan.
- Nàng giúp ta đi mà. Ta xin nàng đó. Sau này có cơ hội ta sẽ giúp nàng có được Tống Thừa Ân mà.
Ngọc Lan lưỡng lự.
Kim Tiêu năn nỉ.
- Ngọc Lan đừng từ chối lời thỉnh cầu của Ngạn Kim Tiêu. Bên ngoài kia có biết bao nhiêu người. Nếu như chuyện vỡ lở Ngạn Kim Tiêu tìm được một chốn dung thân, giúp Ngạn Kim Tiêu đi mà.
Ngọc Lan buông tiếng thở dài rồi nói :
- Kim Tiêu hụp đầu xuống đi.
Kim Tiêu gật đầu rồi hụp đầu xuống bồn nước..
Ngọc Lan mím môi nghĩ thầm.
- “Ngươi dám mạo phạm bổn cô nương chẳng coi gia huấn ra gì. Bổn cô nương sẽ trấn nước ngươi.”
Cùng với ý nghĩa đó, nàng đặt tay lên đầu Kim Tiêu, nhấn xuống rồi nói :
- Đại ca... Huynh vào được rồi đó.
Cửa phòng tắm dịch mở, Đổng Kỹ Thượng bước vào.
Ngọc Lan nhìn Đổng Kỹ Thượng giả lả cười.
Đổng Kỹ Thượng cau mày.
- Muội chưa tắm xong à?
- Muội tắm lâu lắm... nên mới cho đại ca bước vào thẩm tra chỗ tắm của muội đó.
Nếu là người khác, muội không chấp nhận đâu và cũng không tha nữa.
Kỹ Thượng mỉm cười.
- Đại ca lo cho muội đó.
- Đại ca thấy rồi đó, đâu còn ai.
Kỹ Thượng gật đầu :
- Xá muội cẩn thận.
Kỹ Thượng quay bước trở ra đóng sầm cửa lại.
Mặc dù Kỹ Thượng đã đóng cửa nhưng Ngọc Lan vẫn nhấn đầu Kim Tiêu xuống bồn tắm. Kim Tiêu bị nàng nhấn đầu ngợp thở không chịu nổi buộc cắn Ngọc Lan một cái.
Ngọc Lan rú lên :
- A...
Nàng đứng sửng lên.
Kim Tiêu đứng lên theo nàng. Thể pháp của Ngọc Lan gần như nằm trọn trong hai còn ngươi của Kim Tiêu.
Sắc diện Ngọc Lan với những nét ngượng ngùng, vừa thẹn vừa giận.
Nàng bối rối quay lưng lại Kim Tiêu.
Kim Tiêu không khỏi ngượng ngừng, bối rối với tình cảnh này.
Giọng của Đổng Kỹ Thượng lại cất lên :
- Xá muội, có chuyện gì vậy?
Ngọc Lan miễn cưỡng nói :
- Không có chuyện gì muội chỉ thấy một con gián thôi.
- Trong biệt lầu của muội có cả gián nữa à?
- Muội cũng không biết, nhưng quả thật có một con gián. Huynh biết rồi đó, muội rất ghét gián. Con gián khốn kiếp này làm cho muội sợ.
- Võ công của muội cao cường thâm hậu thế mà sợ một con gián à?
- Đại ca bảo mọi người rời khỏi đây đi để muội còn ra ngoài.
- Được, đại ca sẽ cho mọi người rời khỏi đây. Nếu phát hiện ra điều gì khác thường muội nhớ báo với lão Từ.
- Muội sẽ đánh động mọi người truy tìm gã thích khách khốn nạn, bỉ ổi xấu xa và đê tiện kia.
Kim Tiêu bước ra khỏi bồn tắm, nhón chân đến bên cửa sổ. Chàng ghé mắt nhìa ra ngoài, thấy bọn môn khách lần lượt rút lui, cuối cùng chẳng có một người nào.
Chàng miễn cưỡng nói :
- Đa tạ Ngọc Lân tiểu thư, Kim Tiêu sẽ bồi đáp sau này.
Kim Tiêu vừa toan mở cửa sổ rời khỏi phòng tắm, nhưng Ngọc Lan lại gọi.
- Kim Tiêu chưa đi được đâu.
- Nàng muốn Kim Tiêu ở lại đây nữa à. Lại muốn Kim Tiêu trầm mình vào bồn nước nàng tấm ư?
Mặt Ngọc Lan đanh lại :
- Ngươi phủi ơn bổn cô nương như vậy à. Ngọc Lan sẽ la lên đó. Ngọc Lan đánh động mọi người xem ngươi có trốn được đi đâu không?
- Kim Tiêu biết tình cảnh của mình, nàng muốn ta làm gì.
- Ra ngoài kia đợi bổn cô nương.
- Rủi huynh trưởng của nàng quay lại thì sao?
- Đại ca của ta không quay lại đâu. Ngọc Lan biết tính khí của Đổng đại ca huynh y rất hởi hợt.
- Kim Tiêu tin nàng.
Chàng bước đến cửa, cẩn thận mỡ cửa,và bỏ ra bên ngoài. Đúng như Ngọc Lan nói, bên ngoài chẳng có lấy một bóng người nào.
Kim Tiêu bước đến lấy chiếc chăn choàng qua vai mình. Chàng không phải đợi lâu, Ngọc Lan từ trong sảnh phòng bước ra. Nàng vận bộ trang phục ở nhà.
Ngọc Lan tiến thẳng đến trước mặt Ngạn Kim Tiêu. Nàng không nói một lời nào mà thẳng tay tát vào mặt chàng một cái.
Bốp...
Nhận trọn một cái tát của Ngọc Lan, Kim Tiêu thối lại một bộ.
- Ôi cha...
Kim Tiêu vừa xoa má, vừa nói :
- Sao Ngọc Lan lại đánh Kim Tiêu?
Nàng chìa mặt tới :
- Tại sao ngươi cắn bổn tiểu thư chứ. Ngươi lại cắn ngay bắp chân của Ngọc Lan nữa. Ngươi trả ân cho bổn tiểu thư như thế à?
Kim Tiêu bối rối :
- Ơ... Ơ... Nếu như Kim Tiêu không cắn nàng thì ta đã là con cá chết sình trong bồn nước của nàng rồi. Thử hỏi coi, Ngạn Kim Tiêu có sống được không khi nàng nhấn đầu xuống nước chứ. Ta là người chứ đâu phải là cá mà thở được trong nước. Thôi được rồi, xem như cái tát này của Ngọc Lan, Kim Tiêm trả nợ nàng cái cắn vừa rồi đó.
