Tây Môn tiên sinh cười hăng hắc, vừa vuốt râu vừa nói:
- Một đôi điện nhãn của ta còn có thể nhìn nhầm người hay sao, đâu có giống đôi mắt to đùng nhưng vô tích sự của ngươi!
Túy đạo nhân liền trừng mắt nói:
- Tây Môn, võ công của Phương tiểu tử quả thật không tồi nhưng họ Tư Mã kia cũng chẳng phải kẻ non kém. Ta có cảm giác hắn còn chưa dùng toàn lực, vẫn bảo tồn thực lực; không biết Phương tiểu tử có đánh được hắn hay không?
Còn Bệnh thư sinh sau khi nghe thấy Long Bích Vân nói Phương Kiếm Minh là hôn phu của nang trong mắt hiện rõ nét sợ hãi, vẻ mặt tràn đầy tâm sự. Ông ta nghe Túy đạo nhân nói vậy liền đột nhiên mở miệng chen vào:
- Lão tửu quỷ, ngươi cũng đừng quên Phương tiểu tử cũng chưa xuất toàn lực. Trên người hắn vẫn còn một cây đao nữa mà; Thiên Thiền nhất xuất, quỷ thần đồng sát. Không trách vừa rồi ta nhìn cây đao trên lưng hắn liền có cảm giác bất phàm, đao này luôn ẩn giấu một đạo sát khí vô cùng sắc bén. Tiểu tử này cũng thật là, còn muốn dấu diếm với chúng ta, hắn nghĩ chúng ta là ai!
Tây Môn tiên sinh cười đáp:
- Việc này cũng không thể trách hắn được, Thiên Thiền đao vừa là một cây bảo đao lại vừa là một trong Thất tuyệt của Thiếu Lâm tự. Nếu để người ngoài biết được Thiên Thiền đao ở trong tay hắn không biết sẽ có bao nhiêu người có ý đồ không tốt với hắn! Phiền toái tốt nhất là không nên có!
Bệnh thư sinh cười lạnh một tiếng tiếp lời:
- Có Thiên Thiền đao còn phải sợ ai, tới một tên giết một tên. Ta không tin ai cũng có thể xem trọng bảo đao hơn cả tính mạng của bản thân họ!
Tiếu lão đầu nghe xong liền trầm giọng nói:
- Đang tiếc là có một số kẻ vì mê luyến chút vật ngoại thân mà thủy chung vẫn không nghĩ ra điểm này. Cũng bởi vậy mà trăm ngàn năm qua võ lâm không ngừng xảy ra phân tranh chém giết, đại khái là đã trở thành định luật mất rồi!
Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì chỉ quay ra nhìn sân đấu.
Lúc này Phương Kiếm Minh và Tư Mã Sĩ đã trao đổi hơn năm mươi chương, hai người mặc dù chưa xuất ra công phu lợi hại nhất của mình nhưng Long trảo thủ của Phương Kiếm Minh cũng đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, Ngô Thế Minh thấy hắn mỗi trảo đánh ra đều vang lên tiếng long ngâm không khỏi động tâm nghĩ thầm:
“Xem ra Kiếm Minh đã luyện Thiếu Lâm Long trảo thủ tới cảnh giới tuyệt cao rồi, mấy vị trưởng lão trong sư môn có xuất thủ bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Nhưng Tư Mã Sĩ cũng đang sử dụng một bộ chưởng pháp vô cùng kì dị, chiêu thức hung ác đến cùng cực, chiêu thế cực đoan, chưởng phong âm độc vô cùng. Phương Kiếm Minh giao thủ với hắn lâu như vậy mấy lần không cẩn thận để chưởng phong quét trung liền không nhịn được rùng mình một cái, cảm thấy cả người như đang rơi vào giữa hầm băng vậy, khí tức tử vong cũng theo đó mà bao vây ngập tràn khiến cho hắn chút nữa mê loạn tâm thần. Hắn trong lòng hoảng hốt kêu thầm:
“Chưởng lực thật quái dị, ta thế nào lại chưa từng gặp qua loại võ công như thế này? Không biết hắn luyện võ công gì mà lại âm độc như vậy!”
Đảo mắt một cái hai người lại trao đổi thêm mấy chiêu, Phương Kiếm Minh càng nghĩ càng cảm thấy chiêu thức của hắn vô cùng đáng sợ, chợt nhớ tới một chuyện liền giật mình kêu lên một tiếng thất kinh. Lúc này Tư Mã Sĩ cũng tung ra một chưởng ấn thẳng xuống đầu vai của hắn, Phương Kiếm Minh vội vàng trầm eo súc thế phi thân lui ra sau hơn trượng. Tư Mã Sĩ lập tức lộn chưởng ấn tiếp một chưởng nữa truy theo, Phương Kiếm Minh thấy cả thủ chưởng của hắn đều trở nên trong suốt, ngay cả mạch máu cũng không thấy liền mở miệng kêu lên:
- Công phu ngươi đang sử dụng chính là võ công trong Bạch Cốt Địa Ngục lục?
