Chương ba mươi tám Ngưu Đầu Sơn Ở Đông Hoa Vực
Đáp án của Đằng Thanh Sơn hiển nhiên làm không ít người ở đây rất thất vọng. Đạm Đài Tình luôn luôn rất tự tin với sắc đẹp của mình, thậm chí còn được xưng là đệ nhất mỹ nữ, cùng với Nghiêm Bạch Thú đủ có ba bản khắc đá, ai nấy đều thất vọng cực độ. Vẻ tươi cười của Ngô Bạch Vĩ Ngô Gia cứng đờ đi.
- Chúc mừng Phó huynh.
Ngô Bạch Vĩ bảo trì bộ mặt tươi cười, chắp tay nói.
- Đi thôi.
Thanh âm trầm thấp từ nữ vũ thánh.
Hiển nhiên trong quan hệ vợ chồng, Nữ Vũ Thánh xem ra rất có trọng lượng.
Còn Đạm Đài Tình có vẻ rất 'u oán' nhìn Đằng Thanh Sơn, tựa hồ nàng rất thất vọng.
...
Khoảnh khắc, Ngô Gia, Nghiêm gia, Đạm Đài gia, ba phương nhân mã đều ly khai. Mặc dù họ đều cảm thấy không thoải mái, nhưng họ đều là người làm đại sự, tới lúc này, bất luận như thế nào, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ chọn giúp cho một nhà, nên họ đã có chuẩn bị tay không trở về rồi.
Trong phòng.
- Cám ơn tiên sinh. - Phó Đao cười hà hà nói.
Trên mặt Phó Vân Triển, Phó Vân Phong đều tràn đầy vẻ tươi cười, có lẽ người trong thiên hạ cũng ít người hiểu rõ Đằng Thanh Sơn, nhưng Phó gia nhà hắn hiểu rất rõ... vì Phó Đao đã nói cho lãnh đạo của Phó gia, là Đằng Thanh Sơn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại hắn. Một chiêu đánh bại một Vũ Thánh cũng là tiên thiên kim đan, đây là thực lực gì?
- Đại thúc, cám ơn. - Phó Vũ Bình nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ha ha.
Đằng Thanh Sơn cười vuốt đầu Tiểu Bình.
- Đại thúc chọn Phó gia, không chỉ là vì ngươi.
- Tiên sinh.
Phó Đao mở lời nói:
- Ngoại trừ chúng ta chuẩn bị một bản khắc đá, không biết tiên sinh còn muốn cái gì nữa, cứ việc nói ra. Phó gia chúng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực mà làm.
( Đằng Thanh Sơn nhìn về phía hắn, cũng không che dấu suy nghĩ trong lòng:
- Phó Đao, ta biết nên nói thẳng ra. Ta cũng không dấu ngươi. Nếu là vàng bạc tiền bạc châu báu, hoặc linh dược gì gì đó, ta đều không quan tâm. Nhưng quặng Hỏa Lưu Thiết thì ta cần mười vạn cân.
- Mười vạn cân? - Phó Đao hít mạnh một hơi.
- Sao? Không được à? - Đằng Thanh Sơn nhìn hắn.
Kỳ thật đối với Đằng Thanh Sơn thì càng nhiều quặng Hỏa Lưu Thiết càng tốt. Nhưng kế hoạch của Đằng Thanh Sơn là cưỡi con Lục Túc Đao về Cửu Châu. Lục Túc Đao mặc dù lợi hại, có thực lực và sức mạnh tương đương với Đằng Thanh Sơn, nhưng nếu bay đường dài, lưng mà cõng mười vạn cân thì rất mất sức.
Mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết, trong kế hoạch của Đằng Thanh Sơn có lẽ là trọng lượng vận chuyển cực hạn về tới Cửu Châu.
- Không phải khôngđược.