Ngọc Lan nghiêm mặt trang trọng nói :
- Tại sao ngươi lại thích cắn?
- Hành tung của Ngạn Kim Tiêu giống như một thích khách. Nếu không phải thích khách, sao Kim Tiêu phải ẩn nấp vào biệt lầu của Ngọc Lan.
Ngọc Lan vừa nói vừa bất ngờ vươn trảo thộp lấy yết hầu Ngạn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu không giải thích được, ta sẽ giết ngươi.
- Nàng đừng giết Kim Tiêu. Kim Tiêu sẽ giải thích mà.
- Nói!
- Nàng phải buông trảo ra trước đã. Nếu nàng bóp chặt thanh quản chẳng may vô tình giết chết Kim Tiêu, thì nàng giúp đỡ cho Kim Tiêu cũng như không. Xác chết lại chẳng thể nào giải thích được.
Ngọc Lan rút trảo lại.
Ngọc Lan nghiêm giọng nói :
- Nếu như Ngạn Kim Tiễu ngoa ngôn đừng trách bổn tiểu thư đó.
Vừa nói Ngọc Lan vừa lườm Ngạn Kim Tiêu.
Nàng bất ngờ đổi giọng :
- Ngạn Kim Tiêu lạnh lắm à?
- Ướt sủng như thế này không lạnh sao được.
Ngọc Lan mỉm cười, nàng soạn một bộ trang phục của mình rồi nói :
- Kim Tiêu vào trong sảnh phòng thay trang phục Kim Tiêu nhăn mặt :
- Ta vận trang phục nữ nhân à?
- Chứ phục trang nam nhân ở đây làm gì có. Hay Kim Tiêu muốn chịu lạnh.
Kim Tiêu lắc đầu.
- Ta không muốn đâu.
Kim Tiêu ôm mớ trang phục vào sảnh phòng. Khi chàng quay trở ra thì thấy Ngọc Lan ngồi bên bàn. Nàng đã bày sẵn một tịnh rượu cùng hai chiếc chung bằng ngọc.
Ngọc Lan bụm miệngnện tiếng cười khi nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu bước đến bên bàn :
- Nàng cười Kim Tiêu đó à?
- Kim Tiêu vận trang phục giống Ngọc Lan quá.
- Nàng nói Kim Tiêu giống cái gì?
- Giống một gã thái giám.
- Không, không, Ngạn Kim Tiêu không phải là thái giám đâu. Kim Tiêu đâu muốn biến thành thái giám. Thái giám thì còn gì là Ngạn Kim Tiêu nữa. Giống như mấy con gà trống thiến, ục à ục ịch nhưng chẳng nên tích sự gì.
Đôi lưỡng quyền của Ngọc Lan ửng hồng, nàng lườm Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đừng nói sàm nữa.
- Tại nàng nói Kim Tiêu mới nói chứ. Nàng không nói ta đâu có nói làm gì.
Ngọc Lan chỉ chiếc đôn đối diện :
- Ngồi xuống đi.
Kim Tiêu nặn nụ cười giả lả, rồi Ngọc Lan chiếc rượu ra hai chén. Nàng vừa chuốc rượu vừa nói :
- Bây giờ thì nói cho Ngọc Lan biết, vì sao Ngạn Kim Tiêu bỗng dưng trở thành thích khách của Đổng gia mà bị mọi người truy đuổi. Nếu ngươi là thích khách, thì người Kim Tiêu muốn lấy mạng là ai. Nói cho Ngọc Lan biết.
- Tại sao nàng cứ khăng khăng cho ta là thích khách.
- Đổng huynh không bao giờ vu oan cho người. Đổng đại ca và ngươi đâu có biết ngươi mà vu oan cho ngươi.
- Hây... có sự hiểu lầm thôi.
- Nếu đây là hiểu lầm, Kim Tiêu phải giải trình cho Ngọc Lan rõ. Nhất nhất không được ngoa ngôn với Ngọc Lan đó.
- Kim Tiêu thành thật với nàng mà. Nếu như nàng không giúp Ngạn Kim Tiêu, chẳng biết bây giờ ta đã như thế nào, chắc chắn không còn được ngồi đây đối ẩm với nàng.
Ngọc Lan lườm Kim Tiêu nhưng lại mỉm cười.
Kim Tiếu bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn Ngọc Lan.
Ngọc Lan chau mày, mặt đỏ bừng vì nghĩ tới những chuyện xảy ra trong sảnh phòng. Nàng buột miệng nói :
- Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan cái gì vậy?
- Nhìn nàng đế tỏ bày. Nếu Kim Tiêu nhìn chỗ khác nàng lại nói ta là người không biết thành thật. Phàm người gian trá thì chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mặt người khác.
Ngọc Lan gật đầu :
- Cũng được. Vậy Kim Tiêu giải trình cho Ngọc Lan biết đi.
Kim Tiêu vuốt cầm, gượng cười rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu cũng giống như Đổng Ngọc Lan.
Đội chân mày Ngọc Lan nhíu lại :
- Kim Tiêu nói cái gì vậy, sao Kim Tiêu lại giống Đổng Ngọc Lan.
- Kim Tiêu chưa giải trình mà nàng đã nhảy vào miệng Ngạn Kim Tiêu rồi.
- Kim Tiêu đừng có sàm ngôn đó.
- Kim Tiêu không sàm ngôn với nàng đâu. Đến lúc này nàng còn hoài nghi Ngạn Kim Tiêu, ta biết giải trình thế nào với nàng đây.
Nàng im lặng nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu chuốc thêm một chung rượu. Chàng nhìn Ngọc Lan từ tốn nói :
- Kim Tiêu không hiểu giữa Kim Tiêu và Ngọc Lan có duyên phận gì hay không. Có chung một số phận hay không. Có sinh cùng ngày, cùng khắc hay không mà sao số phận giống nhau quá.
- Sao Kim Tiêu cứ nói vòng vo quanh quẩn vậy nhỉ. Kim Tiêu nói rõ coi. Tại sao Kim Tiêu lại là thích khách và Kim Tiêu định giết ai. Nhất định không định giết Ngọc Lan chứ?
Kim Tiêu đưa tay qua khỏi đầu :
- Kim Tiêu mà có ý định giết Đổng Ngọc Lan cho trời tru đất diệt Ngạn Kim Tiêu đi.
Ngọc Lan nạt ngang :
- Kim Tiêu u đừng có thề, trời tru đất diệt Kim Tiêu à.
