Xem bài viết đơn
  #11  
Old 03-06-2008, 07:46 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Học Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: Nam Định city
Bài gởi: 445
Thời gian online: 22624
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 37

Trắc túc vô hành kính
Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tử, nhướng mày nói :
- Nữ nhân xinh đẹp như nàng, đừng có mở miệng ra là nói giết người. Không sợ thiên hạ cho là bà la sát sao, bị thiên hạ cho là bà la sát không chừng khó kiếm được một đấng phu quân. Phòng không gối chiếc, đêm buồn nhìn trăng, nghe tiếng mưa rơi, đông đến lạnh lùng giá buốt hổng ai sưởi ấm, lúc đó hối thì đã muộn rồi.
Giang Vi Tử cắn răng trên vào môi dưới.
- Ta không thích nghe những lời nói này.
- Chân ngôn khó nghe, sàm nịnh thì ai cũng thích. Cô nương sống trong nội cung quen rồi. Lại luôn ở bên cạnh Thiên tử, ngày ngày được mọi người cúi đầu nên chỉ thích nghe những lời chót lưỡi đầu môi, miễn làm sao nghe đã cái lỗ nhi thì thích. Còn những lời thật làm sao nghe được.
Vừa nói Kim Tiêu vừa gỡ tay nàng ra khỏi yết hầu.
Giang Vi Tử trừng mắt nhìn Kim Tiêu.
- Bổn cô nương chưa tha cho ngươi, ngươi lại tự nhiên như vậy à?
Kim Tiêu mỉm cười giả lả nói :
- Sợ tiểu thư mỏi tay, bộ tiểu thư không biết mỏi tay à. Hay ngọc thủ của tiểu thư biến thành đá rồi.
Nàng hừ nhạt rút tay lại.
Kim Tiêu nói tiếp :
- Nếu như tiểu thư có ý giết Ngạn Kim Tiêu thì đã hành động rồi. Còn chỉ đặt trảo vào yết hầu thôi mà không bứt thanh quản hay khí quản thì rõ ràng tiểu thư chưa muốn lấy mạng tại hạ.
Chàng nói rồi bước lại ghế thản nhiên ngồi xuống. Kim Tiêu đạp ghế trượt ra phía sau hòn non một bộ. Rồi thản nhiên tựa lưng vào thành ghế gác chân lên bàn. Thuận tay chàng bẻ lấy một quả chuối bóc vỏ ăn ngon lành. ăn xong quả chuối đó, Kim Tiêu quẳng vỏ chuối xuống sàn thủy xá.
Hành động của chàng khiến Giang Vi Tử cau mặt biểu thị thái độ khó chịu.
Kim Tiêu nhìn nàng mỉm cười, rồi bẻ lấy một quả chuối đưa về phía nàng.
- Tiểu thư ăn chuối không?
Giang Vi Tử cắn răng trên vào môi dưới. Nàng gắt giọng nói :
- Ta không ăn những thứ đó.
Kim Tiêu bỏ vỏ chuối xuống bàn. Chàng ngẩng mặt nhìn lên trần thủy xá, nhún vai nói :
- Tại hạ quên mất, tiểu thư là trang thiên kim, hay là người cao sang kim chi ngọc điệp thì đâu có ăn những món ăn dân dã như Ngạn Kim Tiêu.
Giang Vi Tử lừ mắt nhìn chàng.
- Ngươi bỏ chân xuống khỏi bàn.
- Đây là nhà của Ngạn Kim Tiêu mà... tự nhiên tiểu thư xông vào rồi còn muốn làm chủ của tại hạ nữa. Lạ quá nhỉ.
Chàng chắc lưỡi.
- Mà nghĩ cho cùng, tiểu thư cũng có thể là chủ nhân của tại hạ. Bởi vì cái gì của Ngạn Kim Tiêu, cô nương đã đều thấy cả rồi.
Sắc diện nàng đỏ bừng.
- Ngươi đừng sàm ngôn. Ta không thấy gì cả.
Kim Tiêu gật đầu :
- Đúng rối... Khi người ta che mặt thì làm sao mà thấy chứ. Tiếc cho tiểu thư thật.
Cái đáng thấy thì không thèm nhìn, sau đó lại đi tìm tại hạ, có lạ không nhỉ.
Sắc diện của Giang Vi Tử tái dần ra.
Nàng gằn giọng nói :
- Đạo Soái Dương Châu... Giang Vi Tử không phải là hạng nữ lưu để ngươi xem thường đâu.
Vừa nói Giang Vi Tử vừa bước đến bên bàn. Nàng toan vươn trảo chụp lấy chân Kim Tiêu, nhưng chàng đã nhanh hơn thả chân xuống khỏi bàn.
Kim Tiêu gắt giọng nói :
- Làm gì nàng nóng giận dữ vậy?
- Ta có thể bẽ gãy tứ chi ngươi, biến ngươi thành phế nhân.
- Cần gì phải làm như vậy... Tại hạ đâu còn sống bao lâu nữa mà phải bị trừng trị thành phế nhân.
Nói rồi Kim Tiêu bưng vò rượu dốc lên miệng uống. Chàng đặt vò rượu xuống bàn nhìn Giang Vi Tử.
- Trong điện Thái Hòa, tại hạ không nhìn rõ nàng lắm nhưng bây giờ nhìn kỹ mới thấy nàng đẹp, thích chết đi được.
- Ngươi...
Kim Tiêu giã là cười rồi nói :
- Còn nàng có thấy tại hạ đẹp không. Những nữ nhân nào lỡ chiêm ngưỡng nhân dạng của Ngạn Kim Tiêu mà không nhận ra cái đẹp của Ngạn Kim Tiêu, đó là những nữ nhân có mắt như mù, hoặc không dám nhìn vào mình.
Giang Vi Tử quắc mắt.
- Đạo Soái Dương Châu... bổn cô nương không thích nghe những lời sàm ngôn vô nghĩa đó đâu.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu nàng không thích thì có thể rời thủy xá của Ngạn Kim Tiêu. Còn như thích thì cứ ở lại nghe. Tại hạ không giữ cũng không đuổi, tùy tiểu thư định đoạt thôi.
Giang Vi Tử khoanh tay trước ngực nhìn Kim Tiêu.
Chàng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của nàng và nhìn lại. Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm. Nụ cười của Kim Tiêu khiến chân diện Giang Vi Tử nóng bừng.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Ngạn Kim Tiêu... Ngạn Kim Tiêu...
Kim Tiêu ngắt lời nàng :
- Nghe rồi. Nói gì thì nói còn cứ gọi tục danh của tại hạ mãi vậy. Ngạn Kim Tiêu với Ngạn Kim Tiêu, gọi mãi như vậy quen miệng đó. Đến khi nằm ngủ cũng gọi tên. Sau này có phu tướng, đêm tân hôn cũng gọi tên Ngạn Kim Tiêu gã ôn dịch kia không hiểu gì lại đi tìm gã du thủ du thực này nữa. Khổ quá nói mãi.
Giang Vi Tử thét lên :
- Im...
- Thì im.
Kim Tiêu ngậm hai cánh môi lại nhướng mày nhìn Giang Vi Tử. Nàng trừng mắt nhìn vào mặt Ngạn Kim Tiêu :
- Ngươi có tin ta cắt lưỡi ngươi không.
- Hổng tin.
- Ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Nàng cắt lưỡi ta, người ta sẽ cho nàng là ác phụ.
Mặt nàng nhăn hẳn lại, răng trên cắn vào môi dưới.
Kim Tiêu nhướng mày khi chứng nghiệm nhân diện của Giang Vi Tử.
- Cổ thư có câu, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi thấy thân thể nhau chẳng khác nào đã chung chạ. Nàng giết ta chẳng khác nào ác phụ nhẫn tâm giết con mèo của mình. Cục mỡ chỉ dành cho con mèo xơi tái chứ đâu bao giờ giết.
Giang Vi Tử nheo mày :
- Ngươi nói cái gì thế... Cái gì là con mèo, cái gì là mỡ?
- Nàng tự hiểu lấy vậy... bây giờ không hiểu mai mốt nghiệm ra rồi cũng hiểu thôi mà.
Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng rồi đứng lên :
- Thôi được rồi... khi nãy ta dụng những lời sàm ngôn khó nghe là để đuổi mấy người kia ra khỏi thủy xá này đó. Chẳng lẽ để cho họ chứng nghiệm bộ mặt thật của Lan Hoa Sứ hay sao. Nàng cũng không phải là Lan Hoa Sứ thật nữa. Cái gì cũng giả tạo hết.
- Lan Hoa Sứ là sư phụ của Giang Vi Tử.
Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tử.
- Khi nàng xuất hiện ta ngỡ đâu võ công của nàng có thể đối địch lại Tà Nhân Vô Diện, không ngờ bản lĩnh của nàng cũng chỉ đệ trượt vỏ chuối mà té lăn ra sàn thủy xá.
Nếu như Kim Tiêu không ngăn cản Tà Nhân Vô Diện thì bây giờ nàng đã không đứng đây đòi cắt lưỡi, hay giết Ngạn Kim Tiêu. Ân của ta trọng như vậy mà Giang Vi tử không trọng mà đòi giết Kim Tiêu nữa. Nàng đúng là...
Kim Tiêu bỏ lửng câu nói giữa chừng giả lả cười.
Giang Vi Tử đỏ mặt.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Ta không ngờ võ công của gã đó lại lợi hại như vậy.
- Biết như thế nàng phải mang ân Ngạn Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu chỉ chiếc ghế đối diện :
- Ngồi xuống đi.
Vi Tử nhíu mày.
- Ngươi ra lịnh cho tài nhân Giang Vi Tử đó à?
- Kim Tiêu đâu phải là nô tài của nàng, mà là chủ nhân của thủy xá này. Nếu như nàng không muốn ngồi, đứng cũng được. Nhưng nhớ đừng có di bước đấy, kẻo lại trượt vỏ chuối mà té ngửa ra ta hổng có đỡ đâu.
Vi Tử lắc đầu rồi miễn cưỡng ngồi xuống. Nàng đặt hai tay lên bàn nhìn Kim Tiêu :
- Đạo Soái Dương Châu, ngươi đã biết ngươi làm chuyện gì chưa?
- Chuyện gì?
- Ngươi dám đột nhập vào điện Thái Hòa lấy trộm Ngọc ấn. Cái tội đó cho dù Ngạn Kim Tiêu có ba đầu sáu tay cũng không gánh nổi đâu. Một khi Thiên tử biết được, ngươi sẽ bị tru di cửu tộc. Không chỉ tam tộc mà là cửu tộc. Ngọc ấn có liên quan đến bá tính và giang sơn xã tắc này.
Kim Tiêu sẽ mỉm cười rồi nói :
- Giang cô nương có sợ không?
- Ngươi muốn bị tru di cửu tộc lắm à?
- E rằng Thiên tử không thể làm điều này.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Kim Tiêu nói thật đó. Bởi Kim Tiêu chỉ có một thân một mình, giỏi lầm thì cũng chỉ chặt đầu Ngạn Kim Tiêu thôi chứ làm gì có cửu tộc mà tru di chứ.
Kim Tiêu bưng lấy vò rượu tu một ngụm dài. Chàng đặt vò rượu xuống trước mặt nhìn Giang Vi Tử nói tiếp :
- Nhưng trước khi chém Ngạn Kim Tiêu thì trước tiên Thiên tử sẽ chém cô nương trước.
Kim Tiểu chắc lưỡi :
- Cả hai chúng ta cùng ra pháp trường. Không sinh cùng một giờ một năm nhưng chết chung một thời khắc. Làm hai con ma dưới a tỳ. Không khéo bên kia còn sướng hơn bên này đó. Nghĩ tới điều đó tại hạ thích lắm đó.
Giang Vi Tử cau mặt.
- Ngơi đừng nói những lời đó nữa.
Nàng vừa nói vừa quay mặt né tránh ánh mắt của Kim Tiêu.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Đã nhìn rồi, còn không dám nhìn gì nữa chứ.
Vi Tử nhìn lại chàng.
- Tại sao ngươi dám trộm Ngọc ấn của Thiên tử?
- Trách người thì hãy tự nhìn lại bản thân mình. Nàng quên hết rồi ư hay giả vờ quên?
- Ngươi muốn nói gì?
Kim Tiêu xoa hai tay vào nhau từ từ đứng lên nhìn Giang Vi Tử từ tốn nói :
- Trong điện Thái Hòa, Giang Vi Tử tiểu thư còn nhớ mình nói gì không?
- Ơ... Ta không nhớ.
- Kim Tiêu nhắc cho Giang tiểu thư nhớ nhé. Trong điện Thái Hòa, tiểu thư nói Đạo Soái Dương Châu, Ngọc ấn đang ở đây, ngươi có bản lĩnh thì xuất đầu lộ diện mà lấy. Đừng có trốn chui, trốn nhủi làm con rùa rút cổ.
Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên mật bàn.
- Kim Tiêu đành phải xuất đầu lộ diện để lấy Ngọc ấn. Nếu không tiểu thư lại cho tại hạ là con rùa rút đầu rút cổ. Khổ cho cái gã đu thủ du thực này lắm.
- Nhưng người xuất đầu lộ diện lấy Ngọc ấn trong sự bỉ ổi.
- Cái gì là bỉ ổi... Tại hạ chỉ cởi truồng thôi. Còn ai muốn chiêm ngưỡng nhân dạng của tại hạ thì cứ chiêm ngưỡng. Kim Tiêu có cấm người nào đâu.
- Nhưng ngươi quá trơ trẽn.
Giang tử vi buông tiếng thở dài rồi nói :
- Sắp đến ngày thái tử đăng cơ tiếp nhận Ngọc ấn từ Hoàng thượng. Vi Tử xin Kim Tiêu hãy trả lại Ngọc ấn.
Kim Tiêu gật đầu.
- Giờ Kim Tiêu mới nghe câu nói lọt lỗ tai mình đó.
- Ngươi trả lại Ngọc ấn?
- Bây giờ tiểu thư có giết Kim Tiêu cũng không thể có Ngọc ấn. Nhưng tại hạ hứa đến ngày đăng cơ của Thái tử sẽ có Ngọc ấn cho cô nương.
- Kim Tiêu giữ Ngọc ấn để làm gì?
- Có những chuyện của giới võ lâm còn quan trọng hơn Ngọc ấn. Nhưng trước tiên là bổn mạng của Kim Tiêu. Trước tiên Kim Tiêu cần Ngọc ấn để giữ mạng mình.
- Kim Tiêu giữ mạng được không khi chuyện này đến tai thái tử?
- Tạm thời tiểu thư phải giữ kín chuyện này.
Ngày đăng cơ của Thời tử đã đến gần rồi, không còn bao lâu nữa.
Kim Tiêu ôm vò rượu đứng lên. Chàng dốc vò rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn.
- Giờ thì Kim Tiêu đã có thể hiểu tường tận mọi đường đi nước bước của Tà Nhân Vô Diện rồi.
Vi Tử buột miệng nói :
- Tà Nhân Vô Diện là ai?