Chúng nhân vừa nghe thấy vậy không nhịn được rùng mình hãi hùng, Bạch Cốt Địa Ngục lục chính là một trong Tứ đại tà thư, thật không ngờ ngày hôm nay lại được gặp hai truyền nhân của hai trong Tứ đại tà thư, đây có thể coi là một may mắn cỡ nào!
Tư Mã Sĩ biến sắc mặt cười âm hiểm nói:
- Các hạ, mạo phạm!
Lập tức một đạo chưởng lực mang theo lực đạo ngàn cân tựa như tia chớp vỗ xuống đầu vai Phương Kiếm Minh, hắn nhắm thời cơ vô cùng chuẩn xác khiến cho Phương Kiếm Minh muốn né tránh cũng không còn cơ hội nữa rồi. Phương Kiếm Minh mở miệng thét lớn một tiếng chỉ cảm thấy nội lực trong người cồn cào không chịu sự khống chế của bạn thân cuồn cuộn đổ ra ngoài, chỉ trong chốc lát sẽ bị Tư Mã Sĩ hút hết. Hắn trong lòng kinh hãi lập tức khí trầm đan điền, hai chân bám chặt vào mặt đất vận khởi Thiên Thiền chân lực tiếp ứng cho nội công Thiếu Lâm chính tông, lập tức trong mắt hắn bắn ra hai tia tinh quang, hai cỗ chân lực nhanh chóng hợp chuyển tạo thành một loại chân khí thô xám, cỗ chân khí thô xám này lập tức bịt kín các đường kinh mạch ngăn chặn không cho nội lực thoát ra ngoài. Hai mắt Phương Kiếm Minh chợt trừng lên bắn ra hai đạo tinh quang đồng thời nội lực toàn thân thổ ra bức thẳng vào chính diện Tư Mã Sĩ. Tư Mã Sĩ thấy vậy liền hét to một tiếng lui trở lại một bước, mặt mày trở nên tái nhợt, thân thể Phương Kiếm Minh chợt rung lên, đầu vai liên hoàn hích ra ba cái khiến cho hai trảo của Tư Mã Sĩ đang bấu chặt vào đầu vai bị đánh văng ra, đồng thời thân thể hắn cũng bị chấn văng lại sau. Phương Kiếm Minh cười nhạt nói:
- Ngươi còn muốn hấp thu nội lực của ta sao?
Hoa Tự Lưu đang ngồi tít ngoài xa nghe xong lời này lập tức sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ kinh hãi cùng cổ quái, thân thể chậm rãi đứng dậy.
Mọi người thấy Tư Mã Sĩ bị Phương Kiếm Minh đánh cho ngã nhào trên mặt đất đều mở lớn mắt trừng trừng, chưa kịp hết kinh ngạc đã thấy Tư Mã Sĩ lộn người phi thân đứng dậy; hắn đưa tay áo lau vết máu bên khóe miệng lạnh lùng nhìn Phương Kiếm Minh, hai mắt bắn ra hai tia nhìn âm độc từng bước từng bước áp tới.
Vũ Văn Kiên thấy hắn bị Phương Kiếm Minh đánh ngã lăn ra đất trên mặt lộ ra vẻ bất khả tư nghị, nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi mở miệng nói với Tư Mã Sĩ:
- Sĩ huynh, quên đi. Ngày tháng còn dài, hôm nay xem như nhường cho tên tiểu tử này chút tiện nghi!
Tư Mã Sĩ ngửa mặt lên trời cười ha hả, thần thái có vẻ khác thường lớn tiếng đáp:
- Từ khi bước chân vào giang hồ tới nay ta còn chưa bị ai đánh trúng một lần nào, không ngờ hết lần này tới lần khác đều bị võ công quỷ dị của tiểu tử ngươi qua mặt. Lần trước ngươi đánh trúng ta, lần này lại đánh ngã ta, cừu mới hận cũ chúng ta cũng nên kết thúc luôn đi. Tư Mã Sĩ ta sẽ cho ngươi chân chính kiến thức uy lực của công phu trong Bạch Cốt Địa Ngục lục!
Nói vừa dứt lời đã lập tức động thân, hai chân vừa dậm nhẹ toàn thân đã biến thành một làn bóng ảnh, chúng nhân đương trường chỉ kịp nhìn thấy hai đạo tàn ảnh dùng hết tốc lực lao thẳng vào nhau…
“Uỳnh!!!: một tiếng vang dội, Phương Kiếm Minh bị đánh văng ra ngoài ngã sấp trên mặt đất, hình dáng có vẻ vô cùng chật vật. Tư Mã Sĩ lại huy động song chưởng múa lên, hai tròng mắt hắn chợt trở nên trắng bệch đồng thời giữa hai bàn tay cũng chợt hiện lên hai ấn kí hình khô lâu nhìn có vẻ vô cùng quỷ dị. Mấy người bọn Long Bích Vân thấy vậy không khỏi giật mình thất sắc, còn chưa kịp kêu Phương Kiếm Minh cẩn thận thì đã thấy song chưởng của Tư Mã Sĩ từ trên cao bổ thẳng xuống người Phương Kiếm Minh.