- Nến như Ngạn Kim Tiêu có ý giết nàng thì trời mới tru, đất mới diệt chứ. Đằng này Ngạn Kim Tiêu đâu có ý đó.
Nói rồi Kim Tiêu bưng chung rượu uống cạn. Ngọc Lan nhìn chàng :
- Vậy ngươi muốn giết ai trong Đổng gia nào?
- Chẳng có giết ai cả. Chẳng qua Ngạn Kim Tiêu cũng giống như Đổng Ngọc Lan.
Nếu nàng đi tìm con mèo Tống Thừa Ân cho mình thì Ngạn Kim Tiêu cũng đi tìm cục mỡ cho bản thân.
Ngọc Lan nhíu mày :
- Kim Tiêu nói vậy có ý gì. Thế nào là con mèo, thế nào là cục mỡ. Đừng có nói mèo mỡ trước mặt Ngọc Lan nữa.
- Ừ... tại vì Kim Tiêu quen nói như vậy rồi, giờ ta nói thế này nàng hiểu ngay.
Ngọc Lan lườm chàng :
- Nói rõ ra đó, đừng có mèo với mỡ.
- Thế này nhé, nàng vì có ý có tình với Tống Thừa Ân nên mới đi tìm huynh ấy để chia sẻ trong khi huynh ấy có chuyện muộn phiền. Ngạn Kim Tiêu cũng đang có chuyện muộn phiền nên cũng đi tìm người để chia sẻ.
- Ngươi tìm người trong Đổng gia sao?
Kim Tiêu gật đầu.
- Đúng rồi, Kim Tiêu đi tìm cục mỡ...
Ngọc Lan khoát tay :
- Cục mỡ là gì?
- Ơ... là người chia sẻ với Ngạn Kim Tiêu đó. Kim Tiêu biết trong Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu có trang giai nhân tuyệt đẹp nên mò vào.
- Kim Tiêu định tìm người chia sẻ trong Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu...
Ngọc Lan cướp lời Kim Tiêu :
- Kim Tiêu nói cục mỡ của Kim Tiêu là Mộng Dì Hoa?
- A... nàng học nhanh ghê. Hóa ra nàng cũng hiểu thế nào là cục mỡ, thế nào là cơn mèo.
Sắc diện Ngọc Lan đỏ ửng.
Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp :
- Ngọc Lan chỉ học theo cách nói của Kim Tiêu mà thôi.
Kim Tiêu bật cười thành tiếng.
Chàng vừa cười vừa nói :
- Tống Thừa Ân là con mèo của nàng, còn Mộng Di Hoa là cục mỡ của ta. Ta giống nàng chỗ đó đó.
- Như vậy có gì giống Ngọc Lan nào?
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Không giống ư? Nàng đi tìm Tống Thừa Ân huynh gặp bất trắc đến lượt Ngạn Kim Tiêu đi tìm cục mỡ cũng gặp nhiều bất trắc, chẳng may Kim Tiêu bị người ta phát hiện nên mới trốn vào biệt lầu của nàng.
Chân diện Đổng Ngọc Lan sa sầm, nàng đứng lên, trừng mắt nhìn Kim Tiêu :
- Biết vậy, Đổng Ngọc Lan không cứu ngươi.
- Kim Tiêu và Ngọc Lan đồng cảnh ngộ sao nàng không cứu Kim Tiêu.
- Ngọc Lan không cứu ngươi mà để cho ả Mộng Di Hoa cứu ngươi. Kim Tiêu đi tìm ả mà gặp bất trắc thì để cho ả cứu ngươi chứ Ngọc Lan cứu Kim Tiêu làm gì...
Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan :
- Hình như nàng không thích Mộng Di Hoa?
- Không thích.
- Tại sao vậy? Bộ nàng ganh với Mộng Di Hoa à?
- Không thích thì không thích chứ làm gì ganh. Mộng Đi Hoa cứ như là chủ nhân của Đổng gia vậy. Đổng huynh nhất nhất đều chìu theo ý của ả.
- Không chừng Đổng đại ca của Ngọc Lan cũng bị si mê bởi nhan sắc của Di Hoa nên mới ưu ái như vậy.
Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu cũng mê nhan sắc của ả.
- Gã nam nhân nào gặp Mộng Di Hoa mà không mê nhan sắc của Di Hoa thì gã đó đích thực là bị mù. Nếu không mù hẳn cũng đã bị thiến hoặc là một tên biến thái hay gã thái giám không chừng.
Ngọc Lan sầm mặt :
- Bọn nam nhân của các ngươi là như vậy đó. Cùng một lũ tiểu nhân như nhau.
Thấy mỹ nhân là cứ như mèo thấy mỡ.
- Hây... thế mới có chuyện mèo và mỡ.
Ngọc Lan đỏ bừng mặt.
Nàng trừng mắt nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu gượng cười nói :
- Nàng đừng nhìn Kim Tiêu bằng con mắt như vậy. Nam nhân thì ai cũng vậy thôi mà. Kim Tiêu cũng là một nam nhân.
Hai cánh môi Ngọc Lan mím lại.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Bỗng dưng Ngọc Lan ghét Kim Tiêu quá.
- Sao vậy?
- Bởi vì Kim Tiêu mê Mộng Di Hoa.
- Hê... bộ nàng ghen hả.
Ngọc Lan trố mắt nhìn Kim Tiêu :
- Bổn tiểu thư mà ghen. Lại ghen với Ngạn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu đâu có nói Ngọc Lan ghen với Kim Tiêu mà ghen với Mộng Di Hoa kìa.
- Ngọc Lan ghét ả thì có chứ ghen cái gì.
Kim Tiêu giả lả cười :
- Ghét đồng nghĩa với ghen đó.
- Chỉ có Kim Tiêu mới nghĩ như vậy.
- Thế Ngọc Lan không nghe câu nói này sao?
- Câu nói gì.
- Nữ nhân chỉ yêu một người, nhưng lại thích nhiều người yêu họ.
- Một lời nói sàm của Ngạn Kim Tiêu.
- Mà thôi bỏ quà chuyện đó đi. Chỉ cần Ngọc Lan hiểu Kim Tiêu không phải là thích khách được rồi.
Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhướng mày nhìn nàng :
- Nàng không hoài nghi Ngạn Kim Tiêu chứ?
Ngọc Lan thở ra rồi miễn cưỡng gật đầu :
- Tạm tin. Nhưng kể từ hôm nay Kim Tiêu đừng mò đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu đó.
- Ơ... Kim Tiêu phải bỏ cục mỡ của mình ư? Tại sao vậy?
