Xem bài viết đơn
  #1  
Old 14-03-2008, 05:22 PM
suongrong suongrong is offline
Má Mì
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 884319
Xu: 0
Thanks: 1,750
Thanked 183 Times in 69 Posts
Arrow Linh thứu phi long - trá»n bá»™

Tác giả :Lưu Kiến Lương
Dịch giả: Tiêu Dao Tử
Nguồn:vnthuquan.net

Chương 1

Thượng nguồn sông Gia Lăng, nước quanh năm chảy xiết. Äến Ä‘oạn trước Lan Hòa trấn, thế nước càng dữ dá»™i hÆ¡n. Lòng sông tuy rá»™ng, lại lởm chởm những đá cuá»™i, lập lá» trong nước, lá»›n nhá» cả thảy có đến mưá»i tám bãi đá chặn khắp lòng sông. Trạo phu quan lại đã đặt cho khúc sông này má»™t cái tên rợn ngưá»i là "Ãc quá»· tập", hay còn gá»i là "Thập bát nghinh khách tiểu hồn".
Kẻ đón khách là ác quá»·, vậy chá»§ nhân cá»§a chúng là ai? Không cần nói ra ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u biết chính là kẻ cai quản dòng sông, Hà Bá. Hàng trăm năm trở lại đây, Ãc Quá»· Tập này này không biết đã nghiến nát biết bao thuyá»n bè, lại càng không biết mưá»i tám tiểu quá»· đó đã đón tiếp bao nhiêu vị khách cho lão thần sông Hà Bá. Nhưng đó đã là chuyện cá»§a bốn mươi năm trước. Bốn mươi năm trở lại đây, Ãc Quá»· Tập đó lại không thể hại chết thêm được ngưá»i nào. Nước sông vẫn chảy xiết như thế, thuyá»n bè vẫn bị đập nát như trước, mưá»i tám tên tiểu quá»· cÅ©ng không há» lưá»i biếng ngá»§ quên gì cả, chỉ có Ä‘iá»u chúng đã gặp phải má»™t vị Bồ Tát.
Bốn mươi năm trước, dưá»ng như chỉ trong vòng má»™t đêm, bên bá» sông đã xuất hiện má»™t ngôi miếu nhá» và má»™t vị hòa thượng. Vị hòa thượng đó không biết đã bao nhiêu tuổi, có thể là năm mươi, cÅ©ng có thể là sáu mươi, nhưng cÅ©ng có thể là vẫn chưa đến tam thập. Bởi lẽ cho dù là những hán tá»­ tuổi ba mươi thân thể tráng kiện nhất thì thân thá»§ cÅ©ng không thể nhanh lẹ cưá»ng tráng như hòa thưá»ng đó, nhất là khi ở trong nước.
Gia Lăng giang vốn đã ào ào mạnh mẽ, khi đến Ãc Quá»· Tập bị mưá»i tám bãi đá lô nhô chặn lại, lòng sông trở nên hẹp hÆ¡n, thế nước càng dữ dá»™i, cuá»™n xoáy lên phát ra những âm thanh kinh ngưá»i, tá»±a như ác hổ sổ cÅ©i, lại cÅ©ng giống như quần lang tranh thá»±c vậy. Trong dòng nước xiết ấy, má»™t khi bị lật thuyá»n xuống, cho dù ngưá»i lái thuyá»n có tinh thông thá»§y tính đến mấy cÅ©ng chỉ còn cách nhắm mắt chá» chết. Sức mạnh tiá»m tàng cá»§a dòng nước, khả năng cá»§a con ngưá»i tuyệt đối không thể chống lại, khi đã bị rÆ¡i vào trong nước cuồn cuá»™n đó thì con ngưá»i hoàn toàn mất Ä‘i khả năng kháng cá»±, dù là ngưá»i giá»i vá» thá»§y tinh cÅ©ng không thể làm gì hÆ¡n.
Thế nhưng, vá»›i vị hòa thượng này thì sá»± việc trở nên khác hẳn, dưá»ng như trên ngưá»i ông mang má»™t ma chú có sức mạnh thần thánh, cÅ©ng dưá»ng như ông chính là má»™t phần cá»§a dòng sông, nước sông dữ dá»™i vá»›i sức mạnh ngàn vạn cân lại không há» có tác dụng gì đối vá»›i thân thể ông. Má»™t khi có ngưá»i bị vỡ thuyá»n rÆ¡i xuống nước, hòa thượng ná» lập tức nhảy xuống cứu ngưá»i bị nạn lên. Tư thế ông bÆ¡i Ä‘i thật là ưu mÄ© linh hoạt, có lẽ chỉ loài linh ngư trong nước má»›i có thể so sánh được vá»›i ông, còn vẻ thong dong trầm tÄ©nh cá»§a từng động tác lại có thể sánh được vá»›i cả những lão trạo phu tá»± tin nhất. Khi xuống nước, hòa thượng luôn có má»™t chiếc mảng da cừu buá»™c chéo trên lưng, những ngưá»i được cứu lên Ä‘á»u được đặt lên chiếc mảnh da cừu đó đẩy vào bá». Vá»›i ánh mắt sắc bén và tốc độ nhanh hÆ¡n rái cá, bất cứ má»™t ngưá»i nào bị rÆ¡i xuống nước cho dù là má»™t đứa trẻ cÅ©ng không bao giá» mất tích. Cho đến khi cứu hết được tất cả ngưá»i gặp nạn ông má»›i bÆ¡i trở lại bá».
Vị hòa thưá»ng đó còn có khả năng y thuật hết sức thần kỳ. Ngưá»i bị rÆ¡i xuống nước, bị dòng chảy cuốn và vào đá, không què tay gãy chân thì cÅ©ng bể đầu chảy máu, còn vá» sặc nước ngừng thở thì lại càng thưá»ng xảy ra. Thế nhưng cho dù là gãy chân, gãy tay, bể đầu hay ngừng thở, hoặc bị thương nặng hÆ¡n thì hòa thượng Ä‘á»u có cách, thậm chí có ngưá»i hoàn toàn tắt thở do sặc nước, có thể nói má»™t chân đã bước vào Quá»· môn quan rồi, nhưng hoà thượng vẫn túm được má»™t chân kia kéo giật ngưá»i đó lại. Bằng thảo dược, bằng các động tác châm cứu, lôi giật xoa bóp, những nạn nhân máu me đầm đìa, gần như đã chết chỉ sau vài khắc là có thể được cứu sống, có trí giác và biết kêu Ä‘au rồi.
Từ khi hào thượng đến đây, đã bốn mươi năm, Ãc Quá»· Tập vẫn chưa há» có ngưá»i nào bị đắm thuyá»n chết cả. Vị hòa thượng ấy tên hiệu Äại Trác, nhưng bánh tính trên con sông này Ä‘á»u gá»i ông là Äại Trác Bồ Tát. Bốn mươi năm thấm thoắt qua Ä‘i, cuối cùng Äại Trác hòa thượng cÅ©ng đã già. HÆ¡n mưá»i năm trước Äại Trác nhận nuôi má»™t cô nhi, đặt tên là Nhất Linh, vừa là tên tục, cÅ©ng vừa là pháp danh.
Nhất Linh lá»›n lên sá»›m tiếp thu giáo huấn cá»§a sư phụ, trở thành má»™t thiếu niên nhanh nhẹn lương thiện, lại rất tráng kiện khôi ngô. Mấy năm nay, Äại Trác không còn xuống sông nữa, chuyện cứu ngưá»i Ä‘á»u là việc cá»§a Nhất Linh. Cứu được ngưá»i lên bá», cậu còn phụ giúp sư phụ chữa trị cho nạn nhân. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nói Nhất Linh ở trong nước còn nhanh nhẹn hÆ¡n cả hòa thượng, còn vá» y thuật thì dưá»ng như chẳng kém hÆ¡n bao nhiêu so vá»›i sư phụ cá»§a cậu. Nghe được những lá»i như vậy, trên mặt cá»§a Äại Trác hòa thượng càng lá»™ ra vẻ được an á»§i, còn Nhất Linh thì lúc nào cÅ©ng chỉ ngượng ngùng cúi đầu gãi tai.
Ngôi miếu cá»§a Äại Trác hòa thượng rất nhá», đằng sau không phải là tưá»ng mà là má»™t phiến đá lá»›n màu xanh, phía trước mặt trống tênh, cá»­a cổng cÅ©ng không có. Bốn bá» trống rá»—ng như thế, tuy có thể phát hiện ra thuyá»n bè bị đắm bất cứ lúc nào, nhưng gió sông vì thế cÅ©ng thổi lồng lá»™ng bốn mùa. Ngôi miếu nhỠđến mức thậm chí không kê vừa má»™t chiếc giưá»ng. mà thá»±c ra, Äại Trác hòa thượng cÅ©ng không há» có giưá»ng, quanh năm suốt tháng ông ngồi thiá»n thay cho ngá»§. Sau khi nhận Nhất Linh vá» nuôi, cả hai thầy trỠđêm đêm ngồi tá»±a lưng vào nhau cho đến khi trá»i sáng.
Thế nhưng má»™t năm nay, đột nhiên Äại Trác hòa thượng không còn ngồi tá»±a lưng vá»›i Nhất Linh nữa mà ông tá»a thiá»n tá»±a vào phiến đá xanh kia. Äã má»™t năm nay, Äại Trác không còn làm gì, chá»› nói đên việc xuống nước cứu ngưá»i mà ngay cả khi Nhất Linh đã cứu ngưá»i lên, ông cÅ©ng không còn giúp đỡ chữa trị nữa. Äại Trác hòa thượng ngồi ở đó, rất í động đậy, thậm chí cÅ©ng rất ít ăn cÆ¡m, thưá»ng thì phải mưá»i ngày hay ná»­a tháng cÅ©ng không ăn đến má»™t bát cháo.
Ông thật sự đã già, đã rất già rồi.
Nếu như ai đó để tâm còn nhá»› thì sẽ phát hiện, năm nay chính là năm thứ bốn mươi Äại Trác hòa thượng đến đây. Thá»i gian bốn mươi năm vá»›i bao nhiêu lần mặt trá»i má»c lên, vá»›i biết bao gió bão nắng mưa, cuối cùng ông cÅ©ng đã đến lúc dầu khô đèn tắt.
Nhất Linh rất Ä‘au lòng, song cậu không biết phải làm gì. Mưá»i sáu tuổi, cậu chỉ là má»™t chàng thiếu niên ngây thÆ¡ hầu như không biết má»™t chút chuyện Ä‘á»i, nhưng có má»™t Ä‘iá»u mà Nhất Linh rất rõ, sư phụ đã sắp sá»­a rá»i xa cậu. Cậu còn phát hiện ra má»™t chuyện rất kỳ lạ, thân thể cá»§a sư phụ dưá»ng như Ä‘ang không ngừng chìm sâu vào phiến đá xanh phía sau lưng. Phiến đá ấy cứng như sắt thép, cho dù là đám thợ rèn đập búa lên cÅ©ng chỉ để lại chút dấu vết nhá», thế nhưng nó lại chịu lùi bước trước cÆ¡ thể gầy yếu cá»§a Äại Trác hòa thượng. Ngày lại càng trôi qua, thân hình ông lặng lẽ chìm dần vào trong phiến đá.
Äến má»™t đêm kia, cÆ¡ thể cá»§a Äại Trác đã hoàn toàn chìm vào trong đá, chỉ còn lá»™ khuôn mặt ra ngoài. Äêm hôm đó, ánh trăng bàng bạc phá»§ khắp mặt sông, con sông dưá»ng như yên ả hÆ¡n rất nhiá»u, âm thanh nước chảy rì rầm như Ä‘ang khóc than kể lể. Äại Trác gá»i Nhất Linh đến trước mặt, nói: "Con à, ta rất mừng là con đã lá»›n rồi", ánh mắt già nua cá»§a ông chứa đựng sá»± mãn nguyện và lòng yêu thương từ bi vô hạn. "Con là má»™t cô nhi, ta chỉ biết con há» Vương, Nhất Linh là tên ta đặt, cÅ©ng là pháp danh cá»§a con; sau này con muốn hoàn tục thì cÅ©ng có thể dùng làm tên gá»i. Nhất Linh, đêm nay là lúc ta phải rá»i xa con rồi. Ta đã sống má»™t trăm lẻ tám tuổi, ná»­a tước cuá»™c Ä‘á»i giết ngưá»i vô số, số ngưá»i cứu được ở ná»­a sau cuá»™c Ä‘á»i ta cÅ©ng chưa từng đếm, không biết có thể chuá»™c lại tá»™i nghiệt cá»§a ta không. Chá» lúc nữa xem ngưá»i đến đón ta là Phật Tổ hay là Mưá»i Tám Tiểu Quá»· cá»§a con sông này, là có thể biết được Ä‘iá»u đó". Nói rồi ông mỉm cưá»i.