- Cái lão quỷ đã lột mặt nạ vàng của nàng đó.
- Lão ta à? Thế lão cần Ngọc ấn để làm gì?
- Còn làm gì nữa ngoài mỗi mục đích trở thành Thiên tử.
Vi Tử sa sầm mặt :
- Có chuyện đó ư?
- Làm gì không có chứ. Những chuyện người ta không ngờ tới thì thường xảy ra trong giới võ lâm giang hồ. Nàng nghĩ coi. Nếu như Tà nhân va diện sát hại Thái tử, rồi khoác bộ mặt của thái tử, ngang nhiên đăng cơ, y đương nhiên trở thành Hoàng thượng chứ gì. Ai muốn có ngai vàng Thiên tử cũng phải mở một cuộc can qua, máu chảy thành sông thây chết thành núi. Nhưng với Tà Nhân Vô Diện thì dễ như trở bàn tay một khi có Ngọc ấn.
Vi Tử nhíu mày.
- Y không thể dị dung thành thái tử được. Cho dù thuật dị dung của y có cao siêu thế nào cũng không thể hóa trang thành thái tử.
Kinh Tiêu lắc đầu.
- Tiểu thư chẳng biết cái gì cả. Tà Nhân Vô Diện không phải dụng thuật dị dung bình thường như người ta tưởng, mà đó lã một môn công phu độc nhất vô nhị trên thế gian này. Một môn công phu có thể thay đổi diện dung theo ý mình.Và bất cứ ai y cũng có thể hóa thành. Ngay cả cô nương y cũng có thể hóa trang giống như hai giọt nước, chỉ có khác chăng là khác cái chỗ...
Kim Tiêu bỏ lửng câu nói giả lả cười :
- Kim Tiêu không dám nói hết ý của mình.
Nàng đỏ mặt, lắc đầu :
- Bổn cô nương không tin.
- Tiểu thư không tin thì đi hỏi Giác Viễn đại sư, hay bất cứ người nào trong Đổng gia.
Kim Tiêu bước ra cửa thủy xá đóng lại.
Vi Tử nhìn chàng :
- Sao Ngạn công tử lại đóng cửa?
- Kim Tiêu sợ gió từ bên ngoài. Cũng như sợ có sự biến mới xảy đến với mình.
Chàng quay lại bàn nhìn Giang Vi Tử.
Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Kim Tiêu sợ con người này sẽ có được ngai vàng Thiên tử. Mặt khi y có được ngai vàng tựu thành vương nghiệp, y có thể là một hôn quân.Y có quá nhiều bộ mặt tất tâm địa đa đoan khó lường.
Chàng chống tay lên mặt bàn, hơi chồm về phía Giang Vi Tử.
- Chỉ còn một cách duy nhất... Đó là hóa giải bí thuật dị dung độc nhất vô nhị này.
Nàng phải giúp Ngạn Kim Tiêu.
- Những chuyện công tử nói thật khó tin.
- Nàng phải tin Ngạn Kim Tiêu. Bởi một khi Tà nhân vộ diện hoàn thành vương nghiệp, giới võ lâm sẽ rơi vào kiếp họa máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
- Công tử biết Tà Nhân Vô Diện là ai không?
- Giờ thì chưa biết nhưng đã có thể lờ mờ thấy được cái bóng của y.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Võ công của con người này lại cực kỳ cao minh, cứ như y đã thâu tóm toàn bộ võ công trong thiên hạ. Ngoài võ công ra, Tà Nhân Vô Diện còn là người túc trí đa mưu. Chỉ có một người duy nhất là y chưa thể chạm tay đến được..
- Ai?
- Thái tử sắp đăng cơ. Nhưng một sớm một chiều thì y cũng chạm tay tới mà thôi.
- Những lời của Ngạn công tử nói Vi tử khó tin quá.
- Khó tin cũng phải tin. Cứ để ta nói hoài sao. Nàng đâu tin có lúc phải tận mục sở thị nhân thể của mạt gã trộm đạo, nhưng cuối cùng thì vẫn phải nhìn đó.
Vi Tử trố mắt nhìn chàng.
Kim Tiêu giả lả cười :
- Đừng giận... Kim Tiêu nói như thế để buộc Giang tiểu thư phải tin vào lời của ta mà. Còn tiểu thư có nhìn hay không nhìn thì cũng đâu có quan trọng gì. Dễ có mấy ai chiêm ngưỡng được nhân dạng của Đạo Soái Dương Châu,..
Vi tử bặm môi lắc đầu.
Kim Tiêu chợt đổi giọng vồn vã :
- Hê.... Kim Tiêu muốn hỏi nàng một chuyện.
- Công tử muốn hỏi gì?
- Tại sao nàng biết ta là Đạo Soái Dương Châu?
- Bửu Chỉnh Tư nói với Vi Tử.
- Lão già ôn dịch.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Hẳn lão họ Bửu không muốn Ngạn Kim Tiêu quay về Dương Châu rồi. Ngoài tiểu thư ra, lão còn nói với ai không?
- Không. Vi tử cũng không nói với ai.
- Cô nương không nói nhưng e răng bây giờ cả võ lâm đều biết Ngạn Kim Tiêu là Đạo Soái Dương Châu rồi. Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên mặt bàn, chàng có vẻ suy nghĩ mông lung rồi nhìn lại Giang Vi Tử.
- Tiểu thư... Ta có kế sách này muốn nói với nàng.
- Vi Tử đang nghe đây.
Kim Tiêu chồm tới :
- Đưa tai đây.
- Tại sao phải làm vậy?
- Tai vách mạch rừng.
Vi Tử miễn cưỡng chồm tới.
Kim Tiêu áp miệng vào lỗ tai nàng. Mùi xạ hương từ mái tóc óng mượt của Giang Vi Tử phả vào mũi Kim Tiêu.
Kim Tiêu hít lấy mùi xạ hương đó rồi nhỏ nhẹ nói :
- Mái tóc của nàng thơm quá.
Vi tử nheo mày :
- Ngươi...
- Đừng nói gì cả... Nghe cho kỹ đây. Nếu như Kim Tiêu có mệnh hệ không thể đưa Ngọc ấn về lại đầu kim long thì Ngọc ấn trong tay Tà Nhân Vô Diện là Ngọc ấn thật, nhưng lão sẽ không biết và ngộ nhận là Ngọc ấn giả. Nàng nhớ đó, điều bí mật chỉ có mình nàng biết, rồi tương kế tựu kế mà lấy lại.
Kim Tiêu ngồi xuống ghế nhìn Vi Tử.
Năng từ từ ngồi trở lại.
- Ngạn công tử có mệnh hệ gì là sao?
- Làm sao Kim Tiêu biết được.
- Công tử có linh cảm về sự chết chóc à?
Kim Tiêu lắc dầu :
- Kim Tiêu không có linh cảm đó nhưng lại có linh cảm khác.
- Linh cảm gì?
Nhìn vào mắt Giang Vi Tử, Kim Tiêu ôn nhu nói :
- Khi nào Giang Vi Tử tiểu thư cảm thấy không thể nào khiển được Ngạn công tử trong cuộc đời mình thì đó đúng là linh cảm của Ngạn Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu nói dứt câu bất ngờ chồm qua ôm lấy Giang Vi Tử. Nàng bối rối.
- Ngươi.
Kim Tiêu nhỏ giọng nói :
- Im... đừng có xô ra.
Đổng Kỹ Thượng đẩy cửa bước vào.
Kỹ Thượng cau mày khi thấy cảnh đó.
Kỹ Thượng tằng hắng. Kim Tiêu mới buông Giang Vi Tử.
Nàng thẹn thùng nhìn gã.
Kim Tiêu giả lả cười với nàng, rồi nhìn lại Kỹ Thượng.
- Đại ca đến... Đệ không biết.
Kỹ Thượng lắc đầu buồng tiếng thở dài.
- Ngọc Lan đang khóc vì ngươi đó.
- Vậy Kim Tiêu phải đi dỗ dành Ngọc Lan vậy.
Vi Tử chưng hửng với lời nói của chàng.
Kim Tiêu nhìn lại nàng.
- Hy vọng huynh và muội sẽ gặp lại.
Vi Tử cứ tròn mắt nhìn Kim Tiêu.
- Ơ...
Kim Tiêu vỗ vai nàng :
- Không có gì đâu... Kim Tiêu sẽ sớm quay về mà.
Chợt nhớ vỏ chuối bừa bãi dưới sàn thủy xá, Kim Tiêu nói :
- Muội nhớ dọn dẹp chỗ bừa bãi này giùm huynh nhé.
Nói rồi Kim Tiêu bước đến bên Kỹ Thượng.
- Đổng đại ca... Chúng ta đi tìm Ngọc Lan.
Kỹ Thượng lắc đầu.
- Đệ sẽ nói gì với Ngọc Lan?
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Mèo thì thích mỡ, thêm một cục mỡ nữa thì có sao đâu. Cũng như Đổng huynh vừa có cục mỡ Tiêu Dao Mẫn tại Dương Châu, còn thêm trang hồng nhân tri kỷ Mộng Di Hoa. Hổng biết Đổng huynh sẽ còn có cục mỡ nào nữa đây.
Kỹ Thượng nheo mày.
- Kim Tiêu dụng những ngôn từ ta không thể nào hiểu được.
- Có gì là khó hiểu. ở Đại hí viện Dương Châu của Tiêu Dao mẫn, Kim Tiêu đã từng thấy Đổng huynh làm mèo rồi.
- Vậy gã ăn cắp ngân lượng của ta là ngươi đó à? Hóa ra ra ngươi là Đạo Soái Dương Châu.
- Chuyện này chỉ có mình Đổng huynh biết thôi đấy nhé.
Kỹ Thượng vỗ vai Kim Tiêu.
- Thì ra đệ là Đạo Soái Dương Châu. Từ lâu ta đã muốn biết cái gã đạo chích kia là ai đó, không ngờ lại là kẻ ở ngay bên cạnh mình. Thú vị thật.
Hai người đi ra cửa, một con thuyền chờ sẵn bên ngoài. Trước khi xuống con thuyền nan, Kim Tiêu quay lại nói với Vi Tử.
- Nàng nhớ lời Kinh Tiêu đó, phải dọn dẹp hết mớ võ chuối mà huynh bày ra.
Kim Tiêu cùng Đổng Kỹ Thượng bước xuống thuyền.
Kỹ Thượng hỏi :
- Vị cô nương đó là ai vậy?.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Cục mỡ của đệ.
- Cục mỡ của đệ. Thế còn Ngọc Lan xá muội?
- Nếu Ngọc Lan yêu Kim Tiêu thì cũng là cục mỡ của Kim Tiêu tất.
- Vậy ai cũng là cục mỡ à?
- Có một người là thịt.
Kỹ Thượng nhíu mày :
- Mỡ với thịt... Nghe đệ nói, huynh nghĩ đệ là tên đồ phu bán thịt chứ không phải là Đạo Soái Dương Châu.
- Huynh muốn biết ai là thịt. Từ từ rồi đệ sẽ cho huynh biết mà.
- Nữ nhân?
- Không phải nữ nhân.
- Vậy là nam nhân.
- Cũng không phải.
- Vậy cục thịt của đệ là ai?
- Là ai nhỉ... Cứ cho cục thịt của đệ là một kẻ thuộc về mọi người và mọi người đều thuộc về người đó.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Ta không hiểu nổi.
- Đổng đại ca không hiểu thì đừng nghĩ ngợi làm gì. Suy nghĩ quá không chừng đầu của đại ca sẽ vỡ tung ra đó.
Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng giả lả cười :
- Ta sẽ không suy nghĩ gì cả, nhưng ta nói cho đệ biết, Ngọc Lan đang rất giận đệ... Liệu mà dùng lời nói với xá muội. Nếu Ngọc Lan có mệnh hệ gì ta không tha cho đệ đâu. Đổng nhị thúc cũng không tha cho đệ đâu.
Chàng thò tay xuống hồ khuấy nước.
- Hy vọng Ngọc Lan sẽ hiểu cho Ngạn Kim Tiêu.

Hồi 38

Minh minh mộ vũ quy
Ngọc Lan đứng một mình bên hòn giả sơn, mặc nhiên với màn sương đêm phủ xuống thể pháp nàng. Hai bờ vai Ngọc Lan ướt thẩm sương lạnh nhưng có lẽ nàng không cảm nhận được cái giá rét của tiết trời đêm đó. Trong nàng chỉ có một sự trống vắng lạ thường. Đúng hơn đó là một sự trống rỗng cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nàng mặc nhiên để lệ tuôn trào ra khóe mắt. Tất cả mọi vật quanh hòn giả sơn như chìm qua màn lệ buồn rồi lẫn vào màn đêm sương đêm giá rét.
Kim Tiêu nhẹ bước đến bên sau lưng nàng.
- Ngọc Lan.
Nàng không nhìn lại mà vẫn chú nhãn nhìn vào hòn giả sơn, nhưng ánh mắt như chìm vào cõi hư vô mộng mị.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Ngọc Lan...
Nàng không quay lại cũng không đáp lời Kim Tiêu.
Buông tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Rồi Ngọc Lan sẽ hiểu Kim Tiêu mà.
Nàng từ từ quay mặt lại nhìn Kim Tiêu. Hai người đối mặt nhìn nhau. Kim Tiêu nhận ra ánh mắt của nàng có cái gì đó như một bức màn nước che phủ. Đôi thu nhãn thật buồn, với những nét trống rỗng trơ trụi. Nhìn vào thu nhãn của Ngọc Lan, Kim Tiêu ngỡ như đó là đôi mắt nai ngơ ngác khi lạc bầy, một ánh mắt ngây thơ đến tội nghiệp.
Chàng buông tiếng thở dài, từ tốn nói :
- Kim Tiêu không có ý gì đâu. Kim Tiêu không muốn Ngọc Lan đau khổ đâu.
Nàng cứ nhìn Kim Tiêu và lắng nghe những lời nói của chàng. Trong sự im lặng đó, Ngọc Lan đúng là kẻ mộng du thoát khỏi thực tại, ngơ ngẩn với những gì nàng bắt gặp trong thủy xá đặng cướp đi sinh lực nhỏ nhoi của mình.
Kim Tiêu không sao dằn được trước vẻ ngơ ngác của nàng. Chàng nắm lấy hai tay Ngọc Lan.
- Ngọc Lan nghe Kim Tiêu nói chứ.
Nàng bất giác rùng mình, không biết nàng rùng mình bởi cái lạnh của trời đêm thấm vào da thịt hay vì những nói của Kim Tiêu buộc lòng phải quay về với thực tại đặng chứng nghiệm nỗi đau se thắt cả trái tim mình.
Sau cái rùng mình, Ngọc Lan lại nhìn Kim Tiêu như nhìn một cái gì đó không thực hiện hữu trong ánh mắt nàng.
Kim Tiêu gượng cười :
- Ngọc Lan giận huynh.
Ngọc Lan lắc đầu như một người vô thức. Bất thình lình, Ngọc Lan ôm lấy Ngạn Kim Tiêu.
- Muội yêu huynh... huynh đừng bỏ muội.
Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấy chàng. Ngọc Lan nấc nghẹn mạt tiếng, cùng với tiếng nấc đó, hai dòng lệ trào ra khóe mắt nàng.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Kim Tiêu yêu muội. Huynh sẽ không bỏ Ngọc Lan đâu.
Kim Tiêu nâng cằm Ngọc Lan. Chàng nhìn thấy trong ánh mắt của nàng là một khoảng mênh mông nỗi muộn phiền, u hoài.
Kim Tiêu gượng cười rồi từ từ cúi xuống áp môi mình vào hai cánh môi của Ngọc Lan. Tiếp nhận nụ hôn của Kim Tiêu, thể pháp Ngọc Lan run nhẹ trong vòng tay của chàng. Nàng biểu thị tất cả những cảm xúc dạt dào khi có được nụ hôn từ người mình yêu. Kim Tiêu nghe rõ từng nhịp tim thổn thức của nàng, trong khi vòng tay của nàng vẫn quấn chặt lấy chàng. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt mộng du với sự ngây ngất rồi nhỏ nhẹ nói :
- Muội chỉ có một mình Ngạn huynh mà thôi. Huynh đừng bỏ muội.
Kim Tiêu gật đầu :
- Rồi Ngọc Lan sẽ hiểu huynh.... đứng giữa trời và đất. Kim Tiêu sẽ không bao giờ để Ngọc Lan buồn nữa, huynh sẽ không bỏ muội. Chỉ có cái chết mới khiến Ngạn Kim Tiêu rời xa Ngọc Lan.
Nàng nép đầu vào ngực Kim Tiêu.
Kim Tiêu cảm nhận vùng ngực mình âm ấm, sự ấm áp đó tạo ra bởi những dòng lệ tuôn trào từ đôi thu nhãn của nàng.
Một tiếng chim đêm rít trên bầu trời. Tiếng chim đêm kêu lanh lảnh đó như một lời nói của cõi a tỳ đập vào thính nhĩ Kim Tiêu. Chàng gỡ vòng tay Ngọc Lan.
Hai người nhìn nhau.
Chàng nhỏ nhẹ nói :
- Sương đêm nay dày quá. Huynh sẽ đưa muội vào trong. Đừng đứng đây nữa nhé.
Nàng khẽ gật đầu.
Kim Tiêu vuốt má nàng.
- Đừng khóc.
Chàng thốt ra lời nói đó, chẳng biết Ngọc Lan có nghe không mà nước mắt trào đẫm ra hai bên khóe mắt.
- Muội khiến cho huynh phải đau lòng đó.
Ngọc Lan vội chùi hai dòng lệ. Nàng nhìn Kim Tiêu.
- Muội không khóc rồi nè.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Huynh đưa muội vào trong biệt lầu của muội.
Chàng nắm tay Ngọc Lan dẫn vào biệt lầu của nàng. Chàng đưa nàng về biệt phòng, dìu Ngọc Lan đến tràng kỷ.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Huynh hy vọng đêm nay là một đêm muội ngon giấc.
Nàng nhìn chàng.
- Huynh hãy ở đây với muội.
- Muội nằm xuống đi.
Ngọc Lan ngoan ngoãn như một đứa bé nằm xuống. Chàng lấy chăn đấp lên người nàng, rồi ngồi bên cạnh.
Ngọc Lan nắm lấy tay Kim Tiêu.
- Huynh đừng đi đâu cả.
- Huynh sẽ không đi đâu cả. Huynh sẽ ru cho muội ngủ. Nào... nhấm mắt lại đi.
Ngọc Lan ngoan ngoãn làm theo lời Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ hỏi :
- Đêm nay khi muội chìm vào giấc mộng, muội sẽ mơ thấy gì?
Nàng mỡ mắt ra nhìn chàng.
- Nếu Ngọc Lan mơ chỉ mơ thấy Ngạn huynh thôi.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Muội ngủ và sẽ mơ thấy Ngạn huynh. Trong giấc mơ, hẳn huynh là một con người khác chứ không phải là con người thực này.
Nàng gật đầu.
Kim Tiêu nhẹ điểm chỉ vào mê huyệt của nàng.
Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói :
- Ngạn Kim Tiêu... huynh...
Nàng chỉ nói được câu nói đó rồi chìm hẳn vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ chẳng biết nàng mọng mị gì mà hai cánh môi vẫn cứ mấp máy thỉnh thoảng lại cất ra tục danh của Kim Tiêu.
Nghe nàng gọi tên mình, Kim Tiêu cũng không khỏi chạnh lòng với nỗi xót xa thương cảm.
Chàng đứng lên nhìn Ngọc Lan.
- Nếu ngày mai, Ngạn Kim Tiêu không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa, hy vọng những giấc mộng của Ngọc Lan cũng sẽ tan biến theo huynh.
Chàng vuốt mái tóc nàng rồi điểm nụ cười mỉm. Kim Tiêu ngắm nhìn Ngọc Lan ngủ nhẹ buông tiếng thở dài, chàng cúi xuống hôn phớt qua trán nàng một lần nữa rồi mới quay bước đi ra khỏi biệt phòng.
Rời biệt lầu của Ngọc Lan Kim Tiêu thi triển ngay “Bách Bộ Hư Tướng” hướng về phía “Tử Trường”. Kim Tiêu đâu biết được khi chàng vừa rời khỏi biệt lầu có một người dõi mắt theo chàng.
Tử Trường vẫn phủ đáy một màn sương đêm giá rét tạo ra một sự ẩm ướt và u tịch.
Kim Tiêu thả bước chậm rãi vào thảm cỏ, chàng đi thẳng đến trước hòn giả sơn “Ngũ hành”. Nhìn hòn giả sơn “Ngũ hành” chìm trong màn sương dày đặc, chàng bất giác nghĩ đến Lão Ngoan Đồng Nhi.
Chàng nhủ thầm :
- “Lão Ngoan Đồng Nhi để lại dấu ấn thủ trên thành vò rượu, hẳn có ý chỉ điểm cho mình đến chỗ này. Hòn giả sơn Ngũ hành này có cái gì mà Lão Ngoan Đồng Nhi muốn mình đến”.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu chàng thì bất thình lình những âm thanh rì rì đập vào thính nhĩ Kim Tiêu.
Cùng với tiếng rì rì đó, ánh sáng phát ra từ hòn giả sơn Ngũ hành rồi một vòm cửa đập vào mắt Kim Tiêu, đứng ngay vòm cửa là Tà Nhân Vô Diện.
Thêm một tiếng chim đêm rít lên bầu trời. Tiếng chim đêm chẳng biết có điềm báo gì nhưng Kim Tiêu cảm nhận xương sống mình như có một luồn hàn khí chạy dọc lên trên. Đây là lần đầu tiên chàng có được cảm giác lạ thường đó, chính cảm giác đó khiến Ngạn Kim Tiêu bất giác rùng mình. Rít một luồn chân khí, đưa luôn cả hàn khí vào trong người. Kim Tiêu cảm giác vùng thượng đẳng mình gay lạnh, rồi mới thả bước chậm rãi về phía vòm cửa trên hòn giả sơn Ngũ hành.
Kim Tiêu và Tà Nhân Vô Diện đối mặt nhìn nhau..
Kim Tiêu từ tôn nói :
- Đây là nhà của tôn giá?
Đôi nhãn quang sáng rực của Tà Nhân Vô Diện rọi vào mặt chàng. Y nhạt nhẽo nói :
- Đừng nói những lời vỡ vẩn, đi theo ta.
Tà Nhân Vô Diện quay bước đi vào trong.
Kim Tiêu bước theo sau, chàng vừa bước qua vòm cửa thì thạch môn tự đóng lại.
Chàng và Tà Nhân Vô Diện đã ở bên trong hòn giả sơn Ngũ hành. Đó là một hành lang ẩm thấp với hàn khí tỏa ra từ hai bên vách.
Hai người đi đến cuối hành lang, thì đến một mật đạo dẫn xuống bên dưới.
Tà Nhân Vô Diện đưa Kim Tiêu đến một gian thạch thất, trong gian thạch thất đó bày sẵn một bàn hương án.
Y cùng Kim Tiêu bước đến trước bàn hương án.
Kim Tiêu tò mò nhìn qua Tà Nhân Vô Diện. Y vẫn khoát chân diện của Vương Tự Khan.
Kim Tiêu tò mò hỏi :
- Tôn giá định làm gì vậy?
Thắp ba nên hương, ghim lên hương án, Tà Nhân Vô Diện nói :
- Ta và ngươi cùng tuyên thệ trước bàn hương án.
Y nhìn lại Kim Tiêu.
- Ta sẽ cho ngươi biết tất cả sự thật. Ngược lại ngươi phải giao Ngọc ấn thật cho ta.
Kim Tiêu cười khẩy :
- Tôn giá hoài nghi Kim Tiêu?
Tà Nhân Vô Diện hơi lưỡng lự. Y miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu đồng ý chứ?
Kim Tiêu vuốt cằm rồi nói :
- Đã cùng với tôn giá bước vào chỗ bí mật này, thì còn đồng ý hay không đồng ý gì nữa. Khi Kim Tiêu nhận lời hẹn với tôn giá thì đã có sự lựa chọn và quyết định. Còn cái gì thay đổi nữa, nhưng Kim Tiêu không biết tôn giá buộc Kim Tiêu tuyên thệ cái gì.
Tà Nhân Vô Diện gật đầu :
- Tốt. Hãy tuyên thệ theo ta.
Kim Tiêu bước đến ngang với Tà Nhân Vô Diện. Tà Nhân Vô Diện trịnh trọng đưa hữu thủ qua khỏi đầu.
- Trước bàn hương án thiên địa, ta thề sẽ thực hiện đúng tất cả những gì đã nói với Kim Tiêu. Nếu như ta không giữ lời...
Kim Tiêu khoát tay :
- Khoan...
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại chàng, đôi chân mày nhíu lại :
- Sao ngươi lại cắt ngang lời ta nói?
- Kim Tiêu muốn biết tôn giá đã nói gì với Kim Tiêu.
- Những gì ta đã nói với ngươi ở thủy xá.
Kim Tiêu lắc đầu, vuốt cằm :
- Kim Tiêu quên rồi, tôn giá nhắc lại đi.
- Vừa mới qua mấy canh giờ, ngươi đã vội quên rồi sao?
- Ơ... đúng là Kim Tiêu quên. Bởi vì cái đầu của Ngạn Kim Tiêu bây giờ như mớ bồng bông bởi sự hiện hữu của hai cục mỡ trong tâm thức mình. Một người là Đổng Ngọc Lan tiểu thư, còn người kia là Giang Vi Tử. Hai trang giai nhân đó người nào cũng đẹp, người nào Kim Tiêu cũng thích, không thể quyết định chọn lựa được. Chẳng lẽ để hai nàng ấy, mỗi nàng nằm một bên trong đêm động phòng thì khó xử quá, bằng như chọn một người thì Kim Tiêu không nỡ bỏ người kia, với lại cái tính tham lam của một gã đạo soái cũng không cho Kim Tiêu bỏ người nào hết. Chính vì vậy mà Kim Tiêu chẳng nhớ lời nào của tôn giá.
Tà Nhân Vô Diện buông một tiếng thở dài.
- Sao ngươi rắc rối vậy. Thôi được... ta khuyên ngươi nên chọn Giang Vi Tử cô nương mà bỏ Ngọc Lan đi.
- Tôn giá đâu phải là Kim Tiêu mà biết được tâm trạng Kim Tiêu. Kim Tiêu không nhận lời chỉ giáo của tôn giá đâu.
Chàng giả lả cười :
- Tôn giá nói gì?
Thở ra một tiếng dài thườn thượt, Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
- Ta nhắc lại đây. Ngươi sẽ được biết bí mật về sự mất tích của Vương Tự Khan.
- Còn giải độc nữa.
Tà Nhân Vô Diện lưỡng lự rồi nói :
- Được...
Y chỉ chiếc tráp vàng để trên bàn hương án.
- Cây trầm giải bách độc trong chiếc tráp ấy.
Kim Tiêu với tay mở nắp chiếc tráp. Một vầng sáng xanh tỏa ra từ chiếc tráp vàng.
Kim Tiêu nhìn vào trong tráp, trong tráp là một cây trâm bằng Ngọc phát ánh quang xanh rờn.
Chàng nhìn lại Tà Nhân Vô Diện :
- Vật này xem như của Kim Tiêu rồi chứ?
- Khi nào ngươi trao Ngọc ấn Kim Tiêu vuốt cằm :
- Kim Tiêu đâu cần đến Ngọc ấn.
Tà Nhân Vô Diện lườm chàng, quay lại bằn hương hán y lại đưa tay qua khỏi đầu.
Kim Tiêu khoát tay :
- Tôn giá khoan tuyên thệ.
Tà Nhân Vô Diện nhíu mày :
- Còn điều gì nữa?
Kim Tiêu chấp tay sau lưng :
- Còn một điều nữa, tôn giá quên chưa nhắc.
- Nói đi.
- Tôn giá không được sát tử Ngạn Kim Tiêu khi đã có Ngọc ấn.
Chân mày tà nhân diện nhíu lại :
- Ta không nói với ngươi điều này.
- Không nói tất tôn giá đã tự thú nhận khi có Ngọc ấn sẽ giết ngay Ngạn Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện im lặng. Mãi một lúc y mới từ tốn nói :
- Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc. Huống chi sau cuộc phó hội này Ngạn Kim Tiêu biết quá nhiều.
Kim Tiêu nhún vai :
- Nếu vậy sự giao ước của Kim Tiêu và tôn giá chẳng có giá trị vì Kim Tiêu sẽ bị thiệt thòi. Người ta làm cuộc trao đổi mà chịu thiệt thòi thì có là cuồng tâm loạn trí mới làm cuộc trao đổi đó. Ngạn Kim Tiêu hủy cuộc trao đổi với tôn giá. Tại hạ về đây.
Vừa nói Kim Tiêu vừa quay bước, nhưng Tà Nhân Vô Diện đã vươn trảo thộp vào yết hầu chàng.
Kim Tiêu thản nhiên nói :
- Kim Tiêu tạm gọi chỗ ẩm ướt bí mật này là nhà của tôn giá. Chủ nhà không nên đối xử với khách như vậy. Kim Tiêu chấp nhận đến đã xem thường sự sống chết của mình rồi.
Tà Nhân Vô Diện rút trảo lại, nhạt nhẽo nói :
- Thôi được ta sẽ không sát tử Ngạn Kim Tiêu, khi nào Kim Tiêu còn ở trong Đổng phủ. Ngược lại, trước khi ngươi chưa ra khỏi Đổng phủ, thì tuyệt nhiên không được thố lộ những gì ngươi biết.
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Nhường người một bước tất được kính lại một trượng. Ngạn Kim Tiêu đồng ý.
Tà Nhân Vô Diện lườm chàng. Y quay lại bàn hương án trịnh trọng dưa tay qua khỏi đầu.
- Ta hứa giữ lời với Ngạn Kim Tiêu. Nếu như không giữ lời, trời tru đất diệt ta.
