
19-01-2010, 05:32 PM
|
 |
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Đến từ: Viet Nam - TP HCM
Bài gởi: 308
Thời gian online: 11899865
Thanks: 9,252
Thanked 39 Times in 26 Posts
|
|
Bình luận tương tiến tửu
BÌNH LUẬN “ TƯƠNG TIẾN TỬU”
Trên đời có những cái thấy vậy mà không phải vậy. Cũng có những thứ nói vậy nhưng đừng hiểu vậy. Và cũng có những điều muốn vậy mà chẳng đựợc vậy….
“ Tương Tiến Tửu” là bài thơ mời rượu. Mời rượu tất phải là người biết uống, nghĩa là … bợm, là sâu, là ghiền …
Nhưng có thật là vậy ????
Cứ nghe bác Lý Bạch đưa lý do uống rượu:
“ Đời người có dịp nên tận hưởng niềm vui,
Chớ nên để chén vàng suông bóng nguyệt ”
Và thuyết giáo :
“ Anh có thấy nước sông Hoàng Hà từ trời cao tuôn xuống
Cuồn cuộn đổ ra biển khơi mà không hề trở lại?
Anh có thấy cha mẹ xưa trông gương thấy đầu bạc mà buồn đau đó sao?
Sáng như tơ xanh chiều đã thành tuyết bạc.”
Lý do đưa ra nghe cũng rất … thiên kinh địa nghĩa : Nước chảy từ cao có bao giờ chảy lại. Đời người qua nhanh mấy ai mà không chết. Vậy thì dại gì không uống. Vậy thì dại gì không nhậu. Làm con ma đói xuống âm phủ sao đành. Là con ma say gặp hắc bạch vô thường xem ra càng thú vị. !!
Và bác Lý cổ võ :
“ Nghìn vàng tiêu hết rồi lại có
Mổ dê giết trâu để rồi cùng vui say,
Mỗi lần uống đủ 300 chén rượu,”
Rồi tán tụng :
“ Nhạc hầu và món ngon là thứ chi chi
Sao bằng say hoài không mong tỉnh.
Xưa nay thánh hiền đều im bặt
Chỉ có kẻ say là tiếng để muôn đời.”
Rồi chứng minh :
“ Trần Vương xưa mở tiệc tại cung Bình Lạc cũng vậy,
Rượu ngon đáng nghìn đồng một đấu mà vẫn tươi cười thoải mái,”
Rồi bản thân tự xung phong làm …chủ xị :
“ Ai bảo ta ít tiền?
Hãy mau mua rượu về để ta cùng nhau uống cạn
Ngựa năm sắc, áo nghìn vàng
Này con ơi hãy mang đổi lấy rượu ngon”
Nghe như đúng tác phong một con bợm nhậu : Nè nêu lý do để nhậu – lý do lại rất “vĩ mô” chứ không như các bác thời nay có 1001 lý do để nhậu, thậm chí chôm thơ Xuân Diệu để biện minh : “Hôm nay trời nhẹ lên cao. Tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn … Tôi buồn tôi xới ra đường, tôi gọi chiến hữu : vài ve rồi về !” . Nè đưa ra tiêu chuẩn nhậu : 300 chén ( bi giờ thì không say không về ). Nè đưa ra nhân chứng minh họa : Trần vương còn nhậu quên thôi, “rượu tỉền muôn đùa cợt tha hồ” ( vua còn thế, ta đâu thể không thế: Lâu lâu rồi ta mới nhậu một lần, nhậu một lần thì ta cứ nhậu lâu lâu… ). Nè chuẩn bị tăng hai : …con ơi hãy mang đổi lấy rượu ngon ( tỷ mỷ thế, chủ xị chu đáo quá )
Tất nhiên, chúng ta cười với Lý Bạch. Có thể tán đồng ( Bác Lý là bậc tửu thi, hậu sinh chúng cháu xin thi bằng ngài ). Có thể nhăn mặt bỉu môi : Giời ạ ! Cái gã bợm nhậu thời xưa. Bi giờ chúng nhậu ông thua là vừa !. Có thể lắc đầu : Coi khinh cái lũ chén chè, Uống cho sạch túi, lè nhè điếc tai ! … Và có thể dăm ba cái có thể khác nữa ….
Thế nhưng, ẩn sau một con sâu rượu họ Lý là ai ?
Là ai ? Gã nhà thơ phiêu bạt giang hồ múa bút làm thơ kết giao thiên hạ.
Là ai? Kiếm khách tung kiếm chặn sự bất bằng, bạt gốc bất công.
Là ai? Viên quan được Đường Huyền Tông sủng ái, được vào cấm cung tự do, được ngắm sắc đẹp nàng Dương Quý Phi ngời ngợi
Là ai? Là gã thư lại bắt thái sư Dương Trung mài mực, thái úy Lực sĩ cởi giầy, bút vung lên đánh tan ngạo khí sứ giả Phiên, quét sạch 80 vạn quân Phiên chực chờ bờ cõi
Là ai ?
Là ai?
Là ai ?
Là một tên người nhận ra mình “ chỉ là thứ đồ chơi” dù là sủng vật của vua
Là một tên người nhận chân ra : thế giới này không phải dành cho bậc thi tiên, kiếm tiên ngạo khí
Là một tên người đau đớn hiêu rằng: chí khí tung hoành thiên hạ, xẻ núi lấp sông … chỉ đủ sức vẫy vùng nơi chén rượu ( Chẳng phải là rượu bồ đào. Mà là chén đắng lật nhào ước mơ )
Khổ đau thay ! Người mang ngạo cốt mà phải dìm ngạo khí trong chén men say
Khổ nhục thay ! Người tài cao chí lớn mà đành mai một trong cái lốt tài quan sủng ái vua ban, lắm người ganh ghét nghiến răng, mà trong lòng đớn đau nhục nhã …
Do vậy, đừng thấy Lý Bạch cao giọng
“ Này Bác Sầm và Bác Đan Khâu!
Sắp mời rượu, chớ nên ngừng chén.
Ta vì các người mà hát một bài
Xin hãy vì ta mà lắng tai nghe.”
mà cho rằng kẻ kia bợm nhậu trăng hoa, có biết đâu rằng gã phóng túng nọ nản chí chán chường đến mức muốn dìm chết mình trong 300 chén sầu thế nhân
”Để ta cùng các bạn diệt tan nỗi sầu.”
dẫu rằng còn chút hi vọng mơ hồ, còn chút niềm tin
“ Trời cho ta tài tất nhiên không phải để bỏ đi,”
Nhưng liệu cái niềm tin nhỏ nhoi ấy có còn không khi chính bác Lý xác nhận :
“ Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.”
“ Xưa nay thánh hiền đều im bặt
Chỉ có kẻ say là tiếng để muôn đời.”
Ôi thôi, thánh hiền vào nơi tịch mịch, chỉ có gã say điều tiếng ( Chí Phèo của cụ Nam Cao có giống vầy không nhỉ ? ). Làm thánh hiền phải bặt im nhẫn nhịn vì nói có ai nghe. Làm gã say chửi giữa trời, giữa đời lại có kẻ lắng tai nghe : may quá, nó không chửi mình … !!! Khóc được không ? Uất được không ? Thiện thì chẳng đựợc tôn vinh. Bất thiện lại được thình lình vỗ tay . Có uất chăng? Có đáng khóc chăng?
Cổ nhân Trung Hoa có câu:
“ Rút gươm chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm …”
Thì đây, tôi mời rượu anh. Anh nâng chén uống để dành cho tôi. ….
|