Nhất Linh nước mắt tuôn ra như suối: "Không, sư phụ, ngưá»i không thể bá» con mà Ä‘i như thế!"
Äại Trác mỉm cưá»i: "Con à, đây là ý chỉ cá»§a Phật Tổ, sư phụ tuy rá»i xa con, nhưng có rất nhiá»u thứ cá»§a sư phụ Ä‘á»u đã lưu lại trong cÆ¡ thể con, vì thế có thể nói, sư phụ sẽ mãi đồng hành cùng con."
Nhất Linh vẫn khóc nức nở, ná»­a hiểu, ná»­a lại như không hiểu những lá»i thầy nói. Äại Trác nhìn ánh mắt non ná»›t cá»§a đồ đệ duy nhất, thở dài má»™t tiếng: "Nhất Linh, hôm nay con không nỡ rá»i xa sư phụ, nhưng sau này không chừng con sẽ hận ta, hận ta đã để lại những thứ đó trong cÆ¡ thể con, đã Ä‘em đến cho con rất nhiá»u phiá»n não. Song biết đâu con ngưá»i sẽ thay đổi, con hãy còn nhá», tất cả vẫn còn chưa định hình. Con hận ta hay cảm kích ta, qua ba năm nữa là có thể biết được, nhưng ta lại hy vá»ng con hận ta có lẽ lại tốt hÆ¡n, bằng không..." Ông không nói tiếp nữa, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng lạnh lẽo, mãi má»™t lúc lâu sau má»›i khẻ thở dài.
Nhất Linh ngẩn ra nhìn sư phụ, ý nghÄ©a trong những lá»i nói cá»§a sư phụ có rất nhiá»u Ä‘iểm cậu không hiểu. Qua nhiá»u năm vật lá»™n chiến đấu vá»›i sóng nước, cậu năm nay tuy đã mưá»i sáu, thân thể cưá»ng tráng hÆ¡n cả những thanh niên mưá»i tám hai mươi nhưng vốn sống cách biệt má»™t nÆ¡i, hành thiện tích đức, tâm địa Nhất Linh còn vô cùng má»™c mạc thuần khiết, chỉ giống như những đứa trẻ mưá»i má»™t mưá»i hai tuổi trong thị trấn mà thôi, thậm chí còn đơn thuần hÆ¡n nhiá»u. Lá»i nói cá»§a sư phụ có quá nhiá»u huyá»n cÆ¡, cậu thá»±c sá»± không thể hiểu hết được.
"Không, sư phụ. Con sẽ không bao giá» hận ngưá»i!" Lá»i nói cá»§a cậu dứt khoát, quả đúng là ngữ khí thưá»ng thấy ở đám thiếu niên nhiệt huyết.
Äại Trác đưa ánh mắt lại nhìn Nhất Linh, vẻ mặt hiện ra nụ cưá»i từ bi đầy yêu thương. "ÄÆ°á»£c rồi con à, dù sau này con như thế nào, trước hết ta cÅ©ng phải dặn dò con má»™t việc", ánh mắt cá»§a ông đột nhiên trở nên nghiêm trang lạ thưá»ng, Nhất Linh ngồi thẳng ngưá»i lên, chăm chú lắng nghe.
"Ngày mai, con hãy Ä‘i vá» hướng bắc đến Thiếu Lâm Tá»± gặp Phượng trượng trụ trì cá»§a há», hãy há»i xem má»™t ngưá»i là Äại Ngu thiá»n sư đã mất hay chưa. Nếu như Äại Ngu chưa mất, con hãy nghÄ© cách gặp ông ấy và diá»…n cho ông ấy xem "Khổ hải vô biên", xem ông ấy có cách phá hay không?"
"Khổ hải vô biên? Äó là gì vậy?" Nhất Linh chau mày, song ngay lập tức trong đầu bá»—ng loé lên má»™t số tư thế kỳ quái cá»§a thân thể. Những tư thế này thật vô cùng cổ quái, đến mức hoạt kê; nếu không phải bị Ä‘iên thì tuyệt đối không bao giá» làm những động tác như vậy.
"Việc này là như thế nào?" Nhất Linh hết sức kinh ngạc vỠnhững hiện tượng kỳ quái vừa đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, há hốc miệng nhìn sư phụ.
Äại Trác cÅ©ng Ä‘ang nhìn Nhất Linh, ánh mắt chợt loé lên như hai luồng Ä‘iện, xoáy sâu thẳng vào tâm khảm cậu. Nhất Linh không khá»i lặng ngưá»i ngạc nhiên bởi cậu chưa từng thấy ánh mắt như vậy cá»§a sư phụ bao giá». Bá»™ dạng kinh ngạc cá»§a Nhất Linh Ä‘á»u không lá»i khá»i mắt cá»§a Äại Trác, ông cưá»i, ánh mắt lại trở nên già nua chứa đầy tình thương từ bi.
"Con à, con không phải sợ, những tích lÅ©y cả Ä‘á»i cá»§a sư phụ Ä‘á»u đã truyá»n sang ngưá»i con, rất nhiá»u thứ rồi, nhưng cÅ©ng không phải chỉ có thế thôi đâu." Dừng má»™t lúc, ông lại tiếp: "Bất luận Äại Ngu có cách phá hay không thì con Ä‘á»u phải trở vá», trở lại trên sông để tiếp tục nối công việc cá»§a sư phụ. Những thứ trong đầu con chỉ cần không gặp kích thích chúng sẽ không tá»± hiện ra đâu, hãy để cho chúng theo cùng con, tá»± sinh tá»± diệt vậy. Äó là ý trá»i không thể làm gì hÆ¡n được."
Äại Trác ngừng má»™t lúc, nói tiếp: "Äại Ngu hòa thượng nếu như đã mất thì con phải đến núi Thái SÆ¡n, chỠđến ngày mùng hai tháng hai năm trá»›i, ngày Rồng ngẩng đầu, anh hùng thiên hạ tụ há»™i trên đỉnh Thái SÆ¡n, con hãy chú ý quan sát xem có má»™t con kim thứu khổng lồ bay đến không. Nếu có, con hãy biểu diá»…n chiêu "Hồi đầu thị nại" cho ngưá»i cưỡi kim thứu xem, liệu bà ta có thể phá được hay không. Nếu như không có, thì con hãy trở vá» cùng sư phụ."
Lúc Äại Trác nói đến bốn chữ "Hồi đầu thị nại", trong đầu Nhất Linh đột nhiên hiện ra má»™t số tư thế cầm kiếm, mặc dù từ trước đến giá» cậu chưa từng nhìn thấy kiếm, song cậu cảm thấy những động tác này Ä‘á»u uyển chuyển mỹ lệ vô sog, nếu như chính mình thể hiện nhất định cÅ©ng sẽ rất đẹp.
Äại Trác nhìn vá» phía chân trá»i xa xa, chậm rãi nói: "Bà ta nhất định sẽ tá»›i! Nhất Linh con, đưá»ng Ä‘á»i cá»§a con đã được định trước là không há» bằng phẳng". Ông nhìn vào trong mắt Nhất Linh, ánh mắt ngây thÆ¡ giống như má»™t tá» giấy trắng, cÅ©ng giống như má»™t miếng ngá»c lấp lánh tinh quang, Äại Trác thở dài lắc đầu: "Nhất Linh, con đã khổ vì ta rồi, những ma đầu kia không ai là không có bản lÄ©nh kinh thiên động địa, có ai lại chịu dá»… dàng quy phục ngưá»i khác đâu! Äã chịu tá»§i cá»±c suốt bốn mươi năm, có ai lại không muốn ra mặt để trút oán khí chứ? Hãy!" Ông lại thở dài, nhìn ra xa, mặt sông phía xa dưá»ng như gợn lên từng lá»›p sóng.
Äại Trác nhắm mắt lại, rất lâu, ông không nói tiếp nữa. Trăng đã treo lÆ¡ lá»­ng giữa trá»i. Äá»™t nhiên ông mở to mắt: "Ai di đà phật, Nhất Linh, hãy đến bá» sông lấy cho ta thùng nước."
"Dạ". Nhất Linh ứng tiếng, đứng dậy đi lấy nước, trong lòng cảm thấy kỳ lạ: "Sư phụ cần nước làm gì?".
Äến bá» sông, vừa má»›i dìm thùng nước xuống, bá»—ng bên tai cậu vang lên giá»ng từ bi cá»§a sư phụ: "Nhất Linh, sư phụ Ä‘i đây. Sư phụ đã tá»± làm bia má»™ cho mình, con hãy xả nước lên là được rồi. Ngày mai khi mặt trá»i lên, con hãy lên đưá»ng, Nhất Linh, con ngoan cá»§a ta, hãy tá»± bảo trá»ng."
"Sư phụ!" Nhất Linh gào lên Ä‘au đớn, quay ngưá»i chạy vá». Trong cÆ¡n thảng thốt, cậu đã vận đến tận cùng sức lá»±c, ngưá»i bá»—ng cất lên lướt Ä‘i như má»™t luồng chá»›p sáng, có Ä‘iá»u chính cậu lại không hỠđể ý đến Ä‘iá»u đó.
Trước phiến đá xanh đã không còn thấy thân thể cá»§a Äại Trác, mặt đá giỠđây phẳng tuá»™t như gương. Nếu không tận mắt trông thấy, chắc không ai dám tin lúc nãy phiến đá ấy còn lõm vào, bên trong còn có má»™t lão hòa thượng Ä‘ang ngồi. Lão hòa thượng ấy phút chốc như đã biến Ä‘i, phiến đá trở lại hình dạng ban đầu, như đã được má»™t sức mạnh siêu nhiên san phẳng vậy. Má»™t ý nghÄ© đột nhiên hiện lên trong đầu. à nghÄ© đó mách bảo Nhất Linh, sư phụ đã dùng Thiên Long trảo cào vụn phiến đá trước mặt, sau đó hấp thu vào bên trong cÆ¡ thể, tạo cho bản thân má»™t chiếc quan tài đá có má»™t không hai.
"Sư phụ!" Nhất Linh lao tá»›i phiến đá, bá»™t đá xanh lạnh ngắt đã ngăn cách cậu vá»›i thân thể ấm áp và ánh mắt hiá»n từ cá»§a sư phụ. Cậu hận vì không thể rá»­a bá» bụi đá để đưa sư phụ ra, nhưng lý trí lại mách bảo cậu rằnag không thể làm như thế.
Nhất Linh khóc thảm thiết, tiếng nước sông rì rầm vá»ng vào khe núi như cÅ©ng Ä‘ang than vãn tiá»…n đưa Äại Trác. Rất lâu sau, Nhất Linh má»›i chậm rãi quay trở lại bá» sông, xách nước từ từ dá»™i lên phiến đá. Nước tràn trên mặt đá, bá»™t đá phát ra những tiếng lách tách, chuyển từ xám sang trắng, rồi từ trắng sang xanh, cuối cùng biến thành má»™t màu giống như màu cá»§a cả phiến đá và cÅ©ng trở nên cứng chắc như vậy.
"Äây là do dương há»a cá»§a Thiên Long thần công Ä‘ang phát sinh tác dụng, dương hoả gặp nước có thể luyện đá cứng như thép". Má»™t ý nghÄ© bá»—ng hiện ra trong đầu Nhất Linh.