Phó Đao cười khổ nói:
- Tiên sinh, Phó gia chỉ quật khởi một hai năm nay, bây giờ chỉ chiếm cứ một thành nhỏ, thực lực rất bạc nhược. Cho dù có tiên sinh trợ giúp, có thể chiếm được quặng Hỏa Lưu Thiết hay không cũng rất khó nói. Nếu có thể có được, chia cho tiên sinh hai ba thành cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng...
- Hỏa Lưu Thiết dù sao cũng quá trân quý. Mấy ngàn năm trước, khi phát hiện Hỏa Lưu Thiết, cộng lại cũng chỉ hai ngàn cân thôi, chỉ đúc được hơn mười cái áo giáp.
- Lần này mặc dù mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết lớn, nhưng dù sao vẫn chưa chính thức thăm dò, chưa chính thức khai thác, không ai biết được rõ ràng dưới đất Ngưu Đầu Sơn rốt cuộc có bao nhiêu Hỏa Lưu thiết. Cũng khó nói, tổng sản lượng cộng lại có đủ mười vạn cân không nữa. - Phó Đao giải thích.
Đằng Thanh Sơn xem ra đã hiểu, gật đầu.
- Yên tâm, ta sẽ không làm Phó gia khó xử.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói:
- Nếu số lượng Hỏa Lưu Thiết không nhiều lắm, ta cũng chỉ đem đi ít thôi.
- Xin hỏi tiên sinh một câu, không biết tiên sinh cần Hỏa Lưu Thiết làm gì? - Phó đao nghi hoặc hỏi.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Việc ấy thì ngươi bất tất phải hỏi nhiều.
Phó Đao gật gật đầu, không dám truy vấn nữa. Nhưng trong lòng hắn lại hiện lên nhiều ý nghĩ:
- Có khi nào, sau lưng Đằng tiên sinh cũng có đại gia tộc? Hay là, Đằng tiên sinh tích lũy bảo vật cho hậu nhân hắn? Đúng vậy, Đằng tiên sinh còn trẻ như thế, thực lực đã như vậy rồi. Việc trở thành chiến thần là việc rất có thể! Một khi trở thành chiến thần, kiến tạo một đại gia tộc cũng không khó.
- Tiên sinh.
Phó Đao mở lời cười nói:
- Bây giờ thế cục ở Đông Hoa Vực rất hỗn loạn, chúng ta sẽ không ở lại đâu, tiên sinh có cùng chúng ta đi không?
- Phó Đao.
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc hỏi:
- Ta hỏi một câu, ngươi đường đường là một tiên thiên kim đan Vũ Thánh, sao lại để cho nhất mạch của Tiểu Bình rơi vào kết cục như vậy?
Một Vũ Thánh tiên thiên kim đan bảo vệ cho một gia tộc không phải là vấn đề khó khăn.
- Đúng, Phó Đao, sao ngươi để nhất mạch nhà Tiểu Bình bị thảm sát như vậy.
Lý Quân đứng bên cạnh hỏi có chút bất mãn. Phó Vũ Bình lẳng lặng nhìn Phó Đao.
Phó Đao giật mình ngơ ngác, rồi cười khổ:
- Tiên sinh, ngươi hẳn là nghe nói một việc vể ta...
- Cái gì? - Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
- Vũ si.
Phó Đao nói trầm trầm.
Đằng Thanh Sơn gật đầu:
- Ta biết Phó Đao là một vũ si. Lần đầu tiên gặp ngươi, vũ si này đã đuổi theo ta, nửa đêm muốn tỷ thí với ta.
- Ừm.
Phó Đao thở dài một tiếng.
- Lúc ta còn trẻ, đã rời gia đình bắt đầu khổ luyện. Khi đó, cả Phó gia đều tiềm phục, chưa dám phất lên chiếm được một thành nào. Khi đó, ta an tâm võ đạo. Chuyên tâm tu luyện, ta biết một gia tộc cường đại, nhất định không thể thiếu một Vũ Thánh lợi hại có thể trấn thủ gia tộc.
- Ta say vào võ đạo, thường xuyên muốn đấu với người ta, dần dần có tên là vũ si.
