" A!" Ta duỗi bờ lưng mệt mỏi, ngồi dậy, nhưng lại phát hiện trên người và dưới thân được lót chăn mền, ta chưa kịp ngạc nhiên, bởi vì bụng ta rất đói, ta đứng lên, đạp vào cửa: " Ta đói bụng rồi, ta muốn ăn cơm." Ta ghé vào trên cửa kêu lớn.
" Đến ngay đây, đây là Liên Hương của lão Hồ của ngự thiện phòng cố ý làm riêng cho ngài, cũng đủ cho ngài ăn no nê rồi." Lỗ nhỏ trên cửa lại mở, Vưu Lợi tỷ đưa vào một chiếc giỏ.
" Thật sự." Ta nhảy dựng lên, chụp lấy chiếc giỏ từ chiếc lỗ, bên trong quả nhiên là món ăn mà ta thích nhất: " Liên Hương". Ta vội vàng mở lá sen, cầm lên bỏ vào miệng.
Liên Hương chỉ dùng gạo nếp và ba loại thịt hỗn hợp đặc thù, gia nhập thêm Hồ Đồ Tiên( rượu) vang rền thiên hạ, bên ngoài bao bọc bằng lá sen, chưng thêm ba lần, sẽ tản mát ra hương vị kỳ dị, vào miệng sẽ cảm nhận được mùi vị của lá sen, đây cũng là lý do có tên gọi đó.
" Ăn thật là ngon!" Ăn xong thực vật trong giỏ ta ngẩng đầu, trong giỏ đã trống không, ta đứng lên, mang theo hy vọng hỏi Vưu Lợi tỷ: " Vưu Lợi tỷ, còn hay không?"
Trong mắt Vưu Lợi tỷ tràn đầy ý cười: " Thật không biết cái bụng nhỏ của ngài làm sao có thể đựng được nhiều đồ vật như vậy. Nơi này còn một giỏ, là do Tây Cung nương nương yêu cầu làm thêm." Nói xong lại đưa thêm một giỏ vào.
Ta nhanh chóng nhảy lên đoạt lấy đặt trên mặt đất, sau đó vùi đầu gặm lấy gặm để.
" Ăn ngon thật a!" Ta vừa ăn vừa nghĩ, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra động tĩnh khe khẽ. Qua một lát, ta rốt cuộc lại ngẩng đầu lên, phát ra " ách" một tiếng no nê.
Ta vỗ vỗ bụng nhỏ của ta, cảm thấy mỹ mãn đứng lên, một chân dẫm lên chăn mền, lúc này ta mới nhớ chuyện này.
" Vưu Lợi tỷ, là ai đưa chăn mền cho ta?" Ta đưa giỏ cho nàng.
" Tây Cung nương nương đến đây một lần, nhìn thấy ngài ngủ trên mặt đất, sợ ngài bị cảm lạnh, nên lấy chăn mền từ Bình Tâm Cung đến đây cho ngài."
Ta vội vàng nhu thuận nói một câu: " Vậy à, ngươi nhất định phải thay ta tạ ơn mẹ ta."
" Được rồi, điện hạ, ngài nên luyện công đi, nếu ngài muốn tạ ơn nương nương, thì phải chuyên tâm luyện công a." Vưu Lợi tỷ cười nói với ta, nói xong thì đóng cửa nhỏ lại.
" Đừng a, Vưu Lợi tỷ, ngươi ở lại tâm sự với ta đi." Ngoài cửa không có tiếng Vưu Lợi tỷ trả lời ta. Ta lại kêu thêm vài tiếng, nhưng không có người nào để ý ta, ta đành ngồi xuống đất, lần này ta ngủ chừng tám giờ, vừa mới cơm nước xong, bây giờ không buồn ngủ, ta muốn tìm chuyện gì để làm, đáng tiếc ngoại trừ luyện công cũng tìm không được chuyện gì làm.