"Sư phụ!" Nhất Linh quỳ xuống đập đầu chín lạy, rồi ngồi dậy lặng im nhìn vào phiến đá, dần dần phiến đá ấy dưá»ng như tan Ä‘i, hình ảnh sư phụ lại xuất hiện trước mặt cậu, vẫn vá»›i dáng vẻ mỉm cưá»i hiá»n từ như trước.
Mặt trá»i đã lên, ánh nắng bao phá»§ khắp dòng sông, lấp lánh những tia phản chiếu như đàn rắn bạc Ä‘ang Ä‘ua nhau trưá»n Ä‘i. Ãnh nắng chiếu lên phiến đá, hoa nắng nhảy múa. Nhất Linh sá»±c tỉnh lắc đầu, trước mặt chỉ là phiến đá xanh mà không còn bóng dáng sư phụ."
"Ngưá»i đã không còn nữa." Nhất Linh tá»± nói vá»›i mình, trong trái tim non ná»›t ẩn chứa má»™t ná»—i đâu không thể nói thành lá»i, cậu quay đầu nhìn lên mặt trá»i, ánh nắng gay gắt chiếu đập vào mắt.
"Sư phụ, con nghe lá»i ngưá»i, bây giá» lập tức lên đưá»ng đến Thiếu Lâm." Nhất Linh sụp xuống dập đầu ba cái rồi đứng dậy thu xếp hành lý. Thá»±c ra cậu cÅ©ng không có gì cần thu xếp ngoài hai bá»™ quần áo thay đổi và vài mẩu bạc vụn. Hai thầy trò cứu ngưá»i vô số, ngưá»i đến tạ Æ¡n biếu tặng không biết bao nhiêu ngân lượng, nhưng Äại Trác nếu không từ chối thì lại Ä‘em cứu tế cho những nạn nhân khác mà không há» tích luỹ gì. Nhất Linh thu xếp má»™t tay nải khoác lên vai, rồi dừng lại bịn rịn trước bia má»™ cá»§a sư phụ, sau đó má»›i bước ra khá»i miếu.
Äúng lúc ấy, mấy bóng ngưá»i từ phía xa vụt chạy tá»›i, thân pháp nhanh nhẹn không giống thưá»ng nhân, chắc hẳn phải là ngưá»i trong võ lâm. Mấy ngưá»i đó chạy thẳng tá»›i ngôi miếu nhá». Nhất Linh dừng bước quan sát, há» tất cả có sáu ngưá»i, má»™t ngưá»i vận cẩm y chừng bốn mươi tuổi, má»™t thiếu niên trạc mưá»i lăm, mưá»i sáu và bốn võ sÄ© tráng kiện. Ngưá»i mặc cẩm y mang kiếm, bốn võ sÄ© kia cầm Ä‘ao, trên ngưá»i loang lổ những vết máu, áo quần tả tÆ¡i, hẳn là vừa trải qua má»™t cuá»™c chiến ác liệt. Thiếu niên kia lại không há» hấn gì, phục sức quý phái, trông rất bảnh bao.
Sáu ngưá»i chạy đến gần phía trước Nhất Linh, ánh mắt ngưá»i mặc cẩm y như Ä‘iện đảo qua trên khuôn mặt cậu, há»i: "Ngưá»i là hòa thượng trong miếu phải không?" Nhất Linh gật đầu. Ngưá»i này quay đầu nhìn sang vị thiếu niên ná», nói: "Thiếu chá»§, hãy vào trong miếu này nghỉ má»™t lát." Rồi lại nhìn Nhất Linh: "Tiểu sư phụ, cho xin bát nước uống!"
Thá»±c sá»± trong lòng Nhất Linh khi ấy không há» muốn ngưá»i ta đến là phiá»n sư phụ, nhưng là ngưá»i đã quen làm việc thiện nên sau má»™t chút do dá»± cậu má»›i quay ngưá»i Ä‘i vào trong miếu.
"Äứng lại!" Äá»™t nhiene thiếu niene ná» quát.
"A di đà phật". Nhất Linh quay ngưá»i hành lá»…: "Thí chá»§ có Ä‘iá»u gì căn dặn?"
"Ngươi đeo tay nải làm gì? Ngươi không phải là hòa thượng trong miếu này?" Thiếu niên kia mặt mày thanh tú, tướng mạo khôi ngôi, ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn Nhất Linh.
"A di đà phật, tiểu tăng đúng là hòa thượng trong miếu này, mang tay nải là chuẩn bị đi."
"Äi đâu?"
"VỠhướng bắc."
"Là nÆ¡i nào?" Thiếu niên kia há»i dồn, ngữ khí nghiêm khắc như ngưá»i Ä‘ang thẩm tra phạm nhân. Nhất Linh từ lâu đã được giáo huấn lòng khoan dung, vẫn chưa biết thế nào là nổi giận, hÆ¡i do dá»± má»™t lát, nói: "Äến Thiếu Lâm Tá»±".
Thiếu Lâm Tá»± danh tiếng uy chấn thiên hạ, cả sáu ngưá»i kia Ä‘á»u không khá»i giật mình. Thiếu niên ná» lẳng lặng hừm lên má»™t tiếng, nói: "Không ngá» vị tiểu hòa thượng này lại là đệ tá»­ cá»§a Thiếu Lâm."
Nhất Linh lắc đầu: "Không phải."
Thiếu niên cảm thấy kỳ lạ: "Vậy ngươi lên Thiếu Lâm làm gì?"
Nhất Linh nói: "Là sư phụ bảo tôi đi!"
Ngưá»i mặc cẩm y kia đột nhiên xen vào: "Ta biết rồi, sư phụ cậu là Äại Trác Bồ Tát, thế sư phụ cậu đâu?"
Nhất Linh mắt đỠhoe: "Sư phụ đã viên tịch rồi, ai di đà phật."
"A di đà phật, đáng tiếc, đáng tiếc!" Ngưá»i mặc cẩm y đó cÅ©ng tuyên má»™t câu phật hiệu, gật đầu vá»›i thiếu niên kia tỠý có thể tin tưởng được, không cần phải nghi ngá».
Thiếu niên đó vẫn không chịu vào trong miếu, đảo mắt má»™t vòng trên ngưá»i Nhất Linh rồi ghé sát tai ngưá»i mặc cẩm y kia nói thầm Ä‘iá»u gì đó. Ngưá»i đàn ông đó sắc mặt tá» vẻ khó khăn, nói: "Sợ cậu ta không chịu, hÆ¡n nữa... cÅ©ng khôlng giống."
Thiếu niên đó quắt mắt lên: "Chút việc này cũng không làm nổi thì ông còn có thể làm được gì nữa?
Cẩm y đại hán mặt đỠbừng lên, có chút đắn Ä‘o suy nghÄ©, Ä‘oạn bước lên trước, trong tay đã cầm sẵn mấy lá vàng, nói: "Thiếu chá»§ nhà chúng tôi sá»›m đã nghe danh Äại Trác bồ tát từ bi, được biết đại sư đã viên tịch, trong lòng thương cảm vô cùng, má»™t chút thành ý để bày tá» tiếc thương, mong tiểu sư phụ nhận cho."
Nhất Linh cảm động trong lòng, chắp tay hành lễ, không nhận mấy lá vàng đó, nói: "Lòng thành của thí chủ, tiểu tăng xin thay sư phụ cảm ơn, nhưng vàng này tiểu tăng không thể nhận được."
Ngưá»i đàn ông mặc cẩm y vá»™i nói: "Xin tiểu sư phụ hãy nhận những lá vàng này đã, chúng tôi còn có chuyện muốn tiểu sư phụ giúp đỡ."
Nhất Linh nói: "Số vàng này tiểu lăng quả không thể nhận. Thí chá»§ kính trá»ng sư phụ cá»§a tiểu tăng, tiểu tăng cảm kích bá»™i phần, thí chá»§ có việc gì xin cứ nói, tiểu tăng nhất định sẽ dốc hết tâm sức." Cậu kính trá»ng sư phụ nên cÅ©ng tràn đầy thiện cảm vá»›i những ngưá»i kính trá»ng ông, vốn lại là ngưá»i quen làm việc thiện nên không suy nghÄ© trước sau, lập tức khẳng khái nhận lá»i.
Cẩm y đại hán liếc nhìn Nhất Linh, vẻ khó nói: "Việc này rất khó..." Chưa nói dứt, đột nhiên lại thở dài: "Ài, thôi được rồi, hay là cứ để chúng tôi tự lo liệu vậy."
Nhất Linh vội nói: "Tiểu tăng không sợ khó, xin thí chủ cứ nói!"
Ngưá»i đó chần chừ má»™t hồi má»›i cất tiếng: "Thá»±c ra cÅ©ng không phải là chuyện gì to tát, tiểu chá»§ nhân nhà tôi tuổi trẻ khí thịnh, đã trượng nghÄ©a đánh má»™t tên ác bá cậy thế bắt nạt ngưá»i, nhưng lại sợ vá» nhà bị lão gia phu nhân quở trách nên đã nghÄ© ra má»™t ý, muốn tìm má»™t ngưá»i giả thành cậu ấy, đợi sau khi tên ác bá ấy tìm đến, trông thấy không đúng ngưá»i thì tá»± nhiên không có gì để nói, còn lão gia và phu nhân cÅ©ng sẽ không chá»­i mắng nữa."
Những lá»i này đến tai cá»§a những kẻ lão luyện giang hồ thì quả là sÆ¡ hở vô cùng, song Nhất Linh lại không há» nghi ngá», liá»n gật đầu: "Ãc bá cậy thế ức hiếp ngưá»i, trừng trị là đích đáng. Việc này không khó, tiểu tăng bằng lòng dốc sức."
Vẻ mặt Ä‘ang trầm ngâm cá»§a thiếu niên ná» bá»—ng nhiên trở nên vui mừng rạng rỡ. Cẩm y đại hán cÅ©ng há»›n hở, liếc nhìn thiếu niên kia, nói: "Quả đúng là thầy nào trò nấy. Äại Trác bồ tát có tấm lòng bồ tát, tiểu sư phụ cÅ©ng có tấm lòng bồ tát. Tiểu sư phụ, má»i vào trong miếu thay đổi trang phục cho tiểu chá»§ nhân nhà tôi."
Bốn võ sÄ© kia canh chừng bên ngoài, Nhất Linh và hai ngưá»i còn lại Ä‘i vào trong miếu. Nhất Linh và thiếu niên kia đổi quần áo cho nhau, song vì thân hình cá»§a Nhất Linh vạm vỡ cao to nên không khá»i cảm thấy hÆ¡i chật, đây lại là lần đầu mặc trang phục lá»™ng lẫy như vậy, vừa lạ lẫm vừa gượng gạo. Thiếu niên kia đảo mắt nhìn Nhất Linh, bá»—ng nhiên lấy từ trong ngưá»i ra má»™t cây Ä‘oản kiếm, chỉ bằng vài động tác đã cạo trá»c đầu mình. Sá»± sắc bén cá»§a cây Ä‘oản kiếm cá»™ng vá»›i thá»§ pháp nhanh lẹ quả khiến ngưá»i ta phải ngạc nhiên, cẩm y đại hán gật đầu tá» vẻ tán thưởng, Nhất Linh lại như không thấy gì, chỉ há»i: "Thí chá»§ sao lại cạo bá» tóc cá»§a mình vậy? Thật là đáng tiếc!"
Thiếu niên kia lấy từ trong ngưá»i ra má»™t cái lá», đưa cả tóc vào lá» cho ngưá»i mặc cẩm y, nói; "Hãy làm Ä‘i!" Bên trong chiếc lá» không biết là đựng thứ gì, trông rất dính. Ngưá»i mặc cẩm y bôi chất keo trong lá» lên đầu Nhất Linh, rồi đính tóc lên đầu cậu, sau đó lại quấn thêm chiếc "anh hùng cân" (khăn anh hùng" lên, chỉ trong nháy mắt đã biến Nhất Linh từ má»™t hòa thượng trở thành má»™t công tá»­ tục gia. Tuy vẫn có chút gì đó gượng gạo, nhưng nếu không nhìn kỹ thì quả thật không thể nhận ra tiểu sa di lúc trước.
