1 lúc sau, lão giả nhìn khuôn mặt Tần Thắng đang sợ hãi, cười nói: “Gặp mặt tức là có duyên, sau này không biết khi nào mới tái ngộ, để ta cho ngươi 1 chút chỗ tốt đi.”
Lão giả chậm rãi giơ tay phải lên, một ngón tay bỗng nhiên điểm vào mi tâm của hắn, tin tức tựa như dòng nước lớn không ngừng đổ vào tinh thần Tần Thắng.
Một giây đồng hồ sau, lão giả trên người bỗng nhiên phát ra 1 trận quang mang, thoáng chốc đã vô thanh vô tức biến mất
Tần Thắng nhíu mày nhìn quanh, bốn phía núi rừng hoàn toàn không có tung tích lão tiền bối, thoáng trầm ngâm chốc lát, hắn phát hiện trong não hiện ra một bộ vũ kĩ “Huyễn nhật diệt ma thủ” làm hắn kinh ngạc không thôi, đứng ngây người bất động hồi lâu giữa núi rừng tĩnh mịch.
Mấy tháng sau.
Bên thác nước, Tần Thắng mỗi ngày vẫn miệt mài lĩnh ngộ bộ ‘Huyễn nhật diệt ma thủ’. Lúc này hắn vẫn đứng dưới thác nước cuồng mãnh, chỉ là cả người hắn đã hoàn toàn tương dung cùng dòng nước, nhìn như 1 thực thể duy nhất.
Tần Thắng hai tay mở rộng, quyền phong trùng điệp, thanh phong gào thét, nắm tay mang theo lực lượng cường đại không ngừng rít gào, liên miên không ngừng. Thân ảnh Tần Thắng mơ hồ dần, không khí thỉnh thoảng truyền đến tiếng không khí bị xé rách , thủy đàm dậy lên sóng gió động trời, uy thế kinh người.
Bỗng nhiên Tần Thắng dừng tay, hai mắt tinh mang như điện lóe qua, rồi bật lên 1 tràng cuồng tiếu không ngừng.
Khó trách Tần Thắng cao hứng như thế, vừa rồi lúc toàn tâm dung hợp vào dòng nước, một loại cảm giác chưa từng có hiện ra, hắn hiểu mình đã dần dần lĩnh ngộ được ‘Huyễn nhật diệt ma thủ’.
......
Thời gian trôi qua cực nhanh, Tần Thắng bây giờ đã vào học viện được 3 năm, hôm nay Tần Thắng đã 17 tuổi.
3 năm không gián đoạn huấn luyện khiến cho hắn bây giờ thực lực đã đạt tới thất cấp chiến sĩ.
Bất quá, cả học viện chẳng ai biết việc hắn âm thầm đột phá. Chỉ khi tại buổi lễ tốt nghiệp giành cho đám học viên đạt thất cấp. Thực lực của Tần Thắng mới hiển lộ, đánh bại cả 1 lão sư khảo thí bát cấp.
Mười bảy tuổi đạt thất cấp chiến sĩ nói lên điều gì?
Giữa đám đông học viên tham dự lễ tốt nghiệp, viện trưởng học viện cố nén kích động, là người đầu tiên đi tới bên cạnh Tần Thắng nói :“Tần Thắng, ngươi biết mười bảy tuổi thất cấp chiến sĩ có ý nghĩa gì không?”
“Mười bảy tuổi a.” Viện trưởng thở dài than.“Ta ở Lạp Tư học viện từ trước tới nay mới thấy 1 người còn nhỏ như ngươi đã đạt tới thất cấp chiến sĩ, trước kia có 1 vị thiên tài hai mươi ba tuổi đạt tới thất cấp, sau lại trở thành thánh vực đỉnh phong cường giả.”
Bên cạnh lão phó hiệu trưởng đã đi tới:“Không cần nói, cho dù cả Thiên Khung đại lục, đạt tới thất cấp thanh đồng chiến sĩ lúc 17 tuổi, ngươi là người đầu tiên!”
