Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy một bàn tay nhỏ nhắm mềm mại chạm vào cả người đã không tự chủ bị kéo đi tới bên cạnh Long Bích Vân, ngửi mùi hương thơm ngát từ trên người nàng lan tỏa tới nhất thời khiến tâm thần hắn như đang lơ lửng trên chín tầng mây. Đương trường cũng không ai dám nghĩ Long Bích Vân lại lớn mật như thế, nàng ta than là truyền nhân nhập thất của Từ Hàng Hiên, địa vị tôn quý vô bì, lại là tuyệt thế mỹ nhân nhất hạng trong chốn giang hồ tự nhiên lại vô duyên vô cớ nắm lấy tay một tên tiểu tử vô đanh tiểu tốt quả là một chuyện kinh người! Chỉ sợ từ nhỏ tới lớn đây cũng là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc với một nam tử thân mật đến như vậy, chúng nhân không ai là không kinh hãi đến ngây người. Đặc biệt là vị Hoa đại ka nọ trong mắt lộ rõ vẻ quái dị, tựa hồ đối với hành động này của Long Bích Vân như hiểu như không, đồng thời vẻ hứng thú của ông ta với Phương Kiếm Minh không khỏi theo đó mà tăng them vài phần, chỉ hận không thể lập tức đoạt lại Phương Kiếm Minh từ trong tay Long Bích Vân tìm một nơi thích hợp nói chuyện phiếm một phen!
Ngô Thế Minh thấy thế trên mặt cũng lộ rõ vẻ ngẩn ngơ, nhưng chỉ chốc lát sau hắn cũng bừng tỉnh rồi cười rộ lên một tràng dài. Đông Phương Thiên Kiều thấy thế cũng bĩu môi mắng thầm trong long:
“Hóa ra ngươi cũng là một con hồ ly tinh mà thôi, đệ tử Từ Hàng Hiên bất quá cũng chỉ như thế!”
Sử Đan Phong lúc này vẫn còn ngây ngẩn giữa sân, trên mặt lộ ra thần thái không thể nào tin nổi, hai mắt như hai ngọn lửa hừng hực dõi theo từng bước chân hai người đưa nhau ra giữa sân. Nếu Long Bích Vân có cử chỉ như vậy với hắn thì có bảo hắn lập tức chết đi hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Tư Mã Sĩ thấy Phương Kiếm Minh bị Long Bích Vân kéo ra giữa sân trong lòng cũng cảm thấy mơ hồ không hiểu nàng ta định làm gì, chỉ thấy Long Bích Vân đưa Phương Kiếm Minh đến trước mặt hắn rồi nhẹ nhàng thả tay ra, mỉm cười nói:
- Tư Mã huynh, vị huynh đài này chính là quý nhân của bổn môn, trận này huynh ấy sẽ ứng chiến. Nếu huynh ấy thua thì cũng tính là bổn môn thua, còn nếu huynh ấy may mắn thắng mà sau đó không còn ai xuất thủ nữa thì xem như Thiên Hà bảo lục thuộc về huynh ấy. Võ công của huynh ấy rất cao, Tư Mã huynh cũng đã từng giao thủ chắc biết rõ sự lợi hại của huynh ấy, ta xin cáo lui trước!
Nói xong liền nhẹ nhàng phi thân trở về, Long Nguyệt kinh dị ghé tai nàng nói nhỏ một câu gì đó nhưng nàng ta vẫn chỉ mỉm cười bình thản nhìn ra sân đấu, toàn thân toát ra một loại khí chất cao thâm khó lường. Sử Đan Phong nhìn theo bóng hình yểu điệu của nàng ta đến ngẩn ngơ, Long Bích Vân phát hiện thấy thế cũng chỉ mỉm cười đáp lại khiến cho Sử Đan Phong không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Mấy câu nói này của Long Bích Vân khiến cho chúng nhân đương trường không ai là không giật mình kinh hãi, tiểu tử này thật không ngờ lại là quý nhân của Từ Hàng Hiên! Hóa ra chân chính cao thủ phải là hắn; người được Long Bích Vân lựa chọn tuyệt đối không phải dễ dàng, nếu không có chỗ hơn người thì tuyệt không có khả năng. Huống chi ai cũng tận mắt trông thấy Long Bích Vân tự tay “dắt” hắn ra giữa sân, mặc dù đoạn đường chỉ ngắn ngủi chứng bảy – tám trượng nhưng sự ảo diệu trong đó ai cũng có thể đoán được vài phần; nếu chuyện này xảy ra trên người kẻ khác chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn cho rằng là mình đang nằm mơ hoặc là đang tạ ơn tổ tiên hiển linh!