Cẩm y đại hán và thiếu niên kia nhìn nhau, ánh mắt há»›n hởn. Ngưá»i mặc cẩm y nói: "Tiểu sư phụ đã đổi trang phục, tên cÅ©ng phải đổi. Trên đưá»ng nếu có ngưá»i cá»§a ác bá chặn đưá»ng, tiểu sư phụ hãy xưng là Thá»§ Tá»± Hùng, là thiếu chá»§ cá»§a Thiết Huyết Minh. Tiểu sư phụ không phải sợ, đã có bốn huynh đệ Mã Long bảo vệ, ác bá sẽ chẳng làm gì được ngưá»i đâu. Chúng tôi không phải là sợ, chỉ muốn để cho tên ác bá ấy bị lừa má»™t vố Ä‘au, tiểu sư phụ biết không?"
Nhất Linh gật đầu cưá»i: "Tiểu tăng hiểu rồi!"
Cẩm y đại hán nhìn thiếu niên tên Thá»§ Tá»± Hùng, thiếu chút nữa thì cưá»i phá lên. Thá»§ Tá»± Hùng lập tức lắc tay ra hiệu kiá»m chế, má»›i quay sang Nhất Linh: "Vậy má»i tiểu sư phụ, à không, má»i thiếu chá»§ khởi hành lên đưá»ng!"
Ra khá»i miếu, ngưá»i này gá»i bốn võ sÄ© lại, nói: "Mã Long, bốn ngưá»i các ngươi hãy bảo vệ thiếu chá»§ ngược sông đến thẳng tổng đưá»ng!" Kế đó lại thì thầm dặn dò má»™t hồi gì đó.
Nhất Linh được sá»± bảo vệ cá»§a bốn võ sÄ©, bịn rịn rá»i khá»i ngôi miếu nhá». Cho đến lúc Ä‘i xa, Thá»§ Tá»± Hùng má»›i cùng vá»›i ngưá»i mặc cẩm y kia cưá»i lên ha hả.
"Äồ ngốc!" Thá»§ Tá»± Hùng cưá»i đến gập ngưá»i lại: "Quả là tên ngốc thế gian hiếm có!"
Cẩm y đại hán xen vào: "May mà thiếu chá»§ nghÄ© ra má»™t cách bảo tên ngốc đó chịu nạn thay, chúng ta lại có thể chá»n đưá»ng gần bình an mà trở vá» rồi!"
Thá»§ Tá»± Hùng liếc mắt qua ngưá»i mặc cẩm y, nói: "Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng, ông cÅ©ng cạo bá» tóc Ä‘i, vào trong miếu tìm bá»™ quần áo cá»§a lão hòa thượng thay lên, chúng ta qua sông."
Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng ngạc nhiên: "Qua sông, tại sao? Chúng ta phải vá» Tổng đàn nữa chứ!"
Thá»§ Tá»± Hùng cưá»i nhạt: "Trá» vá» làm gì? Tìm cái chết ư, nếu như ta Ä‘oán không sai, bên này Thanh Long há»™i được dịp, bên kia Quần Anh há»™i sẽ cứ thế mà thẳng tiến, sẽ quấy nát Tổng đàn chúng ta cho xem."
Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng kinh ngạc: "Thiếu minh chá»§ muốn nói, Thanh Long há»™i và Quần Anh há»™i sẽ liên thá»§ đối phó vá»›i Thiết Huyết Minh chúng ta?"
Thá»§ Tá»± Hùng hừm lên má»™t tiếng: "Äồ ngốc, má»™t Minh hai há»™i đối chá»i vá»›i nhau, Ä‘á»u coi nhau là địch. Cha ta khinh suất mạo hiểm, để cho Thanh Long há»™i thừa dịp phục kích, cao thá»§ trong Minh ngưá»i chết ngưá»i bị bắt, thá»±c lá»±c Thiết Huyết Minh đã giảm sút bao nhiêu, Quần Anh há»™i nếu như không thừa cÆ¡ lá»­a cháy cướp thành thì trừ phi chúng bị ma quá»· làm cho mê muá»™i."
Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng ngẩn ngưá»i, ấp úng: "Minh chá»§ thật đáng thương, thân đầu má»—i thứ má»™t nÆ¡i..."
"Äáng Ä‘á»i!" Thá»§ Tá»± Hùng đột nhiene hét lá»›n.
Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng lặng ngưá»i Ä‘i, má»™t lát má»›i nói vẻ khổ não: "Thiếu chá»§..."
"Sao?" Thá»§ Tá»± Hùng hét lên Ä‘iên cuồng; "Äừng có cho rằng là cha ta mà ta không dám chá»­i ông ấy. Thân làm chá»§ má»™t Minh, không biết tá»± bảo trá»ng lấy mình để cho địch thừa cÆ¡ đánh úp, ông ấy đúng là má»™t kẻ ngốc nghếch, má»™t con xuẩn trư."
Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng nhìn thiếu chá»§ mặt Ä‘ang méo Ä‘i trong cÆ¡n phẫn ná»™, trong lòng không khá»i á»›n lạnh, lùi lại sau má»™t bước. Ở Thiết Huyết Minh, trên dưới khi nhắc đến minh chá»§ Thá»§ Thiên Äồ bên cạnh có thá»§ lãnh Thiết Huyết cận vệ Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng, ai nấy cÅ©ng kính sợ khom lưng. Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng cương cốt cứng như thiết luyện, trung dÅ©ng vô song, chỉ cần Minh chá»§ hạ lệnh, cho dù là núi Ä‘ao biển lá»­a cÅ©ng dám lao vào, vạc dầu địa ngục cÅ©ng không chau mày e ngại. Thế như mấy ngày nay, Ä‘i cùng vá»›i thiếu chá»§, ông ta đôi khi lại cảm thấy lạnh á»›n cả tâm can. Trước sá»± lạnh lùng thá»§ Ä‘oạn cá»§a tên thiếu niên má»›i mưá»i sáu tuổi này, má»™t nam tá»­ hán thiết huyết cốt cương như ông ta cÅ©ng chuẩn bị trở thành má»™t tiểu nhâ hèn nhát rồi. Má»™t lúc sau, Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng má»›i khẽ há»i: "Thiếu chá»§, vậy ngưá»i có dá»± định gì?"
"Äóng giả hòa thượng, qua sông, thoát khá»i truy sát cá»§a Thanh Long há»™i, lên Äại Tuyết sÆ¡n tìm sư tổ Hồng Y lão tổ cá»§a ta. Chỉ cần lão tổ công thành xuất quan, cho dù Thiết Huyết Minh có bị Ä‘uổi tận sát tuyệt cÅ©ng vẫn còn đưá»ng phục hưng. Quan trá»ng là, mùng hai tháng hai năm tá»›i, ngày Rồng ngẩng đầu, Tiá»m long ẩn náu đã bốn mươi năm nay sẽ bay lên thành Thiên Long. Bốn mươi năm ấy, biết bao nhiêu anh hùng tuyệt thế nhìn lên trá»i mà than, còn ngày hai tháng hai năm tá»›i, tại Thiên long đại há»™i trên núi Thái SÆ¡n tất cả Ä‘á»u sẽ thay đổi, đúng là cÆ¡ há»™i tốt để ta thể hiện thân thá»§, ha ha!"
0O0
Ngày hai tháng hai, Rồng ngẩng đầu, Thiên Long đại há»™i. Äây là thá»a ước giữa Thiên Long và Äại Ngu La Hán bốn mươi năm vá» trước.
Thiên Long, Hắc đạo tuyệt thế anh hùng, má»™t tay sáng lập ra Thiên Long giáo, thống nhất hÆ¡n bảy trăm bang phái Hắc đạo, dưới có ba đàn, mưá»i lăm hương đưá»ng cùng hàng vạn đệ tá»­, không biết bao nhiêu anh hùng bá đạo đã cúi đầu xưng thần. Äúng vào thá»i Ä‘iểm Thiên Long hưng thế phát triển mưu đồ bá nghiệp, Äại Ngu La Hán cá»§a Thiếu Lâm tá»± đã dẫn năm đại môn phái cá»§a Hiệp nghÄ©a đạo lên đỉnh Thái SÆ¡n thách chiến vá»›i Thiên Long, nói rằng nếu Thiên Long má»™t mình có thể thắng nổi ông, thì ông sẽ dẫn năm đại môn pasi kia quy thuận xưng thần, Thiên Long sẽ triệt để thống nhất Hắc Bạch lưỡng đạo, còn nếu Thiên Long không thắng được ông, thì sẽ phải giải thể Thiên Long giáo đồng thá»i buá»™c các thá»§ hạ để cho giang hồ bình yên trong bốn mươi năm. Bốn mươi năm sau vào ngày hai tháng hai, ngày Rồng ngẩng đầu, sẽ quyết tranh sống mái lần nữa trên đỉnh Thái SÆ¡n.
Äiá»u này không há» công bằng đối vá»›i Thiên Long, song Thiên Long lại dứt khoát đồng ý ngay, đến Thái SÆ¡n cùng Äại Ngu quyết chiến. Trước trận chiến, má»™t thế lá»±c duy nhất trong giang hồ còn giữ được độc lập là Linh Phụng cung chá»§. Linh Phụng Cung cÅ©ng đã đến và cùng hai ngưá»i kia đặt cược, nếu bà ta thắng thì Thiên Long phải theo vá» Linh Phụng Cung làm chồng bà ta, và Äại Ngu phải hoàn tục, phế bá» công sức thiá»n tu gần trăm năm, bắt đầu lại cuá»™c sống như ngưá»i thưá»ng; nếu bà ta thua thì cả Ä‘á»i sẽ không rá»i khá»i Linh Phụng Cung má»™t bước. Ba ngưá»i quần chiến bảy ngày bảy đêm trên đỉnh Thái SÆ¡n, cuối cùng không ai thắng, cÅ©ng không ai bại.
Thiên Long giữ đúng thá»a ước, giải thể Thiên Long giáo đồng thá»i buá»™c các thá»§ hạ phải ẩn thân giang hồ, đợi bốn mươi năm sau quyết má»™t trận thư hùng. Linh Phụng tiên tá»­ cÅ©ng trở vá» Linh Phụng Cung.
Thá»i gian bốn mươi năm thấm thoát qua Ä‘i, ngày hai tháng hai sang năm chính là tá»i Ä‘iểm cá»§a trận tái đấu ấy. Anh hùng bốn phương thiên hạ Ä‘á»u Ä‘ang chỠđợi ngày này.
Thá»§ Tá»± Hùng ngá»­a mặt lên trá»i cưá»i Ä‘iên cuồng, Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng không dám xen vào, vá»™i vàng cạo bá» tóc rồi vào trong miếu tìm má»™t bá»™ tăng bào thay lên, cùng Thá»§ Tá»± Hùng qua sông.
Trong các bang há»™i võ lâm đương thá»i, thế lá»±c cá»§a Thiết Huyết Minh, Thanh Long Há»™i và Quần Anh Há»™i là mạnh nhất, Quần Anh há»™i hùng cứ mạn bắc, hảo hán Yên Triệu, anh hùng há»™i tụ vá»›i phạm vi hoạt động là khắp hữu ngạn Hoàng Hà. Thanh Long há»™i vá»›i chá»§ lá»±c là các hảo hán ở trên sông nước lại giương danh má»™t vùng Giang Nam, cá» xí Thanh Long cắm dá»c phía nam sông Trưá»ng Giang. Còn ở giữa hai há»™i này, từ bắc Trưá»ng Giang đến phía nam sông Hoàng Hàn chính là địa bàn cá»§a Thiết Huyết Minh. Tuy ngoài má»™t Minh hai Há»™i này ra còn hàng trăm ngàn bang phái khác nữa, song Ä‘á»u không tạo được má»™t thanh thế nào cả.