Kim Tiêu gật đầu.
- Tốt.
- Đến lượt ngươi.
Kim Tiêu trịnh trọng đưa tay qua khỏi đầu rồi nói.
- Kim Tiêu hứa giữ lời trao cho vị tôn giá có nhiều bộ mặt đây Ngọc ấn, nếu không giữ lời hứa trời tru đất diệt Ngạn Kim Tiêu.
Chàng nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu tuyên thệ giống hệt tôn giá. Cầu cho trời đất chứng giám để một trong hai người Kim Tiêu và tôn giá nếu không giữ lời, trời không dung đất không tha.
- Ta tin trời đất sẽ chứng giám.
Y gằn giọng nói :
- Ngọc ấn đâu, trao ra đi.
- Đã tuyên thệ rồi, còn hoài nghi gì nữa. Tôn giá sao gấp gáp quá vậy.
Kim Tiêu vuốt cằm, xoa tay rồi nói :
- Sớm muộn gì Kim Tiêu cũng trao Ngọc ấn cho Đổng Kỹ Thượng huynh mà.
Lời nói của Kim Tiêu khiến Tà Nhân Vô Diện sững sờ. Y buột miệng nói :
- Ngươi nói ta là Đổng Kỹ Thượng.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Còn ai ngoài huynh nữa.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói :
- Xem ra ta không thể nào giấu chân diện của mình trước Ngạn Kim Tiêu.
Vừa nói Tà Nhân Vô Diện vừa đưa tay lên toan vuốt mặt nhưng Kim Tiêu đã khoát tay ngăn lại.
- Đừng.
Tà Nhân Vô Diện hạ tay xuống nhìn Kim Tiêu.
- Ngươi đã biết ta là ai rồi, còn giấu chân diện làm gì nữa.
- Kim Tiêu thích huynh khoác bộ mặt này hơn. Có như vậy mới đúng là Tà Nhân Vô Diện. Thứ hai Kim Tiêu hổng muốn thấy chân diện của huynh lúc này, bởi điều đó đồng nghĩa với lời nguyền mà huynh đặt ra cho mình. Ai thấy chân diện của Tà Nhân Vô Diện, người đó phải chết. Với lại huynh khoác bộ mặt này thì xấu xí hơn khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của Đổng Kỹ Thượng huynh. Với lại Kim Tiêu hẹn với Tà Nhân Vô Diện chứ không hẹn với Đổng Kỹ Thượng huynh.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Kim Tiêu nói :
- Được, ta sẽ khoác bộ mặt này trong cuộc trao đổi với người, tại sao ngươi biết ta là Đổng Kỹ Thượng?
Kim Tiêu xoa tay :
- Chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ hiểu ra. Người khác thì không nghi ngờ Đổng Kỹ Thượng là Tà Nhân Vô Diện, nhưng Kim Tiêu thì buộc phải nghi ngờ. Huynh che giấu hành tung rất hay. Một gã thư sinh yếu đuối chỉ biết thi pháp, bút họa, không hề có võ công, thậm chí đuổi một con ruồi, ruồi cũng làm biếng hổng chịu bay thì sao có thể là Tà Nhân Vô Diện được. Do đó Đổng huynh qua được mắt mọi người.
Tà Nhân Vô Diện chắp tay sau lưng.
- Ngươi không có cái nhìn sâu xa hơn người ta đâu.
- Có đấy. Lần thứ nhất Kim Tiêu gặp Tà Nhân Vô Diện. Tà Nhân Vô Diện đã có thể lấy mạng Kim Tiêu, nhưng lại không làm điều đó.
- Bởi ngươi không thấy chân diện của ta.
- Không phải lý do đó, Tà Nhân Vô Diện chỉ thẩm chứng Kim Tiêu có phải là Đạo Soái Dương Châu hay không. Đổng huynh đến Dương Châu không phải tìm thi tứ mà đi tìm Đạo Soái Dương Châu thì đúng hơn.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cười :
- Ngươi khá thông minh.
- Còn thông minh nhiều hơn huynh tưởng.
- Vậy ngươi còn phát hiện điều gì?
- Sau khi huynh đã thẩm chứng Kim Tiêu là Đạo Soái Dương Châu thì phái Mộng Di Hoa bám theo Kim Tiêu nên mới có cuộc di hành đến Hàm Dương tìm Độc chủ Bá Nghị. Trên đường đi sẽ đầu độc Kim Tiêu, và buộc Kim Tiêu phải đột nhập điện Thái Hòa để lấy trộm “Ngọc ấn”.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cười :
- Di Hoa đã đầu độc ngươi bằng xác thân của nàng.
Mặt Kim Tiêu sượng sùng, chàng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu cũng là người bằng xương bằng thịt cũng có xúc cảm với cái đẹp hoàn mỹ của nàng, tội nghiệp cho Di Hoa. Chính từ lúc đó, Kim Tiêu đã nghi ngờ huynh là Tà Nhân Vô Diện. Bởi người lợi dụng được Mộng Di Hoa phải là người tri kỷ của nàng. Cổ thư có câu, kẻ giết ta chính là người ở bên cạnh ta.
- Ngươi đã nghi ngờ ta từ lúc đó.
- Lúc đó chỉ mới nghi ngờ thôi.
Kim Tiêu mỉm cười nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu quay về Đổng phủ cạo đầu tất cả mọi người. Thật ra ý của Kim Tiêu chỉ muốn thẩm chứng phản ứng của huynh. Huynh đúng là kẻ biết nhẫn nhục và chịu đựng.
Huynh chấp nhận vờ bị trúng độc để Kim Tiêu cạo đầu huynh. Thật ra lần trúng độc trước, Kim Tiêu không bị trúng độc chứng tỏ một điều trong rượu có có giải dược. Còn người giết ả a hoàn chính là Mộng Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện chắp tay sau lưng.
- Không biết những người kia có nghĩ như Ngạn Kim Tiêu không nhỉ.
- Nếu họ nghĩ được như Kim Tiêu thì chẳng có cuộc hẹn này với huynh.
- Ngươi còn nghĩ ra điều gì nữa?
- Huynh đã gặp Tống Thừa Ân huynh. Với võ công của huynh, huynh muốn lấy mạng Thừa Ân đại ca lúc nào chẳng được, nhưng huynh đã không lấy mạng Thừa Ân khi gặp huynh ấy ven dòng suối. Chẳng qua huynh muốn lợi dụng sự căm thù của Thừa Ân, mà buộc Thừa Ân phải đưa Ngọc ấn đến cho huynh.
- Ngươi cũng phát hiện ra điều đó à?
- Nếu không đoán được thẩm ý của Tà Nhân Vô Diện thì Ngạn Kim Tiêu đầu tráo Ngọc ấn giả để Thừa Ân đưa đến cho huynh.
Tà Nhân Vô Diện ôm quyền :
- Kim Tiêu... ta bội phục ngươi đó.
Kim Tiêu ôm quyền đáp lễ :
- Đa tạ lời khen của huynh.
- Còn gì nữa...?
- Còn một điều mà Ngạn Kim Tiêu phải nghi vấn. Cũng là lời chỉ huấn của huynh.
- Đó lạ gì.
- Huynh có thể dị dung ra bất cứ người nào, duy có Đổng Kỹ Thượng là huynh không bao giờ dị dung. Chẳng lẽ huynh chường bộ mặt thật của mình ra cho mọi người thấy. Cho dù huynh làm vậy thì cũng không ai nhìn ra được Tà Nhân Vô Diện là Đổng Kỹ Thượng nhưng tại vì huynh sợ dụng đến chân tướng thật của mình sẽ quá giống. Hoặc có một nguyên nhân gì khác nữa.
Kim Tiêu ve cằm :
- Hê... huynh có nguyên nhân gì không?
Những thớ thịt trên mặt Tà Nhân Vô Diện giật giật. Y cau mày, quay mặt chỗ khác :
- Ta không có nguyên nhân gì cả.
- Kim Tiêu đoán, chắc là huynh rất sợ nhìn vào chân diện mình. Ngay cả chân diện của mình huynh còn sợ thì người khác sao có thể tận mục sở thị chân diện của Tà Nhân Vô Diện.
Tà Nhân Vô Diện quay ngoắt lại :
- Đủ rồi.
- Chưa hết đâu Kim Tiêu còn muốn biết Mộng Di Hoa giờ đang ở đâu.
Tà Nhân Vô Diện lưỡng lự rồi nói :
- Di Hoa đã bị ta đẩy xuống vực Vọng Tình.
Kim Tiêu nhíu mày :
- Tại sao huynh làm vậy?
- Tại vì ngươi.
- Vì Kim Tiêu?
Tà Nhân Vô Diện gật đầu.
- Sao lại là Kim Tiêu?
Vừa hỏi Kim Tiêu vừa trố mắt mở to hết cỡ nhìn Tà Nhân Vô Diện. Tuy y lưỡng lự, Kim Tiêu gắt giọng nói :
- Huynh đừng có đổ vạ cho Ngạn Kim Tiêu đấy nhé. Kim Tiêu không đẩy Di Hoa xuống vực, mà chính tay huynh đẩy nàng.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ta không muốn Mộng Di Hoa thuộc về ai.
Kim Tiêu nhíu mày.
- Huynh yêu Mộng Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài :
- Ta yêu nàng, nhưng số phận...
- Số phận hay vì tham vọng.
Tà Nhân Vô Diện nhìn thẳng vào mặt Kim Tiêu.
- Ngạn Kim Tiêu ngươi không thể biết tất cả, nhưng có một chuyện mãi mãi ngươi không thể nào đoán ra được. Ta yêu Di Hoa, nhưng ta buộc phải biến Di Hoa thành độc nhân để mãi mãi Di Hoa không có được một tình lang nào. Nàng mãi mãi là cánh hoa đẹp cô độc, chính vì lẽ đó nên ta mới đến Dương gia sát tử Dương Đình Tuyết Anh để có được cây trâm ngọc bách giải bách độc này.
- Vì cây trâm độc giải bách độc mà huynh sát tử tân nương của Tống Thừa Ân huynh.
- Thì đã sao nào. Đây cũng là ý của Dương Đình Mỹ Diện mà.
Kim Tiêu nheo mày :
- Dương Đình Mỹ Diện hả?
Buông tiếng thở dài, Tà Nhân Vô Diện nói :
- Tất cả cũng bởi chữ tình mà ra cả. Tống Thừa Ân đa tình nhưng lại là kẻ nặng tình. Y đâu ngờ được rằng Dương Đình Mỹ Diện, bào muội của Dương Đình Tuyết Anh yêu y như một người điên. Khi y quyết định thành thân với Dương Đình Tuyết Anh thì cũng vô tình chém một lưỡi kiếm vào tim Dương Đình Mỹ Diện.
Bằng một tiếng thở dài, Tà Nhân Vô Diện nói tiếp :
- Khi người ta yêu mà lại không được trọn chữ tình nên chữ tình đã biến thành chữ hận. Dương Đình Mỹ Diện đã phải nhờ đến việc sát tử tỷ tỷ mình đặng hy vọng có được chữ tình với Tống Thừa Ân.
- Mỹ Diện đã đổi cây trâm với cái chết của Tuyết Anh tỷ tỷ.
- Không sai.
- Tống Thừa Ân biết được chuyện này hẳn phải cạo đầu đi tu.
Nói rồi Kim Tiêu nhìn sang Tà Nhân Vô Diện.
Tiếp nhận ánh mắt xoi mói của chàng, Tà Nhân Vô Diện cau mày :
- Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?
- Ngạn Kim Tiêu nhìn huynh bởi vì muốn thẩm chứng xem huynh có phải là kẻ điên tình giống như Dương Đình Mỹ Diện hay không.
- Sao ngươi nghĩ ta là kẻ điên tình?
- Huynh yêu Mộng Di Hoa. Huynh đã có thể cùng với Di Hoa là một đôi uyên ương mà bất cứ người nào cũng thèm muốn, sao huynh lại biến Di Hoa thành độc nhân, chỉ để ngắm nhìn nàng và không muốn nàng có tình lang. Huynh và Di Hoa vẫn có thể kết hợp thực hiện bá nghiệp của mình mà.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ta khuyên ngươi đừng nên tò mò, tìm hiểu về chuyện đó.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện quay mặt nhìn vế bàn hương án.
Kim Tiêu khẽ lắc đầu :
- Chuyện tình của huynh và Tống Thừa Ân rắc rối quá, hổng giống như Ngạn Kim Tiêu. Còn một chuyện này nữa Kim Tiêu muốn hỏi huynh.
- Hỏi đi.
- Tại sao huynh sát tử Giác Chân đại sư?
- Ta không sát tử Giác Chân đại sư.
- Huynh không sát tử đại sư thì ai?
- Ta đến Pháp Quang tự để tìm Đạo Soái Dương Châu, bởi Tiêu Dao Mẫn nói cho ta biết những cuộc phát chẩn tại Dương Châu đều do Pháp Quang tự đứng ra. Khi ta đến trong bộ mặt của Thiên Hựu đạo trưởng để truy tìm hành tung của ngươi, Giác Chân đạo trưởng cùng năm vị tăng tướng tự đoạn mạch và viên tịch. Đại sư như biết cái thời khắc mình phải ra đi.
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại Kim Tiêu :
- Một mũi tên bắn hai con chim.
- Huynh gieo hận thù giữa Thiếu Lâm và Võ Đang.
- Điều đó tốt hơn cho ta.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, chàng lắc đầu :
Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
- Bây giờ ta không cần phơi bày chân diện tướng của mình, Ngạn Kim Tiêu cũng biết ta là ai rồi. Ngươi nên giữ lời tuyên thệ của mình, khi chưa rời khỏi Đổng gia.
- Lão Ngoan Đồng Nhi cũng sợ huynh giết.
- Lão đã mò được đến tận hòn giả sơn Ngũ hành. Lão cũng đã biết được chân diện của ta.
Kim Tiêu lắc đầu.
- Có một bộ mặt thôi mà huynh giết bao nhiêu người. Huynh rắc rối quá.
- Ai cũng có con đường đi của mình. Ngạn Kim Tiêu cũng vậy.
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện Đồng Kỹ Thượng.
- Đến câu hỏi cuối cùng mà Kim Tiêu muốn biết.
- Vương Tự Khan.
Kim Tiêu gật đầu.
- Mục đích của Kim Tiêu chính là câu hỏi này.
Tà Nhân Vô Diện thi triển Thiên Cang chỉ.
Một đạo chỉ đỏ ối phát tác ra từ song chi điểm vào cây cột trụ.
Cạch....
Những âm thanh rì rì phát ra đập vào tai Kim Tiêu.
Cùng với âm thanh đó một vòm cửa mở ra.
Tà Nhân Vô Diện nói :
- Tự Khan ở trong vòm cửa đó, ngươi vào đi.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Đa tạ huynh.
Kim Tiêu bước đến bên hương án, cầm lấy hai tịnh rượu quay lại nói với Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu mượn hai tịnh rượu của huynh. Gặp lại Vương tiền bối không đem theo cái gì thất lễ quá.