- Ngọc Lan sẽ không cứu Ngạn Kim Tiêu lần thứ hai đâu.
- Nếu không có hậu thuẫn từ Đổng Ngọc Lan, Kim Tiêu khó vào Đổng gia rồi.
Chàng buông một tiếng thở dài Ngọc Lan nhíu mày.
- Sao Kim Tiêu thở dài.
- Không có Ngọc Lan hậu thuẫn, Kim Tiêu làm sao có được cục mỡ Mộng Di Hoa.
- Bên ngoài thiếu gì mỡ, Kim Tiêu cần chi cục mỡ Mộng Di Hoa.
- Vậy bên ngoài cũng thiếu gì mèo, sao Ngọc Lan cứ khư khư đi tìm con mèo Tống Thừa Ân.
Sắc diện Ngọc Lan lại ửng hồng, thẹn chín với những nét sượng sùng khi phải nghe lời nói này của Kim Tiêu. Nàng lườm Kim Tiêu rồi nói :
- Ngọc Lan nói Tống huynh là con mèo của Ngọc Lan hồi nào.
- Nàng không nói nhưng Tiêu nhìn thấy.
Ngọc Lan khoanh tay trước ngực chăm chăm nhìn Ngạn Kim Tiêu. Nàng gằn giọng nói thật chậm :
- Nếu như Ngọc Lan yêu Tống Thừa Ân huynh thì Ngạn Kim Tiêu đã mất mạng rồi.
Kim Tiêu hơi ngỡ ngàng với câu nói này của nàng.
Ngọc Lan đi về phía cửa biệt lầu, nàng hé mở nhìn ra ngoài.
Bên ngoài vắng lặng không bóng người nào. Nàng quay lại nói với Ngạn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đi được rồi đó.
Kim Tiêu nhìn nàng :
- Kim Tiêu đa tạ Ngọc Lan đã cưu mang, sau này có cơ hội Ngán Kim Tiêu sẽ báo đáp.
Ngọc Lan lườm Kim Tiêu :
- Đừng có khách sáo như vậy. Chỉ cần Ngạn Kim Tiêu đừng làm phiền đến Đổng Ngọc Lan là được rồi.
- Chỉ có lần này thôi. Ngạn Kim Tiêu không dám làm phiền lần thứ hai.
Chàng ôm quyền xá Ngọc Lan rồi thả bước đi về phía cửa.
Ngọc Lan nói với theo Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đừng đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu đó.
Kim Tiêu dừng bước quay lại :
- Nàng lại sợ Ngạn Kim Tiêu rơi vào tình huống khó xử như vừa rồi?
- Không phải.
- Vậy vì cái gì?
Ngọc Lan lưỡng lự rồi nói :
- Cục mỡ Mộng Di Hoa là của Đổng đại ca Ngọc Lan, đại ca rất yêu Mộng Di Hoa.
- Nếu huynh trưởng nàng yêu Mộng Di Hoa thì Kim Tiêu chỉ còn biết đứng từ xa ngắm nhìn giai nhân mà nhiễu nước bọt.
- Kim Tiêu nói ghe khó lọt lỗ tai quá à.
- Một Ngạn Kim Tiêu vô danh tiểu tốt làm sao sánh được vói huynh trưởng nàng, đành phải nói như thế thôi, xem ra Ngạn Kim Tiêu và nàng cùng một số phận, tìm mỡ cũng khó, tìm mèo cũng không xong.
- Ngươi...
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Đêm nay nàng suy ngẫm coi sẽ hiểu lời nói của Kim Tiêu không sai mà. Bảo trọng!
Kim Tiêu nói rồi lẻn ra khỏi biệt lầu.
Kim Tiêu đi rồi, Ngọc Lan còn lại một mình. Nàng lắc đầu nhẩm nói :
- Ngạn Kim Tiêu, Ngọc Lan ghét ngươi.
Nàng vào sánh phòng, bộ trang phục của Kim Tiêu đập vào mắt nàng. Ngọc Lan bước đến. Nàng lục trong mớ trang phục, phát hiện ra chiếc khăn của Mộng Di Hoa.
Nàng vò chiếc khăn ướt sủng trong lòng bàn tay mình. Ngọc Lan nghĩ thầm :
- “Hóa ra là vậy. Kim Tiêu... Ngươi đến “Đổng gia” làm gì chứ? Ngọc Lan ghét ngươi”.
Hồi 16
Bí ẩn trùng trùng
Ngạn Kim Tiêu thả chân xuống giường. Chàng vừa chỏi tay ngồi lên thì chạm mặt ngay với Lão Ngoan Đồng Nhi. Trời vừa sáng tinh mơ, trong ánh sáng mình còn phủ sương, thế mà Lão Ngoan Đồng Nhi đã ngồi uống rượu một mình lão bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn rồi đặt chén xuống bàn.
Lão lại nhìn Ngạn Kim Tiêu với ánh mắt tò mò.
Kim Tiêu bước đến bên lão :
- Con sâu rượu của lão huynh thức dậy sớm như vậy à?
Lão Ngoan Đồng Nhi chuốc rượu ra chén, giả lả nói :
- Ta đã thức lâu rồi, thức để canh cho ngươi đó.
Lão đặt chén rượu xuống bàn nhìn Kim Tiêu.
- Đêm qua ngươi đi đâu?
Kim Tiêu giả lả cười :
- Lão huynh hỏi đệ làm gì?
Kim Tiêu thuận tay bưng chén rượu dốc vào miệng, rồi bước đến bên cửa sổ phun ra.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày :
- Rượu của ta để ngươi súc miệng à?
- Kim Tiêu và lão huynh đã là người ở chung một nhà rồi.
Chàng quay lại bên bàn.
Lão Ngoan Đồng Nhi lại chuốc rượu tiếp ra chén. Lão vừa chuốc vừa nói :
- Đêm qua người đi đâu.
Không trả lời.
Đôi chân mày Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu lại.
- Ngươi không trả lời thì Lão Ngoan Đồng Nhi này cũng biết. Đêm hôm qua trong “Đổng phủ” có thích khách. Phải chăng gã thích khách làm náo động đêm hôm qua là Ngạn Kim Tiêu.
Lão Ngoan Đồng Nhi bưng chén rượu uống cạn, rồi nhìn Kim Tiêu nhíu mày :
- Có đúng vậy không?
Chàng vừa cười vừa nói :
- Gã thích khách đột nhập vào Đổng phủ cũng có thể là lão huynh.