Ba phái này đếu có sở trưá»ng, sở Ä‘oản riêng, mấy chục năm nay lúc nào cÅ©ng đối địch nhau như nước vá»›i lá»­a. Tuy va chạm liên miên nhưng cÅ©ng chưa há» xảy ra trận đụng độ lá»›n nào, bởi nếu bất kỳ hai phái nào công kích nhau cÅ©ng Ä‘á»u phải đỠphfong bang phái thứ ba tận dụng thá»i cÆ¡ trai cò giao tranh, ngư ông đắc lợi. Mưá»i năm trước, minh chá»§ cá»§a Thiết Huyết Minh là Thá»§ Thiên Äồ đã bí mật đưa đứa con trai độc nhất má»›i sáu tuổi cá»§a mình là Thá»§ Tá»± Hùng đến Äại Lấu SÆ¡n Ô Vân Quan, bái làm môn hạ đại đệ tá»­ cá»§a Hồng Y lão tổ là Phong lâm để há»c Băng tuyết thần công, má»™t tuyệt kỹ kinh thế cá»§a Äại Tuyết SÆ¡n.
Thá»i hạn bốn mươi năm đã sắp tá»›i, ngày hai tháng hai Rồng ngẩng đầu, Thá»§ Thiên Äồ lòng mang chí chá»›n đã lén vượt Trưá»ng Giang má»™t là để thăm nom nhi tá»­, hai là để bàn bạc vá»›i Phong Lâm việc lên Äại Tuyết sÆ¡n bái kiến Hồng Y lão tổ, thương thảo đối sách, không ngá» sá»± việc bại lá»™, Thá»§ Thiên Äồ rÆ¡i vào mai phục lúc qua sông. Thanh Long há»™i đã huy động toàn bá»™ tinh nhệu ra sức công kích. Thế cô không thể chống quần thù, lại do công phu trên nước kém xa so vá»›i đối phương, nhóm ngưá»i Thiết Huyết Minh hầu như đã bị tiêu diệt, bản thân Thá»§ Thiên Äồ bị chém bay đầu, thân ném xuống sông cho cá rỉa; tứ đại há»™ pháp mang theo bên cạnh, ba chết má»™t bị bắt sống, bốn mươi Thiết Huyết cận vệ, ngoài Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng dẫn bốn tên thân tín bảo vệ Thá»§ Tá»± Hùng đột phá vòng vây thoát ra, còn lại chết sạch không còn má»™t mống, làm liên đới đến cả Phong Lâm sư phụ Thá»§ Tá»± Hùng cÅ©ng chịu hoạ sát thân.
Thanh Long há»™i công kích thành công, thế cân bằng giữa ba phe bị phá vỡ, sóng gió giang hồ lập tức nổi lên. Thá»§ Tá»± Hùng tuy tuổi còn nhá» song lại có cái nhìn lão Ä‘á»i, biết rõ Thiết Huyết Minh là miếng thiẹt béo bở, Thanh Long Hồi và Quần Anh Há»™i nhất định sẽ liá»u mạng tranh giành, Thiết Huyết Minh vì thế cầm chắc sẽ diệt vong, nếu trở vá» thì chỉ còn đưá»ng chết, nến quyết chí lại thượng Tuyết SÆ¡n cầu sư tổ ra tay. Kẻ không má»™t chút hiểu Ä‘á»i là Nhất Linh lại ngá» nghệch đưa chân vào trong vạc dầu Ä‘ang sôi ùng ục ấy.
Thá»±c ra, hai bên bá» sông Gia Lăng vốn đã là địa bàn cá»§a Thiết Huyết Minh, vì thế mà Trương Bá ÄÆ°Æ¡ng biết được danh Äại Trác bồ tát. Tổng đàn Thiết Huyết Minh nằm phía tây cá»§a dãy Tần LÄ©nh, sát ngay vá»›i Hán Trung. Nếu trở vá» Tổng đàn bằng đưá»ng bá»™, nhất định phải Ä‘i ngang qua Äại Ba SÆ¡n. Nếu Ä‘i đưá»ng thá»§y, ngược dòng Ä‘i lên thì có thể nhẹ nhàng hÆ¡n rất nhiá»u, nhưng lại phải đối mặt vá»›i sá»± truy sát cá»§a Thanh Long Há»™i, vì thế bốn Thiết Huyết cận vệ dẫn Nhất Linh rá»i xa Gia Lăng giang, tìm ra đưá»ng bá»™. Bốn mươi Thiết Huyết cận vệ cá»§a Thá»§ Thiên Äồ, cứ bốn ngưá»i má»™t đội, Ä‘á»u là nhưng cao thá»§ tinh nhuệ. Tổ cá»§a Mã Long gồm có hai ngưá»i là huynh đệ vá»›i nhau tên gá»i Lưu Hùng, Lưu Anh, má»™t ngưá»i khác là cao Thống Hổ, Mã Long là đội trưởng. Năm ngưá»i há» không Ä‘i đưá»ng thá»§y mà vượt núi dá»c theo bá» sông ngược lên. Qua má»™t ngày Ä‘i gấp đã đến má»™t thị trấn nhá», ở đây có Thiết Huyết Minh cÅ©ng có cÆ¡ sở, gá»i là Lưỡng Giang phân đà. Thiết Huyết Minh gồm có ba đưá»ng là Huyết Hồn, Huyết Ảnh, Huyết Ngao, má»—i má»™t đưá»ng có ba đàn chín đà trá»±c thuá»™c. Lưỡng Giang phân đà thuá»™c Phi đàn, Huyết hồn đưá»ng, đà chá»§ là Ba SÆ¡n Viên Viên Mãnh.
Mã Long nói với Nhất Linh: "Chúng ta vào thị trấn nghỉ ngơi một lát, để cho các huynh đệ trong Lưỡng Giang phân đà bái kiến thiếu chủ."
Mã Long đã được dặn dò từ trước, cái gá»i là để các huynh đệ trong Lưỡng Giang phân đà bái kiến thiếu chá»§ cÅ©ng là cố ý để lá»™ hành tung, để cho ngưá»i cá»§a Thanh Long Há»™i biết. Äáng tiếc là Nhất Linh lại hoàn toàn không hay Ä‘iá»u này, xua tay: "Äừng, đừng, tôi đâu phải là thiếu chá»§ thật sá»±, làm sao đảm."
Mã Long nhìn cậu vẻ lo lắng, vừa cưá»i vừa than, cố ý làm ra vẻ: "Xin thiếu chá»§ chá»› có như vậy, hiện giá» trong tâm chúng tôi đây, cậu chính là thiếu chá»§ đích thá»±c, gá»i thá»§ hạ bái tiếp, đó còn là vinh hạnh cá»§a há» nữa đấy, phải không nào?" Rồi quay mặt sang anh em nhà há» Lưu nháy mắt ra hiệu, mấy ngưá»i kia lập tức phụ hoạ: "Äúng, đúng là như thế!"
Nhất Linh khó xử vò đầu: "Nhưng hỠcó thể nhận ra thiếu chủ thật, chuyện mà vỡ lỡ, chẳng phải ta sẽ xấu hổ chết sao?"
Sau lùm cây phía xa xa, có má»™t đôi mắt liên tục chằm chằm nhìn vá» phía mấy ngưá»i há». Nghe lá»i Mã Long, đôi mắt ấy chợt ánh lên vẻ kinh ngạc, có Ä‘iá»u ngưá»i theo dõi công lá»±c quá cao siêu, cả bá»n Mã Long không ai hay biết. Khi đó, Cao Thống Hổ dẫn đưá»ng, huynh đệ há» Lưu áp sát phía sau, Mã Long theo sát Nhất Linh Ä‘i vào trong thị trấn. "Ba sÆ¡n viên" Viên Mãnh quả thật giống như ngưá»i vượn Ba SÆ¡n, ngÅ© quan thô kệch, mắt như chuông đồng, khắp ngưá»i toàn lông Ä‘en. Năm ngưá»i đến nÆ¡i, Mã Long nói ra thân phận Thá»§ Tá»± Hùng, Viên Mãnh rạp ngưá»i quỳ xuống, khóc lên Ä‘au khổ: "Minh chá»§ má»™t Ä‘á»i anh hùng, không ngá» lại gặp hoạ bị tặc tá»­ ám toán..."
Nhất Linh lóng ngóng, vá»™i đỡ hắn dậy, nói: "Äừng khóc nữa, đừng khóc nữa."
Äá»™t nhiên nhá»› ra, ngưá»i ta khóc chá»§ nhân cá»§a ngưá»i ta, mình có tư cách gì mà bảo ngưá»i ta đừng khóc, vì thế nhất thá»i không biết nói gì.
Viên Mãnh xúc động trong lòng, ôm chầm lấy Nhất Linh, nói: "May mà thiếu chá»§ bình an vô sá»±, xin thiếu chá»§ hãy hạ lệnh, huy động toàn bá»™ bảy ngày huynh đệ trong toàn Minh, Ä‘i báo thù cho Minh chá»§. Viên Mãnh này nguyện Ä‘i tiên phong, quyết má»™t trận tá»­ chiến vá»›i tặc tá»­ Thiên Long Há»™i." Vẻ mặt trung dÅ©ng nhiệt huyết tràn đầy, thật không thể dùng lá»i tả xiết, thế nhưng Nhất Linh vị thiếu chá»§ giả này làm sao có thể làm như vậy, cậu nhìn Mã Long, cảm thấy khó xá»­ vô cùng.
Mã Long đằng hắng: "Viên đà chá»§ quả trung dÅ©ng có thừa, nhưng thiếu chá»§ trước tiên phải nhanh chóng trở vá» Tổng đưá»ng, triệu tập ba vị đưá»ng chá»§ để thương nghị đối sách. Viên đà chá»§ chá»› nên nóng vá»™i kích động báo thù, tốt nhất là hãy dẫn các huynh đệ ẩn nấp chá» lệnh, ngăn cản truy binh Ä‘uổi theo thiếu chá»§."
Viên Mãnh trợn tròn mắt: "Vẫn còn truy binh sao? Hãy để chúng cho hỠMãnh tôi. Tặc tử Thanh Long Hội chỉ cần dám mò đến, lão già này sẽ cho chúng chết không có chỗ chôn thây."
Äúng lúc đó, bên ngoài vang lên má»™t giá»ng cưá»i á»›n lạnh: "Khẩu khí quả là lá»›n, ngươi chẳng qua là má»™t tên vượn ngưá»i Ba SÆ¡n, lại dám phách lối như vậy!"
Viên Mãnh tóc tai dá»±ng ngược, quay ngoắt ra sau, chỉ má»™t bước dài đã ra đến ngoài cá»­a, tiện tay tung ra má»™t thiết quyá»n cá»±c mạnh. Viên Mãnh tuy thân hình cao to, song chân tay lại nhanh nhẹn vô cùng, cá»™ng thêm vá»›i kinh nghiệm trận mạc phong phú nên chỉ má»™t thá»i gian ngắn đã chiếm được ưu thế. Hắn ta tung ra má»™t quyá»n, đúng lúc má»™t hán tá»­ áo xanh bên ngoài lao vào, như thể tá»± đưa mình tá»›i lãnh trá»n má»™t quyá»n đó vậy. Hán tá»­ áo xanh kia hét lên má»™t tiếng rồi tung ra cùng lúc hai chưởng đỡ lấy má»™t quyá»n cá»§a Viên Mãnh, ngưá»i bá»—ng ngã vật xuống đất lá»™n nhào ra ngoài, phía sau lại có hai hán tá»­ áo xanh khác lao tá»›i. Viên Mãnh thu quyá»n phải lại, quyá»n trái tung ra, trong nháy mắt đã thi triển đến tám chiêu. Thân hình cao to như cánh cá»­a cá»§a hắn ta chặn hết đưá»ng vào, lá»±c đòn tung ra dÅ©ng mãnh vô song, hai hán tá»­ áo xanh kia tuy công phu không phải yếu song liên tiếp phải đỡ những đòn nặng như trá»i giáng nên cÅ©ng không tiến vào được ná»­a bước, chỉ còn cách thét lên be be.
Bên ngoài tiếng la thét cÅ©ng vang khắp bốn phía, đệ tá»­ Lưỡng Giang phân đà và truy binh Thanh Long Há»™i đã động thá»§ vá»›i nhau. Bốn ngưá»i bá»n Mã Long sá»›m đã cầm sẵn Ä‘ao trong tay, thấy Viên Mãnh đã chặn đứng cá»­a lá»›n, Mã Long nói nhanh: "Thiếu chá»§, chúng ta Ä‘i cá»­a sau."