Chàng nói rồi dợm bước về phía vòm cửa nhưng Tà Nhân Vô Diện gọi lại.
- Khoan đã.
Kim Tiêu dừng bước nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
- Huynh còn điều gì muốn nói với Kim Tiêu.
- Ta muốn nhờ ngươi một chuyện.
- Được, huynh muốn nhờ gì.
Tà Nhân Vô Diện từ tốn :
- Gã Vương Tự Khan... ngươi đừng nghĩ ta là một ác nhân.
- Được... được...
- Còn chuyện này nữa... ta nhờ ngươi hỏi lão...
Tà Nhân Vô Diện lường lự bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Kim Tiêu nhường mày :
- Huynh khó nói à?
- Làm sao vẫn giữ được khuôn mặt ta muốn có.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Kim Tiêu trang trọng nói :
- Ngạn Kim Tiêu là người duy nhất có được cơ hội này, ta hy vọng ngươi không làm ta thất vọng. Lời thỉnh cầu của ta vừa rồi với Ngạn Kim Tiêu là con đường sống cho ngươi. Có thể cũng là con đường vinh hiển của ngươi. Ngươi nên nghĩ đến Ngọc Lan. Xá muội của ta rất yêu ngươi.
Nhìn Kim Tiêu, Tà Nhân Vô Diện trầm giọng nói tiếp :
- Không có cây trâm này... đến con trăng này, ngươi không sống được đâu.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện cầm lấy chiếc tráp có cây trâm, cho vào ống tay áo.
- Đừng để tà thất vọng và Ngọc Lan đau khổ. Ta cũng rất thích có một hảo đệ như ngươi. Tìm một hảo đệ như ngươi đúng là hiếm có đó.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện đi về phía thạch môn.
Kim Tiêu nhìn theo Tà Nhân Vô Diện, cho đến khi y ra khỏi thạch môn hòn giả sơn mới nhìn lại vòm cửa.
Chàng khẽ lắc đầu.
Kim Tiêu nghĩ thầm :
- “Xem ra Tà Nhân Vô Diện chẳng có liên quan gì đến thân phận của mình. Cái lão ôn dịch Bửu Chỉnh Tư tự dưng đưa mình vào cái chuyện nhốn nháo này. Bây giờ có muốn rút chân ra cũng không được. Lão trác táng mãi rồi đâm ra lú lẫn, mụ mẫm”.

Hồi 39

Thê lương đa oán tình
Gian thạch thất ẩm thấp xốc mìn xú khí nồng nặc xông vào mũi Kim Tiêu.
Ánh sáng lở mờ từ trên cao hắt xuống. Ánh sáng đó được tạo bới những vì sao đêm chiếu xuyên qua cái lỗ trên cao. Trong gian thạch thất đó, một người gầy đét chỉ còn da bọc xương, với thân pháp tàn phế, chỉ còn lại mỗi một cánh tay trái.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan mà không khỏi chạnh lòng thương cảm.
Vương Tự Khan nhìn lên khi chàng vừa bước vào thạch thất.
- Vương tiền bối.
Vương Tự Khan cất tiếng thỏ thẻ như một đứa trẻ vừa mới học nói, có lẽ lão sống quá lâu trong thạch thất nên ngay cả phát âm cũng không thành chữ.
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi không phải là Tà Nhân Vô Diện?
- Vãn bối là Ngạn Kim Tiêu.
- Tà Nhân Vô Diện cho ngươi vào đây.
- Huynh ấy ban đặc ân cho Ngạn Kim Tiêu vào đây.
Chàng vừa nói dứt câu Vương Tự Khan chỉ tay ra cửa thạch thất. Lão rít giọng the thé :
- Đi ra ngay lập tức.
- Tiền bối.
Vương Tự Khan dựng tả thủ lên đầu. Lão cất giọng lạnh lùng và tàn nhẫn :
- Ra ngay lập tức.
Kim Tiêu bối rối. Chàng đặt hai tịnh rượu xuống thềm đá, nhỏ giọng nói :
- Vãn bối đem hai tịnh rượu đến cho tiền bối.
- Mười sáu năm nay, ta đã không có giọt rượu nào trong người. Ta đâu cần rượu của ngươi.
Vương Tự Khan chỉ tay về phía cửa :
- Đi ra ngay, cút khỏi mắt của lão phu.
- Tiền bối.
- Tiểu tử điếc sao không nghe lời ta nói chứ. Tiểu tử... ta không muốn ai quấy rầy mình. Mười mấy năm nay ta đã quen với cuộc sống này rồi, không muốn tiếp xúc với ai đâu. Càng không thích người của Tà Nhân Vô Diện đến vấn an mình, ngươi cút xéo ra ngoài được rồi đó.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan. Chàng buông tiếng thở dài, rồi cúi xuống bê hai tinh rượu nhìn Tự Khan.
- Tiền bối không muốn uống rượu với vãn bối ư.
Vương Tự Khan nạt ngay Kim Tiêu :
- Không. Trên thế gian này ta không muốn cái gì cả.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi trừng mắt nhìn Vương Tự Khan. Hai người đối nhãn với nhau.
Chàng lầu bầu nói :
- Lão già ôn dịch, tại vì lão Bửu Chỉnh Tư nói với bổn công tử thân phận của Ngạn Kim Tiêu có liên quan tới Tà Nhân Vô Diện và cũng tại đại sư Giác Chân muốn biết về sự mất tích của lão, nên buộc Ngạn Kim Tiêu nhúng tay vào những chuyện bát nháo của giới võ lâm. Biết thế này ta thà mai danh ẩn tích tại Dương Chân, lâu lâu kiếm vài trăm nén ngân lượng, còn hơn lần mò vài cái thạch thất hôi hám bẩn thỉu này.
Chàng hừ nhạt mạt tiếng :
- Tiền bối không uống rượu của Ngạn Kim Tiêu thì Ngạn Kim Tiêu đem ra trả lại Tà nhân vô điện Đổng Kỹ Thượng vậy.
Kim Tiêu nói rồi quay bước. Chàng bước về phía cửa với những bước đi thật chậm.
Kim Tiêu không nghe Vương Tự Khan gọi mình lại.
Kim Tiêu dừng chân ngay ngường cửa quay lại nói :
- Tiền bối nhớ rằng, Ngạn Kim Tiêu đến được thạch thất này đã phải đổ biết bao nhiêu mồ hôi và tâm huyết. Thậm chí còn dám xông vào điện Thái Hòa lấy trộm Ngọc ấn để rồi ngày nay phải nhận án tru di cửu tộc treo trên đầu. Xem ra những việc vãn bối làm đều là công cốc.
Chàng vò đầu :
- Ngạn Kim Tiêu sao ngươi ngu thế nhỉ. Tự dưng chen chân vào võ lâm rồi tự chuốc họa vào mình.
Chàng gõ vào trán mình :
- Đồ ngu, chắc ngươi phải xâm thêm một chữ ngu trên trán, chứ đừng xâm chữ Vương nơi lòng bàn tay mình.
Chàng hừ nhạt rồi lườm Tự Khan :
- Hê... tiền bối đuổi Ngạn Kim Tiêu, vãn bối sẽ ra ngoài ngay. Nhưng thịnh tâm của vãn bối cũng nên nhận lấy chứ. ít ra cũng nhận hai tịnh rượu cúng của Ngạn Kim Tiêu, tiểu bối không phải làu bàu chửi rủa lão tiền bối là kẻ hồ đồ, rượu dâng đến miệng còn chê. Hay tiền bối sợ trong rượu có độc. Nếu rượu có độc thì cũng tốt, bởi thà chết còn hơn sống khô hạnh như tiền bối.
Kim Tiêu hất mặt :
- Sao... tiên sinh uống rượu không?
Vương Tự Khan nhìn chàng :
- Đem đến đây.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Có thế chứ.
Chàng quay bước trở lại rồi ngồi xuống đối diện với Vương Tự Khan, đặt hai tịnh rượu xuống trước mặt Vương Tự Khan, Kim Tiêu nói :
- Uống một mình khó uống lắm... tiền bối có cần người nói đối ẩm không.
Kim Tiêu nói dứt câu thì những thớ thịt bên trái mặt của Tự Khan giật giật nhẹ một cái.
Kim Tiêu nói :
- Tiền bối đúng là Vương Tự Khan rồi.
- Còn ngươi là Đạo Soái Dương Châu.
- Sao tiền bối biết?
- Tà Nhân Vô Diện nói với ta.
Kim Tiêu mở nắp hai tịnh rượu, nói :
- Tiền bối một tịnh rượu, vãn bối một tịnh rượu. Giao kiến buổi đầu uống một ngụm làm quen rồi vãn bối sẽ thuật lại những gì mình tự dưng vướng chân vướng tay tay vào cái chuyện nhốn nháo này.
Vương Tự Khan bưng tịnh rượu.
Lão khẽ gật đầu :
- Uống.
- Mời.
Hai người cùng dốc tịnh rượu tu một ngụm dài. Vương Tự Khan vừa đặt tịnh rượu xuống, ho khan một vài tiếng, cùng với những tiếng ho đó mép miệng của lão rỉ máu.
Lão thản nhiên chùi vết máu vừa rỉ ra mép rồi nói :
- Lâu quá mới uống rượu. Trước đây ta là sâu rượu nổi tiếng trên giang hồ đó.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Cái gì bỏ lâu quá khi tìm lại thì hay ngỡ ngàng. Hy vọng con sâu rượu của tiền bối thức dậy.
- Khi nãy tiểu tử dám chửi ta là lão ôn dịch à?
Kim Tiêu giả lả cười :
- Tức quá thì chửi cho bỏ tức.
- Tại sao ngươi tức, ta đâu có muốn ngươi vào đây. Tự ngươi mò vào rồi tức giận là tức cái gì.
Kim Tiêu chắt lưỡi :
- Tại cái lão ôn dịch Bửu Chỉnh Tư mà ra cả. Lão khiến cho vãn bối vướng chân vướng tay vào chuyện này, rồi khi gặp được tiền bối thì bị đuổi như đuổi tà có ghét không chứ.
- Vậy ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?
- Có rất nhiều chuyện.
- Ta biết ngươi định hỏi gì. Muốn biết gì. Dị dung bí thuật của lão phu phải không?
- Hê... chưa nói mà tiền bối đã đoán biết rồi. Đúng như vậy, Ngạn Kim Tiêu được Tà Nhân Vô Diện Đổng Kỹ Thượng huynh cho vào gặp tiền bối cũng vì muốn tiền bối thổ lộ cho huynh ấy biết làm cách nào giữ nguyên khuôn mặt mình muốn.
Vương Tự Khan phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa bưng tịnh rượu.
Y nhìn Kim Tiêu :
- Tà Nhân Vô Diện, sao gã lại ngu ngơ vậy nhỉ. Lão phu đoán biết thâm ý của gã mà, sao gã vẫn nhờ Ngạn Kim Tiêu đến truy cái điều mà ta đáng ra phải nói cách đây mười năm rồi.
Kim Tiêu nheo mày :
- Chắc thuật dị dung của tiên sinh có cái gì đó không ổn phải không?
Vương Tự Khan cười nhếch mép :
- Tiểu tử muốn biết không?
Kim Tiêu gật đầu :
- Đã vào thạch thất này rồi thì cái gì Kim Tiêu cũng muốn biết cả. Nhưng tiền bối có sợ tai vách mạch rừng không?
- Còn gì để sợ chứ?
Vương Tự Khan nhìn chàng từ tốn nói :
- Di dung thuật là một bí công độc nhất vô nhị trên đời này. Kẻ luyện thành sẽ trở thành một người độc nhất vô nhị, có thể biến thành bất cứ người nào mình muốn. Ngay cả Thiên tử cũng có thể hóa thân thành.
Kim Tiêu cướp lời Vương Tự Khan :
- Điều đó Kim Tiêu đã được biết rồi. Nhưng yếu điểm của dị dung thuật là gì. Tất nhiêu môn võ công nào cũng có nhược điểm của nó hết.
- Ông trời ban cho ta một khuôn mặt đó là ý trời. Để thay đổi dung diện là cãi lại ý trời. Có ai cãi được ý trời đâu, ngươi ta có thể dụng thuật dị dung bình thường nhưng với dị dung đó thì vẫn có chỗ nhược dễ dàng bị người khác nhận ra, còn với dị dung bí thuật thì sẽ giống như một giọt nước. Chính vì thế khi đã hóa trang thành ai, hoặc người nào biết được chân diện mình thì phải giết người đó. Tuy nhiên cái gì cũng có cái nhược đúng như tiểu tử nói.
Buông một tiếng thở dài Vương Tự Khan từ tốn nói :
- Dụng bí thuật dị dung trong một canh giờ thì trở lại chân diện của mình, đúng một canh giờ sau mới có thể thi triển được thuật dị dung đó. Dụng thuật dị dung qua một ngày, thì muốn dụng lại lần thứ hai cũng phải qua thời gian một ngày mới có thể cải tướng di diện được. Nhưng dụng dị dung thuật không được quá ba ngày, nếu quá ba ngày chân diện tự khắc thối rửa trở thành quái nhân.
Kim Tiêu vuốt cằm nói :
- Thảo nào Tà Nhân Vô Diện muốn biết cách trị yếu điểm của dị dung thuật.
- Có cách khắc trị, nhưng ta không nói.
- Còn muốn hóa giải thuật dị dung thì sao?
- Hủy bộ mặt mình.
- Dễ gì huynh ấy tự hủy bộ mặt mình.
- Nói nhiều quá.
Vương Tự Khan đưa tịnh rượu đến trước :
- Ngươi đã làm con sâu rượu của ta thức dậy rồi, uống với ta một ngụm nữa nào.
Kim Tiêu đưa tịnh rượu chặm vào tịnh rượu của Vương Tự Khan. Bốn ngón chỉ của Vương Tự Khan bất ngờ bấu lấy Kim Tiêu, rồi những ngón tay không ngừng nhịp lên mu bàn tay chàng.
Kim Tiêu trố mắt nhìn Vương Tự Khan buột miệng thốt :
- Y...
Vương Tự Khan nhìn sững chàng từ tốn nói :
- Uống.
Lão rút tay lại đưa tinh rượu tu một ngụm dài rồi đặt xuống. Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Tự Khan nói :
- Tiểu tử nói Giác chân đại sư muốn tìm hiểu về sự mất tích của ta?
Kim Tiêu gật đầu.
Tự Khan buông tiếng thở dài.
Y nhìn Kim Tiêu.
- Tiểu tử là gì của Giác Chân đại sư?
- Đệ tử cũng không đúng, bằng hữu cũng không, nhưng đại sư có thiện cảm với tiểu bối bởi vì trước đây tiểu bối từng lấy trộm bọn ngời giàu hay bọn quan tham lắm của nhiều tiền và nhất là nhưng sòng bạc ở Dương Châu đưa đến Pháp Quang tự nhờ đại sư phát chẩn.
- Ngươi đúng là Đạo Soái Dương Châu. Ngươi còn là bằng hữu của lão Bửu Chỉnh Tư.