Thật sự nhàn rỗi nhàm chán, ta đành phải tiếp tục tu luyện Kim Cương Thiện Công. Vận khởi một vòng, ta ngừng lại, ta phát hiện Kim Cương Khí có tốc độ vận hành rõ ràng so với ngày hôm qua còn nhanh hơn không ít, ta cảm thấy có chút ngạc nhiên, mặc dù tri thức võ học của ta cũng không nhiều, nhưng thưởng thức thì ta vẫn còn biết được, tốc độ vận hành chân khí bình thường chỉ là gia tăng thong thả, trừ phi có ngoại giới kích thích ( tỷ như ăn được linh đan diệu dược, có người trợ giúp truyền công...) Bất quá ta cũng không có nhất định tìm hiểu, dẫu sao tốc độ vận hành chân khí có gia tăng là một chuyện tốt. Vì muốn tiêu hết thời gian, ta đóng lại sáu thức, vận hành chân khí ba vòng. Ba vòng kết thúc, ta nhìn thời gian tinh thạch( trong bản ghi chép tính thời gian tinh thạch) thì mới dùng qua năm giờ, so với lần trước nhanh hơn một giờ, ta có điểm hồ đồ, ngày hôm qua Trí Tuệ trưởng lão nói với ta, muốn vận hành ba vòng Kim Cương Thiện Công trong vòng năm giờ thì ta phải luyện trên nửa năm, như thế nào bây giờ ta đã đạt tới, đáng hận là tinh thần lực của ta rèn luyện không được tốt lắm, nếu không ta có thể đi vào bên trong nhìn xem chân khí của ta xảy ra chuyện gì.
Được rồi, phụ hoàng nói, người có Phật căn luyện phương pháp này sẽ dễ thành công, nói không chừng ta đúng là người có Phật căn.
Ta đắc ý nghĩ vậy, ta lại muốn ăn cơm, sau đó thì ngủ một giấc, trong lòng ta vừa nghĩ vừa đứng lên, đi tới cửa đòi mang cơm tới, ăn no xong, khi ta quay người lại, muốn lăn ra ngủ thì phát hiện chăn mền không thấy, ta chấn động, vội vàng xông tới cửa: " Đệm chăn của ta đâu? Ai dám lấy đệm chăn của ta đi, ta muốn làm cho hắn đẹp mắt."
Lần này trả lời chính là Vưu Lý ca: " Bệ hạ có tới một lần, đã cho người cầm đi, nói không cho ngài ngủ."
Ta lại thêm một lần bị đại biến thái này hãm hại, trong lòng ứa máu, lá gan phát mủ a, sự phẫn hận trong lòng ta thật không còn lời gì để nói, khi ta trở về thì nhất định phải....
Thời gian ba ngày trôi qua thật chậm, khi ta đứng dưới ánh mặt trời, ta thống khổ phát hiện, ta đã gầy đi rất nhiều a, da muốn bọc xương rồi, thật là thảm thiết a: " Ta nhất định phải báo thù, không báo thù này không phải là quân tử, nếu báo không được thù ta sẽ bị chết già trong phòng bếp." Ta quay hướng mặt trời lớn tiếng hét lên.
" Hoàng nhi, đứng dưới ánh nắng mặt trời làm gì a, mau vào, nơi này có Tử Quang Bồ Đào đến từ Phong Chi đại lục, sau khi ướp lạnh mùi vị thật ngon." Phụ hoàng ở trong Bình Tâm Cung gọi lớn.
" Nghĩ là chỉ như vậy thì có thể thu mua ta sao, cũng quá coi thường ta." Ta cười lạnh: " Bất quá đứng dưới mặt trời có chút không tốt." Ta vội vàng chạy tới dưới chân đại thụ: " Đây là sỏa tử qua tử của Phong Chi đại lục, nghe nói cho dù là kẻ ngu ăn vào cũng biết được mùi vị trong đó, đây là Thiên Tằng Tô của Dương Châu, đây là bánh Vượng Vượng Tuyết...di, hoàng nhi, con không có khẩu vị hay sao? Thật đáng tiếc, nhiều món ăn như vậy."
Ta nắm chặt tay, hai mắt trừng thật to, lòng thèm ăn và quyết tâm trả thù đấu tranh kịch liệt, lập trường sớm buông lỏng, nhưng lời nói mới nói ra, không có mặt mũi thu trở về, huống chi phải ở cùng một chỗ với đại cừu nhân ăn đồ ăn, còn ngồi chung với hắn.
" Điện hạ, mau vào đi thôi, còn không vào sẽ hết đó." Vưu Lợi tỷ đứng bên cạnh cười nói với ta.