Phương Kiếm Minh bị Long Bích Vân kéo ra giữa sân còn chưa kịp suy đoán xem nàng ta định làm gì thì đã nghe nàng ta nói mình là quý nhân của Từ Hàng Hiên không khỏi ngẩn ra nghĩ thầm trong lòng:
“Ta từ lúc nào trở thành quý nhân của sư môn các nàng ấy!”
Long Bích Vân bỏ lại một câu khiến hắn không kịp nghĩ ngợi đã lập tức rút lui ra khỏi sân đấu, Phương Kiếm Minh cũng chưa kịp mở miệng hỏi lại thì Tư Mã Sĩ đã cười nói:
- Thú vị, thú vị thật! Vài ngày trước tại hạ còn tưởng rằng các hạ và Long tiểu thư có mâu thuẫn không nhỏ; hôm nay xem ra các hạ cũng rất giỏi ẩn giấu. Không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?
Phương Kiếm Minh cực kì xấu hổ, mặt mày đỏ bừng cả lên, đối với nguyên nhân vì sao Long Bích Vân lại nói những câu như vậy dù có đánh chết hắn hắn cũng không nghĩ ra. Việc này nếu truyền ra giang hồ chỉ sợ rằng danh tiếng của hắn chỉ trong một đêm mà bay lên tới tận trời cao. Hắn nghe vậy vội vàng đáp:
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tất cả đều chỉ là hiểu lầm! ta…
Hắn còn chưa nói dứt câu đã nghe giọng nói nũng nịu của Long Bích Vân vang lên, nội dung câu nói sau đó khiến hắn khiếp sợ chết lặng tại chỗ:
- Phương lang còn nói nữa, thiếp xuất môn chính là để đi tìm chàng; vậy mà hôm nay gặp mặt chàng không thèm để ý thì chớ lại còn nói là hiểu nhầm, thật khiến cho thiếp đau lòng!
Hình như nàng ta còn cố kị chúng nhân ở đây nên không nói quá rõ ràng nhưng cũng không quá mập mờ khó hiểu. Phương lang! Phương lang! Long Bích Vân lại thản nhiên gọi Phương Kiếm Minh là Phương lang! Chúng nhân nghe được Long Bích Vân gọi hai tiếng Phương lang mà nhất thời tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh chỉ còn biết sững sờ đứng im tại chỗ, nhất thời trên bãi đã chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh đến kì lạ, thậm chí tiếng gió thổi hoa lay cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Tiếp sau đó là một trận ồn ào nổi lên, Phương Kiếm Minh nghe xong mặt mày đại biến, chân khí trong người đột nhiên bộc phát cuồng loạn khiến hắn chút nữa thì ngất tại chỗ. Sử Đan Phong ở phía xa nghe thấy hai chữ “Phương lang” thì có cảm giác trái tim như đang bị một mũi dùi chọc ngoáy vậy, đau đớn không chịu nổi. Sắc mặt hắn nhăn nhúm xám ngắt như tro tàn, vừa lui lại vừa thì thào:
“Không có khả năng, không thể nào… Long tiểu thư ... hắn làm sao có thể là quý nhân của Từ Hàng Hiên… Hắn không phải chỉ là một tên tiểu tặc thôi sao, chúng ta gặp hắn bất quá cũng chỉ mấy ngày mà thôi… rốt cục là chuyện gì xảy ra, mọi việc phát triển nhanh như vậy mà nàng cũng không hề báo cho ta một tiếng. Long tiểu thư, đây không phải là sự thật, không phải…”
Long Bích Vân thấy sắc mặt hắn không ổn liền vỗ nhẹ lên lưng hắn một cái rồi nói:
- Sử huynh, đây đều là do tiểu muội không nói rõ. Kì thật cho tới giờ ta mới biết huynh ấy chính là vị hôn phu mà ta đang đi tìm!