Phó Đao thở dài nói:
- Khi ta nghe nói nhánh Bắc Hầu của Phó gia bị diệt, ta mới giật mình tỉnh ra. Từ đó, ta chuẩn bị cho gia tộc quật khởi, bất luận là việc lập quan hệ tốt với Húc Nhật Thương Hành, hay mua một bộ ngốc thạch, đều là vì gia tộc. Bây giờ Phó gia ta chỉ chiếm được một thành nhỏ tên là ‘ Vũ Dương ’. Về phần mạch của Tiểu Bình, sau khi ta biết thì đã muộn.
Phó Vũ Bình nghe thế mắt lại đẫm nước mắt.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa...
Nếu Phó Đao năm đó đi hỗ trợ, nhánh Bắc Hầu sẽ không bị thảm như vậy.
- Thôi đi.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu thở dài.
- Như vậy đi, Phó Đao, ngươi mang theo Tiểu Bình và môn đồ của ta Dương Đông và Đằng Thú đi trước nhé.
Phó Đao biết Đằng Thanh Sơn có yêu thú biết bay, tự nhiên không lo gì.
- Tốt lắm, chúng ta cáo từ trước.
Phó Đao chắp tay. Phó Vân Triển và Phó Vũ Phong bên cạnh hắn cũng chắp tay. Mặc dù nói hán tử thanh niên ‘ Phó Vân Triển ’ chính là gia chủ nhà họ Phó, nhưng rất rõ ràng... người nói chuyện và làm chủ đều là Phó Đao.
- Ngày mai, ta sẽ tới Đông Hoa Vực. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Được. - Phó Đao gật đầu.
Lưng Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan đều không rộng. Nếu nhiều người quá thì căn bản không thể ngồi hết. Lần này đi Đông Hoa Thành, chỉ sợ không phải một ngày hai ngày, Đằng Thanh Sơn muốn mang theo sáu bản khắc đá nữa. Do đó hắn một mình đã ngồi đầy cả Cuồng Phong Ưng. Còn Thanh Loan để cho Lý Quân ngồi. Môn đồ của mình ‘ Đằng Thú ’ và ‘ Dương Đông ’ căn bản không có chỗ ngồi.
- Tiên sinh, lúc ngươi đi, cứ tiến về phía Ngưu Đầu Sơn phía nam Hỏa Diễm Lĩnh, ngươi tìm chung quanh Ngưu Đầu Sơn, hẳn là có thể phát hiện ra một vài quân doanh. Quân doanh có quân kỳ có ghi chứ ‘ Phó ’, chính là của Phó gia ta. Ngươi đi vào đó đã được.
Phó Đao nói.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
...
Cùng ngày, Đằng Thú, Dương Đông, Phó Vũ Bình ba người theo đội kỵ binh của Phó Đao nhanh chóng ly khai.
Mặc dù cùng một ngày, ngoại trừ bốn đại gia tộc, còn có các gia tộc khác tới, nhưng Đằng Thanh Sơn đã hứa với Phó gia, sẽ không đáp ứng những người khác nữa.
Đợi đến buổi sáng ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn vác rương sắt, lưng đeo Hắc Viêm Côn, ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng, còn Lý Quân ngồi trên lưng Thanh Loan, hai người cùng ly khai Thần Phủ Sơn.
...
Giữa trưa.
Hai con yêu thú Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan đã bay liệng trên trời quanh Ngưu Đầu Sơn. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân nhìn xuống phía dưới.
- Phương viên trăm dặm bốn phía Ngưu Đầu Sơn có nhiều quân đội như vậy à. - Đằng Thanh Sơn cảm khái
- Đằng đại ca, Phó gia ở bên kia? - Lý Quân chỉ xuống phía dưới
- Ở kia
Đằng Thanh Sơn nhìn xuống một quân doanh ở một khoảng trống phía nam Ngưu Đầu Sơn. Với thị lực của Đằng Thanh Sơn, cho dù trên trời cao cũng có thể thấy rõ ràng chữ Phó trên quân kỳ
- Nhỏ thế thôi à? - Lý Quân giật mình nói
Từ trên cao nhìn xuống, rất dễ dàng nhìn ra kích cỡ của quân doanh. Quân doanh của Phó gia hiển nhiên chiếm diện tích nhỏ hơn những gia tộc khác rất nhiều.