Chân diện lão nhíu lại :
- Sao lại là ta?
- Bởi đêm hôm qua, lão huynh cũng bỏ mộc xá mà đi. Lão huynh đi đâu?
Lão trố mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ngươi biết ta đi à?
- Tất nhiên. Ngạn Kim Tiêu thì có chỗ để đến, còn lão huynh không biết đi chỗ nào.
Vẻ bối rối lộ ra mặt Lão Ngoan Đồng Nhi. Lão nhìn Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Ta cũng có chỗ đến như ngươi. Nhưng ta không đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu tìm mỹ nữ như Ngạn Kim Tiêu.
- Hóa ra lão huynh đã biết Ngạn Kim Tiêu đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu tìm trang giai nhân sắc nước hương trời Mộng Di Hoa. Thế mà còn hỏi Ngạn Kim Tiêu. Vậy còn lão huynh đi đâu nào.
- Ơ... ta đến chỗ của ta.
- Chỗ nào?
- Ta không nói với ngươi được. Tại sao Lão Ngoan Đồng Nhi phải nói với ngươi chứ.
- Nếu không nói, thì sau này đừng có hỏi Ngạn Kim Tiêu đi đâu đấy nhé. Tò mò vào việc của người khác không tốt đâu.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn thẳng vào mắt Ngạn Kim Tiêu.
- Ta thấy lạ nên mới hỏi :
- Lạ cái gì?
- Ta biết ngươi đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt bởi bộ trang phục nữ nhân mà ngươi đem về còn lạ là chuyện khác.
- Chuyện gì nào?
- Ngạn Kim Tiêu chỉ là một môn khách bình thường của Đổng gia. Lão gượng cười nói tiếp :
- Nếu như không muốn nói ngươi chỉ là một kẻ du thử du thực, nên mới bị lão Từ Quảng xếp vào ngụ trong mộc xá này với lão. Một kẻ tầm thường như vậy mà vẫn có thể vượt qua những vòng rào tường được canh phòng nghiêm ngặt, vào tận Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu kiến diện Mộng Di Hoa. Ái chà... thế mà còn được Mộng Di Hoa tài nhân cho mượn trang phục vận về nữa chứ.
Lão vuốt râu.
- Thật ra ngươi là ai?
- Chính vì thế mà lão huynh thấy lạ phải không?
Lão Ngoan Đống Nhi gật đầu :
- Làm sao không lạ chứ. Một người có võ công kỳ tuyệt cũng khó mà vào được Nghinh Vân Vọng Nguyệt, thế mà một hạ môn khách du thử, du thực lại vào được.
Không lạ à. Chính vì thế ta thắc mắc và tò mò muốn biết ngươi là ai.
- Thì Ngạn Kim Tiêu là Ngạn Kim Tiêu. Còn tại sao Kim Tiêu vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu thì do lão huynh đó. Lão huynh nói cho Kim Tiêu biết trong Nghinh Vân Vọng Nguyệt là ai, do đó Kim Tiêu mới mò vào.
- Vậy làm cách nào ngươi vào được trong đó.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Kim Tiêu vào được Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu bởi một môn công phu mà người võ lâm, hay đúng hơn là người như lão huynh không bao giờ luyện thành.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày :
- Đó là công phu gì?
- Ơ... Ơ... tên công phu đó là gì nhỉ.
- Ngươi dụng công phu đó mà ngươi không biết, công phu đó tên gì ư?
- Để Kim Tiêu suy nghĩ đã.
- Ngươi phải suy nghĩ để nói ra...
Kim Tiêu gật đầu.
- Công phu đó khởi phát từ trái tim, khi nào tim của lão huynh đập thình thịch thì ngưỡng mộ trang giai nhân nào đó thì sẽ dụng được công phu của Ngạn Kim Tiêu. Cứ gọi công phu đó là Ngưỡng Mộ Tình Công.
Lão Ngoan Đồng Nhi buột miệng nói :
- Cái con khỉ... Lão Ngoan Đồng Nhi trỗi dậy mấy mươi năm trên võ lâm giang hồ chưa từng nghe đến công phu với cái tên quỷ quái “Ngưỡng Mộ Tình Công”.
- Hây... làm sao lão huynh nghe và biết được. “Ngưỡng Mộ Tình Công” là do Ngạn Kim Tiêu chế tác ra, lão huynh vừa mới gặp Ngạn Kim Tiêu lại chưa được Kim Tiêu truyền thụ thì sao biết được công phu “Ngưỡng Mộ Tình Công”.
Kim Tiêu thối lại một bộ nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi từ đầu đến chân. Chàng lắc đầu.
- Xem chừng Ngạn Kim Tiêu có muốn truyền thụ cho lão huynh võ công tối thượng ngưỡng mộ tình công e rằng lão huynh cũng không thự giáo được.
- Tại sao?
- Lão huynh vừa già, vừa xấu còn đâu cảm xúc dạt dào của tuổi đôi mươi để luyện Ngưỡng mộ tình công. Thôi đi nhé... đừng có mộng tưởng mơ học “Ngưỡng Mộ Tình Công” của Ngạn Kim Tiêu.
- Ta biết ngươi sẽ nói thế để lảng tránh thôi mà.
Lão bưng chén rượu uống cạn rồi hỏi :
- Ngươi có gặp Mộng Di Hoa không?
- Tất nhiên có gặp. Thậm chí Mộng Di Hoa còn tặng cho Kim Tiêu chiếc khăn tay của nàng.
- Thế ư?
- Lão huynh không tin à?
Vừa nói Kim Tiêu vừa bước đến sục sạo vào mớ trang phục mà Ngọc Lan cho chàng mượn. Kim Tiêu nhíu mày, chàng nhìn lại Lão Ngoan Đồng Nhi, Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày.
- Ngươi đừng nói ta lấy đồ của ngươi đó.
Lão bưng cả vò rượu đổ lên miệng tu luôn một hơi dài. Đặt vò rượu xuống bàn, Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu.
- Xem chừng lời nói của ngươi khó tin rồi, làm gì có chiếc khăn của Mộng Di Hoa tặng cho ngươi.
- Thật mà...
Kim Tiêu vuốt cằm nghĩ thầm :
- “Có lẽ mình đã để quên chiếc khăn của Mộng Di Hoa tại biệt lầu của Ngọc Lan rồi”.
Kim Tiêu nghĩ vậy liền chắc lưỡi.