" Ta không thèm thỏa hiệp với hắn, kiên quyết không ăn đồ ăn của hắn!" Ta thở phì phì nói.
" Điện hạ, đây không phải là thỏa hiệp với bệ hạ. Đầu tiên, sau khi ăn xong mới có lực lượng đấu tranh, tiếp theo, nếu điện hạ còn không ăn, có lẽ bệ hạ càng cao hứng, bởi vì thứ tốt đều bị bệ hạ ăn hết, thứ ba, ngươi ăn thực vật của bệ hạ, sẽ có thể đả kích đối phương nghiêm trọng."
" Ân, rất có đạo lý." Ta hung hăng gật gật đầu, xông vào trong cung.
Nhìn thân ảnh chạy nhanh của ta, hai huynh muội nhìn nhau cười.
Từ đó về sau trong vòng ba tháng, qua thêm hai, ba ngày phụ hoàng lại nhốt ta vào trong phòng luyện công, sau đó lại lấy thực vật ngon tới dụ dỗ ta không hướng hắn trả thù, thật sự là hèn hạ vô sỉ a, nhưng nể tình những món ăn thật ngon, ta cũng không thèm so đo với hắn nữa.
Bất quá chẳng biết vì sao, trong mấy tháng này ta chăm chú luyện công, giống như là người rất thích luyện công vậy, công lực cũng tiến triển cực nhanh. Phụ hoàng sau khi thi kiểm tra năng lực của ta xong, vui mừng quá đỗi, tuyên bố đặc huấn nửa năm sớm chấm dứt, bất quá ta còn phải ở lại trong Vô Kỳ thất thêm bảy ngày. Không có cách nào, ta đành trở vào trong phòng luyện công. Sau khi luyện công được bốn ngày ( ngủ rất ít, mỗi ngày chỉ ba giờ), thì bệnh cũ của ta lại tái phát, ta không luyện công nữa, lại nằm ngủ ngon lành.
Trong bất tri bất giác, ta lại giống như vừa nằm mộng.
" Tinh phiến đã không thể duy trì, đề nghị lập tức dung hợp. Dung hợp bắt đầu trong mười giây tới: 10, 9, 8, 7, 6...1, bắt đầu."
Trên người của ta dần dần phát ra quang mang màu lam, càng lóe ra không ngừng, chân khí trong cơ thể di động, một lát sau, lam quang bỗng nhiên đại thịnh, đầu tiên là Kim Cương Khí lao ra đan điền, ngay sau đó là Bá Vương Đỉnh, cuối cùng là Đạo Nhất Huyền, tiếp theo khí lưu ở các khu vực khác nhau như điên cuồng dũng mãnh xông vào cơ thể, độ dày của chân khí lập tức tăng cao năm lần, nhưng khi đi qua vùng gáy thì đại lượng khí lưu tiến vào đầu đột nhiên biến mất, chân khí còn dư vẫn tiếp tục di động. Cứ như vậy, chân khí trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cao, không chút nào ngừng nghỉ, không ngừng cung ứng năng lượng cho não bộ.
Ta tỉnh lại, bây giờ ta cũng không còn là ta trước kia nữa, đại lượng tri thức tồn tại trong đầu của ta, mặc dù tuyệt đại bộ phận bây giờ ta còn chưa tiếp xúc và vận dụng, nhưng ta biết chúng nó ở trong óc của ta, chỉ cần ta nguyện ý là có thể đem chúng điều đến. Ta kiểm tra thân thể một chút, trình độ chân khí hùng hậu sơ với trước kia còn cao hơn hai lần, ta biết đây là chân khí kích thích tan ra thật hợp thời mãnh liệt, khiến cho chân khí có thể vận hành ở tốc độ cao mà hình thành. Tinh thần lực đề cao gấp trăm lần, bất quá ta biết, tinh thần lực bây giờ chỉ là muối bỏ biển so với tinh thần lực ta có thể khai phá, dẫu sao đó chính là Tinh Thần Thể cường đại quét ngang cả vũ trụ đã dung hợp cùng ta...
