Chương 11: Âm mưu quỷ kế
Dịch giả: hoabeo
Biên dịch: lht
Biên tập: mpi
Nguồn: Tàng thư viện
Lý phủ dùng lễ tương đãi Chu Thiếu Dương, coi như tân khách, liên tiếp trong vài ngày, rượu thịt ê hề không ngớt.
Chu Thiếu Dương ngoại trừ sáng tối luyện tập võ công, những thời gian khác, hắn dò hỏi tin tức liên quan đến mẫu đỉnh. Đáng tiếc là không có ai biết cả. Thiếu Dương mười phần buồn chán, quyết định vài ngày nữa sẽ ly khai Lý phủ
Ngày hôm đó, Lý Thành Lương đặc biệt cao hứng, thứ nhất là mới có được quý tử, hai là tài vận hanh thông, mặc dù hôm đó là ngày lễ Thất Xảo Tiết, là một ngày lễ của phụ nữ, ông ta vẫn lấy đó làm cơ hội để mọi người vui vẻ với nhau.
Sau bữa cơm chiều, Lý phu nhân đặt hoa quả cúng phẩm ở trước sân, vái lạy Chức Nữ Tinh. Sau đó, mọi người nhanh chóng đến Thạch viên, nghe nghệ nhân hát bản Thiên Hà Phối.
Chu Thiếu Dương sau khi bồi tiếp Lý Thành Lương ăn cơm tối, lắng nghe từ hậu hoa viên, tiếng nhạc thật là nhiệt náo phi phàm bèn lững thững quay về hậu viên nghe nghệ nhân hát xướng
Hắn nhìn xa về phía hí đài, chỉ thấy nghệ nhân đang hát trông mười phần quen thuộc. Dỏng tai lên nghe lại lần nữa, thanh âm này nghe rất quen tai, nghe tiếng, thấy người, hắn nhủ thầm đây chính là cô gái hát rong trên đường. Khi Chu Thiếu Dương chăm chú nhìn về phía hý đài, Chu Lê Hoa cũng trông thấy, tặng cho hắn một nụ cười quyến rũ.
Vở tuồng diễn suốt buổi tối, theo tập quán, Lý gia sẽ dọn một bữa ăn khuya.
Nhưng đêm nay, Hàn tổng quản sai nha hoàn đem lại một chén sen bọc trứng gà, Lý Thành Lương không động đến một đũa, chỉ ngồi vừa hút thuốc, vừa khen ngợi Chu Lê Hoa xinh đẹp, hát hay rồi bảo Hàn tổng quản đi dò hỏi gia cảnh xuất thân của Chu Lê Hoa.
Họ Hàn là tâm phúc của Lý Thành Lương, theo hầu y đã nhiều năm. Lão đối với mọi hành động của chủ nhân đều rõ như lòng bàn tay. Lý Thành Lương nhất tiếu, nhất nộ, lão đều có thể nhìn sắc mặt mà đoán được, cực kỳ tương thông tâm ý với chủ nhân.
Lý Thành Lương tối hôm nay cử chỉ khác thường, đặt ra câu hỏi vào lúc này, làm hắn tức khắc đưa ra phán đoán.
Chính là họ Lý muốn nạp Chu Lê Hoa làm tiểu thiếp. Do vậy, tối hôm đó, lão an bài cha con Chu Lê Hoa ở Lý phủ, tiếp đãi chu đáo.
Cha con Lê Hoa lưu lạc giang hồ nhiều năm, chưa bao giờ được nhà quyền thế nào hậu đãi như thượng khách, thật sự là nhất thời kinh ngạc, lo lắng bất an.
Chu lão hán vài lần yêu cầu rời khỏi Lý phủ nhưng Lý Thành Lương không đồng ý, dùng lời ngon ngọt để giữ lại.
Kỳ thật Lý Thành Lương cũng có điều khó nói.
Hắn ta thích Chu Lê Hoa vì nàng ta kiều mỵ lại hát hay, thầm nghĩ rằng sẽ lưu nàng làm tiểu thiếp. Nhưng Chu Lê Hoa xuất thân bần hàn, môn không đăng, hộ không đối, nếu hoàn thành hôn sự này sẽ bị người cười chê.