Kim Tiêu gật đầu.
- Hay nhỉ, uống với ta một ngụm nữa.
Vương Tự Khan lại chìa tịnh rượu về phía Kim Tiêu. Cũng như lần trước những ngón tay của lão nhịp lên mu bàn tay chàng, trong khi từ tốn nói :
- Trước đây ta đã dụng dị dung bí thuật để đến tất cả những môn phái trên giang hồ thi chứng võ công và sau đó là học tất cả những tuyệt công của các đại phái. Nói một mặt nào đó ta có một pho bí kíp độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Vương Tự Khan rút tay lại :
- Uống.
Kim Tiêu nhìn lão :
- Mời tiền bối.
Chàng miễn cưỡng dốc tịnh rượu uống một ngụm dài rồi đặt tịnh rượu xuống trước mặt. Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan, hai mắt từ từ nhắm lại liền sau đó có hai giọt lệ rịn ra ngoài khóe mắt.
Tự Khan nhíu mày khi thấy hai giọt lệ đó.
- Tiểu tử...
Kim Tiêu chớp mắt gượng cười.
Chàng bưng tịnh rượu.
- Uống với tiền bối một ngụm nữa.
- Nếu ngươi còn như vậy nữa, ta sẽ đuổi ngươi.
Kim Tiêu gật đầu. Chàng bưng tịnh rượu chìa đến trước. Vương Tự Khan lại vươn chỉ đặt vào mu bàn tay Kim Tiêu nhịp liên tục. Lão vừa nhịp vừa nói :
- Cuộc đời của ta là như vậy đó.
Vương Tự Khan lại rút tay về. Hai người dốc tịnh rượu uống cạn. Vương Tự Khan đặt tịnh rượu xuống trước mặt nhìn Kim Tiêu.
- Ta vì chữ tình mà ra nông nổi này. Nhưng bản thân Vương Tự Khan cũng từng giao ác tình khắp giang hồ.
Tự Khan nhìn Kim Tiêu.
- Đưa bàn tay cho ta xem.
Kim Tiêu chìa bàn tay có dấu xâm về phía Vương Tự Khan. Lão cau mày, nhìn lại Kim Tiêu. Tự Khan nói :
- Tiểu tử nhớ đi tìm kẻ có chữ “Vương”.
Kim Tiêu rút tay lại.
Tự Khan cúi mặt nhìn xuống.
- Nếu như tiểu tử có gặp lại Tà Nhân Vô Diện Đổng Kỹ Thượng hãy nhắc lại lời của ta.
Kim Tiêu gật đầu.
- Muốn làm Thiên tử phải có chân đế vương, chứ không phải ai cùng có thề là Thiên tử. Nếu trước đây ta có ý như gã thì ta cũng đã hành sự như vậy rồi, nhưng ta không làm điều đó, bởi đó là trái với ý trời.
Kim Tiêu nhướng mày, giả lả nói :
- Tiền bối nói vậy chứ vãn bối thấy Thiên tử có gì đâu. Chẳng qua may mắn được làm con vua sau đó thì kế vị ngai vàng. Chứ Thiên tử thì cũng tam cũng lục viện ái thê ái thiếp đùm đùm đề đề. Không khác gì người bình thường. Chẳng qua may mắn được nắm quyền khiến người ta phải tuân phục mình. Không chừng Thiên tử là người không tốt nữa chính vì vậy cổ thư mới có câu sống gần vua như sống gần cọp.
- Nhưng không có Hoàng thượng, giang hồ sơn xã tắc đại loạn, điều đó càng khổ cho bá tánh. Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Đổng Kỹ Thượng không dám khoát khuôn mặt mình thì còn gì nói đến chuyện tu thân. Y thông thể làm vua được?
- Vậy Kim Tiêu làm vua được chứ?
Vương Tự Khan phá lên cười :
- Tiểu tử càng không thể làm vua.
- Tại sao?
- Quyền lực trong tay, lại là quyền lực của một vị Thiên tử, tất phải tàn nhẫn, tiểu tử không có cái tâm tàn nhẫn.
- Kim Tiêu cũng chẳng thích làm vua.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan :
- Tiên sinh, có một điều này Kim Tiêu muốn hỏi tiên sinh.
- Hỏi đi.
- Phải tiên sinh đã truyền thuật “Vô âm truyền ý” cho lão Bửu Chỉnh Tư.
Vương Tự Khang gật đầu :
- Chính ta truyền cho lão đó.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Nếu như tiểu bối thỉnh cầu Đổng Kỹ Thượng đưa tiên sinh ra khỏi đây...
Vương Tự Khan khoát tay :
- Không, ta đã quen ở đây rồi. Với lại ta biết mình sắp ra đi.
Kim Tiêu nheo mày :
- Tiên sinh sắp ra đi.
Vương Tự Khan gật đầu :
- Mười mấy năm đã quá đủ để ta tự hành hạ mình. Tự chiêm nghiệm lại bản thân mình.
Vương Tự Khan lắc đầu. Những thớ thịt bên mặt trái lại giật nhè nhẹ.
- Khi ta còn là một nam tử hán hay đúng hơn là một mỹ nam tử phiêu bạt giang hồ.
Ta cũng đã gieo biết bao oan nghiệp, nay ta phải chấp nhận với oan nghiệt đó. Ta chấp nhận chôn mình để trả oan tình cho nghĩa ca Đổng Vị. Tiếc cho Đổng Kỹ Thượng. Y cũng có bản chất của một anh hùng cái thế.
Tự Khan cúi mặt nhìn xuống, khi lão ngẩng lên, hai bên khóe miệng có hai vệt máu tươi.
Nhìn Kim Tiêu, Tự Khan nói tiếp :
- Kim Tiêu, ta nhờ người một chuyện.
Kim Tiêu gật đầu :
- Tiểu bối sẽ làm hết sức mình.
- Ngươi gặp Bửu Chỉnh Tư hãy cho y biết ta rất ân hận nhưng không thể quên tình của mình dành cho Trình Tú Trinh.
Buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Ta mong lão khoan dung độ lượng cho gã lãng tử phiêu bạt này.
Tự Khan nói rồi bưng lấy tịnh rượu dốc lên miệng nhưng rượu chẳng còn giọt nào.
Lão đặt tịnh rượu xuống trước mặt :
- Tiểu tử tệ lắm, ngươi đánh thức con sâu rượu của ta rồi, giờ lại chẳng còn rượu.
Kim Tiêu đứng lên :
- Vãn bối sẽ lấy rượu cho tiền bối.
Tự Khan gật đầu.
Kim Tiêu dợm bước, Tự Khan gọi lại :
- Khoan đã.
Kim Tiêu nhìn lại lão :
- Tiên sinh có điều gì à?
Vương Tự Khai vén vạt áo lật ra bên trong, xé lấy một mảnh rồi đặt vào tay Kim Tiêu :
- Ta gởi cho tiểu tử.
- Tiên sinh gởi cho vãn bối cái gì?
Tự Khan nhìn vào mắt Kim Tiêu :
- Ngươi sẽ có cách sử dụng nó.
Kim Tiêu đón nhận lấy mảnh vải nhàu nát cho vào ngực áo.
- Vãn bối sẽ quay lại ngay.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan.
Lão nhìn chàng khẽ gật đầu. Kim Tiêu quay bước đi ra cửa. Chàng ra đến đại sảnh bên ngoài thấy Tà Nhân Vô Diện đứng trước bàn hương án. Y nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Rượu thiếu, cần có thêm rượu.
Tự Khan không đáp lời chàng, mà chỉ khẽ gật đầu.
Kim Tiêu ôm lấy vò rượu trên bàn hương án rồi quay trở lại thạch thất. Chàng bước vào thì nhận ra Tự Khan đã dựa lưng vào vách đá, mắt nhìn lên một cái lỗ có ánh sáng của những vì sao hắt xuống.
Kim Tiêu bước lại bên :
- Tiên sinh, Kim Tiêu đã mang rượu vào đây Kim Tiêu không nghe Tự Khan đáp lời mình chàng bồi hồi gọi :
- Vương tiền bối.
Chàng cúi sát xuống. Kim Tiêu há hốc miệng bởi nhận ra máu rỉ ra hai bên khóe miệng lão. Chàng nắm bờ vai Vương Tự Khan :
- Tiên sinh.
Kim Tiêu nhận ra Tự Khan đã chết. Chàng vội vã quay trở ra. Kim Tiêu bước thẳng đến trước mặt Tà Nhân Vô Diện :
- Đổng huynh.
Tà Nhân Vô Diện Đổng Kỹ Thượng nhìn lại chàng.
Kim Tiêu trừng mắt nhìn Kỹ Thượng :
- Trong rượu có độc.
Kỹ Thượng gật đầu.
- Rượu tao ngộ vẫn có thể giết người.
Kim Tiêu ghịt tay gã.
Đổng Kỹ Thượng gạt tay Kim Tiêu.
Kim Tiêu đay nghiến nói :
- Tại sao huynh làm vậy. Huynh hành hạ Vương tiên sinh chưa đủ sao còn hành hạ nữa chứ.
- Lão đó chết tốt hơn cho. Với lại lão đã từng nói với ta, khi nào lão tìm được người tâm đắc thì lão chết rất mãn nguyện. Lão chưa từng tiếp ai, ngay cả ta, nhưng với ngươi thì lão lại đối ẩm. Ngươi đúng là người lão tâm đắc.
Kim Tiêu quăng vò rượu xuống sàn gạch.
- Huynh hận Vương tiên sính như vậy ư?
Đổng Kỹ Thượng vẫn giữ chân diện của Tự Khan. Y từ từ nhìn lại Kim Tiêu :
- Đúng! Ta hận lão.
Kim Tiêu rít giọng nói :
- Huynh là hạng người ôn dịch, lúc nào cùng ôm lấy chữ hận.
Kim Tiêu vừa nói dứt câu thì Đổng Kỹ Thượng vươn trảo thộp vào yết hầu chàng :
- Ta có thể giết ngươi và có thể buộc ngươi chịu cuộc sống như Vương Tự Khan.
- Nếu huynh làm vậy là sai thỏa ước. Trời không dung, đất không tha cho huynh.
Thậm chí huynh cũng không có được Ngọc ấn, thứ mà huynh đang cần ở Ngạn Kim Tiêu.
Vương Tự Khan tiên sinh đã bật mí chỗ nhược của bí thuật dung dị cho Ngạn Kim Tiêu nghe rồi. Cho dù huynh có đội lốt Thiên tử thì cũng không quá ba ngày. Sau ba ngày cái bản mặt của huynh sẽ thối rửa ra mà biến thành quái nhân. Thiên tử thì có mặt rồng chứ đâu có mặt quỷ.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Ái chà, chung quanh Thiên tử lại có tam cung lục viện, đàn đàn thiếp thiếp, đêm nào cùng phải ăn mỡ. Chẳng lẽ huynh rút mình vào đại lãnh cung không thể khoác bộ mặt Thiên tử được. Mấy cục mỡ trong cấm thành sẽ cho huynh điên. Thiên tử thì không thể nào điên được, nếu điên thì phải nhường ngôi cho người khác. Thế là công sức tâm huyết rủa huynh đành đổ sông đổ biển, còn bị người ta cho là người điên. Dã tràng se cát biển đông... khổ lắm...
Y buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Lão quỷ đã cho ngươi bí thuật dị dung theo ý mình.
Kim Tiêu gật đầu :
- Tất nhiên, cái gì huynh chờ đợi, không có gì Kim Tiêu làm không được.
- Hãy đưa nó cho ta.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Không.
- Ngươi...
Kim Tiêu giả lả cười :
- Đâu có cái gì cho không bao giờ, phải có sự trao đổi chứ. Ngạn Kim Tiêu sẽ trao bí thuật đó cho huynh nhưng ngược lại đòi hỏi huynh ở hai chuyện.
- Nói đi.
Kim Tiêu vuốt cằm rồi nói :
- Chuyện thứ nhất, Kim Tiêu muốn Đổng huynh đứng ra tổ chức đại lễ song hỷ cho Kim Tiêu và Ngọc Lan. Trong ngày đại lễ Đổng huynh sẽ tự tay trao cây trâm giải độc cho Kim Tiêu. Xem như quà tặng.
Đổng Kỹ Thượng chau mày :
- Ngươi đòi hỏi điều đó có ý gì?
Kim Tiêu chỉ vào ngực mình :
- Để giữ cái mạng này nhỏ này.
Đổng Kỹ Thượng thở dài :
- Còn Giang Vi Tử thì sao?
- Huynh không cần lo, tự Kim Tiêu sắp xếp mà. Trong ngày đó Tiêu đệ sẽ trao Ngọc ấn thật cho huynh.
Đổng Kỹ Thượng nhíu mày rồi miễn cưỡng gật đầu. Y giả lả nói :
- Ta biết ngươi sẽ giở trò gian trá.
- Cái gì gian trá. Huynh đã không nói tìm được một hảo đệ như Ngạn Kim Tiêu là quí sao. Hay Đổng huynh đã đổi ý rồi.
Kim Tiêu vỗ vai Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu tự nguyện làm hảo đệ của huynh, huynh không chịu sao?
Hai cánh môi Đổng Kỹ Thượng mím lại. Y gật đầu :
- Ta đồng ý.
Kim Tiêu nhìn gã :
- Còn chuyện thứ hai, Ngạn Kim Tiêu muốn biết... chuyện gì đã xảy ra tại Tử Trường khi Vương Tự Khan tìm đến đây.
- Lão quỷ đó không nói cho ngươi à? Ngươi muốn biết để làm gì?
- Đã tò mò rồi, đường nào cũng phải biết cho rõ. Với lại Vương tiền bối nói huynh sẽ cho Kim Tiêu biết tất cả. Huynh có nói Kim Tiêu mới đưa thứ huynh cần.
Tà Nhân Vô Diện Đổng Kỹ Thượng nhìn lại bàn hương án.
Kim Tiêu nói :
- Huynh không chạy trốn được đâu.
Đổng Kỹ Thượng nhìn lại Kim Tiêu :
- Ngươi hứa sẽ đưa cho ta bí thuật thuật dị dung tối thượng chứ?
Kim Tiêu bước đến bên chiếc chân đèn, chàng rút mảnh vải của Vương Tự Khan đưa lên ngọn lửa.
- Kim Tiêu có thể hủy bí kiếp dị dung thuật của Vương Tự Khan.
Đổng Kỹ Thượng bối rối :
- Được rồi... ta sẽ nói.
- Kim Tiêu đang muốn nghe.
- Nhưng ngươi hứa không được nói với ai.
- Chuyện cần nói thì nói. không nói thì thôi, cái gì cũng huỵch toẹt ra hết thì đâu còn cái gì là của mình nữa.
Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, rồi chậm rãi nói nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tấm vải trên tay Ngạn Kim Tiêu.
- Nếu ngươi gian trá, ta sẽ giết ngươi.
- Ngạn Kim Tiêu còn chờ đến ngày động phòng với Đổng Ngọc Lan đặng làm hảo đệ của Đổng huynh mà.