Äúng khi ấy vang lên má»™t tiếng cưá»i chói tai: "Lại còn mấy chạy sao!" Má»™t bóng ngưá»i mặc áo xanh nhanh như quỉ lướt qua lưới quyá»n cá»§a Viên Mãnh xông vào, nhanh như Ä‘iện lao tá»›i trước mặt Nhất Linh, đưa tay ra định chụp lấy cậu. Mã Long giật thót tim, biết cao thá»§ cá»§a Thanh Long Há»™i đã đến, trong lòng không khá»i khiếp sợ, lao lene trước Nhất Linh vung kim Ä‘ao bổ xuống, huynh đệ há» Lưu hai bên cÅ©ng ùa đến như cÆ¡n gió xoáy. Thiết Huyết cận vệ cá»§a Thá»§ Thiên Äồ võ công ai cÅ©ng có thể gá»i là cao thá»§, lại trung dÅ©ng hiếm có, không há» nao núng trước cái chết. Trảo thá»§ cá»§a lão nhân áo xanh kia ào đến trước mặt Mã Long, hắn vung Ä‘ao lên song lão ta lại không há» né tránh hay chống đỡ. Mã Long nghiến răng, kim Ä‘ao toàn lá»±c bổ xuống gần như bằng tất cả sức lá»±c vốn có.
Lão nhân áo xanh cưá»i lạnh lùng: "ÄÆ°á»£c lắm!" Rồi múa tít hai tay, bá»n Mã Long thoắt tháy da mặt tê dại, ba thanh Ä‘ao đồng loạt bật khá»i tay, ngưá»i mất thế lùi mạnh lại phía sau. Lão nhân kia vươn dài cánh tay ra, năm ngón tay lại nhằm yết hầu cá»§a Nhất Linh xỉa đến. Äúng lúc ấy, Viên Mãnh hét lên Ä‘iên cuồng, quay ngưá»i lao tá»›i, má»™t tay vồ lấy thắt lưng lão nhân quay má»™t vòng, làm cho lão ta vồ hụt má»™t lần nữa. Lão nhân áo xanh đó võ công hÆ¡n hẳn Viên Mãnh, vốn nghÄ© con vượn Ba SÆ¡n kia đã bị đám ngưá»i bên ngoài giữ chân nên không đỠphòng, không ngá» Viên Mãnh lại chá»§ tâm bá» trống hậu tâm, quay lại tung ra chiêu mạo hiểm này khiến cho lão thất thá»§. Vừa tức giận vừa xấu hổ, lão quay mạnh thân trên, giáng má»™t chưởng xuống đúng vào giữa lưng Viên Mãnh.
"Ba SÆ¡n Viên" Viên Mãnh Ä‘i lại khắp dải núi Äại Ba SÆ¡n này, nổi tiéng thiên hạ bởi sức khoẻ phi thưá»ng, công phu sở trưá»ng cá»§a hắn vốn là Thiết bố sam, Ä‘ao kiếm bình thưá»ng chém lên cÅ©ng không để lại dấu vết gì, huống chi là quyá»n cước. Thế nhưng khi trúng má»™t chưởng cá»§a lão nhân áo xanh kia, máu mồm máu mÅ©i á»™c ra tung toé, song Viên Mãnh quả là dÅ©ng hãn, dù chết cÅ©ng không chịu buông tay, hét lá»›n: "Thiếu chá»§, mau chạy Ä‘i!"
Lão nhân áo xanh bị Viên Mãnh ôm chặt, giãy không ra, trong cÆ¡n tức giận tung ra không biết bao đòn. Tim gan cá»§a Viên Mãnh đã vỡ nát, hắn thu hết sức tàn há mồm ngoạm vào đúng thắt lưng lão nhân. Lão già thân hình gầy gò, có lẽ không bằng má»™t phần ba Viên Mãnh. Thắt lưng lại nhá», bị má»™t ngoạm cá»§a Viên Mãnh, gần như ná»­a ngưá»i đã ngập trong miệng cá»§a Ba SÆ¡n Viên, lão kêu lên Ä‘au đớn, chưởng lá»±c liên tiếp bổ xuống, Viên Mãnh như thể đã hôn mê từ lâu, chết cÅ©ng không nhả ra, trái lại càng lúc càng nghiến chặt.
Nhất Linh từ nhỠđã cứu ngưá»i trên sông Gia Lăng, Ãc Quá»· Tập thế nước dữ dá»™i hung hãn như ngàn vạn hổ báo cÅ©ng không làm cậu sợ hãi, nhưng nhìn thấy hai ngưá»i đó máu be bê bết liá»u chết lao vào nhau thì cậu lại nhắm mắt rùng mình ghê sợ, toàn thân như nhÅ©n ra. Tấm thảm kịc ở chốn nhân gian này, má»™t thiếu niên có trái tim thuần hậu như cậu lần đầu trông thấy làm sao có thể chịu nổi. Truy binh Thanh Long Há»™i từng tốp lao vào, Mã Long hét lên má»™t tiếng: "Äi!", kim Ä‘ao dÅ©ng mãnh bổ xuống, ánh Ä‘ao loang loáng má»™t vùng. Cao Thống Hổ mở đưá»ng, huynh đệ Lưu bảo vệ Nhất Linh, từ cá»­a sau xông ra.
Ngay sau thị trấn là rừng núi. Bốn Thiết Huyết cận vệ kèm Nhất Linh ở giữa, dốc toàn lá»±c nhằm hướng núi chạy tá»›i. Chỉ cần thoát được vào rừng là đã có thêm vài phần an toàn. Äã gần đến bìa rừng, Cao Thống Hổ quay lại khoát tay, từ những bụi cây dại hai bên đột nhiên phóng ra hàng loạt mÅ©i thương. Hắn trong phút sÆ¡ xuất đã trúng mấy mÅ©i vào ngưá»i, khó bá» qua khá»i. HÆ¡n mưá»i hán tá»­ áo xanh từ trong rừng túa ra, huynh đệ há» Lưu đồng loạt vung Ä‘ao lên nghênh tiếp. Mã Long yểm há»™ phía sau, thấy trong rưfng lại có quân mai phục cá»§a Thanh Long Há»™i, vừa kinh hãi vừa tức giận, hét lên ầm ầm, xông lên trước bạt Ä‘ao như liá»u mạng, chẳng mấy chốc đã đến bìa rừng. Hắn kéo tay Nhất Linh lao lên trước mở đưá»ng, kim Ä‘ao dÅ©ng mãnh như thế hổ không thể chống đỡ, xông thẳng vào trong rừng, bá»—ng thấy nhói Ä‘au ở chân, hoá ra đùi đã trúng má»™t thương, máu chảy không ngá»›t.
Dưới sá»± truy sát Ä‘iên cuồng cá»§a Thanh Long Há»™i, chân bị thương tay lại vướng vúi, tá»­ kỳ đã thấy lởn vởn trước mặt. Mã Long biết tình thế không ổn, vừa hoảng hốt vừa giận dữ, quát lá»›n: "Mau chạy Ä‘i, đừng để chết cả ở đây!" Rồi vung Ä‘ao vừa kéo chặn được hàng loạt trưá»ng thương đâm tá»›i. Ngưá»i mà hắn quát thá»±c ra là huynh đệ nhà há» Lưu, Nhất Linh là thiếu chá»§ giả, mục đích nghi binh đã đạt được, việc sống chết cá»§a cậu giỠđây đối vá»›i chúng không quan trá»ng nữa. Nhất Linh lại không há» biết chuyện đó, trong lòng thầm cảm kích cả bốn ngưá»i kia đã vì mình mà liá»u mạng. Má»™t cá»— dÅ©ng khí không biết từ đâu dâng tràn, cậu khom ngưá»i tránh qua má»™t mÅ©i thương, xốc Mã Long lên lưng, lao nhanh vá» phía trước. Tức sau má»™t thân cây bên trái đột ngá»™t phóng ra má»™t ngá»n thương. Tên đánh lén này quả là kẻ lão luyện, má»™t thương đâm ra đúng vào lúc Nhất Linh vừa rá»i đất lao Ä‘i, chân trước chưa đáp xuống, lá»±c chân sau đã tận, vô phương tránh né.
Mã Long trên lưng Nhất Linh nhìn thấy rất rõ tình thế hai ngưá»i, nhắm mắt lại, nghÄ©: "Xong rồi!" Kẻ vào sinh ra tá»­ như hắn biết rõ, đừng nói má»™t tiểu hòa thượng võ công kém cá»i như Nhất Linh, cho dù có là hảo thá»§ đệ nhị lưu gặp phải tình thế bị tập kích trá»™m như thế cÅ©ng chỉ còn cách nhắm mắt chá» chết.
Nhất Linh thoáng thấy ngá»n thương Ä‘ang đón sẵn giữa đưá»ng cÅ©ng thập phần hoảng hốt, ngưá»i đỠra. Trong đầu cậu đột nhiên loé lên má»™t tia sáng, thân ý hòa nhập, cÅ©ng không biết từ đâu xuất hiện má»™t luồng lá»±c đạo, đẩy cả ngưá»i lao Ä‘i, lướt qua mÅ©i thương như má»™t cÆ¡n gió. Mắt thấy má»™t thương chắc trúng đích, đến sát na cuối cùng lại đụng không nổi má»™t cá»ng long địch nhân. Tên đâm lén phía sau cây cÅ©ng phải thò đầu ra, trợn mắt tặc lưỡi như thể nhìn thấy quá»· vậy.
Mã Long mở choàng mắt, thầm reo lên: "May quá!", mồ hôi đã đầm đìa khắp mặt. Äùi hắn đã bị thương, song tay vẫn có thể hoạt động được, nếu ra sức tranh chấp thì chưa hẳn đã tuyệt vá»ng, nhưng lúc đó hắn lại Ä‘ang nằm trên lưng Nhất Linh, khi mÅ©i thương đó đâm tá»›i, trá»ng lượng cá»§a hai ngưá»i cá»™ng thêm vá»›i tư thế Ä‘ang lao Ä‘i cá»§a cậu, e rằng nếu mÅ©i thương đó xuyên từ ngá»±c trái Nhất Linh lên thì tất sẽ đâm qua ngá»±c phải cá»§a hắn. Huynh đệ nhà há» Lưu lại không được may mắn như thế, hai ngưá»i bị chặn kín tứ bá», hÆ¡n mưá»i cây trưá»ng thương đồng loạt đâm ra, phút chốc đã biến há» thành những con nhím đầy gai.
Nhất Linh không khá»i hoảng hốt, thầm độc má»™t câu phật niệm "A di đà phật", cõng Mã Long thục mạng chạy vào trong rừng không cần biết đâu là đưá»ng lối. Hai bên bá» sông Gia Lăng sừng sững núi cao, vách đá dá»±ng đứng. Nhất Linh lúc còn nhá» cứ khi rá»—i rãi là len lách khắp núi, hái hoa bứt quả, bản lÄ©nh leo núi cÅ©ng không thua kém gì so vá»›i thá»§y tính. Äang phải cõng thêm má»™t ngưá»i chạy giữa rừng núi hiểm trở, song cậu càng chạy lại càng cảm thấy thoải mái, chỉ khổ cho Mã Long, chân tay mặt mÅ©i đã bị gai góc cào đến không còn lấy má»™t chá»— lành. Nhưng cÅ©ng vì phải giữ lấy mạng nên hắn cắn răng chịu đựng, đên khi đã chắc thoát khá»i truy binh cÅ©g là lúc không còn nén thêm được nữa, kêu lên: "Dừng, dừng lại, nghỉ má»™t lúc đã!"
Nhất Linh theo lá»i dừng lại, đặt Mã Long xuống. Vừa xuống đất hắn nghiến răng há mồm kêu Ä‘au đớn, Nhất Linh há»i: "Sao, vết thương Ä‘au lắm phải không?"
Mã Long nhăn nhó, nói: "Vết thương không nặng lắm, có Ä‘iá»u toàn thân trên dưới bị gai cào Ä‘au qua Ä‘i."