Hàn tổng quản thấy vậy liền xuất cao chiêu cho chủ nhân, lấy lý do muốn học hát, trước tiên tìm chỗ ở cho cha con Chu Lê Hoa sau đó tính kế lâu dài. Lý Thành Lương làm theo kế đó, mỗi ngày theo nàng học ca xướng, thậm chí học cả tam huyền cầm. Nhưng Chu Lê Hoa tâm như minh kính, không hề bị lừa
Trong lòng nàng tự biết rằng rơi vào tay của người có quyền thế thì rất khó thoát ra. Ngoài ra, đến Lý phủ đã nhiều ngày, nàng chưa gặp lại ân nhân của mình, đó cũng là lý do đáng để cân nhắc. Vì vậy, nàng cam chịu với những tà niệm của Lý Thành Lương. Chỉ mong ước có một cơ hội gặp gỡ Chu Thiếu Dương rồi sau mới tính tiếp.
Lý gia chia làm tiền hậu lưỡng viện. Tiền viện đông tây sương phòng là nơi ở của nha dịch, bộc nhân, hộ binh, hậu viện là nơi ở của mọi người trong gia tộc
Chu Thiếu Dương sống ở tiền viện, Chu Lê Hoa được an bài ở một căn phòng nằm bên trái của sân sau hậu viện.
Bình thường Lý gia gia pháp sâm nghiêm, không có mệnh lệnh của Lý Thành Lương không ai có thể một bước qua cửa. Bức tường cao có Nguyệt môn chia mọi người ra làm hai thế giới.
Vào ngày mùng một tháng tám năm đó, Lý Thành Lương mang quân đến Trầm Dương xử lý quân vụ. Sáng sớm toàn phủ xuất động tiễn Tổng binh đến Đông thành môn. Trên đường hồi phủ, Chu Lê Hoa mượn cớ ghé vào một cửa hàng mua quần áo, nắm lấy thời cơ ly khai Lý gia thê thất tì nữ, chậm rãi đi theo đám tráng phu.
Mắt nàng nhìn thấy hình dáng của Chu Thiếu Dương vừa cao hứng , vừa lo lắng.
Chu Thiếu Dương chỉ biết đi tới, không quay đầu lại, Chu Lê Hoa vừa đi vừa toan tính kế sách.
Khi các tráng phu sắp tiến đến Lý phủ môn thì có một tiểu tử đang đánh một con chó vàng, cú đánh trúng vào tai con chó, làm nó nhất thời sủa lên ầm ĩ
Chu Thiếu Dương mau chóng quay đầu lại, lập tức nhận ra Chu Lê Hoa ở phía sau.
Vì vậy, hắn giả vờ buộc lại dây giày, tụt lại phía sau mọi người, chờ cho người của Lý phủ đi vào trong. Hắn lặng lẽ đi tới phía cây đại du. Chu Lê Hoa vì tránh sự chú ý của mọi người, nhẹ nhàng bước đến vườn nho, đứng dưới một tấm lưới nho cành lá rậm rạp. Chu Thiếu Dương đuổi tới trước mặt nàng
Chu Lê Hoa bình thường hát múa trước đám đông không hề sợ hãi, vậy mà đứng trước chàng thanh niên mới chừng hai mươi tuổi này thì lại bắt đầu lúng túng, mặt nàng đỏ bừng khom người vái:
- Đa tạ Chu đại ca lần trước đã ra tay cứu giúp.
Chu Thiếu Dương nghe xong cảm thấy thẹn vội trả lời :
- Có gì đâu, có gì đâu.
Hai người cười đùa một lúc, kể cho nhau nghe các tao ngộ của mình, cảm tình ngày càng hòa hợp. Chu Thiếu Dương cảm thán nói:
- Đáng tiếc là chúng ta gặp nhau quá muộn, thật không ngờ là nàng lại gặp nhiều bất hạnh như vậy, nàng thật là kiên cường!
“Đinh, đinh, đinh“! Tiếng chuông từ Song tháp tự ở phía bắc thành vang lên. Mỗi khi tiếng chuông này vang lên chính là lúc Lý phủ bắt đầu mở cổng đón khách
Vì vậy gia bộc, hạ nhân, nha dịch trong Lý gia bắt đầu làm việc. Chu Thiếu Dương và Chu Lê Hoa nghe tiếng chuông cũng không dám ở lại lâu.