“Tần Thắng, ngươi là đệ tử thành công nhất từ trước tới nay, xin ngươi ở lại 1, 2 ngày trong học viện, ta phải mời họa sĩ tốt nhất, cao thủ điêu khắc giỏi nhất, vẽ lại hình, khắc lại dáng của ngươi để trưng bày trong học viện.” Vị viện trưởng kích động tiếp lời.
Đây chính là tuyệt thế thiên tài của cả Thiên Khung đại lục, học viện nói mình đào tạo ra tự nhiên cũng là một loại vinh diệu vô cùng.
….
Trong 1 tửu điếm hào hoa nhất Thông Thiên thành.
Sáu người phòng 501 đang ở nơi này chúc mừng Tần Thắng thuận lợi thông qua khảo hạch tốt nghiệp. Mọi người cụng ly chúc tụng náo nhiệt 1 hồi, không khí cả phòng chợt lắng xuống, Đan Ni lúc này trầm mặc hỏi:
“Tần Thắng ngươi sắp tới chuẩn bị làm gì?”
“ Ta chuẩn bị du lịch quanh đại lục một chút, về phần sau này ta còn chưa nghĩ tới.” Cầm trong tay chén rượu Tần Thắng nói tiếp:“Ta chuẩn bị ngày mai phải đi.”
“Ngày mai? Tần Thắng ngươi đi làm chi gấp vậy ”
“Đúng a! Ngươi đi gấp như vậy làm gì!”
“Ta không thích nấn ná lại đây để phải đối diện với mấy lời mời chào của các thế lực”. Quả thật, tin tức Tần Thắng 17 tuổi tốt nghiệp với trình độ thất cấp chiến sỹ đã lan truyền ra ngoài. Hắn liên tục nhận được sự mời mọc từ các thế lực lớn trong Thông Thiên Thành.
Bọn họ biết cũng không miễn cưỡng được hắn, đành nâng cao ly trong tay:
“Đã vậy, chúng ta hôm nay không say không về.”
“Hảo!”
......
Mặt trời chói chang nhô lên cao, bão cát ngàn dặm.
Giữa chốn yên tĩnh không 1 bóng người, thân ảnh Tần Thắng chợt vọt qua với tốc độ kinh người.
Lúc này, hắn còn cách Dong binh chi thành hơn mười dặm lộ trình!
Đột nhiên, Tần Thắng trong lòng căng thẳng, tinh thần lực nhanh chóng khuếch tán ra.
Sắc mặt cả kinh, Tần Thắng trong phút chốc lui lại.
“Phốc”“Phốc”
Vài đạo nỏ tiễn xé rách không gian xuyên qua vị trí Tần Thắng mới vừa đứng.
Hơn mười ác lang tộc nhân cao lớn từ bốn phương tám hướng vọt ra, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, vây quanh Tần Thắng.
Chứng kiến ngực bọn chúng mang theo khô lâu huy chương, Tần Thắng lập tức hiểu nguyên lai bọn chúng tới trả thù!
“Tiểu tử, ngươi thật sự rất khó tìm! Các huynh đệ ta ở chỗ này chờ ngươi cả 1 thời gian dài.”
Một vị ác lang tộc nhân sắc mặt âm trầm, nói.
Thấy Tần Thắng chỉ lẳng lặng nhìn, bọn chúng tưởng rằng Tần Thắng sợ hãi, cao giọng hô:“Tiểu tử, nói đi, ngươi muốn chết kiểu nào?”“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới.” Tần Thắng nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Thấy miệng Tần Thắng giật giật, ác lang nhân hô:“Tiểu tử, ngươi nói gì a!”
“Ta nói chính là, ngươi muốn chết!” Tần Thắng chậm rãi nói, vừa dứt lời, thân ảnh Tần Thắng biến mất tại tại chỗ.