Lực lượng của thân thể có điều gia tăng, đó là nhờ vào Kim Cương Thiện Công, từ nay về sau ta cần phải luyện Kim Cương Thiện Công này, bởi vì lúc trước thân thể ta không thể thừa nhận quá nhiều năng lượng, mà Kim Cương Thiện Công lại có công hiệu cường hóa thân thể. Nói thật ra, ta thập phần cảm kích Mộc La Tinh Nhân đã đem yêu cầu cao nhất đặt ra cho Siêu Não chính là bảo vệ sinh vật trí tuệ, nếu không bây giờ thao túng thân thể này có lẽ không phải là ta nữa.
" Ta từ nay về sau phải làm sao bây giờ, còn phải giả dạng làm một đứa bé sao?" Trong lòng ta suy nghĩ.( Bởi vì dung hợp, tâm trí của ta đã nhanh chóng thành thục).
Ta nhanh chóng sửa sang lại tư liệu có trong ý nghĩ: Cha của ta là hoàng đế của Nhật Bất Lạc đế quốc, nhưng chỉ có thể nắm được một nửa quyền lực, còn một nửa nằm trong tay tả tể tướng Long Lực Đa Kỳ, cha muốn đoạt lại quyền lực, đáng tiếc lại đấu không lại lão cáo già. Ở trên chiến trường cha võ dũng hơn người, chưa từng chiến bại, nhưng nếu nói âm mưu bên ngoài chiến trường, đấu quỷ kế, cha so với tiểu hài tử ba tuổi còn không bằng, nếu không phải có hữu tể tướng ở bên cạnh hỗ trợ, bây giờ có lẽ ngay cả một nửa quyền lực cha còn không có.
Bất quá cách đây hai năm cha đã nhận được một mưu sĩ, chính là dưới sự trợ giúp đề ra kế sách của hắn, bây giờ cha đã có được ba phần trong năm binh quyền. Bây giờ song phương đang ở trong việc tranh đoạt quyền lực kinh tế. ( không nên hỏi ta chỉ là một tiểu hài tử mới bốn tuổi mà lại biết được nhiều như vậy a).
" Nếu Long Lực Đa Kỳ sắp thất thế thì có lẽ sẽ chó cùng cắn càn, điều này cần phải đề phòng a." Ta lập tức hạ quyết định, bây giờ còn cần giả dạng làm một đứa bé, phải âm thầm bồi dưỡng lực lượng của chính mình, đề phòng Long Lực Đa Kỳ.
Ta thở ra một hơi mở mắt, bốn phía im ắng, cũng không có người, bất quá ta biết huynh muội Vưu Lợi dám chắc đang thủ ở bên ngoài. Ta nhìn thời gian tinh thạch, lần này dung hợp đã dùng sáu giờ. Còn hai ngày thời gian ta mới có thể ra ngoài, nhàn rỗi nhàm chán, hay là luyện công thôi. Nhưng bây giờ ta tu luyện cái gì đây?
Trước mắt độ chênh lệch của tố chất thân thể, không thể tu luyện gia tăng chân khí quá nhanh, xem ra Đạo Nhất Huyền không thể luyện, kỳ thật Đạo Nhất Huyền có thể gia tăng chân khí thật lợi hại, nhưng cũng không thể gia tăng nhanh được như bây giờ, nhưng tác dụng của khí lưu ở các khu vực khác nhau, cũng có tác dụng rất lớn, vì vậy bí quyết này cũng có thể luyện. Kim Cương Thiện Công có thể tăng cường thân thể, thứ này nhất định phải luyện, Bá Vương Đỉnh cũng có thể đồng thời luyện, ngoài ra còn có thể luyện thêm thứ khác ( bởi vì tinh thần lực của ta cường đại, có thể đồng thời tu luyện được vài loại công pháp."
Ta tìm tòi cơ sở dữ liệu trong não, xem thử có gì mà ta có thể tu luyện, có võ học của Huyền Môn Cương Khí, có thể đem chân khí chuyển hóa thành cương khí, cương khí bất luận là công kích hay là phòng ngự, đều so với chân khí bình thường mạnh hơn hai mươi mấy lần, còn Thiên Nhĩ Thông, có thể nghe được động tĩnh từ rất xa, bất quá bây giờ công lực ta không đủ nên luyện không được, Thiên Nhĩ Thông này ta miễn cưỡng có thể học tập đệ nhất trọng, có thể rèn luyện tâm linh, ân, Luyện Tâm bí quyết chủ yếu là tăng cường Tinh Thần Lực, Tiềm Quy tâm pháp có thể che giấu công lực, còn có thể tăng mạnh Tinh Thần Lực, nhất định phải luyện...bỏ đi, không tìm nữa, quá nhiều rồi, không những là võ học, còn có pháp thuật, mấy thứ này nhiều như vậy còn không làm chết người sao, trước tiên luyện mấy loại này trước đã.