Lúc chia tay, Chu Lê Hoa rút ra một chiếc nhẫn thúy ngọc đặt vào tay Thiếu Dương và nói:
- Chu đại ca, chờ ta rời khỏi nơi này. Tiểu muội nguyện….
Chu Thiếu Dương nhận lấy chiếc nhẫn cũng định nói vài lời với Chu Lê Hoa nhưng lão coi vườn của Lý gia đã mở rào bước vào vườn nho. Chu Thiếu Dương và Chu Lê Hoa đành rời khỏi vườn, quay về Lý phủ, lại bắt đầu cuộc sống cách một bức tường nhưng không thể thấy mặt
Giữa trưa ngày hôm đó, Lý Thành Lương dẫn một đoàn người phi ngựa từ Trầm Dương về Quảng Ninh thành.
Hắn lau rửa mặt mày, thay bộ quan phục bằng đoạn màu xanh lam rồi ra phòng khách ngồi hút thuốc.
Chợt nghe từ cửa truyền đến tiếng hô:
-Kiến châu Bộ đồ luận thành chủ Ni Kham Ngoại Lan cầu kiến đại nhân.
Lý Thành Lương buông tẩu thuốc ra cửa đón khách. Lúc này bọn Ni Kham Ngoại Lan hơn mười người đã xuống ngựa. Gia nhân của Lý gia nhận lấy mười kiện lễ vật đi vào trong cửa.
Lý Thành Lương nhìn qua Nguyệt môn thấy lễ gồm có nhân sâm hai bao, da điêu mười bộ, lộc nhung hai bộ, gà rừng mười cặp, hầu đầu (đầu khỉ- một loại tầm gửi- Từ điển Lạc Việt) năm bao, lý ngư tám con, thỏ sống năm cặp, nai sống hai con, hai bao hạnh đào, ngư san quả hai khay.
Hắn bước xuống bậc thang bằng gạch màu xám của khách sảnh, vui vẻ tươi cười đón chào Ni Kham Ngoại Lan. Họ Lý và Ni Kham Ngoại Lan đàm đạo khoảng một canh giờ, lúc này tửu yến đã chuẩn bị xong.
Lý Thành Lương khách khí nói :
- Có chút rượu nhạt, mời tù trưởng dùng bữa cơm đạm bạc.
Ni Kham Ngoại Lan bước qua ngưỡng cửa thì thấy một chiếc bàn bát tiên có bốn bón ăn nguội bạch kê, vịt xì dầu, mân sanh quả, lươn Vô Tích chiên giòn. Trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương có đặt bình rượu Trúc Diệp Thanh Hạnh Hoa thôn .
Chờ cho Ni Kham Ngoại Lan, Lý Thành Lương phân chia chủ khách, các món ăn được liên tục mang ra,có đủ các loại: chua, ngọt, thơm, cay. Lý Thành Lương rượu vào lời ra. Hai người liên tiếp uống cạn ba bình rượu, bắt đầu ngâm vịnh cổ thi ca ngợi rượu Hạnh Hoa thôn
- Tá vấn tửu gia hà xứ hữu , mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn.
(Tạm dịch : thử hỏi quán rượu ở nơi nào, mục đồng chỉ về Hạnh Hoa thôn).
Lý Thành Lương đảo đầu một cách tự mãn ngâm, kể lại lịch sử của rượu Trúc Diệp Thanh, bắt nguồn từ nước giếng trời ban “Cổ Tĩnh Đình” tạo nên Trúc Diệp Thanh tửu với tam tuyệt: trong suốt, u nhã, ngọt hậu.
Ni Kham Ngoại Lan thấy gia chủ có vẻ hưng phấn cũng hòa theo tán tụng.
Lý Thành Lương càng uống càng cao hứng, cuối cùng ra lệnh cho thị nữ gọi Chu Lê Hoa đến hầu rượu.
Chu Lê Hoa vừa hát vừa châm rượu làm cho Lý Thành Lương như si như mê, cảm thấy mình phảng phất trở thành tiên nhân.
Lý Thành Lương nghe Chu Lê Hoa ca xong một tiểu khúc bèn hướng đến Ni Kham Ngoại Lan hỏi:
- Tù trưởng, lần này, đường xa đến đây , không biết ta có thể làm gì được cho ngài?