Sử Đan Phong nghe được ba tiếng “vị hôn phu” không nhịn được kêu lên một tiếng như bị một chùy đánh vào giữa ngực”:
- Không… không thể nào, hắn không thể là vị hôn phu của nàng. Không phải… là nàng gạt người…
Bàn tay Long Bích Vân lập tức gia tăng thêm chút lực đạo khiến cho Sử Đan Phong còn chưa nói dứt lời đã lập tức ngất đi, muội muội hắn thấy vậy vội vàng đi tới bên cạnh đỡ lấy hắn, kinh hãi nhìn Long Bích Vân nói:
- Long tỷ tỷ, chuyện ngươi nói là thật sao… chuyện này rốt cục là thế nào?
Long Bích Vân nhẹ nhàng hít vào một hơi sâu rồi dung truyền âm nhập mật nói với nàng ta:
“Mạn muội, việc này có quan hệ với một đoạn ẩn tình của sư môn bọn tỷ, thứ cho tỷ không thể nói rõ với muội! Muội cố gắng chiếu cố ca ca cho tốt, có lẽ tỷ phải cáo biệt cùng mấy người rồi!”
Sử Đan Mạn nghe xong kinh ngạc nhìn Long Bích Vân không biết làm thế nào cho tốt, Địch Hướng Thu tiến đến đỡ lấy Sử Đan Phong từ trong tay nàng ta khó khăn nói một câu:
- Cứ để cho Sử huynh ngủ một lúc thì hơn!
Đồng thời ánh mắt nhìn Long Bích Vân lộ rõ vẻ khó hiểu nhưng Long Bích Vân đã nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng thần thánh không nhiễm bụi trần bình thản nhìn ra sân đấu! Thiếu niên cự kiếm từ đầu vẫn chung bọn với họ nhưng chưa nói một câu nào, thỉnh thoảng chỉ tỏ vẻ tò mò nhìn mọi người rồi nở một nụ cười hàm hậu mà thôi.
Tư Mã Sĩ nghe Long Bích Vân đích thân thừa nhận quan hệ giữa nàng ta và Phương Kiếm Minh liền mặc kệ nàng ta nói thật hay giả, cho dù đây không phải là thật thì cả đời này Phương Kiếm Minh cũng đừng hòng mơ tưởng thoát khỏi thân phận này. Tư Mã Sĩ cười ha hả nói:
- Hóa ra là thế, hay lắm! Nếu các hạ đã là hôn phu của Long tiểu thư thì võ công ắt hẳn phải cao thâm vô cùng, xin thứ cho tại hạ thất lễ!
Nói xong cũng không thèm chờ Phương Kiếm Minh đáp lời liền lập tức phi thân lên đồng thời ấn tới một chưởng, xuất thủ cực kì hiểm ác không hổ là “Truy hồn công tử”. Trong lòng Phương Kiếm Minh không nhịn được có chút giận giữ, Long Bích Vân dựa vào cái gì mà kéo hắn ra giữa sân rồi còn trước mặt quần hùng công cáo hắn là hôn phu của nàng ta, cứ như vậy sau này cho dù trên chốn giang hồ thanh danh hắn có cao hơn đi nữa thì cũng đừng mong dễ dàng lăn lộn. Chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy bóng chưởng của Tư Mã Sĩ trờ tới trước mặt, hắn vội vàng ném Thiên Hà bảo lục trong tay trái cho Tiếu lão đầu vừa kêu lớn:
- Tiếu tiền bối, tiếp lấy!