- Được, ta cũng ráng chờ đến ngày đó.
Y bước đến hai bộ. Kim Tiêu nhướng mày, Đổng Kỹ Thượng buộc phải dừng bước.
Y nhìn Kim Tiêu :
- Phụ thân ta và Vương Tự Khan cùng yêu một người.
- Người đó chính là Trình Tú Trinh, mẫu thân của Mộng Di Hoa.
- Đúng!
Kỹ Thượng lưỡng lự, nói tiếp :
- Phụ thân ta và Vương Tự Khan đã giao đấu với nhau để xem ai là người có võ công cao hơn, người nào thắng sẽ có được Trình Tú Trinh.
- Vậy ai thắng?
- Ngươi tự đoán ra.
- Đổng Vị thúc thúc thắng.
- Không sai! Phụ thân ta đã thắng Vương Tự Khan. Y ôm hận tính phiêu bạt giang hồ sẽ tìm được bí kíp võ công.
- Vương tiên sinh đã tìm được bi kíp võ công.
- Không phải là bí kíp võ công mà phải nói là thiên hạ vô địch. Y là pho bí kiếp võ công của võ lâm Trung Nguyên. Lãng tử Vương Tự Khan lẫy lừng khắp võ lâm. Tất cả mọi Chưởng môn không ai là đối thủ của lão.
- Cứ cho Vương tiên sinh là Độc cô cầu bại nhưng vì sao tiên sinh học được những môn công của các môn phái.
- Y có bí thuật dung dị.
Kim Tiêu gật đầu :
- Kim Tiêu hiểu rồi. Vương tiên sinh dùng bí thuật dị dung để sưu tầm võ công đồng thời thẩm chứng võ công.
- Y hận tình nên dồn tâm huyết vào võ công. Nhưng sau đó y đến Tử Trường bởi cái hẹn với mẫu thân.
Kim Tiêu nheo mày :
- Sao mẫu thân huynh lại hẹn Vương tiên sinh đến Tử Trường?
Răng trên của Đổng Kỹ Thượng cắn vào môi dưới, y nhìn về phía bàn hương án.
- Mẫu thân ta chỉ sống với phụ thân ta bằng cái xác. Còn trái tim thì đã thuộc về Vương Tự Khan. Chính vì điều đó, phụ thân ta buộc mẫu thân ta hẹn Vương Tự Khan đến Tử Trường tái đấu.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Lần này thì e rằng Đổng Vị thúc thúc không phải là đối thủ của Vương Tự Khan.
- Đúng. Phụ thân ta đã thua.
- Chuyện gì xảy ra?
- Người tự kết liễu đời mình. Nhưng trước khi chết phụ thân có nói với ta phải rửa cái hận này.
- Như thế thì biết bao giờ mới hết hận.
Kim Tiêu vuốt cằm.
- Huynh đã tương kế tựu kế để thụ học võ công của Vương Tự Khan.
Đổng Kỹ Thượng lắc đầu :
- Nếu ta học võ công của Vương Tự Khan thì đâu là Đổng Kỹ Thượng. Đâu là Tà Nhân Vô Diện như mọi người đặt cho ta.
- Kim Tiêu quên mất điều này. Đôi khi đầu óc của Kim Tiêu cũng không đủ minh mẫn để suy luận mà. Con người là một mớ bồng bông, đầy những thủ đoạn nham hiểm.
Làm sao biết được bề sâu của con người. Vậy Đổng huynh đã làm gì để có được võ công của Vương Tự Khan mà người ta không biết.
- Ta nhờ đến mẫu thân.
- Nhờ Trình Tú Trinh. Trình bá mẫu sẽ học võ công của Vương Tự Khan rồi truyền lại cho huynh.
Đổng Kỹ Thượng nhắm mắt một lúc như hồi tưởng lại dĩ vãng rồi mới mở ra nhìn Kim Tiêu :
- Khi phụ thân ta chết, Vương Tự Khan vì nghĩa phải lưu lại đây chăm sóc cho mẫu thân và ta. Lúc bấy giờ Ngọc Lan cũng chỉ vừa lên ba. Ta đã có ý thức của người biết phải làm gì.
Đổng Kỹ Thượng nắm hai bàn tay lại với nhau :
- Một ngày nọ, bỗng dưng mẫu thân bỏ đi.
- Người đi đâu.
- Người đi tìm đứa con của người.
- Mộng Di Hoa.
Đổng Kỹ Thượng gật đầu.
Kim Tiêu buột miệng nói :
- Vậy Di Hoa là xá muội của huynh?
Thốt ra câu hỏi đó mà trái tim Kim Tiêu giật thót một cái, đập như trống trận những tưởng nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài :
- Mãi sau này khi mẫu thân mất ta mới biết Di Hoa là xá muội của mình.
Kim Tiêu lơ mắt nhìn Kỹ Thượng.
Chàng lắp bắp mãi mới nói thành lời :
- Cái khỉ gì vậy? Chuyện này nghe sao mà khó nghe quá.
- Ngươi đà muốn biết thì biết cho tường tận.
Buông một tiếng thở dài, Đổng Kỹ Thượng nói tiếp :
- Khi mẫu thân của ta đã là nương tử của Đổng gia, nhưng trong một đêm mưa, phụ thân lại bắt gặp Vương Tự Khan với mẫu thân. Hai người ngồi với nhau trong một gian phong xá. Chính vì thế phụ thân đã nghi ngờ, và mới có cuộc phó hội với Vương Tự Khan tại Tử Trường.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Ôi... tình yêu...
- Mẫu thân đã có mang Di Hoa, nhưng vì sự hoài nghi của phụ thân, bà phải đưa Di Hoa đến một nơi khác để nuôi dưỡng.
- Huynh không biết mặt Di Hoa.
- Ta không biết, ta trở lại vấn đề trong lần mẫu thân đi viếng thăm Di Hoa thì vô tình bị Bách Kiếm trang chủ Mạc Cự cưỡng hiếp, ôm cái nhục đó người đã quay về trao toàn bộ những gì Vương Tự Khan đã chấp bút ghi lại võ công của y trao cho ta.
- Huynh tự học võ công của Vương Tự Khan.
- Ta còn giả vờ trúng phong hàn rồi buộc y truyền tất cả công lực cho mình.
- Sau đó huynh đã nhốt Vương Tự Khan vào đây và hành hạ ông ta.
- Ta phải trả thù cho mình chứ.
- Vậy còn chuyện của Di Hoa, huynh đã biết Di Hoa là muội của mình sao giết nàng. Sao còn buộc nàng rơi xuống vực thẳm Vọng Tình. Huynh có nhẫn tâm quá không?
Kỹ Thượng gầm lên :
- Im.
Hai cánh môi Kim Tiêu bặm lại.
Kỹ Thượng đưa tay lên vuốt mặt. Chân diện của y lồ lộ hiện ra đập vào mắt Kim Tiêu. Chàng nhìn Kỹ Thượng nhưng không nói gì.
Đập vào mặt Ngạn Kim Tiêu đúng là chân diện của Đổng Kỹ Thượng nhưng giờ đây nó không có nét thanh tú lịch lãm của một thư sinh chỉ thích thơ phú và bút pháp mà thay vào đó là những nét lạnh lùng, pha trộn sự tàn nhẫn băng giá.
Kỹ Thượng buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Trước khi ta biết Di Hoa là xá muội của mình thì ta đã yêu nàng, ta yêu ngay xá muội mình, và đã từng ân ái với Di Hoa. Lúc này ta đã là Sát Thủ Vô Diện.
Kim Tiêu khẽ gật đầu :
- Giữa huynh và Di Hoa là một khoảng cách mà huynh không bao giờ khỏa lấp được. Một khoảng cách được tạo ra bởi định mệnh. Chính vì không khỏa lấp được khoảng cách đó mà huynh đã biến Mộng Di Hoa thành độc nhân.
Kỹ Thượng nhìn thẳng vào mắt Kim Tiêu :
- Đúng.
- Dù vậy Đổng huynh cũng không nên buộc nàng phải chết dưới vực Vọng Tình.
Kỹ Thượng lừ mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ta buộc Di Hoa nhảy xuống vực “Vọng Tình” bởi vì Di Hoa đã thuộc về Ngạn Kim Tiêu. Di Hoa đã từng muốn trở lại làm một con người bình thường, để cùng với Kim Tiêu tìm đến một nơi hoang sơ nào đó đặng vui với hạnh phúc của mình.
- Huynh đã có thể đưa Di Hoa thành một con người bình thường nhưng huynh đã không làm điều đó.
Kỹ Thượng im lặng. Kim Tiêu bước đến trước mặt Kỹ Thượng :
- Di Hoa không biết Đổng huynh là huynh trưởng chứ?
- Không biết! Nàng chỉ muốn trả hận cho mẫu thân thôi.
- Và chấp nhận tất cả.
- Chấp nhận tất cả với Sát Thủ Vô Diện.
Kim Tiêu thở dài :
- Phải lòng đố kỵ, ích kỷ và ghen hờn của huynh, nên huynh đã không muốn dùng cây trâm giải bách độc để đưa Mộng Di Hoa thành một người bình thường.
- Định số, và ta muốn mãi mãi Di Hoa là độc nhân trong sự cô độc vĩnh hằng.
- Còn Ngọc Lan, Đổng huynh có xử như Di Hoa không?
- Ta thương yêu Ngọc Lan. Sau này Ngọc Lan sẽ là quận chúa, trên chỉ có ta dưới có trăm họ.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi giục mảnh vải vào tay Đổng Kỹ Thượng. Y vừa nhận lấy mảnh vải, Kim Tiêu thẳng tay tát một cái vào mặt gã. Nhận trọn cái tát của Kim Tiêu, Kỹ Thượng quắc mắt :
- Ngươi dám.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
- Có gì mà Kim Tiêu không dám.
Kỹ Thượng lõ mắt nhìn chàng.
Hai người đối đất nhãn nhìn nhau.
Kỹ Thượng gằn giọng nói :
- Nếu như Ngọc Lan trong tay ta... ngươi đã chết thê thảm rồi...
- Có Ngọc Lan trong tay, Ngạn Kim Tiêu mới dám tát huynh đó.
Chàng buông tiếng thở dài hừ nhạt rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu tát huynh để huynh nhớ lấy cái tát này mà quay lại đó. Kim Tiêu thay Di Hoa trừng phạt huynh bằng một cái tát.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Huynh đừng biến mình thành một kẻ bỉ nhân đê tiện. Một bỉ nhân đê tiện thì không bao giờ nắm được chân mạng Thiên tử. Một bỉ nhân đê tiện thì chỉ gieo rắc oan cảnh và ô uế cho thiên hạ mà thôi.
Nói rồi, Kim Tiêu quay bước, chấp tay sau lưng tiến về phía thạch môn :
- Đúng ra Ngạn Kim Tiêu không cần thiết phải tò mò truy cứu những điều này, nhưng Kim Tiêu muốn biết con người thật của Tà Nhân Vô Diện nên phải truy cứu.
Đổng Kỹ Thượng nhìn theo từng bước chân của Kim Tiêu. Đôi tinh nhãn của gã sáng lên hừng hực.
Kim Tiêu bất ngờ dừng bước nhìn lại Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu chờ huynh đến ngày song hỷ của Kim Tiêu và Ngọc Lan. Từ đây đến ngày đó, Ngạn Kim Tiêu không muốn thấy một sự chết chóc nào nữa đâu. Nhất là những cái chết do bàn tay Đổng huynh tạo nghiệp.
Đổng Kỹ Thượng rít lên một luồng chân khí rồi thở ra.
Y miễn cưỡng nói :
- Ta chỉ cần ngươi giữ lời.
- Không giữ lời cũng không được, bởi vì Ngạn Kim Tiêu đã tuyên thệ trước bàn hương án với huynh rồi. Kim Tiêu chỉ sợ người bội ngôn là Đổng huynh đó.
- Ta sẽ giữ lời.
- Không giữ lời, Đổng huynh sẽ biến Ngọc Lan thành thiếu nữ góa bụa. Tội huynh nặng càng nặng hơn. Ngọc Lan rất yêu Ngạn Kim Tiêu và không muốn Kim Tiêu chết đâu.
Đổng Kỹ Thượng nhếch môi cười nửa mép :
- Ngươi ráng núp kỹ vào chiếc bóng của Đổng Ngọc Lan.
Kim Tiêu vỗ tay :
- Ý của huynh rất hay. Ngạn Kim Tiêu sẽ làm theo ý này.
Chàng nói rồi quay bước đi thẳng đến mở cửa thạch môn bước ra khỏi hòn giả sơn Ngũ hành. Bên ngoài trời còn đầy sương nhưng ánh bình minh đã chạng vạng.
Kim Tiêu nhìn về ánh bình minh.
- Nơi này là Tử Trường hay tình trường Chàng khẽ lắc đầu rồi thả bước đi tiếp. Kim Tiêu vừa đi vừa nhẩm nói :
- Tình trường cũng chẳng khác gì Tử Trường.

Hồi 40

Điếu nải khứ hỷ - Tâm mại trù trù
Đổng Kỹ Thượng chấm bút vào dĩa mực rồi bước đến trước tờ giấy hồng điều còn căn sẵn ngay chính diện gian thạch sảnh. Y nhìn tấm giấy rộng rồi phóng bút đề thơ.
“Giang Nam khả ái liên
Liên điệp hà điền điền
Ngư hý lang điệp gian
Ngư hý liên điệp Đông
Ngư hý liên hiệp Tây
Ngư hý liên hiệp Nam.
Ngư hý liên hiệp Bắc”.
Dịch :
(Giang Nam hái được sen
Lá sen xanh um tùm
Cá đùa giữa lá sen
Cá đùa lá sen Đông
Cá đùa lá sen Tây
Cá đùa lá sen Nam
Cá đùa lá sen Bắc).
Kỹ Thượng quăng ngòi bút vào góc thượng khách sảnh, chắp tay sau lưng nhìn những dòng bút tự với bút pháp cực kỳ tinh tế như rồng bay phụng múa. Y như thể đắc ý với tứ thơ này mà nhẩm đọc lại.
- Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam,cá đùa lá sen bắc.
Kỹ Thượng đọc xong đắc ý cười lên khanh khách. Tràng tiếu ngạo của Kỹ Thượng biểu lộ nên một trạng thái cực kỳ phấn khích và tự đắc lẫn vẻ thỏa mãn như đã có trong tay tất cả những ý gì ôm ấp và hoài bão.
Kỹ Thượng rời bước tiến lại trước tấm hoành phi có những dòng bút được thêu bằng tơ vàng óng ả.
- Lực bạt sơn hề khí cái thế
Đại phong khởi hề Vân Phi Dương
Uy gia hải nộ hề Đổng gia nhân.
Dịch :
(Sức nhổ núi chí khí trùm đời
Gió to thổi chừ, mây bay cao.
Ra oai khắp nước chừ người họ Đổng).