Thấy Lý Thành Lương tỏ vẻ khách khí, Ni Kham Ngoại Lan cảm thấy bất an, chỉ thiếu điều phát rắm, cái đầu tròn vo lắc lư, nói
- Đại nhân, không biết ngài có còn nhớ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đại tôn tử của Giác Xương An không?
Lý Thành Lương hỏi:
- Sao, ngươi có tin tức của hắn à?
Ni Kham Ngoại Lan cười gượng nói:
- Không sai, Nỗ Nhĩ Cáp Xích giờ đã bị ta bắt giữ, chỉ là không biết đại nhân sẽ xử trí với hắn như thế nào?
Lý Thành Lương ngẫm nghĩ nói :
- Chúng ta đã giết cha và ông của hắn, nguyên là Hoàng thượng cho hắn kế tục chức vụ của cha, làm một chức Đô Ty, nhưng hắn chỉ muốn báo thù, lại muốn tố cáo bổn tướng. Giờ đây xem ra hắn chỉ có như vậy, ai bảo hắn biết nhiều quá làm gì.
Nói xong, nghiến răng làm một cử chỉ chặt đầu.
Ni Kham Ngoại Lan vội hùa theo, cười lớn, đầu gật như chim gõ kiến phụ họa với Lý Thành Lương.
Lý Thành Lương vừa ngồi xuống thì gia nô mang đến một phong thư từ Khâm Thiên Giám Bắc Kinh. Hắn mở dấu niêm phong của phong bì thì thấy mặt trên ghi rằng: “Ta xem tinh tượng vài năm gần đây, phát hiện một ngôi sao lạ xâm nhập Tử Vi Tinh, đó là điềm thiên hạ đại loạn, xuất hiện loạn thần nghịch tử. Ngôi sao này xuất hiện ở Liêu Đông, ngươi hãy dụng tâm điều tra rồi trình báo Hoàng thượng.”
Hắn không khỏi mừng thầm. Nghĩ rằng sao không vu cho gã Nỗ Nhĩ Cáp Xích chính là ngôi sao lạ này?
Chờ ngày mai mang hắn lên Bắc Kinh, Hoàng thượng nhất định sẽ trọng thưởng tấn tước. Nghĩ vậy hắn rót một ly rượu hỏi Ni Kham Ngoại Lan:
- Tù trưởng, không biết bây giờ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang ở đâu?
Ni Kham Ngoại Lan mở miệng đáp:
- Nỗ Nhĩ Cáp Xích hiện đang bị trói trong xe ngựa.
Lý Thành Lương nghe xong, nói lớn:
- Người đâu, lập tức mang hắn giam trong phòng chứa củi, canh phòng thật nghiêm ngặt.
Lệnh của Lý Thành Lương ban ra, lập tức có hai người ở ngoài cửa chạy đi làm việc.
Ni Kham Ngoại Lan lúc này ngồi bên cạnh hắn lập tức kề tai nói nhỏ :
- Tướng quân đại nhân, việc giải Nỗ Nhĩ Cáp Xích lên kinh là một đại bí mật. Nếu lao sư động chúng như vậy sẽ không tránh được tiết lộ phong thanh, nên lẳng lặng mà làm thì thần không biết, quỷ không hay.
Lý Thành Lương nghe vậy liên tục gật đầu khen phải.
Đã đến lúc lên đèn, Lý Thành Lương gọi Hàn tổng quản vào phân phó :
- Chuẩn bị ngựa và hành trang cho ta ngay trong đêm, sáng mai ta sẽ giải Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiến kinh.
Hàn tổng quản giả giả thật thật nói:
- Đại nhân, tiểu tử này trước kia không phải là thủ hạ của ngài sao. Hắn là một thần tiễn thủ, tương lai nói không chừng hắn sẽ là một viên đại tướng của ông.
Lý Thành Lương không khách khí nói:
- Ngươi hiểu cái rắm! Ta bắt được con Hỗn Thế Long đó thiên hạ sẽ thái bình. Hoàng thượng nhất định thập phần cao hứng. Hoàng thượng cao hứng có thể thăng quan ba cấp, cái đó không phải tốt hơn bán mạng trên sa trường sao!
Hàn tổng quản liên tục gật đầu:
- Nói phải, nói phải!