Chàng nói với Lão Ngoan Đồng Nhi :
- Lão huynh tin hay không tin thì tùy lão huynh. Sự thật thì vẫn là sự thật. Còn nếu lão huynh có gặp Mộng Di Hoa thì cứ hỏi nàng. Ái chà... mà lão huynh thì làm gì được tiếp kiến Mộng Di Hoa mà hỏi. Mộng Di Hoa vừa thấy lão huynh thì đã cho người đuổi lão huynh rồi.
Lão Ngoan Đồng Nhi dốc vò rượu uống một hơi dài, rồi nhìn Ngạn Kim Tiêu nói :
- Ta nói cho Ngạn Kim Tiêu biết, không chừng ta chưa bị đuổi khỏi đây thì ngươi đã bị đuổi trước rồi đó. Nếu ngươi không bị người của “Đổng gia” đuổi đi thì ta cũng khuyên ngươi hãy bỏ trốn khỏi đây trước khi quá muộn mà ân hận không kịp đấy.
Kim Tiêu nhướng mày nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi :
- Tại sao Ngạn Kim Tiêu lại phải bỏ trốn?
- Bởi cái tội chưa được phép của “Đổng gia”, Ngạn Kim Tiêu đã dám mò vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu diện kiến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Đổng gia. Ngạn Kim Tiêu đã mạo phạm Đổng gia rồi, chắc chắn ngươi sẽ bị trừng phạt.
Kim Tiêu nhíu mày, thở hắt ra một tiếng, rồi ôn nhu nói :
- Kim Tiêu mạo phạm Đổng gia thì đã mạo phạm rồi, lần này chỉ tò mò muốn biết trang giai nhân tuyệt sắc kia là ai thôi, có gì là mạo phạm. Mỹ nữ thì phải để cho nhiều người ngắm chứ, chẳng lẽ Đổng gia làm của riêng cho mình.
- Xem chừng ngươi chẳng biết tục lệ gì của Đổng gia hết.
- Mới đến thì làm sao mà biết.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày nhìn Kim Tiêu.
- Nhập gia tùy tục... ngươi đúng là gã khù khờ.
Kim Tiêu bật cười thành tiếng.
Chàng vừa cười vừa nói :
- Lù khù có ông gù hộ mạng.
- Cái con khỉ, miệng lưỡi của ngươi giảo hoạt, nói gì cũng được.
Kim Tiêu bước đến bên Lão Ngoan Đồng Nhi. Chàng trang trọng nói :
- Có chuyện này Kim Tiêu muốn nói với lão huynh.
Thấy vẻ mặt chàng trang trọng, Lão Ngoan Đồng Nhi cũng trang trọng theo.
Lão giả lả hỏi :
- Phải chăng ngươi đã có được trái tim của Mộng Di Hoa rồi?
- Chưa phải là chuyện mà Kim Tiêu quan trọng muốn nói với lão huynh. Nếu như Ngạn Kim Tiêu có gì với Mộng Di Hoa thì cũng không bao giờ thố lộ với lão huynh đâu.
- Vậy Kim Tiêu muốn nói với ta chuyện gì?
Kim Tiêu nhíu mày suy nghĩ rỗi nói :
- Chuyện giết người.
Chàng kéo Lão Ngoan Đồng Nhi đến bàn, Lão Ngoan Đồng Nhi dốc vò rượu tu luôn một hơi dài.
Chờ cho Lão Ngoan Đồng Nhi đặt vò rượu xuống bàn, Kim Tiêu mới hỏi :
- Lão huynh đã lưu ngụ ở “Đổng gia” năm năm trời, vậy lão huynh đánh giá lão Từ Quảng bộc gia như thế nào?
Lão Ngoan Đồng Nhi nhớn mày vuốt râu :
- Ngươi muốn hỏi tại hạ về Từ lão bộc à?
Kim Tiêu gật đầu.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn chàng. Kim Tiêu từ tốn nói :
- Chuyện quan trọng mà Kim Tiêu sắp nói với lão huynh đây có liên quan đến Từ Quảng lão bộc trong Đổng gia, nhưng trước khi Kim Tiêu nói, muốn lão huynh nói rõ về Từ Quảng lão bộc.
Lão Ngoan Đồng Nhi dốc vò rượu tu một ngụm dài, Kim Tiêu giật lấy vò rượu ôm khư khư trước ngực. Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày :
- Ngươi làm cái con khỉ gì vậy?
- Lão huynh chả nói mà đã uống hoài, đến khi lão huynh muốn nói gì thì đã ngã lăn ra ngáy như sấm rồi. Lão huynh nói trước đi, rồi Kim Tiêu sẽ cho huynh uống thỏa thích.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu nhìn chàng :
- Chuyện có quan trọng không?
- Rất quan trọng.
- Ngươi chắc chứ?
- Chắc. Nếu không quan trọng Kim Tiêu chẳng thèm hỏi lão huynh làm gì.
- Được! Ta sẽ nói! Xét về bề ngoài, đúng là Từ Quảng lão bộc rất nguyên tắc, lại rất mực trung thành với Đổng gia. Lão nhất nhất làm theo tất cả những giới luật mà Đổng gia đặt ra. Nhưng thật ra Từ Quảng lão bộc cũng làm người tốt.
Kim Tiêu cau mày.
- Lão huynh cho Từ Quảng lão bộc là người tốt..
- Nếu không có Từ Quảng lão bộc thì chẳng có cái khu mộc xá dành cho bọn hàn nhân du thử du thực như ta và ngươi đâu. Chính nhờ Từ Quảng lão bộc mà Đổng gia mới lập ra khu vực này dành cho những hạng người như ta với ngươi. Thậm chí Từ Quảng còn tận tâm đến không cho bọn du thử du thực của chúng ta thiếu thốn nữa, ngươi nên mang ân lão Từ thì đúng hơn.
Kim Tiêu nhíu mày đứng lên.
Chàng nhìn chăm chăm Lão Ngoan Đồng Nhi.
- Kim Tiêu còn một câu hỏi này nữa, muốn hỏi lão huynh.
- Ngươi hỏi gì nữa?
- Kim Tiêu cũng hỏi về Từ Quảng gia.
- Ta đã trả lời ngươi rồi... không tin lời của ta ư, nếu không tin thì mai mốt ngươi đừng hỏi gì, Lão Ngoan Đồng Nhi sống trong mộc xá này từng ấy thời gian đủ biết từng người trong Đổng gia và kể cả bọn môn khách hữu danh vô thực kia nữa đó.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Ngạn Kim Tiêu không tin lão huynh thì tin ai. Chúng ta là người ở chung một nhà mà.
- Thế ngươi muốn hỏi gì?