Trong lúc nguy cơ cận kề Phương Kiếm Minh cũng đâu dám chần chờ, tứ chi đồng thời vỗ mạn xuống đất thi triển một tư thế vô cùng cổ quái lao đi, cả thân hình tựa như mui tên lao vút lên. Tư Mã Sĩ thấy bóng Phương Kiếm Minh trườn qua dưới chân lập tức chuyển người song chưởng phân chia thượng hạ ấn ra đón đầu Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh đâu có để cho hắn tiếp tục phát uy, Thiên Thiền đao lập tức xuất vỏ bổ ra một đao, một đạo đao kình bài sơn đảo hải lập tức ào tới công thẳng vào hai bóng khô lâu trong chưởng ảnh của đối phương; hai mắt Tư Mã Sĩ bắn ra hai luồng lãnh quang lập tức xuất toàn lực công tới ý đồ nhất chiêu đả bại Phương Kiếm Minh.
Thiên Thiền đao vừa xuất vỏ Phương Kiếm Minh lập tức cảm thấy một cỗ hưng phấn không thể lý giải nổi lên trong lòng, Thiền đao ngâm lên một trận nhẹ nhẹ, kèm theo đó chợt phát ra một trận đao phong, đao phong rợp trời tựa như đang có vô số Thiền nhân đang bay múa trên bầu trời vậy. Vô số thiền nhân này động tác tựa như vô cùng khoan thai đột nhiên bị một đạo lệ khí phong nhuệ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của họ khiến cho tất cả đều trở nên điên cuồng, tất cả đều lao thẳng về phía hai bóng khô lâu trực tiếp thôn phệ lẫn nhau.
Chúng nhân kiến thức bản lãnh chân chính của hai người đều không khỏi thở dài trong lòng:
“Đây mới là cao thủ chân chính!”
Thân thể Phương Kiếm Minh từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, Thiên Thiền đao trong tay đột nhiên lóe lên, một cỗ sát khí xung thiên từ thân đao chợt tỏa ra bốn phía, mấy người nội công kém cỏi liền lập tức bị loại uy lực này bức lui lại sau, những người tu vi có chút thành tựu thì vừa vận nội lực chống lại vừa nghĩ thầm trong lòng:
“Đây mới là uy lực chân chính của Thiên Thiền đao hay sao?”
Tư Mã Sĩ đột nhiên mở miệng thét lên một tiếng “Á!!!” rồi phun ra một ngụm máu tươi, song chưởng rũ xuống bên người, hai chân liên tục đạp trên mặt đá tạo thành từng tiếng vang chói tai “Đinh… đinh … đinh” thối lui vừa đúng ba bước; hắn đúng là không địch lại Phương Kiếm Minh đã hoàn toàn bị đả bại.
Lúc này Tư Mã Sĩ đang ngây người ngẩn ngơ, hai con mắt trừng lớn; cho đến lúc này hắn vẫn không tin mình lại thua một tiểu tử vô danh như vậy! Đương trường có người thì vui mừng, có người lại ngạc nhiên cũng có người ưu sầu, không ai giống ai. Đột nhiên có tiếng cười thảm vang lên:
- Gia gia, phụ thân! Con rốt cục đã tìm được cừu gia đã sát hại hai người rồi, hôm nay con sẽ báo thù cho hai người!
Mọi người đang cảm thấy kinh tâm động phách chưa kịp quay lại nhìn xem là ai vừa lên tiếng thì đã thấy một nhân ảnh nhoáng lên lão ra giữa sân chen thẳng vào giữa hai người Phương Kiếm Minh và Tư Mã Sĩ, gậy trúc trong tay người này tựa như một cây lợi kiếm đâm thẳng xuống lưng Tư Mã Sĩ. Tiếu lão đầu vừa nhoài người đứng dậy định ra tay ngăn cản lại thấy người này liền ngẩn ngơ đình trệ tại chỗ. Người vừa ra tay chính là Manh hiệp Hoa Tự Lưu!
Chỉ trong nháy mắt này gậy trúc trong tay Hoa Tự Lưu đã điểm thẳng vào lưng Tư Mã Sĩ, hai chân Tư Mã Sĩ lập tức trầm xuống lún sâu vào trong mặt đá chừng hơn một tấc, hắn cũng không chậm trễ lập tức toàn thân rung mạnh, trên lưng lập tức gồ lên một mảnh giống như đang cất giấu đồ vật gì đó chấn văng luôn cả gậy trúc của Hoa Tự Lưu. Hoa Tự Lưu đảo thân vòng ra năm bước vừa vặn tránh được một kiếm của Vũ Văn Kiên đang đâm tới bên hông. Gậy trúc trong tay Hoa Tự Lưu chợt run lên, đúng là xuất sau mà tới trước điểm thẳng lên mũi kiếm của đối phương, chỉ nghe một tiếng “Đinh!!” chói tai vang lên, thân thể hai người đều run lên nhè nhẹ.