Hai người cười gian xảo một trận.
Chợt nghe ngoài của sổ có tiếng động, Lý Thành Lương lập tức cảnh giác đứng lên nói :
- Nhanh đi ra ngoài xem.
Hàn lão thất chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy một con hắc miêu đang nhảy xuống bệ cử sổ, đang liếm mép nhìn vào cái chén nhỏ đựng thóc của chim. Lão ta nhếch mép cười quay trở lại báo:
- Chỉ là một con mèo làm rơi chén đựng thức ăn của chim.
Nguyên lai là như vậy, Lý Thành Lương thấy không có vấn đề gì thì đứng dậy bỏ đi. Hàn lão thất cũng ra đi theo.
Vào lúc đó, Chu Thiếu Dương ở bên ngoài cửa sổ, dưới cây đinh hương, hắn nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của Lý Thành Lương và Hàn tổng quản. Khi Hàn tổng quản nói đồng ý với Lý Thành Lương, Chu Thiếu Dương đã sớm về tới phòng của mình.
Hắn ngồi trên ghế, trong lòng thầm nghĩ:
- Không thể nào ngờ được đường đường một vị tướng quân lại đi tìm một người vô cô giả mạo tội danh để áp giải lên kinh thành. Làm như vậy đâu phải là biện pháp. Ngươi muốn thăng quan phát tài cũng không lý nào dùng thủ đoạn hại người như vậy. Ở bên cạnh loại người này, khẳng định là sẽ có nguy hiểm. Xem ra ta phải cứu Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Lê Hoa ra ngoài, bằng không sẽ muộn mất.
Nghĩ vậy hắn quyết định cứu ra hai người, tránh trường hợp âm mưu quỷ kế của Lý Thành Lương trở thành sự thật.
Đêm dần dần buông xuống.
Người phu canh gõ thanh trúc, đi từ tiền viện đến trung viện, cuối cùng là hậu viện.
Chu Thiếu Dương, lúc này đã ra khỏi phòng. Nhìn bốn phía tịnh không thấy gì quen thuộc. Hắn nghĩ thầm chẳng biết hai người kia ngủ ở phòng nào. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định đến hỏi người phu canh. Người phu canh là một lão giả khoảng năm mươi tuổi. Chu Thiếu Dương đến gần ông ta, hạ giọng hỏi:
- Xin lỗi! Thưa lão bá, ta hiện tại phụng mệnh của Lý tướng quân thỉnh cha con Chu Lê Hoa cô nương đi hát xướng, nhưng trời tối đen như thế này, ta nhất thời lạc đường, hy vọng lão bá chỉ đường cho ta."
Phu canh nhìn hắn có chút nén giận nói:
- Đúng như vậy, tại nơi lớn như thế này nếu có ai không cẩn thận rất dễ lạc đường. May cho ngươi là gặp được ta.
Nói xong lão đưa Chu Thiếu Dương đi qua Nguyệt môn, đến phòng của cha con Chu Lê Hoa.
Cửa phòng vừa mở ra, Chu Thiếu Dương tiện tay điểm vào thụy huyệt của phu canh. Hai cha con Chu Lê Hoa vừa thấy Chu Thiếu Dương không khỏi giật mình, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cùng lôi lão phu canh vào trong phòng.
Chu Thiếu Dương nói với Chu Lê Hoa:
- Đêm nay, ta tới cứu các người, hy vọng các người có thể rời khỏi đây cùng với ta.
Chu Lê Hoa nghe xong không khỏi cao hứng đồng ý ngay, cả Chu Hồng cũng vậy.
Chu Thiếu Dương thấy cha con họ chịu đáp ứng liền nói:
- Các người, trước hết hãy ở tạm chỗ này, đợi ta đi cứu một người.
Hắn đem chuyện Nỗ Nhĩ Cáp Xích sắp bị Lý Thành Lương mưu hại, đợi trời sáng sẽ giải lên kinh kể lại rõ ràng một hồi. Đoạn hắn lại hỏi phòng chứa củi nằm ở nơi nào. Sau khi được Chu Hồng chỉ rõ, Chu Thiếu Dương để cha con họ Chu ở lại chờ, còn mình thì đi cứu Nổ Nhĩ Cáp Xích.
(Hết chương 11)
|