- Kim Tiêu muốn biết võ công của lão bộc Từ Quảng.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày nhìn chàng.
- Ngươi có vẻ quan trọng quá vậy.
- Chuyện Kim Tiêu sắp nói với lão huynh rất quan trọng.
- Nếu vậy ta sẽ nói, trong Đổng gia bất cứ người nào cũng có võ công cao siêu kỳ tuyệt. Ngay như tiểu thư Đổng Ngọc Lan cũng là trang anh thư mà người trong võ lâm phải nể mặt. Ta không nói đến bọn môn khách của Đổng gia.
- Kim Tiêu cũng không hỏi về Ngọc Lan tiểu thư và bọn môn khách của Đổng giã.
Kim Tiêu hỏi về Từ quảng lão bộc.
- Nếu nói về võ công, Lão Ngoan Đồng Nhi này dám khẳng định với ngươi trong Đổng gia có hai người không biết võ công. Không biết một chút gì về võ công, đó là đại ca của Đổng Ngọc Lan tiểu thư, Đổng Kỹ Thượng đại thiếu gia, người thứ hai chính là lão Từ Quảng bộc nhân.
Mặt Kim Tiêu đanh lại.
- Lão huynh khẳng định chứ?
- Ta khẳng định và đoán chắc với ngươi đó.
- Quái lạ thật.
- Cái gì là quái lạ?
Kim Tiêu nheo mày. Chàng nghĩ đến chuyện hồi đêm. Mặc dù chàng sử dụng “Bách Bộ Hư Tướng”, một bộ pháp tuyệt kỹ của Giác Chân đại sư, có thể sánh ngang Lăng ba hư bộ, thậm chí còn hỏa diệu hơn, thế mà lão Từ Quảng vẫn bám theo chàng như hình với bóng, nếu như lão Từ Quảng không có võ công làm sao bám theo chàng được.
Thấy Kim Tiêu có vẻ trầm mặc Lão Ngoan Đồng Nhi hỏi :
- Chuyện gì liên can đến Từ Quảng lão bộc mà ngươi quan trọng quá vậy, có thể nói cho ta biết được không.
Kim Tiêu nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi nghĩ thầm :
- “Nếu mình thố lộ chuyện hồi đêm với Lão Ngoan Đồng Nhi chưa chắc lão đã tin lời nói của mình, lão đã khẳng định Từ Quảng lão bộc không có võ công thì câu chuyện mình muốn thố lộ với lão, làm sao lão có thể tin vào lời của mình được”.
Kìm Tiêu thở hắt ra nhưng gượng điểm nụ cười.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu :
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi cười cái gì, xem chừng ngươi muốn giấu ta điều gì phải không, thật ra chuyện liên quan đến Từ Quảng lão bộc là chuyện gì.
- Ơ...
Lão Ngoan Đồng Nhi trang trọng cướp lời chàng :
- Ngươi phải nói.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi nói :
- Vì... vì... Lão Từ Quảng muốn tranh tình với Ngạn Kim Tiêu.
Chàng vừa thốt dứt lời thì Lão Ngoan Đồng Nhi gắt giọng nạt ngang :
- Cái con khỉ. Lão Từ đã ngoài thất tuần mà tranh tình với ngươi.
Kim Tiêu nhún vai :
- Tin hay không tin thì tùy lão huynh.
Có tiếng gõ cửa, Lão Ngoan Đồng Nhi và Kim Tiêu nhìn nhau.
Lão Ngoan Đồng Nhi nói :
- Ai?
- Lão phu đây.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu :
- Ngươi vừa nhắc đến lão Từ Quảng thì lão lại đến sớm như vậy.
Lão nói dứt câu không quên quẳng cho Kim Tiêu một cái liếc mắt rồi bước ra mở cửa mộc xá. Lão Từ Quảng hai tay ôm hai vò rượu, khệ nệ bước vào lão đặt vò rượu xuống bàn nhìn Ngạn Kim Tiêu và Lão Ngoan Đồng Nhi từ tốn nói.
- Lão đem rượu đến cho Lão Ngoan Đồng Nhi và Ngạn cò công tử.
Lão Từ Quảng nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Công tử ngủ trong mộc xá này được chứ?
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :
- Vãn bối thấy rất thoải mái à?
Lão Từ Quảng vuốt râu :
- Thế thì tốt. Lão đưa đến cho Lão Ngoan Đồng Nhi và Ngạn công tử hai vò Thiên Nữ Nhi Hồng để hai người thưởng lãm, nếu ở ngoài kia hai vị không có được hảo tửu Thiên Nữ Nhi Hồng đâu.
Kim Tiêu nhìn lão nghĩ thầm :
- “Nếu ở ngoài kia Kim Tiêu không chỉ có Thiên Nữ Nhi Hồng mà còn có cả Vương tửu để uống nữa. Tại lão không biết Ngạn Kim Tiêu”.
Chàng vừa nghĩ vừa quan sát chân diện lẫn đôi thủ pháp của lão Từ.
Một khuôn mặt đôn hậu một làn da nhăn nheo chẳng biểu hiện gì của một đại cao thủ với nội lực thượng thừa, lão Từ Quảng nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi.
- Khi nào hết rượu, lão Từ sẽ đem đến cho lão huynh.
Lão ôm quyền nói :
- Lão cáo từ... hai người cứ tự nhiên.
Lão từ toan dợm bước thì Lão Ngoan Đồng Nhi cản lại :
- Từ lão huynh... lão có điều muốn hỏi lão huynh.
Lão Từ Quảng quay lại :
- Lão Ngoan Đồng Nhi muốn hỏi lão điều gì?
Lão Ngoan Đồng Nhi chưa kịp lên tiếng thì Ngạn Kim Tiêu cướp lời.
- Vãn bối và Lão Ngoan Đồng Nhi vừa bàn về tiền bối. Lão Ngoan Đồng Nhi nói tiền bối là người không có võ công, nhưng vãn bối nghĩ khác, vì người của Đổng gia cũng có võ công kỳ tuyệt cả.
Lão Từ vuốt râu nhìn Kim Tiêu nói :
- Ngạn công tử nói đúng nhưng chỉ đúng một phần thôi. Người của Đổng gia ai cũng có võ công cao siêu kỳ tuyệt, nhưng chỉ có lão phu và Đổng Kỹ Thượng đại công tử là không có võ công. Đổng Kỹ Thượng đại thiếu gia thì ham thích văn thơ, còn lão thì là kẻ bất tài vô dụng.
Kim Tiêu gượng cười :
- Tại tiền bối khiêm tốn không muốn bộc lộ mình.