Bảy ngày thời gian, rốt cuộc đã trôi qua, ta từ nhập định tỉnh lại, bởi vì Tinh Thần Lực gia tăng và tu luyện Thiên Nhĩ Thông, hết thảy trước mắt dường như khác hẳn trước kia, thế giới giống như thoáng một cái đã thay đổi thật đặc sắc, rêu xanh trên vách tường, khe hở giữa những khối đá, bọ cánh cứng bò trên mặt đất...
Hết thảy và hết thảy đều để cho ta có lĩnh ngộ thậm chí còn cảm động, cảm động cho sức mạnh to lớn của tính mạng. Ta nhắm mắt lại, nhưng thế giới còn đang xuất hiện trong đầu ta, trong lòng giống như bị vây trong đại dương mênh mông của sinh mạng, đang cùng bọn họ tiến hành trao đổi, tác dụng của tinh thần lực giống như đang mở rộng. Ta mãi chìm đắm trong cảm giác này.
" Khách, khách" Tiếng mở cửa mà như sấm sét nặng nề đánh vào Tinh Thần Lực của ta, thế giới thoáng mắt tiêu mất, tâm thần đi xa đã trong phút chốc quay trở về bản thể. Ta nhảy lên, nhìn chằm chằm ra cửa.
Người mở cửa vào là phụ hoàng, ta vừa nhìn thấy là hắn, hận khởi lên trong lòng, thiên chân thuần khiết, không chút nào sợ hãi chính là ta, liền lập tức vọt đi tới, nhắm ngay phụ hoàng xuất ra Hắc Hổ Thâu Tâm, đương nhiên bởi vì chiều cao của ta, nên chỉ chụp trúng chân mà không phải trái tim. Vì che giấu công lực, ta chỉ dùng năm thành công lực, biểu hiện ra dĩ nhiên phải tỏ vẻ là đang dùng hết sức.
" Băng" một tiếng, nắm tay của ta ngưng tụ đánh vào trên đùi của phụ hoàng, trên đùi phụ hoàng phát ra một trận run run, không chút tiếng động đã hóa giải đi kình lực: " Hoàng nhi, sau mấy tháng mà lễ gặp mặt của con là như thế này chứ, không có một chút mới mẻ." Phụ hoàng cười hì hì nói, nhưng trong mắt lại có kinh ngạc thật sâu.
" Phụ hoàng đem ta nhốt trong địa lao này, nhốt một cái là bảy ngày, con và cha liều mạng, con và cha thề bất lưỡng lập." Nói xong ta chàng đi, lần va chạm này vô cùng mãnh liệt, bước chân rất có ý không muốn ngừng lại.
Phụ hoàng lách qua bên trái, mà phía sau hắn còn có một người, nhìn thấy ta sắp đánh trúng người đó, người nọ nhẹ dùng tay trái đặt lên cái đầu nhỏ của ta, ta không có phát giác người đã thay đổi, vẫn không ngừng dùng lực.
" Bảo bối ngoan, là ta a." Thanh âm như chuông bạc vang lên.
" Là mẹ." Ta ngẩng đầu thật nhanh: " Mẫu hậu, đại phôi đản khi dễ con, mẹ nhất định phải giáo huấn hắn a."
" Đại phôi đản là ai a, nói cho mẫu hậu, mẫu hậu trút giận cho con." Mẫu thân tỏ vẻ căm phẫn nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
" Chính là phụ hoàng, hắn ỷ lớn khi dễ con, còn nhốt con ở chỗ này, mẹ xem, trên người của con đều bị sâu cắn nè." Ta xắn tay áo đưa cho mẫu thân xem.