Gai góc cây dại cào rách da từ đầu đến chân, lại bị mồ hôi ngấm vào, so vá»›i vết thương cÆ¡ thịt lại có cảm giác Ä‘au đớn khác. Khắp ngưá»i Mã Long bị cào rách bươm, vừa đỠvừa sưng tấy lên, quả là không há» dá»… chịu chút nào.
Nhất Linh đỠmặt, ấp úng: "Xin lỗi!" Rồi quay sang bên cạnh bứt mấy cây cỠdại ép lấy nước nhỠlên chỗ vết thương.
Mã Long không hiểu, giật mình nói: "Cậu làm gì vậy?" vừa há»i xong đã cảm thấy những chá»— mà nước cá» dại chảy tá»›i đếu mát lịm, cảm giác nóng rát không còn nữa, lòng đầy ngạc nhiên trố mắt nhìn Nhất Linh. Nhất Linh lại nhổ má»™t gốc cây dại bên đưá»ng, bá» vào mồm nhai, đỡ Mã Long ngồi dậy, xé bá» lá»›p vải rồi đắp thảo dược đã nhai nát lên chá»— vết thương. Cậu xé má»™t mảnh từ chiếc tay nải bên ngưá»i, băng bó vết thương cho Mã Long. MÅ©i thương đó đâm rất sâu, Mã Long chỉ cần đứng má»™t lúc là Ä‘au không chịu nổi, nhưng sau khi Nhất Linh đắp thuốc lên, lập tức cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n rất nhiá»u. Sau khi băng bó xong, Mã Long cảm thấy đã như gần khoẻ lại, không còn Ä‘au đớn nữa. Hắn nhìn Nhất Linh vẻ khâm phục, nói: "Thiếu chá»§, cậu giá»i thật!"
Nhất Linh đỠbừng mặt, xua tay: "Không, tôi không phải..."
Mã Long nhá» giá»ng: "À đúng rồi!" nhưng trong lòng lại nghÄ©: "Thiếu chá»§ huyênh hoang độc ác, không tốt bụng như thế và cÅ©ng lấy đâu ra bản lÄ©nh như vậy?" Rồi đứng dậy, lắc lắc đôi chân, ra hiệu: "Äi thôi!"
Nhất LInh nhíu mày: "Có thể Ä‘i được không? Äể tôi dìu huynh"
Mã Long đi được hai bước đoạn xua tay: "Không cần đâu, thuốc này của cậu linh thật đấy, còn hiệu nghiệm hơn cả kim dược do chúng tôi pha chế."
Nhất Linh thoáng đỠmặt, song ánh mắt lại không há» có chút kiêu ngạo, nói: "Äó là do sư phục tôi đã chỉ dạy." Äá»™t nhiene nghÄ© đến sau này không còn được thấy sư phụ nữa, hai mắt bá»—ng nhoè Ä‘i.
Mã Long không để ý nhiá»u, "À!" lên má»™t tiếng, xác định phương hướng rồi Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Nhất Linh theo phía sau. Hai ngưá»i Ä‘á»u không phát hiện thấy má»™t bóng ngưá»i luôn bám sát theo há». Trá»i dần tối, Mã Long nói; "Äợi tôi tìm má»™t cái hang, chúng ta nghỉ má»™t đêm, rồi kiếm cái gì ăn. Mẹ kiếp, cÅ©ng tại lÅ© tặc tá»­ Thanh Long Há»™i, lão đây cả ngày cÆ¡m cÅ©ng chưa được lấy má»™t miếng."
Nhất Linh trèo lên cây, nhìn ra bốn phía, nói: "Phía trước có một góc núi, có thể tránh gió, chúng ta đến đso nghỉ một lúc."
Thá»i tiết đã vào cuối thu, Ä‘ang là lúc hoa quả chín, Nhất Linh cÅ©ng nhân tiện ghi nhá»› má»™t vài loại quả. Äến góc núi, Mã Long ngồi nghỉ, Nhất Linh Ä‘i hái quả dại. Khi cậu hái đầy má»™t tay nải quả trở vỠđã thấy trong tay Mã Long xách má»™t con gì đó Ä‘ang kêu inh á»i. Nhìn thấy Nhất Linh, Mã Long cưá»i: "Thiếu chá»§, chúng ta nướng thịt thú hoang ăn chứ?"
Nhất Linh nhìn con thú, trông nó gần giống má»™t con lợn nhá», béo múp có lẽ phải đến hai mươi cân Ä‘ang cố sức giãy giụa, ánh mắt như Ä‘ang van xin nhìn Nhất Linh, tá»™i nghiệp làm sao! Nhất Linh không nhịn được, chắp tay nói: "A di đà phật, Phật dạy không được sát sinh, Mã đại ca, xin huynh... hãy thả nó Ä‘i!"
Mã Long liếc nhìn cậu, cưá»i lạnh: "Xin há»i thiếu chá»§, huynh đệ nhà há» Lưu, còn cả Cao huynh đệ nữa Ä‘á»u đã Ä‘i đâu cả rồi?"
Nhất Linh tuyên má»™t câu phật hiệu: "A di đà phật, bá»n há» Ä‘á»u đã bị ngưá»i ta hại chết rồi."
"Hóa ra cậu cÅ©ng biết!" Mã Long gầm gừ: "Ngay cả nhân mạng trên Ä‘á»i này cÅ©ng chỉ như cá» rác, huống hồ là má»™t con thú hoang dã." Rồi tiện tay vung Ä‘ao, chặt phăng đầu con thú đó xuống. Mã Long rạch bụng, bá» hết ná»™i tạng, chỉ lấy mấy đùi sau, xắt thành miếng má»ng, trải lên thanh Ä‘ao, nổi má»™t đống lá»­a nướng thịt. Cách làm cá»§a hắn cÅ©ng hết sức độc đáo, như thế thịt vừa không bị cháy, lại có thể chính nhanh hÆ¡n, chẳng mấy chốc hương thÆ¡m đã toả ra tứ phía. Mã Long chặt hai cây trúc nhá», vót nhá»n rồi xiêng những miếng thịt kia lại, đưa cho Nhất Linh nói: "Bất kể cậu là thiếu chá»§ thật hay thiếu chá»§ giả, ít nhất thì hôm nay cậu cÅ©ng đã cứu được mạng tôi, tôi má»i cậu trước."
Xiên thịt đó vàng ươm, mùi thơm phức, trông rất hấp dẫn. Nhất Linh thực ra đã nuốt nước miếng từ lâu, nhưng từ trước đến giỠtoàn ăn chay với sư phụ, dù rất muốn hưởng ứng theo Mã Long song trong lòng lại cảm thấy không được phép, vội xua tay nói: "Không, tôi không ăn thịt". Vừa nói xong nước miếng đã tràn ra, giật mình hốt hoảng nhìn xuống những quả dại dưới chân, cậu vội chụp lấy một quả ăn ngấu nghiến, nói: "Tôi ăn quả thôi."
Mã Long nhìn bá»™ dạng lóng ngóng cá»§a Nhất Linh, vừa bá»±c mình vừa buồn cưá»i, thầm nghÄ©: "Äể xem ta bắt ngươi phá giá»›i thế nào!" rồi sầm mặt xuống, lật tay má»™t cái, cả đống thịt kia đổ nhà vào lá»­a.
Nhất Linh kinh ngạc: "Mã đại ca..."
Mã Long lạnh lùng: "Ta cÅ©ng không ăn nữa." Nhất Linh trá»™m liếc Mã Long, long thấy không yên, cầm má»™t quả dại lau sạch, giá»ng chần chừ: "Vậy... vậy... huynh ăn quả Ä‘i!"
Mã Long hừm một tiếng: "Không ăn!"
Nhất Linh mỗi lúc một bối rối; "Huynh không ăn gì, ngày mai... ngày mai làm sao mà có sức chứ."
"Không có sức càng tốt, để cho ngưá»i cá»§a Thanh Long há»™i má»™t Ä‘ao giết quách cho xong, đỡ cho bá»n chúng phải Ä‘uổi theo. Äó chẳng phải là ý chỉ mà Phật giáo huấn cho con ngưá»i hay sao!"
"Việc này... việc này..." Nhất Linh cảm thấy không ổn, song lại không biết phải nói như thế nào.
Mã Long trá»™m nhìn sang phía cậu, nghÄ©: "Tiểu hòa thượng này mÆ¡ hồ rồi, ta lại cho ngưá»i thêm vài chiêu nữa vậy." Rồi dá»±a vào vách đá phía sau, khoanh tay trên ngá»±c, nói: "Tôi ngá»§ đây!"
Nhất Linh thấy hắn ta đúng thật đã nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy rất áy náy, đột nhiên nhá»› đến lá»i sư phụ trước đây từng nói: "Làm ngưá»i ở thế gian, để hòa nhập vào trong sá»± biến đổi vô cùng, chỉ cần lấy thiện làm gốc, cÅ©ng không cần câu nệ tiểu tiết làm gì."
Ãc quá»· tập thế nước chảy xiết, những nạn nhân bị đắm thuyá»n trầm thân, quần áo gần như Ä‘á»u rÆ¡i rách, thậm chí có ngưá»i còn bị cuốn không còn lấy má»™t mảnh vải che thân, trong đó không ít là nữ giá»›i. Äại Trác nói những lá»i này là để đạy cậu cứu ngưá»i là hàng đầu, không cần phải câu nệ sắc tướng. Nhất Linh trước kia còn nhá», không hiểu sắc tướng là gì, Äại Trác nói cÅ©ng chỉ hiểu mÆ¡ hồ, nhưng trong hoàn cảnh này những lá»i kia như khai mở tâm tư cậu. Nhất Linh nghÄ© thầm: "Sư phụ dạy ta lấy thiện làm gốc, viên dung biến thông, ta kiên quyết không chịu ăn thịt, làm cho Mã đại ca cÅ©ng không muốn ăn, ngày mai không còn sức nữa, gặp phải độc thá»§ cá»§a Thanh Long há»™i, chẳng phải là ta đã làm trái vá»›i lá»i dạy cá»§a ngưá»i, hại đến Mã đại ca sao?" NghÄ© đến đây, cậu không còn do dá»± nữa, cầm lấy thịt trên xiên bá» vào miệng ngấu nghiến, nói: "Mã đại ca, huynh xem này, tôi ăn rồi... á»±c.. ngon thật!"
Mã Long mừng rỡ ngồi ngay dậy: "Như thế mới được chứ!" Số thịt lúc trước đã bị cháy hết nên hắn phải nướng lại, vừa làm vừa nói; "Thế nào, có ngon không?"
Nhất Linh cả Ä‘á»i chưa từng ăn thịt, miếng thịt đầu tiên vào miệng đã cảm thấy rất thÆ¡m, mùi vị khác xa so vá»›i hoa quả món ăn thưá»ng ngày trước đây, gật đầu nói: "Ngon!"
Mã Long cưá»i ha hả, đưa cho Nhất Linh má»™t xiên, hắn má»™t xiên cùng nhau ăn. Sau khi hai ngưá»i đã no nê, Mã Long ngồi dá»±a vào vách đá ngá»§, còn Nhất Linh thì vẫn theo thói quen ngày trước, ngồi xếp bằng tròn, nghÄ© vá» sư phụ, vá» những gì tao ngá»™ đã gặp phải hôm nay, rồi dần nhắm mắt lại chìm sâu vào thiá»n định. Trá»i vừa tảng sáng, Nhất Linh từ trong thiá»n tư tỉnh dậy, lần này không cần Mã Long nói, cậu nổi lá»­a lên tá»± cắt thịt nướng. Mã Long ngá»­i thấy mùi thÆ¡m mở mắt, nhìn thấy những miếng thịt vàng ươm trong tay Nhất Linh, lòng thập phần cao hứng. Hai ngưá»i ăn sáng xong lập tức khởi hành.