- Xuống dưới đi.
Lúc này Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan cùng đáp xuống.
...
Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan đậu ngoài quân doanh một dặm, sau đó Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan nghe theo Đằng Thanh Sơn an bài, tự do chơi ở Ngưu Đầu Sơn. Còn Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cùng nhau đi tới quân doanh.
Cửa quân doanh.
- Nhị bá, Đằng tiên sinh bao giờ thì tới?
Phó Vân Triển nhìn về phía Phó Đao bên cạnh.
Hai người hôm nay sớm đã ở cửa quân doanh chờ Đằng Thanh Sơn.
- Đừng nóng, tiên sinh nói hôm nay tới, nhất định là hôm nay sẽ tới.
Phó Đao thật ra rất thận trọng. Phía sau hai người họ còn có hai đại môn đồ của Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú và Dương Đông. Phó Vũ Bình cũng đi theo một bên. Tất cả mọi người đều trông mong. Đám lính canh gác cửa quân doanh rất nghi hoặc... gia chủ của họ, đứng ở cửa quân doanh rốt cuộc đợi ai nhỉ?
Đột nhiên...
Phía trước xuất hiện thân ảnh của một đôi nam nữ. Nam tử cao lớn đeo một cái rương sắt rất lớn, nhưng trông có vẻ rất nhẹ nhàng.
Gió thổi làm bụi mù lên, bóng người có vẻ mơ hồ.
- Là tiên sinh.
Phó Đao nhãn tình sáng lên.
- Vân Triển, đi.
Những quân sĩ canh gác kinh ngạc nhìn cảnh này. Gia chủ nhà họ Phó lại cung kính hành lễ về phía nam tử xa lạ đang đi tới.
...
Bên trong quân doanh, trong đại trướng rộng mở, bên trong trướng đã chuẩn bị giường chiếu mềm mại ấm áp rất xa xỉ. Cũng chuẩn bị bàn ghế hoa lệ tinh xảo do thợ khéo chế tạo.
- Tiên sinh, mấy ngày nay ngươi cứ tạm thời ở chỗ này, đại trướng của Tiểu Quân cô nương cách vách đây. - Phó Đao cười nói.
Đằng Thanh Sơn vác rương sắt đi vào, nhìn nhìn một cái rồi gật gật đầu:
- Không tệ, quả là rất chu đáo.
Phó Đao không khỏi nở nụ cười.
- Phó Đao, lúc trước ta nghe ngươi nói, còn tưởng rằng ngươi khiêm tốn. Hôm nay nhìn từ không trung xuống... Chậc chậc, quân doanh Phó gia các ngươi, thật đúng là nhỏ nhất.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn về phía hắn. Phó Đao không khỏi giật mình:
- Tiên sinh, lần này tới tranh cướp Hỏa Lưu Thiết quặng, ngoại trừ Phó gia chúng ta ra, những gia tộc khác đều là chiếm cứ những chủ thành. Còn Phó gia chúng ta chỉ chiếm cứ một thành nhỏ.
Trong thiên hạ tổng cộng có ba mươi sáu chủ thành, một trăm linh tám thành nhỏ.
Chiếm cứ thành trì như thế nào, chiếm cứ bao nhiêu thành trì, cũng phản ánh thực lực một gia tộc.
- Do đó chúng ta mới phải mời tiên sinh.:
Phó Đao cười nói lấy lòng:
- À, tiên sinh, đây là một bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức mà lúc trước ta nói.
Phó Đao chỉ về phía một vật dài dài đang đặt trên giường, được bao chặt.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, nhìn về phía đó.