" Nguyên lai là con sâu khi dễ con trai ngoan của ta, con sâu này thật đáng hận, ngay cả tiểu bảo bảo của nhà chúng ta mà cũng dám khi dễ, chúng ta nhất định phải cấp cho nó sự giáo huấn khó quên, có phải không bảo bối?"
" Ân." Ta hung hăng gật đầu, di, không đúng a, mục tiêu là phụ hoàng, như thế nào lại biến thành con sâu, con sâu mặc dù đáng hận, nhưng phụ hoàng càng đáng hận hơn.
" Không đúng, là phụ hoàng, cần phải giáo huấn phụ hoàng." Ta ôm lấy chân mẫu thân, không ngừng lắc đầu.
" Phụ hoàng con là con của trời, là người lợi hại nhất trên đời này, mẹ con đánh không lại hắn đâu." Mẫu thân cười dài nói.
" Không đâu, không đâu, phụ hoàng sợ mẹ nhất, mẹ đánh hắn, hắn sẽ không dám đánh lại." Ta không chịu nói.
Phụ hoàng đứng bên cạnh " hắc hắc" cười gượng hai tiếng, vẻ mặt xấu hổ, Vưu Lý hai huynh muội đứng ngoài cửa cùng với một đám thị vệ đều cố nén cười, da thịt trên mặt không ngừng run run.
" Con trai bảo bối, con xem đây là cái gì?" Phụ hoàng lấy trong lồng ngực ra một cái hộp hươ trước mặt ta.
Ta liếc mắt một cái không thèm để ý tới hắn, chỉ lo lắc chân mẫu thân.
Phụ hoàng mở hộp ra, một trận tiếng ca nhẹ nhàng từ trong hộp bay ra, một hình nhỏ xíu bật lên từ trong hộp: " Thế nào, hoàng nhi, đây là hộp âm nhạc, là cho con đó."
Rốt cuộc lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, ta buông mẫu thân ra, cầm hộp âm nhạc trong tay phụ hoàng, bắt đầu nghịch ngợm loay hoay.
" Hoàng nhi, chúng ta đi ra ngoài thôi, con không phải còn muốn ở lại chỗ này chứ?" Mẫu thân ôn nhu nói với ta.
Ta vừa loay hoay chơi hộp âm nhạc vừa gật gật đầu, đi theo phía sau phụ hoàng và mẫu hậu ra khỏi địa lao, trở về Bình Tâm Cung.
Sau khi về tới Bình Tâm Cung, cha mẹ nhìn thấy ta chơi thật vui vẻ, bảo ta đi tìm bạn bè nhỏ của mình mà chơi ( ta vốn thường xem đi tìm bọn họ chơi đùa). Ta thống khoái đáp ứng, rồi chạy tới chỗ bạn bè của ta mà khoe vật quý.
Nhìn thấy ta sôi nổi chạy ra khỏi Bình Tâm Cung, cha mẹ thu ánh mắt trở về, phụ hoàng nhìn mẫu hậu nói: " Con của chúng ta có lẽ hữu duyên với Phật môn, nàng xem nó chỉ mới luyện Kim Cương Thiện Công không bao lâu, công lực lại tăng cao bốn, năm lần, vừa rồi trong Vô Kỳ thất đánh trẫm một quyền, công lực, tư thế thật tinh thuần đầy đủ, so với trước kia thì tiến triển hơn rất nhiều."
" Thiếp không muốn cho Lôi nhi xuất gia làm hòa thượng." Mẫu thân có chút lo lắng nói.
Phụ hoàng nhẹ nhàng ôm mẫu hậu: " Yên tâm đi, không ai để cho nó đi làm hòa thượng đâu, hơn nữa trong Phật môn không chỉ có hòa thượng cạo đầu, còn có người để tóc tu hành và người tu hành tại nhà."
Mẫu hậu ngọt ngào nở nụ cười.
" Con trai thì xong việc rồi, chúng ta có phải cũng nên giải quyết một chút." Phụ hoàng cười trộm.
Mẫu hậu nhẹ nhàng gõ lên đầu phụ hoàng: " Giữa ban ngày ban mặt, sao ngài lại nghĩ tới việc này."
Phụ hoàng " hắc hắc" nở nụ cười, sau đó bế mẫu hậu đi vào trong phòng.