HỠđã vào đến vùng núi Äại Ba SÆ¡n. Äi lại trong miá»n sÆ¡n cước hiểm trở này, nếu như lạc phương hướng thì cả Ä‘á»i cÅ©ng không thể ra khá»i. Mã Long biết vậy nên trước sau cÅ©ng không dám rá»i sông Gia Lăng quá xa. CÅ©ng không biết là đã Ä‘i được bao xa, mắt nhìn đã gần đến ngá», thá»i tiết mùa thu oi bức, cả hai Ä‘á»u khát khô cả há»ng, toàn thân vừa ngứa ngáy vừa nhá»›p nháp khó chịu. Cả hai leo lên má»™t đỉnh núi, nhìn xuống sông Gia Lăng, nước chảy cuồn cuá»™n má»™t màu xanh trải dài dưới chân núi, lòng cÅ©ng dịu Ä‘i vài phần.
Mã Long nói: "Xuống sông rá»­a mặt, uống nước đã. Thá»i tiết quá»· quái này giống hệt như trong tháng sáu vậy." Hắn ta nói sao thì làm vậy, Nhất Linh không há» phản đối. Hai ngưá»i vừa đến bá» sông, tay Mã Long vẫn chưa thò xuống nước, bá»—ng nhiên quay phắt ngưá»i lại, rút soạt kim Ä‘ao. Từ sau má»™t bụi cây cách mạn trái chừng hÆ¡n mưá»i trượng, má»™t giá»ng cưá»i Ä‘iên cuồng vang lên, má»™t lão nhân áo xanh trạc năm mươi chậm rãi bước ra. Ngưá»i này cao gầy, hai gay chấp sau lưng, bước Ä‘i tập tá»…nh lắc lư, dưá»ng như má»™t cÆ¡n gió cÅ©ng có thể thổi ngã.
"Bệnh Long Tiêu Trầm", Mã Long khẽ hô lên, sắc mặt đại biến.
NgÅ© long há»™ pháp cá»§a Thanh Long há»™i gồm có Cuồng Long Sở Nhất Cuồng, Mãnh Long Kim Mãnh, Bệnh long Tiêu Trầm, Tá»­u Long Ngô Vi, Äá»™c Nhãn Long Cái Nhất Mục. Năm ngưá»i này ai nấy cÅ©ng thiện nghệ tuyệt chiêu, Ä‘á»u thuá»™c hàng hảo thá»§ bậc nhát cá»§a võ lâm. Tiêu Trầm lúc nào cÅ©ng thất thiểu, bá»™ dạng tập tá»…nh, song kẻ nào nhìn vẻ thảm hại cá»§a lão mà coi thưá»ng thì quả đã mang há»a sát thân. Ngưá»i này má»™t khi động thá»§ lại nhanh như Ä‘iện xẹt, ná»™i công thâm hậu, chiêu thức hiểm độc phi thưá»ng, đã ra tay là lấy mạng ngưá»i.
Tiêu Trầm cưá»i: "Tiểu tá»­ quả là có chút hiểu biết, có thể nhận ra được lão phu, ta tha cho ngưá»i toàn thây." Vừa nói chậm rãi Ä‘i như đếm từng bước.
Lá»i nói lão ta thật nhẹ nhàng, đến tai Mã Long lại vang như tiếng trống, chẳng khác nào Diêm Vương tuyên án tá»­. Hắn đột nhiên quay đầu lại nói vá»›i Nhất Linh: "Leo núi cậu cÅ©ng biết, chá» lúc nữa ta ra tay, nhá»› hết sức chạy vào rừng, tránh khá»i lão bất tá»­ này, sau đó hãy khôi phụ bá»™ dạng trước đây, đến Thiếu Lâm Tá»± mà tiếp tục làm tiểu hòa thượng."
Má»›i gặp chưa được hai ngày, song tấm lòng lương thiện thuần khiết cá»§a Nhất Linh đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong tâm Mã Long. Hắn biết mình không thể thoát khá»i nên nhất quyết liá»u mình, hy vá»ng Nhất Linh có thể tiếp tục sống. Nhất Linh cùng sư phụ cả Ä‘á»i hành thiện, luôn tâm niệm xả thân cứu ngưá»i, chứ không phải cầu ngưá»i khác cứu. Tuổi thiếu niên mưá»i sáu tràn đầy nhiệt huyết, cậu không nói má»™t lá»i nào, vụt má»™t cái chạy dá»c theo bá» sông, hét lá»›n: "Ta là thiếu chá»§, ông có bản lÄ©nh thì hãy đến bắt ta Ä‘i, chá»› có làm hại Mã đại ca!"
Là phi thưá»ng hay là liá»u mạng? Nhất Linh không chạy tránh, không lùi lại phía sau mà xông lên phía trước, nhằm chính diện Tiêu Trầm lao đến. Mã Long thất kinh tái mặt, gá»i lá»›n: "Quay lại!" Ä‘oạn chồm dậy Ä‘uổi theo.
Từ nãy giá» trên đỉnh núi vẫn có má»™t ngưá»i nấp đó, khi thấy Nhất Linh vùng chạy cÅ©ng vá»™i động thân lao xuống. Tiêu Trầm cưá»i ha hả, chặn ngang đưá»ng, chỉ má»™t bước đã đến trước mặt Nhất Linh, tay trái chụp lấy vai cậu, tay phải giáng xuống má»™t chưởng, khiến cho Mã Long tối cả mắt, thét lên má»™t tiếng tuyệt vá»ng. Bóng ngưá»i từ trên đỉnh núi bay xuống tuy tốc độ nhanh như tên song khoảng cách quá xa, cÅ©ng không thể tương cứu. Chỉ má»™t tích tắc là Nhất Linh sẽ mất mạng dưới mãnh chưởng cá»§a Tiêu Trầm, không hiểu vì sao đột nhiên thân hình cậu vặn xoáy má»™t cái kỳ lạ, thoát ra khá»i chưởng thá»§ cá»§a lão, lao vút qua ngưá»i lão như má»™t mÅ©i tên, nhào xuống sông. Sá»± thay đổi này quả là hết sức đột ngá»™t. Mã Long mừng rỡ dừng bước, bóng ngưá»i từ trên bay xuống cÅ©ng đột nhiên dừng lại, mất hút sau đám cây, thân pháp xuất quá»· kinh ngưá»i. Tiêu Trầm đỠđẫn nhìn hai bàn tay cá»§a mình, mặt nghệt Ä‘i không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi nãy lão ta tay trái chụp lấy vai cá»§a Nhất Linh, tay phải vận công giáng xuống. Tình huống như thế bất cứ ai trong võ lâm khi đó Ä‘á»u khó tránh khá»i nhận má»™t chưởng chết ngưá»i, vậy mà lại đánh không trúng cậu thiếu niên này. Má»i sá»± diá»…n ra nhanh như chá»›p, lão ta chỉ thấy hai tay rung lên, tay trái chợt buông lá»ng ra, tiếp đến tay phải đã giáng suống má»™t đòn hụt. Thật không thể hiểu nổi. Má»™t gã oắt con miệng còn hÆ¡i sữa không thể tá»± mình làm ra kỳ tích này, ngay lúc đó Bệnh Long nghÄ© thầm: "Có ngưá»i Ä‘ang giở trò quá»·, bằng không tiểu tá»­ kia tuyệt đối không thể tránh được má»™t chưởng cá»§a lão phu."
Cao thá»§ như Tiêu Trầm, tình huống khốc liệt há»—n loạn thế nào cÅ©ng vẫn có thể nhìn ra được bốn hướng, nghe thấy được tám phương, sá»›m đã phát giác thấy bóng ngưá»i thoáng bay xuống từ trên đỉnh núi. Lão quay phắt ngưá»i lại, ánh mắt như bốc lá»­a quát lá»›n: "Là cao nhân phương nào, muống chống đối vá»›i Thanh Long Há»™i thì cÅ©ng phải suy nghÄ© cẩn thận!"
Tiêu Trầm vốn kiêu ngạo, không thích mượn oai ngưá»i khác để thi hành công sá»±, càng không thích lấy thanh thế cá»§a Thanh Long há»™i hù dá»a ngưá»i. Thế nhưng lần này đối thá»§ lại có thể giấu mặt ngáng đưá»ng lão ta má»™t cách vô thanh vô hình, võ công cao cưá»ng hẳn là không thể xem thưá»ng, vì thế lão không thể không giương cao tấm da hổ Thanh Long há»™i để làm cá» dá»a địch. Bốn phía rừng rậm vẫn im phăng phắc, không thấy bóng ngưá»i, cÅ©ng chẳng nghe thấy tiếng má»™t ai.
Nhất Linh như con cái bị động nước, nhô lên khá»i mặt sông gá»i lá»›n; "Mã đại ca, mau chạy Ä‘i!" rồi nhìn sang Tiêu Trầm, thầm nghÄ©: "Ta dụ tên khốn này ra, Mã đại ca có thể bình an thoát thân rồi." liá»n gá»i to: "Này, lão già khốn khiếp, hãy Ä‘uổi ta Ä‘i!"
Tiêu Trầm ngá»­a mặt cưá»i ha hả: "Rồng vốn là loài vật linh thông, lên trá»i xuống nước, không gì là không thể. Lão phu tuy xưng là Bệnh Long, nhưng rốt cuá»™c vẫn là rồng, xem tiểu tá»­ ngươi chạy đằng nào?" Nói rồi tung ngưá»i lên trá»i, cắm mình xuống như má»™t con bói cá nhằm Nhất Linh lao tá»›i.
Nhất Linh ở trong nước, ngay cả đến Thiên Vương Lão Tá»­ cÅ©ng không sợ, huống chi là má»™t con Bệnh Long, cậu quay sang Tiêu Trâm làm vẻ mặt nhát ma, Ä‘oạn lặn xuống nước, thoáng chốc biến mất tăm. Tiêu Trầm khoác lác phách lối, vừa xuống nước Nhất Linh đã thấy lão ta không phải là đối thá»§ cá»§a mình, nghÄ© thầm: "Không nên bÆ¡i quá nhanh, để lão ta khá»i nản chí, lên bá» làm hại Mã đại ca." Cậu chỉ giở ra ba phần bản lÄ©nh, dụ Tiêu Trầm bÆ¡i vá» phía trước.
Ãc quá»· tập đã tôi luyện Nhất Linh thành bậc đại sư vá» thá»§y tính. Dùng ba phần bản lÄ©nh dụ địch đã là xem trá»ng con rồng bệnh Tiêu Trầm này lắm rồi. Nhất Linh kêu Mã Long chạy, nhưng Mã Long nào chịu bá» chạy, hắn dừng trên má»™t má»m đá cao nhìn xuống hai bóng ngưá»i nhấp nhô trong dòng nước cuồn cuá»™n cá»§a Gia Lăng giang. Mã Long cố nhiên là khiếp sợ công phu dưới nước cá»§a Tiêu Trầm, song càmg khâm phục đối vá»›i thá»§y tính cá»§a Nhất Linh. Hắn nghÄ© thầm; "Tiểu hòa thượng này bảo thông minh cÅ©ng không phải, bảo ngốc nghếch cÅ©ng không đúng, y thuật giá»i, thá»§y tính lại cao siêu, đặc biệt kỳ lạ là thưá»ng có thể chuyển nguy thành an trong những tình huống hoàn toàn tưởng như không thể, thật khiến ngưá»i ta khó hiểu. So vá»›i thiếu chá»§ thật, rõ ràng là cao minh hÆ¡n rất nhiá»u."
Nhất Linh loáng má»™t cái đã biến thành má»™t Ä‘iểm Ä‘en, không nhìn thấy rõ nữa. Mã Long nhất thá»i không biết phải làm gì. Theo nhừ lá»i dặn dò cá»§a Thá»§ Tá»± Hùng, hắn ta phải Ä‘i theo Nhất Linh, nếu Nhất Linh không chết, thì để cậu ta tiếp tục giả mạo thiếu chá»§ Thiết Huyết Minh, thu hút truy binh cá»§a Thanh Long há»™i. Còn theo ý nghÄ© cá»§a bản thân hắn, hắn lại hy vá»ng Nhất Linh có thể thoát thân cao chạy, tránh phải gặp há»a sát thân. Äang tiến thoái lưỡng nan, bá»—ng ngay dưới chân Mã Long "ục" má»™t tiếng nước, Nhất Linh từ dưới nước nhô lên, hướng vá» phía Mã Long cưá»i tươi rói.
Tài sản của suongrong