“Các ngươi cẩn thận, tiểu.......” Chứng kiến Tần Thắng biến mất tại chỗ, hắn trong lòng kêu bất hảo, mở miệng nhắc nhở đồng bọn, nhưng một câu nói còn chưa có nói xong, ác lang phát hiện mình không thể phát ra bất cứ thanh âm gì, ý thức bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Rất nhanh, Tần Thắng quay về vị trí lúc nãy, sửa sang lại quần áo, tiếp tục hướng Dong binh chi thành đi tới.
Mới vừa rồi hơn mười ác lang tộc thú nhân còn kiêu ngạo, lúc này chỉ thấy bọn chúng đứng thẳng bất động, hơn mười đạo máu tươi chậm rãi từ trên cổ chảy xuống.
Lúc Tần Thắng đi xa mấy trăm thước, thi thể bọn họ lúc này mới ngã xuoống trên mặt đất.
......
Dong binh chi thành phồn vinh, náo nhiệt vẫn như cũ.
Tuy nhiên, lúc này, tại bản doanh của Khô Lâu dong binh đoàn lại an tĩnh 1 cách dị thường, một loại cảm giác bất an chậm rãi lan tràn.
“Các ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì. Mới ngắn ngủn ba ngày dong binh đoàn đã tổn thất hơn trăm tên hảo thủ!”
Trong đại sảnh Khô Lâu dong binh đoàn. Đoàn trưởng Lạp Áo mặt dữ tợn rống to. Trên mặt đất còn nằm hơn mười cỗ thi thể.
Đột nhiên một bóng người lảo đảo tiến đến, ngã vào trong đại sảnh, gấp giọng hô:” Đoàn, đoàn trưởng, cái tên kia đang từ đại môn giết vào trong đây.”
“Cái gì?” Lạp Áo nghe tin tức này cũng sửng sốt, lập tức hỏi:“Hắn dẫn theo bao nhiêu người tới.”
“hắn chỉ có một người và một ma thú.” Dong binh vội vàng nói.
“Chỉ bằng 1 người? Đã vậy ta cho hắn tới được mà không về được.” Lạp Áo dẫn đám người vọt ra khỏi đại sảnh. Vừa mới xuyên qua đại sảnh, bọn chúng nhìn thấy một người khoác lân giáp đứng ở nơi đó, hình như đang đợi bọn chúng.
“Ma thú hệ hoàng kim huyết mạch?” Chứng kiến lân giáp trên người Tần Thắng, Lạp Áo khinh hoảng dừng lại, chợt nghĩ tới mối thù giết con, hắn khôi phục vẻ lạnh lùng nói:
“Bất kể ngươi là ai, hôm nay, ta muốn ngươi vĩnh viễn biến mất.” Lạp Áo hận ý ngập trời, đằng đằng sát khí thét lên.
“Giết cho ta, ai giết hắn được thưởng 1 ngàn kim tệ!”
“Sát! Giết chết hắn được một ngàn kim tệ a!”
“Giết!”
......
Đám dong binh hướng Tần Thắng vọt qua.
Chỉ chốc lát sau, dưới tàn ảnh của “Ma La trảo” sắt bén, đám dong binh gục xuống la liệt. Trên người Lạp Áo cũng hiện đầy vết thương to nho. Toàn thân Lạp Áo đã được máu tươi nhiễm đỏ.
“Huyễn nhật diệt ma thủ”
Trong nháy mắt. Đấu khí năng lượng hình thành một bàn tay khổng lồ, trực tiếp đánh Lạp Áo bay đi mấy chục thước.
“Oanh” một tiếng, Lạp Áo Ngã sấp xuống nền đất.
“Ta. Ta không cam lòng.” Nói xong những lời này. Lạp Áo trong miệng tràn ra 1 khối huyết, mắt trợn trừng mà chết.
Ngày hôm sau, có người phát hiện tại bản doanh của Khô Lâu dong binh đoàn 1 cảnh tượng thảm khốc. Xác chết la liệt. Máu nhiễm đỏ nền, mùi tanh tràn ngập. Từ đó về sau, tai Dong binh chi thành truyền nhau chuyện một hình người ma thú xoá sổ 1 dong binh đoàn trong 1 đêm.