Tiếu lão đầu cũng không thèm đứng dậy chỉ phách không xuất ra một trảo lập tức một đạo nội lực ào ra cuốn lấy bảo lục mang về, lão ta cười hì hì đáp:
- Phương lão đệ, thật không nhìn ra ngươi lại là cô gia của Từ Hàng Hiên… Khó đền đáp nhất chính là ân tình của mĩ nhân, Phương lão đệ, ngươi tự xử đi!
Phương Kiếm Minh cười khổ trong lòng, hai chân đạp nhẹ trượt lui một bước đồng thời tả chưởng lộn lại như tia chớp vỗ ra một chưởng ngạnh kháng với chưởng công của Tư Mã Sĩ. Chỉ nghe đương trường một tiếng “Bộp” trầm đục vang lên thân hình Phương Kiếm Minh đã bay xéo ra ngoài, hắn cũng không đợi lâu lập tức tung ra một cước đá thẳng vào chính diện Tư Mã Sĩ. Tư Mã Sĩ lại xuất ra một chưởng nữa, chưởng phong hùng hậu từ trên cao thuận thế đổ ập xuống ép chặt lấy thân thể Phương Kiếm Minh, Tư Mã Sĩ thấy đối thủ bị kiềm chế liền thừa cơ ấn tới một chưởng nhằm thẳng vào đầu vai Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh vội vàng sử ra một chiêu “Quái mãng phiên thân” trườn lui ra sau hơn một trượng, hắn còn chưa kịp đặt chân xuống đất đã nghe thấy chưởng phương của Tư Mã Sĩ đã đuổi theo sát sạt rít lên bên tai đành phải quật lại một chưởng nghênh đón. Hai luồng nội lực giao kích lập tức vang lên một tiếng nổ vang “Uỳnh!!!”. Thân hình Phương Kiếm Minh theo đó lùi lại hơn ba trượng, để lại trên mặt đất một loạt dấu chân sâu hơn nửa tấc.
Tư Mã Sĩ lại lăng không lao lên hét lớn một tiếng, hai mắt lóe ra một đạo tinh quang, song chưởng cách không liên hoàn bổ ra sáu chưởng, chưởng phong như cơn cuồng phong cuồn cuộn lao tới, sau đạo chân khí vô hình rít lên điên cuồng đánh thẳng vào chính diện Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh thấy hắn tâm ngoan thủ lạt cũng đâu dám chần chờ, liền thét dìa một tiếng thân hình lập tức phi lên từ trên không trung xuất ra ba chiêu Thiếu Lâm Long trảo thủ cách không đón thẳng chiêu thức của Tư Mã Sĩ, chúng nhân chỉ thấy hai tay hắn không ngừng phiêu động, thân hình trườn dài ra tựa như một con rồng đang nhe nanh múa vuốt, theo từng động tác của hắn một cỗ chân khí khổng lồ từ song trảo lập tức phát động ra ngoài.
Mọi người thấy hai người bọn họ ra tay lập tức có cảm giác trái ngược, đối với việc Tư Mã Sĩ có thể xuất ra cách không chưởng cũng có thể tiếp nhận được, dù sao hắn cũng là một trong Võ lâm thập đại công tử, còn Phương Kiếm Minh lại là một tên vô danh tiểu tốt tại sao lại có tu vi võ học cao thâm đến như vậy?? Nhất thời không còn ai có ý niệm coi thường hắn, tất cả đều mở lớn hai mắt chắm chú quan sát xem giữa hai người bọn họ rốt cục là ai lợi hại!
Tiếu lão đầu thấy Phương Kiếm Minh xuất thủ liền cười ha ha nói:
- Tây Môn, ta thật hâm mộ ngươi, ngươi thu được một tên đồ đệ tuổi trẻ kì tài lại có thân thủ như vậy; có thể nói tiền đồ của hắn là vô hạn lượng, sau này có khả năng trở thành nhất đại Tông sư!