Kỹ Thượng kéo sợi dây đến tấm hoành phi ra hai bên. Sau tấm hoành phi là một chiếc ngai sơn son thép vàng, với lưng tựa khắc hình đầu rồng nhe nanh, biểu thị quyền uy của đệ nhất tứ linh. Trên chiếc ngai là cái tráp trầm hương.
Kỹ Thượng bước đến bên chiếc ngai. Y chăm chăm nhìn vào chiếc tráp rồi cẩn thận mở nắp ra. Ánh hào quang ngũ sắc từ trong tráp hất ra. Kỹ Thượng cẩn thận bưng Ngọc ấn ra khỏi tráp. Y nhìn Ngọc ấn với tất cả sự tàn độc và thỏa mãn rồi cẩn thận đậy tráp trớ lại.
Kỹ Thượng quay ra, buông tấm hoành phi. Y nhìn dòng bút tự thêu trên tấm hoành phi.
- Ta đã có thể vào cấm thành, làm chủ điện Thái Hòa trong ngày đăng cơ.
Y nói rồi ngửa mặt cười khanh khách Y vừa cười vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu, cho dù ngươi tinh quái đến đâu, thông minh đến mấy thì vẫn không vượt khỏi số phận của ngươi. Số phận của ngươi thì do chính ta định đoạt.
Y lại ngửa mặt cười lần nữa rồi quay bước tiến vế phía cửa. Kỹ Thượng theo một mật đạo bí mật dẫn lên trên, mật đạo đó thông với gian biệt phòng của y.
Y từ trong vòm cửa bí mật bước ra một gian thạch thất rồi từ gian thạch thất đó mới thông lai biệt sảnh của mình.
Kỹ Thượng sau bức bình phong bước ra biệt sảnh. Tiêu Dao Mẫn đang đứng trước những bức tranh tố nữ. Tố nữ trong tranh với vóc dáng yểu điệu như tiên nữ nhưng chân diện thì lại không có.
Kỹ Thượng bước đến sau lưng Tiêu Dao Mẫn. Dao Mẫn nhìn lại :
- Đổng huynh.
Kỹ Thượng mỉm cười :
- Nàng thích những bức tranh này chứ?
- Thích thì Dao Mẫn không thích, nhưng lạ thì có lạ.
- Nàng lạ gì.
Dao Mẫn nhìn lại những bức tranh tố nữ, rồi chỉ vào những bức tranh đó.
- Tố nữ trong tranh có vóc dáng rất đẹp, nhưng lạ một điều chẳng có người nào có dung diện cả. Người họa nhân chỉ thích vẽ dáng của giai nhân thôi.
Kỹ Thượng mỉm cười, đặt tay lên vai Dao Mẫn.
- Ta vẽ những bức họa này đó, nàng lạ lẫm về những khuôn mặt không có mặt ư.
Tiêu Dao Mẫn gật đầu.
Kỹ Thượng mỉm cười :
- Có nhan sắc nào tồn tại với thời gian đâu. Nàng được quyền nghĩ đến bất cứ một chân diện nào để gắn lên bức họa tố nữ này.
Dao Mẫn bật cười khúc khích rồi nói :
- Trong những trang giai nhân mà chàng vẽ ra có thiếp không?
- Nếu nàng cho mình có trong những bức họa của Kỹ Thượng.
Dao Mẫn vòng tay bá lấy cổ Kỹ Thượng :
- Vậy chàng hãy vẽ thêm nét mặt của Tiêu Dao Mẫn đi.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Không. Ta dành cho nàng.
- Dao Mẫn được cái quyền phóng bút à?
- Nếu nàng thích.
Dao Mẫn mỉm cười.
- Thiếp không thích phóng bút bây giờ.
Nàng nhón chân, áp sát hai cánh môi vào đỉnh mũi của Đổng Kỹ Thượng. Nàng phả ra mùi thơm thoang thoảng từ cái miệng xinh xắn rồi nhỏ nhẹ nói :
- Thiếp đến dự ngày đại hỷ của Đổng Ngọc Lan và cũng để được gần chàng. Tiêu Dao Mẫn muốn ở bên chàng và hầu hạ chàng.
Nàng nói dứt câu thì hai cánh môi mọng chín như hai quả đào sắp tươm mật đi qua đôi bờ môi của Kỹ Thượng. Động thái đó của Tiêu Dao Mẫn chẳng biết có tác động gì đến Đổng Kỹ Thượng nhưng vòng tay y quấn chặt lấy tiểu yêu của nàng.
Dao Mẫn nói :
- Kỹ Thượng.
Giọng nói ngọt ngào và chất tình lai láng khơi đậy trong Kỹ Thượng ngọn lửa xuân tình.
Y bế hẳn Tiêu Dao Mẫn đưa đến tràng kỷ. Vừa đặt Tiêu Dao Mẫn nằm dài xuống tràng kỷ thì nàng cũng kéo Kỹ Thượng dán thẳng vào người nàng. Đôi cánh môi của hai người bấu chặt lẫn nhau.
Sự cuồng nhiệt nhanh chóng nảy nở và phát triển trong Kỹ Thượng lẫn Dao Mẫn.
Không chờ Đổng Kỹ Thượng lột bỏ trang phục mình, mà tự Dao Mẫn làm lấy cái việc mà đáng ra phải dành cho Kỹ Thượng. Nàng tự chui ra khỏi cái vỏ kén được kết bằng lụa, bằng gấm trong sự hối hả và hấp tấp như sợ sẽ mất đi cơ hội này.
Nàng phơi tấm thân với những đường nét cân đối, đầy nguồn sinh lực dục tình.
Kỹ Thượng ngồi lên đưa mắt nhìn thân thể Tiêu Dao Mẫn. Đôi tinh nhãn của gã như chìm vào cõi mông lung nào đó.
Dao Mẫn vòng tay qua cổ Kỹ Thượng nhỏ nhẹ nói :
- Dao Mẫn hầu hạ chàng, chàng hãy hưởng thụ Tiêu Dao Mẫn đi.
Giọng của nàng như một khúc tình êm ái len vào lỗ tai Kỹ Thượng, nhưng y không có một biểu cảm gì. Bất thình lình Kỹ Thượng gỡ tay Dao Mẫn. Thái độ lạnh nhạt thờ ơ của gã khiến Tiêu Dao Mẫn không khỏi ngạc nhiên. Nàng buột miệng nói :
- Đổng huynh... làm sao vậy... chẳng lẽ Tiêu Dạo Mẫn không còn hấp dẫn đối với chàng.
Kỹ Thượng ấn đôi bản thủ xuống vùng hạ đẳng của cô, ôn nhu nói :
- Nàng không phải không còn sức hấp dẫn đối với nam nhân.
- Vậy sao...?
Kỹ Thượng đưa một ngón tay chặn miệng Dao Mẫn không cho nàng nói :
- Không là gì cả, bởi vì ta không hưởng thụ lần thứ hai với những gì mình đã có.
Dao Mẫn ngơ ngẩn, sững sờ với lời nói này của Kỹ Thượng :
- Huynh...
Kỹ Thượng đứng lên chắp tay sau lưng nhìn nàng, nhạt nhẽo nói :
- Lúc này ta đang có một cảm xúc khác vượt xa những xúc cảm tầm thường của một con người tầm thường.
Dao Mẫn nhìn sửng Kỹ Thượng :
- Dao Mẫn không hiểu ý chàng.
- Nàng không hiểu nhưng có người hiểu. Ngạn Kim Tiêu, ta nói như thế có được không.
Y vừa nói vừa quay lại.
Kim Tiêu đứng trước những bức họa tố nữ chắp tay sau lưng ngắm nhìn những tranh tố nữ không có chân diện. Chàng vẫn vận bộ lễ phục sinh trong ngày hoàn minh.
Kim Tiêu nhìn lại Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu cứ ngỡ đêm nay sẽ dành riêng cho đệ, không ngờ Đổng huynh cũng bắt chước đệ. Ngạn Kim Tiêu không đến phá bỉnh huynh chứ.
- Sự xuất hiện của ngươi ở đây khiến ta bất ngờ đó. Đêm nay là đêm hệ trọng với ngươi, sao ngươi lại có thể bỏ xá muội của ta một mình được nhỉ.
- Đệ đến để từ giã huynh.
Kỹ Thượng cau mày :
- Sao... đêm nay là đêm động phòng, sao ngươi lại muốn đi.
- Đi đêm nay, hoặc đi đêm mai và đi bất cứ đêm nào cũng có gì khác nhau đâu.
Kim Tiêu suy nghĩ rồi, có được nương tử thì chẳng nên ở đây làm gì.
Kim Tiêu mỉm cười, nhìn Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu có chuyện nói riêng với Kỹ Thượng. Tiêu Dao Mẫn cô nương có thể ra ngoài được chứ?
Kỹ Thượng cười khẩy một tiếng rồi nói :
- Ta sẽ tiễn nàng.
Y nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.
Nàng nhìn gã, điểm nụ cười tự mãn khi nghe lời nói này của Kỹ Thượng. Nụ cười giả lả đầy chất tình còn đọng trên hai cánh môi của Tiêu Dao Mẫn thì bất thình lình Đổng Kỹ Thượng phát tác một đạo chưởng “Thiên Can” điểm xuống tam tinh nàng.
Bốp...
Sự biến quá bất ngờ và Tiêu Dao Mẫn cũng không thể nào tin được có sự biến này xảy ra. Nàng làm sao biết được một thư sinh chỉ yêu thơ và bút họa lại có thể phát tác được võ công, lại là thứ võ công thượng thặng, càng không tin được Kỹ Thượng có thể làm được điều này. Sự thể hiện ra quá bất ngờ với Dao Mẫn, thậm chí khi hồn nàng đã tuột ra khỏi xác mà miệng vẫn còn điểm nụ cười tình với Kỹ Thượng.
Chàng há hốc miệng nhìn Kỹ Thượng.
Y thản nhiên chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
- Sao Đổng huynh lại làm vậy?
Kỹ Thượng điểm nụ cười mỉm rồi nói :
- Dao Mẫn đem đến cho ta niềm cảm xúc dục tình nhưng ta lại không có xúc cảm đó thì nàng đã trở thành người thừa. Ta tiễn nàng đi bằng phương cách đó cũng tốt cho nàng.
Kỹ Thượng buông tiếng thở dài. Kỹ Thượng nhìn chàng cười khẩy rồi nói :
- Ngươi đừng thở như vậy, hẳn ngươi cũng không có xúc cảm với Ngọc Lan cũng như ta không có xúc cảm với Dao Mẫn nên ngươi mới bỏ biệt phòng tân lang đến đây.
- Kim Tiêu đâu có giống huynh mà có trạng thái giống huynh.
- Vậy ngươi tìm đến ta có mục đích gì?
Kim Tiêu lấy chiếc hộp đựng nhánh trâm giải bách độc đặc vào tay Kỹ Thượng :
- Cây trâm này không có tác dụng gì với Kim Tiêu. Giữ nó cùng bằng thừa nên Kim Tiêu có ý đem trả huynh. Nhân tiện cũng nói với huynh đệ và Ngọc Lan sẽ đi ngay đêm nay.
- Sao ngươi gấp như vậy.
Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm rồi nói :
- Hành động của Ngạn Kim Tiêu, Kim Tiêu tự biết còn như huynh muốn biết thì phải suy nghĩ. À... Đổng huynh không có xúc cảm với Tiêu Dao Mẫn vậy đêm nay cái gì khiến huynh có xúc cảm hơn chứ, Ngọc ấn ư?
Kỹ Thượng thản nhiên gật đầu :
- Đêm nay “Ngọc ấn” cho ta quá nhiều xúc cảm. Cảm xúc đó ta không chia sẻ với ai được.
Kim Tiêu mỉm cười :
- Đêm nay huynh hẳn khó ngủ. Người ta có quá nhiều xúc cảm nên khó ngủ đó, phải chi Đổng huynh đừng sát tử Tiêu Dao Mẫn, có thể cô ấy sẽ giúp huynh ngủ ngon trong đêm nay mà quên đi những cảm xúc đang bị Ngọc ấn dày vò.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Chúc huynh không mộng mị.
Chàng nói rồi lui bước đi đến mở cửa bỏ ra ngoài. Kim Tiêu dừng bước ngay ngưỡng cửa, quay lại nói với Kỹ Thượng :
- Đệ và huynh vẫn giữ thỏa ước với nhau chứ?
Kỹ Thượng trừng mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ngày nào người còn có mặt tại Đổng gia, lời giao ước kia ta vẫn giữ. Nhưng một khi ngươi rời Đổng gia, ngươi ráng mà giữ lấy cái mạng mình. Trong con mắt của Đổng Kỹ Thượng, người ta cần nhổ khỏi cõi đời này chính là Ngạn Kim Tiêu.
- Huynh không xem Ngạn Kim Tiêu là hảo đệ à?
- Khi nào ngươi lưu lại Đổng gia.
- Lưu lại làm sao được. Ở lại đây làm gì có giải dược dành cho Ngạn Kim Tiêu.
Trước sau gì cũng tiêu mạng, hay nhất là phải rời khỏi đây với hy đọng tìm một kỳ tích gì đó trong giang hồ. ít ra Kim Tiêu cũng còn được nửa con trăng tự cứu lấy mình. Nếu Kim Tiêu không tự cứu lấy mình, huynh nhớ chăm sóc cho nương tử Ngọc Lan.
- Người không phải nhắc ta điều đó.
Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm rồi quay bước. Tiếp nhận nụ cười của chàng, đôi chân mày Đổng Kỹ Thượng nhíu lại. Y cảm nhận trong nụ cười kia có quá nhiều ẩn ý mà Ngạn Kim Tiêu muốn gởi cho gã.
Kỹ Thượng chợt buông tiếng thở dài rồi bước nhanh ra sau bức bình phong. Y hối hả quay lại gian biệt sảnh bí mật của mình. Vừa đi Kỹ Thượng vừa nghĩ :
- “Hắn là Đạo Soái Dương Châu”
Khi Kỹ Thượng đến gian biệt sánh bí mật, y chẳng phát hiện được một sự thay đổi nào ngoại trừ chiếc ngai vàng trên có chiếc tráp Ngọc ấn đã bị quay vào trong.
Kỹ Thượng nhíu mày, mở nắp chiếc tráp.
Ánh hào quang ngũ sắc từ trong chiếc tráp phát ra chứng tỏ Ngọc ấn vẫn còn trong tráp.
Y cẩn thận lấy Ngọc ấn ra. Vẫn chiếc Ngọc ấn đó, nhưng Kỹ Thượng lại trầm mặc.
Y nghĩ thầm :
- “Hắn đã đến đây, tại sao hắn không lấy Ngọc ấn. Chẳng lẽ...”
Răng trên của y cắn vào môi dưới.
Y lắc đầu :
- Không thể như vậy được.
Y nói rồi hối hả quay trở ra, vừa đi Kỹ Thượng vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu ngươi không thể đào thoát khỏi tay ta đâu.
Cùng với lời nói đó, hai hàm răng của Đổng Kỹ Thượng va vào nhau đánh “cốp” một tiếng. Một cái gì đó hụt hẫng lan nhanh trong tâm thức gã.
Tài sản của ngocnd321