- Sự thật là như vậy đó. Trong Đổng gia ai cũng biết, chứ không cần lão phải khiêm tốn.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu, rồi quay lại lão Từ Quảng.
- Lão huynh có phải là tình địch của Ngạn Kim Tiêu không.
Lão Từ trố mắt nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi rồi vuốt râu cười thành tiếng. Lão vừa cười vừa lắc đầu.
- Lão Ngoan Đồng Nhi bỡn cợt lão đó à. ở cái tuổi thất thập cổ lai hy gần đất xa trời mà là tình địch của Ngạn công tử. Với tuổi tác này mà lão còn yêu ư. Lão không muốn người của “Đổng gia” cười và những môn khách cười lão. Với lại lão đã không còn tơ tình từ rất lâu rồi.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu :
- Ngạn Kim Tiêu ngươi nghe rồi chứ?
Kim Tiêu ngượng ngùng. Chàng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu chưa nói hết ý thì lão huynh hỏi nên lão huynh hiểu lầm Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi nói cái gì mà ta hiểu lầm.
- Kim Tiêu nói, nếu như Từ lão tiền bối còn trẻ tuổi như Kim Tiêm, thì người sẽ là tình địch của Kim Tiêu, lão huynh thấy đó, mặc dù tuổi đã cao nhưng trong Từ tiền bối vẫn có nét phong lưu của tuổi thanh xuân.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày, há hốc miệng, mãi một lúc mới thốt ra lời :
- Ngươi... cái lưỡi ngươi đúng là lưỡi không xương cái gì cũng tráo trở được.
- Nếu lưỡi có xương thì lão huynh lẫn Kim Tiêu đều nói ngọng cả rồi.
Kim Tiêu nhìn lại lão Từ Quảng, giả lả nói :
- Vãn bối đa tạ tiền bối đã tặng hai vò rượu ngon.
- Không có gì, có còn gì cứ nói lão phu, cáo từ.
Lão Từ Quảng quay bước đi ra cửa, Kim Tiêu đi theo. Chàng nhìn sau lưng lão Từ Quảng để quan sát từng bước của lão. Lưng lão Từ đã còm xuống và những bước chân khá chậm chạp.
Kim Tiêu nghĩ thầm :
- “Không thể nào như vậy được. Mới hồi hôm lão khác, bây giờ lão khác”.
Cùng với ý nghĩ đó chàng sực nghiệm ra mà buột miệng nói :
- Sát Thủ Vô Diện. Chẳng lẽ cái gã sát thủ máu lạnh đó có mặt ở đây.
Kim Tiêu quay vào trong mộc xá nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi đang chuốc rượu ra chén.
- Lão huynh, Kim Tiêu muốn hỏi...
Lão Ngoan Đồng Nhi khoát tay :
- Đừng hỏi gì nữa. Bất cứ câu hỏi nào của ngươi, Ngoan Đồng Nhi cũng không có câu trả lời.
Kim Tiêu gượng cười, chống tay lên bàn.
- Lão huynh đừng giận mà... dù sao Kim Tiêu và huynh cũng là người ở chung một nhà.
Lão Ngoan Đồng Nhi gắt giọng nạt ngang :
- Không là không. Ngươi muốn biết gì thì tự đi tìm người của Đổng gia mà hỏi.
Chân diện của Ngạn Kim Tiêu đanh lại. Bất ngờ, chàng thộp lấy hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng.
Lão Ngoan Đồng Nhi mở to mắt hết cỡ nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi làm gì vậy?
- Lão huynh muốn uống rượu không?
- Sao ngươi hỏi ta câu đó. Ngươi biết ta là con sâu rượu mà.
- Vậy lão huynh phải trả lời Ngạn Kim Tiêu câu hỏi này, nếu không hai vo rượu Thiên Nữ Nhi Hồng sẽ vỡ tan, chẳng còn giọt nào cho huynh hầu phục con sâu rượu trong bụng của huynh đâu.
- Ngươi định ép ta đó à?
- Kim Tiêu luôn có cách để bức ép người khác mà.
Lão Ngoan Đồng Nhi trừng trừng nhìn chàng. Kim Tiêu mỉm cười :
- Lão huynh đừng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt đó.
Lão Ngoan Đồng Nhi cúi mặt nhìn xuống. Lão lí nhí nói :
- Kim Tiêu muốn biết trong “Đổng gia” ai là người có võ công cao thâm nhất.
- Ngạn Kim Tiêu. Ngươi hỏi để làm gì.
- Lão huynh chỉ nên trả lời thôi đừng có hỏi nếu muốn uống hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng này.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu, từ tốn nói :
- Trong “Đổng gia” ai cũng là người có võ công cao thâm cả, nhưng người có võ công cao thâm hơn tất cả chính là “Đổng Thừa Tự”.
- Đổng Thừa Tự. Vậy còn trong hàng môn khách của Đổng gia.
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi nghĩ ta là vạn sự thông, biết tất cả chắc.
Vừa nói Lão Ngoan Đồng Nhi vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Thôi được, ta cũng cho ngươi câu trả lời này. Trong những môn khách của Đổng gia thì chỉ có những môn khách thuộc bàng thượng nhân, ngự trong dãy biệt lầu ở hướng tây là nhưng đại cao thủ của võ lãm. Trong dãy biệt lầu đó có tất cả mười người, trong mười người đó có hai người đáng gọi là đệ nhất cao thủ trong môn khách của Đổng gia.
Kim Tiêu buột miệng hỏi :
- Ai?
- Lão gù Thất Thành Nhân với ngoại hiệu Hoạt Hồn sứ giả. Người thứ hai là La Sát Ngọc Nữ Nghiêm Thục.
Kim Tiêu đặt hai vò rượu xuống bàn, Lão Ngoan Đồng Nhi nói :
- Ngạn Kim Tiêu. Thật ra đã có chuyện gì xảy ra mà ngươi muốn giấu. Ngươi không tin vào Lão Ngoan Đồng Nhi này à?
- Không phải không tin Ngoan lão huynh, nhưng chẳng có chuyện gì bí mật để nói cả, thì biết nói gì.
Chàng vừa nói hết câu thì nghe những bước chân rậm rạp hướng về phía mộc xá.
Lão Ngoan Đồng Nhi như cũng nghe được những bước chân này, lão ôm lấy một vò rượu, chui tọt xuống gầm giường, lão Ngoan nói với Kim Tiêu.
- Lão phu không muốn sinh chuyện như ngươi đâu.